Tỷ Phú Trời Cho
-
Chương 137
Chương 137.
“Linh Linh, tối hôm qua cậu ngủ không ngon à, mắt cậu thâm quằng hết rồi kia kìa. Tẹo nữa sẽ tới buổi tiệc gia đình, cậu mà như vậy thì sẽ mắt hình tượng lắm, ôi trời.”
Một chiếc BMW 7 đậu trước cửa trường học.
Bên trong xe, Trâu Nhan thở dài một hơi nhìn Viên Linh như vậy, là một người bạn thân, cô dĩ nhiên thấy đau lòng: “Tối hôm qua sau khi trở về cậu cứ khóc suốt, hỏi cậu cậu lại không nói.”
“Nói tớ nghe đi, có phải bởi vì tên nghèo hèn Lục Nguyên kia không?”
Vừa nhắc tới Lục Nguyên và Trâu Nhan lại nỗi cơn tức giận.
Ban đầu Trâu Nhan không định gặp Lục Nguyên, vậy nhưng nếu bạn thân của cô thích thì cô chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà gặp.
Mà trong suy nghĩ của Trâu Nhan, Lục Nguyên chỉ là một tên khố rách áo ôm, Viên Linh thì lại là một tiểu thư xinh đẹp, lại còn theo đuổi anh ta, đáng lý ra anh ta phải biết ơn tới mức chảy nước mắt chứ.
Cứ vậy chờ tới khi hai người đã trở thành một cặp rồi, Linh Linh đã trải nghiệm đủ cảm giác mới mẻ thì cũng sẽ dần chán, tới lúc đó mình sẽ thuyết phục Linh Linh bỏ Lục Nguyên.
Thế nhưng cô ta không thể ngờ rằng tên nghèo hèn Lục Nguyên này dù cho chẳng có chút tài cán gì mà tính tình lại quái đản đến thế, năm lần bảy lượt như vậy rồi mà chẳng có động tĩnh gì với Viên Linh.
Điều này thực sự khiến cho Trâu Nhan vô cùng tức giận, theo suy nghĩ của cô ta thì tên nghèo hèn Lục Nguyên này chỉ đang cố ý làm như vậy mà thôi.
Hơn nữa bởi vì nghèo cho nên mới trở nên tự ti, kém cỏi, cuối cùng tâm lý có chút biến thái, khó khăn lắm mới có một tiểu thư xinh đẹp giàu có thích anh ta cho nên anh ta mới cố ý làm ra vẻ cao ngạo, hòng làm thỏa mãn tâm lý biến thái của mình.
Nói thật anh ta khẳng định cũng vô cùng thích Viên Linh, trong lòng hiện giờ hẳn là đang rất đắc ý.
“Tôn khốn nạn ấy chắc chắn lại ức hiếp cậu rồi, đúng là tức chết mắt.”
“Không đâu, cậu ấy không làm gì tớ cả, đều là lỗi của tớ thôi.” – Viên Linh đau lòng lắc đầu, vành mắt lại bắt đầu ửng đỏ lên.
Hôm qua cô từ bên hồ trở về, Lục Nguyên đã đồng ý với cô cùng tới buổi gặp mặt gia đình, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Chỉ có điều, về sau cô cũng tự ý thức được, Lục NGuyên làm như vậy chẳng qua là thấy có lỗi vì đã to tiếng với mình mà thôi.
Mà nghĩ đến việc Chu Doãn mắt tích, Lục Nguyên ngồi bên hồ ánh mắt hiện rõ nét buồn bã.
Trong lòng cô lại thấy rất hâm mộ Chu Doãn.
Nếu như có thể khiến Lục Nguyên thích mình như thích Chu Doãn thì mình cũng muốn mát tích một lần.
Sau khi trở về, cô từ từ ý thức được Lục Nguyên không thích mình, trong lòng không nhịn được nỗi buồn tủi, cuối cùng đau đớn khóc nắc lên, tối hôm qua mang nhiều suy nghĩ như vậy đương nhiên là ngủ không ngon giấc.
“Cậu, cậu lại còn benh vực cho cậu ta…”
Bộ dạng của Trâu Nhan như hận không thể hóa sắt thành kim cương: “Hơn nữa, cậu còn mời cậu ta tới buổi họp mặt gia đình nữa, đúng là không hiểu nồi cậu ta có điểm gì tốt, mang người như thế đến buổi họp mặt, cậu không sợ cái tên Lưu Triệu Phong kia lôi cậu ra làm trò đùa sao, không sợ cô dì chú bác bị người ta lời ra tiếng vào sao?”
“Tớ không cần biết người khác nói thế nào. Tớ đã lớn rồi, chẳng lẽ không có quyền thích một người con trai sao, tớ chỉ thích cậu ấy thôi, cậu ấy tới rồi.”
Viên Linh vội vàng ngồi xuống, lấy chiếc gương nhỏ ra trang điểm kỹ cang, lau đi hàng lệ nơi khóe mắt, xoay gương qua lại thấy mình đã xinh đẹp rồi thì mỉm cười hài lòng.
Trâu Nhan nhìn thấy vậy không khỏi thầm thở dài một hơi.
“Cậu, cậu biết rõ hôm nay cùng Linh Linh tới buổi gặp mặt mà sao còn không thèm mặc nỗi bộ quần áo tử tế, một thân rách rưới, đầu tóc bú rù như cái ổ gá, trời ạ, lại còn quằầng thâm nữa, đúng là. . .”
Nhìn thấy bộ dạng như người mắt hồn của Lục Nguyên, Trâu Nhan càng thêm tức giận mà không có chỗ nào để xả.
Dùng cái bộ dạng này để cùng Viên Linh đi tham gia buổi họp mặt gia đình?
Phải biết rằng người trong cuộc gặp mặt gia đình Viên Linh đều là những ngời ở giới thượng lưu, với cái bộ dạng này của Lục Nguyên thì có khác nào tên ăn mày tới xin cơm.
“Được rồi, đừng nói nữa. Nhan Nhan, cậu đi lái xe đi, đi tới Sư Tử Lâm, tớ với Lục Nguyên sẽ ngồi sau.”
Nói xong Viên Linh liền kéo Lục Nguyên xuống ngồi hàng ghế sau cùng mình.
“Đêm qua anh không ngủ ngon, không phải bởi vì nhớ Chu Doãn đấy chứ?” -Nhìn thấy vẻ mặt tiểu tụy, hai mắt thâm quằầng của Lục Nguyên, Viên Linh cực kỳ đau lòng.
Trâu Nhan ngồi phía trước nghe thấy câu đó lập tức cau mày.
Một cô gái nhìn thấy người con trai mình yêu đau lòng dẳn vặt vì người con gái khác vậy mà cô vẫn yêu thương chàng trai ấy.
Cô gái như vậy đáng quý đến dường nào.
Tên khốn Lục Nguyên này, Linh Linh đã tới mức như vậy rồi mà cậu ta vẫn còn giả vờ làm sang nữa.
Đúng là mấy kẻ nghèo hèn kiết xác đều có tâm lý biến thái.
“Anh thực sự có lỗi với cô ấy.”
Lục Nguyên thật lòng nói, mặc dù anh biết Viên Linh thích mình nhưng anh cũng không muốn giấu diếm, mà cũng chẳng thể giấu.
Nói xong, Lục Nguyên lại vùi đầu xuống thật sâu, hiển nhiên là lại không kìm lòng nỗi.
Đúng vậy, cả đêm qua Lục Nguyên không ngủ chút nào, nhát là khi nhìn thấy căn phòng ngủ trong biệt thự, quần áo, đồ dùng hàng ngày cùng những đồ tùy thân của Chu Doãn vẫn được đặt nguyên ở chỗ cũ, hơn nữa còn là trong đêm khuya, một chàng trai cứ vậy mà bật khóc nức nở.
Đêm qua, anh ngồi xuống đất dựa vào chân giường của Chu Doãn mơ mơ màng màng hết một đêm.
Biết bao nhiêu lần mơ thây có tiếng mở cửa, thấy Chu Doãn đã trở về.
Nhưng đáng tiếc, khi anh bàng hoàng mở mắt ra nhìn căn phòng trống rộng, yên tĩnh không một tiếng động trong màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng ngoài cửa số không ngừng chiếu hắt vào, khiến cho nơi đây chẳng khác nào một động băng.
Suốt đêm hôm qua, anh như trải qua vô vàn tang thương, đau khổ.
Đột nhiên có một cơ thể mềm mại nhẹ nhàng áp lên người anh.
Viên Linh vòng tay ôm lấy hông của Lục Nguyên.
“Lục Nguyên, nếu như anh muốn nghĩ đến Chu Doãn thì cứ Lý nghĩ đi, nhưng cho dù có thế nào thì em vẫn luôn luôn ở bên cạnh anh.” – Viên Linh áp mặt vào lưng Lục Nguyên: “Em thích anh, anh cũng biết mà. Ở trong lòng anh, em không bao giờ bằng được Chu Doãn nhưng em mong rằng trước khi Chu Doãn quay trở về em có thể thay cô ấy bồi bàn với anh.”
Trâu Nhan ngồi đằng trước nghe được câu nói ấy lập tức bĩu môi.
Thật không hiểu nổi Linh Linh bị làm sao nữa, rốt cuộc Lục Nguyên đã cho cô ấy tuống bùa mê thuốc lú gì vậy.
Mình với Viên Linh quen nhau từ nhỏ, cũng rất hiểu rõ Viên Linh, có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy mà cô ây còn không thèm cho nổi một nụ cười, bây giờ lại mặt dày bám lấy người tên nghèo bạt mạng này.
Nói một câu khó nghe, Linh Linh à, bây giờ cậu trông chẳng khác nào một người con gái đê tiện cả.
Sư Tử Lâm là một nông trại vô cùng rộng lớn ngay trong lòng thành phố Kim Lăng.
Dĩ nhiên nó cao cấp hơn nhiều so với các trang trại thông thường.
Xung quanh là sông núi, hồ nước không phải đào lên mà có, cá trong hồ cũng không phải thả ào, gà rừng trên núi là gà hoang dã chính hiệu, ngay cả hỗ cũng không phải thả vào để làm màu, dĩ nhiên không thể làm hại người.
Mà lệ phí vào đây cũng vô cùng đắt, chỉ riêng tiền vé vào thôi đã mỗi người một ngàn tệ rồi.
ì Ề Còn về nguyên liệu nấu ăn rồi những trò chơi như săn thú bắt cá, bắt lợn rừng, muốn chơi đều phải mắt phí, giá cũng không rẻ.
Chỉ riêng ngưỡng cửa này thôi đã chặn đứng bao nhiêu người rồi.
Cho nên Sư Tử Lâm vốn là một nơi khá yên tĩnh.
Gia đình của Vân Linh cứ cách máy tháng là lại tới đây gặp mặt gia đình một lần.
Lại thêm gia đình vốn rất giàu có, lựa chọn những nơi như Sư Tử Lâm này thì quá thích hợp rồi.
Lúc này trên sân cỏ của Sư Tử Lâm có đặt máy chiếc bàn.
Bên cạnh có bốn giá thịt nướng lớn, tám đầu bếp đội mũ cao đang bận rộn làm việc, mùi hương thì là cộng với thịt nướng cay bao trùm khắp không khí nơi đây.
Cách đó không xa có mấy đứa bé đang chơi với máy bay với tàu thuyền mô hình.
Trên sân cỏ cũng có vài chiếc dù nghỉ mát.
Trong chiếc dù lớn nhất có vài người ăn mặc thời thượng, nhìn dáng vẻ trông rất giàu có.
“Chào bà nội.”
Một cô gái chừng hai mươi bước vào chiếc dù nghỉ mát, thân thiết cúi chào bà cụ đang ngồi ở chính giữa.
“Lan Lan ngoan.”
Bà cụ nắm lấy tay cô gái sau đó chú ý tới chàng trai đang đứng kế bên cô: “Đây là… ?”
“Bà ơi, đây là bạn trai cháu, tên là Đàm Hồ.”
Viên Lan vội vàng nói.
“Đàm Hồ?” – Bà cụ đánh giá chàng trai kia.
“Mẹ à, chính là con trai út của Đàm Phó Tông, chủ tịch tập đoàn Hï Thịnh đấy, năm nay tập đoàn Hi Thịnh chuẩn bị lên sàn chứng khoán ở Hongkong.” – Bên cạnh bà cụ là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời trang, vội vàng cúi đầu xuống nói nhỏ với bà.
Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Viên Lan, Vương Mẫn Hà.
Còn bà cụ ấy chính là bà của Viên Lan.
“Ô, không tệ, không tệ.”
Vừa nghe đến tên tập đoàn Hï Thịnh, bà ấy lập tức mỉm cười, lấy ra một bao lì xì đưa cho Đàm Hồ, sau đó Viên Lan kéo Đàm Hồ rời đi.
“Bà ơi.”
Tiếp theo lại có một cô gái mười tám mười chín tuổi như cánh bướm bay vào trong dù nghỉ mát.
*Ôi chao, Khả Khả.”
Cô thiếu nữ này tên là Lưu Khả, là em gái của Lưu Triệu Phong.
“Khả Khả cũng dẫn bạn trai tới sao?”
Lão thái thái lại liếc nhìn người con trai bên cạnh Lưu Khả.
“Đúng vậy ạ, Trương Đại Vĩ, anh còn ngơ đấy làm gì, sao không hành lễ với bà đi.”
“Trương Đại Vĩ?” – Lão thái thái sửng sốt: “Là Trương Đại Vĩ, con trai của Trương Học Văn đó sao? Nghe nói thành lập công ty phát sóng trực tiếp, buôn bán lời hàng trăm triệu, là một công ty trẻ triển vọng phải không? Tuy rằng bà già rồi không hiểu phát sóng trực tiếp nó là cái gì, nhưng mà thật sự rất lợi hại.”
“Cảm ơn lão phu nhân khen ngợi ạ.”
Dù rằng lời nói của Trương Đại Vĩ có vẻ khiêm tốn nhưng mà trên gương mặt lại hiện lên vài phần tự hào.”
“Khả Khả giỏi thật đấy, tìm được một người bạn trai tài giỏi đến vậy.” – Lão thái thái nói.
“Mẹ, mẹ đừng có khen nó quá, con bé này dễ tự cao lắm.”- Bên cạnh lại có một người phụ nữ trung niên dáng vẻ thùy mị lên tiếng, chỉ có điều giọng điệu của bà ta nghe qua là biết rất tự hào.
Bà ta chính là mẹ của Lưu Khải, Viên Tiểu Hoa, “Thôi, được rồi, Khả Khả à, mấy người trẻ tuổi các cháu mà nói chuyện với bọn ta dễ chán lắm, cháu với Trương Đại Vĩ sang bên kia đi, chơi cùng với chị họ đỉ.”
Lão Thái Thái chỉ vào kệ thịt nướng cách đó không xa, sau đó cũng lấy ra một bao lì xì đưa cho Trương Đại Vĩ.
“Vâng.”
Sau đó lại có không ít cặp trai gái vào vội vã tới chào hỏi lão thái thái.
Những cặp đôi này dĩ nhiên đều môn đăng hộ đối, lão thái thái vô cùng vui vẻ, đưa cho bọn họ một phong bao lì xì rồi để bọn họ tự đi chơi.
Chỉ có điều, lão thái thái thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn về phía Xa xa.
Dường như đang mong chờ điều gì đó.
“Ừ, cô cháu gái Linh Linh mà ta yêu quý nhất đâu rồi, sao vẫn còn chưa tới nữa?” – Lão thái thái lẫm bẩm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook