Tỷ Tỷ, Ta Yêu Ngươi (Chị À, Anh Yêu Em)
-
Chương 12
Máy bay bay lên.
"Hạo Hạo!" Nhìn máy bay đang đưa Sở Hạo đi xa dần, Trương Thục Viên nhịn không được rơi lệ, Sở Hạo đã rời đi cô rất xa rồi!
"Được rồi bà xã, không cần khổ sở, cũng không phải sinh ly tử biệt!" Sở Phương Uy an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật trong lòng mình cũng thực luyến tiếc Sở Hạo.
"Đúng vậy, Thục Viên, hiện tại giao thông tin tức đều rất phát triển, em lúc nào cũng có thể liên lạc với Hạo Hạo." Lâm Kiến Cường nói.
"Đúng vậy a, thật sự nghĩ thì cũng nhanh, cùng lắm thì em bay qua nhìn nó thôi!" Ngô Mĩ Lâm kéo kéo tay Trương Thục Viên.
"Này xú tiểu tử, vì sao nhất định phải xuất ngoại?" Đối với Sở Hạo vì sao lại kiên quyết xuất ngoại như vậy bọn họ đến bây giờ còn không có suy nghĩ cẩn thận.
Mà đối với cách nói của Sở Hạo là bởi vì khu nhà mới là nơi chim không *** bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi tin hắn, nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?
"A, chúng ta hẳn là hỏi một chút Nguyệt Nguyệt, có lẽ Nguyệt Nguyệt sẽ biết! Chị Mĩ Lâm, Nguyệt Nguyệt đâu? Em giống như thật lâu không có nhìn thấy nó!" Trương Thục Viên rốt cục nhớ tới đã muốn có một đoạn thời gian không thấy Lâm Nhật Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt a!"
"Đúng vậy, gần đây chúng ta chỉ để ý chuyện Hạo Hạo, đều không có chú ý tới Nguyệt Nguyệt. Nó làm sao vậy, có phải hay không có chuyện gì a?" Sở Phương Uy hỏi.
"Nguyệt Nguyệt nó ở trong bệnh viện." Lâm Kiến Cường trả lời.
"Bệnh viện? Làm sao có thể ở bệnh viện? Nguyệt Nguyệt sinh bệnh sao?" Trương Thục Viên khẩn trương hề hề hỏi.
"Cũng không có gì, chính là cảm mạo khiến cho viêm phổi." Ngô Mĩ Lâm dùng ngữ khí trấn an nói.
"Cái gì, viêm phổi? Chuyện lớn như vậy hai người như thế nào không nói cho chúng em biết?" Nghe được Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi, Trương Thục Viên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Chúng ta thấy hai người trong khoảng thời gian này quá lo lắng chuyện Hạo Hạo, đều có chút tâm lực tiều tụy, cho nên đã không nói cho hai người, đỡ cho hai người khỏi lo lắng."
"Hai người làm sao có thể không nói cho chúng em biết! Đối bọn em mà nói, Nguyệt Nguyệt tựa như con gái dứt ruột đẻ ra. Đi nhanh chút nào, chúng ta đi bệnh viện thăm nó!" Trương Thục Viên lòng như lửa đốt lôi kéo bọn họ hướng bệnh viện đuổi.
"Không cần đi, hôm nay nó xuất viện rồi."
"Đã xuất viện? Tốt, vậy chờ nó về nhà, em sẽ từ từ bồi bổ cho nó."
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời một mảnh xanh thẳm, trong thành thị nhiều khói bụi như vậy mà cũng có lúc bầu trời trong suốt như bây giờ.
Hắn bây giờ hẳn là đã lên máy bay rồi? Mang theo sự thương tâm khổ sở mà cô tạo nên rời khỏi mảnh đất này, rời khỏi người nhà, cũng rời khỏi cô! Cô không có đi tiễn hắn, liệu hắn có giận cô không? Mọi việc vì sao lại biến thành hoàn cảnh như ngày hôm nay chứ?
Lâm Nhật Nguyệt nghĩ nghĩ, mà lòng thì bắt đầu đau. Vì sao lòng của cô lại đau? Là vì hắn rời cô đi sao? Hắn rời đi làm lòng của cô đau, giống như bị mất đi cái gì đó của chính cô vậy, nhưng là vì sao? Chẳng lẽ cô cũng để ý hắn, đối hắn có tình cảm khác với tình cảm chị em?
Không, không phải. Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc đầu, nhất định là bởi vì áy náy, bởi vì cô làm hại hắn rời đi người thân rời đi hoàn cảnh quen thuộc, một người bay đi xa lạ tha hương. Hắn một người ở nước ngoài không quen biết ai, không ai có thể chăm sóc hắn, giúp hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy tịch mịch cô đơn, đây đều là cô tạo thành, cô áy náy, cho nên lòng mới có thể không thoải mái, mới có thể đau. Nhất định là như vậy!
Nhưng là, thật là như vậy sao?
Hai năm, Sở Hạo đã rời đi suốt hai năm.
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trước giảng đường dưới cây bạch quả, xuân đi thu đến, trước mắt lại là màu vàng óng ánh. Nhưng là màu vàng óng ánh này lại không thể thắp sáng ánh mắt Lâm Nhật Nguyệt.
Suốt hai năm, hắn không có trở về, một lần cũng không có. Hắn là quyết tâm không cần trở về gặp cô. Vì không muốn thấy cô, hắn thậm chí đều không có trở về hỏi thăm cha mẹ.
Cô thật sự làm tổn thương hắn đến như thế sao?
"Nguyệt Nguyệt!" An Trạch đi tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, nhìn cô.
"Học trưởng." Cô không có nhìn hắn, chính là lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
"Nguyệt Nguyệt, năm nay em sẽ tốt nghiệp, em không lo lắng một chút nào đến….." An Trạch năm trước đã tốt nghiệp, hắn không đi làm giáo viên, mà là chính mình gây dựng sự nghiệp làm ông chủ hơn nữa đã có chút thành tích.
"Học trưởng!" Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ cắt ngang lời nói An Trạch.
Hai năm nay An Trạch vẫn canh giữ ở cạnh người cô, khắp nơi quan tâm cô, che chở cô. Cô không phải không rõ tâm ý của hắn, chính là cô không có cách nào tiếp nhận hắn.
"Nguyệt Nguyệt, em thật sự không thể tiếp nhận tình cảm của anh sao?" An Trạch thất bại hỏi.
Ba năm, hắn ở bên cô ba năm. Từ khi cô học đại học sư phạm năm ấy hắn liền thích cô, không, là yêu cô. Cô là cô gái duy nhất đời này hắn muốn, vì cô, hắn bỏ đi ý định nguyên bản muốn làm một cái giáo viên tình nguyện mà là chính mình gây dựng sự nghiệp, hắn muốn mang đến cho cô cuộc sống thật tốt, muốn cho cô cuộc sống vô ưu vô lự.
Nhưng là hắn khổ đợi ba năm lại không có thể được đến một tia hồi báo. Cô vẫn là không tiếp thụ hắn, không tiếp thụ tình cảm hắn, thậm chí ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn.
"Em không thể." Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao em ngay cả một lần cơ hội cũng không cho anh?" An Trạch đứng ở trước mặt Lâm Nhật Nguyệt, ngăn trở tầm mắt cô nhìn cây bạch quả.
"Học trưởng, anh đừng như vậy." Lâm Nhật Nguyệt không muốn cùng hắn nói vấn đề này, đều nói chuyện hai năm, cô phiền.
"Nguyệt Nguyệt, có phải hay không bởi vì Sở Hạo em mới không chịu tiếp nhận anh?" An Trạch chỉ nhìn thấy Sở Hạo đúng một lần, lại nhớ rõ khắc sâu.
Lần đó hắn nhìn Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt theo trước mặt hắn chạy đi mà không thể ngăn cản, khi đó hắn cảm thấy được đến Lâm Nhật Nguyệt tâm cơ hồ vô vọng. Nhưng là thật không ngờ là, Sở Hạo liền xuất hiện một lần như vậy. Từ lần đó về sau hắn rốt cuộc không xuất hiện nữa, làm cho tâm hắn lại dấy lên hy vọng.
"Nguyệt Nguyệt?" Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt không có đáp lời nói của hắn, An Trạch gọi cô.
Lâm Nhật Nguyệt nghe được An Trạch nhắc đến Sở Hạo, chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Lại là loại ánh mắt này! An Trạch lo lắng nhìn Lâm Nhật Nguyệt, hai năm trước sau ngày Sở Hạo xuất hiện, ngày hôm sau Lâm Nhật Nguyệt liền sinh một hồi bệnh nặng, ở bệnh viện ngây người suốt một tháng.
Sau khi xuất viện, Lâm Nhật Nguyệt liền thường xuyên sẽ xuất hiện loại ánh mắt này, dại ra, vô thần, giống như đang tiến vào chỗ nào đó nhớ lại, lại giống nhau bị mất đi thứ gì đó của chính mình. Lúc này cô cùng trước kia quả thực giống như là hai người, trước kia cô tuy rằng biểu tình lạnh nhạt, nhưng trong mắt mang theo linh khí nào đó rất khó tả, khiến cả người cô có vẻ sinh động mà sáng ngời.
Là cái gì đã làm cô thay đổi? Là Sở Hạo! Trực giác An Trạch cho rằng Lâm Nhật Nguyệt thay đổi có liên quan đến Sở Hạo, bởi vì hai năm trước từ khi Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh bắt đầu đến bây giờ Sở Hạo vốn không có xuất hiện. Đây chính là nguyên nhân mà An Trạch cho rằng vì Sở Hạo mà Lâm Nhật Nguyệt không tiếp nhận hắn.
"Nguyệt Nguyệt!" An Trạch nắm vai Lâm Nhật Nguyệt, dùng sức lắc lắc cô.
"À, học trưởng?" Lấy lại tinh thần Lâm Nhật Nguyệt hờ hững nhìn An Trạch.
"Nguyệt Nguyệt, trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sao em lại không nói cho anh biết?" An Trạch chịu không nổi cô coi thường hắn.
"Học trưởng, anh không cần lại lãng phí thời gian ở trên người em, tìm một cô gái tốt hơn em đi!"
"Anh tìm không thấy ai hơn em, Nguyệt Nguyệt. Anh tin tưởng một ngày nào đó em sẽ tiếp nhận anh!" Đợi nhiều năm như vậy, An Trạch thật sự không muốn buông tay.
"Vậy tùy anh" Xoay người, Lâm Nhật Nguyệt đi rồi.
"Nguyệt Nguyệt!" An Trạch đứng tại chỗ, vô lực gọi cô, hy vọng cô có thể quay đầu.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt tựa như không có nghe thấy, thẳng tắp đi về phía trước.
"Thục Viên, như thế nào ngồi một mình ở cửa a?" Ngô Mĩ Lâm nhìn Trương Thục Viên đang ngồi một mình trước cửa nhà hỏi.
"Không có gì, chính là không có chuyện gì làm, trong lòng có chút buồn."
"Nghĩ đến Hạo Hạo à?" Ngô Mĩ Lâm thở dài nói.
"Ai, cũng không biết tử tiểu tử này bây giờ thế nào? Đã năm năm, một lần cũng không có trở về thăm em cùng ba nó."
"Hạo Hạo có hay không gọi điện thoại trở về a?"
"Khoảng cách lần trước gọi điện thoại trở về đã nửa năm rồi."
"Bây giờ còn không biết hắn ở nơi nào sao?"
"Chị Mĩ Lâm, chị cũng không phải không biết, từ ba năm trước đây hắn tốt nghiệp đại học Đa Luân Đa (đây là trường nào vậy =3=) sau đó cũng không thấy có tin tức, đã hai năm rồi, một chút tin tức cũng không có." Nói xong Trương Thục Viên nhưng lại nhịn không được rơi lệ.
"Thục Viên a, không cần khổ sở, ít nhất Hạo Hạo hàng tháng đều đã gửi tiền trở về, cái này chứng minh hắn sống rất khá a, đúng hay không?" Ngô Mĩ Lâm an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật lòng của cô cũng không hơn gì, năm năm đều không có nhìn thấy Hạo Hạo đứa nhỏ này, ngay cả cô đều nhớ hắn vô cùng, càng miễn bàn Trương Thục Viên cùng Sở Phương Uy.
"Em cần tiền làm gì chứ?" Trương Thục Viên căm giận nói.
Từ sau khi Sở Hạo xuất ngoại, cũng rất ít khi nghe được Trương Thục Viên có thể lớn giọng, rất nhiều lúc nghe thấy cô thở dài. Nhất ở gần thì mỗi ngày đều có thể nghe được cô oán thán.
Đứng ở cửa nhà mình Lâm Nhật Nguyệt nguyên bản muốn ra ngoài, lại vừa vặn nghe được Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện bên ngoài.
Năm năm, Lâm Nhật Nguyệt đã tốt nghiệp đại học sư phạm rồi về nông thông, hơn nữa ở trường trung học ngày xưa cô cùng Sở Hạo từng học làm giáo viên ngữ văn, thực hiện mục tiêu chính mình đặt ra.
Sở Hạo rời đi cũng đã năm năm. Suốt năm năm, hắn vẫn là một lần cũng không có trở về, một lần cũng không có. Lâm Nhật Nguyệt không biết hắn là nghĩ như thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự tính cả đời cũng không thấy cô sao?
Năm năm, trừ bỏ ba năm trước biết hắn ở Gia Nã Đại đại học Đa Luân Đa, sau khi hắn tốt nghiệp thì hai năm sau chẳng biết đi đâu, không ai biết hắn rốt cuộc ở nơi nào? Sống thế nào? Đang làm những gì?
Trừ bỏ hắn mỗi tháng hắn gửi tiền về nhà cùng với vài lần gọi điện về có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cả người tựa như đã bốc hơi ở trên đời, làm cho người ta tìm không ra tung tích.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt biết hắn còn tại Gia Nã Đại, bởi vì vào ngày 28 tháng 10 hàng năm ngày sinh nhật của cô và Sở Hạo, cô đều nhận được một món quà từ Gia Nã Đại gửi về, cô biết nhất định là Sở Hạo gửi. Cho nên cô dám xác định hắn còn tại Gia Nã Đại hơn nữa còn…… Còn nhớ kỹ cô! Điều này làm cho trong lòng Lâm Nhật Nguyệt có cảm giác vui vẻ khó nói.
"Được rồi, Thục Viên, không cần khổ sở, cùng chị đi dạo đi!"
"Được rồi!"
Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện làm cắt ngang suy nghĩ của Lâm Nhật Nguyệt.
"Mẹ, mẹ nuôi."
"Nguyệt Nguyệt a, chúng ta muốn lên phố, con muốn cùng đi không?"
"Dạ không. Mẹ nuôi, lần sau khi Hạo Hạo gọi điện về, mẹ nói với hắn là con sắp kết hôn!"
"Cái gì? Con sắp kết hôn? Với ai a?"
"Đúng vậy, cùng ai a? Chưa từng nghe con nói có bạn trai a?" Hai người bị lời nói của Lâm Nhật Nguyệt làm cho hoảng sợ.
"Không phải là kết hôn thật, là lừa Hạo Hạo. Thử dùng danh nghĩa là con sắp kết hôn xem hắn có về không" Cô có thể khẳng định hắn nhất định sẽ trở về.
Cô muốn hắn trở về, bọn họ cần đối mặt một lần nữa.
"Nguyệt Nguyệt?" Ngô Mĩ Lâm hồ nghi nhìn Lâm Nhật Nguyệt, không rõ vì sao con gái luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại làm chuyện như vậy?
"Đúng nha! Hạo Hạo từ nhỏ liền thích Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn, hắn sẽ về đó! Nguyệt Nguyệt, con như thế nào không nói sớm a?" Trương Thục Viên một lòng muốn con trở về tất nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
"Con cũng vừa mới nghĩ ra."
"Được, em tranh thủ đi gọi một cuộc điện thoại! Chị Mĩ Lâm, em không đi dạo nữa đâu!" Nói xong, liền vội vã vào nhà gọi điện thoại đi.
"Nguyệt Nguyệt, con……"
"Được rồi, mẹ, con đi ra ngoài." Lâm Nhật Nguyệt lấy cớ đi ra ngoài cắt ngang lời nói Ngô Mĩ Lâm.
Ngô Mĩ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, suy tư về ngôn hành (ngôn hành = ngôn ngữ + hành động) dị thường của vừa rồi, con gái a! Bà có đôi khi thật sự không rõ trong lòng cô suy nghĩ cái gì!
Ai, đành kệ cô vậy!
Ba tháng sau.
"Alô!"
"Alô, mẹ, là con!"
"Con tử tiểu tử này, rốt cục biết gọi điện thoại về……" Nói đến một nửa Trương Thục Viên nhịn không được nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ không cần như vậy. con tốt lắm, đừng lo lắng. Mẹ cùng ba khỏe không?" Sở Hạo sâu kín hỏi.
Năm năm, rời đi nhà rời xa cô đã năm năm, hắn rất muốn quay về a! Nhưng là……
"Khỏe lắm con ạ! Con thử nói xem chúng ta có thể không tốt được không? Sinh ra được đứa con vô lương tâm mà!" Trương Thục Viên quay về bộ dáng lớn giọng trước kia.
"Mẹ!" Sở Hạo bất đắc dĩ kêu.
"Mẹ cái gì mẹ! Mẹ hỏi con, con rốt cuộc muốn tới khi nào thì mới trở về?"
"Con….. Con….. Qua một thời gian nữa đi!" Sở Hạo ấp a ấp úng chậm chạp không nói rõ ngày trở về.
"Cái gì? Mày là nói mày không định trở về?" Trương Thục Viên sắp tức giận muốn điên rồi
"Dạ, qua một thời gian nữa"
"Mày…… Mày……" Trương Thục Viên tức giận đến nói không ra lời.
"Mẹ, qua một thời gian nữa con nhất định trở về. Cứ như vậy đi, con cúp máy đây!"
"Đợi chút!" Trương Thục Viên đột nhiên ra tiếng, bởi vì cô nhớ tới lời nói Lâm Nhật Nguyệt.
"Còn có việc sao?"
"Là có việc."
"Mẹ nói đi."
"Là thế này, Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn, con có muốn về tham gia hôn lễ của nó không? Dù sao nó cũng là chị Nguyệt con luôn gọi từ bé nha!" Trương Thục Viên trong lòng bất ổn, không biết chiêu này có hữu hiệu hay không?
"Alô! Tử tiểu tử? Tử tiểu tử? Hạo Hạo? Hạo Hạo? Kỳ quái, như thế nào không nói gì? Hạo Hạo……" Trương Thục Viên dùng sức đối với điện thoại gọi Sở Hạo, nhưng trong điện thoại rốt cuộc cũng không truyền ra bất cứ thanh âm nào.
"Hạo Hạo!" Nhìn máy bay đang đưa Sở Hạo đi xa dần, Trương Thục Viên nhịn không được rơi lệ, Sở Hạo đã rời đi cô rất xa rồi!
"Được rồi bà xã, không cần khổ sở, cũng không phải sinh ly tử biệt!" Sở Phương Uy an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật trong lòng mình cũng thực luyến tiếc Sở Hạo.
"Đúng vậy, Thục Viên, hiện tại giao thông tin tức đều rất phát triển, em lúc nào cũng có thể liên lạc với Hạo Hạo." Lâm Kiến Cường nói.
"Đúng vậy a, thật sự nghĩ thì cũng nhanh, cùng lắm thì em bay qua nhìn nó thôi!" Ngô Mĩ Lâm kéo kéo tay Trương Thục Viên.
"Này xú tiểu tử, vì sao nhất định phải xuất ngoại?" Đối với Sở Hạo vì sao lại kiên quyết xuất ngoại như vậy bọn họ đến bây giờ còn không có suy nghĩ cẩn thận.
Mà đối với cách nói của Sở Hạo là bởi vì khu nhà mới là nơi chim không *** bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi tin hắn, nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?
"A, chúng ta hẳn là hỏi một chút Nguyệt Nguyệt, có lẽ Nguyệt Nguyệt sẽ biết! Chị Mĩ Lâm, Nguyệt Nguyệt đâu? Em giống như thật lâu không có nhìn thấy nó!" Trương Thục Viên rốt cục nhớ tới đã muốn có một đoạn thời gian không thấy Lâm Nhật Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt a!"
"Đúng vậy, gần đây chúng ta chỉ để ý chuyện Hạo Hạo, đều không có chú ý tới Nguyệt Nguyệt. Nó làm sao vậy, có phải hay không có chuyện gì a?" Sở Phương Uy hỏi.
"Nguyệt Nguyệt nó ở trong bệnh viện." Lâm Kiến Cường trả lời.
"Bệnh viện? Làm sao có thể ở bệnh viện? Nguyệt Nguyệt sinh bệnh sao?" Trương Thục Viên khẩn trương hề hề hỏi.
"Cũng không có gì, chính là cảm mạo khiến cho viêm phổi." Ngô Mĩ Lâm dùng ngữ khí trấn an nói.
"Cái gì, viêm phổi? Chuyện lớn như vậy hai người như thế nào không nói cho chúng em biết?" Nghe được Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi, Trương Thục Viên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Chúng ta thấy hai người trong khoảng thời gian này quá lo lắng chuyện Hạo Hạo, đều có chút tâm lực tiều tụy, cho nên đã không nói cho hai người, đỡ cho hai người khỏi lo lắng."
"Hai người làm sao có thể không nói cho chúng em biết! Đối bọn em mà nói, Nguyệt Nguyệt tựa như con gái dứt ruột đẻ ra. Đi nhanh chút nào, chúng ta đi bệnh viện thăm nó!" Trương Thục Viên lòng như lửa đốt lôi kéo bọn họ hướng bệnh viện đuổi.
"Không cần đi, hôm nay nó xuất viện rồi."
"Đã xuất viện? Tốt, vậy chờ nó về nhà, em sẽ từ từ bồi bổ cho nó."
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời một mảnh xanh thẳm, trong thành thị nhiều khói bụi như vậy mà cũng có lúc bầu trời trong suốt như bây giờ.
Hắn bây giờ hẳn là đã lên máy bay rồi? Mang theo sự thương tâm khổ sở mà cô tạo nên rời khỏi mảnh đất này, rời khỏi người nhà, cũng rời khỏi cô! Cô không có đi tiễn hắn, liệu hắn có giận cô không? Mọi việc vì sao lại biến thành hoàn cảnh như ngày hôm nay chứ?
Lâm Nhật Nguyệt nghĩ nghĩ, mà lòng thì bắt đầu đau. Vì sao lòng của cô lại đau? Là vì hắn rời cô đi sao? Hắn rời đi làm lòng của cô đau, giống như bị mất đi cái gì đó của chính cô vậy, nhưng là vì sao? Chẳng lẽ cô cũng để ý hắn, đối hắn có tình cảm khác với tình cảm chị em?
Không, không phải. Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc đầu, nhất định là bởi vì áy náy, bởi vì cô làm hại hắn rời đi người thân rời đi hoàn cảnh quen thuộc, một người bay đi xa lạ tha hương. Hắn một người ở nước ngoài không quen biết ai, không ai có thể chăm sóc hắn, giúp hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy tịch mịch cô đơn, đây đều là cô tạo thành, cô áy náy, cho nên lòng mới có thể không thoải mái, mới có thể đau. Nhất định là như vậy!
Nhưng là, thật là như vậy sao?
Hai năm, Sở Hạo đã rời đi suốt hai năm.
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trước giảng đường dưới cây bạch quả, xuân đi thu đến, trước mắt lại là màu vàng óng ánh. Nhưng là màu vàng óng ánh này lại không thể thắp sáng ánh mắt Lâm Nhật Nguyệt.
Suốt hai năm, hắn không có trở về, một lần cũng không có. Hắn là quyết tâm không cần trở về gặp cô. Vì không muốn thấy cô, hắn thậm chí đều không có trở về hỏi thăm cha mẹ.
Cô thật sự làm tổn thương hắn đến như thế sao?
"Nguyệt Nguyệt!" An Trạch đi tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, nhìn cô.
"Học trưởng." Cô không có nhìn hắn, chính là lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
"Nguyệt Nguyệt, năm nay em sẽ tốt nghiệp, em không lo lắng một chút nào đến….." An Trạch năm trước đã tốt nghiệp, hắn không đi làm giáo viên, mà là chính mình gây dựng sự nghiệp làm ông chủ hơn nữa đã có chút thành tích.
"Học trưởng!" Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ cắt ngang lời nói An Trạch.
Hai năm nay An Trạch vẫn canh giữ ở cạnh người cô, khắp nơi quan tâm cô, che chở cô. Cô không phải không rõ tâm ý của hắn, chính là cô không có cách nào tiếp nhận hắn.
"Nguyệt Nguyệt, em thật sự không thể tiếp nhận tình cảm của anh sao?" An Trạch thất bại hỏi.
Ba năm, hắn ở bên cô ba năm. Từ khi cô học đại học sư phạm năm ấy hắn liền thích cô, không, là yêu cô. Cô là cô gái duy nhất đời này hắn muốn, vì cô, hắn bỏ đi ý định nguyên bản muốn làm một cái giáo viên tình nguyện mà là chính mình gây dựng sự nghiệp, hắn muốn mang đến cho cô cuộc sống thật tốt, muốn cho cô cuộc sống vô ưu vô lự.
Nhưng là hắn khổ đợi ba năm lại không có thể được đến một tia hồi báo. Cô vẫn là không tiếp thụ hắn, không tiếp thụ tình cảm hắn, thậm chí ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn.
"Em không thể." Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao em ngay cả một lần cơ hội cũng không cho anh?" An Trạch đứng ở trước mặt Lâm Nhật Nguyệt, ngăn trở tầm mắt cô nhìn cây bạch quả.
"Học trưởng, anh đừng như vậy." Lâm Nhật Nguyệt không muốn cùng hắn nói vấn đề này, đều nói chuyện hai năm, cô phiền.
"Nguyệt Nguyệt, có phải hay không bởi vì Sở Hạo em mới không chịu tiếp nhận anh?" An Trạch chỉ nhìn thấy Sở Hạo đúng một lần, lại nhớ rõ khắc sâu.
Lần đó hắn nhìn Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt theo trước mặt hắn chạy đi mà không thể ngăn cản, khi đó hắn cảm thấy được đến Lâm Nhật Nguyệt tâm cơ hồ vô vọng. Nhưng là thật không ngờ là, Sở Hạo liền xuất hiện một lần như vậy. Từ lần đó về sau hắn rốt cuộc không xuất hiện nữa, làm cho tâm hắn lại dấy lên hy vọng.
"Nguyệt Nguyệt?" Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt không có đáp lời nói của hắn, An Trạch gọi cô.
Lâm Nhật Nguyệt nghe được An Trạch nhắc đến Sở Hạo, chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Lại là loại ánh mắt này! An Trạch lo lắng nhìn Lâm Nhật Nguyệt, hai năm trước sau ngày Sở Hạo xuất hiện, ngày hôm sau Lâm Nhật Nguyệt liền sinh một hồi bệnh nặng, ở bệnh viện ngây người suốt một tháng.
Sau khi xuất viện, Lâm Nhật Nguyệt liền thường xuyên sẽ xuất hiện loại ánh mắt này, dại ra, vô thần, giống như đang tiến vào chỗ nào đó nhớ lại, lại giống nhau bị mất đi thứ gì đó của chính mình. Lúc này cô cùng trước kia quả thực giống như là hai người, trước kia cô tuy rằng biểu tình lạnh nhạt, nhưng trong mắt mang theo linh khí nào đó rất khó tả, khiến cả người cô có vẻ sinh động mà sáng ngời.
Là cái gì đã làm cô thay đổi? Là Sở Hạo! Trực giác An Trạch cho rằng Lâm Nhật Nguyệt thay đổi có liên quan đến Sở Hạo, bởi vì hai năm trước từ khi Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh bắt đầu đến bây giờ Sở Hạo vốn không có xuất hiện. Đây chính là nguyên nhân mà An Trạch cho rằng vì Sở Hạo mà Lâm Nhật Nguyệt không tiếp nhận hắn.
"Nguyệt Nguyệt!" An Trạch nắm vai Lâm Nhật Nguyệt, dùng sức lắc lắc cô.
"À, học trưởng?" Lấy lại tinh thần Lâm Nhật Nguyệt hờ hững nhìn An Trạch.
"Nguyệt Nguyệt, trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sao em lại không nói cho anh biết?" An Trạch chịu không nổi cô coi thường hắn.
"Học trưởng, anh không cần lại lãng phí thời gian ở trên người em, tìm một cô gái tốt hơn em đi!"
"Anh tìm không thấy ai hơn em, Nguyệt Nguyệt. Anh tin tưởng một ngày nào đó em sẽ tiếp nhận anh!" Đợi nhiều năm như vậy, An Trạch thật sự không muốn buông tay.
"Vậy tùy anh" Xoay người, Lâm Nhật Nguyệt đi rồi.
"Nguyệt Nguyệt!" An Trạch đứng tại chỗ, vô lực gọi cô, hy vọng cô có thể quay đầu.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt tựa như không có nghe thấy, thẳng tắp đi về phía trước.
"Thục Viên, như thế nào ngồi một mình ở cửa a?" Ngô Mĩ Lâm nhìn Trương Thục Viên đang ngồi một mình trước cửa nhà hỏi.
"Không có gì, chính là không có chuyện gì làm, trong lòng có chút buồn."
"Nghĩ đến Hạo Hạo à?" Ngô Mĩ Lâm thở dài nói.
"Ai, cũng không biết tử tiểu tử này bây giờ thế nào? Đã năm năm, một lần cũng không có trở về thăm em cùng ba nó."
"Hạo Hạo có hay không gọi điện thoại trở về a?"
"Khoảng cách lần trước gọi điện thoại trở về đã nửa năm rồi."
"Bây giờ còn không biết hắn ở nơi nào sao?"
"Chị Mĩ Lâm, chị cũng không phải không biết, từ ba năm trước đây hắn tốt nghiệp đại học Đa Luân Đa (đây là trường nào vậy =3=) sau đó cũng không thấy có tin tức, đã hai năm rồi, một chút tin tức cũng không có." Nói xong Trương Thục Viên nhưng lại nhịn không được rơi lệ.
"Thục Viên a, không cần khổ sở, ít nhất Hạo Hạo hàng tháng đều đã gửi tiền trở về, cái này chứng minh hắn sống rất khá a, đúng hay không?" Ngô Mĩ Lâm an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật lòng của cô cũng không hơn gì, năm năm đều không có nhìn thấy Hạo Hạo đứa nhỏ này, ngay cả cô đều nhớ hắn vô cùng, càng miễn bàn Trương Thục Viên cùng Sở Phương Uy.
"Em cần tiền làm gì chứ?" Trương Thục Viên căm giận nói.
Từ sau khi Sở Hạo xuất ngoại, cũng rất ít khi nghe được Trương Thục Viên có thể lớn giọng, rất nhiều lúc nghe thấy cô thở dài. Nhất ở gần thì mỗi ngày đều có thể nghe được cô oán thán.
Đứng ở cửa nhà mình Lâm Nhật Nguyệt nguyên bản muốn ra ngoài, lại vừa vặn nghe được Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện bên ngoài.
Năm năm, Lâm Nhật Nguyệt đã tốt nghiệp đại học sư phạm rồi về nông thông, hơn nữa ở trường trung học ngày xưa cô cùng Sở Hạo từng học làm giáo viên ngữ văn, thực hiện mục tiêu chính mình đặt ra.
Sở Hạo rời đi cũng đã năm năm. Suốt năm năm, hắn vẫn là một lần cũng không có trở về, một lần cũng không có. Lâm Nhật Nguyệt không biết hắn là nghĩ như thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự tính cả đời cũng không thấy cô sao?
Năm năm, trừ bỏ ba năm trước biết hắn ở Gia Nã Đại đại học Đa Luân Đa, sau khi hắn tốt nghiệp thì hai năm sau chẳng biết đi đâu, không ai biết hắn rốt cuộc ở nơi nào? Sống thế nào? Đang làm những gì?
Trừ bỏ hắn mỗi tháng hắn gửi tiền về nhà cùng với vài lần gọi điện về có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cả người tựa như đã bốc hơi ở trên đời, làm cho người ta tìm không ra tung tích.
Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt biết hắn còn tại Gia Nã Đại, bởi vì vào ngày 28 tháng 10 hàng năm ngày sinh nhật của cô và Sở Hạo, cô đều nhận được một món quà từ Gia Nã Đại gửi về, cô biết nhất định là Sở Hạo gửi. Cho nên cô dám xác định hắn còn tại Gia Nã Đại hơn nữa còn…… Còn nhớ kỹ cô! Điều này làm cho trong lòng Lâm Nhật Nguyệt có cảm giác vui vẻ khó nói.
"Được rồi, Thục Viên, không cần khổ sở, cùng chị đi dạo đi!"
"Được rồi!"
Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên nói chuyện làm cắt ngang suy nghĩ của Lâm Nhật Nguyệt.
"Mẹ, mẹ nuôi."
"Nguyệt Nguyệt a, chúng ta muốn lên phố, con muốn cùng đi không?"
"Dạ không. Mẹ nuôi, lần sau khi Hạo Hạo gọi điện về, mẹ nói với hắn là con sắp kết hôn!"
"Cái gì? Con sắp kết hôn? Với ai a?"
"Đúng vậy, cùng ai a? Chưa từng nghe con nói có bạn trai a?" Hai người bị lời nói của Lâm Nhật Nguyệt làm cho hoảng sợ.
"Không phải là kết hôn thật, là lừa Hạo Hạo. Thử dùng danh nghĩa là con sắp kết hôn xem hắn có về không" Cô có thể khẳng định hắn nhất định sẽ trở về.
Cô muốn hắn trở về, bọn họ cần đối mặt một lần nữa.
"Nguyệt Nguyệt?" Ngô Mĩ Lâm hồ nghi nhìn Lâm Nhật Nguyệt, không rõ vì sao con gái luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại làm chuyện như vậy?
"Đúng nha! Hạo Hạo từ nhỏ liền thích Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn, hắn sẽ về đó! Nguyệt Nguyệt, con như thế nào không nói sớm a?" Trương Thục Viên một lòng muốn con trở về tất nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
"Con cũng vừa mới nghĩ ra."
"Được, em tranh thủ đi gọi một cuộc điện thoại! Chị Mĩ Lâm, em không đi dạo nữa đâu!" Nói xong, liền vội vã vào nhà gọi điện thoại đi.
"Nguyệt Nguyệt, con……"
"Được rồi, mẹ, con đi ra ngoài." Lâm Nhật Nguyệt lấy cớ đi ra ngoài cắt ngang lời nói Ngô Mĩ Lâm.
Ngô Mĩ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, suy tư về ngôn hành (ngôn hành = ngôn ngữ + hành động) dị thường của vừa rồi, con gái a! Bà có đôi khi thật sự không rõ trong lòng cô suy nghĩ cái gì!
Ai, đành kệ cô vậy!
Ba tháng sau.
"Alô!"
"Alô, mẹ, là con!"
"Con tử tiểu tử này, rốt cục biết gọi điện thoại về……" Nói đến một nửa Trương Thục Viên nhịn không được nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ không cần như vậy. con tốt lắm, đừng lo lắng. Mẹ cùng ba khỏe không?" Sở Hạo sâu kín hỏi.
Năm năm, rời đi nhà rời xa cô đã năm năm, hắn rất muốn quay về a! Nhưng là……
"Khỏe lắm con ạ! Con thử nói xem chúng ta có thể không tốt được không? Sinh ra được đứa con vô lương tâm mà!" Trương Thục Viên quay về bộ dáng lớn giọng trước kia.
"Mẹ!" Sở Hạo bất đắc dĩ kêu.
"Mẹ cái gì mẹ! Mẹ hỏi con, con rốt cuộc muốn tới khi nào thì mới trở về?"
"Con….. Con….. Qua một thời gian nữa đi!" Sở Hạo ấp a ấp úng chậm chạp không nói rõ ngày trở về.
"Cái gì? Mày là nói mày không định trở về?" Trương Thục Viên sắp tức giận muốn điên rồi
"Dạ, qua một thời gian nữa"
"Mày…… Mày……" Trương Thục Viên tức giận đến nói không ra lời.
"Mẹ, qua một thời gian nữa con nhất định trở về. Cứ như vậy đi, con cúp máy đây!"
"Đợi chút!" Trương Thục Viên đột nhiên ra tiếng, bởi vì cô nhớ tới lời nói Lâm Nhật Nguyệt.
"Còn có việc sao?"
"Là có việc."
"Mẹ nói đi."
"Là thế này, Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn, con có muốn về tham gia hôn lễ của nó không? Dù sao nó cũng là chị Nguyệt con luôn gọi từ bé nha!" Trương Thục Viên trong lòng bất ổn, không biết chiêu này có hữu hiệu hay không?
"Alô! Tử tiểu tử? Tử tiểu tử? Hạo Hạo? Hạo Hạo? Kỳ quái, như thế nào không nói gì? Hạo Hạo……" Trương Thục Viên dùng sức đối với điện thoại gọi Sở Hạo, nhưng trong điện thoại rốt cuộc cũng không truyền ra bất cứ thanh âm nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook