Thứ tiếp theo mà Edward nhận được không phải là lời tỏ tình lãng mạn mà là một cú đá như trời giáng của Atlas. Nước bắn lên tung tóe, Atlas hét lên một tiếng ôm chân ứa nước mắt, trợt té xuống nước.
Atlas vừa ứa nước mắt vừa tự an ủi mình, đàn ông rơi nước mắt không phải vì yếu đuối mà vì cậu quá đau đớn, chân cậu giống như vừa đá trúng tảng đá vậy!
“Atlas!” Edward kêu lên kinh hãi, cẩn thận nâng chân của Atlas lên xoa nắn nhẹ nhàng, bàn chân của Atlas có năm ngón thì hết bốn ngón đã sưng đỏ.
“Không được, bị thương rất nghiêm trọng, tôi phải đi tìm thuốc cho cậu.” Edward áy náy nói với Atlas.
Xoa bóp một chút Atlas đã cảm thấy đỡ đau hơn nhiều, gạt đi lệ vương trên mi mắt: “Anh kiếm đâu ra thuốc ở chỗ này?”
Edward nâng cái chân bị thương của Atlas lên đặt ở tảng đá bên bờ suối. Tảng đá vì nằm sát bờ suối nước nóng nên rất ấm áp chứ không lạnh lẽo như đá thường.
“Rừng rậm là một kho tàng mà cậu không thể tưởng tượng được đâu.” Edward xoa đầu Atlas, đôi mắt hoàng kim trở nên ảm đạm nhưng giọng nói của anh vẫn tràn ngập dịu dàng, “Atlas, xin lỗi nhé, cậu đợi tôi một chút.”
Nói xong, chàng ma cà rồng với mái tóc màu đồng đứng lên, cơ bụng rắn chắc từ trong làn hơi nước lộ ra, những giọt nước nhỏ trượt theo đường cong cơ thể, dọc theo quần lót da báo chảy xuống rơi trở lại trong suối.
Edward linh hoạt khẽ chống mặt đá nhảy ra khỏi suối, đi chân trần biến mất trong rừng rậm.
Atlas nâng cao một chân, ngồi một mình trong suối cúi đầu nhìn xuống dưới nước.
Xuyên qua mặt nước mờ ảo có thể thấy được quần lót gấu mèo cùng với thứ nho nhỏ độn lên bên dưới.
Lắc lắc mái tóc ướt sũng, Atlas thở dài cảm khái, quả nhiên một nửa dòng máu Âu Mỹ so với dòng máu thuần khiết vẫn là có sự chênh lệch nhỉ?!
Một giọt nước lạnh rơi xuống trúng vào gáy của Atlas, là giọt nước mưa đọng trên lá tuyết tùng. Atlas run nhẹ, vội phất tay đuổi đi suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi.
【 Oa oa oa oa… 】
【 Oa oa oa oa oa oa… 】
Atlas đang nâng cao một chân gội đầu, động tác này có độ khó thật cao, giống như là đem chân vắt lên cổ y như múa Ấn Độ, nói khó nghe một chút thì giống như đang cố đem đầu chui vào giữa háng vậy. Tiếng khóc hu hu không ngừng ở bên cạnh rất dễ dàng ảnh hưởng đến động tác của Atlas.
Atlas ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chú vẹt sặc sỡ đang đứng trên nhánh cây buồn bã mà dùng cánh lau nước mắt, khóc như đang đứt từng khúc ruột khúc gan.
Trước khi vẹt ta định cất tiếng khóc tiếp thì Atlas vội vàng chen vào: “Đừng khóc, có chuyện gì không vui thì kể cho ta nghe thử xem.”
Chú vẹt dừng động tác lại, cúi đầu nhìn Atlas.
Atlas vừa lau tóc vừa nói: “Được rồi đừng giả bộ nữa, ta nhận ra mi rồi.”
Ngưng một chút, chú vẹt dùng hai cánh ôm ngực, há mỏ gào thét một tràng: 【 Yêu quái ——】 quay mông muốn bỏ chạy. Hiển nhiên vẹt ngốc đã quên béng mất là cánh của nó ngoại trừ dùng để ôm ngực thì còn có thể dùng để bay lượn, mà nó thì đang đứng ở trên cây. Chính vì thế, ngay lập tức vẹt ta ngã lộn cổ từ trên cành cây xuống, mà đến khi nó nhớ ra là nó có thể bay thì đã quá muộn —— chim vẹt thật ra không giỏi về bay lượn lắm.
Atlas lấy tay che mặt lại.
Tõm ——
Bọt nước văng ra khắp nơi kể cả mu bàn tay của Atlas.
【 Cứu mạng! Cứu mạng! Người ta là vẹt ở trên cạn! 】 Chú vẹt há to miệng vươn cần cổ ra sức gào thét.
Atlas lấy tay túm chân vẹt xách lên—— mấy con chim này toàn là đồ lưu manh, nhất là chim hoang dã, không biết sợ người, nó tuyệt đối dám ị thẳng lên trên đầu mình.
Những điều này là kinh nghiệm xương máu của Atlas, nhớ ngày đó Atlas còn là một bé trai ngây thơ đáng yêu, nhiều lần cậu đã bị mấy tên lưu manh này cản đường cướp bóc. Mà ngay cả con ngỗng của bác hàng xóm nuôi trong nhà cũng thường hay vươn cổ cạc cạc đuổi theo Atlas cạp mông cậu đến khi cậu òa khóc, mưu toan dùng vũ lực uy hiếp Atlas bắt bác hàng xóm làm thịt con chó vàng hay đuổi theo nó.
Bất quá, lúc ấy Atlas thông minh sau khi cân nhắc sức mạnh của ngỗng trắng và chó vàng xong, lén lút mách lại với bác hàng xóm để bác thịt luôn con ngỗng đó.
Vẹt đập cánh muốn bỏ trốn, còn muốn dùng chân đạp Atlas: 【 Lưu manh! Lưu manh! Dám nhìn cúc hoa của người ta! 】
Phát hiện không có kết quả, lại quay đầu muốn mổ Atlas. Atlas liền nhấn nó xuống nước, sau khi hai cái bọt nước ùng ục nổi lên thì vẹt ta trở nên ngoan ngoãn hẳn, cúi đầu dùng cánh che mặt khóc lóc, trong miệng thì mắng nhỏ: 【Fuck you! Fuck you! 】 Hiển nhiên là vẹt không tin Atlas thật sự có thể hiểu được nó nói gì.
Atlas nở nụ cười gian, kéo hai cánh của nó ra, sau đó đem nó ấn xuống dưới nước. Vẹt ta hét lên đầy sợ hãi như con gái bị cưỡng gian, hai mắt đảo vòng vòng, hai chân giãy dụa một hồi thì lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
Atlas sửng sốt.
Con chim này… thật là con chim nhát gan nhất mà cậu từng gặp…
May mà chỉ một lát sau thì chú vẹt liền tỉnh lại, thê thảm bổ nhào vào ôm lấy đầu Atlas, tóm lấy một búi tóc của Atlas bắt đầu òa khóc: 【 Người ta bị đá! Người ta bị bỏ rơi! Anh còn bỏ đá xuống giếng! Anh không có trái tim! Anh khi dễ động vật nhỏ đáng yêu! Người ta muốn tố cáo! Người ta muốn tố cáo! Người ta sẽ báo cho hiệp hội bảo vệ động vật! 】
Atlas giật giật khóe môi, hiệp hội bảo vệ động vật có thể hiểu mi nói cái gì à? Xách cánh con vẹt lên, Atlas chợt nhận ra đây chẳng phải chính là con vẹt đã ị lên xe Volvo của Edward sao? À, tức là cái con chim dũng cảm thổ lộ bị Edward cự tuyệt sau đó đã từ chối tình cảm của nó sao?
“Rồi rồi, treo cổ trên cây là hành động không lý trí chút nào.” Atlas tốt bụng an ủi một câu, đương nhiên vẫn nói tiếng Anh chứ không phải là tiếng chim.
Thực tế thì bởi vì thường xuyên tiếp xúc với loài người nên rất ít có con chim nào không hiểu được tiếng người, đương nhiên là ngoại trừ số ít chim chóc sống trong rừng sâu. Chỉ tiếc là bởi vì cấu tạo thanh quản nên hiếm có con chim nào nói được ngôn ngữ của con người trừ một vài loài.
Mà Atlas thì bởi vì được thừa kế huyết thống từ bên mẹ mà từ nhỏ đã nghe hiểu tiếng của loài chim.
Vẹt ta ngoạm lấy lỗ tai của Atlas, đương nhiên là không dám dùng sức do sợ bị Atlas nhận đầu vào nước lần nữa: 【 Không! Anh không hiểu đâu! 】
“Mi nói thì ta mới hiểu được chứ!” Atlas hắt nước lên người, thuận tay kéo vẹt xuống rửa từng ngón chân cho nó —— mấy con chim này rất khoái túm tóc của cậu, cậu phải cảm thấy may mắn vì cho đến bây giờ vẫn còn chưa trụi cả đầu.
Vẹt ta tỏ ra như đại gia nâng vuốt lên, âm thầm thở dài: 【 Chim trong khu vực này… thật ít… 】
Atlas ùm một cái liền ngã vào trong nước, khó khăn lắm mới trồi lên được, phun ra một ngụm nước: “Wow! Đầu năm nay ngay cả chim cũng thành gay rồi?”
Chú vẹt vô cùng tức giận giẫm lên đầu Atlas, cơn giận bùng lên gấp đôi: 【 Anh mới là gay! Anh mới là gay! Làm ơn gọi là đam mỹ đi cái đồ thiếu kiến thức! 】
“Được rồi được rồi, đam mỹ thì đam mỹ.” Atlas phủi tay ngăn con vẹt tập kích, thế là bị móng chân của vẹt cào trúng hai vết trên cổ tay.
“Đợi tí!” đột nhiên kịp phản ứng, “Ý của mi là… cái con chim lúc đó thổ lộ với Edward là…giống đực?”
【 Oa oa oa… 】 Vẹt lại ôm ngực khóc thất thanh.
“Thổ lộ gì cơ?” Edward từ trong rừng đi ra.
Atlas quay đầu nhìn lại.
Mưa nhỏ đã ngừng từ lâu nhưng vẫn có những giọt nước mưa không ngừng từ trên cây rơi xuống dính đầy trên người Edward. Từ trên xuống dưới anh chỉ mặc một cái quần lót bó sát người, trên tay là vài cọng thảo dược, đi chân trần, vai rộng chân dài từ trong rừng đi ra, từ từ hiện lên trong tầm mắt của Atlas, tựa như thần Adonis trong thần thoại Hy Lạp.
Những giọt nước tinh nghịch từ trên khuôn ngực rắn chắc của anh chảy xuống, dọc theo cơ bụng, trượt qua quần lót bó sát người, chảy xuống cặp đùi bóng loáng rồi rơi xuống đất.
Atlas đột nhiên cảm thấy khẩn trương co người lại, gò má ửng hồng, cứng ngắc ngồi trong nước.
【… 】 Vẹt đang khóc hu hu chợt im lặng nghiêng đầu nhìn Edward, sau đó cúi xuống nhìn Atlas, đột nhiên đập cánh hét lên đầy hoảng sợ: 【 Quá trời người! Mọi người ơi! Mọi người ơi! Tập hợp! Tập hợp! 】
Atlas vươn tay lên kéo con chim đang đậu trên đầu xuống, đỏ mặt đem nó dúi vào trong nước.
Vẹt ta ọc ọc hai tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Edward nhìn con vẹt không biết từ đâu chui ra, lại nhìn xung quanh thì không thấy bất kì ai cả. Anh hít một hơi, cũng không ngửi thấy mùi của người nào.
Trong rừng có nhiều thú dữ rất nguy hiểm với Atlas nên anh căn bản không đi xa quá, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy một vòng tìm được thuốc rồi quay trở lại. Cho nên anh không tin là có kẻ nào có thể không một tiếng động mà có thể xông vào phạm vi anh đang canh giữ.
Edward nhìn con vẹt “chết không nhắm mắt” kia, trong mắt chợt lóe lên một tia hứng thú, Atlas vội lôi con vẹt lên giấu ở sau lưng.
“Đưa chân cho tôi.” Edward ngồi ở cạnh suối nước nóng, đem cái chân bị thương của cậu gác lên đầu gối mình, dùng ngón tay nghiền nát thảo dược xoa lên mấy ngón chân bị sưng đỏ. Một mớ màu xanh lục phối trên làn da trắng nõn nhìn có hơi kì quái.
Trong rừng cây yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thảo dược bị nghiền nát.
Edward chăm chú nhìn ngón chân của Atlas, ngón tay lạnh buốt mang theo thảo dược xoa lên ngón chân sưng đỏ tạo một cảm giác thật thoải mái.
Atlas vô thức đỏ mặt cảm thấy rất kỳ lạ, mà cái nơi bị đôi mắt hổ phách của Edward nhìn chăm chú thì càng lúc càng nóng lên như bị phỏng.
“Chắc là do bị thương…” Atlas thì thầm.
Cậu nói tiếng Trung nhưng khóe miệng của Edward lúc này chợt cong lên đầy giảo hoạt, tựa như anh hiểu cậu đang nói gì khiến cho Atlas càng thấy mất tự nhiên.
“Anh đừng nói với tôi là anh có đọc qua mấy sách thảo dược đấy!.” Atlas nhẹ giật giật cái chân phải được bọc một lớp thảo dược, khu vực sưng đỏ mát rượi không khó chịu chút nào.
Edward nở nụ cười: “Tôi nghĩ, hẳn là từ năm ngoái tồi đã đọc rất nhiều sách Trung Quốc.”
“Xạo! Muốn xem thì cũng chả ai xem sách thảo dược cả.”
“Thì chẳng phải tôi vừa mới nói với cậu rồi đấy thôi? Tôi đã đọc “rất nhiều” sách Trung Quốc mà.”
Rất nhiều… nhiều đến mức ngay cả quyển sách như sách thảo dược cũng đọc luôn sao? Atlas thầm nghĩ.
“Tắm xong chưa? Xong rồi thì đứng lên đi để tôi cõng cậu về.” Edward cười khẽ, v vươn tay ôm lấy Atlas.
Tiếng nước vang lên giúp cho Atlas hoàn hồn lại, kéo tai Edward phản đối: “Ê ê ê! Edward buông tay ra! Tôi đã bảo buông tay ra! Anh, anh, anh… cái tư thế này… thả tôi ra!”
Edward mở to hai mắt, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ý cười: “Ồ, tôi thấy cậu không đồng ý cho nên tôi nghĩ rằng cậu phản đối việc tôi “cõng” cậu, vì thế nên tôi đành phải đổi tư thế.” Anh tỏ ra vô tội nhún vai cười nói, “Thôi được rồi, lên đây đi, tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối có phải không?”
Đương nhiên… nếu như so với việc bị bế như bế công chúa mà đi về…
“Không cho quay đầu lại!” Atlas đành chịu, nhanh chóng thay đổi quần áo, trong luc này Edward cũng đã mặc đồ vào.
“Sao nhanh quá vậy.” Atlas thì thào, sau đó bổ nhào lên lưng Edward, tấm lưng lạnh như băng khiến cho cậu run rẩy, mở miệng làu bàu: “Tắm lâu như vậy sao mà vẫn còn lạnh thế?”
Edward mỉm cười không nói gì mà chỉ dùng tốc độ của con người, hay phải nói là tốc độ còn chậm hơn cả con người cõng Atlas lên đi về.
【 Đồng chí ơi! Chiến hữu ơi! Đừng vứt bỏ người ta mà ——】 Chú vẹt đến lúc này mới tỉnh lại vội vàng đập cánh đuổi theo, đậu lên bờ vai của Atlas, duỗi cánh giậm chân, mắt chớp chớp: 【 Anh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho người ta đó! Người anh em! 】
Atlas im lặng không thèm để ý.
Sau đó, 【 Hê hê, anh tên gì vậy? 】
【 Ê ê! Anh dám giả vờ không hiểu, tôi sẽ nói cho mấy người đó biết bí mật của anh đấy! 】 Vẹt nhảy từ đầu vai bên này của Atlas qua đầu vai bên kia, ưỡn ngực đi qua đi lại hai lần: 【 Đừng tưởng anh đây cùng một loại với mấy con chim ngu ngốc khác, tiêgns Anh của anh đây chính là cấp tiêu chuẩn của đại học sáu năm, đi khắp toàn cầu là vô tư nhé! 】
【 Sợ rồi hả? Sợ chứ gì?! 】 Nó dương dương đắc ý.
Atlas không thể nhịn được nữa tóm lấy con vẹt ồn ào vứt đi.
【 Á! Cái tên đàn ông tàn nhẫn ——! Oa oa oa ——】 Vẹt ta tức giận vỗ cánh phành phạch.
“Sao thế Atlas?” Edward nghiêng đầu hỏi.
Atlas lấy 2 ngón tay kéo khóe miệng của mình tạo ra một nụ cười cứng nhắc: “Không có gì chỉ là cảm thấy loài sinh vật như vẹt chả thông mình tí nào. Anh có cảm thấy tiếng kêu của bọn nó rất khó nghe không?”
【 Sỉ nhục! Sỉ nhục! Sỉ nhục! 】
“À.” Edward bật cười.
“Atlas.” Tiếng kêu cuối cùng của con vẹt khiến cho Atlas giật mình.
“?” Edward cũng giật mình, thế là Atlas vội vàng ôm cổ anh chuyển hướng câu chuyện.
Con vẹt tỏ ra thắng lợi dương dương đắc ý đậu lên bờ vai của Atlas, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: 【 Tôi quyết định tự đặt tên cho mình, hơn nữa còn cho phép anh được gọi thẳng tên tôi nha. 】
【 Poseidon! Từ giờ hãy gọi tôi là Poseidon! 】
Khóe môi của Atlas giật giật, cậu lại một lần nữa xách cổ con vẹt ồn ào này vứt đi —— Poseidon, theo như thần thoại Hy Lạp thì chính là cha của Atlas.
Cuối cùng thì Atlas quyết định gọi con vẹt là Tiểu Ba vì gọi Đại Ba thì sẽ bị đồng âm.
(*)Tiểu Ba là tên như trong bản raw, phiên âm từ Hán tự qua, ta ko bít là em đặt tên cho con vẹt bằng tiếng Anh hay bằng tiếng Trung nhưng nếu đoạn này mà dịch qua tiếng Anh thì ko ra được cái tên nào cả nên đành giữ nguyên. Nếu ai bik thì giúp nhé =_=
Atlas vừa ứa nước mắt vừa tự an ủi mình, đàn ông rơi nước mắt không phải vì yếu đuối mà vì cậu quá đau đớn, chân cậu giống như vừa đá trúng tảng đá vậy!
“Atlas!” Edward kêu lên kinh hãi, cẩn thận nâng chân của Atlas lên xoa nắn nhẹ nhàng, bàn chân của Atlas có năm ngón thì hết bốn ngón đã sưng đỏ.
“Không được, bị thương rất nghiêm trọng, tôi phải đi tìm thuốc cho cậu.” Edward áy náy nói với Atlas.
Xoa bóp một chút Atlas đã cảm thấy đỡ đau hơn nhiều, gạt đi lệ vương trên mi mắt: “Anh kiếm đâu ra thuốc ở chỗ này?”
Edward nâng cái chân bị thương của Atlas lên đặt ở tảng đá bên bờ suối. Tảng đá vì nằm sát bờ suối nước nóng nên rất ấm áp chứ không lạnh lẽo như đá thường.
“Rừng rậm là một kho tàng mà cậu không thể tưởng tượng được đâu.” Edward xoa đầu Atlas, đôi mắt hoàng kim trở nên ảm đạm nhưng giọng nói của anh vẫn tràn ngập dịu dàng, “Atlas, xin lỗi nhé, cậu đợi tôi một chút.”
Nói xong, chàng ma cà rồng với mái tóc màu đồng đứng lên, cơ bụng rắn chắc từ trong làn hơi nước lộ ra, những giọt nước nhỏ trượt theo đường cong cơ thể, dọc theo quần lót da báo chảy xuống rơi trở lại trong suối.
Edward linh hoạt khẽ chống mặt đá nhảy ra khỏi suối, đi chân trần biến mất trong rừng rậm.
Atlas nâng cao một chân, ngồi một mình trong suối cúi đầu nhìn xuống dưới nước.
Xuyên qua mặt nước mờ ảo có thể thấy được quần lót gấu mèo cùng với thứ nho nhỏ độn lên bên dưới.
Lắc lắc mái tóc ướt sũng, Atlas thở dài cảm khái, quả nhiên một nửa dòng máu Âu Mỹ so với dòng máu thuần khiết vẫn là có sự chênh lệch nhỉ?!
Một giọt nước lạnh rơi xuống trúng vào gáy của Atlas, là giọt nước mưa đọng trên lá tuyết tùng. Atlas run nhẹ, vội phất tay đuổi đi suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi.
【 Oa oa oa oa… 】
【 Oa oa oa oa oa oa… 】
Atlas đang nâng cao một chân gội đầu, động tác này có độ khó thật cao, giống như là đem chân vắt lên cổ y như múa Ấn Độ, nói khó nghe một chút thì giống như đang cố đem đầu chui vào giữa háng vậy. Tiếng khóc hu hu không ngừng ở bên cạnh rất dễ dàng ảnh hưởng đến động tác của Atlas.
Atlas ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chú vẹt sặc sỡ đang đứng trên nhánh cây buồn bã mà dùng cánh lau nước mắt, khóc như đang đứt từng khúc ruột khúc gan.
Trước khi vẹt ta định cất tiếng khóc tiếp thì Atlas vội vàng chen vào: “Đừng khóc, có chuyện gì không vui thì kể cho ta nghe thử xem.”
Chú vẹt dừng động tác lại, cúi đầu nhìn Atlas.
Atlas vừa lau tóc vừa nói: “Được rồi đừng giả bộ nữa, ta nhận ra mi rồi.”
Ngưng một chút, chú vẹt dùng hai cánh ôm ngực, há mỏ gào thét một tràng: 【 Yêu quái ——】 quay mông muốn bỏ chạy. Hiển nhiên vẹt ngốc đã quên béng mất là cánh của nó ngoại trừ dùng để ôm ngực thì còn có thể dùng để bay lượn, mà nó thì đang đứng ở trên cây. Chính vì thế, ngay lập tức vẹt ta ngã lộn cổ từ trên cành cây xuống, mà đến khi nó nhớ ra là nó có thể bay thì đã quá muộn —— chim vẹt thật ra không giỏi về bay lượn lắm.
Atlas lấy tay che mặt lại.
Tõm ——
Bọt nước văng ra khắp nơi kể cả mu bàn tay của Atlas.
【 Cứu mạng! Cứu mạng! Người ta là vẹt ở trên cạn! 】 Chú vẹt há to miệng vươn cần cổ ra sức gào thét.
Atlas lấy tay túm chân vẹt xách lên—— mấy con chim này toàn là đồ lưu manh, nhất là chim hoang dã, không biết sợ người, nó tuyệt đối dám ị thẳng lên trên đầu mình.
Những điều này là kinh nghiệm xương máu của Atlas, nhớ ngày đó Atlas còn là một bé trai ngây thơ đáng yêu, nhiều lần cậu đã bị mấy tên lưu manh này cản đường cướp bóc. Mà ngay cả con ngỗng của bác hàng xóm nuôi trong nhà cũng thường hay vươn cổ cạc cạc đuổi theo Atlas cạp mông cậu đến khi cậu òa khóc, mưu toan dùng vũ lực uy hiếp Atlas bắt bác hàng xóm làm thịt con chó vàng hay đuổi theo nó.
Bất quá, lúc ấy Atlas thông minh sau khi cân nhắc sức mạnh của ngỗng trắng và chó vàng xong, lén lút mách lại với bác hàng xóm để bác thịt luôn con ngỗng đó.
Vẹt đập cánh muốn bỏ trốn, còn muốn dùng chân đạp Atlas: 【 Lưu manh! Lưu manh! Dám nhìn cúc hoa của người ta! 】
Phát hiện không có kết quả, lại quay đầu muốn mổ Atlas. Atlas liền nhấn nó xuống nước, sau khi hai cái bọt nước ùng ục nổi lên thì vẹt ta trở nên ngoan ngoãn hẳn, cúi đầu dùng cánh che mặt khóc lóc, trong miệng thì mắng nhỏ: 【Fuck you! Fuck you! 】 Hiển nhiên là vẹt không tin Atlas thật sự có thể hiểu được nó nói gì.
Atlas nở nụ cười gian, kéo hai cánh của nó ra, sau đó đem nó ấn xuống dưới nước. Vẹt ta hét lên đầy sợ hãi như con gái bị cưỡng gian, hai mắt đảo vòng vòng, hai chân giãy dụa một hồi thì lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
Atlas sửng sốt.
Con chim này… thật là con chim nhát gan nhất mà cậu từng gặp…
May mà chỉ một lát sau thì chú vẹt liền tỉnh lại, thê thảm bổ nhào vào ôm lấy đầu Atlas, tóm lấy một búi tóc của Atlas bắt đầu òa khóc: 【 Người ta bị đá! Người ta bị bỏ rơi! Anh còn bỏ đá xuống giếng! Anh không có trái tim! Anh khi dễ động vật nhỏ đáng yêu! Người ta muốn tố cáo! Người ta muốn tố cáo! Người ta sẽ báo cho hiệp hội bảo vệ động vật! 】
Atlas giật giật khóe môi, hiệp hội bảo vệ động vật có thể hiểu mi nói cái gì à? Xách cánh con vẹt lên, Atlas chợt nhận ra đây chẳng phải chính là con vẹt đã ị lên xe Volvo của Edward sao? À, tức là cái con chim dũng cảm thổ lộ bị Edward cự tuyệt sau đó đã từ chối tình cảm của nó sao?
“Rồi rồi, treo cổ trên cây là hành động không lý trí chút nào.” Atlas tốt bụng an ủi một câu, đương nhiên vẫn nói tiếng Anh chứ không phải là tiếng chim.
Thực tế thì bởi vì thường xuyên tiếp xúc với loài người nên rất ít có con chim nào không hiểu được tiếng người, đương nhiên là ngoại trừ số ít chim chóc sống trong rừng sâu. Chỉ tiếc là bởi vì cấu tạo thanh quản nên hiếm có con chim nào nói được ngôn ngữ của con người trừ một vài loài.
Mà Atlas thì bởi vì được thừa kế huyết thống từ bên mẹ mà từ nhỏ đã nghe hiểu tiếng của loài chim.
Vẹt ta ngoạm lấy lỗ tai của Atlas, đương nhiên là không dám dùng sức do sợ bị Atlas nhận đầu vào nước lần nữa: 【 Không! Anh không hiểu đâu! 】
“Mi nói thì ta mới hiểu được chứ!” Atlas hắt nước lên người, thuận tay kéo vẹt xuống rửa từng ngón chân cho nó —— mấy con chim này rất khoái túm tóc của cậu, cậu phải cảm thấy may mắn vì cho đến bây giờ vẫn còn chưa trụi cả đầu.
Vẹt ta tỏ ra như đại gia nâng vuốt lên, âm thầm thở dài: 【 Chim trong khu vực này… thật ít… 】
Atlas ùm một cái liền ngã vào trong nước, khó khăn lắm mới trồi lên được, phun ra một ngụm nước: “Wow! Đầu năm nay ngay cả chim cũng thành gay rồi?”
Chú vẹt vô cùng tức giận giẫm lên đầu Atlas, cơn giận bùng lên gấp đôi: 【 Anh mới là gay! Anh mới là gay! Làm ơn gọi là đam mỹ đi cái đồ thiếu kiến thức! 】
“Được rồi được rồi, đam mỹ thì đam mỹ.” Atlas phủi tay ngăn con vẹt tập kích, thế là bị móng chân của vẹt cào trúng hai vết trên cổ tay.
“Đợi tí!” đột nhiên kịp phản ứng, “Ý của mi là… cái con chim lúc đó thổ lộ với Edward là…giống đực?”
【 Oa oa oa… 】 Vẹt lại ôm ngực khóc thất thanh.
“Thổ lộ gì cơ?” Edward từ trong rừng đi ra.
Atlas quay đầu nhìn lại.
Mưa nhỏ đã ngừng từ lâu nhưng vẫn có những giọt nước mưa không ngừng từ trên cây rơi xuống dính đầy trên người Edward. Từ trên xuống dưới anh chỉ mặc một cái quần lót bó sát người, trên tay là vài cọng thảo dược, đi chân trần, vai rộng chân dài từ trong rừng đi ra, từ từ hiện lên trong tầm mắt của Atlas, tựa như thần Adonis trong thần thoại Hy Lạp.
Những giọt nước tinh nghịch từ trên khuôn ngực rắn chắc của anh chảy xuống, dọc theo cơ bụng, trượt qua quần lót bó sát người, chảy xuống cặp đùi bóng loáng rồi rơi xuống đất.
Atlas đột nhiên cảm thấy khẩn trương co người lại, gò má ửng hồng, cứng ngắc ngồi trong nước.
【… 】 Vẹt đang khóc hu hu chợt im lặng nghiêng đầu nhìn Edward, sau đó cúi xuống nhìn Atlas, đột nhiên đập cánh hét lên đầy hoảng sợ: 【 Quá trời người! Mọi người ơi! Mọi người ơi! Tập hợp! Tập hợp! 】
Atlas vươn tay lên kéo con chim đang đậu trên đầu xuống, đỏ mặt đem nó dúi vào trong nước.
Vẹt ta ọc ọc hai tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Edward nhìn con vẹt không biết từ đâu chui ra, lại nhìn xung quanh thì không thấy bất kì ai cả. Anh hít một hơi, cũng không ngửi thấy mùi của người nào.
Trong rừng có nhiều thú dữ rất nguy hiểm với Atlas nên anh căn bản không đi xa quá, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy một vòng tìm được thuốc rồi quay trở lại. Cho nên anh không tin là có kẻ nào có thể không một tiếng động mà có thể xông vào phạm vi anh đang canh giữ.
Edward nhìn con vẹt “chết không nhắm mắt” kia, trong mắt chợt lóe lên một tia hứng thú, Atlas vội lôi con vẹt lên giấu ở sau lưng.
“Đưa chân cho tôi.” Edward ngồi ở cạnh suối nước nóng, đem cái chân bị thương của cậu gác lên đầu gối mình, dùng ngón tay nghiền nát thảo dược xoa lên mấy ngón chân bị sưng đỏ. Một mớ màu xanh lục phối trên làn da trắng nõn nhìn có hơi kì quái.
Trong rừng cây yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thảo dược bị nghiền nát.
Edward chăm chú nhìn ngón chân của Atlas, ngón tay lạnh buốt mang theo thảo dược xoa lên ngón chân sưng đỏ tạo một cảm giác thật thoải mái.
Atlas vô thức đỏ mặt cảm thấy rất kỳ lạ, mà cái nơi bị đôi mắt hổ phách của Edward nhìn chăm chú thì càng lúc càng nóng lên như bị phỏng.
“Chắc là do bị thương…” Atlas thì thầm.
Cậu nói tiếng Trung nhưng khóe miệng của Edward lúc này chợt cong lên đầy giảo hoạt, tựa như anh hiểu cậu đang nói gì khiến cho Atlas càng thấy mất tự nhiên.
“Anh đừng nói với tôi là anh có đọc qua mấy sách thảo dược đấy!.” Atlas nhẹ giật giật cái chân phải được bọc một lớp thảo dược, khu vực sưng đỏ mát rượi không khó chịu chút nào.
Edward nở nụ cười: “Tôi nghĩ, hẳn là từ năm ngoái tồi đã đọc rất nhiều sách Trung Quốc.”
“Xạo! Muốn xem thì cũng chả ai xem sách thảo dược cả.”
“Thì chẳng phải tôi vừa mới nói với cậu rồi đấy thôi? Tôi đã đọc “rất nhiều” sách Trung Quốc mà.”
Rất nhiều… nhiều đến mức ngay cả quyển sách như sách thảo dược cũng đọc luôn sao? Atlas thầm nghĩ.
“Tắm xong chưa? Xong rồi thì đứng lên đi để tôi cõng cậu về.” Edward cười khẽ, v vươn tay ôm lấy Atlas.
Tiếng nước vang lên giúp cho Atlas hoàn hồn lại, kéo tai Edward phản đối: “Ê ê ê! Edward buông tay ra! Tôi đã bảo buông tay ra! Anh, anh, anh… cái tư thế này… thả tôi ra!”
Edward mở to hai mắt, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ý cười: “Ồ, tôi thấy cậu không đồng ý cho nên tôi nghĩ rằng cậu phản đối việc tôi “cõng” cậu, vì thế nên tôi đành phải đổi tư thế.” Anh tỏ ra vô tội nhún vai cười nói, “Thôi được rồi, lên đây đi, tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối có phải không?”
Đương nhiên… nếu như so với việc bị bế như bế công chúa mà đi về…
“Không cho quay đầu lại!” Atlas đành chịu, nhanh chóng thay đổi quần áo, trong luc này Edward cũng đã mặc đồ vào.
“Sao nhanh quá vậy.” Atlas thì thào, sau đó bổ nhào lên lưng Edward, tấm lưng lạnh như băng khiến cho cậu run rẩy, mở miệng làu bàu: “Tắm lâu như vậy sao mà vẫn còn lạnh thế?”
Edward mỉm cười không nói gì mà chỉ dùng tốc độ của con người, hay phải nói là tốc độ còn chậm hơn cả con người cõng Atlas lên đi về.
【 Đồng chí ơi! Chiến hữu ơi! Đừng vứt bỏ người ta mà ——】 Chú vẹt đến lúc này mới tỉnh lại vội vàng đập cánh đuổi theo, đậu lên bờ vai của Atlas, duỗi cánh giậm chân, mắt chớp chớp: 【 Anh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho người ta đó! Người anh em! 】
Atlas im lặng không thèm để ý.
Sau đó, 【 Hê hê, anh tên gì vậy? 】
【 Ê ê! Anh dám giả vờ không hiểu, tôi sẽ nói cho mấy người đó biết bí mật của anh đấy! 】 Vẹt nhảy từ đầu vai bên này của Atlas qua đầu vai bên kia, ưỡn ngực đi qua đi lại hai lần: 【 Đừng tưởng anh đây cùng một loại với mấy con chim ngu ngốc khác, tiêgns Anh của anh đây chính là cấp tiêu chuẩn của đại học sáu năm, đi khắp toàn cầu là vô tư nhé! 】
【 Sợ rồi hả? Sợ chứ gì?! 】 Nó dương dương đắc ý.
Atlas không thể nhịn được nữa tóm lấy con vẹt ồn ào vứt đi.
【 Á! Cái tên đàn ông tàn nhẫn ——! Oa oa oa ——】 Vẹt ta tức giận vỗ cánh phành phạch.
“Sao thế Atlas?” Edward nghiêng đầu hỏi.
Atlas lấy 2 ngón tay kéo khóe miệng của mình tạo ra một nụ cười cứng nhắc: “Không có gì chỉ là cảm thấy loài sinh vật như vẹt chả thông mình tí nào. Anh có cảm thấy tiếng kêu của bọn nó rất khó nghe không?”
【 Sỉ nhục! Sỉ nhục! Sỉ nhục! 】
“À.” Edward bật cười.
“Atlas.” Tiếng kêu cuối cùng của con vẹt khiến cho Atlas giật mình.
“?” Edward cũng giật mình, thế là Atlas vội vàng ôm cổ anh chuyển hướng câu chuyện.
Con vẹt tỏ ra thắng lợi dương dương đắc ý đậu lên bờ vai của Atlas, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: 【 Tôi quyết định tự đặt tên cho mình, hơn nữa còn cho phép anh được gọi thẳng tên tôi nha. 】
【 Poseidon! Từ giờ hãy gọi tôi là Poseidon! 】
Khóe môi của Atlas giật giật, cậu lại một lần nữa xách cổ con vẹt ồn ào này vứt đi —— Poseidon, theo như thần thoại Hy Lạp thì chính là cha của Atlas.
Cuối cùng thì Atlas quyết định gọi con vẹt là Tiểu Ba vì gọi Đại Ba thì sẽ bị đồng âm.
(*)Tiểu Ba là tên như trong bản raw, phiên âm từ Hán tự qua, ta ko bít là em đặt tên cho con vẹt bằng tiếng Anh hay bằng tiếng Trung nhưng nếu đoạn này mà dịch qua tiếng Anh thì ko ra được cái tên nào cả nên đành giữ nguyên. Nếu ai bik thì giúp nhé =_=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook