[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)
-
Chương 23: Kết thúc hẹn hò
Nếu trước mặt có một bức tường, Harry thật muốn đâm đầu chết cho rồi.
A, trời ạ, chết tiệt, chẳng lẽ mình đã thành 1 lão già thèm muốn sắc đẹp của người ta sao? Sao có thể dùng cách này để chứng minh mình cũng là một người đàn ông, mà không phải là cô gái yếu ớt cần anh ấy bảo vệ. Mặc dù mình bình thường cũng rất hay giả bộ ngại ngùng, nhưng cũng vì để giấu Charles, Renee và các bạn học trong trường...
Từng được tôn sùng, cái đầu đang nóng lên của “Kẻ Được Chọn” nhanh chóng hạ nhiệt. Trên thực tế cậu suýt chút nữa vì nụ hôn này mà bị phép thuật bạo phát. Nghĩ vậy, gương mặt cậu lại không thể khống chế mà nóng lên.
Trong lúc bình ổn phép thuật dao động, Harry cắn chặt răng, giống như đã chịu đả kích, tựa vào thân cây. Sắc mặt trắng bệch, nhưng trên hai má lại có chút màu đỏ khác thường, như người đang bị sốt cao.
“Harry, em làm sao vậy! Bị thương sao? Hay là lại đau đầu?” Giọng Edward lo lắng vang lên bên tai, anh nắm lấy tay Harry gần như muốn ôm cậu vào lòng.
Edward vội vàng mở miệng nói: “Anh không phải cố ý. Ý của anh là, anh không phải không muốn hôn em. Nếu em cách anh quá gần, anh vẫn có thể không thể khống chế được bản năng của mình. Anh sẽ bị em dụ dỗ, rồi hút hết máu của em. Cho dù anh khống chế được bản năng, nhưng răng của anh cũng có thể cắt qua môi của em, nó có độc, cho nên... Harry, phù thủy tuy rằng đặc biệt, nhưng cũng là con người không phải sao? Da của em hoàn toàn không thể chống lại được răng nanh của ma cà rồng.”
“Không,” Cố gắng làm phép thuật ổn định, Harry có chút khó khăn mở miệng nói, “Em làm như vậy là để chứng minh em cũng giống anh đều là nam, em không muốn bị anh đối xử quá mức cẩn thận như vậy. Đương nhiên, nếu đối tượng anh quen là một cô gái, thì cô ấy nhất định sẽ rất vui, nhưng em không phải.” Trên đường đi cậu đã nói với anh vấn đề này, nhưng có vẻ không có tác dụng.
“Em cho rằng anh làm tổn thương tôn nghiêm nam giới của em sao? Được. Harry, em là người anh yêu, anh mong em có thể tránh xa nguy hiểm. Việc này và chuyện em là nam hay nữ không hề liên quan.” Edward nhẹ nhàng thở ra, có chút buồn cười nhìn cậu, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Vì câu nói dịu dàng trắng trợn kia, Harry cảm thấy trên mặt nóng lên. Cậu gần như đã giơ hai tay đầu hàng, có thể khiến Edward yên tâm, thì cậu sẵn sàng làm! Được rồi, chuyện này dần dần quen là được.
Nhưng giương mắt nhìn Edward đang tươi cười, Harry lại đổi chủ ý, ít ra thì cậu đã chủ động hôn anh mà lại bị đẩy ra quả thật có chút mất mặt, dù đối phương xuất phát từ nguyên nhân gì. Cậu có chút tức giận đẩy Edward ra, một mình đi về hướng thị trấn Forks. Ngay sau đó lại bị loại hành vi ngây thơ này chọc cười.
Gặp được Edward, giống như tuổi của mình ở thế giới này tăng lên vậy. Được rồi, thật ra Edward đôi khi cũng không phải là hoàn hảo, với 1 số chuyện thì vị sống trên một trăm tuổi này đều ôm hết vào người.
Một lát sau, Harry bắt đầu vì lời nói thô lỗ trước đó của mình mà cảm thấy có lỗi.
“Em nói này, anh muốn để em cứ đi như vậy đến chỗ xe của anh sao? Hay đi bộ tới hừng đông mới về nhà, bị Charles phát hiện rồi cấm túc một tháng?” Harry quay đầu nói với Edward đang yên lặng không lên tiếng.
“Đương nhiên là không.” Biểu cảm của Edward trầm tĩnh lại, “Thật ra, anh nghĩ em đang giận anh.”
“Khụ, em không phải loại thiếu niên ngây thơ đang thời kỳ trưởng thành.” Harry có chút xấu hổ nói, rồi tự giác leo lên lưng Edward. Cậu ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói, “Thật ra, về chuyện em là phù thủy còn chưa nói xong, em muốn biết ma cà rồng các anh đối với phù thủy có biết được gì không.”
“Anh cũng không biết gì cả, có lẽ Carlisle sẽ biết. Chờ sau khi ông ấy trở về anh sẽ hỏi ông ấy giúp em. A, đừng nắm lấy tóc của anh, Harry...Ôm chặt anh, chúng ta mới có thể về nhà em trước năm giờ sáng...” Giọng nói hưng phấn của Edward truyền đến.
“Edward, em luôn muốn hỏi, cơ thể của các anh không phải là từ lúc biến thành ma cà rồng sẽ không thay đổi sao? Nếu em làm đứt tóc của anh, thì nó còn có thể dài ra hay không?”
Edward im lặng.
Vẫn còn là màn đêm...
Harry dùng hai chân kẹp chặt vòng eo cứng cỏi, mạnh mẽ của Edward, lại hưởng thụ cảm giác “cưỡi chổi bay”.
Nhưng, khi vào trong xe ấm áp thoải mái, sự hưng phấn suốt đêm kia liền hoàn toàn biến mất, tính tất cả giờ ngủ trong 2 ngày qua cũng chưa quá 4 tiếng, lại thêm việc cố gắng áp chế phép thuật bạo phát khiến cho tinh thần mệt mỏi làm cậu buồn ngủ.
Harry nghiêng đầu dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại mơ màng.
“Harry, nếu mệt thì ngủ đi.”
“Không được, không được.” Harry ngáp một cái, lầm bầm mở miệng nói, “Ngài hiệp sĩ đây sẽ đưa em về nhà sao? Em cũng không phải là công chúa.”
“Anh sẽ hoàn hảo đưa em an toàn về tới giường của em.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dịu dàng của Edward.
“Nhưng em sẽ không được tặng 1 nụ hôn chút ngủ ngon...” Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, tỏ vẻ bất mãn lời Edward nói.
“Có lẽ..., anh sẽ mau chóng thích ứng với mùi của em, để cố vượt qua sự hấp dẫn của nó.” Edward chỉnh nhỏ âm lượng radio trong xe...
“Vậy sẽ có thể hôn?”
“..., đúng vậy.”
...
Rạng sáng, sương mù giăng khắp nơi, bao trùm toàn bộ khu rừng đang ngủ say.
Đắm chìm trong âm nhạc êm ái nhẹ nhàng, Harry vô cùng nhớ cái giường trong phòng ngủ của mình, tuy rằng tốc độ xe của Edward rất nhanh, nhưng cậu vẫn hận không thể lập tức nằm trên đó. Chỉ vì cậu không muốn ngủ trước mặt 1 Edward đang vui vẻ mà thôi.
Nếu phép thuật của mình ổn định lại, thì có thể sử dụng độn thổ, khi đó về nhà chỉ cần vài giây đồng hồ.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, cậu kiên trì không được vài giây là tiến vào mộng đẹp, cậu đã đem cái tôn nghiêm “nam giới” kia của mình ném ra sau đầu.
Sáng sớm hôm sau, bị Charles gọi dậy, Harry buồn bực đứng trước gương, cậu hoàn toàn không nhớ ra mình ngủ lúc nào.
“Mình cần một lọ thuốc tỉnh não, nhưng ở thế giới này, đến nay mình vẫn chưa điều chế bất cứ độc dược gì.” Sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen so với ma cà rồng còn rõ ràng hơn, Harry tự giễu mình may mắn sáng nay không cần giặt quần lót. Bởi vì trước khi cậu kéo quý cô Medusa từ trên cổ xuống, luôn mơ thấy mình bị chàng ma cà rồng đẹp trai kia mạnh mẽ cắn vào cổ.
“Harry, nhanh lên. Từ đây đến La Push phải mất một giờ, Billy hi vọng chúng ta trước mười giờ có thể tới nơi.” Giọng Charles vang lên ở dưới lầu.
“Được rồi. Khu La Push... Có lẽ Billy không để ý chuyện mình ngủ bù ở chỗ họ đâu.” Harry nâng mắt kính, vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu.
Vốn kế hoạch là sẽ ngủ bù vào buổi trưa, ai ngờ mới ngủ được ba tiếng đã bị Charles đang hưng phấn kéo tới nơi của người da đỏ ở La Push để gặp bạn tốt của ông ấy.
Chiếc xe Chevrolet màu đỏ xuyên qua sương mù mênh mông, hướng về phía La Push. Hôm nay Charles không dùng chiếc xe tuần tra kia, bởi vì nó đã bị đưa đi sửa chữa.
“A, nếu có chết sớm, thì nhất định là bị mệt chết.” Harry đem vị trí lái nhường cho cha của mình, phờ phạc kéo cằm ngẩn người.
Chiếc xe chạy vào một con đường nhỏ trong rừng, một khu làng còn giữ nguyên vẹn phong cách của người da đỏ hiện ra ở cuối tầm mắt.
Charles dừng xe trước bãi đất trống của 1 ngôi nhà làm bằng gỗ.
Một thiếu niên da dỏ có màu da sậm đứng trước cửa nhìn họ. Cậu ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc đen dài sáng bóng, được cột chỉnh tề sau ót, trông rất có tinh thần.
Bên cạnh cậu ta là 1 người đàn ông trung niên ngồi xe lăn, nhìn có chút quen mặt.
“Harry, cha nghĩ con hẳn là còn nhớ bọn họ, phải không?” Charles vừa nói vừa nhảy xuống xe.
“Đúng vậy.” Harry suy nghĩ một chút, mở miệng chào hỏi họ: “Chào, bác Billy, cám ơn chiếc xe này của bác, còn đây là con trai Jacob của bác, phải không?”
“Đúng vậy. Harry, rất mừng khi cháu thích xe của bác.” Billy chào Harry rồi quay sang Charles, “Hi, Charles, ông bạn già, rốt cục cũng rảnh đến thăm tôi.”
“Mấy tháng trước bận rộn chuyện đám tội phạm truy nã đến từ Seattle, hôm nay rảnh rỗi, cho nên ghé qua thăm bạn bè.”...
Hai người đàn ông trung niên nói chuyện vui vẻ, Harry không muốn quấy rầy bọn họ, quay đầu lại nhìn thiếu niên da đỏ đứng bên cạnh, thân mật cười cười với cậu ta.
Thấy ánh mắt Harry, Jacob cũng cười với cậu, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng tinh, có vẻ rất chân thành.
Mình nghĩ mình thích cậu ta... tâm tình Harry tốt hơn 1 chút.
===========================================================
Giờ các nàng đã hiểu được phần nào “tinh thần FG” trong người em Harry chưa?=)))), thử hỏi “mỹ thực” mà chỉ được “nhìn” hem được “ăn” thì khó chịu tới mức nào=)))))))). Cái vụ tóc tai đúng là bó chiếu với em Harry=)), vẫn còn nhiều màn hem đỡ nỗi cùng nhưng pha hành động nghẹt thở để các nàng xem, tiếp tục ủng hộ nha^^
A, trời ạ, chết tiệt, chẳng lẽ mình đã thành 1 lão già thèm muốn sắc đẹp của người ta sao? Sao có thể dùng cách này để chứng minh mình cũng là một người đàn ông, mà không phải là cô gái yếu ớt cần anh ấy bảo vệ. Mặc dù mình bình thường cũng rất hay giả bộ ngại ngùng, nhưng cũng vì để giấu Charles, Renee và các bạn học trong trường...
Từng được tôn sùng, cái đầu đang nóng lên của “Kẻ Được Chọn” nhanh chóng hạ nhiệt. Trên thực tế cậu suýt chút nữa vì nụ hôn này mà bị phép thuật bạo phát. Nghĩ vậy, gương mặt cậu lại không thể khống chế mà nóng lên.
Trong lúc bình ổn phép thuật dao động, Harry cắn chặt răng, giống như đã chịu đả kích, tựa vào thân cây. Sắc mặt trắng bệch, nhưng trên hai má lại có chút màu đỏ khác thường, như người đang bị sốt cao.
“Harry, em làm sao vậy! Bị thương sao? Hay là lại đau đầu?” Giọng Edward lo lắng vang lên bên tai, anh nắm lấy tay Harry gần như muốn ôm cậu vào lòng.
Edward vội vàng mở miệng nói: “Anh không phải cố ý. Ý của anh là, anh không phải không muốn hôn em. Nếu em cách anh quá gần, anh vẫn có thể không thể khống chế được bản năng của mình. Anh sẽ bị em dụ dỗ, rồi hút hết máu của em. Cho dù anh khống chế được bản năng, nhưng răng của anh cũng có thể cắt qua môi của em, nó có độc, cho nên... Harry, phù thủy tuy rằng đặc biệt, nhưng cũng là con người không phải sao? Da của em hoàn toàn không thể chống lại được răng nanh của ma cà rồng.”
“Không,” Cố gắng làm phép thuật ổn định, Harry có chút khó khăn mở miệng nói, “Em làm như vậy là để chứng minh em cũng giống anh đều là nam, em không muốn bị anh đối xử quá mức cẩn thận như vậy. Đương nhiên, nếu đối tượng anh quen là một cô gái, thì cô ấy nhất định sẽ rất vui, nhưng em không phải.” Trên đường đi cậu đã nói với anh vấn đề này, nhưng có vẻ không có tác dụng.
“Em cho rằng anh làm tổn thương tôn nghiêm nam giới của em sao? Được. Harry, em là người anh yêu, anh mong em có thể tránh xa nguy hiểm. Việc này và chuyện em là nam hay nữ không hề liên quan.” Edward nhẹ nhàng thở ra, có chút buồn cười nhìn cậu, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Vì câu nói dịu dàng trắng trợn kia, Harry cảm thấy trên mặt nóng lên. Cậu gần như đã giơ hai tay đầu hàng, có thể khiến Edward yên tâm, thì cậu sẵn sàng làm! Được rồi, chuyện này dần dần quen là được.
Nhưng giương mắt nhìn Edward đang tươi cười, Harry lại đổi chủ ý, ít ra thì cậu đã chủ động hôn anh mà lại bị đẩy ra quả thật có chút mất mặt, dù đối phương xuất phát từ nguyên nhân gì. Cậu có chút tức giận đẩy Edward ra, một mình đi về hướng thị trấn Forks. Ngay sau đó lại bị loại hành vi ngây thơ này chọc cười.
Gặp được Edward, giống như tuổi của mình ở thế giới này tăng lên vậy. Được rồi, thật ra Edward đôi khi cũng không phải là hoàn hảo, với 1 số chuyện thì vị sống trên một trăm tuổi này đều ôm hết vào người.
Một lát sau, Harry bắt đầu vì lời nói thô lỗ trước đó của mình mà cảm thấy có lỗi.
“Em nói này, anh muốn để em cứ đi như vậy đến chỗ xe của anh sao? Hay đi bộ tới hừng đông mới về nhà, bị Charles phát hiện rồi cấm túc một tháng?” Harry quay đầu nói với Edward đang yên lặng không lên tiếng.
“Đương nhiên là không.” Biểu cảm của Edward trầm tĩnh lại, “Thật ra, anh nghĩ em đang giận anh.”
“Khụ, em không phải loại thiếu niên ngây thơ đang thời kỳ trưởng thành.” Harry có chút xấu hổ nói, rồi tự giác leo lên lưng Edward. Cậu ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói, “Thật ra, về chuyện em là phù thủy còn chưa nói xong, em muốn biết ma cà rồng các anh đối với phù thủy có biết được gì không.”
“Anh cũng không biết gì cả, có lẽ Carlisle sẽ biết. Chờ sau khi ông ấy trở về anh sẽ hỏi ông ấy giúp em. A, đừng nắm lấy tóc của anh, Harry...Ôm chặt anh, chúng ta mới có thể về nhà em trước năm giờ sáng...” Giọng nói hưng phấn của Edward truyền đến.
“Edward, em luôn muốn hỏi, cơ thể của các anh không phải là từ lúc biến thành ma cà rồng sẽ không thay đổi sao? Nếu em làm đứt tóc của anh, thì nó còn có thể dài ra hay không?”
Edward im lặng.
Vẫn còn là màn đêm...
Harry dùng hai chân kẹp chặt vòng eo cứng cỏi, mạnh mẽ của Edward, lại hưởng thụ cảm giác “cưỡi chổi bay”.
Nhưng, khi vào trong xe ấm áp thoải mái, sự hưng phấn suốt đêm kia liền hoàn toàn biến mất, tính tất cả giờ ngủ trong 2 ngày qua cũng chưa quá 4 tiếng, lại thêm việc cố gắng áp chế phép thuật bạo phát khiến cho tinh thần mệt mỏi làm cậu buồn ngủ.
Harry nghiêng đầu dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại mơ màng.
“Harry, nếu mệt thì ngủ đi.”
“Không được, không được.” Harry ngáp một cái, lầm bầm mở miệng nói, “Ngài hiệp sĩ đây sẽ đưa em về nhà sao? Em cũng không phải là công chúa.”
“Anh sẽ hoàn hảo đưa em an toàn về tới giường của em.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dịu dàng của Edward.
“Nhưng em sẽ không được tặng 1 nụ hôn chút ngủ ngon...” Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, tỏ vẻ bất mãn lời Edward nói.
“Có lẽ..., anh sẽ mau chóng thích ứng với mùi của em, để cố vượt qua sự hấp dẫn của nó.” Edward chỉnh nhỏ âm lượng radio trong xe...
“Vậy sẽ có thể hôn?”
“..., đúng vậy.”
...
Rạng sáng, sương mù giăng khắp nơi, bao trùm toàn bộ khu rừng đang ngủ say.
Đắm chìm trong âm nhạc êm ái nhẹ nhàng, Harry vô cùng nhớ cái giường trong phòng ngủ của mình, tuy rằng tốc độ xe của Edward rất nhanh, nhưng cậu vẫn hận không thể lập tức nằm trên đó. Chỉ vì cậu không muốn ngủ trước mặt 1 Edward đang vui vẻ mà thôi.
Nếu phép thuật của mình ổn định lại, thì có thể sử dụng độn thổ, khi đó về nhà chỉ cần vài giây đồng hồ.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, cậu kiên trì không được vài giây là tiến vào mộng đẹp, cậu đã đem cái tôn nghiêm “nam giới” kia của mình ném ra sau đầu.
Sáng sớm hôm sau, bị Charles gọi dậy, Harry buồn bực đứng trước gương, cậu hoàn toàn không nhớ ra mình ngủ lúc nào.
“Mình cần một lọ thuốc tỉnh não, nhưng ở thế giới này, đến nay mình vẫn chưa điều chế bất cứ độc dược gì.” Sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen so với ma cà rồng còn rõ ràng hơn, Harry tự giễu mình may mắn sáng nay không cần giặt quần lót. Bởi vì trước khi cậu kéo quý cô Medusa từ trên cổ xuống, luôn mơ thấy mình bị chàng ma cà rồng đẹp trai kia mạnh mẽ cắn vào cổ.
“Harry, nhanh lên. Từ đây đến La Push phải mất một giờ, Billy hi vọng chúng ta trước mười giờ có thể tới nơi.” Giọng Charles vang lên ở dưới lầu.
“Được rồi. Khu La Push... Có lẽ Billy không để ý chuyện mình ngủ bù ở chỗ họ đâu.” Harry nâng mắt kính, vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu.
Vốn kế hoạch là sẽ ngủ bù vào buổi trưa, ai ngờ mới ngủ được ba tiếng đã bị Charles đang hưng phấn kéo tới nơi của người da đỏ ở La Push để gặp bạn tốt của ông ấy.
Chiếc xe Chevrolet màu đỏ xuyên qua sương mù mênh mông, hướng về phía La Push. Hôm nay Charles không dùng chiếc xe tuần tra kia, bởi vì nó đã bị đưa đi sửa chữa.
“A, nếu có chết sớm, thì nhất định là bị mệt chết.” Harry đem vị trí lái nhường cho cha của mình, phờ phạc kéo cằm ngẩn người.
Chiếc xe chạy vào một con đường nhỏ trong rừng, một khu làng còn giữ nguyên vẹn phong cách của người da đỏ hiện ra ở cuối tầm mắt.
Charles dừng xe trước bãi đất trống của 1 ngôi nhà làm bằng gỗ.
Một thiếu niên da dỏ có màu da sậm đứng trước cửa nhìn họ. Cậu ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc đen dài sáng bóng, được cột chỉnh tề sau ót, trông rất có tinh thần.
Bên cạnh cậu ta là 1 người đàn ông trung niên ngồi xe lăn, nhìn có chút quen mặt.
“Harry, cha nghĩ con hẳn là còn nhớ bọn họ, phải không?” Charles vừa nói vừa nhảy xuống xe.
“Đúng vậy.” Harry suy nghĩ một chút, mở miệng chào hỏi họ: “Chào, bác Billy, cám ơn chiếc xe này của bác, còn đây là con trai Jacob của bác, phải không?”
“Đúng vậy. Harry, rất mừng khi cháu thích xe của bác.” Billy chào Harry rồi quay sang Charles, “Hi, Charles, ông bạn già, rốt cục cũng rảnh đến thăm tôi.”
“Mấy tháng trước bận rộn chuyện đám tội phạm truy nã đến từ Seattle, hôm nay rảnh rỗi, cho nên ghé qua thăm bạn bè.”...
Hai người đàn ông trung niên nói chuyện vui vẻ, Harry không muốn quấy rầy bọn họ, quay đầu lại nhìn thiếu niên da đỏ đứng bên cạnh, thân mật cười cười với cậu ta.
Thấy ánh mắt Harry, Jacob cũng cười với cậu, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng tinh, có vẻ rất chân thành.
Mình nghĩ mình thích cậu ta... tâm tình Harry tốt hơn 1 chút.
===========================================================
Giờ các nàng đã hiểu được phần nào “tinh thần FG” trong người em Harry chưa?=)))), thử hỏi “mỹ thực” mà chỉ được “nhìn” hem được “ăn” thì khó chịu tới mức nào=)))))))). Cái vụ tóc tai đúng là bó chiếu với em Harry=)), vẫn còn nhiều màn hem đỡ nỗi cùng nhưng pha hành động nghẹt thở để các nàng xem, tiếp tục ủng hộ nha^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook