Tuyệt Xử Phùng Sinh
-
Chương 86
Cỏ: Tuần rồi bận quá Cỏ không có thời gian edit, nên giờ mới có, các bạn trẻ thông cảm nha~~ Cuối tuần này đi team buidling với công ty rồi, nên chắc sẽ delay đến tuần sau mới có chương nha~
/86/.
Đối phương hơi hơi cúi người xuống, khẽ hôn lên trán cậu, xúc cảm trong khoảnh khắc đó còn rõ ràng hơn tiếng trái tim đang đập trong lồng ngực.
Ý thức cậu dần dần trở nên hỗn độn, đầu Tiêu Nham chậm rãi trượt sang một bên, Hein đưa tay kéo cậu dựa vào trong ngực mình.
Tiêu Nham cảm thấy bản thân bước vào một mê cung, trước mắt không ngừng phát lại những ký ức cậu đặt Hein vào thiết bị phản ứng, dứt khoát tạm biệt anh rồi quay lưng rời đi.
Cậu biết bản thân muốn được ở lại bên cạnh người đàn ông này biết bao nhiêu.
Khoảnh khắc đó, anh không còn là huyền thoại gì cả, mà thuộc về cậu.
Hein cũng liên kết với thiết bị đầu cuối được trang bị trong phòng, tiến hành scan phân tích tình trạng thân thể Tiêu Nham, liên tục theo dõi. Toàn bộ số liệu kiểm tra cơ thể cũng như dấu hiệu bệnh trạng của cậu đều được Hein lưu giữ.
Nhiệt độ cơ thể của Tiêu Nham càng lúc càng cao, Hein cẩn thận đứng dậy, đặt Tiêu Nham nằm trên gối đầu giường. Anh mở tủ chứa đồ, lấy dịch dinh dưỡng ra, thành thạo tiêm vào trong người cậu.
Đây là một quá trình lâu dài, cả đêm đó, Tiêu Nham đã tiêu hao hết toàn bộ dịch dinh dưỡng dự trữ trong phòng của Hein.
Sáng sớm hôm sau, khi Liv mang theo số lượng lớn dịch dinh dưỡng đứng trước cửa phòng Hein, cô có chút lo lắng mà nhìn đội trưởng của mình.
"Sếp... Tôi biết Tiêu Nham hiện tại đã tiếp thu virus X, anh có thể sẽ cảm thấy cho dù có làm như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương cậu ấy... Nhưng mà..."
"Em ấy cần năng lượng." Hein không để cho Liv giải thích dài dòng, đẩy toàn bộ số dịch dinh dưỡng vào phòng, cửa trượt lập tức ngăn Liv ở bên ngoài.
Liên tục 3 ngày, Thiếu tá Tiêu Nham vẫn không trở lại phòng nghiên cứu của mình, đương nhiên lý do xin nghỉ phép của cậu vô cùng ngượng ép, chính là cậu cần thời gian "tập trung suy nghĩ", người gửi yêu cầu xin nghỉ phép cũng không phải là bản thân cậu, mà là Đại tá Burton.
Phản ứng của Lạc Hách và Herb Ritts sau khi biết được tin tức này khiến Lauren không khỏi bất an.
"Hả, Thiếu tá Tiêu Nham cần "tập trung suy nghĩ"?" Herb Ritts không chút đứng đắn mà chớp chớp mắt với Lạc Hách.
Lauren cho dù có ngốc đến cỡ nào cũng hiểu được bốn chữ "tập trung suy nghĩ" nhất định có hàm nghĩa khác.
Lạc Hách vẫn híp hai mắt như trước, thật lâu sau mới nói một câu: "Hoặc là chúng ta nên tiến hành một nghiên cứu tên là —— Khả năng kéo dài của Đại tá Burton."
Lauren không hiểu, nhỏ giọng hỏi lại: "Tên Tiêu Nham kia nhất định là đang lười biến, hiện tại chắc đang ở chỗ nào đó uống bia xem mua thoát y cho xem! Anh ta muốn tập trung suy nghĩ thì liên quan gì đến Đại tá Burton?"
Herb Ritts quay đầu, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm Lauren, "Cả đời này chắc Thiếu tá Tiêu Nham cũng không có cơ hội uống bia xem múa thoát y đâu, hơn nữa cũng chỉ có Đại tá Burton mới có thể khiến cậu ta "tập trung suy nghĩ" liên tục mấy ngày không ra khỏi cửa.""
"Cái gì?" Lauren nghiêng đầu, vẫn còn đang tiêu hóa quan hệ nhân quả trong câu nói này.
Lạc Hách một phen túm tay áo Herb Ritts, "Đi thôi, đừng có dạy hư trẻ con. Tôi mời cậu uống bia xem múa thoát y."
"Khỉ! Tôi mới không cần đi cùng với anh! Buông ra!"
Cứ như vậy, Herb Ritts và Lạc Hách biến mất ở cuối thông đạo.
Lúc này toàn thân Tiêu Nham đã ướt mồ hôi, nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn ở mức rất cao như cũ.
Hein xả nước lạnh vào trong bồn tắm lớn, cởi áo khoác màu trắng dành cho nghiên cứu viên trên người Tiêu Nham ra, lại cởi hết quần áo còn lại trên người cậu, ôm lấy cậu chậm rãi thả vào trong bồn tắm.
"Ưm..."
Cảm giác thoải mái khi được hạ nhiệt độ khiến Tiêu Nham phát ra một tiếng rên rỉ.
Hein vẫn liên tục bổ sung dịch dinh dưỡng cho cậu.
Đại não của cậu vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh tại thời điểm cậu và Hein ly biệt, mỗi một lần xoay người rời đi, trái tim đều đau đớn như bị xé nhỏ. Cậu theo bản năng muốn nắm giữ thứ gì đó, vì thế vươn tay nắm chặt thành bồn tắm. Sức mạnh do virus X mang đến khiến cậu bóp mạnh đến mức bồn tắm bằng sứ xuất hiện vết rạn, Hein vội vàng nắm chặt cổ tay cậu, nghiêng người nằm vào trong làn nước lạnh lẽo, ôm chặt lấy Tiêu Nham.
"Anh đang ở đây, ngay bên cạnh em." Hein kề sát bên tai Tiêu Nham nhẹ giọng nói.
Tựa như người bên cạnh là nguồn sức mạnh của mình, Tiêu Nham không tiếp tục kiềm giữ bản thân nữa, mà theo tiềm thức nghiêng người qua, ôm chặt lấy cơ thể Hein. Thế nên xương cốt Hein lập tức phát ra tiếng vang "răng rắc", không ngừng lặp lại quá trình vỡ vụn và chữa trị.
Anh chưa từng tỏ ra khó chịu dù chỉ là một cái nhíu mày, cũng chưa từng gỡ tay Tiêu Nham ra, từ đấu đến cuối chỉ bao dung mà ôm lấy cậu, đặt đầu cậu tựa trên vai mình.
Đêm hôm đó, cơn sốt cao của Tiêu Nham dần dần rút lui, đại não hỗn loạn dần dần thanh tỉnh.
Thoáng mở to mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt nghiêng của Hein, đối phương chậm rãi nghiêng người đến, ngón tay vén mái tóc ướt nước của Tiêu Nham lên, nhẹ nhàng xoa ấn đuôi lông mày của cậu, nhưng ngữ điệu vạn năm lạnh như băng lại vẫn không thay đổi.
"Em tỉnh rồi sao? Thiếu tá."
Tiêu Nham mãnh liệt xoay người một cái, cưỡi trên người Hein, hai tay cậu đè chặt hai bên vai anh, tiếng giọt nước tích táp rơi xuống phá lệ rõ ràng.
Cậu tham lam nhìn Hein, ánh mắt bmột khắc cũng không chịu rời xa.
"Em không hối hận đã để anh lại trong thiết bị phản ứng kia. Nếu có xảy ra một nghìn lần một vạn lần nữa, em cũng sẽ làm như vậy."
Nước từ trên mặt Tiêu Nham rơi xuống mặt Hein, mà Hein dựa vào thành bồn tắm nhìn lên Tiêu Nham lại không hề có ý tránh nè.
"Anh biết." Hein giơ tay lên, lau sạch nước trên mặt Tiêu Nham, nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt cậu lúc này.
"Anh nói không sai, cho dù em có kết nối đầy đủ những ký ức trước đây được hay không, cho dù em sợ hãi sự cường đại của anh thế nào, đuổi theo bóng dáng anh, dù em có không muốn mãi lặp lại việc bị anh hấp dẫn đến mất đi sự kiểm soát đối với cuộc sống của mình ra sao, nhưng em vĩnh viễn vẫn bị anh thu hút."
"Anh không hề cường đại như em đã tưởng đâu."
Cho dù nói cái gì, Hein Burton vĩnh viễn ngắn gọn như thế. Hàm ý anh không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể dựa vào bản thân Tiêu Nham tự mình lý giải.
"Em biết anh yêu em, Đại tá. Không chỉ đơn thuần là vì ý muốn chiếm hữu. Nếu không anh đã có thể để mặc em vĩnh viễn bảo trì tư thái yếu đuối không thể chịu được dù chỉ một kích, như vậy em có thể mãi mãi nép dưới cánh chim bảo vệ của anh, phụ thuộc vào anh. Nhưng anh lại dẫn em ra ngoài khám phá thế giới vừa tốt đẹp vừa tàn khốc này, anh dùng sự tự do để dụ dỗ em đuổi theo con đường càng trở nên mạnh mẽ, chẳng qua anh có bao giờ nghĩ tới chưa, chờ đến khi em thật sự có được tự do, em sẽ rời bỏ anh?"
"Em muốn cái gì anh đều sẽ cho em cái đó. Nếu em rời bỏ anh, anh đuổi theo là được rồi."
Hein Burton vẫn luôn duy trì tư thế nhìn lên, nhưng tư thế này lại không chút yếu thế, ngược lại vô cùng kiên định như thể có một loại lực lượng nâng đỡ cả người Tiêu Nham.
Khẽ cúi đầu, Tiêu Nham dùng sức hôn lên môi người đàn ông này, mạnh đến mức nghe thấy xương cốt Hein bị đè ép đến mức vang lên từng tiếng rợn người, lần đầu tiên trong đời Tiêu Nham sinh ra xúc động muốn hủy diệt đối phương.
Hein ý đồ chống người dậy để ôm lấy Tiêu Nham, mà Tiêu Nham lại cực kỳ chấp nhất mà đè Hein về chỗ cũ.
Bọn họ dùng sức mà chiếm hữu đối phương, mà Hein đã thản nhiên chấp nhận sự đè ép của Tiêu Nham.
Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy mình phát điên, đoạn ký ức cậu bỏ lại Hein một lần lại một lần hiện lên đánh cho tinh thần cậu gần như tan rã, cậu lại hết lần này đến lần khác liều mạng quay trở về với anh, cậu toàn lực giãy dụa, chính là vì muốn tìm về đầy đủ những ký ức này.
Giờ khắc này, cậu rốt cục đã ôm lấy người đàn ông này, ngay trong hiện thực.
Tiêu Nham hoàn toàn mất kiểm soát, sau gáy Hein bị đặt trên mép bồn tắm, nếu còn tiếp tục thế này, đầu của anh có thể sẽ bị Tiêu Nham đập vụn.
Anh không thể không vươn tay ra giữ chặt cổ tay Tiêu Nham, dùng sức ngồi bật dậy, thoáng đẩy Tiêu Nham ra.
Tách khỏi Hein, Tiêu Nham dùng sức mà trừng đối phương, "Anh đang cự tuyệt em sao! Đại tá!"
"Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Chẳng qua anh không muốn để em hôn thi thể của anh mà thôi."
Lúc này Tiêu Nham mới ý thức được việc bản thân đã hoàn toàn tiếp nhận X-2 rồi, loại virus này khiến sức bật cơ thể cậu tăng cao 120% so với trước đây. Hiện tại cậu thật sự có thể đập vụn đầu Hein.
Hai tay Hein chậm rãi trượt ra phía sau thắt lưng Tiêu Nham, một tay ôm lấy cậu.
Giờ Tiêu Nham mới phát giác trên người mình không một mảnh vải, mà áo T-shirt màu trắng trên người Hein cũng ướt mèm dán sát trên người, đường cong cơ bắp tràn ngập lực độ lại không chút khoa trương hoàn toàn hiện ra trước mắt Tiêu Nham. Hein nặng nề đặt Tiêu Nham lên giường, cậu vươn tay vén vạt áo T-shirt của anh lên, sau đó lột phăng ra vứt sang một bên.
"Em đang mời gọi anh sao? Thiếu tá?" Bàn tay Hein đã bắt đầu khuấy động hậu huyệt của Tiêu Nham, dùng sức vuốt ve.
"Hay là anh muốn bị em làm?" Tiêu Nham nhếch môi cười.
"Xem ra anh thật sự đã chìu hư em rồi."
Môi Hein vừa mới hạ xuống, Tiêu Nham đã không thể chờ được mà ngửa cằm lên chào đón đối phương, cậu dùng hết khả năng đáp lại anh, mà Hein lại gần như không chút cảnh báo trước mà đâm sâu vào cơ thể Tiêu Nham. Xuyên xỏ mạnh mẽ hữu lực, va chạm cường đại đến mức không thể kháng cự, tất cả nhận thức của cậu đều bị phá hủy gần như không còn gì, người đàn ông này không hề cố kỵ mà biểu đạt cho cậu biết thứ tình cảm và dục vọng dành cho cậu mà anh chưa từng mở miệng nói ra. Va chạm của Hein mạnh đến mức khiến xương cốt toàn thân Tiêu Nham gần như vỡ vụn, nhưng mỗi khi anh rời đi, Tiêu Nham lại không thể khống chế bản thân mà dùng sức giữ đối phương lại.
Tiêu Nham không cầu xin tha thứ, cậu chỉ cố hết sức mà cảm thụ đối phương, bọn họ điên cuồng, dùng hết toàn lực mà thể hiện sự khát vọng lẫn nhau.
Mãi đến khi thần kinh Tiêu Nham rốt cục không chịu nổi, ngủ thiếp đi.
Hein chống trên người Tiêu Nham, hôn lên ấn đường của người thanh niên đang chìm trong giấc ngủ say. Cậu phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, ôm chặt lấy người đàn ông đã chiếm hữu mình.
Lúc này, Lauren đang buồn bực ngồi trong phòng nghiên cứu, trước mặt cậu là Wynne đang sử dụng hệ thống mô phỏng chiến đấu. Là người thực hiện việc đo lường kết quả, Lauren có thể cảm nhận được kỹ thuật tác chiến của Wynne tuyệt đối không thể hình dung bằng hai chữ "tinh xảo", mỗi một lần tiến vào hệ thống mô phỏng, anh sẽ tạo ra kỷ lục mới cao hơn lần trước, trải qua cả một ngày, Lauren có loại ảo giác "Có khi nào hệ thống đã không còn tác dụng huấn luyện đối với Thiếu tá Wynne rồi hay không".
Ngay trong nháy mắt khi Lauren ngẩn người, Wynne vốn đang huấn luyện trong hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt Lauren, lưỡi dao sắc bén dừng ngay trước mũi cậu.
"Ê, nhóc con thối, hệ thống thăng cấp của cậu làm không tệ nha!"
Lauren hít ngược một hơi, nhanh chóng rời khỏi hệ thống, mà Wynne đã gỡ thiết bị đầu cuối ra, chậm rãi đứng lên. Lauren vô cùng đề phòng Wynne, vừa nghĩ đến hình ảnh trong hệ thống mô phỏng khi nãy, liền cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi.
"Ha ha, lá gan của cậu thật là nhỏ, thật không biết Tiêu Nham sao lại xem trong cậu, cho cậu làm trợ thủ của mình nữa, nói không chừng ngày nào đó cậu rơi vào tay đám người Sóng Triều, không đến 3 giây đồng hồ đã làm phản."
"Anh... Anh... Dù sao Tiêu Nham cũng là Thiếu tá! Cái gì anh ta cũng mạnh hơn tôi! Nếu như không có virus X, đối mặt với tang thi anh ta có thể sống nổi sao?" Lauren bị thái độ khinh thường của Wynne chọc giận.
Wynne khoanh tay trước ngực nhìn Lauren, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt cũng càng trở nên lạnh lẽo.
"Quả thật, không có virus X, Tiêu Nham đối mặt với 10 con tang thi cũng chỉ có thể mất mạng. Nhưng mà trước khi tiếp nhận virus X, năng lực tác chiến của cậu ấy vẫn cao hơn đại đa số binh lính vũ trang bình thường, một mình cùng lúc giải quyết 2 con tang thi level 0 cũng không có vấn đề gì. Thậm chí năm đó Maya bị sát thủ của tổ chức Sóng Triều vây công, bị thương nằm giữa vũng máu, cậu ấy đã dám rời khỏi phòng điều khiển vốn rất an toàn, nổ súng bắn trúng tên sát thủ mới kịp thời cứu được Maya, lúc đó cậu ấy cũng như cậu, chỉ là một nghiên cứu sinh mà thôi."
Lauren nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới, Tiêu Nham đã từng trải qua những chuyện như vậy.
"Tôi không phải muốn cậu giống như đứa ngốc, cho dù đối mặt với nguy hiểm vẫn hữu dũng vô mưu mà lao đầu ra chịu chết, tôi muốn cậu tốt xấu gì cũng biết giới hạn mà tự bảo vệ bản thân."
"Anh là huấn luyện viên của tôi sao?" Lauren ngửa đầu hỏi.
Bàn tay Wynne đột nhiên vươn tới, dùng sức xoa xoa đầu Lauren, cậu ta vốn không thể chịu nổi sức lực như vậy, lập tức ngồi bẹp xuống, Wynne ôm bụng phá lên cười ha ha.
"Nhóc con, đùa cậu vui thật đó, tôi không phải huấn luyện viên của cậu, nghe nói tháng sau Lăng Tiêu có thời gian rảnh, hẳn là cậu ta sẽ dạy đám tân binh vừa mới gia nhập viện khoa học như các cậu!"
"Thiếu tá Lăng Tiêu?"
"Đúng vậy, tên đó hung dữ lắm đó! Hay là cậu năn nỉ tôi đi! Tôi sẽ đi nói với Lăng Tiêu, xem vó thể giao cậu cho tôi hay không!"
"Đùa giỡn tôi rất vui sao?" Lauren đứng bật dậy trừng Wynne.
"Đúng vậy, đùa cậu rất vui!" Wynne bỗng nhiên cúi thấp người, vang dội hôn một cái trên mặt Lauren, rồi xoay người nghênh ngang rời đi.
Lauren mở to hai mắt đứng sững sờ tại chỗ, trong khoảnh khắc khi cửa trượt khép lại, cậu như bị chấn kinh mà che mặt mình lại.
"Tiêu Nham —— Khi nào thì anh mới trở về chứ... Tôi sắp không ở nổi trong phòng nghiên cứu này nữa rồi a a a!"
Tiêu Nham ngủ cả một ngày khẽ xoay người, gối đầu lên vai Hein, lúc này mới cảm thấy có thứ gì vừa đúng lúc trượt ra khỏi thân thể mình.
Tiêu Nham mở mắt ra, vừa lúc đối diện tầm mắt Hein.
Người này không biết đã nhìn mình như thế này bao lâu rồi.
Nụ hôn của Hein dừng trên trán Tiêu Nahm.
"Cảm giác thế nào?"
Tiêu Nham thấp giọng cười, cắn nhẹ lên mũi Hen một cái, "Rất thích."
Cậu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ nói hai chữ này trước mặt Hein.
Vừa lúc đó, màn hình 3 chiều trên thiết bị liên lạc trên cổ tay Tiêu Nham đột nhiên hiện lên, hình ảnh Trung tướng Hervieu xuất hiện trước mắt hai người. Mà Hervieu cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh Hein hôn lên đuôi lông mày Tiêu Nham.
Trung tướng không thể không ho khan một tiếng.
"Thiếu tá Tiêu Nham, thật xin lỗi đã quấy rầy cậu "suy nghĩ", chẳng qua nghiên cứu của viên khoa học trung ương rất cần cậu. Không biết khì nào thì cậu có thể chấm dứt việc "suy nghĩ" này?"
Tiêu Nham không biết đây là lí do Hein xin nghỉ phép giúp mình, chỉ có thể mỉm cười cứng ngắt nói, "Trung tướng, thời gian "suy nghĩ" của tôi đã kết thúc."
"Tôi rất vui khi nghe được tin này. Đừng nói cho tôi biết, cả một tuần "suy nghĩ" này của cậu chính là ở cùng một chỗ với Đại tá Burton đó chứ."
"Không, tôi đang muốn báo cáo với ngài, tôi đã tiêm virus X-2 cho mình."
Trung tướng Hervieu rõ ràng ngẩn người, mày nhíu lại thật chặt sau đó chậm rãi giãn ra, "Như vậy hiện tại việc quan trong nhất của cậu chính là kiểm tra những dấu hiệu bệnh tật của cơ thể, thu thập mẫu máu xác nhận tính tương thích của X-2 với cơ thể cậu."
"Nếu độ tương thích của tôi tốt, tôi đề xuất tiến hành nghiên ngứu X-2 phù hợp với Liv, Mark và Wynne, lấy phản ứng của họ đối với X-2 làm cơ sở định lượng cho công thức tính độ phù hợp."
"Đề xuất của cậu được thông qua."
Ngay khi chấm dứt liên lạc với với Hervieu, Tiêu Nham liền thở ra một hơi.
"Kỳ thật em không cần đưa bọn họ lên đầu danh sách nghiên cứu độ tương thích như vậy đâu."
"Em phải làm như vậy." Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nhìn về phía trước, "Bọn họ là thủ hạ đắc lực nhất của anh. Em có dự cảm, Valentine sẽ không yên lặng quá lâu. Khi em tìm được công thức tính độ tương thích, Valentine tuyệt đối sẽ không ngồi yên nữa. Khi Shire và Sóng Triều không thể tránh né mà giao phong trực diện, em hy vọng thủ hạ anh đều ở trạng thái tốt nhất."
Ngày hôm sau, Tiêu Nham về tới phòng nghiên cứu, thu thập mẫu máu của nhóm Mark, bắt đầu rầm rộ tiến hành nghiên cứu.
Có dữ liệu nền tảng và ý tưởng trước rồi, việc phối chế X-2 phù hợp với bọn họ chỉ cần một tuần là đã hoàn thành.
Hôm nay, trong phòng nghiên cứu của Tiêu Nham, ngoại trừ Liv, Mark và Wynne, còn có Thiếu tướng Gordon và Hein.
Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc mà nói với bọn họ: "Tuy rằng trước đó đã có án lệ thành công của tôi và Đại tá Burton, nhưng tôi vẫn không thể cam đoan virus dùng cho mọi người sẽ đạt tới hiệu quả 100%, thậm chí nó có thể cướp đi tính mạng của mọi người."
Thiếu tướng Gordon nhìn thủ hạ của mình, mày nhíu rất chặt, "Mọi người là tinh anh trong tinh anh của bộ đội đặc chủng, tôi không thể tưởng tượng được việc sẽ mất đi bất cứ ai trong số mọi người. Mỗi một lần mọi người rời khỏi Shire chấp hành nhiệm vụ, tôi đều vô cùng thấp thỏm, sâu trong lòng vẫn luôn cầu mong mọi người sẽ còn đầy đủ mà đến trước mặt tôi báo cáo. Hiện tại, mọi người có thể tự mình lựa chọn tiếp thu hay không tiếp thu X-2, đây không phải là nhiệm vụ, chỉ là một lựa chọn mà viện khoa học trung ương đưa ra cho mọi người mà thôi."
Ba người đồng loạt nhìn về phía Hein, bọn họ chờ đợi một mệnh lệnh. Nhưng Hein lại trả lời vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
"Cho dù mọi người lựa chọn tiếp thu X-2 hay không, mọi người vẫn là thủ hạ của tôi. Mọi người vẫn sẽ được phái đi làm những nhiệm vụ không khác gì trước đây, mà sự tin tưởng tôi dành cho mọi người cũng sẽ không nhiều đi hoặc ít hơn."
Trong nhất thời, toàn bộ phòng nghiên cứu chìm vào im lặng.
"Tôi chấp nhận. Dù sao X-2 dành cho mỗi người đều không giống nhau, không ai có thể thay tôi thử cái này cả."
Liv là người đầu tiên đi đến trước mặt Tiêu Nham, cầm lấy bình thuốc có dán tên mình, đẩy nó vào trong súng tiêm, không chút do dự tiêm thẳng vào cơ thể mình.
Mark mở to mắt nhìn xong một màn này, sau đó thở ra một hơi, cũng cầm lấy bình thuốc thuộc về mình.
"Này, Mark... Anh cần phải nghĩ cho rõ..." Tiêu Nham biết tên Mark này rất ít khi chịu suy nghĩ, cậu không muốn anh ta đưa ra bất cứ quyết định nào dưới cơn xúc động.
Mark gãi gãi mặt, ha ha cười nói, "Tiêu Nham, cậu đã không còn là tên nhóc tân binh trước đây nữa rồi! Muốn suy nghĩ cái gì, cứ giao cho loại đầu óc thông minh như cậu là được, tôi chỉ cần tin tưởng cậu là được rồi!"
Wynn bỗng nhiên vỗ đầu Mark một cái, nhân tiện cầm lấy bình thuốc vốn dĩ của mình trên tay Mark, "Anh rõ ràng là Liv chọn cái gì thì chọn theo cái đó thì có! Anh nhìn cho rõ tên trên bình thuốc đi, đó là thuốc của tôi! Anh cái tên đầu đất này!"
"A! Là thuốc của cậu sao!" Mark bừng tỉnh, nhanh chóng trao đổi với Wynne.
Phòng nghiên cứu vốn dĩ căng thẳng nhất thời trởn nên thoải mái hơn không ít.
Mark và Wynne lần lượt tiếp nhận X-2, bọn họ được đưa vào phòng quan sát chuyên môn, do Tiêu Nham và Trung tướng Hervieu cùng nhau giám sát và kiểm tra các dấu hiệu bệnh lý cho bọn họ.
Khi nằm trong phòng quan sát, Mark kéo tay Liv.
"Này... Chờ tôi tỉnh lại... Tôi vẫn có thể nhìn thấy cô, đúng không?"
Liv nhìn biểu tình vô cùng khẩn trương của Mark, không khỏi cười thành tiếng, "Nhìn bộ dạng như thể tận thể này của anh, tôi còn tưởng rằng anh muốn cầu hôn với tôi chứ!"
Mặt Mark lập tức đỏ bừng.
Liv nằm vào trong khoang vô trùng, cười một tiếng, "Này, chút nữa gặp lại!"
Mà Wynne không ngờ tới chính là, Lauren cư nhiên cũng đến.
"Cậu là đang thực hiện nghĩa vụ của trợ thủ, đến đây giúp Tiêu Nham quan sát dấu hiệu bệnh lý của chúng tôi sao?"
Lauren lắc lắc đầu, trong mắt rõ ràng có chút lo lắng, lại vẫn giả vở làm ra bộ dạng miễn cưỡng nói: "Tôi nghe nói rất có thể anh sẽ chết, cho nên đến gặp anh lần cuối đó!"
"À, cậu yên tâm, tôi đã nói với Thiếu tá Lăng Tiêu rồi, chờ tôi tỉnh lại, sẽ đích thân huấn luyện cậu." Nói xong, Wynne liền muốn đóng cửa khoang vô trùng lại.
Lauren khẩn trương bước một bước về phía anh, "Này! Anh sẽ không thật sự chết đó chứ?"
Trên môi Wynne hiện lên tươi cười rạng rỡ, tại một khắc cuối cùng trước khi cửa khoang vô trùng đóng lại thì vươn tay véo mũi Lauren một cái, "Có muốn hôn tạm biệt với tôi không?"
Lauren chưa kịp đáp lại, Wynne đã nằm xuống, cửa khoang vô trùng hoàn toàn đóng lại.
Phục hồi tinh thần lại, Lauren hô to một tiếng, "Anh nằm mơ đi!"
Mà Wynne nằm trong khoang vô trùng cười muốn đau bụng.
Như đã dự đoán trước, ba người bọn họ đều xuất hiện tình trạng nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhịp tim không đều và ý thức hỗn loạn.
Thiếu tướng Gordon có chút lo lắng nói: "Có lẽ tôi không nên phê chuẩn cho ba người bọn họ đồng thời tiếp nhận X-2, hẳn là nên tích lũy kinh nghiệm, xác thực tỉ lệ thành công chắc chắn rồi mới... Được rồi, hiện tại nghĩ đến chuyện này đã không còn ý nghĩa nữa."
Maya đứng bên cạnh ông lại mỉm cười nhìn về phía Tiêu Nham đang tập trung tinh thần làm việc, ""Ba người bọn họ đối với Tiêu Nham mà nói là vô cùng đặc biệt, không chỉ là chiến hữu, mà còn là những người bạn vô cùng quan trọng. Khi Tiêu Nham nói sẽ điều chế X-2 thích hợp với bọn họ đầu tiên, đã nói lên cậu ấy có nắm chắc rất lớn. Thiếu tướng, ngài cảm thấy Tiêu Nham vẫn là cậu nghiên cứu sinh loại B không chút để ý đến mọi chuyện như trước đây sao?"
Thiếu tướng Gordon nhìn bóng dáng Tiêu Nham, cậu đang đâu ra đấy điều chỉnh số liệu, duy trì liên lạc với Trung tướng Hervieu, trầm tĩnh mà lão luyện. Hein ngồi bên cạnh cậu, cũng liên kết vào đầu cuối, liên tục bảo hộ đại não Tiêu Nham.
"Không, cậu ấy là tinh anh trong tinh anh." Thiếu tướng Gordon vô cùng khẳng định trả lời.
Trong ba người, người đầu tiên tỉnh lại chính là Mark, Người này vừa mở mắt ra đã bắt đầu la hét hỏi Liv ở đâu, khiến Tiêu Nham mặt đầy bó tay.
"Thiếu úy Mark, anh không phải là vội vàng muốn cầu hôn Liv đó chứ!" Tiêu Nham thấy tất cả số liệu kiểm tra bệnh lý của người này đều ở trạng thái bình thường, X-2 tương thích thành công 100%, không khỏi thở ra một hơi.
Mark cũng không để ý việc ngại ngùng, mở cửa khoang vô trùng liền chạy đến bên cạnh Liv, cách cửa thủy tinh nhìn chằm chằm vào Liv vẫn còn đang nhắm mắt, hai tay siết chặt, Tiêu Nham không khỏi lo lắng lỡ như người này nhịn không nổi mà đập vỡ khoang vô trùng thì biết phải làm thế nào. May mắn tuy rằng Mark có sốt ruột, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động gì quá xúc động. Như Tiêu Nham dự đoán trước, trong vòng 2 giờ đồng hồ sau đó Liv cũng tỉnh lại, mà người cậu thật sự lo lắng chính là Wynne.
Trình độ sinh động của virus X trong người Wynne khá cao, việc này quan hệ trực tiếp đến năng lực chiến đấu của anh ta.
Tiêu Nham thở ra một hơi, không ngừng lặp đi lặp lại tính toán hàm lượng dinh dưỡng mà Wynne cần, dù biết bản thân tính toán sẽ không phạm sai lầm, nhưng Tiêu Nham vẫn không thể khống chế mà thiếu tự tin.
Ngón tay lạnh lẽo được người nắm chặt, không cần rời khỏi đầu cuối, Tiêu Nham cũng biết đối phương là ai, trên thế giới này, chỉ có người này mới có thể khiến cậu cảm thấy bình tĩnh thong dong, cho dù gặp phải cảnh địa cầu bị diệt vong. Khác biệt với Liv và Mark, tình huống của virus trong cơ thể Wynne gần giống với Hein, tính sinh động của virus càng lúc càng tiến gần điểm giới hạn. Cho dù đã bổ sung đầy đủ hàm lượng dịch dinh dưỡng cho Wynne, nhưng vẫn liên tục bị cơ thể anh ta tiêu hóa sạch, không thể kiên trì đến khi virux X bị X-2 hoàn toàn thay thế. Trừ khi quá trình này hoàn thành trước khi cơ thể anh ta chưa bị phá hủy hoàn toàn.
============================
Chuyên bên lề:
Bí Đao Béo: Gần đây rất muốn ghép đôi Wynne với Lauren. Mặt thiếu nữ tinh anh độ đội đặc chủng công x tạc mao trợ lý nghiên cứu, mọi người cảm thấy sao nào?
Wynne: Nếu không chờ sau khi kết thúc thì viết phiên ngoại đi, sẽ không chiếm độ dài của chính văn.
Bí Đao Béo: Để tôi suy nghĩ một chút.
Wynne: Tôi muốn ăn thịt.
Lauren: Tôi mới không cần thành đối với người kia đâu! Tuyệt đối không cần! Kiên quyết không cần!
Wynne: Bé con, anh biết trong lòng em yêu anh cỡ nào, chỉ là khói mở miệng mà thôi.
Lauren: Anh đi chết đi!
=============================
/86/.
Đối phương hơi hơi cúi người xuống, khẽ hôn lên trán cậu, xúc cảm trong khoảnh khắc đó còn rõ ràng hơn tiếng trái tim đang đập trong lồng ngực.
Ý thức cậu dần dần trở nên hỗn độn, đầu Tiêu Nham chậm rãi trượt sang một bên, Hein đưa tay kéo cậu dựa vào trong ngực mình.
Tiêu Nham cảm thấy bản thân bước vào một mê cung, trước mắt không ngừng phát lại những ký ức cậu đặt Hein vào thiết bị phản ứng, dứt khoát tạm biệt anh rồi quay lưng rời đi.
Cậu biết bản thân muốn được ở lại bên cạnh người đàn ông này biết bao nhiêu.
Khoảnh khắc đó, anh không còn là huyền thoại gì cả, mà thuộc về cậu.
Hein cũng liên kết với thiết bị đầu cuối được trang bị trong phòng, tiến hành scan phân tích tình trạng thân thể Tiêu Nham, liên tục theo dõi. Toàn bộ số liệu kiểm tra cơ thể cũng như dấu hiệu bệnh trạng của cậu đều được Hein lưu giữ.
Nhiệt độ cơ thể của Tiêu Nham càng lúc càng cao, Hein cẩn thận đứng dậy, đặt Tiêu Nham nằm trên gối đầu giường. Anh mở tủ chứa đồ, lấy dịch dinh dưỡng ra, thành thạo tiêm vào trong người cậu.
Đây là một quá trình lâu dài, cả đêm đó, Tiêu Nham đã tiêu hao hết toàn bộ dịch dinh dưỡng dự trữ trong phòng của Hein.
Sáng sớm hôm sau, khi Liv mang theo số lượng lớn dịch dinh dưỡng đứng trước cửa phòng Hein, cô có chút lo lắng mà nhìn đội trưởng của mình.
"Sếp... Tôi biết Tiêu Nham hiện tại đã tiếp thu virus X, anh có thể sẽ cảm thấy cho dù có làm như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương cậu ấy... Nhưng mà..."
"Em ấy cần năng lượng." Hein không để cho Liv giải thích dài dòng, đẩy toàn bộ số dịch dinh dưỡng vào phòng, cửa trượt lập tức ngăn Liv ở bên ngoài.
Liên tục 3 ngày, Thiếu tá Tiêu Nham vẫn không trở lại phòng nghiên cứu của mình, đương nhiên lý do xin nghỉ phép của cậu vô cùng ngượng ép, chính là cậu cần thời gian "tập trung suy nghĩ", người gửi yêu cầu xin nghỉ phép cũng không phải là bản thân cậu, mà là Đại tá Burton.
Phản ứng của Lạc Hách và Herb Ritts sau khi biết được tin tức này khiến Lauren không khỏi bất an.
"Hả, Thiếu tá Tiêu Nham cần "tập trung suy nghĩ"?" Herb Ritts không chút đứng đắn mà chớp chớp mắt với Lạc Hách.
Lauren cho dù có ngốc đến cỡ nào cũng hiểu được bốn chữ "tập trung suy nghĩ" nhất định có hàm nghĩa khác.
Lạc Hách vẫn híp hai mắt như trước, thật lâu sau mới nói một câu: "Hoặc là chúng ta nên tiến hành một nghiên cứu tên là —— Khả năng kéo dài của Đại tá Burton."
Lauren không hiểu, nhỏ giọng hỏi lại: "Tên Tiêu Nham kia nhất định là đang lười biến, hiện tại chắc đang ở chỗ nào đó uống bia xem mua thoát y cho xem! Anh ta muốn tập trung suy nghĩ thì liên quan gì đến Đại tá Burton?"
Herb Ritts quay đầu, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm Lauren, "Cả đời này chắc Thiếu tá Tiêu Nham cũng không có cơ hội uống bia xem múa thoát y đâu, hơn nữa cũng chỉ có Đại tá Burton mới có thể khiến cậu ta "tập trung suy nghĩ" liên tục mấy ngày không ra khỏi cửa.""
"Cái gì?" Lauren nghiêng đầu, vẫn còn đang tiêu hóa quan hệ nhân quả trong câu nói này.
Lạc Hách một phen túm tay áo Herb Ritts, "Đi thôi, đừng có dạy hư trẻ con. Tôi mời cậu uống bia xem múa thoát y."
"Khỉ! Tôi mới không cần đi cùng với anh! Buông ra!"
Cứ như vậy, Herb Ritts và Lạc Hách biến mất ở cuối thông đạo.
Lúc này toàn thân Tiêu Nham đã ướt mồ hôi, nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn ở mức rất cao như cũ.
Hein xả nước lạnh vào trong bồn tắm lớn, cởi áo khoác màu trắng dành cho nghiên cứu viên trên người Tiêu Nham ra, lại cởi hết quần áo còn lại trên người cậu, ôm lấy cậu chậm rãi thả vào trong bồn tắm.
"Ưm..."
Cảm giác thoải mái khi được hạ nhiệt độ khiến Tiêu Nham phát ra một tiếng rên rỉ.
Hein vẫn liên tục bổ sung dịch dinh dưỡng cho cậu.
Đại não của cậu vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh tại thời điểm cậu và Hein ly biệt, mỗi một lần xoay người rời đi, trái tim đều đau đớn như bị xé nhỏ. Cậu theo bản năng muốn nắm giữ thứ gì đó, vì thế vươn tay nắm chặt thành bồn tắm. Sức mạnh do virus X mang đến khiến cậu bóp mạnh đến mức bồn tắm bằng sứ xuất hiện vết rạn, Hein vội vàng nắm chặt cổ tay cậu, nghiêng người nằm vào trong làn nước lạnh lẽo, ôm chặt lấy Tiêu Nham.
"Anh đang ở đây, ngay bên cạnh em." Hein kề sát bên tai Tiêu Nham nhẹ giọng nói.
Tựa như người bên cạnh là nguồn sức mạnh của mình, Tiêu Nham không tiếp tục kiềm giữ bản thân nữa, mà theo tiềm thức nghiêng người qua, ôm chặt lấy cơ thể Hein. Thế nên xương cốt Hein lập tức phát ra tiếng vang "răng rắc", không ngừng lặp lại quá trình vỡ vụn và chữa trị.
Anh chưa từng tỏ ra khó chịu dù chỉ là một cái nhíu mày, cũng chưa từng gỡ tay Tiêu Nham ra, từ đấu đến cuối chỉ bao dung mà ôm lấy cậu, đặt đầu cậu tựa trên vai mình.
Đêm hôm đó, cơn sốt cao của Tiêu Nham dần dần rút lui, đại não hỗn loạn dần dần thanh tỉnh.
Thoáng mở to mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt nghiêng của Hein, đối phương chậm rãi nghiêng người đến, ngón tay vén mái tóc ướt nước của Tiêu Nham lên, nhẹ nhàng xoa ấn đuôi lông mày của cậu, nhưng ngữ điệu vạn năm lạnh như băng lại vẫn không thay đổi.
"Em tỉnh rồi sao? Thiếu tá."
Tiêu Nham mãnh liệt xoay người một cái, cưỡi trên người Hein, hai tay cậu đè chặt hai bên vai anh, tiếng giọt nước tích táp rơi xuống phá lệ rõ ràng.
Cậu tham lam nhìn Hein, ánh mắt bmột khắc cũng không chịu rời xa.
"Em không hối hận đã để anh lại trong thiết bị phản ứng kia. Nếu có xảy ra một nghìn lần một vạn lần nữa, em cũng sẽ làm như vậy."
Nước từ trên mặt Tiêu Nham rơi xuống mặt Hein, mà Hein dựa vào thành bồn tắm nhìn lên Tiêu Nham lại không hề có ý tránh nè.
"Anh biết." Hein giơ tay lên, lau sạch nước trên mặt Tiêu Nham, nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt cậu lúc này.
"Anh nói không sai, cho dù em có kết nối đầy đủ những ký ức trước đây được hay không, cho dù em sợ hãi sự cường đại của anh thế nào, đuổi theo bóng dáng anh, dù em có không muốn mãi lặp lại việc bị anh hấp dẫn đến mất đi sự kiểm soát đối với cuộc sống của mình ra sao, nhưng em vĩnh viễn vẫn bị anh thu hút."
"Anh không hề cường đại như em đã tưởng đâu."
Cho dù nói cái gì, Hein Burton vĩnh viễn ngắn gọn như thế. Hàm ý anh không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể dựa vào bản thân Tiêu Nham tự mình lý giải.
"Em biết anh yêu em, Đại tá. Không chỉ đơn thuần là vì ý muốn chiếm hữu. Nếu không anh đã có thể để mặc em vĩnh viễn bảo trì tư thái yếu đuối không thể chịu được dù chỉ một kích, như vậy em có thể mãi mãi nép dưới cánh chim bảo vệ của anh, phụ thuộc vào anh. Nhưng anh lại dẫn em ra ngoài khám phá thế giới vừa tốt đẹp vừa tàn khốc này, anh dùng sự tự do để dụ dỗ em đuổi theo con đường càng trở nên mạnh mẽ, chẳng qua anh có bao giờ nghĩ tới chưa, chờ đến khi em thật sự có được tự do, em sẽ rời bỏ anh?"
"Em muốn cái gì anh đều sẽ cho em cái đó. Nếu em rời bỏ anh, anh đuổi theo là được rồi."
Hein Burton vẫn luôn duy trì tư thế nhìn lên, nhưng tư thế này lại không chút yếu thế, ngược lại vô cùng kiên định như thể có một loại lực lượng nâng đỡ cả người Tiêu Nham.
Khẽ cúi đầu, Tiêu Nham dùng sức hôn lên môi người đàn ông này, mạnh đến mức nghe thấy xương cốt Hein bị đè ép đến mức vang lên từng tiếng rợn người, lần đầu tiên trong đời Tiêu Nham sinh ra xúc động muốn hủy diệt đối phương.
Hein ý đồ chống người dậy để ôm lấy Tiêu Nham, mà Tiêu Nham lại cực kỳ chấp nhất mà đè Hein về chỗ cũ.
Bọn họ dùng sức mà chiếm hữu đối phương, mà Hein đã thản nhiên chấp nhận sự đè ép của Tiêu Nham.
Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy mình phát điên, đoạn ký ức cậu bỏ lại Hein một lần lại một lần hiện lên đánh cho tinh thần cậu gần như tan rã, cậu lại hết lần này đến lần khác liều mạng quay trở về với anh, cậu toàn lực giãy dụa, chính là vì muốn tìm về đầy đủ những ký ức này.
Giờ khắc này, cậu rốt cục đã ôm lấy người đàn ông này, ngay trong hiện thực.
Tiêu Nham hoàn toàn mất kiểm soát, sau gáy Hein bị đặt trên mép bồn tắm, nếu còn tiếp tục thế này, đầu của anh có thể sẽ bị Tiêu Nham đập vụn.
Anh không thể không vươn tay ra giữ chặt cổ tay Tiêu Nham, dùng sức ngồi bật dậy, thoáng đẩy Tiêu Nham ra.
Tách khỏi Hein, Tiêu Nham dùng sức mà trừng đối phương, "Anh đang cự tuyệt em sao! Đại tá!"
"Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Chẳng qua anh không muốn để em hôn thi thể của anh mà thôi."
Lúc này Tiêu Nham mới ý thức được việc bản thân đã hoàn toàn tiếp nhận X-2 rồi, loại virus này khiến sức bật cơ thể cậu tăng cao 120% so với trước đây. Hiện tại cậu thật sự có thể đập vụn đầu Hein.
Hai tay Hein chậm rãi trượt ra phía sau thắt lưng Tiêu Nham, một tay ôm lấy cậu.
Giờ Tiêu Nham mới phát giác trên người mình không một mảnh vải, mà áo T-shirt màu trắng trên người Hein cũng ướt mèm dán sát trên người, đường cong cơ bắp tràn ngập lực độ lại không chút khoa trương hoàn toàn hiện ra trước mắt Tiêu Nham. Hein nặng nề đặt Tiêu Nham lên giường, cậu vươn tay vén vạt áo T-shirt của anh lên, sau đó lột phăng ra vứt sang một bên.
"Em đang mời gọi anh sao? Thiếu tá?" Bàn tay Hein đã bắt đầu khuấy động hậu huyệt của Tiêu Nham, dùng sức vuốt ve.
"Hay là anh muốn bị em làm?" Tiêu Nham nhếch môi cười.
"Xem ra anh thật sự đã chìu hư em rồi."
Môi Hein vừa mới hạ xuống, Tiêu Nham đã không thể chờ được mà ngửa cằm lên chào đón đối phương, cậu dùng hết khả năng đáp lại anh, mà Hein lại gần như không chút cảnh báo trước mà đâm sâu vào cơ thể Tiêu Nham. Xuyên xỏ mạnh mẽ hữu lực, va chạm cường đại đến mức không thể kháng cự, tất cả nhận thức của cậu đều bị phá hủy gần như không còn gì, người đàn ông này không hề cố kỵ mà biểu đạt cho cậu biết thứ tình cảm và dục vọng dành cho cậu mà anh chưa từng mở miệng nói ra. Va chạm của Hein mạnh đến mức khiến xương cốt toàn thân Tiêu Nham gần như vỡ vụn, nhưng mỗi khi anh rời đi, Tiêu Nham lại không thể khống chế bản thân mà dùng sức giữ đối phương lại.
Tiêu Nham không cầu xin tha thứ, cậu chỉ cố hết sức mà cảm thụ đối phương, bọn họ điên cuồng, dùng hết toàn lực mà thể hiện sự khát vọng lẫn nhau.
Mãi đến khi thần kinh Tiêu Nham rốt cục không chịu nổi, ngủ thiếp đi.
Hein chống trên người Tiêu Nham, hôn lên ấn đường của người thanh niên đang chìm trong giấc ngủ say. Cậu phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, ôm chặt lấy người đàn ông đã chiếm hữu mình.
Lúc này, Lauren đang buồn bực ngồi trong phòng nghiên cứu, trước mặt cậu là Wynne đang sử dụng hệ thống mô phỏng chiến đấu. Là người thực hiện việc đo lường kết quả, Lauren có thể cảm nhận được kỹ thuật tác chiến của Wynne tuyệt đối không thể hình dung bằng hai chữ "tinh xảo", mỗi một lần tiến vào hệ thống mô phỏng, anh sẽ tạo ra kỷ lục mới cao hơn lần trước, trải qua cả một ngày, Lauren có loại ảo giác "Có khi nào hệ thống đã không còn tác dụng huấn luyện đối với Thiếu tá Wynne rồi hay không".
Ngay trong nháy mắt khi Lauren ngẩn người, Wynne vốn đang huấn luyện trong hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt Lauren, lưỡi dao sắc bén dừng ngay trước mũi cậu.
"Ê, nhóc con thối, hệ thống thăng cấp của cậu làm không tệ nha!"
Lauren hít ngược một hơi, nhanh chóng rời khỏi hệ thống, mà Wynne đã gỡ thiết bị đầu cuối ra, chậm rãi đứng lên. Lauren vô cùng đề phòng Wynne, vừa nghĩ đến hình ảnh trong hệ thống mô phỏng khi nãy, liền cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi.
"Ha ha, lá gan của cậu thật là nhỏ, thật không biết Tiêu Nham sao lại xem trong cậu, cho cậu làm trợ thủ của mình nữa, nói không chừng ngày nào đó cậu rơi vào tay đám người Sóng Triều, không đến 3 giây đồng hồ đã làm phản."
"Anh... Anh... Dù sao Tiêu Nham cũng là Thiếu tá! Cái gì anh ta cũng mạnh hơn tôi! Nếu như không có virus X, đối mặt với tang thi anh ta có thể sống nổi sao?" Lauren bị thái độ khinh thường của Wynne chọc giận.
Wynne khoanh tay trước ngực nhìn Lauren, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt cũng càng trở nên lạnh lẽo.
"Quả thật, không có virus X, Tiêu Nham đối mặt với 10 con tang thi cũng chỉ có thể mất mạng. Nhưng mà trước khi tiếp nhận virus X, năng lực tác chiến của cậu ấy vẫn cao hơn đại đa số binh lính vũ trang bình thường, một mình cùng lúc giải quyết 2 con tang thi level 0 cũng không có vấn đề gì. Thậm chí năm đó Maya bị sát thủ của tổ chức Sóng Triều vây công, bị thương nằm giữa vũng máu, cậu ấy đã dám rời khỏi phòng điều khiển vốn rất an toàn, nổ súng bắn trúng tên sát thủ mới kịp thời cứu được Maya, lúc đó cậu ấy cũng như cậu, chỉ là một nghiên cứu sinh mà thôi."
Lauren nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới, Tiêu Nham đã từng trải qua những chuyện như vậy.
"Tôi không phải muốn cậu giống như đứa ngốc, cho dù đối mặt với nguy hiểm vẫn hữu dũng vô mưu mà lao đầu ra chịu chết, tôi muốn cậu tốt xấu gì cũng biết giới hạn mà tự bảo vệ bản thân."
"Anh là huấn luyện viên của tôi sao?" Lauren ngửa đầu hỏi.
Bàn tay Wynne đột nhiên vươn tới, dùng sức xoa xoa đầu Lauren, cậu ta vốn không thể chịu nổi sức lực như vậy, lập tức ngồi bẹp xuống, Wynne ôm bụng phá lên cười ha ha.
"Nhóc con, đùa cậu vui thật đó, tôi không phải huấn luyện viên của cậu, nghe nói tháng sau Lăng Tiêu có thời gian rảnh, hẳn là cậu ta sẽ dạy đám tân binh vừa mới gia nhập viện khoa học như các cậu!"
"Thiếu tá Lăng Tiêu?"
"Đúng vậy, tên đó hung dữ lắm đó! Hay là cậu năn nỉ tôi đi! Tôi sẽ đi nói với Lăng Tiêu, xem vó thể giao cậu cho tôi hay không!"
"Đùa giỡn tôi rất vui sao?" Lauren đứng bật dậy trừng Wynne.
"Đúng vậy, đùa cậu rất vui!" Wynne bỗng nhiên cúi thấp người, vang dội hôn một cái trên mặt Lauren, rồi xoay người nghênh ngang rời đi.
Lauren mở to hai mắt đứng sững sờ tại chỗ, trong khoảnh khắc khi cửa trượt khép lại, cậu như bị chấn kinh mà che mặt mình lại.
"Tiêu Nham —— Khi nào thì anh mới trở về chứ... Tôi sắp không ở nổi trong phòng nghiên cứu này nữa rồi a a a!"
Tiêu Nham ngủ cả một ngày khẽ xoay người, gối đầu lên vai Hein, lúc này mới cảm thấy có thứ gì vừa đúng lúc trượt ra khỏi thân thể mình.
Tiêu Nham mở mắt ra, vừa lúc đối diện tầm mắt Hein.
Người này không biết đã nhìn mình như thế này bao lâu rồi.
Nụ hôn của Hein dừng trên trán Tiêu Nahm.
"Cảm giác thế nào?"
Tiêu Nham thấp giọng cười, cắn nhẹ lên mũi Hen một cái, "Rất thích."
Cậu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ nói hai chữ này trước mặt Hein.
Vừa lúc đó, màn hình 3 chiều trên thiết bị liên lạc trên cổ tay Tiêu Nham đột nhiên hiện lên, hình ảnh Trung tướng Hervieu xuất hiện trước mắt hai người. Mà Hervieu cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh Hein hôn lên đuôi lông mày Tiêu Nham.
Trung tướng không thể không ho khan một tiếng.
"Thiếu tá Tiêu Nham, thật xin lỗi đã quấy rầy cậu "suy nghĩ", chẳng qua nghiên cứu của viên khoa học trung ương rất cần cậu. Không biết khì nào thì cậu có thể chấm dứt việc "suy nghĩ" này?"
Tiêu Nham không biết đây là lí do Hein xin nghỉ phép giúp mình, chỉ có thể mỉm cười cứng ngắt nói, "Trung tướng, thời gian "suy nghĩ" của tôi đã kết thúc."
"Tôi rất vui khi nghe được tin này. Đừng nói cho tôi biết, cả một tuần "suy nghĩ" này của cậu chính là ở cùng một chỗ với Đại tá Burton đó chứ."
"Không, tôi đang muốn báo cáo với ngài, tôi đã tiêm virus X-2 cho mình."
Trung tướng Hervieu rõ ràng ngẩn người, mày nhíu lại thật chặt sau đó chậm rãi giãn ra, "Như vậy hiện tại việc quan trong nhất của cậu chính là kiểm tra những dấu hiệu bệnh tật của cơ thể, thu thập mẫu máu xác nhận tính tương thích của X-2 với cơ thể cậu."
"Nếu độ tương thích của tôi tốt, tôi đề xuất tiến hành nghiên ngứu X-2 phù hợp với Liv, Mark và Wynne, lấy phản ứng của họ đối với X-2 làm cơ sở định lượng cho công thức tính độ phù hợp."
"Đề xuất của cậu được thông qua."
Ngay khi chấm dứt liên lạc với với Hervieu, Tiêu Nham liền thở ra một hơi.
"Kỳ thật em không cần đưa bọn họ lên đầu danh sách nghiên cứu độ tương thích như vậy đâu."
"Em phải làm như vậy." Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nhìn về phía trước, "Bọn họ là thủ hạ đắc lực nhất của anh. Em có dự cảm, Valentine sẽ không yên lặng quá lâu. Khi em tìm được công thức tính độ tương thích, Valentine tuyệt đối sẽ không ngồi yên nữa. Khi Shire và Sóng Triều không thể tránh né mà giao phong trực diện, em hy vọng thủ hạ anh đều ở trạng thái tốt nhất."
Ngày hôm sau, Tiêu Nham về tới phòng nghiên cứu, thu thập mẫu máu của nhóm Mark, bắt đầu rầm rộ tiến hành nghiên cứu.
Có dữ liệu nền tảng và ý tưởng trước rồi, việc phối chế X-2 phù hợp với bọn họ chỉ cần một tuần là đã hoàn thành.
Hôm nay, trong phòng nghiên cứu của Tiêu Nham, ngoại trừ Liv, Mark và Wynne, còn có Thiếu tướng Gordon và Hein.
Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc mà nói với bọn họ: "Tuy rằng trước đó đã có án lệ thành công của tôi và Đại tá Burton, nhưng tôi vẫn không thể cam đoan virus dùng cho mọi người sẽ đạt tới hiệu quả 100%, thậm chí nó có thể cướp đi tính mạng của mọi người."
Thiếu tướng Gordon nhìn thủ hạ của mình, mày nhíu rất chặt, "Mọi người là tinh anh trong tinh anh của bộ đội đặc chủng, tôi không thể tưởng tượng được việc sẽ mất đi bất cứ ai trong số mọi người. Mỗi một lần mọi người rời khỏi Shire chấp hành nhiệm vụ, tôi đều vô cùng thấp thỏm, sâu trong lòng vẫn luôn cầu mong mọi người sẽ còn đầy đủ mà đến trước mặt tôi báo cáo. Hiện tại, mọi người có thể tự mình lựa chọn tiếp thu hay không tiếp thu X-2, đây không phải là nhiệm vụ, chỉ là một lựa chọn mà viện khoa học trung ương đưa ra cho mọi người mà thôi."
Ba người đồng loạt nhìn về phía Hein, bọn họ chờ đợi một mệnh lệnh. Nhưng Hein lại trả lời vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
"Cho dù mọi người lựa chọn tiếp thu X-2 hay không, mọi người vẫn là thủ hạ của tôi. Mọi người vẫn sẽ được phái đi làm những nhiệm vụ không khác gì trước đây, mà sự tin tưởng tôi dành cho mọi người cũng sẽ không nhiều đi hoặc ít hơn."
Trong nhất thời, toàn bộ phòng nghiên cứu chìm vào im lặng.
"Tôi chấp nhận. Dù sao X-2 dành cho mỗi người đều không giống nhau, không ai có thể thay tôi thử cái này cả."
Liv là người đầu tiên đi đến trước mặt Tiêu Nham, cầm lấy bình thuốc có dán tên mình, đẩy nó vào trong súng tiêm, không chút do dự tiêm thẳng vào cơ thể mình.
Mark mở to mắt nhìn xong một màn này, sau đó thở ra một hơi, cũng cầm lấy bình thuốc thuộc về mình.
"Này, Mark... Anh cần phải nghĩ cho rõ..." Tiêu Nham biết tên Mark này rất ít khi chịu suy nghĩ, cậu không muốn anh ta đưa ra bất cứ quyết định nào dưới cơn xúc động.
Mark gãi gãi mặt, ha ha cười nói, "Tiêu Nham, cậu đã không còn là tên nhóc tân binh trước đây nữa rồi! Muốn suy nghĩ cái gì, cứ giao cho loại đầu óc thông minh như cậu là được, tôi chỉ cần tin tưởng cậu là được rồi!"
Wynn bỗng nhiên vỗ đầu Mark một cái, nhân tiện cầm lấy bình thuốc vốn dĩ của mình trên tay Mark, "Anh rõ ràng là Liv chọn cái gì thì chọn theo cái đó thì có! Anh nhìn cho rõ tên trên bình thuốc đi, đó là thuốc của tôi! Anh cái tên đầu đất này!"
"A! Là thuốc của cậu sao!" Mark bừng tỉnh, nhanh chóng trao đổi với Wynne.
Phòng nghiên cứu vốn dĩ căng thẳng nhất thời trởn nên thoải mái hơn không ít.
Mark và Wynne lần lượt tiếp nhận X-2, bọn họ được đưa vào phòng quan sát chuyên môn, do Tiêu Nham và Trung tướng Hervieu cùng nhau giám sát và kiểm tra các dấu hiệu bệnh lý cho bọn họ.
Khi nằm trong phòng quan sát, Mark kéo tay Liv.
"Này... Chờ tôi tỉnh lại... Tôi vẫn có thể nhìn thấy cô, đúng không?"
Liv nhìn biểu tình vô cùng khẩn trương của Mark, không khỏi cười thành tiếng, "Nhìn bộ dạng như thể tận thể này của anh, tôi còn tưởng rằng anh muốn cầu hôn với tôi chứ!"
Mặt Mark lập tức đỏ bừng.
Liv nằm vào trong khoang vô trùng, cười một tiếng, "Này, chút nữa gặp lại!"
Mà Wynne không ngờ tới chính là, Lauren cư nhiên cũng đến.
"Cậu là đang thực hiện nghĩa vụ của trợ thủ, đến đây giúp Tiêu Nham quan sát dấu hiệu bệnh lý của chúng tôi sao?"
Lauren lắc lắc đầu, trong mắt rõ ràng có chút lo lắng, lại vẫn giả vở làm ra bộ dạng miễn cưỡng nói: "Tôi nghe nói rất có thể anh sẽ chết, cho nên đến gặp anh lần cuối đó!"
"À, cậu yên tâm, tôi đã nói với Thiếu tá Lăng Tiêu rồi, chờ tôi tỉnh lại, sẽ đích thân huấn luyện cậu." Nói xong, Wynne liền muốn đóng cửa khoang vô trùng lại.
Lauren khẩn trương bước một bước về phía anh, "Này! Anh sẽ không thật sự chết đó chứ?"
Trên môi Wynne hiện lên tươi cười rạng rỡ, tại một khắc cuối cùng trước khi cửa khoang vô trùng đóng lại thì vươn tay véo mũi Lauren một cái, "Có muốn hôn tạm biệt với tôi không?"
Lauren chưa kịp đáp lại, Wynne đã nằm xuống, cửa khoang vô trùng hoàn toàn đóng lại.
Phục hồi tinh thần lại, Lauren hô to một tiếng, "Anh nằm mơ đi!"
Mà Wynne nằm trong khoang vô trùng cười muốn đau bụng.
Như đã dự đoán trước, ba người bọn họ đều xuất hiện tình trạng nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhịp tim không đều và ý thức hỗn loạn.
Thiếu tướng Gordon có chút lo lắng nói: "Có lẽ tôi không nên phê chuẩn cho ba người bọn họ đồng thời tiếp nhận X-2, hẳn là nên tích lũy kinh nghiệm, xác thực tỉ lệ thành công chắc chắn rồi mới... Được rồi, hiện tại nghĩ đến chuyện này đã không còn ý nghĩa nữa."
Maya đứng bên cạnh ông lại mỉm cười nhìn về phía Tiêu Nham đang tập trung tinh thần làm việc, ""Ba người bọn họ đối với Tiêu Nham mà nói là vô cùng đặc biệt, không chỉ là chiến hữu, mà còn là những người bạn vô cùng quan trọng. Khi Tiêu Nham nói sẽ điều chế X-2 thích hợp với bọn họ đầu tiên, đã nói lên cậu ấy có nắm chắc rất lớn. Thiếu tướng, ngài cảm thấy Tiêu Nham vẫn là cậu nghiên cứu sinh loại B không chút để ý đến mọi chuyện như trước đây sao?"
Thiếu tướng Gordon nhìn bóng dáng Tiêu Nham, cậu đang đâu ra đấy điều chỉnh số liệu, duy trì liên lạc với Trung tướng Hervieu, trầm tĩnh mà lão luyện. Hein ngồi bên cạnh cậu, cũng liên kết vào đầu cuối, liên tục bảo hộ đại não Tiêu Nham.
"Không, cậu ấy là tinh anh trong tinh anh." Thiếu tướng Gordon vô cùng khẳng định trả lời.
Trong ba người, người đầu tiên tỉnh lại chính là Mark, Người này vừa mở mắt ra đã bắt đầu la hét hỏi Liv ở đâu, khiến Tiêu Nham mặt đầy bó tay.
"Thiếu úy Mark, anh không phải là vội vàng muốn cầu hôn Liv đó chứ!" Tiêu Nham thấy tất cả số liệu kiểm tra bệnh lý của người này đều ở trạng thái bình thường, X-2 tương thích thành công 100%, không khỏi thở ra một hơi.
Mark cũng không để ý việc ngại ngùng, mở cửa khoang vô trùng liền chạy đến bên cạnh Liv, cách cửa thủy tinh nhìn chằm chằm vào Liv vẫn còn đang nhắm mắt, hai tay siết chặt, Tiêu Nham không khỏi lo lắng lỡ như người này nhịn không nổi mà đập vỡ khoang vô trùng thì biết phải làm thế nào. May mắn tuy rằng Mark có sốt ruột, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động gì quá xúc động. Như Tiêu Nham dự đoán trước, trong vòng 2 giờ đồng hồ sau đó Liv cũng tỉnh lại, mà người cậu thật sự lo lắng chính là Wynne.
Trình độ sinh động của virus X trong người Wynne khá cao, việc này quan hệ trực tiếp đến năng lực chiến đấu của anh ta.
Tiêu Nham thở ra một hơi, không ngừng lặp đi lặp lại tính toán hàm lượng dinh dưỡng mà Wynne cần, dù biết bản thân tính toán sẽ không phạm sai lầm, nhưng Tiêu Nham vẫn không thể khống chế mà thiếu tự tin.
Ngón tay lạnh lẽo được người nắm chặt, không cần rời khỏi đầu cuối, Tiêu Nham cũng biết đối phương là ai, trên thế giới này, chỉ có người này mới có thể khiến cậu cảm thấy bình tĩnh thong dong, cho dù gặp phải cảnh địa cầu bị diệt vong. Khác biệt với Liv và Mark, tình huống của virus trong cơ thể Wynne gần giống với Hein, tính sinh động của virus càng lúc càng tiến gần điểm giới hạn. Cho dù đã bổ sung đầy đủ hàm lượng dịch dinh dưỡng cho Wynne, nhưng vẫn liên tục bị cơ thể anh ta tiêu hóa sạch, không thể kiên trì đến khi virux X bị X-2 hoàn toàn thay thế. Trừ khi quá trình này hoàn thành trước khi cơ thể anh ta chưa bị phá hủy hoàn toàn.
============================
Chuyên bên lề:
Bí Đao Béo: Gần đây rất muốn ghép đôi Wynne với Lauren. Mặt thiếu nữ tinh anh độ đội đặc chủng công x tạc mao trợ lý nghiên cứu, mọi người cảm thấy sao nào?
Wynne: Nếu không chờ sau khi kết thúc thì viết phiên ngoại đi, sẽ không chiếm độ dài của chính văn.
Bí Đao Béo: Để tôi suy nghĩ một chút.
Wynne: Tôi muốn ăn thịt.
Lauren: Tôi mới không cần thành đối với người kia đâu! Tuyệt đối không cần! Kiên quyết không cần!
Wynne: Bé con, anh biết trong lòng em yêu anh cỡ nào, chỉ là khói mở miệng mà thôi.
Lauren: Anh đi chết đi!
=============================
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook