Ngoài cửa phòng sinh.

Lâm Kiến Cường lo lắng đi qua đi lại, trong phòng sinh là tiếng gào hét của vợ hắn, Ngô Mĩ Lâm. Lâm Kiến Cường trong lòng sốt ruột không thôi! Ngô Mĩ Lâm được đưa vào phòng sinh đã một đêm nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy trở ra, làm sao hắn có thể không lo lắng đây?

"Kiến Cường a! Anh đừng quá lo lắng, Mĩ Lâm nhất định có thể thuận lợi sinh hạ cục cưng." Ở một bên an ủi hắn là hàng xóm Sở Phương Uy.

"Đúng vậy đúng vậy, không nên gấp gáp! Yên tâm đi, không có việc gì." Trương Thục Viên nói. Cô là vợ mới cưới của Sở Phương Uy, hai người vừa trải qua tuần trăng mật trở về.

Chạng vạng ngày hôm qua khi Lâm Kiến Cường biết được Ngô Mĩ Lâm chuyển dạ, hắn vừa vội lại hoảng, chân tay luống cuống, ngay cả việc kêu xe cứu thương cũng quên mất, trực tiếp ôm lấy Ngô Mĩ Lâm định chạy đến bệnh viện. May mắn vợ chồng Sở Phương Uy ở cách vách nghe được tiếng gào đau đớn của Ngô Mĩ Lâm liền vội vàng chạy đến xem đã xảy ra chuyện gì, mới ngăn cản được dự tính đem Ngô Mĩ Lâm chạy đến bệnh viện của Lâm Kiến Cường.

"Kiến Cường, anh ôm Mĩ Lâm chạy đến bệnh viện như vậy chỉ sợ đứa nhỏ sinh luôn tại giữa đường mất!" Sở Phương Uy nói.

"A! vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Kiến Cường vẻ mặt mờ mịt khẩn trương nói.

"Anh Lâm, không bằng chúng ta dùng xe đưa chị Mĩ Lâm đi bệnh viện đi!" Trương Thục Viên là người con gái ôn nhu thiện lương "Phương Uy, anh đi đem xe chạy lại đây!"

"Vậy làm phiền hai người!" Lâm Kiến Cường cảm kích nói.

"Chị Mĩ Lâm, chị đừng lo lắng quá a, chúng tôi lập tức sẽ đưa chị đi bệnh viện!" Trương Thục Viên nhẹ giọng an ủi Ngô Mĩ Lâm. Mà Ngô Mĩ Lâm lúc này đã muốn đau đến nói không ra lời.

"Như thế nào còn không sinh? Như thế nào còn không sinh?" Trong phòng sinh chỉ có tiếng la tê tâm liệt phế của Ngô Mĩ Lâm, lại vẫn như cũ không có âm thanh khóc nỉ non của đứa trẻ. Lâm Kiến Cường gấp muốn điên rồi, hận chính mình không thể thay vợ sinh con.

"Phương Uy, chị Mĩ Lâm chắc sẽ không có việc gì chứ?" Mãi không thấy cục cưng sinh ra, nguyên bản Trương Thục Viên an ủi Lâm Kiến Cường không nên gấp gáp cũng bắt đầu lo lắng.

"Nhất định sẽ không có việc gì, yên tâm đi! Một lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy tiểu bảo bối trắng nõn của Kiến Cường rồi!" Sở Phương Uy nhẹ giọng an ủi vợ, kỳ thật chính mình cũng có chút khẩn trương, có chút lo lắng. Nghĩ đến sau này chính mình cũng sẽ trải qua lo lắng tra tấn như vậy, không khỏi âm thầm lau mồ hôi.

"Oa…… Oa……" Hành lang vốn đang im lặng đột nhiên có âm thanh khóc nỉ non rất to của đứa bé mới sinh.

"Sinh rồi sinh rồi!"

"Sinh rồi!"

"Rốt cục sinh rồi!"

Nghe được tiếng khóc trẻ con, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Ba" một tiếng, cửa phòng sinh mở ra, y tá ôm cục cưng mới sinh đi ra,

"Chúc mừng anh, là một bé gái xinh xắn!"

Theo trong tay y tá ôm lấy con gái, Lâm Kiến Cường hiển nhiên có chút kích động của người làm cha,"Tôi làm cha rồi! Tôi làm cha rồi!"

"Chúc mừng anh a, Kiến Cường!"

"Anh Lâm, cho tôi ôm một cái được không?"

"À, được chứ!"

"Thật đáng yêu, thật xinh a! Phương Uy anh xem này, hai tay bé nắm chặt vào ngủ ngon chưa này a! Chúng ta về sau cũng sinh một bé gái đáng yêu dễ thương như vậy được không?" Ngẩng mặt, Trương Thục Viên vẻ mặt chờ mong nhìn Sở Phương Uy.

"Được…… Rất tuyệt." Tuy rằng Sở Phương Uy có chút lo lắng trường hợp khủng bố khi sinh đứa nhỏ, nhưng là nhìn thấy con gái Lâm Kiến Cường trắng nõn đáng yêu như vậy, hắn không khỏi cũng nhịn không được bắt đầu chờ mong ngày chính mình làm cha.

"Anh Lâm, anh đã nghĩ ra cái tên nào hay cho đứa nhỏ chưa?"

"Tên? Còn chưa có đâu! Để tôi thử suy nghĩ xem!" Xoay người, Lâm Kiến Cường suy tư về việc nên đặt tên kiểu gì cho đứa nhỏ. Tốt nhất là dễ nghe dễ nhớ lại có ý nghĩa.

Ngẩng đầu nhìn cửa sổ phía ngoài, lúc này đã là sáng sớm. Một buổi sáng của tháng 10, bầu trời có vẻ yên tĩnh mà tươi mát. Ánh mặt trời dần dần xuất hiện mang màu chanh pha đỏ, đẹp, quả thật rất đẹp.

Lâm Kiến Cường đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh tượng trước mắt nghĩ: nó sinh ra vào thởi điểm này, chi bằng kêu "Nhật Quang"?

Chà, không tốt không tốt! "Nhật Quang" Hình như là một cái bia bài tử, không tốt không tốt! Tuy không nói ra miệng nhưng, Lâm Kiến Cường liền chính mình phủ định tên này.

Nên gọi là gì cho tốt đây? Nhìn đi lại nhìn lại bầu trời, lúc này bầu trời còn có bóng dáng ánh trăng, đạm màu trắng của một vầng trăng khuyết.

"Có rồi!" Lâm Kiến Cường đột nhiên linh quang chợt lóe,"Gọi là Nhật Nguyệt, Lâm Nhật Nguyệt!"

"Lâm Nhật Nguyệt?!"

"Đúng vậy, hai người xem, hiện tại trên bầu trời vừa có mặt trời vừa có mặt trăng, con bé sinh ra vào lúc này, khi mà mặt trăng và mặt trời cùng tồn tại mà sinh ra, gọi là Nhật Nguyệt chẳng phải rất thích hợp sao?"

"Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt đồng huy! Anh Lâm, tên này hay, vừa dễ nghe lại có ý nghĩa! Anh xem đúng không, Phương Uy?" Trương Thục Viên đối với cái tên Lâm Nhật Nguyệt này hiển nhiên giơ tay đồng ý hoàn toàn.

"Lâm Nhật Nguyệt?! Đúng là rất hay."

"Ba!" Cửa phòng sinh lại mở, đi ra là Ngô Mĩ Lâm đang nằm trên giường bệnh.

"Bà xã!" Lâm Kiến Cường cầm tay vợ, cảm kích nói,"Cám ơn em, cám ơn em đã sinh cho anh một bé gái xinh như vậy"

"Ông xã……" Trải qua cả một ngày ép buộc, Ngô Mĩ Lâm có vẻ phi thường suy yếu, chính là ánh mắt nhìn về con gái trong tay Trương Thục Viên.

"À, chị Mĩ Lâm, chị xem, em bé rất xinh!" Nhận được ánh mắt Ngô Mĩ Lâm, Trương Thục Viên vội vàng đem bé gái để bên cạnh Ngô Mĩ Lâm, để cô có thể cẩn thận nhìn xem tiểu tử làm cô đau đớn suốt một ngày kia.

"Bà xã, anh đã đặt tên cho con gái chúng ta, gọi là Lâm Nhật Nguyệt."

"Lâm Nhật Nguyệt?"

"Em cảm thấy thế nào? Em xem bên ngoài vừa có mặt trời vừa có mặt trăng, con gái chúng ta ở giờ phút này sinh ra, gọi là Nhật Nguyệt, có phải rất ý nghĩa đúng không?"

"Lâm Nhật Nguyệt, được, hay, tên rất hay……" Vì quá mệt mỏi, Ngô Mĩ Lâm nặng nề ngủ thiếp đi.

Mà bé gái bên cạnh cô, hiện tại hẳn gọi là Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt dựa vào đầu mẹ, an tâm ngủ, ngoài cửa sổ ánh bình minh quang mang chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé, càng thêm có vẻ xinh đẹp thủy nộn.

Từ sau khi Lâm Nhật Nguyệt ra đời, quan hệ của hai nhà Lâm Sở so với quan hệ hàng xóm đơn thuần trước đây càng tiến thêm một bước.

Nhà cha mẹ của bọn họ cũng không ở gần đây, cho nên khó tránh khỏi cần giúp đỡ cho nhau. Nhất là sau khi có tiểu Nhật Nguyệt, Ngô Mĩ Lâm một mình làm việc có chút khó khăn nên Trương Thục Viên liền mỗi ngày sang Lâm gia, giúp đỡ Ngô Mĩ Lâm chăm sóc tiểu Nhật Nguyệt, thuận tiện tích lũy một chút kinh nghiệm làm mẹ, vì tương lai của chính mình mà chuẩn bị. Mà Ngô Mĩ Lâm đối với sự nhiệt tình của Trương Thục Viên trừ bỏ cảm kích ở ngoài vẫn là cảm kích, hai nhà giống như thân nhân giúp đỡ lẫn nhau.

Đến khi Nhật Nguyệt tròn 3 tháng tuổi, bụng Trương Thục Viên cũng có tin vui. Tin tức này làm bốn người đều phi thường hưng phấn, đều chờ mong một sinh mệnh bé nhỏ khác chuẩn bị ra đời.

"Em hi vọng em có thể sinh một bé gái xinh đẹp đáng yêu giống như Nguyệt Nguyệt vậy!" Trương Thục Viên nhìn Lâm Nhật Nguyệt trong nôi nói.

"Chị lại hi vọng Thục Viên sinh một bé trai, chúng ta vừa có một bé trai vừa có một bé gái, nếu được như vậy thì thật tuyệt a!" Ngô Mĩ Lâm nói.

"Bé trai hay bé gái đều tốt, đều tốt cả!" Sở Phương Uy còn đắm chìm trong tâm trạng vui sướng chuẩn bị làm cha.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không quan trọng là bé trai hay bé gái, đều thích hết!" Lâm Kiến Cường nói.

"Em vẫn thích bé gái, vừa xinh đẹp vừa nhu thuận giống như Nguyệt Nguyệt, có phải hay không a, Nguyệt Nguyệt? Con nói xem dì sẽ sinh một em gái giống con được không?"

Nguyệt Nguyệt ở trong nôi ánh mắt trượt đi nhìn Trương Thục Viên, vung vẩy đôi tay nhỏ bé.

"Ồ! Mọi người xem, Nguyệt Nguyệt vẫy tay này! Nó cũng đồng ý em sinh một bé gái a!" Nhìn bộ dáng hưng phấn của Trương Thục Viên, những người khác cười cười, cũng không muốn hắt gáo nước lạnh làm cô xấu hổ, đứa nhỏ mới 4 tháng thì có thể biết cái gì? Hơn nữa sinh con trai hay con gái cũng không phải do cô quyết định!

Trong nháy mắt Lâm Nhật Nguyệt đã tròn một tuổi, mà Trương Thục Viên cũng gần đến ngày sinh dự tính.

"Thục Viên, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra thế nào?" Ngô Mĩ Lâm ôm Lâm Nhật Nguyệt đến trước cửa Sở gia hỏi.

"Bác sĩ nói thai nhi tất cả đều bình thường, rất khỏe mạnh." Vỗ về bụng, Trương Thục Viên vẻ mặt hạnh phúc nói.

"Ngày sinh dự tính là khi nào a?"

"Giữa tháng sau. Hoàn hảo còn có thể chúc mừng sinh nhật một tuổi của Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt, con sắp tròn một tuổi rồi đó!" Trương Thục Viên đùa Lâm Nhật Nguyệt nói.

Mà Lâm Nhật Nguyệt đối với Trương Thục Viên đùa thì hờ hững, chỉ lo chơi với quần áo của Ngô Mĩ Lâm.

"Chị Mĩ Lâm, chị có phát hiện ra đứa nhỏ Nguyệt Nguyệt này rất im lặng hay không?" Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt không để ý tới chính mình đùa, Trương Thục Viên nói với Ngô Mĩ Lâm.

"Chị cũng hiểu được đứa nhỏ này đặc biệt im lặng, không hay khóc không hay nháo, chỉ thích lẳng lặng chơi một mình, không giống các đứa bé khác hay khóc quấy." Ngô Mĩ Lâm đối với con gái chưa đầy một tuổi im lặng như thế cũng là có chút nghi hoặc.

"Xem ra Nguyệt Nguyệt của chúng ta sau này lớn lên nhất định là thục nữ chính hiệu. Có phải hay không a, Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt? Nó đang ngủ kìa!"

"Phải không?" Ngô Mĩ Lâm nhìn xem ghé con gái đang ghé trên vai mình,"Thật sự đang ngủ!" Ngô Mĩ Lâm thay đổi tư thế đem Lâm Nhật Nguyệt ôm vào trong ngực, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nói với Trương Thục Viên,"Nó ngủ thật đáng yêu!"

"Heo con của mẹ." (ám chỉ hết ăn lại ngủ đếy)

Hôm nay, bốn người hai nhà Lâm Sở quay quầng cùng nhau chúc mừng sinh nhật một tuổi của Lâm Nhật Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt, hôm nay là sinh nhật con tròn một tuổi a! Xem mẹ mua bánh ngọt cho con này, có đẹp không?" Ngô Mĩ Lâm cắm một cây ngọn nến lên bánh ngọt đưa tới trước mặt Lâm Nhật Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt, đây là quần áo mới chú và dì tặng cho con, xem có được không?" Đang lúc Trương Thục Viên ý đồ muốn dùng quần lót màu hồng phấn hấp dẫn lực chú ý của Lâm Nhật Nguyệt "Ôi!"

"Làm sao vậy, bà xã?" Vừa nghe đến tiếng kêu Trương Thục Viên, Sở Phương Uy lập tức khẩn trương đứng lên.

"Bụng của em đau! Đau quá!" Vỗ về bụng, Trương Thục Viên càng không ngừng hô đau.

"Tôi xem nhất định là sắp sinh! Lúc tôi sinh Nguyệt Nguyệt chính là như vậy! Đừng lo quá a, Thục Viên, thả lỏng nào!" Ngô Mĩ Lâm vừa thấy liền cảm thấy Trương Thục Viên là muốn sinh.

"A! Sắp sinh? Không phải nói ngày sinh dự tính là tháng sau sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Vừa nghe nói vợ sắp sinh, Sở Phương Uy liền khẩn trương không biết làm sao.

"Bình tĩnh nào, Phương Uy! Chúng ta lập tức đưa Thục Viên đi bệnh viện!" Lâm Kiến Cường đã từng có kinh nghiệm hiển nhiên so với Sở Phương Uy bình tĩnh hơn.

"Đúng đúng đúng, tôi đi lái xe, bà xã em cố đợi một chút a!" Nói xong, giống như gió lao thẳng ra ngoài.

Quá trình Trương Thục Viên sinh sản so với Ngô Mĩ Lâm thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ sau hai giờ liền sinh ra một cái tiểu tử béo mập. Đối với việc mình sinh con trai, Trương Thục Viên là có chút tiếc nuối, thế nhưng dù sao cũng là cốt nhục chính mình 10 tháng mang thai sinh hạ được, đứa con này đối với Trương Thục Viên vẫn là bảo bối.

"Ông xã anh nhìn xem, bộ dáng nó đẹp hay không đẹp?" Trương Thục Viên ôm con thỏa mãn hỏi. Bởi vì sinh sản thuận lợi, nên sau khi sinh xong tinh thần của cô vẫn còn rất tĩnh táo.

"Đương nhiên đẹp! Giống anh mà! Ha ha ha!" Sở Phương Uy nhìn con của mình, mừng rỡ giống như con chuột rơi vào hang sâu.

"Ai, đã nghĩ ra cái tên nào chưa a?" Lâm Kiến Cường hỏi.

"À, chúng ta nghĩ ra cái tên rất hay, bé trai gọi là Sở Hạo!"

"Sở Hạo?! Được, rất hay. Chúng ta về sau sẽ gọi nó là Hạo! Hạo, trông rất đẹp trai nha! Thực đáng tiếc nhỏ hơn Nguyệt Nguyệt của chúng ta, bằng không chúng ta sẽ kết làm thông gia!" Ngô Mĩ Lâm nhìn Sở Hạo có chút đáng tiếc nói. (PP: thật sự ko hỉu mênh mông là cái chi chi _ _!!!. N.N: vì hok có bảng tiếng Trung ta cũng hok biết nốt @@ nên beta thành Hạo luôn đó.)

"Đúng vậy! Thực đáng tiếc! Nha!"

"Làm sao vậy. Bà xã? Có phải thấy không thoải mái không?" Nghe được Trương Thục Viên bất ngờ kêu lên, Sở Phương Uy khẩn trương hề hề hỏi, Ngô Mĩ Lâm cùng Lâm Kiến Cường cũng dùng ánh mắt thân thiết nhìn cô.

"Mọi người có hay không chú ý tới Nguyệt Nguyệt cùng Hạo Hạo là cùng một ngày sinh không?"

"Thật sự nha!"

"Đúng vậy!"

"Thực khéo a!"

"Chị Mĩ Lâm, khó được khéo như vậy, chúng ta cho hai đứa bé kết nghĩa với nhau đi! Chị cùng anh Lâm làm mẹ nuôi và cha nuôi của Hạo Hạo, em cùng Phương Uy làm mẹ nuôi và cha nuôi của Nguyệt Nguyệt, chị thấy có được không? Chúng ta sẽ cho hai đứa trẻ giống như chị em cùng nhau nhìn chúng trưởng thành, được không chị?"

"Tốt tốt! Ông xã, chúng ta có thêm con nuôi rồi!"

"Ha ha, thật sự là chuyện tốt thành đôi a!" Lâm Kiến Cường vui tươi hớn hở nói.

"Tôi đây hôm nay chẳng phải đi đâu xa? Lập tức vừa có một đứa con trai và một đứa con gái!" Sở Phương Uy cũng vui vẻ ha ha nói.

Từ đó, Lâm Nhật Nguyệt cùng Sở Hạo liền thành chị em.

"Nguyệt Nguyệt, con có em trai rồi! Có vui không? Đến đây, nhìn xem em trai của con! Nó gọi là Sở Hạo!" Ngô Mĩ Lâm ôm Lâm Nhật Nguyệt đến nhìn Sở Hạo đang ngủ say.

Lâm Nhật Nguyệt nhìn Sở Hạo trước mắt, đột nhiên trong lúc đó vươn tay nhỏ bé, hướng về đầu nhỏ của Sở Hạo dùng sức đánh. =.=!

"Nguyệt Nguyệt!" Ngô Mĩ Lâm kinh ngạc muốn kéo tay Lâm Nhật Nguyệt lại, cũng đã không còn kịp rồi.

"Đứa nhỏ này!" Đối với hành động ngoài ý muốn của con gái, Ngô Mĩ Lâm không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nguyệt Nguyệt, có phải con không thích em trai này, mà thích em gái đúng không a?" Trương Thục Viên bèn vỗ về đầu nhỏ của con hỏi Lâm Nhật Nguyệt.

Khí lực của đứa trẻ một tuổi cũng không lớn, Sở Hạo đang ngủ say cũng không bị đánh thức, càng miễn bàn đến chuyện bị đau. Bởi vậy Trương Thục Viên cũng không để ý.

Mà nghe được câu hỏi của Trương Thục Viên, Lâm Nhật Nguyệt như hiểu chuyện bèn gật đầu, giống như biết trước bé trai trước mắt này sẽ mang đến phiền toái cho mình.

"Chị Mĩ Lâm, nó giống như nghe hiểu lời nói của em nha! Nó gật đầu kìa!" Trương Thục Viên ngạc nhiên nói.

"Nó mới một tuổi, có thể nghe hiểu cái gì?" Ngô Mĩ Lâm đối với lí do thoái thác của Trương Thục Viên hiển nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

"Cũng đúng!" Nhưng là Trương Thục Viên vẫn cảm thấy vừa rồi Lâm Nhật Nguyệt hiểu được lời của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương