Tỳ Nữ Vương Phi
-
Chương 87: Cuộc sống bình thường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù trước đây có tập võ, sau đó lại sống trong quân đội, nhưng dù sao Phượng Kính Dạ cũng là vương gia, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người hầu hạ, nên rất khó chịu đựng nổi khổ sở này. Phượng Kính Dạ cũng chưa bao giờ bạc đãi mình, nếu như không phải là vì Lâu Hướng Vãn, đời này hắn cũng sẽ không cầm lấy cây cuốc, mặc dù cầm cái này không tốn nhiều sức lực, nhưng muốn đào khoai tây vẫn cần phải có kỷ xảo, dùng lực nhiều cuốc sẽ cấm rất sâu, khoai tây sẽ bị nứt ra làm hai. Một cây khoai tây phía dưới đều có năm sáu củ khoai, hoặc là hai củ khoai, nên phải dùng lực yếu hơn, bằng cách lấy tay đào khoai lên khỏi mặt đất.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, Lâu Hướng Vãn khom lưng nhặt khoai tây thấy hơi mệt, trên mặt đầy mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, không khỏi lo lắng cho Lưu Thành, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, tay cầm cây cuốc cũng không còn vững, Lâu Hướng Vãn không khỏi đau lòng cho hài tử hiểu chuyện này.
“Lưu Thành, tới đây nghỉ ngơi, uống chút nước đi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng để bao bố xuống, đều là do nàng suy nghĩ miên man. Tại sao quên mất thân thể Lưu Thành không được tốt, còn bắt phơi nắng chang chang suốt một canh giờ.
Lâu Hướng Vãn đỡ Lưu Thành, nếu lờ đi nụ cười trên mặt đứa bé này, lại lòng thêm càng đau, sờ sờ đầu hắn, ”Còn cười à, phơi nắng nữa lỡ ngất đi thì sao giờ? Mau tới đây ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Để Lưu Thành ngồi xuống bên dưới gốc cây, Lâu Hướng Vãn cầm lấy một bình trà rót đầy chén đưa cho Lưu Thành uống, cầm khăn vải đi đến khe nước cách đó không xa. Nàng lau mặt trước để cho thanh tĩnh, một cảm giác mát mẻ thổi tới, tầm mắt nhìn sang cánh đồng xanh thẳm với bờ ruộng trải dài. Giữa mùa hè nóng bức đang gào thét, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.
Lâu Hướng Vãn lại đem khăn vải nhún vào trong khe nước rồi vắt mấy cái, vắt khô xong, đứng lên quay đầu bước tới nhìn thấy Phượng Kính Dạ vẫn không có nghỉ ngơi, cứ giơ cái cuốc bổ vào trong đất đào khoai tây. Bởi vì không có Lâu Hướng Vãn ở bên cạnh giúp đỡ, nên sau khi đào khoai tây, lại khom lưng nhặt lên, run rẩy phủi sạch lớp bùn đất mới bỏ vào bên trong bao.
Vương gia cần gì phải làm như thế! Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn bóng dáng cao to đứng dưới mặt trời, trong đầu có chút chua xót, nàng không muốn trở lại kinh thành, trở lại vương phủ, ngày ngày cứ đấu đá lẫn nhau, thậm chí đến cả vương gia cũng phải đề phòng, nên mới tình nguyện ở lại Thôn Ngũ Liên, ngày ngày đều sống theo kiểu mình thích. Vương gia cần gì phải ở lại đây, cho dù mặc y phục bằng vải thô, thì vương gia cũng vẫn chính là nhân trung chi long(*) thôi. Cho dù có ở lại cái sơn thôn nhỏ này, có thể là bao lâu chứ?
(*)Nhân trung chi long: ý nói một người tài giỏi về mọi mắt, nên dù có đứng lẫn vào trong đám đông, cũng sẽ nhận ra được sự khác biệt của nhau thôi.
“Mộc Mộc tỷ, tỷ cũng uống đi.” Lưu Thành bước tới chầm chậm, rót một ly trà đưa cho Lâu Hướng Vãn, ngước mặt nhìn sang Phượng Kính Dạ. Một người đàn ông mặc cẩm bào thượng hạng, so với đám khoai tây kia, còn đáng giá hơn nhiều. Nhưng lúc Phượng Kính Dạ cuốc đất trông rất nghiêm tú Lưu Thành liên tưởng đến các thúc thúc, bá bá ở trong thôn.
Thật sự Phượng Kính Dạ không hiểu rõ cuộc sống thế này có cái gì vui chứ? Có lẽ do hơi giản dị, yên tĩnh, không cần phải bày mưu tính kế hại nhau. Nhưng chỉ cần có đầu óc thông minh, là có thể thuê vài người đến làm công việc này. Do Lâu Hướng Vãn đang ở nơi này, Phượng Kính Dạ cần phải sống ở đây, nên cố nỗ lực thích ứng với cuộc sống mà Lâu Hướng Vãn mong muốn.
Uống trà đi! Lâu Hướng Vãn rót một ly trà, lúc này mới đi tới bên cạnh Phượng Kính Dạ, thái độ vẫn lạnh nhạt, xa cách như trước, “Uống chút trà, nghỉ ngơi một chút đi.”
Phượng Kính Dạ nhếch môi cười, vừa mới chuẩn bị cầm cái chén, lại thấy trên tay hắn dính đầy bùn đất dơ bẩn, nhíu mày một chút, mặc dù trong nháy mắt có chút do dự, cũng nhận lấy ly trà uống một hơi cạn sạch. Tuy trà có hơi đắng, thấy mặt Lâu Hướng Vãn hơi ửng đỏ, vầng trán đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng, “Huynh tới lấy được rồi, muội đi đến tàng cây ngồi đi, phơi nắng sẽ bị cảm nắng đấy.”
“Không sao đâu, chẳng qua chỉ tốn thể lực thôi, mọi người đều trải qua như vậy mà.” Tránh được ánh mắt, nhưng không tránh được sự quan tâm trong đôi mắt đen huyền của Phượng Kính Dạ. Lâu Hướng Vãn đi đến khu vực cách đó không xa, thấy có mấy phụ nhân cũng đang ở trong đồng làm việc. Lâu Hướng Vãn là người tập võ, những mệt nhọc này chẳng đáng là gì.
Phượng Kính Dạ không tiếng động thở dài, lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn đang lẩn trốn mình, vừa muốn lau mồ hôi cho nàng, nhưng thấy tay mình đầy bùn đất, nâng lên rồi hạ xuống, mở miệng cười, ”Huynh không muốn Mộc Mộc mệt nhọc, hãy nghỉ đi, để mình huynh làm cho.”
“Cả đời muội sẽ sống cuộc sống như thế này. Vương … đại ca, huynh chắc chắn muốn sống ở nơi này sao? Nơi này chỉ là một sơn thôn nhỏ, suốt cả đời đều dựa theo mặt trời mà làm việc đó?” Lâu Hướng Vãn buồn bực mở miệng, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng dõi nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Kính Dạ. Vương gia, người không cần phải làm vậy, không cần phải ở lại nơi này đâu.
Trên mặt Phượng Kính Dạ lộ ra nở nụ cười âm trầm, hắn có thể xác định lời nói của Lâu Hướng Vãn là thật, nàng thật sự như thế này, thậm chí nguyện ý ngày ngày bán lưng cho trời, chỉ cần có thể ở lại trong sơn thôn nhỏ này. Phượng Kính Dạ có thể đi cùng Lâu Hướng Vãn đến đây mỗi năm, lưu lại vài ngày, hoặc có thể đi đến thôn khác, xem như nghỉ ngơi, nhưng nếu phải lưu lại cả đời ở chỗ này thì?
“Cho nên đại ca à, huynh cứ trở về đi. Nơi này không thuộc về huynh đâu.” Im lặng chính là đồng ý, Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, nói chân thành. Mặc cho trái tim mình có hơi đau nhói.
Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì sau này cứ lo lắng vương gia sống bên cạnh mình là đang có âm mưu, lợi dụng tình yêu để hãm hại lẫn nhau, chi bằng cứ để lại ấn tượng đẹp trong khoảng thời gian xa nhau. Ít nhất trong đêm khuya yên tĩnh, có thể hồi tưởng lại những kỷ niệm này.
“Còn Mộc Mộc? Cứ ở lại đây cả đời sao?” Phượng Kính Dạ biết hắn cùng Lâu Hướng Vãn có nhiều điểm khác biệt, hắn cũng hối hận lúc trước đã lợi dụng nàng, nhưng tại sao Mộc Mộc không nghĩ theo góc độ của hắn một chút chứ? Chỉ khi nào kinh thành an ổn, Sở Thiên ngồi vững vị trí Thái tử, mình mới có thể giúp Mộc Mộc sống cuộc sống yên bình, mà không bị người mưu hại lợi dụng. Những chuyện này đều chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!
“Đúng vậy, trọn đời quá ngắn, một đời mới dài. Vương gia à, thật sự trăm năm chỉ là một cái chớp mắt thôi. Có lẽ sau này ngài cũng sẽ lập gia đình rồi sinh con, nó cũng y như cuộc sống của những người khác thôi.” Lâu Hướng Vãn cười, đuôi mắt uốn cong, vẻ mặt đầy mơ ước,”Có vài hài tử ở bên cạnh, cùng vài mẫu ruộng tốt. Dạy chúng võ công, dạy chúng hiểu đạo lý làm người để cho bọn chúng tự đi tìm sống mà mình mong muốn, có thể thi đỗ làm quan trong triều, cũng có thể lưu lạc đây tựa như bao người khác. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, đều có niềm vui riêng. Vương gia, đây chính là đạo bất đồng, không thể sống cùng.”
“Nhưng bổn vương sẽ không từ bỏ. Mộc Mộc, cho dù phải có bị buộc chặt, bổn vương cũng không để nàng có cơ hội lập gia đình sinh con!” Nụ cười trên mặt Phượng Kính Dạ mang theo vẻ cuồng dã bá đạo, âm thanh trầm thấp đầy nguy hiểm. Hắn và Mộc Mộc sẽ không rời xa nhau, cho dù có nhiều điểm bất đồng, nhưng hắn sẽ khiến cả hai cùng sánh vai nhau, bước trên một con đường, đến đầu bạc răng long
“Vương gia, không nên ép ta hận ngươi, hơn nữa nếu ta muốn đi, không ai có thể ngăn cản được.” Lâu Hướng Vãn nhìn gương mặt tuấn tú lo lắng của Phượng Kính Dạ, thái độ vẫn lạnh nhạt như trước. Nàng không muốn sau này phải cùng vương gia tranh đấu lẫn nhau, nên mới lựa chọn rời đi nhanh hơn. Hoặc giả để sau này tự nói với bản thân mình, nàng đã từng yêu một người như vậy, cho dù cuối cùng không cách nào ở chung một chỗ. Ít nhất đã từng yêu nhau, có một đoạn hồi ức để nhớ, dù cho đi xuống hoàng tuyền, cũng sẽ không phải hối hận.
“Mộc Mộc, sẽ không có ngày như vậy đâu. Nàng chỉ thuộc về ta thôi!” Phượng Kính Dạ rặng từng chữ, âm thanh lạnh lùng sắc bén, mặt phượng hẹp dài lóe sáng, phảng phất vẻ kiên định. Hắn sẽ làm cho Mộc Mộc hồi tâm chuyển ý!
“Được rồi. Ta đi đào khoai tây đây, Mộc Mộc, nàng ngồi một bên nghỉ ngơi đi.” Phượng Kính Dạ cười vang mở miệng, dưới ánh mặt trời, thần sắc tuấn lãng. Sau khi phủi lớp bùn dính trên bàn tay, những ngón tay thon dài sờ khuôn mặt Lâu Hướng Vãn đầy quyến luyến, sau đó tiếp tụ cầm cái cuốc lên.
Lưu Thành từng nhìn thấy các huynh muội ở trong thôn chung sống với nhau, nhưng sao cứ cảm thấy Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn tuyệt đối không phải là huynh muội? Loại cảm giác này nói không ra lời, lúc hai người đứng cạnh nhau, giống như kim đồng ngọc nữ, có rất nhiều mâu thuẫn không thể hiểu. Lưu Thành lắc đầu, hắn không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì nữa.
Có một loại người sinh ra đã cao quý, mặc dù lúc đầu Phượng Kính Dạ không biết cách dùng cuốc, nhưng sau đó học theo Lưu Thành, động tác cũng đã nhanh hơn rất nhiều, đợi đến khi mặt trời lặng, Lâu Hướng Vãn mang bốn bao đầy khoai tây và nông cụ. Ít nhất có đến ba bốn trăm cân, khoai tây bảo quản rất dễ, cứ đặt nó vào trong kho, chỉ cần không nảy mầm là có thể ăn được lâu, sản lượng cũng rất nhiều, cho nên các nhà đều trồng nó. Chẳng qua bây giờ mà đào khoai tây thì có hơi sớm, chỉ là do Lâu Hướng Vãn nói muốn dùng, Lưu Thành cùng Phượng Kính Dạ mới đào bới hơn phân nửa cánh đồng khoai tây.
“Mộc Mộc tỷ, tất cả mọi người cứ về đi, đệ quay về kêu cha đệ tới giúp một tay cho.” Lưu Thành nhìn thấy nhiều khoai tây như vậy. Sức hắn yếu, nếu cùng Mộc Mộc tỷ khiê, đoán chừng chỉ khiêng được một túi thôi, còn lại ba túi và một cái rổ mây nữa, cho nên Lưu Thành định trở về nhờ Lưu Đại sang giúp một tay.
“Không cần, đệ đem rổ về đi.” Phượng Kính Dạ mở miệng giành trước, những thứ này hắn vẫn có thể mang về, nhưng thấy Lâu Hướng Vãn trừng mắt liếc nhìn Phượng Kính Dạ, ngăn lại câu sau của hắn.
“Lưu Thành, đệ trở về đi nhờ cha đệ cùng Lăng Thanh đến đây giúp một tay.” Lâu Hướng Vãn mở miệng cười, Lưu Thành gật đầu một cái, cũng không quên cầm theo bình trà và cái chén chạy nhanh đi.
“Mộc Mộc, đây là cuộc sống bình dị muốn cùng sống với bổn vương đó ư? Còn đau lòng cho bổn vương, sợ bổn vương bị mệt nữa?” Phượng Kính Dạ liếc mắt nhìn bàn tay mình, do cả buổi chiều cầm cuốc, nên lòng bàn tay có mấy vết phồng, khiến Phượng Kính Dạ có chút dở khóc dở cười. Tay mình lúc nào lại yếu thế, cầm kiếm thì không có gì nhưng cầm cuốc lại bị phồng.
“Vương gia, chúng ta bây giờ chỉ là những người bình thường!” Lâu Hướng Vãn tức giận mở miệng, nàng dĩ nhiên biết những bao khoai tây này chẳng khó khăn với vương gia, nhưng nếu để người trong thôn nhìn thấy không những hù chết, đến lúc đó sẽ hoài nghi vương gia biết võ công. Đây là Hách Liên Quốc, nếu như bị người Hách Liên Quốc biết Phượng Vương gia của Vương Triều Tố Nguyên ở chỗ này, đoán chừng sẽ có một nhóm sát thủ đến ám sát.
“Bổn Vương ngay cả làm người bình thường cũng không được rồi.” Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cong lên, đem hai tay hướng về phía Lâu Hướng Vãn. Hiện tại trong lòng bàn tay có mấy vết phồng cùng vết rách, ẩm ướt, có thể nhìn thấy cả lớp thịt non bên trong, kết hợp với ngón tay thon dài như ngọc của Phượng Kính Dạ, làm người thấy mà đau lòng.
“Vương gia, tại sao người không nói sớm!” Lâu Hướng Vãn kinh ngạc nhìn xuống, nàng không ngờ lòng bàn tay của Phượng Kính Dạ có nhiều vết phòng cùng vết rách da như vậy, nàng biết Phượng Kính Dạ nhất định cầm cuốc không sử dụng nội công, nên không nghĩ đến tay của Phượng Kính Dạ lại thành ra như vậy.
“Không sao, chỉ cần cuốc thêm mấy lần là quen à.” Mắt phượng hơi híp lại, Phượng Kính Dạ nhìn bộ dạng đau lòng của Lâu Hướng Vãn nắm lấytay hắn, xem ra những khổ sở bỏ ra cũng xứng đáng, Mộc Mộc chẳng qua chỉ mạnh miệng, rất dễ mềm lòng.
Lăng Thanh Cùng Lưu Đại đi tới, nhìn thấy tay Phượng Kính Dạ đầy vết phồng và rách da, Lưu Đại nhíu mày một cái, nhìn Phượng Kính Dạ có chút không hiểu. Rõ ràng hào phóng bỏ ra trăm lượng bạc, nhất định là người đại phú đại quý, thế mà lại đi cầm cuốc đào khoai tây, vừa nhìn đã biết quen sống an nhàn sung sướng, mà da bị phồng nước cũng là chuyện thường. Chẳng qua Lưu Đại không hiểu vì sao Phượng Kính Dạ lại muốn làm như vậy.
Còn Lăng Thanh chỉ huýt sáo, vang lên âm thanh. Mắt xếch xinh đẹp tràn đầy vẻ trào phúng, cầm lấy đòn gánh đem hai túi khoai tây gánh lên, mỉm cười, ”Đại ca, da dẻ huynh mịn màn, trở về nhà để nha hoàn và người hầu, hầu hạ đi, đệ cùng Mộc Mộc ở nơi này rất tốt.”
“Nếu biết ta là đại ca, còn không biết lớn nhỏ như vậy!” Phượng Kính Dạ tiếp lời, thuận tiện dùng thân phận đại ca đè ép Lăng Thanh. Lăng Thanh tức giận trợn mắt, nhanh chóng gánh khoai tây rời đi.
Lưu Đại cũng vác hai túi khoai tây, Phượng Kính Dạ muốn cầm rổ khoai tây, nhưng lại bị Lâu Hướng Vãn giành trước một bước ôm lấy rổ. Mặc dù tay Phượng Kính Dạ có hơi đau, bị phồng và rách da, lúc nhìn vào có hơi nghiêm trọng. Đương nhiên Lâu Hướng Vãn sẽ không chịu để Phượng Kính Dạ xách rỗ.
“Mộc Mộc, chờ một chút!” Phượng Kính Dạ mở miệng cười.
“Làm gì?” giọng điệu Lâu Hướng Vãn có chút lạnh lùng, chỉ quay đầu lại nhìn Phượng Kính Dạ. Vương gia không phải muốn giành lấy rỗ đó chứ? Mặc dù khoai tây chỉ có hơn ba mươi cân, những điều Lăng Thanh nói về vương gia cũng không sai, da hắn quá mịn màng.
Cổ tay Phượng Kính Dạ vừa động, trong lòng bàn tay không biết khi nào có rất nhiều đóa hoa đánh chén hồng (hoa bìm bìm là đốm đỏ đỏ trong bàn tay, hay còn gọi là hoa sữa tay), người trong thôn gọi nó là hoa đánh chén, bởi sau khi hái xong, lúc ăn cơm thường hay làm rơi chén, cho nên các hài tử đều không dám hái. Trong bụi rậm hoa nở rất nhiều, Phượng Kính Dạ mỉm cười, đem hoa cài lên tóc Lâu Hướng Vãn, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục đi cùng Lâu Hướng Vãn.
Khoai tây là của nhà Lưu Thành trồng, nhưng vì ngay cả ruộng đất và nhà cửa đều bán hết cho Phượng Kính Dạ, đừng bảo là mấy trăm cân khoai tây, cả đồn điền hay ruộng lúa đều đã không phải của Lưu gia. Lưu Đại trực tiếp mang khoai tây đến nhà Hạ gia, không biết Lâu Hướng Vãn định dùng khoai tây để làm gì.
“Cha, Mộc Mộc tỷ nói tỷ ấy có cách dùng khoai tây kiếm tiền, chỉ cần con giúp một tay, Mộc Mộc tỷ sẽ chia phân nửa số bạc đó cho con.” Lưu Thành cười hướng về phía Lưu Đại mở miệng, vừa nghĩ tới chuyện hắn có thể kiếm được tiền, trên mặt đầy cao hứng và vui sướng.
Lưu Đại chau mày, lúc trước Lâu Hướng Vãn làm đậu hủ kiếm không ít tiền, giờ nghe nói muốn dùng khoai tây buôn bán, còn cho Lưu Thành phân nửa số bạc. Lưu Đại cảm thấy không ổn, dù sao Lưu Thành cũng chỉ là một hài tử, có thể giúp được gì? Cái này vốn dĩ Mộc Mộc cô nương muốn gián tiếp giúp đỡ nhà hắn, nhưng mà bọn họ đã giúp gia đình hắn quá nhiều rồi.
“Lưu Đại ca không cần để ý, Mộc Mộc nếu nói, khẳng định là cần Lưu Thành giúp đỡ một tay, cứ để hài tử, tự mình rèn luyện cũng rất tốt, chứ học trong sách hoài cũng cổ hủ thôi.” Phượng Kính Dạ mở miệng cười, hắn vốn đã tuấn lãng phi phàm, mặc dù dáng người cao quý, nhưng khi nói chuyện lại không kiêu ngạo, ngược lại làm cho người ta cảm giác giản dị dễ gần gũi. Khi Phượng Kính Dạ ở biên quan thu nạp được nhiều binh tướng, cũng đều bởi cách đối nhân xử thế này.
“Vậy thì đa tạ.” Lưu Đại mở miệng, không biết làm gì để cự tuyệt, hơn nữa nhìn nụ cười trên mặt của Phượng Kính Dạ, khiến người ta không dám cự tuyệt, chỉ có thể lúng ta lúng túng đáp ứng.
Đến giờ ăn cơm tối, người trong thôn đều dừng công việc lại, biết Phượng Kính Dạ là đại ca của Lâu Hướng Vãn, không khí càng thêm náo nhiệt, ”Phượng lão đệ, nhà của các người chắc còn lớn không thua gì các gia đình trấn trê, vừa lớn vừa sáng sủa.”
“Đa t hỗ trợ, ta cùng Mộc Mộc mới đến, đều phải dựa vào các vị giúp đỡ một tay.” Phượng Kính Dạ cười cùng mọi người nói chuyện, đối mặt với những khuôn mặt chất phác, chợt có cảm giác, thì ra giao thiệp cùng những người này rất dễ dàng, chỉ cần liếc nhìn một chút. Phượng Kính Dạ có thể nhìn thấy trong ánh mắt họ vừa trung thực vừa giản dị, không hề có ý đồ xấu, cũng không cần phòng bị cái gì? Càng không để ý mình đang nói sai cái gì, quả thật cách nói chuyện của họ rất thẳng thắng.
Mặc dù Lăng Thanh tới sớm hơi một chút, nhưng dù sao Lăng Thanh cũng trẻ tuổi, trước kia ở trong sát thủ lâu luôn tỏ thái độ kiêu ngạo, tuy có thể hòa hợp với mọi người, nhưng lại không được vẻ lạc quan như của Phượng Kính Dạ. Phượng Kính Dạ nghe mọi người nói về chuyện làm ruộng, chuyện trong thành, chuyện thu thuế, hoặc thiên tai ở khắp nơi, nghe rất cẩn thận.
“Mộc Mộc, nhìn thấy chưa? Đây chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tới đây rồi mà cũng không quên hỏi thăm về những thứ này.” Lăng Thanh đứng ở cửa, thấp giận mở miện nói chuyện cùng Lâu Hướng Vãn ở trong sân. Hắn thực không vừa mắt Phượng Kính Dạ, vốn dĩ là vương gia cao cao tại thượng, nhưng lại giả vờ làm như mình là người nông phu vậy.
“Lăng Thanh, ngươi không phải đang ghen tị chứ?” Lâu Hướng Vãn cười nhìn về phía Lăng Thanh, chẳng lẽ Lăng Thanh đang ghen tị chuyện mình cùng vương gia đang hòa nhập với cuộc sống nơi này, nên trong lòng mới không cảm thấy thoải mái.
“Ta ghen tỵ? Sao có thể?” Giọng Lăng Thanh nâng cao mấy phần, hắn chẳng qua lo lập trường Mộc Mộc không kiên định, sau này bị Phượng Kính Dạ dắt mũi đi. Lăng Thanh xem như là người nhìn thấu được lòng Phượng Kính Dạ, đầy quỷ kế mưu mô, căn bản không đáng tin!
“Ta sẽ không đi, ta rất thích nơi này.” Lâu Hướng Vãn cười mở miệng, cúi đầu xuống tiếp tục rửa khoai tây. Nơi này rất tốt, đợi sau khi thế cục Hách Liên Quốc ổn định lại, mang sư phụ đến đây sống.
Cơm tối vẫn như cũ, các nam nhân ăn ở sảnh trước, các nữ nhân ăn ở trong bếp. Ăn cơm xong, không cần Lâu Hướng Vãn dọn dẹp, những phụ nhân kia nhanh chóng dọn dẹp xong cái bàn, thuận tiện hỏi thăm Lạc cô cô, để nhờ người hỏi thăm chút chuyện cưới thê của Phượng Kính Dạ. Dẫu sao Lâu Hướng Vãná nhỏ, mở miệng nói những chuyện này với một cô nương thì không tiện lắm. Lạc cô cô là trưởng bối, hỏi thăm người là thích hợp hơn.
“Mộc Mộc, nàng đang cười gì thế?” Phượng Kính Dạ đứng trong sân nhìn Lâu Hướng Vãn, trời đã tối, trong phòng thấp sáng đèn, buổi tối mùa hè yên lặng, bầu trời đầy sao. Lúc này Phượng Kính Dạ nhìn thấy Lâu Hướng Vãn, cảm giác chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy, rốt cuộc cánh cửa lòng bị rạng nứt cũng đã trở nên lành lặng.
“Vương gia, ngươi cũng nghe rồi chứ, có muốn tìm tẩu tẩu cho ta không?” Lâu Hướng Vãn cũng cười, không ngờ Phượng Kính Dạ đến chưa được một ngày, đã có người muốn đến làm mai. Hơn nữa nói cô nương nhà mình đẹp như hoa như ngọc, làm Lâu Hướng Vãn suy nghĩ một lúc liền cười.
“Bổn vương nhịn khát bao lâu, chỉ chờ duy nhất một bầu nước thôi.” Phượng Kính Dạ tựa vào thân cây, cười nhạt mở miệng. Ngay từ ban đầu, khi nhìn thấy ánh mắt nhu hòa cùng bóng dáng hơi ngượng ngập của Lâu Hướng Vãn, phát hiện ra tình cảm của mình. Dù biết bản thân muốn gì được nấy, trong vương phủ có rất nhiều nữ nhân, đều danh chánh ngôn thuận thuộc về riêng hắn, nhưng hắn vẫn không muốn dính vào, càng không muốn có hài tử, hay bất cứ chuyện gì khiến cho Lâu Hướng Vãn phiền muộn. Cho nên hiện tại, Phượng Kính Dạ cảm thấy rất may mắn vì sự chịu đựng của mình, bằng không có lẽ Mộc Mộc đã chạy trốn mất tăm rồi.
Lâu Hướng Vãn không dám mở miệng, tiếp tục rửa sạch lớp bùn trên khoai tây, sau đó đặt vào bên trong rổ tre. Chẳng qua do vương gia cầu bất đắc khổ (*), cho nên chờ thời gian qua đi, vương gia biết mình đã quyết tâm không trở về, sẽ không gượng ép nữa. Sau đó chỉ cần tách nhau ra khoảng ba năm rưỡi, tình cảm cũng liền phai nhạt, đến lúc đó khi gặp lại nhau cũng chỉ gật đầu hàn huyên một chút, đều biến thành người dưng với nhau.
(*) cầu bất đắc khổ: ý nói cầu mãi không được, Muốn tiền mà không được. Muốn địa vị lại càng không…
“Mộc Mộc, tối nay bổn vương sẽ ngủ ở đâu?”Phượng Kính Dạ đột nhiên mở miệng, nhìn củ khoai tây trong tay của Lâu Hướng Vãn liền rơi xuống chậu nước, không khỏi im lặng. Hạ gia không lớn lắm, chỉ có ba gian phòng, một phòng của Lâu Hướng Vãn, một phòng của Lạc cô cô. Còn Lăng Thanh thói quen chia phòng với những người khác, nên quyết định đi ngủ giường trúc ở sảnh trước. Bây giờ lại có thêm Phượng Kính Dạ, thật đúng là không còn chỗ nào để ngủ.
Từ sau khi Phượng Kính Dạ đến, Lạc cô cô vừa mừng vừa sợ, dù sao đây cũng là hài tử của Vương phi, nàng hắn dần lớn lên, mà nàng cũng đã nói cho Hạ Minh biết thân phận của Phượng Kính Dạ. Mặc dù Hạ Minh là người Hách Liên Quốc, nhưng đối với cái chết oan uổng của tướng quân liền không còn quan tâm chuyện Hách Liên Quốc nữa, cho nên sẽ không vì thân phận Phượng Kính Dạ mà gây nên mâu thuẫn gì? Dẫu sao Phượng Kính Dạ cũng là một vương gia, giờ nhà chỉ có ba phòng, lại có đến năm người ở, đúng là hơi phiền phức.
“Vương Gia, ngươi muốn ngủ ở đâu thì cứ ngủ tại đó!”Lâu Hướng Vãn lau lau khuôn mặt bị dính bùn nước. Hay ngủ cùng với Hạ thúc nhỉ? Sau đó Lâu Hướng Vãn liếc một cái Phượng Kính Dạ, đoán chừng e không được. Vương gia cao quý, chắc là không đồng ý đâu, về phía Hạ thúc cũng khá tôn kính vương gia, chắc lúc đó Hạ thúc sẽ nằm ngủ dưới đất, để cho vương gia ngủ trên giường.
Hay nàng và Lạc cô cô ở chung một phòng nhỉ! Lâu Hướng Vãn suy nghĩ một lúc cũng chỉ thấy như vậy là được nhất. Mặc dù nàng không có thói quen ngủ cùng người khác, dù sao thân là người tập võ, tai lại rất thính. Lúc ngủ cứ hay phòng bị, bởi đây đã là một thói quen, nếu bên cạnh có người, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ tỉnh dậy.
“Mộc Mộc, nàng định dùng khoai tây để làm gì vậy?” Phượng Kính Dạ đi tới, nắm lấy bàn tay bới đất của Lâu Hướng Vãn, quả thật, tay của nàng cũng có vết nước phồng màu trắng, ” Ta đi tắm, người đi nghỉ đi.”
“Không được, tay của ngươi không thể đụng vào nước.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng bắt lấy tay Phượng Kính Dạ, ngăn trở động tác của hắn, nhìn củ khoai tây còn dư lại, “Để mai rửa, trong nồi có nước tắm, vương gia hãy đi tắm đi.”
“Tắm ở đâu?” Dù Hạ gia lớn như vậy, thì Phượng Kính Dạ cũng chẳng mong đợi sẽ có bể tắm riêng.
“Ở trong phòng ta, cười cái gì? Tối nay ta sẽ cùng ngủ chung với Lạc cô côLâu Hướng giận dữ nói, liếc nhìn nụ cười mập mờ Phượng Kính Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng có chút xấu hổ, “Lúc trước có mua y phục mới cho Lăng Thanh, ngươi mặc đỡ trước, để ngày mai ta đi lên trấn trên mua bộ khác.”
“Mộc Mộc, ngươi dù sao cũng là thê tử của ta.” Phượng Kính Dạ mỉm cười, nhắc đi nhắc lại lời nói với Lâu Hướng Vãn, bàn tay lần nữa vuốt ve lấy gương mặt nàng. Trước kia ở trong vương phủ, Mộc Mộc luôn tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt, trái lại trông có vẻ khô khan kèm thêm mấy phần chua ngoa.
“Tắm rửa xong, bôi thuốc lên tay, trong phòng ta cũng dược cao (*) đó.” Lâu Hướng Vãn tóm lấy móng vuốt đang càn rỡ kia, hung hăng hất ra, xoay người đi về phòng mình. May giờ là mùa hè, đều ngủ trên giường trúc, nên không cần phải dọn dẹp gì nhiều, nhường lại một bộ y phục của Lăng Thanh cho y là được rồi.
(*) dược cao: là thuốc bôi ngoài da, thuốc mỡ.
Phượng Kính Dạ đi theo sau lưng Lâu Hướng Vãn tiến vào phòng, phòng ngủ không lớn lắm, trong bóng tối có đặt một ngọn đèn dầu, ngày thường Mộc Mộc hay chế gia cụ, đều dựa vào bên cửa sổ giường ngủ, đơn sơ đến mức không có gì đơn sơ bằng, nhưng mà nơi này lại là chỗ ở của Lâu Hướng Vãn. Trong ánh mắt Phượng Kính Dạ, chẳng những lộ ra một niềm vui sâu sắc, còn có ám muội mập mờ không rõ ràng.
“Gối này cho ngươi dùng, giường và mền đều được giặt sạch sẻ, ban đêm có lạnh thì đắp, thùng gỗ đặt ở bên ngoài sẽ được mang vào trong này, còn đây là dược cao, để ta đi lấy y phục cho ngươi.” Lâu hướng Vãn dọn dẹp qua loa xong, đặt tấm chăn của mình vào. Lại lấy ra một cái đệm sạch đặt lên trên giường, xoay người đi ra ngoài tìm bộ y phục cho Lăng Thanh. Phượng Kính Dạ bước ra ngoài, mang thùng gỗ đi vào trong, Hạ thúc đã chuẩn bị một thùng gỗ nước nóng, kèm một thùng nước lạnh. Phượng Kính Dạ nói một câu cảm ơn, xốc thùng gỗ đi vào trong phòng, chợt ánh mắt lóe lên, sau đó bỏ thảo dược vào trong thùng nước tắm, tiếp đến liền cỡi bộ y phục ra.
Mặc dù trước đây có tập võ, sau đó lại sống trong quân đội, nhưng dù sao Phượng Kính Dạ cũng là vương gia, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người hầu hạ, nên rất khó chịu đựng nổi khổ sở này. Phượng Kính Dạ cũng chưa bao giờ bạc đãi mình, nếu như không phải là vì Lâu Hướng Vãn, đời này hắn cũng sẽ không cầm lấy cây cuốc, mặc dù cầm cái này không tốn nhiều sức lực, nhưng muốn đào khoai tây vẫn cần phải có kỷ xảo, dùng lực nhiều cuốc sẽ cấm rất sâu, khoai tây sẽ bị nứt ra làm hai. Một cây khoai tây phía dưới đều có năm sáu củ khoai, hoặc là hai củ khoai, nên phải dùng lực yếu hơn, bằng cách lấy tay đào khoai lên khỏi mặt đất.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, Lâu Hướng Vãn khom lưng nhặt khoai tây thấy hơi mệt, trên mặt đầy mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, không khỏi lo lắng cho Lưu Thành, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, tay cầm cây cuốc cũng không còn vững, Lâu Hướng Vãn không khỏi đau lòng cho hài tử hiểu chuyện này.
“Lưu Thành, tới đây nghỉ ngơi, uống chút nước đi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng để bao bố xuống, đều là do nàng suy nghĩ miên man. Tại sao quên mất thân thể Lưu Thành không được tốt, còn bắt phơi nắng chang chang suốt một canh giờ.
Lâu Hướng Vãn đỡ Lưu Thành, nếu lờ đi nụ cười trên mặt đứa bé này, lại lòng thêm càng đau, sờ sờ đầu hắn, ”Còn cười à, phơi nắng nữa lỡ ngất đi thì sao giờ? Mau tới đây ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Để Lưu Thành ngồi xuống bên dưới gốc cây, Lâu Hướng Vãn cầm lấy một bình trà rót đầy chén đưa cho Lưu Thành uống, cầm khăn vải đi đến khe nước cách đó không xa. Nàng lau mặt trước để cho thanh tĩnh, một cảm giác mát mẻ thổi tới, tầm mắt nhìn sang cánh đồng xanh thẳm với bờ ruộng trải dài. Giữa mùa hè nóng bức đang gào thét, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.
Lâu Hướng Vãn lại đem khăn vải nhún vào trong khe nước rồi vắt mấy cái, vắt khô xong, đứng lên quay đầu bước tới nhìn thấy Phượng Kính Dạ vẫn không có nghỉ ngơi, cứ giơ cái cuốc bổ vào trong đất đào khoai tây. Bởi vì không có Lâu Hướng Vãn ở bên cạnh giúp đỡ, nên sau khi đào khoai tây, lại khom lưng nhặt lên, run rẩy phủi sạch lớp bùn đất mới bỏ vào bên trong bao.
Vương gia cần gì phải làm như thế! Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn bóng dáng cao to đứng dưới mặt trời, trong đầu có chút chua xót, nàng không muốn trở lại kinh thành, trở lại vương phủ, ngày ngày cứ đấu đá lẫn nhau, thậm chí đến cả vương gia cũng phải đề phòng, nên mới tình nguyện ở lại Thôn Ngũ Liên, ngày ngày đều sống theo kiểu mình thích. Vương gia cần gì phải ở lại đây, cho dù mặc y phục bằng vải thô, thì vương gia cũng vẫn chính là nhân trung chi long(*) thôi. Cho dù có ở lại cái sơn thôn nhỏ này, có thể là bao lâu chứ?
(*)Nhân trung chi long: ý nói một người tài giỏi về mọi mắt, nên dù có đứng lẫn vào trong đám đông, cũng sẽ nhận ra được sự khác biệt của nhau thôi.
“Mộc Mộc tỷ, tỷ cũng uống đi.” Lưu Thành bước tới chầm chậm, rót một ly trà đưa cho Lâu Hướng Vãn, ngước mặt nhìn sang Phượng Kính Dạ. Một người đàn ông mặc cẩm bào thượng hạng, so với đám khoai tây kia, còn đáng giá hơn nhiều. Nhưng lúc Phượng Kính Dạ cuốc đất trông rất nghiêm tú Lưu Thành liên tưởng đến các thúc thúc, bá bá ở trong thôn.
Thật sự Phượng Kính Dạ không hiểu rõ cuộc sống thế này có cái gì vui chứ? Có lẽ do hơi giản dị, yên tĩnh, không cần phải bày mưu tính kế hại nhau. Nhưng chỉ cần có đầu óc thông minh, là có thể thuê vài người đến làm công việc này. Do Lâu Hướng Vãn đang ở nơi này, Phượng Kính Dạ cần phải sống ở đây, nên cố nỗ lực thích ứng với cuộc sống mà Lâu Hướng Vãn mong muốn.
Uống trà đi! Lâu Hướng Vãn rót một ly trà, lúc này mới đi tới bên cạnh Phượng Kính Dạ, thái độ vẫn lạnh nhạt, xa cách như trước, “Uống chút trà, nghỉ ngơi một chút đi.”
Phượng Kính Dạ nhếch môi cười, vừa mới chuẩn bị cầm cái chén, lại thấy trên tay hắn dính đầy bùn đất dơ bẩn, nhíu mày một chút, mặc dù trong nháy mắt có chút do dự, cũng nhận lấy ly trà uống một hơi cạn sạch. Tuy trà có hơi đắng, thấy mặt Lâu Hướng Vãn hơi ửng đỏ, vầng trán đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng, “Huynh tới lấy được rồi, muội đi đến tàng cây ngồi đi, phơi nắng sẽ bị cảm nắng đấy.”
“Không sao đâu, chẳng qua chỉ tốn thể lực thôi, mọi người đều trải qua như vậy mà.” Tránh được ánh mắt, nhưng không tránh được sự quan tâm trong đôi mắt đen huyền của Phượng Kính Dạ. Lâu Hướng Vãn đi đến khu vực cách đó không xa, thấy có mấy phụ nhân cũng đang ở trong đồng làm việc. Lâu Hướng Vãn là người tập võ, những mệt nhọc này chẳng đáng là gì.
Phượng Kính Dạ không tiếng động thở dài, lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn đang lẩn trốn mình, vừa muốn lau mồ hôi cho nàng, nhưng thấy tay mình đầy bùn đất, nâng lên rồi hạ xuống, mở miệng cười, ”Huynh không muốn Mộc Mộc mệt nhọc, hãy nghỉ đi, để mình huynh làm cho.”
“Cả đời muội sẽ sống cuộc sống như thế này. Vương … đại ca, huynh chắc chắn muốn sống ở nơi này sao? Nơi này chỉ là một sơn thôn nhỏ, suốt cả đời đều dựa theo mặt trời mà làm việc đó?” Lâu Hướng Vãn buồn bực mở miệng, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng dõi nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Kính Dạ. Vương gia, người không cần phải làm vậy, không cần phải ở lại nơi này đâu.
Trên mặt Phượng Kính Dạ lộ ra nở nụ cười âm trầm, hắn có thể xác định lời nói của Lâu Hướng Vãn là thật, nàng thật sự như thế này, thậm chí nguyện ý ngày ngày bán lưng cho trời, chỉ cần có thể ở lại trong sơn thôn nhỏ này. Phượng Kính Dạ có thể đi cùng Lâu Hướng Vãn đến đây mỗi năm, lưu lại vài ngày, hoặc có thể đi đến thôn khác, xem như nghỉ ngơi, nhưng nếu phải lưu lại cả đời ở chỗ này thì?
“Cho nên đại ca à, huynh cứ trở về đi. Nơi này không thuộc về huynh đâu.” Im lặng chính là đồng ý, Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, nói chân thành. Mặc cho trái tim mình có hơi đau nhói.
Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì sau này cứ lo lắng vương gia sống bên cạnh mình là đang có âm mưu, lợi dụng tình yêu để hãm hại lẫn nhau, chi bằng cứ để lại ấn tượng đẹp trong khoảng thời gian xa nhau. Ít nhất trong đêm khuya yên tĩnh, có thể hồi tưởng lại những kỷ niệm này.
“Còn Mộc Mộc? Cứ ở lại đây cả đời sao?” Phượng Kính Dạ biết hắn cùng Lâu Hướng Vãn có nhiều điểm khác biệt, hắn cũng hối hận lúc trước đã lợi dụng nàng, nhưng tại sao Mộc Mộc không nghĩ theo góc độ của hắn một chút chứ? Chỉ khi nào kinh thành an ổn, Sở Thiên ngồi vững vị trí Thái tử, mình mới có thể giúp Mộc Mộc sống cuộc sống yên bình, mà không bị người mưu hại lợi dụng. Những chuyện này đều chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!
“Đúng vậy, trọn đời quá ngắn, một đời mới dài. Vương gia à, thật sự trăm năm chỉ là một cái chớp mắt thôi. Có lẽ sau này ngài cũng sẽ lập gia đình rồi sinh con, nó cũng y như cuộc sống của những người khác thôi.” Lâu Hướng Vãn cười, đuôi mắt uốn cong, vẻ mặt đầy mơ ước,”Có vài hài tử ở bên cạnh, cùng vài mẫu ruộng tốt. Dạy chúng võ công, dạy chúng hiểu đạo lý làm người để cho bọn chúng tự đi tìm sống mà mình mong muốn, có thể thi đỗ làm quan trong triều, cũng có thể lưu lạc đây tựa như bao người khác. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, đều có niềm vui riêng. Vương gia, đây chính là đạo bất đồng, không thể sống cùng.”
“Nhưng bổn vương sẽ không từ bỏ. Mộc Mộc, cho dù phải có bị buộc chặt, bổn vương cũng không để nàng có cơ hội lập gia đình sinh con!” Nụ cười trên mặt Phượng Kính Dạ mang theo vẻ cuồng dã bá đạo, âm thanh trầm thấp đầy nguy hiểm. Hắn và Mộc Mộc sẽ không rời xa nhau, cho dù có nhiều điểm bất đồng, nhưng hắn sẽ khiến cả hai cùng sánh vai nhau, bước trên một con đường, đến đầu bạc răng long
“Vương gia, không nên ép ta hận ngươi, hơn nữa nếu ta muốn đi, không ai có thể ngăn cản được.” Lâu Hướng Vãn nhìn gương mặt tuấn tú lo lắng của Phượng Kính Dạ, thái độ vẫn lạnh nhạt như trước. Nàng không muốn sau này phải cùng vương gia tranh đấu lẫn nhau, nên mới lựa chọn rời đi nhanh hơn. Hoặc giả để sau này tự nói với bản thân mình, nàng đã từng yêu một người như vậy, cho dù cuối cùng không cách nào ở chung một chỗ. Ít nhất đã từng yêu nhau, có một đoạn hồi ức để nhớ, dù cho đi xuống hoàng tuyền, cũng sẽ không phải hối hận.
“Mộc Mộc, sẽ không có ngày như vậy đâu. Nàng chỉ thuộc về ta thôi!” Phượng Kính Dạ rặng từng chữ, âm thanh lạnh lùng sắc bén, mặt phượng hẹp dài lóe sáng, phảng phất vẻ kiên định. Hắn sẽ làm cho Mộc Mộc hồi tâm chuyển ý!
“Được rồi. Ta đi đào khoai tây đây, Mộc Mộc, nàng ngồi một bên nghỉ ngơi đi.” Phượng Kính Dạ cười vang mở miệng, dưới ánh mặt trời, thần sắc tuấn lãng. Sau khi phủi lớp bùn dính trên bàn tay, những ngón tay thon dài sờ khuôn mặt Lâu Hướng Vãn đầy quyến luyến, sau đó tiếp tụ cầm cái cuốc lên.
Lưu Thành từng nhìn thấy các huynh muội ở trong thôn chung sống với nhau, nhưng sao cứ cảm thấy Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn tuyệt đối không phải là huynh muội? Loại cảm giác này nói không ra lời, lúc hai người đứng cạnh nhau, giống như kim đồng ngọc nữ, có rất nhiều mâu thuẫn không thể hiểu. Lưu Thành lắc đầu, hắn không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì nữa.
Có một loại người sinh ra đã cao quý, mặc dù lúc đầu Phượng Kính Dạ không biết cách dùng cuốc, nhưng sau đó học theo Lưu Thành, động tác cũng đã nhanh hơn rất nhiều, đợi đến khi mặt trời lặng, Lâu Hướng Vãn mang bốn bao đầy khoai tây và nông cụ. Ít nhất có đến ba bốn trăm cân, khoai tây bảo quản rất dễ, cứ đặt nó vào trong kho, chỉ cần không nảy mầm là có thể ăn được lâu, sản lượng cũng rất nhiều, cho nên các nhà đều trồng nó. Chẳng qua bây giờ mà đào khoai tây thì có hơi sớm, chỉ là do Lâu Hướng Vãn nói muốn dùng, Lưu Thành cùng Phượng Kính Dạ mới đào bới hơn phân nửa cánh đồng khoai tây.
“Mộc Mộc tỷ, tất cả mọi người cứ về đi, đệ quay về kêu cha đệ tới giúp một tay cho.” Lưu Thành nhìn thấy nhiều khoai tây như vậy. Sức hắn yếu, nếu cùng Mộc Mộc tỷ khiê, đoán chừng chỉ khiêng được một túi thôi, còn lại ba túi và một cái rổ mây nữa, cho nên Lưu Thành định trở về nhờ Lưu Đại sang giúp một tay.
“Không cần, đệ đem rổ về đi.” Phượng Kính Dạ mở miệng giành trước, những thứ này hắn vẫn có thể mang về, nhưng thấy Lâu Hướng Vãn trừng mắt liếc nhìn Phượng Kính Dạ, ngăn lại câu sau của hắn.
“Lưu Thành, đệ trở về đi nhờ cha đệ cùng Lăng Thanh đến đây giúp một tay.” Lâu Hướng Vãn mở miệng cười, Lưu Thành gật đầu một cái, cũng không quên cầm theo bình trà và cái chén chạy nhanh đi.
“Mộc Mộc, đây là cuộc sống bình dị muốn cùng sống với bổn vương đó ư? Còn đau lòng cho bổn vương, sợ bổn vương bị mệt nữa?” Phượng Kính Dạ liếc mắt nhìn bàn tay mình, do cả buổi chiều cầm cuốc, nên lòng bàn tay có mấy vết phồng, khiến Phượng Kính Dạ có chút dở khóc dở cười. Tay mình lúc nào lại yếu thế, cầm kiếm thì không có gì nhưng cầm cuốc lại bị phồng.
“Vương gia, chúng ta bây giờ chỉ là những người bình thường!” Lâu Hướng Vãn tức giận mở miệng, nàng dĩ nhiên biết những bao khoai tây này chẳng khó khăn với vương gia, nhưng nếu để người trong thôn nhìn thấy không những hù chết, đến lúc đó sẽ hoài nghi vương gia biết võ công. Đây là Hách Liên Quốc, nếu như bị người Hách Liên Quốc biết Phượng Vương gia của Vương Triều Tố Nguyên ở chỗ này, đoán chừng sẽ có một nhóm sát thủ đến ám sát.
“Bổn Vương ngay cả làm người bình thường cũng không được rồi.” Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cong lên, đem hai tay hướng về phía Lâu Hướng Vãn. Hiện tại trong lòng bàn tay có mấy vết phồng cùng vết rách, ẩm ướt, có thể nhìn thấy cả lớp thịt non bên trong, kết hợp với ngón tay thon dài như ngọc của Phượng Kính Dạ, làm người thấy mà đau lòng.
“Vương gia, tại sao người không nói sớm!” Lâu Hướng Vãn kinh ngạc nhìn xuống, nàng không ngờ lòng bàn tay của Phượng Kính Dạ có nhiều vết phòng cùng vết rách da như vậy, nàng biết Phượng Kính Dạ nhất định cầm cuốc không sử dụng nội công, nên không nghĩ đến tay của Phượng Kính Dạ lại thành ra như vậy.
“Không sao, chỉ cần cuốc thêm mấy lần là quen à.” Mắt phượng hơi híp lại, Phượng Kính Dạ nhìn bộ dạng đau lòng của Lâu Hướng Vãn nắm lấytay hắn, xem ra những khổ sở bỏ ra cũng xứng đáng, Mộc Mộc chẳng qua chỉ mạnh miệng, rất dễ mềm lòng.
Lăng Thanh Cùng Lưu Đại đi tới, nhìn thấy tay Phượng Kính Dạ đầy vết phồng và rách da, Lưu Đại nhíu mày một cái, nhìn Phượng Kính Dạ có chút không hiểu. Rõ ràng hào phóng bỏ ra trăm lượng bạc, nhất định là người đại phú đại quý, thế mà lại đi cầm cuốc đào khoai tây, vừa nhìn đã biết quen sống an nhàn sung sướng, mà da bị phồng nước cũng là chuyện thường. Chẳng qua Lưu Đại không hiểu vì sao Phượng Kính Dạ lại muốn làm như vậy.
Còn Lăng Thanh chỉ huýt sáo, vang lên âm thanh. Mắt xếch xinh đẹp tràn đầy vẻ trào phúng, cầm lấy đòn gánh đem hai túi khoai tây gánh lên, mỉm cười, ”Đại ca, da dẻ huynh mịn màn, trở về nhà để nha hoàn và người hầu, hầu hạ đi, đệ cùng Mộc Mộc ở nơi này rất tốt.”
“Nếu biết ta là đại ca, còn không biết lớn nhỏ như vậy!” Phượng Kính Dạ tiếp lời, thuận tiện dùng thân phận đại ca đè ép Lăng Thanh. Lăng Thanh tức giận trợn mắt, nhanh chóng gánh khoai tây rời đi.
Lưu Đại cũng vác hai túi khoai tây, Phượng Kính Dạ muốn cầm rổ khoai tây, nhưng lại bị Lâu Hướng Vãn giành trước một bước ôm lấy rổ. Mặc dù tay Phượng Kính Dạ có hơi đau, bị phồng và rách da, lúc nhìn vào có hơi nghiêm trọng. Đương nhiên Lâu Hướng Vãn sẽ không chịu để Phượng Kính Dạ xách rỗ.
“Mộc Mộc, chờ một chút!” Phượng Kính Dạ mở miệng cười.
“Làm gì?” giọng điệu Lâu Hướng Vãn có chút lạnh lùng, chỉ quay đầu lại nhìn Phượng Kính Dạ. Vương gia không phải muốn giành lấy rỗ đó chứ? Mặc dù khoai tây chỉ có hơn ba mươi cân, những điều Lăng Thanh nói về vương gia cũng không sai, da hắn quá mịn màng.
Cổ tay Phượng Kính Dạ vừa động, trong lòng bàn tay không biết khi nào có rất nhiều đóa hoa đánh chén hồng (hoa bìm bìm là đốm đỏ đỏ trong bàn tay, hay còn gọi là hoa sữa tay), người trong thôn gọi nó là hoa đánh chén, bởi sau khi hái xong, lúc ăn cơm thường hay làm rơi chén, cho nên các hài tử đều không dám hái. Trong bụi rậm hoa nở rất nhiều, Phượng Kính Dạ mỉm cười, đem hoa cài lên tóc Lâu Hướng Vãn, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục đi cùng Lâu Hướng Vãn.
Khoai tây là của nhà Lưu Thành trồng, nhưng vì ngay cả ruộng đất và nhà cửa đều bán hết cho Phượng Kính Dạ, đừng bảo là mấy trăm cân khoai tây, cả đồn điền hay ruộng lúa đều đã không phải của Lưu gia. Lưu Đại trực tiếp mang khoai tây đến nhà Hạ gia, không biết Lâu Hướng Vãn định dùng khoai tây để làm gì.
“Cha, Mộc Mộc tỷ nói tỷ ấy có cách dùng khoai tây kiếm tiền, chỉ cần con giúp một tay, Mộc Mộc tỷ sẽ chia phân nửa số bạc đó cho con.” Lưu Thành cười hướng về phía Lưu Đại mở miệng, vừa nghĩ tới chuyện hắn có thể kiếm được tiền, trên mặt đầy cao hứng và vui sướng.
Lưu Đại chau mày, lúc trước Lâu Hướng Vãn làm đậu hủ kiếm không ít tiền, giờ nghe nói muốn dùng khoai tây buôn bán, còn cho Lưu Thành phân nửa số bạc. Lưu Đại cảm thấy không ổn, dù sao Lưu Thành cũng chỉ là một hài tử, có thể giúp được gì? Cái này vốn dĩ Mộc Mộc cô nương muốn gián tiếp giúp đỡ nhà hắn, nhưng mà bọn họ đã giúp gia đình hắn quá nhiều rồi.
“Lưu Đại ca không cần để ý, Mộc Mộc nếu nói, khẳng định là cần Lưu Thành giúp đỡ một tay, cứ để hài tử, tự mình rèn luyện cũng rất tốt, chứ học trong sách hoài cũng cổ hủ thôi.” Phượng Kính Dạ mở miệng cười, hắn vốn đã tuấn lãng phi phàm, mặc dù dáng người cao quý, nhưng khi nói chuyện lại không kiêu ngạo, ngược lại làm cho người ta cảm giác giản dị dễ gần gũi. Khi Phượng Kính Dạ ở biên quan thu nạp được nhiều binh tướng, cũng đều bởi cách đối nhân xử thế này.
“Vậy thì đa tạ.” Lưu Đại mở miệng, không biết làm gì để cự tuyệt, hơn nữa nhìn nụ cười trên mặt của Phượng Kính Dạ, khiến người ta không dám cự tuyệt, chỉ có thể lúng ta lúng túng đáp ứng.
Đến giờ ăn cơm tối, người trong thôn đều dừng công việc lại, biết Phượng Kính Dạ là đại ca của Lâu Hướng Vãn, không khí càng thêm náo nhiệt, ”Phượng lão đệ, nhà của các người chắc còn lớn không thua gì các gia đình trấn trê, vừa lớn vừa sáng sủa.”
“Đa t hỗ trợ, ta cùng Mộc Mộc mới đến, đều phải dựa vào các vị giúp đỡ một tay.” Phượng Kính Dạ cười cùng mọi người nói chuyện, đối mặt với những khuôn mặt chất phác, chợt có cảm giác, thì ra giao thiệp cùng những người này rất dễ dàng, chỉ cần liếc nhìn một chút. Phượng Kính Dạ có thể nhìn thấy trong ánh mắt họ vừa trung thực vừa giản dị, không hề có ý đồ xấu, cũng không cần phòng bị cái gì? Càng không để ý mình đang nói sai cái gì, quả thật cách nói chuyện của họ rất thẳng thắng.
Mặc dù Lăng Thanh tới sớm hơi một chút, nhưng dù sao Lăng Thanh cũng trẻ tuổi, trước kia ở trong sát thủ lâu luôn tỏ thái độ kiêu ngạo, tuy có thể hòa hợp với mọi người, nhưng lại không được vẻ lạc quan như của Phượng Kính Dạ. Phượng Kính Dạ nghe mọi người nói về chuyện làm ruộng, chuyện trong thành, chuyện thu thuế, hoặc thiên tai ở khắp nơi, nghe rất cẩn thận.
“Mộc Mộc, nhìn thấy chưa? Đây chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tới đây rồi mà cũng không quên hỏi thăm về những thứ này.” Lăng Thanh đứng ở cửa, thấp giận mở miện nói chuyện cùng Lâu Hướng Vãn ở trong sân. Hắn thực không vừa mắt Phượng Kính Dạ, vốn dĩ là vương gia cao cao tại thượng, nhưng lại giả vờ làm như mình là người nông phu vậy.
“Lăng Thanh, ngươi không phải đang ghen tị chứ?” Lâu Hướng Vãn cười nhìn về phía Lăng Thanh, chẳng lẽ Lăng Thanh đang ghen tị chuyện mình cùng vương gia đang hòa nhập với cuộc sống nơi này, nên trong lòng mới không cảm thấy thoải mái.
“Ta ghen tỵ? Sao có thể?” Giọng Lăng Thanh nâng cao mấy phần, hắn chẳng qua lo lập trường Mộc Mộc không kiên định, sau này bị Phượng Kính Dạ dắt mũi đi. Lăng Thanh xem như là người nhìn thấu được lòng Phượng Kính Dạ, đầy quỷ kế mưu mô, căn bản không đáng tin!
“Ta sẽ không đi, ta rất thích nơi này.” Lâu Hướng Vãn cười mở miệng, cúi đầu xuống tiếp tục rửa khoai tây. Nơi này rất tốt, đợi sau khi thế cục Hách Liên Quốc ổn định lại, mang sư phụ đến đây sống.
Cơm tối vẫn như cũ, các nam nhân ăn ở sảnh trước, các nữ nhân ăn ở trong bếp. Ăn cơm xong, không cần Lâu Hướng Vãn dọn dẹp, những phụ nhân kia nhanh chóng dọn dẹp xong cái bàn, thuận tiện hỏi thăm Lạc cô cô, để nhờ người hỏi thăm chút chuyện cưới thê của Phượng Kính Dạ. Dẫu sao Lâu Hướng Vãná nhỏ, mở miệng nói những chuyện này với một cô nương thì không tiện lắm. Lạc cô cô là trưởng bối, hỏi thăm người là thích hợp hơn.
“Mộc Mộc, nàng đang cười gì thế?” Phượng Kính Dạ đứng trong sân nhìn Lâu Hướng Vãn, trời đã tối, trong phòng thấp sáng đèn, buổi tối mùa hè yên lặng, bầu trời đầy sao. Lúc này Phượng Kính Dạ nhìn thấy Lâu Hướng Vãn, cảm giác chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy, rốt cuộc cánh cửa lòng bị rạng nứt cũng đã trở nên lành lặng.
“Vương gia, ngươi cũng nghe rồi chứ, có muốn tìm tẩu tẩu cho ta không?” Lâu Hướng Vãn cũng cười, không ngờ Phượng Kính Dạ đến chưa được một ngày, đã có người muốn đến làm mai. Hơn nữa nói cô nương nhà mình đẹp như hoa như ngọc, làm Lâu Hướng Vãn suy nghĩ một lúc liền cười.
“Bổn vương nhịn khát bao lâu, chỉ chờ duy nhất một bầu nước thôi.” Phượng Kính Dạ tựa vào thân cây, cười nhạt mở miệng. Ngay từ ban đầu, khi nhìn thấy ánh mắt nhu hòa cùng bóng dáng hơi ngượng ngập của Lâu Hướng Vãn, phát hiện ra tình cảm của mình. Dù biết bản thân muốn gì được nấy, trong vương phủ có rất nhiều nữ nhân, đều danh chánh ngôn thuận thuộc về riêng hắn, nhưng hắn vẫn không muốn dính vào, càng không muốn có hài tử, hay bất cứ chuyện gì khiến cho Lâu Hướng Vãn phiền muộn. Cho nên hiện tại, Phượng Kính Dạ cảm thấy rất may mắn vì sự chịu đựng của mình, bằng không có lẽ Mộc Mộc đã chạy trốn mất tăm rồi.
Lâu Hướng Vãn không dám mở miệng, tiếp tục rửa sạch lớp bùn trên khoai tây, sau đó đặt vào bên trong rổ tre. Chẳng qua do vương gia cầu bất đắc khổ (*), cho nên chờ thời gian qua đi, vương gia biết mình đã quyết tâm không trở về, sẽ không gượng ép nữa. Sau đó chỉ cần tách nhau ra khoảng ba năm rưỡi, tình cảm cũng liền phai nhạt, đến lúc đó khi gặp lại nhau cũng chỉ gật đầu hàn huyên một chút, đều biến thành người dưng với nhau.
(*) cầu bất đắc khổ: ý nói cầu mãi không được, Muốn tiền mà không được. Muốn địa vị lại càng không…
“Mộc Mộc, tối nay bổn vương sẽ ngủ ở đâu?”Phượng Kính Dạ đột nhiên mở miệng, nhìn củ khoai tây trong tay của Lâu Hướng Vãn liền rơi xuống chậu nước, không khỏi im lặng. Hạ gia không lớn lắm, chỉ có ba gian phòng, một phòng của Lâu Hướng Vãn, một phòng của Lạc cô cô. Còn Lăng Thanh thói quen chia phòng với những người khác, nên quyết định đi ngủ giường trúc ở sảnh trước. Bây giờ lại có thêm Phượng Kính Dạ, thật đúng là không còn chỗ nào để ngủ.
Từ sau khi Phượng Kính Dạ đến, Lạc cô cô vừa mừng vừa sợ, dù sao đây cũng là hài tử của Vương phi, nàng hắn dần lớn lên, mà nàng cũng đã nói cho Hạ Minh biết thân phận của Phượng Kính Dạ. Mặc dù Hạ Minh là người Hách Liên Quốc, nhưng đối với cái chết oan uổng của tướng quân liền không còn quan tâm chuyện Hách Liên Quốc nữa, cho nên sẽ không vì thân phận Phượng Kính Dạ mà gây nên mâu thuẫn gì? Dẫu sao Phượng Kính Dạ cũng là một vương gia, giờ nhà chỉ có ba phòng, lại có đến năm người ở, đúng là hơi phiền phức.
“Vương Gia, ngươi muốn ngủ ở đâu thì cứ ngủ tại đó!”Lâu Hướng Vãn lau lau khuôn mặt bị dính bùn nước. Hay ngủ cùng với Hạ thúc nhỉ? Sau đó Lâu Hướng Vãn liếc một cái Phượng Kính Dạ, đoán chừng e không được. Vương gia cao quý, chắc là không đồng ý đâu, về phía Hạ thúc cũng khá tôn kính vương gia, chắc lúc đó Hạ thúc sẽ nằm ngủ dưới đất, để cho vương gia ngủ trên giường.
Hay nàng và Lạc cô cô ở chung một phòng nhỉ! Lâu Hướng Vãn suy nghĩ một lúc cũng chỉ thấy như vậy là được nhất. Mặc dù nàng không có thói quen ngủ cùng người khác, dù sao thân là người tập võ, tai lại rất thính. Lúc ngủ cứ hay phòng bị, bởi đây đã là một thói quen, nếu bên cạnh có người, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ tỉnh dậy.
“Mộc Mộc, nàng định dùng khoai tây để làm gì vậy?” Phượng Kính Dạ đi tới, nắm lấy bàn tay bới đất của Lâu Hướng Vãn, quả thật, tay của nàng cũng có vết nước phồng màu trắng, ” Ta đi tắm, người đi nghỉ đi.”
“Không được, tay của ngươi không thể đụng vào nước.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng bắt lấy tay Phượng Kính Dạ, ngăn trở động tác của hắn, nhìn củ khoai tây còn dư lại, “Để mai rửa, trong nồi có nước tắm, vương gia hãy đi tắm đi.”
“Tắm ở đâu?” Dù Hạ gia lớn như vậy, thì Phượng Kính Dạ cũng chẳng mong đợi sẽ có bể tắm riêng.
“Ở trong phòng ta, cười cái gì? Tối nay ta sẽ cùng ngủ chung với Lạc cô côLâu Hướng giận dữ nói, liếc nhìn nụ cười mập mờ Phượng Kính Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng có chút xấu hổ, “Lúc trước có mua y phục mới cho Lăng Thanh, ngươi mặc đỡ trước, để ngày mai ta đi lên trấn trên mua bộ khác.”
“Mộc Mộc, ngươi dù sao cũng là thê tử của ta.” Phượng Kính Dạ mỉm cười, nhắc đi nhắc lại lời nói với Lâu Hướng Vãn, bàn tay lần nữa vuốt ve lấy gương mặt nàng. Trước kia ở trong vương phủ, Mộc Mộc luôn tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt, trái lại trông có vẻ khô khan kèm thêm mấy phần chua ngoa.
“Tắm rửa xong, bôi thuốc lên tay, trong phòng ta cũng dược cao (*) đó.” Lâu Hướng Vãn tóm lấy móng vuốt đang càn rỡ kia, hung hăng hất ra, xoay người đi về phòng mình. May giờ là mùa hè, đều ngủ trên giường trúc, nên không cần phải dọn dẹp gì nhiều, nhường lại một bộ y phục của Lăng Thanh cho y là được rồi.
(*) dược cao: là thuốc bôi ngoài da, thuốc mỡ.
Phượng Kính Dạ đi theo sau lưng Lâu Hướng Vãn tiến vào phòng, phòng ngủ không lớn lắm, trong bóng tối có đặt một ngọn đèn dầu, ngày thường Mộc Mộc hay chế gia cụ, đều dựa vào bên cửa sổ giường ngủ, đơn sơ đến mức không có gì đơn sơ bằng, nhưng mà nơi này lại là chỗ ở của Lâu Hướng Vãn. Trong ánh mắt Phượng Kính Dạ, chẳng những lộ ra một niềm vui sâu sắc, còn có ám muội mập mờ không rõ ràng.
“Gối này cho ngươi dùng, giường và mền đều được giặt sạch sẻ, ban đêm có lạnh thì đắp, thùng gỗ đặt ở bên ngoài sẽ được mang vào trong này, còn đây là dược cao, để ta đi lấy y phục cho ngươi.” Lâu hướng Vãn dọn dẹp qua loa xong, đặt tấm chăn của mình vào. Lại lấy ra một cái đệm sạch đặt lên trên giường, xoay người đi ra ngoài tìm bộ y phục cho Lăng Thanh. Phượng Kính Dạ bước ra ngoài, mang thùng gỗ đi vào trong, Hạ thúc đã chuẩn bị một thùng gỗ nước nóng, kèm một thùng nước lạnh. Phượng Kính Dạ nói một câu cảm ơn, xốc thùng gỗ đi vào trong phòng, chợt ánh mắt lóe lên, sau đó bỏ thảo dược vào trong thùng nước tắm, tiếp đến liền cỡi bộ y phục ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook