Forks bỗng nhiên có tuyết rơi nhiều, điều này làm cho Harry có chút kinh ngạc.

Sau khi thức dậy vào sáng sớm, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ trời đang nắng, sau đó mới biết là do phản chiếu ánh sáng từ lớp tuyết dầy ở khắp nơi.

Không khí lạnh lẽo vào buổi sáng thổi qua cửa sổ đột nhiên được mở, tràn vào trong phòng, khiến Harry đang mơ màng phải giật mình một cái.

Sân nhà được phủ 1 lớp tuyết rất dày màu trắng tinh. Nhưng tình hình ở ngã tư đường lại không tốt chút nào, lượng tuyết tan ra tạo thành 1 lớp băng mỏng trên mặt đường.

Thay quần áo xong, đi xuống lâu vừa lúc đụng phải Charles mở cửa phòng.

“Chào buổi sáng, cha.” Harry chào cha mình.

“Chào buổi sáng, Harry.” Charles nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhìn cô gái với mái tóc nâu dài đang bận rộn ở phòng bếp.

“Cha đi dọn tuyết...”

“Để con đi, gần đây Bella giành làm hết việc của con, cho nên con phải tìm chuyện khác để làm.” Harry cắt ngang lời Charles, “Dụng cụ dọn tuyết ở trong ga-ra phải không?”

Nhận được câu trả lời, Harry mở cửa, bước vào lớp tuyết dày ngoài sân.

Harry đứng trước của nhà để xe 1 lúc lâu, cậu rất thích trận tuyết lớn bất thình lình này, cũng rất thích thị trấn Forks luôn u ám, nơi này luôn có thể dễ dàng gợi lên hồi ức xưa kia của cậu.

Khi Harry thành công lái được chiếc xe Chevrolet màu đỏ, từ trên con đường trơn trượt đến sân trường, mới khiến Bella đang căng thẳng nhẹ nhàng thở ra.

“Thả lỏng đi, quý cô, lốp xe có gắn thiết bị đi trong trời tuyết, không cần lo nó sẽ bị trượt.” Harry an ủi cô.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bella chờ Harry dừng xe xong, mới mở cửa xe nhảy xuống, đến phía sau xe, quan sát dây xích chống tuyết ở bánh sau.

“Đúng vậy, Charles nhắc nhở anh, ông ấy là 1 người cha tốt, không phải sao?” Harry rút chìa khóa, đứng bên cạnh cửa xe, nhìn em gái của mình.

Đôi mắt màu nâu của Bella sáng lên.

Harry biết Bella đối với Charles còn có chút lạ lẫn, nhưng cô luôn cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng của Charles.

Cậu đang định nói tiếp, thì bất thình lình 1 tiếng thét chói tai cắt ngang lời Harry.

Ngay sau đó là 1 tiếng phanh rít lên.

Một chiếc xẻ tải nhỏ màu lam bị trợt bởi mặt băng điên cuồng xoay tròn sắp đụng tới chỗ 2 người, nhằm thằng vào Bella đang đứng ở sau xe.

Harry chẳng quan tâm nhiều, lập tức nhào qua, đẩy em gái đang sững sờ tại chỗ ra. Nhưng mặt băng trơn ướt đã khiến cậu lập tức té ngã, đồng thời, một câu Protego đã được thi triển.

Sau đó cậu lập tức thấy bánh xe xoay ngang lại hướng về mình, gần như muốn đụng vào cậu. Bên tai truyền tiếng kêu sợ hãi của Bella: “Harry!”

Thoáng nhìn người lái xe là 1 bạn học mình quen, 1 câu Diffindo được đổi thành thần chú trôi nổi, Harry tựa vào bánh xe của chiếc Chevrolet, nheo mắt lại.

Ngay sau đó, chiếc xe tải giống như đột nhiên đập vào 1 tảng đá, đầu xe đột nhiên nhếch lên, sượt qua vai cậu rồi bay lên, ầm một tiếng, đụng vào đuôi của chiếc Chevrolet, khiến nó bị đẩy lùi về sau nửa thước, đập vào hàng rào phía trước.

Vì thế, trên mặt đất, giữa chiếc Chevrolet màu đỏ và chiếc xe tải nhỏ màu lam là 1 khoảng trống nhỏ hẹp hình tam giác, Harry vừa vặn bị kẹp chặt trong đó, nhưng vẫn bình yên vô sự, giống như phim hành động nổi tiếng của Hollywood vậy.

Đã lâu chưa gặp loại chuyện này, tuy rằng bởi vì có phép thuật bảo vệ không sẽ bị thương, nhưng loại tình huống bất thình lình xảy ra này vẫn làm Harry quá mức hoảng sợ.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc xe tải màu lam vẫn còn rung chuyển trên đỉnh đầu của mình, hơi nhẹ nhàng thở ra, vẫn ngồi phịch trên đất ổn định nhịp tim đang đập nhanh. Dù sao thì, trong thời gian ngắn như vậy, khống chế cường độ phép thuật, khiến chiếc xe tải trôi nổi ở độ cao chính xác vào ngay lúc thích hợp là vô cùng khó khăn.

Ngay sau đó, chung quanh vang lên nhiều giọng nói “Mau kéo cậu ấy ra”.

Vừa nãy, trên đầu là chiếc xe tải màu lam, đã bắt đầu trượt ra.

“Harry!” Bên tai truyền đến tiếng la của Bella.

Không đợi cậu tiếp tục bổ sung thêm 1 câu thần chú trôi nổi, đã thấy hoa mắt, phạm vi tầm nhìn bị tối đen do sàn xe đã biến thành bầu trời màu xám.

Sau đó là “Ầm” một tiếng thật lớn, đầu chiếc xe tải màu lam trợt khỏi đuôi chiếc Chevrolet, nện xuống đất, làm tóe lên một chút vụn băng.

Harry vẫn chưa hết choáng váng, chỉ cảm thấy chung quanh đều đầy những người là người, sau đó là 1 cô gái tóc nâu bổ nhào qua.

“Harry, đừng nhúc nhích! Trời ạ...” Cô ngăn trở động tác đứng dậy của cậu, “Chờ một chút xe cứu thương sẽ đến ngay.”

“Không, anh không sao, Bella, anh rất may mắn, bị kẹp giữ hai chiếc xe mà thôi.” Cậu dịu dàng, đứng dậy ôm em gái của mình.

“Không, em không muốn thấy chuyện thế này, Harry... Em thà rằng lúc nãy anh đừng đẩy em ra!” Bella ôm chặt anh trai “tìm được đường sống trong chỗ chết”, cả người run rẩy.

“Bella, này, em gái của anh, không sao...” Cậu không thể nói cho cô biết thân phận phù thủy của mình, nếu không thì Bella đã không lo lắng sợ hãi đến vậy.

Harry an ủi ôm chặt em gái của mình, vừa giương mắt lên, đã thấy Edward đứng trong đám người vây quanh.

Anh chàng ma cà rồng không chút biểu cảm đứng ở đó nhìn cậu, im lặng, giống như một pho tượng đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Đôi mắt đen lạnh như băng có hơi chán nản, nhưng cũng có 1 ngọn lửa màu đen đang quay cuồng thiêu đốt, bên trong còn ẩn chứa sự hoảng sợ và phẫn nộ chưa tan hết.

Vừa rồi nhất định là anh ấy kéo mình ra, người khác không có tốc độ phản ứng nhanh như vậy.

Harry biết Edward tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ, mà còn có thể đã bị màn mạo hiểm như phim của Hollywood vừa rồi làm hoảng sợ.

Cho dù là cậu, dù biết rõ có phép thuật bảo vệ sẽ không bị thương, mà vẫn bị tai nạn bất thình lình kia làm hoảng sợ quá mức. Huống chi là chàng ma cà rồng không nắm rõ khả năng của Harry, lại còn thích quan tâm thái quá cơ chứ?

Nhưng biết mình đang là tâm điểm của sự chú ý, Harry không thể nói gì với anh cả, chỉ có thể lo lắng nhìn anh.

Edward cũng yên lặng nhìn cậu, không hề chuyển tầm mắt, nhưng con sóng mãnh liệt trong đôi mắt kia vẫn không hề giảm đi.

Lúc này, tiếng còi xe cứu thương vang lên, cắt ngang đường nhìn của bọn họ.

Mọi người vội vàng lôi người bị thương trong xe ra.

Harry nhận ra đó là bạn học của cậu, một nam sinh tên Taylor. Đầu của cậu ta đã bị thương, máu chảy khá nhiều.

Harry có chút bận tâm nhìn Edward, sợ anh bị mùi máu tươi ảnh hưởng. Phát hiện vẻ mặt của anh thậm chí còn không có một tia dao động, mới nhẹ nhàng thở ra.

Edward sớm đem chuyện mùi máu hấp dẫn ném ra… sau đầu. Anh nghiêm mặt, nhìn Harry, tiến lên từng bước đẩy đám người kia ra, tới trước mặt Harry.

Harry nâng mắt thì thấy chàng ma cà rồng đang thịnh nộ, vỗ vỗ lưng em gái, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Bella quay đầu lại liếc mắt nhìn Edward một cái, sau đó tránh sang 1 bên.

“Edward...” Harry nhẹ nhàng nói.

Sắc mặt anh lạnh lẽo nhìn cậu, bỗng nhiên đưa tay giữ chặt cánh tay Harry, kéo cậu từ dưới đất lên. Sau đó khoát tay cậu lên vai, mang đến chỗ xe cứu thương.

“Này, em không sao, em rất ổn, không cần đi kiểm tra.” Trước mắt bao nhiêu người, Harry ngượng ngùng giãy dụa, nhưng trên thực tế cậu gần như là hai chân cách mặt đất bị Edward mang tới chỗ xe cứu thương.

Nửa người trên bị cánh tay cứng rắn của Edward kẹp chặt lấy, đau đến suýt chết, Harry cau mày hít vào một hơi.

“Xin lỗi.” Bên tai truyền đến giọng Edward, cậu cảm thấy được lực tay đã giảm đi 1 ít.

“Em không sao, Edward, trước đó em đã tung ra thần chú bảo hộ.” Bề ngoài Harry giả vờ như bị hoảng sợ, đem cả người tựa vào Edward nhẹ giọng nói.

“Anh biết, nhưng anh... trong lúc nhất thời không thể chấp nhận mà thôi, em không cần để ý tới anh. Nhưng tốt nhất em vẫn nên đi kiểm tra.” Edward có chút chán nản nói, sau đó hơi thô bạo đem Harry nhét vào xe cứu thương.

“Edward... Được rồi, vừa lúc em có hơi nhớ Carlisle.” Harry bất đắc dĩ tự giễu, sau đó bị nhóm cứu thương bắt buộc nằm xuống, hỏi có bị đụng vào đầu này nọ hay không.

Mọi người không biết quan hệ của bọn họ, nhưng Bella lại rất rõ ràng.

Cô tiến lên hai bước, vòng qua Edward lên xe cứu thương: “Em đi cùng anh, Harry. Hơn nữa...” Cô quay sang Edward vẫn đứng ở ngoài xe thấp giọng nói, “Cám ơn anh vừa rồi đã kéo anh ấy ra, tôi sẽ trông chừng anh ấy, Edward.”

Harry nằm trên cán cứu thương nghiêng đầu, trông mong nhìn bạn trai bí mật vẫn đứng ở ngoài cửa xe.

Edward quay mặt đi cố ý không nhìn cậu, nhưng biểu cảm lại dịu xuống.

Harry bất đắc dĩ mở to hai mắt tỏ vẻ kháng nghị với em gái của mình, mãi đến khi bác sĩ đóng cửa xe cứu thương lại.

====================================

Trực giác của con gái đúng là rất đáng sợ nha, ta thú thật thì hem ưa Bella, nhưng có lẽ cô ta cũng là 1 phần của câu chuyện, đành vậy, nếu ghét thì cứ nguyền rủa cô ta là được=))

Như đã nói, dạo này ta bận nên rất mong các nàng thông cảm đừng thắc mắc tại sao chưa có chương mới và tiện thể nói luôn, số chương trong tuần sẽ còn lại 2 chương>”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương