/72/.

"Tôi không ngờ cậu cũng có những thời điểm lạc quan đến mù quáng như vậy." Thiếu tướng Gordon vuốt mặt.

"Bởi vì Jane Wallace sẽ không để chuyện này xảy ra. Nữ phù thủy Clare đang ở đâu?"

"Ha..." Thiếu tướng Gordon xoa xoa ấn đường của mình, "Đừng nói cho tôi biết cậu muốn tra tấn đại não của cô ta nhé! Người phụ nữ này vô cùng mạnh mẽ, đã có ba cán bộ tra tấn tinh anh của chúng ta bị tổn thương thần kinh khi tiến vào đại não cô ta. Cậu có hiểu lời tôi nói có ý gì không?"

"Clare đã giết chết bọn họ trong đại não của cô tả."

"Cho nên..."

"Cho nên tôi muốn tiến vào tiềm thức của cô ta. Xin lập tức sắp xếp."

Ngữ điệu mệnh lệnh trong nháy mắt khiến Thiếu tướng Gordon hơi ngẩn ra.

"Cô ta là nữ phù thủy Clare, tiềm thức của cô ta sẽ không giống như Tiêu Nham chẳng chút đề phòng đối với cậu! Cậu không nhớ những gì mà cậu và Trầm Băng phải đối mặt trong tiềm thức của Trung tướng Rynodine lúc trước hay sao? Đến hiện tại thương tổn thần kinh của Trầm Băng vẫn còn chưa khôi phục nữa đó!"

"Xin hãy chuẩn bị, Thiếu tướng." Hein hơi chồm người tới, sợi tóc màu nâu vàng dưới ánh sáng trong căn phòng trở nên lạnh băng lại càng thêm đẹp mắt, đường nét đôi mắt của anh vốn đã đủ tinh tế đến mức thách thức giới hạn thẩm mỹ của nhân loại, Thiếu tướng Gordon lần đầu tiên đối diện với thủ hạ của mình một cách gần gũi như vậy.

"Cậu điên rồi... Hãy suy nghĩ đến cái giá mà Thiếu úy Tiêu Nham đã phải trả để cho cậu được sống!"

"Thiếu tướng." Hein nghiêng người, dùng ngón tay móc lấy một chiếc microdisk từ trong bắp thịt trên bả vai của mình, động tác của anh gọn gàng mà dứt khoát, không có chút cảm giác khó chịu nào dù máu thịt mơ hồ, "Đây là số liệu nghiên cứu của Thiếu úy Tiêu Nham, cho dù tôi xảy ra chuyện gì, cũng không cản trở việc Shire tiếp tục nghiên cứu X-2, càng ngày sẽ càng có nhiều bộ đội đặc chủng thoát lý gông cùm xiềng xích của virus X."

Thiếu tướng Gordon nắm chặt chiếc microdisk kia, thần sắc trở nên nghiêm túc, "Tôi nên đưa cái đĩa này cho ai?"

"Người ngài tín nhiệm."

"Người tôi tin tưởng? Tôi đã không còn tin tưởng được bất cứ ai mà tôi đã từng đặt rất nhiều tín nhiệm. Jane Wallace là gián điệp cao cấp đến từ Sóng Triều, chuyện này Tổng thống đã biết, tôi đang chờ đợi hình phạt giáng chức đây."

"Nhưng giờ phút này, ngài vẫn là người lãnh đạo cao của bộ đội đặc chủng."

"Hiện tại tôi chỉ có chút tò mò, rốt cục Thượng tướng Sharif sẽ phái ai đến thay thế tôi?"

Một giờ sau, trong nhà tù cách ly của bộ đội tra tấn, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi mở mắt.

Trong nháy mắt khi Hei Burton bước vào phòng giam, đôi con ngươi của Clare không tự giác mà co rút một trận, đó là tín hiệu cự tuyệt tin tưởng những thứ trước mắt.

Hai tay cô ta bị trói bởi kim loại mật độ cao, hai chân bị xiềng bởi titan tổng hợp, trừ khi cô ta chặt bỏ đôi chân của mình, nếu không tuyệt đối không thể trốn thoát, trên cổ đeo một thiết bị đặc biệt, chỉ cần bộ đội tra tấn nhập mệnh lệnh vào là có thể tự động bẻ gãy cổ cô ta. Mà nửa dưới khuôn mặt của cô ta cũng bị đeo mặt nạ bảo hộ bằng titan, không thể tấn công bất cứ ai, cũng không thể tự sát. Trong tổ chức Sóng Triều, cô ta là cao thủ ám sát, một gã đàn ông thân hình cao lớn nhưng hành động thiếu linh mẫn như Mark, Clare tuyệt đối sẽ không để vào mắt, nhưng mà cô ta lại đánh giá thấp Liv. Liv không chỉ nhanh nhẹn linh hoạt, mà phối hợp với Mark lại là liền mạch không kẻ hở. Đây là nguyên nhân vì sao lúc ấy Hein Burton yên tâm rời đi.

"Tôi không cần cô nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì, bởi vì tôi sẽ tự mình tìm kiếm."

Ánh mắt của Clare vẫn luôn thể hiện sự khinh thường mọi thứ, trong khoảnh khắc này rốt cục trở nên khẩn trương.

Hein cầm lấy thiết bị liên kết đầu cuối, tựa như một tử thần mở rộng lãnh địa tử vong của mình, sử dụng liêm đao trầm mặc phá vỡ rìa tư duy của Clare, dùng khí thế không gì có thể ngăn cản chặt đứt toàn bộ liên kết tư duy của cô ả.

Đây căn bản không phải là xâm lấn, mà là giết chóc.

Clare nhịn không được bắt đầu run rẩy, Hein thậm chí còn chưa tiến vào tầng sâu tư duy của cô ta, Clare đã sắp chịu không nổi.

"Tôi có hàng triệu cách khác nhau, tra tấn tế bào thần kinh của cô tàn nhẫn gấp vạn lần đám chuyên gia tra tấn kia. Tôi không đủ kiên nhẫn và thời gian."

Thanh âm Hein vang lên trong đầu Clare, không hề có độ ấm, tựa như từ tận cùng địa ngục vọng về. Nhưng mà người phụ nữ cố chấp này không chịu khai ra gì cả. Tầng tư duy của của cô ta bị bức ép sinh ra một khe nứt, Hein đột nhiên đi vào, trong tiềm thức hắc ám khôn cùng, hình ảnh giết chóc trôi nổi bốn phía, nhưng đối với Hein mà nói thì chẳng thấm vào đâu.

Anh tựa như một bóng ma ám ảnh không thể xóa bỏ, cho dù tiềm thức của Clare hung hiểm như thế nào, cũng không thể chạm vào người đàn ông này chút nào.

Anh nửa quỳ một chân, đột nhiên đánh xuống một quyền.

Có thứ gì đó bị kéo ra, toàn bộ thế giới lập tức sụp đổ.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Nhịp tim của của thể quá nhanh!"

"Cảnh báo! Cảnh báo! Thần kinh của chủ thể bị tổn hại!"

"Cảnh báo! Cảnh báo! Ý thức của chủ thể đang giảm dần!"

Vài quan sát viên của bộ đội tra tấn kinh ngạc vô cùng, bọn họ dù phải dùng cả tính mạng cũng nhất định phải quan sát bảo hộ đại não của Đại tá Burton, một khi cảm nhận được dị thường phải ngay lập tức ngắt kết nối giữa anh với đại não của Clare, nhưng tình huống hiện tại là Clare đang rơi vào tình trạng nguy hiểm?

Bọn họ nên làm gì bây giờ?

Oh My God!

Hein Burton chợt mở to mắt, ngắt kết nối với tế bào thần kinh.

Mà Clare ở đối diện đầu rũ xuống, có vẻ vừa chật vật vừa suy yếu, cô ta thậm chí không còn sức để mở mắt.

Hein đi đến trước mặt các quan sát viên, tiện tay nhập vào vài số liệu, Clare ở trong phòng giam cuối cùng như thể nhận được dưỡng khí, phát ra một trận hít thở dồn dập.

Nhịp tim đập chậm rãi hồi phục, nhưng ý thức chủ thể vẫn như trước dừng ở mức rất thấp.

Toàn bộ quan sát viên của bộ đội tra tấn đều nhìn Hein.

"Anh ấy... Có thành công lấy được tin tức gì từ trong đại não của nữ phù thủy Clare hay không vậy?"

"... Hay là nói, anh ấy đã giết Clare ngay trong chính đại não của cô ta?"

"Nữ phù thủy Clare còn tỉnh lại được không? Chúng ta nên báo cáo lên cấp trên như thế nào bây giờ?"

Lúc này, Tiêu Nham đang nằm dài trên một bãi biển cát trắng tinh, trên đỉnh đầu là bóng cây cọ dừa, trên mặt phủ một chiếc mũ đi biển, bên cạnh là vô số quyển sách in bằng giấy (*).

(*) Tác giả nhấn mạnh bằng giấy là vì thời đại này đa số điều dùng thiết bị công nghệ cao xem, sách in được xem là đồ cổ và hiếm.

Jane chậm rãi đi đến bên cạnh cậu rồi ngồi xuống.

Tiếng chim hải âu hòa cùng tiếng sóng biển vỗ bờ, đất trời rộng lớn đến vô tận.

Jane khẽ cười, đầu ngón tay nhấc vành nón lên, chậm rã cúi thấp người, ngay khi hơi thở của anh chạm vào khóe môi Tiêu Nham, cậu đang nhắm mắt rốt cục mở miệng.

"Nếu như anh dám làm..."

"Thì em có thể làm gì chứ?"

Nụ hôn kia cuối cùng cũng hạ xuống.

Tiêu Nham mím chặt môi, nhưng đầu lưỡi của Jane vẫn cường hãn mà hữu lực chen vào. Nụ hôn này không có ý ép buộc, sau khi tiến vào chỉ trêu chọc khiêu khích một chút rồi rời đi.

"Đêm hôn đó tôi không nên thương xót em mà dừng lại. Hẳn là nên hung hăng tiến vào người em, cho dù nơi đó nứt ra rồi đổ máu, chỉ cần tôi đưa virus X vào trong cơ thể em, rất nhanh em sẽ tự chữa lành. Mà đau đớn tôi cho em, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ."

Ngón tay Jane nhẹ nhàng chơi đùa lọn tóc màu đen của Tiêu Nham, huyết thống thuần châu Á đã không còn quá nhiều, mái tóc đen mềm mại của cậu có một loại quyến rũ khác.

"Nếu anh thật sự làm như vậy, tôi sẽ lao đầu vào rặng san hô kia."

"Đừng làm như vậy, san hô có một ý nghĩa khá đặc biệt với tôi." Ngón tay Jane không phiền không chán mà hết lần này đến lần khác mân mê lọn tóc Tiêu Nham.

Tiêu Nham nhắm mắt lại, muốn quay đầu đi chỗ khác, mà bàn tay của đối phương lại ngầm dùng lực cố định trán cậu tại chỗ cũ.

"Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng được nghe bất cứ chuyện cổ tích nào, lần đầu tiên biết đến chuyện cổ tích là một lần nọ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đội của tôi dừng lại nghỉ ngơi trong một thư viện bỏ hoang. Tôi nhặt được một quyển truyện cổ tích. Đó là câu chuyện về nàng tiên cá."

Thanh âm của Jane rất độc đáo, trầm bỗng theo nhịp sóng vỗ lên xuống, bị tiếng gió biển làm cho càng mơ hồ.

"Nàng tiên cá dùng tiếng ca của mình mê hoặc những người đánh cá đi qua vùng biển này, rồi kéo bọn họ xuống đáy biển sâu. Nhưng có một lần, nàng tiên cá bé nhỏ vì lòng từ bi mà cứu một thiếu niên trên thuyền đánh cá. Thiếu niên sau khi được cứu thì ngày qua ngày chèo thuyền đánh cá trở lại vùng biển này tìm kiến nàng tiên cá bé nhỏ kia, mà nàng tiên cá lại né tránh không gặp. Cuối cùng đến một ngày, nàng tiên cá bé nhỏ nhịn không được hỏi cậu ta – "Ta có thể thỏa mãn một nguyện vọng của chàng, sau khi nguyện vọng này được thực hiện, xin chàng đừng tìm ta nữa"."

Jane dừng lại.

"Nguyện vọng của thiếu niên kia là gì?"

"Tôi tưởng em không nghe."

"Anh bịa hết ra rồi?"

"... Nguyện vọng của thiếu niên kia là biến thành rặng san hô dưới đáy biển. Cậu ta nói, vùng biển này trống trải, không có đảo và đá ngầm, nàng tiên cá sẽ không có chỗ ở. Cậu ta hy vọng khi nàng cảm thấy mệt mỏi, có thể có một chỗ để nàng dừng chân."

"Cho nên nàng tiên cá kia liền biến cậu thiếu niên thành rặng san hô?" Tiêu Nham dùng ngữ điệu thờ ơ hỏi lại.

"Tôi không biết."

"Anh quả nhiên đang đùa giỡn tôi." Tiêu Nham thở dài một hơi.

"... Trang cuối cùng của quyển truyện cổ tích kia biến mất rồi."

"Anh không đi tìm ở những nơi khác hay sao?"

"Không cần. Không phải câu chuyện cổ tích nào cũng có kết thúc lý tưởng đối với mọi người. Mà tôi, cũng đang dành cả đời tìm kiếm rặng san hô thuộc về mình."

Tiêu Nham nhíu mày, cậu theo bản năng bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa của cậu chuyện cổ tích mà Jane kể này là gì? Có lẽ đây chỉ là câu chuyện cổ tích do Jane bịa ra, nhưng anh ta ám chỉ rặng san hô là có ý gì?

"Tôi biết em không thích câu chuyện cổ tích của tôi, nhưng em có thích sách tôi đưa em không?" Jane mở miệng, thành công cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Nham.

"Sao anh tìm được chúng? Giấy là một thứ đồ vật mong manh, hơn hai trăm năm qua chúng hẳn là bị mục rữa hết rồi."

"Trong thư viện hơn hai trăm năm trước, có rất nhiều bộ sách được bảo tồn bằng chân không. Chúng sẽ không bị hao tổn."

"Cho nên anh đã lấy chúng ra? Việc này sẽ đẩy nhanh tốc độ hư tổn của chúng!"

Tiêu Nham lộ ra biểu tình "thật là phung phí của trời", trách không được mấy trang sách này ố vàng vô cùng, đặc biệt không nên mang chúng ra bãi biển, độ ẩm trong gió biển sẽ gây hư tổn nhiều hơn.

"Không có thứ gì có thể bảo tồn vĩnh cữu cả, ít nhất hiện tại em có được nó là được rồi."

Tiếng cười của Jane gần như hòa tan trong gió.

Anh ta chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ một cây cọ dừa mọc trên bãi cát ở không xa.

"Em vẫn chưa từ bỏ ý định trốn thoát khỏi nơi này sao?"

Ngón tay Tiêu Nham căng thẳng, đối phương phát hiện điều gì sao?

"Lợi dụng bóng cây để tính ra kinh độ và vĩ độ ước tính, biện pháp khá cổ xưa, nhưng cũng không thể phủ nhận là phương pháp vô cùng thông minh. Phương hướng bóng cây ngắn nhất, chính là kinh tuyến. Mà giữa trưa khi mặt trời lên cao nhất, chiều dài của bóng cây chia cho chiều cao của cây sẽ có được vĩ tuyến. Dù sao em không cần biết tọa độ chính xác nhân, em chỉ muốn biết căn cứ của Shire gần đây nhất là ở đâu."

Sau lưng Tiêu Nham một mảnh lạnh lẽo, thật sự bị Jane nhìn thấu rồi!

"Em cho là tôi không biết mấy mấy tiểu xảo này sao?" Ngón tay Jane vuốt ve đầu cành lá cọ dừa, gió biển thổi tung mái tóc anh ta, "Tôi cũng như em, cũng rất thích đọc mấy thứ sách cổ lổ sĩ kia. Chẳng qua em không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì em đâu."

Ngay lúc này, thiết bị liên lạc trên tay Jane hiện lên màn hình ba chiều, là Jerry.

"Hey, sếp, Hein Burton còn sống."

Nghe được tin này, sau lưng Tiêu Nham thoáng run lên.

Anh ấy còn sống! Anh ấy còn sống!

Trong lòng chấn động, mỗi một tế bào đều đang nhảy nhót.

Nhưng Tiêu Nham lại cố gắng hết sức giữ vững bình tĩnh, nhắm mắt lại, khóe môi không nhịn được mà mím nhẹ.

X-2 không phải là loại virus có thể được sử dụng đại trà, nó phải được điều chỉnh chính xác dựa theo sự khác biệt thể chất và năng lực chịu đựng của tế bào trong cơ thể của mỗi người. Mà X-2 mà Tiêu Nham tiêm cho Hein, đúng là đã được điều chỉnh thích hợp dựa trên nghiên cứu mẫu máu của anh!

Jane quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Nham. Mũ rơm che khuất khuôn mặt cậu, nhìn không rõ biểu tình.

"Anh ta đã đánh sập ba căn cứ của chúng ta rồi."

"Ừ." Jane gật gật đầu, "Anh ta hẳn là tìm được những tin tức này trong đại não của Clare."

"May mắn chỗ trú ẩn là quyết định tạm thời, Clare mới không biết chúng ta sẽ trở lại nơi này. Nhưng sớm hay muộn, anh ta cũng tìm đến đây."

"Anh ta đang đến nơi này, vì ba căn cứ kia đều nằm trên biển. Anh ta biết Tiêu Nham thích biển. Chúng ta chuẩn bị rời đi thôi."

Jerry nhíu này, gã thật không ngờ sở thích của một nghiên cứu viên thoạt nhìn không chút thu hút này, lại có thể xác định được nhiều chi tiết như vậy.

Jane nói xong câu đó, liền đi về bên cạnh Tiêu Nham, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch lỗ tai cậu.

"Thích nơi này sao?"

"Tôi yêu nơi này, có thể cho tôi ở lại đây luôn không?"

"Yêu cầu bị bác bỏ."

Tiêu Nham dùng mũ phủi phủi mấy hạt cát dính trên người, uể oải đứng dậy.

Jane kéo kéo một nhành cọ dừa rũ xuống gần đó, "Em có thể giữ thứ này lại làm kỷ niệm."

Một chiếc phi hành khí dừng lại trên không trung, cát bị thổi tung, dưới ánh mặt trời lấp lánh tựa như một cơn bão kim cương.

Tiêu Nham vươn tay che hai mắt, Jane nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu bước vào cabin.

Bọn họ từ từ rời khỏi hòn đảo nhỏ, nhìn nó từ từ biến thành một chấm nhỏ trên mặt biển rộng xanh ngát.

Trán Tiêu Nham tựa trên cửa thủy tinh, phi hành khí không ngừng bay lên cao, trong mắt Tiêu Nham chỉ còn lại màu xanh thẳm, ngoài ra không còn màu sắc nào khác.

Trong cabin chỉ ngồi bốn người, Tiêu Nham, Jane, Jerry, còn có một sát thủ khác lần trước lẻn vào Shire.

Casey và một người khác thì đang điều khiển phi hành khí.

"Chúng ta đi đâu?"

"Một nơi rất đặc biệt." Casey ngồi đối diện với Tiêu Nham, trong ánh mắt là thận trọng hiếm có, "Sau đó cậu sẽ đến gặp một người cũng rất đặc biệt, người này sẽ quyết định, là đại não của cậu sẽ tiếp tục được bảo vệ bên trong xương sọ, hay cần phải lấy ra. Đừng làm bất cứ chuyện bốc đồng nào, Tiêu Nham."

Tiêu Nham thừa nhận mấy chữ "người rất đặc biệt" khiến cậu nảy sinh hứng thú đối với chuyến đi này, còn về nửa câu sau của Casey, Tiêu Nham cũng chẳng thèm để trong lòng.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu cuối cùng đại não của cậu vẫn bị lấy ra, vậy đồng nghĩa với việc cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với đầu cuối, cậu sẽ dùng chút sức mạnh cuối cùng của mình để làm những việc mình có thể, ví dụ như xâm nhập hệ thống máy chủ của họ.

Nhìn bộ dáng trầm tư của Tiêu Nham, Casey liền biết cậu không để tâm đến những lời mình nói, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.

Ngón tay Jane búng nhẹ một cái lên mặt Tiêu Nham.

"Đừng nghe tên nhóc này nói lung tung. Người mà tôi sắp sửa mang em đi gặp, là cha của chúng tôi.""

"Cha của các anh?"

Biểu tình của Jane có chút phức tạp, thậm chí mang theo đề phòng.

"Em và ông ấy, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói."

Một giờ sau, bộ đội đặc chủng của Shire đến được hòn đảo này.

Tiểu đội của Wynee mở cửa phòng nghiên cứu dưới lòng đất, khi bọn họ nhìn thấy tình cảnh hơn một nghìn đại não bị ngâm trong dụng cụ dinh dưỡng, đã kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Mười phút sau, Wynee đi đến bãi biển, Hein đang đứng trên một bãi cát trắng mịn, khom lưng xuống nhặt từng quyển sách bị rơi rớt tán loạn.

"Đại tá... Người của tổ chức Sóng Triều đã rút lui toàn bộ rồi. Trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất phát hiện rất nhiều đại não... Chúng ta có cần phải xác định đại não của Thiếu uy Tiêu Nham có nằm trong số đó hay không?"

"Không cần, Jane Wallace mang em ấy đi rồi."

Ngón tay Hein lật qua từng trang sách đầy vết ố vàng, mang theo hương vị thoảng thoảng của giấy.

Wynee không biết vì sao Hein lại có thể khẳng định như vậy.

"Đây là <Tổng quan về sinh vật biển>. Người bình thường sẽ không đọc loại sách này, ngoại trừ Tiêu Nham."

"Hả?" Wynee đầy mặt không rõ.

"Nếu tôi là Jane Wallace, cũng sẽ dùng phương thức này để lấy lòng em ấy."

""Cái gì?" Biểu tình Wynee vẫn đực ra như trước, "Anh muốn lấy lòng ai?"

Hein không trả lời anh ta, chỉ là cầm theo mấy quyển sách kia đi về phía phi hành khí, trong gió biển phần phật, Hein nhắm mắt lại khẽ hôn lên quyển sách cầm trên tay, tựa như môi anh đang chạm đến, không phải là trang sách ố cũ, mà là đầu ngón tay ôn nhuận của người kia.

"Tất cả phi hành khí bay tản ra khắp các phương hướng! Mở thiết bị tìm kiếm!"

Mark và Liv ngồi trong cabin, sắc mặc của Mark có vẻ rất khó coi.

"Này, anh làm sao vậy?" Liv tung chân đá đối phương một cước.

"Nghe nói Tiêu Nham bị bắt đến nơi này! Jane Wallace còn dùng một căn phòng thủy tinh để giam giữ cậu ấy! Chỉ là chúng ta đến muộn một bước... Giờ mà nhìn mặt sếp tôi vẫn còn thấy hoảng sợ."

"Làm sao anh biết Tiêu Nham bị Jane Wallace giam trong căn phòng thủy tinh kia?"

"... Sếp nói. Anh ấy vừa đi vào căn phòng kia liền biết."

Mark còn nhớ rõ lúc nãy khi mình đi theo Hein tiến vào căn phòng thủy tinh kia, chiếc giường màu trắng lớn đến khoa trương, Mark không khỏi đỏ mặt tim đập.

Trời ạ, chỉ là cầm tù một tên nghiên cứu viên nho nhỏ, có cần... quá mức như vậy không?

Mi mắt Hein khẽ rũ xuống, như thể muốn đè sụp cả thế giới, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, chiếc cằm tạo nên đường cong giàu lực độ dưới ánh mặt trời chói mắt. Anh quỳ một gối xuống bên cạnh giường, bàn tay chạm vào chăn nệm, chăn nơi ấy vừa vặn bị lật lên, anh cúi đầu tựa hồ đang cảm nhận cái gì.

Khi Mark đang định thay đổi phương hướng để nhìn rõ biểu tình của Hein, người Đại tá lạnh lùng kia đã đứng dậy, hạ lệnh tiếp tục truy đuổi.

"Nếu là như vậy, tôi cảm thấy hiện tại nói không chừng sếp đang thở dài nhẹ nhõm nữa kìa!"

"Vì sao?"

"Ít nhất Tiêu Nham cậu ấy còn sống, đây là điều quan trọng nhất, không phải sao?"

Đối với Tiêu Nham mà nói, đây quả thật là một chuyến bay cực kỳ lâu dài, bởi vì trong mắt cậu ngoại trừ nước biển vẫn là nước biển, không bao lâu đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Cậu cố ép buộc bản thân giữ vững thanh tỉnh, muốn ghi nhớ bất cứ dấu hiệu nào.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn ngủ thiếp đi.

Bàn tay Jane khẽ đưa tới, nhẹ nhàng kéo cậu dựa vào trong ngực mình.

Casey thì thở ra một hơi, "Tên này cũng thật kiên trì, phi hành khí đã bay đủ ba vòng, ngay cả tôi cũng sắp nhàm chán đến muốn nôn.""

Ngay sau đó, phi hành khí dùng tốc độ cao nhất bay đi, rồi đáp xuống một vùng biển hoang vu.

Jane ôm Tiêu Nham chậm rãi bước ra khỏi cabin, một chiếc tàu ngầm trồi lên khỏi mặt nước.

Tàu ngầm lặn sâu xuống đáy biển. Vô số sinh vật biển kỳ lạ bơi ngang qua bọn họ.

Casey nhàn nhã pha một tách hồng trà cho mình, lại phối hợp với một ít bánh ngọt mới nướng, vẻ mặt như quý tộc đang hưởng thụ buổi trà chiều.

"Hey, Jane. Nếu cha muốn lấy đại não của Tiêu Nham ra... Anh định xử lý như thế nào?"

Jerry đứng một bên cũng nhìn sang.

Jane sờ sờ cằm, "Vậy để Tiêu Nham cũng trở thành con ông ấy."

"Ha ——" Casey cười lạnh một tiếng, "Việc này so với trường sinh còn muốn khó hơn."

Thân thể Tiêu Nham không ngừng rơi xuống trong bóng tối, mãi đến khi một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu, không ngừng gia tăng sức lực, tựa như muốn nghiền nát cậu.

Đối phương mềm nhẹ hôn lên cổ cậu, thì thầm vào tai cậu.

Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải nhẫn nại, phải sống.

Tiêu Nham biết, sâu bên trong tiềm thứ của cậu, Hein vĩnh viễn tồn tại.

Đột ngột mở to mắt, Tiêu Nham nhìn thấy đỉnh phòng xinh đẹp hoa lệ, nhưng màu sắc lại hơi thâm trầm và buồn bã, khiến Tiêu Nham hoảng hốt một lúc thật lâu.

Mãnh liệt ngồi dậy, Tiêu Nham thầm hô to không tốt! Sao cậu lại ngủ thiếp đi rồi!

Khi cậu xốc chăn lên, từ trên giường nhảy xuống, cảm giác trên vách tường có một vầng sáng màu xanh dương lập lòe lóe lên, dường như có cái gì đó chậm rãi lướt qua.

Tiêu Nham mạnh mẽ quay đầu, đột nhiên nhận ra bên ngoài cửa sổ cư nhiên là biển sâu vô tận! Các loài sinh vật biển chỉ có thể nhìn thấy trong tài liệu đang bơi thành đàn qua trước mặt cậu. Tiêu Nham vô thức đi đến bên cạnh cửa sổ, ngửa đầu lên liền nhìn thấy dấu vết của ánh sáng mặt trời. Hiện tại vẫn còn là ban ngày!

Cậu rốt cục đang ở đâu!

"Con trai, thích phòng của con không?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như truyền ra từ khe hở thời gian. Tiêu Nham hít ngược một hơi lập tức xoay người lại.

Trước mặt cậu là một người đàn ông mặc một chiếc áo lông khá rộng thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã, đang ngồi nghiêng trên mép giường của cậu.

Tuổi của ông ta cũng không khác bao nhiêu so với Trung tướng Hervieu, trên mặt là sự hòa trộn giữa trí tuệ và lý tính. Da thịt trắng nõn, sóng mũi anh tuấn tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt tao nhã mà thâm thúy, mà nốt ruồi dưới khóe mắt khiến Tiêu Nham không khỏi chấn động.

"Jane..."

Đây không phải là Jane, Jane chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi!

"Qua thêm hai mươi năm nữa, Jane mà con biết, hẳn cũng là bộ dáng hiện tại của ta. Có đói không, con trai?"

Người đàn ông trước mặt vô cùng lịch sự, tiếng nói trầm thấp chậm rãi có hiệu quả làm giảm cảm xúc khẩn trương của Tiêu Nham.

Tiêu Nham lắc lắc đầu, cậu không muốn ăn chút nào.

"Ta đã sớm nói với Casey, không nên tùy tiện dùng mấy loại thuốc gây tê thần kinh, cho dù nói là vô hại đối với cơ thể như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ gây ra tác dụng phụ thôi."

Trách không được mình lại ngủ quên! Hóa ra là Casey động tay chân!

"Nơi này là... Đáy biển sao?"

"Câu hỏi của con không nên là cái này, cái con nên hỏi phải là "Người đàn ông trước mắt này rốt cục là ai"." Người đàn ông này cười rất có mị lực, trái ngược với ái muội kiêu ngạo của Jane, lại càng giàu chiều sâu, khiến người ta không thể nhịn được mà không ngừng cảm thụ và dư vị.

"Được rồi, ông là ai?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương