Ánh nắng tươi đẹp chui qua chiếc cửa sổ sát mặt đất, chiếu rọi đến chỗ Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền theo bản năng đưa tay lên che mắt, nhíu mày. Cô vốn định trở mình ngủ tiếp, chân lại vô tình đạp vào vật gì đó.

Lương Ưu Tuyền mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Tả Húc đang ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc chỉnh tề, ngồi theo kiểu rất “trầm tư u uất”, nhưng cô không nhìn đến vẻ mặt của hắn.

“Sao?…” Cô tựa vào một cái gối ở phía sau, động tác đầu tiên là kiểm tra lại súng và cảnh huy. Đầu có thể đứt máu có thể rơi, nhưng không thể mất trang bị của cảnh sát được.

Lương Ưu Tuyền nhớ rõ tối qua mình không vui, trong lúc không tỉnh tảo hình như có động chân động tay gì đó với Tả Húc thì phải. Cũng may là quần áo vẫn chỉnh tề cho nên cô không nghĩ nhiều nữa.

Tả Húc trầm mặc không nói, tiếp tục ra vẻ “trầm tư”.

Lương Ưu Tuyền nuốt nước bọt cho thêm dũng khí. Cô vén cái chăn mỏng trên người ra, lười biếng đứng lên. Nhưng mà kì quặc là cô còn chưa kịp di chuyển một bước thì chân đã mềm nhũn, uỵch một cái ngã xuống sàn nhà.

Lương Ưu Tuyền cũng đã từng trải qua việc uống rượu xong say mèm đến mức không nhấc chân lên được, nhưng sau khi ngủ một đêm mà chân vẫn mềm nhũn như thế này thì đúng là kì thật.

“Heeeey…” Lương Ưu Tuyền lấy lại khí thế. Cô một tay xoa bóp chân, tay còn lại cầm chiếc dép lê lên phi thẳng vào đầu Tả Húc: “Có phải anh thừa dịp tôi không tỉnh táo mà đánh lén tôi không hả?!”

Tả Húc cũng không xoay người, chậm rãi lắc đầu.

Nhân lúc Lương Ưu Tuyền chưa tỉnh lại, Tả Húc đã nhanh nhẹn rửa sạch phòng bếp, thay ga giường, giúp Lương Ưu Tuyền lau hết những chỗ cần lau, lại giúp cô thay quần áo đàng hoàng rồi mới bế cô quay trở lại sô pha… Hắn tuy đã thu dọn hiện trường rất sạch sẽ rồi nhưng không biết có tránh được ánh mắt lợi hại của cảnh sát hay không. Huống chi vẫn chưa xác định được cô nàng này nhớ được bao nhiêu phần trăm của sự việc.

Để phòng ngừa tình huống xấu nhất, Tả Húc cũng đã mượn của đoàn làm phim một cái áo chống đạn mặc sẵn trên người.

Lương Ưu Tuyền ngửi thấy người mình vẫn còn mùi rượu, cô lảo đảo đứng lên đi đến phòng tắm. Trước hết phải sạch sẽ đã.

Tả Húc thở phào nhẹ nhõm, lại rón ra rón rén đi đến cửa phòng tắm. Lỗ tai còn chưa kịp áp sát vào cánh cửa đã nghe được tiếng hét đinh tai nhức óc rồi.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

“…” Tả Húc vội quay đầu bỏ chạy, đúng lúc cửa phòng tắm bị đá bật tung ra. Lương Ưu Tuyền một cước chặn đường chạy của hắn.

Cô giơ lên một cái áo bra màu đen có ren nửa trong suốt, hỏi: “Anh giải thích cho tôi, cái này làm thế nào mà nằm trên người tôi?”

“…” Tả Húc ầm thầm nắm chặt tay lại, không ngờ cẩn thận đến thế mà vẫn bị sơ hở. Nhưng mà nói gì đi chăng nữa thì cái bra này nhìn cũng đẹp hơn mấy cái cô ta thường mặc.

Tuy nhiên, hắn cũng thông minh, ra vẻ ngơ ngác chớp chớp mắt: “Cái này tôi chịu. Nếu muốn thì để tôi gọi cho cái cô nhân viên quét dọn đã giúp cô thay đồ…”

Lương Ưu Tuyền nhíu mày: “Nhân viên quét dọn? Nhưng mà tôi vẫn còn mặc cái áo sơ mi ngày hôm qua mà, như thế chứng tỏ tôi không có nôn.”

“…” Tả Húc nín thở. Thông quả nét mặt cùng với nội dung câu hỏi, có lẽ cô ta không nhớ gì hết.

“Gọi cô nhân viên đó đến đây một lát.” Lương Ưu Tuyền vốn nghiêm cấm người lạ bước vào đây. Nếu có người giúp cô thay đồ, nhất định là đã phát hiện cảnh huy của cô rồi. Cô phải nói với người đó giữ bí mật mới được.

Tả Húc gật đầu, vờ vịt mờ điện thoại ra và… tiến hành một cuộc điện thoại như sau.

Tả Húc: “Phòng quét dọn đó hả? Cái cô nhân viên hôm qua tôi gọi lên đâu?”

Đinh Đới Vĩ: “Nãi Đường thân yêu, tối hôm qua vui vẻ chứ? Hố hố hố…”

Tả Húc: “Hả? Cô ta trực ca đêm à?”

Đinh Đới Vĩ: “Tiểu tử, cậu dùng mấy trò bịp này chứng tỏ tối qua đã làm hết rồi đúng không? Hố hố…”

Tả Húc: “Hừm… Cô ta về nhà đón con? Xin nghỉ rồi? Ồ…”

Đinh Đới Vĩ: “Đúng vậy đúng vậy. Cô ta phát hiện mình mang thai, nhưng không biết ai là cha đứa nhỏ.”

Tả Húc: “Ra là thế… Tốt, tôi hiểu rồi.”

Đinh Đới Vĩ: “Này, Lương Ưu Tuyền gọi cho tôi, nói có việc tìm cậu đó ~~~”

Tả Húc hỏa tốc ngắt máy, nhìn Lương Ưu Tuyền tiếc nuối: “Cô nghe rồi đó. Có cần địa chỉ nhà đối phương không?”

“…” Lương Ưu Tuyền day day thái dương. Nghỉ việc rồi thì tốt, nhưng sao trùng hợp thế nhỉ?

Tả Húc thần sắc thản nhiên, quay người đi vào bếp tự rót cho mình một ly cà phê. Hắn kiêu ngạo tự tán dương chính mình.

Lương Ưu Tuyền lại nhớ đến việc mình chưa kịp tắm bèn quay đi. Nhưng tại sao trong đầu cô quay đi quay lại cảnh Tả Húc nằm trên người mình thế này?! Chẳng lẽ cô lại mơ một giấc mơ như thế?! Nghĩ vậy, Lương Ưu Tuyền không khỏi rùng mình. Không ngờ cô cô đơn bao nhiêu năm, đến mức mơ thấy cả chuyện đó! Ôi chúa ơi, chết mất…

Trong lúc tắm, Lương Ưu Tuyền vô tình nhìn thấy trên đùi mình có một mảng máu đọng tím bầm. Haiz, rốt cuộc hôm qua cô uống bao nhiêu để đến mức có thể bị va đập tại một chỗ nhạy cảm như vậy? Lương Ưu Tuyền nói với bản thân, đây chính là một bài học nghiêm trọng. Từ nay về sau tuyệt đối không được uống rượu Tây. Đây là lần tiên uống say mèm, cũng phải là lần cuối cùng.

(Nhắc mới nhớ, uống hết một chai Vodka như thế, may mà cô không bị trúng “độc rượu”!)



Lúc Lương Ưu Tuyền bước ra ngoài, phát hiện có một suất cơm thịt bò được đặt sẵn trên bàn.

Tả Húc đang ngồi đánh máy lạch cạch, nói như không: “Ăn cơm đi.”

Vừa vặn đúng lúc Lương Ưu Tuyền đang đói bụng, liền xúc một miếng đưa vào miệng: “Giữa trưa rồi sao anh vẫn ở nhà?”

“Ah, tôi có ra ngoài một chuyến rồi.” Tả Húc khẽ liếc cô một cái:“Cô có xem qua phim người lớn bao giờ chưa?”

“…” Lương Ưu Tuyền dừng trong chốc lát rồi mới gật đầu: “Trong lúc điều tra thường phải xem mấy cái băng ghi hình sinh hoạt của nghi phạm. Đôi khi cũng có những cảnh abcxyz. Sao anh hỏi thế?”

Đã nói rồi mà, nhất định Lương Ưu Tuyền từng xem phim đen. Điều tra án thì sao? Vẫn là phim đen thôi.

“Đang hỏi anh đó. Sao không nói gì?”

“Không có gì đâu. Tôi vừa nhìn thấy tin tức mới nhất. Này…” Tả Húc đẩy laptop ra, nói: “Có một cô diễn viên vì muốn được nâng đỡ nên đã cùng một nhà phê bình nghệ thuật trên giường. Thật đáng tiếc là có một phóng viên đã đặt sẵn máy quay trong khách sạn.”

“Tự ý đặt máy quay quay trộm chuyện riêng tư của người khác là phạm pháp. Nhưng dù sao tôi cũng thấy mấy sự việc kiểu này bị đưa ra ánh sáng là tốt. Coi như bài học để đời cho mấy người đó đi.” Lương Ưu Tuyền lại nhớ tới Tiếu Hồng cũng đang lằng nhằng cùng người đàn ông kia. Đương nhiên, mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì ai làm gì cũng được.

Tả Húc quan sát nhất cử nhất động của cô, có lẽ thật sự cô ta quên hết rồi. Bây giờ hắn đã có thể cởi áo chống đạn ra chưa nhỉ?

“Đúng rồi. Hôm qua lúc ở bếp…”

“Khụ khụ khụ… Làm sao?” Tả Húc vừa mới nhấp một ngụm cà phê, nghe Lương Ưu Tuyền nói thế suýt thì sặc.

Lương Ưu Tuyền một tay chống cằm, một tay gõ mặt bàn: “Tôi nhớ rõ, hình như tôi có cường hôn anh…”

“…” Tả Húc chậm rãi đóng laptop lại, hai tay để trên trán, ủy khuất nói:“Tôi còn nghĩ cô đã quên, ra cô còn nhớ rõ… Tôi lúc ấy không đẩy cô ra được, nên đã bị cô… Ai, thật ra thì cả đêm qua tôi không ngủ nổi. Tuy rằng chỉ là hôn, nhưng cơ thể tôi đã bị vấy bẩn… Tôi cảm thấy quá hổ thẹn với người yêu của mình…”

“…” Lương Ưu Tuyền ngây thơ chớp mắt, lại thấy Tả Húc bộ dạng thống khổ như thế lập tức cảm thấy tình thế quá nghiêm trọng. Vì thế cô đứng dậy, cúi đầu tạ lỗi: “Thật xin lỗi, tôi lúc ấy say quá. Nếu anh không biết làm thế nào để giải thích với Đinh Đới Vĩ, tôi đồng ý đứng trước anh ta tạ lỗi.”

Tả Húc một tay che miệng, cố nén cười. Tuy cảnh sát đúng là giỏi quan sát đấy, nhưng đừng quên hắn vốn là một diễn viên thiên tài.

Thật chậm rãi, Tả Húc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ… Thần sắc ảm đạm phiền muộn.

Lương Ưu Tuyền xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ. Khó trách hôm nay Tả Húc cư xử kì lạ, thì ra hắn đang đau khổ không cách nào giải thoát. Tuy rằng cô không thích những tình yêu đồng tính, nhưng nhìn Tả Húc đau khổ suy nghĩ như thế này lại khiến cô cảm động. Đúng là một tình yêu chân thật, hiếm có quá!

Tả Húc một tay che con mắt lại, ba giây sau, nước mắt từ từ chảy xuống.

“Trừ phi cô hứa giữ bí mật, không nói cho ai khác. Chuyện tối quá hãy cứ coi như một cơn ác mộng và quên nó đi…”

Lương Ưu Tuyền đã hoàn toàn bị xúc động. Cô lập tức giơ tay ra thề:“Được! Tôi cam đoan thủ khấu như bình (giữ kín như bưng). Đừng khóc đừng khóc mà…”

Tả Húc chun chun mũi, ngoái đầu lại chua xót cười, bên hốc mắt vẫn còn long lanh nước mắt.

Hố hố hố, Lương Ưu Tuyền bị dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch, chắc chắn cả đời này lần đầu tiên thấy con trai khóc rồi. Đây chính là đẳng cấp của một diễn viên chuyên nghiệp đó.

Mà Lương Ưu Tuyền dĩ nhiên không biết điều đó, vội rút ra cả chục chiếc khăn giấy nhét vào tay Tả Húc: “Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên nghi ngờ tình cảm của những người đồng tình các anh. Càng không ngờ anh với Đinh Đới Vĩ là thật sự…”

“Đau khổ lắm! Nhưng tôi thà rằng bị người đời khinh bỉ cũng vẫn muốn được cảm nhận tình yêu. Cô không hiểu đâu, áp lực rất lớn!” Tả Húc mặt ngoài oán giận nội tâm ác hàn. Thật xin lỗi nhé Lương Ưu Tuyền! Không phải tôi không dám chịu trách nhiệm, tất cả là tại tính tình của cô thôi. Nếu cô mà biết sự thật thì ai biết sẽ có chuyện long trời lở đất gì. Tôi không muốn ngày mai ảnh mình xuất hiện trên báo, tiêu đề đại khái là : “Án mạng! Do giận dữ, nữ cảnh sát giấu tên đã bắn nát đầu tổng giám đốc một công ty giải trí danh tiếng!” đâu.

Lương Ưu Tuyền cảm thấy cực kì day dứt, liên tục cúi đầu tạ lỗi.

Tả Húc thấy cô hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ gì, ầm thầm thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại tư thái thản nhiên: “Tốt lắm tốt lắm. Tôi cũng không trách cô, việc này hãy mau mau cho qua đi thôi.”

Lương Ưu Tuyền vội gật đầu, không khỏi cảm thấy như được trút một gánh nặng. Ây da, nếu như Đinh Đới Vĩ mà chạy đến chất vấn cô thật thì thật không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Tả Húc lấy lại sự tự nhiên vốn có của mình. Hắn nhìn đồng hồ nói: “Có một đạo diễn nổi tiếng mời tôi đi đánh golf. Nếu cô muốn đi theo thì nhanh thay quần áo.”

Lương Ưu Tuyền tự nhìn lại mình trong gương: “Thay cái gì?”

“Cái gì cũng được, miễn không phải màu đen. Cho cô 5 phút thay quần áo.” Nói xong, Tả Húc cũng quay về phòng mình thay đồ.

5 phút sau

Hai người gặp nhau ở phòng khách, Tả Húc mặc một bộ màu xanh trắng trông rất giản dị, đầu đội mũ lưỡi trai cùng màu. Hắn một tay chọc vào túi, nghiêng đầu nhìn Lương Ưu Tuyền trên người mặc một cái áo T-shirt nam rộng thùng thình.

Tả Húc nhíu mày. Hắn bước lại gần Lương Ưu Tuyền, tay cầm một cây kéo. Nhanh chóng, cái áo rộng thùng thình của Lương Ưu Tuyền được cải tạo thành một cái áo T-shirt gợi cảm rất với dáng người của cô. Tả Húc hơi cúi người xuống. Hắn dùng phần vải vừa bị cắt bỏ buộc thành hình một cái nơ bướm, lại dùng kim băng cố định làm thành một cái thắt lưng buộc so le. Trước tất cả những hành động ấy, Lương Ưu Tuyền chỉ còn cách kiên trì phối hợp. Ai bảo cô hiện đang là “tội phạm” chứ.

Sau khi công việc chuẩn bị xong, hai người bọn họ liền đi thang máy xuống gara. Vừa hay, ở dưới gara đang có một cái xe chở phục trang đang dỡ hàng. Trên xe có một cái giá to bày đầy trang phục nữ dành cho mùa hè, Tả Húc tùy tay chọn vài món ném cho Lương Ưu Tuyền.

Lên xe, Tả Húc chỉ đạo Lương Ưu Tuyền thay cái quần đang mặc bằng một cái quần short ngắn. Lương Ưu Tuyền nghe lời hắn, liền ngồi xuống phía sau thay quần. Vốn dĩ chỗ phía sau của xe với buồng lái có một cái cửa kéo, kéo cánh cửa ấy ra là khoang xe phía sau sẽ trở nên độc lập, rộng rãi thoải mái. Bây giờ cô mới hiểu vì sao các doanh nhân thích dùng xe bản dài, hóa là vì muốn đảm bảo cùng lúc cả tình yêu lẫn sự nghiệp.

“Quần ngắn quá.” Lương Ưu Tuyền vừa nói vừa kéo cửa chớp ra.

“Cô chỉ có mỗi đôi chân là đẹp. “Cái đẹp phô ra xấu xa đạy lại”, cô nghe câu đó chưa?” Tả Húc quay đầu lại, cười mờ ám. Đột nhiên nụ cười hắn cứng lại, đôi mắt dán vào một vết bầm kì quái ở trên chân Lương Ưu Tuyền.

“Chân của cô…”

“Không biết đụng vào đâu nữa…” Lương Ưu Tuyền thì thào tự nói, đột nhiên nhớ ra liền ngẩng đầu lên: “Ai cho anh nhìn?! Đừng nghĩ rằng vì với con gái không có hứng thú là có thể làm càn!”

“…” Tả Húc nhanh quay ngược trở lại, nhấn ga rời khỏi gara.

“Cho tôi lái đi, tôi biết lái rồi mà.” Lương Ưu Tuyền nhào người lên phía Tả Húc.

“Không cần. Tôi cần đến đúng giờ và an toàn.” Tả Húc trả lời, theo bản năng quay lại nhìn ra phía sau. Môi vô tình chạm vào chóp mũi Lương Ưu Tuyền. Tả Húc thu lại nụ cười, mất tự nhiên nhìn về phía trước. Lương Ưu Tuyền thì chẳng có cảm giác gì cả, cô cọ cọ mũi của mình.

…Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tả Húc thật không thể đem cô cảnh sát thô bạo này cùng cô gái động lòng người cùng hắn triền miên trên giường tối hôm qua liên tưởng đến nhau. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Tả Húc cười trộm một mình. Lúc đó Lương Ưu Tuyền ngốc nghếch cứ cố hết sức đẩy hắn ra, thậm chí không quên ra quyền đánh hắn. Nhưng bản thân những cú đánh ấy không hề có lực, mà hắn nhìn thấy thì thật tà ác thích thú.

“Ngồi vào ghế phụ đi.”

“Ok.”

Tả Húc vốn định dừng xe lại cho Lương Ưu Tuyền đổi chỗ, không ngờ cô đã trực tiếp leo từ phía sau lên phía trước.

Tả Húc liếc cô một cáo, phát hiện Lương Ưu Tuyền không đi giày mà ngồi xếp bằng trên ghế, tay lau lau cảnh huy.

“…”

Trong nháy mắt, Tả Húc không dám chắc chắn. Cô ta thật sự tin tối hôm qua là say rượu đơn thuần sao? Dù sao đó cũng là vận động “phiên giang đảo hải” (tràn ngập sóng gió) cơ mà, chẳng lẽ không có chút ký ức nào?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương