Trong bệnh viện.

"Chị Nguyệt?" Sở Hạo ghé vào trên giường nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt.

"Ừm." Lần đầu tiên Lâm Nhật Nguyệt trả lời nhanh như vậy.

"Chị hôm nay rất ôn nhu với em nha!" Lâm Nhật Nguyệt thái độ đối với hắn khác biệt so với thường ngày làm cho Sở Hạo có chút kinh hỉ.

"Chị như thế nào không phát hiện?"

"Chị Nguyệt? Có phải hay không hôm nay em cứu chị, cho nên chị bị em làm cho cảm động nha?"

Đúng, chị là bị em làm cho cảm động! Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng nói, nhưng là cô cũng không có nói ra miệng, cô nói không nên lời.

"Chị Nguyệt?"

"Đừng nói nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Được."

Sở Hạo ở trong bệnh viện ở một tuần. Một tuần này, hắn giống như đặt mình trong thiên đường hạnh phúc, bởi vì Lâm Nhật Nguyệt đối hắn không hề giống như trước kia lạnh băng băng như vậy, cô cười với hắn nha!

Tuy rằng chỉ là vài lần cười nhẹ, nhưng là đối với Sở Hạo mà nói đã là rất thỏa mãn. Nhưng là sau đó hắn lại lo lắng, hắn lo lắng Lâm Nhật Nguyệt là vì hắn bị thương nằm viện mới có thể thay đổi thái độ đối với hắn. Vạn nhất sau khi vết thương của hắn lành và hắn xuất viện, Lâm Nhật Nguyệt đối với hắn lại khôi phục bộ dạng hờ hững trước kia, vậy phải làm sao bây giờ?

Cho nên –

"Tiểu tử, miệng vết thương đã khép lại rồi, ngày mai liền xuất viện đi!" Bác sĩ sau khi kiểm tra xong cho Sở Hạo nói.

"Sau khi trở về, đừng lại đánh nhau, nhất định phải hảo hảo bảo trọng, trăm ngàn đừng đến bệnh viện nữa!" Bác sĩ đứng ớ bên cạnh cô tá nhẹ giọng nói.

Vị y tá tiểu thư này là bị Sở Hạo dọa sợ, mỗi lần khi thay băng hoặc tiêm thuốc,Sở Hạo đều đã oa oa kêu to, đau a đau a, làm hại tất cả bệnh nhân tầng lầu này đều nghĩ lầm vị y tá tiểu thư này kỹ thuật có vấn đề, đều cự tuyệt cho cô làm y tá bên cạnh. Khiến cho cô khổ sở nhưng không nói thành lời, lại không biết làm gì với Sở Hạo.

Cho nên Sở Hạo xuất viện khiến cô vui vẻ nhất, có thể thở ra một hơi rồi, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không cần gặp lại tên tiểu tử phiền toái này làm hại kỹ thuật của cô bị chê bai.

Kỳ thật bác sĩ xem bệnh cho Sở Hạo cũng làm gì đã xong việc?

"Bác sĩ, ông có lầm lẫn không? Mông của tôi đến bây giờ còn rất đau, đau đến nỗi buổi tối tôi không thể ngủ được, tôi làm sao có thể xuất viện được? Ít nhất còn phải nằm đầy hai tuần nữa!"

"Cậu nói là cậu định nằm ở đây hai tuần nữa?" Y tá tiểu thư đứng bên cạnh nghe được hắn còn muốn nằm đây hai tuần, mở to hai mắt nhìn thật cẩn thận hỏi.

"Đúng vậy! Bệnh còn chưa hết các người làm sao có thể cho tôi xuất viện? Các người không có lương tâm nghề nghiệp hay sao a?"

Xoát! Lâm Nhật Nguyệt nhìn thấy trên mặt bác sĩ cùng y tá tiểu thư đều xuất hiện mấy vệt hắc tuyến đáng sợ.

"Tiểu tử, thương thế của cậu lành rồi, không cần phải nằm viện nữa. Mông còn đau về nhà tĩnh dưỡng vài ngày thì tốt rồi." Thầy thuốc tính tình nhẫn nại nói.

"Đúng vậy đúng vậy! Cậu hiện tại không cần tiêm cũng không cần thay băng, ở trong bệnh viện cũng không cần điều trị gì a!" Cậu chạy nhanh đi thôi! Định đem bát cơm của tôi ném đi mới cam tâm sao! Y tá tiểu thư trong lòng hò hét.

"Sao lại đuổi bệnh nhân xuất viện thế này? Các người là lang băm a!"

"……" Bác sĩ muốn giết người =))

"Bác sĩ, bác yên tâm đi, chúng tôi ngày mai sẽ làm thủ tục xuất viện." Lâm Nhật Nguyệt nhịn không được nói với bác sĩ.

"Chị Nguyệt!"

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!"

Bác sĩ cám ơn trời đất nhìn Lâm Nhật Nguyệt, đối với lời nói của Lâm Nhật Nguyệt là tuyệt đối tin tưởng. Bởi vì chỉ có Lâm Nhật Nguyệt mới trị được tiểu tử phiền toái này, cô chỉ cần nói một câu sẽ hơn người khác nói mười câu.

"Nhớ rõ buổi sáng ngày mai đi làm nha!"

Y tá cũng là cảm động đến rơi nước mắt, nếu không phải nữ hài tử này thường xuyên ngăn cản thanh âm kêu đau của tiểu tử này, bát cơm của cô đã sớm không còn. Cảm kích a! Cảm kích a!

"Dạ." Lâm Nhật Nguyệt đáp.

"Chúng ta đi trước đã, hai người nhìn xem nên chuẩn bị cái gì thì cứ chuẩn bị cẩn thận đi, không cần chờ đến ngày mai luống cuống tay chân." Y tá không quên tha thiết dặn dò.

"Này, tôi không cần xuất viện, ai nói tôi muốn xuất viện?"

Mắt thấy ba người đem chuyện hắn xuất viện thảo luận xong, Sở Hạo sốt ruột hô.

Nhưng là bác sĩ cùng y tá để mặc hắn hô, không thèm quan tâm đến lý lẽ liền đi ra khỏi phòng. Ai thèm nghe hắn nha!

Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại có Sở Hạo cùng Lâm Nhật Nguyệt đứng nhìn nhau. Sở Hạo vẻ mặt ủy khuất xen lẫn phẫn nộ, Lâm Nhật Nguyệt không thay đổi bản sắc, lạnh nhạt nhìn Sở Hạo.

"Vì sao không chịu ra viện?" Lâm Nhật Nguyệt có đôi khi thực không rõ hắn suy nghĩ cái gì.

"Em vẫn chưa khỏe!" Thanh âm tức giận rầu rĩ.

"Vì sao không chịu ra viện?"

"Em sợ chị không để ý tới em."

Đáp án thực ngoài ý muốn, Lâm Nhật Nguyệt nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi hắn vì sao lại nghĩ như thế.

"Em sợ sau khi xuất viện, chị đối với em sẽ giống như trước đây, mà không phải ôn nhu như hiện tại!"

Cô ôn nhu với hắn sao? Cô chính là không mặc kệ hắn như trước kia mà thôi, cái này gọi là ôn nhu sao? Lâm Nhật Nguyệt chính mình cũng không hiểu được.

"Chị sẽ không." Trước trấn an hắn xuất viện rồi nói sau.

"Thật sự?!" Sở Hạo hai mắt sáng lên nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt.

"Ừ"

"Sau khi xuất viện đối với em giống như trong bệnh viện, cười với em, nói chuyện với em?"

"Ừ." Cô có cười với hắn sao?

"Thật tốt quá! Em hiện tại sẽ xuất viện, nơi quỷ quái này em một khắc cũng không cần ngây người! Y tá! Y tá!"

"Chuyện gì?" Y tá tiểu thư vẻ mặt kinh hoàng vọt tiến vào, bát cơm của cô nha!

"Tôi muốn xuất viện! Ngay bây giờ!"

"Cái gì?" Y tá tiểu thư kinh ngạc nhìn hắn, đã quên mất biểu lộ hỉ ái hay phẫn nộ.

"Tôi muốn xuất viện, ngay bây giờ!"

"Được! Được! Được! Tôi lập tức liền làm thủ tục xuất viện cho cậu!" Y tá tiểu thư cuối cùng phản ứng lại.

"Bác sĩ! Bác sĩ!bệnh nhân giường số 16 muốn xuất viện ngay bây giờ!" Không hổ là đồng sự, còn không quên hướng bác sĩ báo một chút tin vui. Không biết bọn họ có phải hay không còn muốn mở tiệc chúc mừng nữa?

"Kỳ quái, cô ấy sao lại hưng phấn như vậy làm gì?" Y tá tiểu thư bất thường hưng phấn làm cho Sở Hạo có chút trượng nhị hòa thượng* không hiểu. Lâm Nhật Nguyệt thì tại một bên bất đắc dĩ lắc đầu. (Phiên Phiên: trượng nhị hòa thượng là gì =3=, LNS: Hòa thượng cao hai trượng)

*Chú thích thêm:

Nguồn: goo ca ca

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

"Chị Nguyệt, đi nhanh thôi!" Đây là ngày đầu tiên đến trường sau khi Sở Hạo bị thương rồi xuất viện.

"Thời gian còn sớm." Lâm Nhật Nguyệt vẫn là nói không nhiều, nhưng là lại có đáp lại Sở Hạo.

"Chính là thời gian sớm mới phải đi nhanh chút, em muốn đi tìm ‘Lương Thiện Ưu’!"

"Tìm bọn họ làm gì?"

"Đương nhiên là tính sổ!"

Hắn còn chưa đánh đủ?

"Bọn họ không ở đây." Nghe được Sở Hạo muốn tìm bọn Vệ Lương, Lâm Nhật Nguyệt cũng không để tâm, bởi vì ba người bọn họ sau khi đả thương Sở Hạo liền không ở trường học, chẳng biết đi đâu. Nghe nói là chuyển đến một trường học quý tộc ở nội thành.

"Sao lại không ở đây, bọn họ đi đâu vậy?"

"Từ sau khi em nằm viện sau bọn họ cũng không xuất hiện trong trường nữa."

"Phải không? Ha ha ha! Bọn họ khẳng định là sợ em trở về tìm bọn họ tính sổ, cho nên sợ tới mức chạy thoát, ha ha ha!"

Sở Hạo tự cho là đúng cười lớn, Lâm Nhật Nguyệt rất muốn nhắc nhở hắn ngày đó là ai bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, là ai bị đánh phải vào bệnh viện, thế nhưng cô nghĩ hẳn là vừa lành vết thương lại vừa xuất viện, cũng không có ý định đả kích hắn.

"Hừ, ba cái tiểu tử kia về sau tốt nhất không cần xuất hiện ở trước mặt em, bằng không em thấy một lần đánh một lần!"

Lâm Nhật Nguyệt liếc trắng Sở Hạo một cái, đáng tiếc hắn không có phát hiện, bởi vì hắn còn đắm chìm trong trạng thái say mê không thể kiềm chế được.

"Chị Nguyệt, chị xem đây là cái gì?" Sở Hạo bị kích động chạy vào phòng Lâm Nhật Nguyệt, trong tay cầm hai tờ giấy không biết là cái gì.

"Là cái gì?" Nhìn hắn một cái, Lâm Nhật Nguyệt tiếp tục vùi đầu làm bài tập, đối kia hai tờ giấy không có hứng thú nhiều.

"Là danh sách đăng ký học TaeKwonDo, chị xem!"

"À, em muốn đi học TaeKwonDo?"

"Đúng vậy, thế nhưng không phải em học một mình, chị cũng nên đi cùng, em đã đăng ký thay cho chị rồi!"

"Ai nói chị muốn học?" Lâm Nhật Nguyệt nhíu mày nói, đối Sở Hạo tự chủ trương có chút bất mãn.

"Em nói, chị xem, sang năm chị sẽ thi đại học, sau khi thi đại học sẽ học đại học, chị sẽ vào nội thành một mình, em sẽ không ở bên cạnh chị."

"Vậy thì sao?"

"Chị đã quên chuyện lần trước bị ‘Lương Thiện Ưu’ bắt nạt rồi sao? Chị đi học đại học, em sẽ có thời gian một năm không thể ở bên cạnh chị bảo vệ chị, nếu chị làm bị bắt nạt thì làm sao bây giờ? Cho nên chị phải học một chút võ để phòng thân!"

"Chị không cần." Lâm Nhật Nguyệt ghét nhất là đánh nhau.

"Nhưng là em đã đăng ký cho chị rồi, ngay cả tiền cũng đã nộp!" Sở Hạo thật không ngờ Lâm Nhật Nguyệt sẽ cự tuyệt.

"Đó là chuyện của em, chị không có bảo em báo danh cho chị." Lâm Nhật Nguyệt một chút cũng không cảm kích.

"Chị Nguyệt –" Sở Hạo lại bắt đầu làm nũng,"Chị Nguyệt –"

"Chị Nguyệt! Nếu chị không học, chính là hại em!"

Lời này nói như thế nào? Lâm Nhật Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, cho hắn một ánh mắt "Tiếp tục nói".

"Nha, nếu chị không học, khi chị học đại học em sẽ bắt đầu lo lắng, lo lắng chị ở bên ngoài có phải hay không bị người ta bắt nạt? Sau đó em sẽ bắt đầu không có tâm tư đi học, không có tâm tư đi học thành tích của em sẽ giảm xuống, thành tích giảm xuống em sẽ không thi đậu đại học, thi trượt đại học em cũng chỉ có thể đi làm công nhân a! Chị xem, chị là không phải hại em?" Sở Hạo nghiêm trang nói được đạo lý rõ ràng.

Lâm Nhật Nguyệt lại nghe dở khóc dở cười, nghĩ không hiểu hắn như thế nào có nhiều cớ để nói như vậy.

"Vậy em không cần lo lắng thì tốt rồi." Lâm Nhật Nguyệt mới không nghe hắn đâu!

"Em làm sao có thể không lo lắng? Chị là chị Nguyệt của em nha, em không lo lắng cho chị thì em còn là người sao?"

"Em yên tâm đi, chị sẽ để cho người ta bắt nạt chị đâu." Lâm Nhật Nguyệt có chút mất đi tính nhẫn nại.

"Chị nói sẽ không để bị bắt nạt? Lần trước ‘Lương Thiện Ưu’ có nghe lời chị không?"

"Không nên nhiều Lương Thiện Ưu như vậy chứ?"

"Mặc kệ, chị Nguyệt chị nhất định phải đi cùng em! Phí báo danh thực đắt tiền nha!"

"Vậy đi lấy lại."

"Không thể lấy lại! Chị Nguyệt — đi! Chị Nguyệt?"

"Chị không thời gian."

"Là vào cuối tuần, sẽ không làm chậm việc học của chị!"

"Chị không có hứng thú."

"Học học rồi sẽ có hứng thú."

"……" Lâm Nhật Nguyệt suy nghĩ còn có lý do gì khác để cự tuyệt không.

"Tốt lắm, không thành vấn đề đi? Vậy quyết định như vậy nha, bắt đầu vào thứ Bảy tuần này, em sẽ đến gọi chị!" Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt không nói, Sở Hạo nghĩ rằng cô đồng ý.

"Chị……"

"Em đi đây!"

Không đợi Lâm Nhật Nguyệt phản đối, Sở Hạo liền nhanh như chớp chạy, còn lại Lâm Nhật Nguyệt ở nơi nào một mình buồn rầu.

Hôm nay là thứ Bảy, là ngày đầu tiên Sở Hạo cùng Lâm Nhật Nguyệt học TaeKwonDo.

Thời gian đi học là chín giờ, hiện tại đã là tám giờ bốn mươi lăm, Lâm Nhật Nguyệt lại còn đang ở trong ổ chăn ngủ lười. Cô không nghĩ đứng lên, khó được cuối tuần có thể ngủ lười!

Nhưng là –

"Chị Nguyệt! Chị đâu rồi?" Tiếng huyên náo của Sở Hạo không làm cho Lâm Nhật Nguyệt như ý.

"Chị Nguyệt, em vào đây !" Vừa dứt lời liền đẩy cửa vào.

"A? Chị Nguyệt, sao còn nằm trong chăn? Chúng ta sắp bị muộn rồi! Mau đứng lên!" Kéo kéo cả người Lâm Nhật Nguyệt đang ở trong chăn, Sở Hạo sốt ruột nói.

"Em đi trước đi, chút nữa chị đến" Thanh âm rầu rĩ của Lâm Nhật Nguyệt theo trong chăn truyền ra.

"Chị có biết học chỗ nào đâu? Chị đến kiểu gì? Mau đứng lên!"

"Chị Nguyệt, mau đứng lên!" Đứng ở bên giường Sở Hạo kiên nhẫn kêu Lâm Nhật Nguyệt rời giường,"Nếu không đứng lên em liền lật chăn ra!" Không có biện pháp, Lâm Nhật Nguyệt không thèm nhìn làm cho Sở Hạo chỉ có thể lấy lật chăn ra làm uy hiếp.

Lâm Nhật Nguyệt ở trong ổ chăn tính là ngủ tiếp 2 phút mới đứng lên, nhưng là Sở Hạo chờ không kịp.

"Xoạt!" Sở Hạo thật sự một phen lật chăn Lâm Nhật Nguyệt ra.

Lạnh quá a! Lâm Nhật Nguyệt rùng mình một cái, tức giận nhìn về phía đầu sỏ gây nên –Sở Hạo đang cầm trong tay cái chăn ấm áp của nàng.

Mà Sở Hạo ôm chăn ngơ ngác nhìn Lâm Nhật Nguyệt, lúc này trên người cô chỉ mặc một cái áo ngực cùng một quần lót nhỏ, mặt trắng nõn bởi vì tức giận mà phiếm hồng mê người. (nude để ngủ hả giời =3=!)

Sở Hạo tâm không tự giác kêu "Thình thịch, Lâm Nhật Nguyệt từ trong chăn truyền đến từng trận mùi thơm làm cho hắn có chút trầm mê, hắn thậm chí muốn……

"Đem chăn trả lại cho chị."

"Ách? Được, cho chị!" Thanh âm Lâm Nhật Nguyệt bừng tỉnh Sở Hạo trầm tư, hắn giống đang cầm củ khoai lang bỏng đem chăn đưa cho Lâm Nhật Nguyệt, sau đó tốc độ chạy một trăm mét chạy ra khỏi phòng Lâm Nhật Nguyệt.

Lâm Nhật Nguyệt không hiểu được nhìn Sở Hạo giống như trận gió chạy ra khỏi phòng nàng, hắn không phải kêu nàng rời giường sao? Như thế nào lại đi ra ngoài?

"Chị Nguyệt, nhanh chút! Chúng ta sắp bị muộn rồi!" Xem ra hắn còn không có quên nhiệm vụ đâu!

"Đã biết." Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ trả lời.

Ngoài cửa phòng, Sở Hạo có chút khẩn trương thở phì phò.

Hắn là làm sao vậy? Vì sao hôm nay nhìn thấy chị Nguyệt lại khẩn trương như vậy? Nhấc chân lên chạy thật nhanh? Thậm chí còn muốn muốn…… Ôm cô, gần gũi cô? Cô là chị Nguyệt a! Hắn làm sao có thể có ý niệm như vậy trong đầu?

"Cạch!" Lúc này Lâm Nhật Nguyệt mở cửa phòng ra.

"Đi thôi!" Lâm Nhật Nguyệt đi ra.

"Nga, đi thôi!" Sở Hạo ánh mắt lóe ra nhìn xem Lâm Nhật Nguyệt, sau đó để Lâm Nhật Nguyệt một người "Thùng thùng thùng" chạy vội xuống lầu.

Nhìn hành động bất thường của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt vô cùng ngạc nhiên nhún nhún vai cũng đi theo xuống lầu.

"Hạo Hạo, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" Lâm Nhật Nguyệt kêu Sở Hạo đang vùi đầu chạy về phía trước.

"Chúng ta sắp bị muộn!" Sở Hạo cũng không quay đầu lại nói.

"Em không chờ chị sao?" Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn bực, hôm nay Sở Hạo có chút là lạ, không giống hắn bình thường.

"Em đã chờ chị từ nãy giờ, chị còn muốn em chờ như thế nào nữa!" Coi như dỗi, Sở Hạo cứng rắn vừa nói.

Lâm Nhật Nguyệt sửng sốt, Sở Hạo chưa từng dùng khẩu khí kém như vậy đối với cô, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?

Mà Sở Hạo vừa nói ra câu đó chính mình cũng ngây ngẩn cả người. Hắn làm sao vậy? Làm sao có thể dùng khẩu khí kém như vậy đối với chị Nguyệt? Là hắn chính mình không tốt, đối với chị Nguyệt ý niệm không tốt trong đầu, sao có thể lấy đem tức giận đẩy trên người chị Nguyệt?

Ảo não xoay người, chống lại ánh mắt của Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo lúng ta lúng túng mở miệng:"Thực xin lỗi, chị Nguyệt."

"Không sao, chúng ta đi thôi." Tuy rằng Lâm Nhật Nguyệt không hề giải thích được, nhưng cô không muốn chủ động hỏi. Nếu Sở Hạo nguyện ý nói cho cô, như vậy cho dù cô không hỏi, hắn cũng sẽ nói cho cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương