"Tôi và chị Nguyệt cùng ngày sinh, nhưng mà tôi nhỏ hơn chị ấy một tuổi."

"Thực khéo nha! Duyên phận bắt đầu. Sau đó?"

"Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên."

"Thanh mai trúc mã! Được, rất nhiều tình yêu đều là theo thanh mai trúc mã bắt đầu. Sau đó?"

"Tôi từ nhỏ liền thích đi theo chị Nguyệt, thích chị Nguyệt chơi với tôi."

"Hai đứa trẻ vô tư!"

"Nhưng là chị Nguyệt không thích chơi với tôi, cũng không để ý tôi."

"A? Như vậy a! Vậy không thể tính là hai đứa nhỏ vô tư!"

"Tôi thì chính là thích chị Nguyệt, cho dù chị ấy hờ hững, tôi vẫn thích quấn quýt lấy chị ấy."

"Nhớ rõ khi năm tuổi, tôi đi tìm chị Nguyệt chơi, không cẩn thận ngã một cái. Cằm đụng vào đống gỗ nên bị chảy máu, tôi lúc ấy đau oa oa khóc lớn, tôi sợ nhất là đau." Vuốt ve vết sẹo trên cằm, Sở Hạo chậm rãi chìm vào ký ức.

"Sau lại là chị Nguyệt giúp tôi cầm máu, giúp tôi dán băng cá nhân, còn cùng chơi xếp gỗ với tôi, đây là lần đầu tiên chị Nguyệt chơi với tôi, tôi rất vui vẻ a!

"Sau lại có một ngày, lão mẹ tôi nói cho tôi biết chị Nguyệt sẽ đi học trường tiểu học, không thể đi nhà trẻ cùng tôi. Tôi rất không vui vẻ a! Vì thế tôi ngăn ở cửa không cho chị Nguyệt đi đến trường, ai dỗ tôi tôi cũng không nghe! Sau đó chị Nguyệt nói với tôi, chờ chị ấy tan học trở về liền chơi với tôi. Tôi nghe xong thực vui vẻ a! Liền thúc giục lão mẹ tôi mau đưa tôi đi nhà trẻ, bởi vì tôi muốn đi sớm về sớm, bởi vì tôi chờ chị Nguyệt trở về sẽ chơi với tôi.

"Từ đó về sau mỗi ngày chị Nguyệt tan học về tôi đều quấn quýt lấy chị ấy chơi với tôi, bởi vì ở trong lòng tôi cho rằng chị Nguyệt đã đáp ứng tôi mỗi ngày tan học trở về chơi với tôi.

"Sau đó tôi cũng đi học, tôi lại có thể cùng chị Nguyệt cùng tiến lên học, nhưng là tôi không học cùng lớp với chị Nguyệt, điều này làm cho tôi rất không vui.

"Sau đó chị Nguyệt lên sơ trung (cấp 2). Có một ngày tôi lôi kéo chị ấy đi câu tôm hùm, kỳ thật chị Nguyệt không thích câu tôm hùm, nhưng là tôi vẫn lôi chị ấy đi. Tôi còn nhớ rõ chị Nguyệt nói với tôi ‘Chị không lấy con giun’, sau đó tôi đã nói ‘Em lấy em lấy’, chị Nguyệt còn nói ‘Chị không buộc con giun’, tôi còn nói ‘Em buộc em buộc’.

"Cứ như vậy, chúng tôi đi câu tôm hùm. Nhưng là chị Nguyệt luôn không chuyên tâm nên toàn để tôm hùm chạy mất, cho nên tôi để cho chị ấy phụ trách trông tôm hùm, mà tôi phụ trách câu tôm hùm."

"Rồi sau đó? Như thế nào không nói nữa?"

Sở Hạo dừng lại, tay vươn ra chỉ vào mông, ngây ngốc cười.

"Sau đó chị Nguyệt cầm một con tôm hùm lớn nhất cặp vào mông tôi, đau đến nỗi tôi oa oa kêu to."

"Cô ấy sao lại cho tôm cặp vào mông cậu?"

"Chị ấy nói chị ấy muốn xem uy lực của càng tôm như thế nào."

" Cô ấy lấy cậu làm vật thí nghiệm sao?"

"Cậu không tức giận sao?"

"Tôi đương nhiên không tức giận, bất luận chị Nguyệt làm cái gì với tôi, tôi cũng sẽ không tức giận!"

"Rất si tình nha!"

"Sau đó chúng tôi lại để tôm hùm chạy mất do bị tôi đá đi, tôm hùm câu được tất cả đều chạy, chúng tôi chỉ có thể tay không mà về. Tối hôm đó, mông tôi đau, ngủ không được, liền nằm úp sấp rồi ra ban công đi tìm chị Nguyệt.

"Nằm ở trên giường chị Nguyệt cùng chị Nguyệt nói chuyện, tuy rằng chị ấy không thèm để ý tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc a! Mông cũng không đau, tôi rất nhanh liền ngủ, còn ngủ thật sự say nha!

"Sau đó chúng tôi lên trung học. Có một ngày chị Nguyệt sớm tan học, chị ấy không đợi tôi liền đi về trước một mình. Kết quả ở nửa đường liền gặp ba người hỗn đản‘Lương Thiện Ưu’!" Nói đến "Lương Thiện Ưu" Sở Hạo vẫn là nghiến răng nghiến lợi.

"Ai là ‘Lương Thiện Ưu’ a?"

"Chính là ba người hỗn đản, một người tên là Vệ Lương, một người tên là Trương Thiện, một người tên là Giang Ưu, chuyên môn bắt nạt người nhỏ bé yếu đuối. Ngày đó bọn họ ngăn lại chị Nguyệt bắt nạt chị ấy, còn đẩy ngã chị ấy trên mặt đất. May mắn tôi đúng lúc đuổi tới, theo chân bọn họ đánh nhau một trận!"

"Oa! Cậu một người đánh ba người?"

"Đương nhiên!" Sở Hạo đắc ý dào dạt nói.

"Vậy cuối cùng là ai thắng?"

"Ngay từ đầu là tôi thắng, sau đó Giang Ưu kia lại lôi ra một con dao."

"Cái gì?! Bọn họ còn dùng đao?"

"Đúng vậy, thật sự rất ti bỉ"

"Vậy cậu không sợ sao?"

"Không sợ, dù sao nếu ai dám bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi liền cùng người đó liều mạng!" Sắc mặt Sở Hạo lúc này cùng năm đó từng chút đều giống nhau, không hề sợ hãi, không có do dự.

Tất cả người trên xe đều hiểu rõ gật đầu, tiểu tử này là thật sự yêu chị hắn nha!

"Vậy cậu có bị thương không?"

"Ách…… Có." Tuy rằng bị thương sẽ làm hắn giảm bớt một chút anh hùng khí khái, nhưng mà Sở Hạo vẫn là thành thật nói.

"Bị thương? Bị thương ở đâu?"

"Ách…… Mông."

"Như thế nào mỗi lần đều là mông?" Chú lái xe từ kính chiếu hậu ngắm mông Sở Hạo, lần này hắn rất cẩn thận, không có quay đầu. (mình cũng định hỏi câu đó =)))

"A!"

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Tiếng la bất ngờ làm cho mọi người đều kinh ngạc cả kinh.

"Ai a! Muốn hại tôi xảy ra tai nạn xe cộ phải không?" Thình *** h xảy ra tiếng kêu làm cho tay chú lái xe run lên.

"Chú nói cái gì chứ a! Chú nhìn xem đây là nơi nào a!"

"A?"

"Có lầm hay không a, chú ơi? Phương hướng này là nhà hỏa táng nha! Chúng tôi toàn người trẻ tuổi không có muốn chết nha!"

"Ách…… Thực xin lỗi thực xin lỗi." Chú lái xe vội vàng quay đầu xe tránh xa nơi quỷ quái này, hắn không nghĩ là đi nơi này a!

"Chú ơi chú nghĩ cái gì vậy? Ngủ gà ngủ gật a?"

"Tôi nghe Sở Hạo nói đến nhập thần, mọi người thông cảm cho tôi!"

"Đã bảo chú tập trung vào lái xe rồi mà chú có nghe đâu, chú xem, thiếu chút nữa chúng ta đi nhầm chỗ a!"

"Ai có bông gòn không a?"

"Cậu muốn bông gòn làm cái gì?"

"Cho chú nút lỗ tai!"

Đứa nhỏ này thật là!"Được rồi được rồi, tôi cam đoan từ giờ trở đi tập trung lái xe, không bao giờ nghe Sở Hạo nói nữa được không?"

"Vậy chú nói được phải làm được nha!"

"Nhất định nhất định!"

"Sở Hạo, tiếp tục nói đi."

"Đúng vậy, sau khi mông cậu bị thương thì thế nào nữa?"

"Chị Nguyệt đem tôi đưa vào bệnh viện, tôi ở trong bệnh viện một tuần."

"Thật đáng thương!"

"Hoàn toàn không phải vậy đâu, một tuần kia là những ngày hạnh phúc nhất của tôi. Trong một tuần đó, chị Nguyệt đối với tôi rất ôn nha nha! Chị ấy còn cười với tôi, còn chủ động nói chuyện với tôi, khi đó tôi nghĩ cứ ở bệnh viện mãi cũng được. Sau khi vết thương lành thì tôi xuất viện. Tôi vốn đang muốn đi tìm ‘Lương Thiện Ưu’ tính sổ. Nhưng là bọn họ lại rời khỏi trường học rồi."

"Bọn họ nhất định là sợ cậu!"

"Tôi cũng nghĩ vậy! Ha ha!"

"Sau đó tôi lại bắt đầu lo lắng."

"Lo lắng cái gì nha?"

"Tôi lo lắng tương lai sau khi chị Nguyệt thi vào đại học sẽ một mình đến nội thành học tập, tôi lại không thể ở bên cạnh chị ấy, vạn nhất chị ấy bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ? Sau đó tôi lại có chủ ý."

"Chủ ý gì?"

" Để cho chị Nguyệt học vài chiêu phòng thân, như vậy cho dù tôi không ở bên người chị ấy thì chị ấy cũng có thể tự bảo vệ bản thân. Cho nên tôi đi đăng ký học TaeKwonDo, đương nhiên cũng đăng ký luôn cho chị Nguyệt."

Ngày đó là ngày đầu tiên chúng tôi đi học, chúng tôi sắp bị muộn, nhưng là chị Nguyệt lại ở trên giường không chịu đứng lên. Cho nên tôi liền lật chăn của chị ấy ra, chị Nguyệt chỉ mặc một cái áo ngực và một cái quần lót nhỏ, bộ dạng đó trông rất đẹp a! (chú ý nha mọi người, đoạn nì Sở Hạo chỉ nghĩ trong đầu chứ ko có nói ra)

Chuyện này Sở Hạo không nói cho mọi người trên xe nghe, bởi vì hắn không muốn để cho người ta biết bộ dạng chị Nguyệt chỉ mặc áo ngực và quần lót nhỏ.

"Vậy cô ấy học được những gì?"

"Đến ngày chị Nguyệt thi đại học xong, chị ấy chỉ học được duy nhất một chiêu quật ngã."

"Vậy còn cậu?"

"Tôi ư? À, tôi bây giờ là đai đen."

"Đai đen? Thật là lợi hại nha!" Nữ sinh trên xe lộ ra ánh mắt sùng bái.

"Cô ấy chỉ học được một chiêu, cậu làm sao bây giờ a?"

"Tôi không có cách nào, chỉ có thể bắt chị ấy ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi một lần, cuối tuần về nhà tiếp tục dạy chị ấy TaeKwonDo."

"Vậy không lẽ cậu thi đại học sư phạm là vì chị Nguyệt của cậu ư?"

"Vì chị Nguyệt a! Tôi với chị ấy học cùng trường là tùy thời tùy chỗ tôi đều có thể bảo vệ chị ấy. Nhưng là……" Nói đến đây, Sở Hạo liền đầy ngập phẫn uất.

"Nhưng là thật không ngờ là lần này muốn tân sinh viên đi khu nhà mới, cho nên cậu không thể đứng ở bên người chị Nguyệt bảo vệ cô ấy có đúng không?"

"Đúng vậy! Vậy cái này cùng với không thi đại học sư phạm cũng như nhau cả thôi! Mọi người thấy có đúng không?"

"Đương nhiên không đúng! Theo tôi được biết a, chúng ta chỉ ở khu nhà mới một năm, sang năm là có thể về khu nhà cũ."

"Cậu nói thật chứ?" Sở Hạo cõi lòng đầy hy vọng hỏi.

"Chắc đến 80 – 90 %."

"Thật tốt quá!"

"Này! Sở Hạo, bây giờ cậu đã hiểu tình cảm của cậu với chị cậu là gì chưa a?"

"Tình cảm gì a?"

"Nha! Trời ạ!"

"Đầu của cậu là đầu heo a?"

"Quên đi quên đi, chúng ta giúp giúp cậu ấy đi!"

"Sở Hạo, tôi hỏi cậu, nếu có một ngày chị cậu yêu đương, mỗi ngày ở cùng một người nam nhân khác mà không phải ở cùng một chỗ với cậu, cậu sẽ như thế nào?"

"Như vậy không thể!" Sở Hạo vội vàng nói.

"Vì sao không thể? Chị cậu tương lai nhất định sẽ yêu đương, sau đó kết hôn cùng một người nam nhân rồi cùng sinh sống, sau đó còn sinh con nữa"

"Không thể không thể! Nếu chị Nguyệt muốn kết hôn, chị ấy chỉ có thể kết hôn với tôi, nếu chị Nguyệt muốn sinh đứa nhỏ, chỉ có thể sinh với tôi! Chị ấy không thể ở cùng người nam nhân khác!" Những lời này Sở Hạo là không dùng đầu óc tự hỏi thốt ra.

"Tôi…… Tôi vừa mới nói cái gì?"

Hắn nói cái gì? Hắn muốn cùng chị Nguyệt kết hôn, hắn muốn cùng chị Nguyệt sinh đứa nhỏ?

"Cậu thử nói xem tình cảm của cậu với chị cậu, cậu bây giờ đã hiểu rõ chưa? Là thích chị cậu hay yêu chị cậu?"

Thích? Yêu? Yêu?

Hắn yêu chị Nguyệt! Hắn suy nghĩ cẩn thận! Hắn yêu chị Nguyệt, không phải em trai yêu chị gái, mà là một nam nhân với một nữ nhân.

Hắn yêu chị Nguyệt, cho nên thích quấn quít lấy chị ấy; Cho nên nhìn đến chị ấy bị người khác bắt nạt, sẽ liều lĩnh mà bảo vệ chị ấy; Cho nên nhìn thấy chị ấy mặc áo ngực cùng quần lót nhỏ, lại muốn ôm chị ấy gần gũi chị ấy……

Hắn yêu chị Nguyệt, mười tám năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng chị ấy tách ra, chưa bao giờ nghĩ tới chị Nguyệt sẽ ở cùng nam nhân khác. Hắn đương nhiên cho rằng chị Nguyệt sẽ cùng hắn ở một chỗ– cả đời!

Đúng vậy, hắn yêu chị Nguyệt!

Nhưng là…… Chị Nguyệt yêu hắn sao? Nếu chị Nguyệt không yêu hắn, kia hắn nên làm cái gì bây giờ?

"Dừng xe!" Sở Hạo đột nhiên nhằm phía chú lái xe, lớn tiếng làm cho hắn dừng xe.

"Tiểu tử cậu, làm gì nha?" Chú lái xe bị hắn hoảng sợ.

"Dừng xe, quay trở về! Tôi muốn quay về khu nhà cũ!"

"Đã sắp đến nơi rồi, tôi làm sao đưa cậu trở về được?"

"Nhanh chút trở về! Tôi muốn gặp chị Nguyệt!"

"A! Tiểu tử cậu không muốn sống nữa?" Chú lái xe không chịu dừng xe, Sở Hạo dưới tình thế cấp bách vươn tay nắm lấy tay lái của hắn.

"Chú mau quay lại đi!"

"Trời ạ! Mọi người phía sau muốn chết sao? Nhanh chút đến lôi cái tiểu tử này xuống, mọi người muốn đang còn thanh niên lại đi nhà hỏa táng nằm à a?" Chú lái xe thật gấp a! Xe đã bị lái thành hình chữ S rồi!

"Nào, nhanh chút đi giữ chặt hắn!" Người trên xe nghe thấy tiếng chú lái xe hô.

"Đúng đúng đúng! Tôi cũng không muốn giờ này ngày mai có giấy báo tử đâu nha!"

Từ phía sau tiến lên hai nam sinh, dùng sức muốn lôi Sở Hạo càn quấy ra khỏi chỗ chú lái xe.

"Buông! Người hói đầu kia! Mau đưa tôi về!" Sở Hạo bị giữ chặt hai tay không cam lòng dùng hai chân tự do đá hướng chú lái xe.

"Cậu tiểu tử này! Phải đi về cũng phải đợi đến khi tôi đưa hết mọi người trên xe đến nơi mới quay về được chứ, hiện tại trở về thì bọn họ làm sao bây giờ? Cùng cậu trở về sao?" Tuy rằng Sở Hạo hại hắn thiếu chút nữa tạo ra tai nạn, nhưng là hắn vẫn là đối tiểu tử này có như vậy một chút hảo cảm.

"Tôi mặc kệ! Bây giờ tôi sẽ trở về! Là mọi người làm tôi suy nghĩ có phải tôi yêu chị Nguyệt hay không, hiện tại tôi hiểu ra rồi, tôi muốn đi nói cho chị ấy,các người cũng không để cho tôi đi! Các người chính là người xấu đúng không a?" Sở Hạo giãy dụa cố gắng muốn tới gần tay lái.

"Cậu……"

"Này! Người phía sau, mau tới giúp hỗ trợ nha! Các người mau tới giúp nhanh! Chúng tôi kéo không được!" Hai người lôi kéo Sở Hạo thở hồng hộc nói.

"Hai người nữa đến nhanh, kéo chân cậu ấy lại cho tôi!" Chú lái xe ra lệnh nói.

"Nào, đến đây đến đây!" Vì thế lại chạy đi lên hai người chế trụ hai chân Sở Hạo.

"Buông! Buông!"

"Không thể!"

"Buông ra! Nếu không thả ra tôi sẽ không khách khí!"

"A? Vài người nữa mau lên tiếp đi! Chúng ta đã quên cậu ấy là đai đen TaeKwonDo!" Kết quả là lại có tám người nữa đi đến, cuối cùng Sở Hạo bị đặt ở phía dưới.

"Mông người hỗn đản nào đang đặt trên mặt tôi? Nhanh chút tránh ra! Để cho tôi biết là ai, tôi sẽ đánh cho mông người đó nở hoa!"

"Người hỗn đản nào ngổi trên bụng tôi?"

"Người hỗn đản nào……"

Sở Hạo kêu gào to lên, mà người trên xe chính là lấy bông gòn nút hai tai của mình lại.

"Này, mọi người cũng cho tôi hai miếng bông gòn đi a!" Chú lái xe còn không có!

"Chú, chú không thể nút được! Chú còn phải lái xe! Nút lỗ tai chúng ta sẽ không thấy âm thanh của loa, chúng ta đã muốn chịu quá một lần kinh hách, cũng không muốn lại chịu lần thứ hai!"

"Đúng vậy, chú à chú liền nhẫn nại một chút đi!"

"Các người hỗn đản này! Mau buông ra!"

"Có thể hay không đem miệng cậu ta bịt lại a?" Chú lái xe nói ra đề nghị rất tốt, đáng tiếc không có người hưởng ứng hắn.

"Mấy người này cứ chờ xem! Nhất là ông, người hói đầu!"

"Tiểu tử cậu mắng chửi đi! Để xem lát nữa ai đưa cậu trở về!" Chú lái xe tức chết rồi.

"Hừ! Tôi sẽ tự gọi xe trở về!"

"Đây là nơi chim không *** cậu gọi xe thử xem? Đi nửa ngày cậu còn tìm không thấy nhà ga đâu!"

"Cái gì? Cái gì mà nơi chim không *** được? Chú mau nói rõ ràng một chút!" Người trên xe sau khi nghe được bốn chữ "Chim không ***, đều lấy bông gòn đang nút lỗ tai ra.

"A! Hóa ra bông này có nút hay không nút cũng giống nhau a! Ha ha ha!" Chú lái xe thật vui vẻ a!

"Chú!"

"Mau nói đi! Cái gì chim không *** "

"Chính là mọi người bây giờ đi khu nhà mới là chim không *** được, nơi mà vết chân hiếm thấy."

"Cái gì?! Chú có lừa gạt không đấy?"

"10 phút nữa là đến rồi các người đi ra mà xen, có phải tôi lừa gạt hay không?"

"A!"

"Làm sao vậy làm sao vậy?"

"Mọi người nhìn bên ngoài!"

"Cái gì?"

"A!"

"Như thế nào nơi này đều là đồng ruộng?"

"Cho nên nói chim không *** được thôi!"

"A! Xong rồi xong rồi, chúng ta là tới ngồi ngục giam để học đại học nha?"

"Ô…… Tôi muốn trở về!"

……

Toàn bộ mọi người đều hô to gọi nhỏ, ai thán cuộc sống về sau sẽ là buồn chán tẻ nhạt đến cỡ nào, trừ bỏ một người — Sở Hạo! Hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào từ đống thịt người này đi ra ngoài!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương