/71/.

"Tôi chỉ là không đứng vững thôi. Cho dù có nhảy xuống biển, tôi cũng không thể bơi vào đất liền được."

Thanh âm Tiêu Nham hoàn toàn lạnh lẽo.

"Vùng biển này có vô số đảo nhỏ, nhưng hòn đảo gần đây nhất cũng cách 10 phút bay của phi hành khí, mà khoảng cách vào đất liền lại còn xa hơn, còn nếu nói đến vách tường bảo vệ bên ngoài căn cứ Shire thì... Em càng không cần nghĩ đến."

Thanh âm của Jane ngập tràn ý cười.

Anh ta đưa cậu đến đây, không phải cho cậu có được tự do, mà là cắt đứt tất cả đường lui của cậu.

Tiêu Nham giãy dụa thoát khỏi ngực Jane, xoay người lại không mục đích mà chậm rãi đi về phía trước.

Khi Jane nhắc tới phi hành khí, Tiêu Nham mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Trên hòn đảo này không thể không có phi hành khí, nếu thật sự muốn chạy trốn, cậu phải biết vị trí cụ thể của hòn đảo này, hơn nữa phải vạch kế hoạch xâm nhập lên phí hành khí như thế nào, mặc dù không thể nào lập tức trở về Shire, nhưng cậu phải biết căn cứ gần nhất ở nơi nào.

"Em quả thật rất dễ bình tĩnh ha."

Tiêu Nham hơi hơi sững lại, ánh mắt của Jane khiến cậu cảm thấy bản thân bị nhìn thấu.

"Vì sao lại cứ mãi suy nghĩ những chuyện hao tâm tốn sức này chứ? Xem như đang nghỉ phép đi. Có ánh nắng mặt trời, bờ cát, gió biển, cuộc sống nhàn nhã đã biến mất từ mấy trăm năm trước, tất cả đều có ở đây."

Jane từng bước tới gần, khi khí tức đầy ái muội của anh ta dần dần bao phủ Tiêu Nham, cậu không khỏi lui về sau nửa bước, sau lưng liền đụng vào một gốc cây cổ thụ cao lớn.

Bóng cây bao phủ trên đầu vai và hai má Jane, yên tĩnh mà đầy cảm giác thần bí.

"Nhắm mắt lại, Tiêu Nham. Đây không phải là không khí sau khi đã bị thanh lọc, mà là gió biển thật sự."

Tiếng nói trầm thấp tựa như thôi miên, Tiêu Nham không tự giác mà nhắm hai mắt lại.

Trong nháy mắt khi môi Jane chạm vào, đầu lưỡi đẩy đôi môi đang mím chặt ra không ngừng xâm nhập sâu hơn, ngay sau đó liền bao phủ toàn bộ.

Thân thể run rẩy, tất cả cảm quan đột nhiên như phóng đại, virus X dụ dỗ Tiêu Nham, lý trí sắp sửa mất khống chế tựa như ngựa thoát khỏi dây cương, có một loại khát vọng nào đó trong máu dần sôi trào.

Tiêu Nham một phen ôm lấy hai má Jane, dùng sức mà kéo đối phương tựa như có làm như thế nào cũng không thể đạt được thỏa mãn, cậu không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng Jane tựa như muốn đoạt lấy tất cả những điều bản thân mong muốn, mà nụ hôn của Jane lại càng thêm dùng sức, không ngừng biến hóa tốc độ, cực kỳ kỹ xảo mà áp đảo Tiêu Nham, tựa như muốn cậu chìm đắm trong khoái cảm do virus X mang đến, cũng muốn cậu biết đến cùng là ai đang hôn mình.

Thường phục dành cho nghiên cứu viên mặc trên người Tiêu Nham bị đối phương cởi ra, Jane rời khỏi môi Tiêu Nhan, mà cậu thì không thể thỏa mãn mà hôn lên má và cổ Jane.

Khẽ nâng cằm lên, nhắm hai mắt lại, Jane khó nhịn mà mỉm cười, "Em thật đúng là một đứa trẻ hư..."

Ngay lúc đó, hình dáng gương mặt nghiêng của Hein tựa như lưỡi đao sắc bén cắt ngang bên trong tư duy của Tiêu Nham, trái tim như bị đâm trúng, kịch liệt đau đớn, Tiêu Nham chợt bừng tỉnh, khuỷu tay hung hăng đánh về phía hai má của đối phương.

Mà Jane vẫn thoải mái mà né tránh, nhưng anh tay anh ta vẫn không buông Tiêu Nham ra, đơn giản bế bổng cậu lên.

Bị rời khỏi mặt đất, phản kháng của Tiêu Nham càng có vẻ vừa ấu trĩ vừa vô lực.

Hai mắt Jane mang theo trêu tức, không ngừng hôn từng cái nhỏ vụn lên hai má và vành tai Tiêu Nham, cậu càng giãy dụa, nụ hôn của Jane càng thêm mờ ám.

"Em hiện tại phản kháng là vì khiến tôi càng thêm hứng thú sao?" Thanh âm mang theo ý cười truyền vào tai Tiêu Nham không khác gì đang trào phúng, cậu hung hăng trừng Jane, đối phương thì công khai mà ngậm lấy chóp mũi cậu, nhẹ nhàng cắn một cái, "Tôi đã sớm bị em hấp dẫn, cho nên mấy chuyện dư thừa này em không cần phải làm."

"Nếu anh muốn lấy đại não của tôi, hiện tại liền lấy đi! Nếu anh muốn mạng của tôi cũng đừng lãng phí thời gian!"

Trong nháy mắt, đôi con ngươi của Jane trở nên lạnh băng, mà ngay cả làn gió biển lướt qua hai má cũng mang theo âm hàn truyền vào từng lỗ chân lông.

Tiêu Nham cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Em hình như đã quên sạch những gì tôi nói."

Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh bản thân dùng súng đặt dưới cằm bị Jane cản lại, ngay trước mặt mình bóp nát khẩu súng.

Lần sau nếu em còn dám dùng súng tự chỉa vào đầu mình, tôi sẽ cho em biết cái gì là đau đớn chân chính.

"Nếu em thật sự muốn chết như vậy, tôi thà để em bị tôi làm chết."

Hai chữ "làm chết" này được Jane nghiến răng mà nói, cũng đè nặng lên thần kinh Tiêu Nham.

Người đàn ông này vẫn luôn tỏ thái độ phong lưu phóng khoáng không gì kềm chế được, thậm chí là thờ ơ với mọi thứ, do đó mới khiến mọi người xem nhẹ sự tàn nhẫn và âm trầm của anh ta.

"Em muốn nhìn thử đúng không, như vậy tôi dẫn em đi xem —— Đại não còn sống đã bị tách khỏi cơ thể là như thế nào!"

Tiêu Nham bị mạnh mẽ lôi đi, lảo đảo đi theo phía sau Jane.

Xuyên qua rừng cây, đám động vật vốn không chút cảnh giác đột nhiên như cảm nhận được khí tức mà của Jane, vội vàng trốn đi.

Bọn họ băng qua một dãy phòng kính, đi xuống dưới lòng đất. Trước mắt là thông đạo tối tăm, giữa mũi lan tràn bầu không khí áp lực lại khiến người ta khó chịu nào đó, bóng dáng Jane đi phía trước tựa như bóng ma.

Rốt cục có một tia ánh sáng mỏng manh chiếu đến.

Khi Tiêu Nham nhìn thấy vô số màn hình ba chiều đang hoạt động và thiết bị quan sát 360 độ trên tường, cậu biết đây là một căn cứ khổng lồ dưới lòng đất, mà trình độ phát triển tuyệt đối không thua gì hệ thống máy chủ tại Shire.

"Tốc độ xử lý của hệ thống máy chủ nơi này nhanh gấp năm lần so với Shire, chỉ có chặn giả có tốc độ kết nối đại não hơn ba triệu tỷ mới có thể xâm lấn nơi này. Đương nhiên, chỉ là "có thể" mà thôi."

Jane quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái.

Cửa cảm ứng tại tất cả các tiếp điểm của thông đạo khi phát hiện sự tồn tại của Jane đều tự động mở ra, nói cách khác nếu chỉ có một mình Tiêu Nham, cậu căn bản ngay cả cơ hội đi vào cũng chẳng có.

Một không gian vô cùng rộng lớn dưới lòng đất hiện ra trước mắt Tiêu Nham.

Nơi này là cả một biển dữ liệu, không lúc nào là không tiến hành phân tích và tính toán.

Một thiếu niên ngậm kẹo que tay khoanh trước ngực chậm rãi đi tới, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tiêu Nham, đôi mắt màu xanh lam kia cười cong cong như một mảnh trăng non.

"Tiêu Nham! Cậu tỉnh rồi!"

Cậu ta dang rộng hai tay muốn ôm lấy Tiêu Nham, nhưng cậu lại né sang bên cạnh một bước.

Toàn bộ tín nhiệm của bản thân đối với Casey trước đây, hiện tại đều trở nên buồn cười không chịu được.

Casey cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Jane một cái, "Sếp à, nơi này là địa bàn của tôi, người rảnh rỗi miễn đi vào."

"Khách của chúng ta vẫn kêu gào đòi giao não bộ của mình ra."

Casey hơi ngẩn ra, như có thâm ý mà liếc nhìn Tiêu Nham một cái, xoa xoa trán một bộ dạng không biết phải làm thế nào, "Bọn tớ không giống mấy tên tay sai của Valentine, dùng việc lấy đại não của người khác làm niềm vui, thứ sở thích này quá thấp cấp."

Tiêu Nham không động thanh sắc mà nhíu mày, Valentine là ai? Nếu Jane và Casey không có ý định lấy đi đại não của các nghiên cứu viên, vậy mục đích chân chính khi bọn họ đưa mình đến đây là gì?

"Tớ không muốn cho cậu xem mấy thứ này."

Ánh mắt Casey dừng trên mặt Tiêu Nham, giơ cổ tay lên gõ ba cái theo tiết tấu.

Toàn bộ số liệu trên màn hình ba chiều đều dừng hoạt động, sau đó đột nhiên biến mất.

Giờ phút này, Tiêu Nham rốt cuộc có cơ hội nhìn rõ ràng toàn bộ căn cứ dưới lòng đất này.

Hàng trăm... Không, có hơn một ngàn đại não được lưu trữ trong thiết bị chưa dịch dinh dưỡng, vô số sợi cảm ứng thần kinh đâm xuyên qua chúng, liên kết với nhau.

Đại não màu xám trắng giống y như đúc trong giấc mộng của Tiêu Nham, không thể phân biệt được nó đã từng thuộc về ai, chúng nó đã bị tách rời khỏi cơ thể, bị hệ thống máy chủ khống chế, bị ép buộc vận hành.

Tiêu Nham siết chặt nắm tay, có nén cảm giác cuồn cuộn đang không ngừng dâng lên trong dạ dày, nhưng mà sắc mặt của cậu hiện tại đã tái nhợt.

Đèn đỏ của một thiết bị dinh dưỡng ở xa xa bỗng nhiên sáng lên.

Casey nhìn về phía đó, đầu mày nhăn lại: "Tớ cũng là một nghiên cứu viên, rất muốn dừng lại những đau khổ mà họ phải chịu. Nhưng nếu tớ thật sự làm như vậy, hẳn có lẽ sẽ bị Valentine xem là phản đồ."

Mà đại não bên trong thiết bị dinh dưỡng kia đã chết.

"Đối với... Những đại não đã chết... Các người xử lí như thế nào?"

"Ha ha, em thật đáng yêu." Ngón tay Jane nâng cằm Tiêu Nham lên, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, "Đối với người đã chết, Shire sẽ xử lý như thế nào?"

"Di thể sẽ được cô đặc thành tinh thể lớn khoảng ngón tay cái, thuận tiện cho người nhà lưu giữ."

"Thật là nhân tính ha. Tổ chức Sóng Triều cũng rất là có nhân tính." Jane chớp chớp mắt, "Đại não đã chết sẽ được đưa đi chế biến thành dịch dinh dưỡng, cung cấp cho những đại não còn đang vận hàng. Xem đi, ngay cả khi đã chết vẫn có ý nghĩa như thế."

Tiêu Nham trợn to hai mắt nhìn Jane: "... Nhưng bọn họ là con người."

"Đúng, bọn họ là con người, chúng ta cũng là con người. Khác biệt chính là, tổ chức Sóng Triều cho rằng bản thân càng thêm ưu việt so với họ. Bé cưng à, em có biết vì sao con người ăn thịt động vật, nhưng lại không bao giờ ăn thịt đồng loại của mình không?"

"..."

Tiêu Nham biết đáp án kia, nhất định không phải là thứ chính mình muốn nghe.

"Bởi vì con người có ý thức vượt trội hơn bất cứ sinh vật nào trên hành tinh này."

Nhiệt độ thấp khiến Tiêu Nham nhịn không được run rẩy, cậu không thể tưởng tượng được, trong đám đại não này hiện tại còn lại những gì.

"Em thật sự xác định muốn đưa đại não của mình sao?"

Bàn tay Jane nhẹ nhàng nâng mặt Tiêu Nham lên, ngón cái thong thả vuốt ve hai má cậu, ánh mắt của anh ta quá mức thâm trầm, tựa như cho dù tránh né như thế nào cũng không thể thoát khỏi kết quả bản thân bị nghiền áp, hai chân Tiêu Nham giống như bị dán chặt vào mặt đất không thể cử động.

Một vòng tay ấm áp kéo cậu qua ôm vào, thanh âm Casey lạnh như băng, nhưng lại bất ngờ khiến người ta ổn định tinh thần trong bầu không khí lơ lửng mùi thuốc khử trùng này.

"Đừng ép buộc cậu ấy." Casey dùng sức mà trừng Jane, che ở trước mắt Tiêu Nham.

"Được rồi, được rồi..." Jane nhún vai, búng tay một cái, toàn bộ hình ảnh ba chiều lần thứ hai khởi động, số liệu lại tiếp tục không ngừng biến động, có thể lờ mờ nhìn thấy vài điểm nhỏ màu đỏ xuất hiện, lại có đại não không thể kham được gánh nặng mà chết đi.

"Em còn đi được không?" Jane cười khẽ hỏi.

Sự thờ ơ lạnh lùng này khiến Tiêu Nham chán nản.

Cậu đẩy tay Jane ra, cho dù trọng tâm không vững, cậu vẫn đi về phía thông đạo.

Việc này không liên quan đến thiện lương hay không thiện lương, ngay cả đại não của mình cậu cũng không chắc có thể giữ được, cho nên đồng tình với người khác cũng chẳng giải quyết được gì.

Jane đi bên cạnh Tiêu Nham, cửa trượt tại các tiếp điểm tự động mở ra, không khí ấm áp nhẹ nhàng tiến vào.

Bọn họ đang đi trong một thông đạo gần như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Tiêu Nham bỗng nhiên dừng bước.

"Mục đích anh để tôi nhìn thấy những chuyện này, là vì khiến tôi sợ hãi sao?"

"Không sai." Jane khoanh tay trước ngực, nhàn nhã dựa vào vách tường, "Bởi vì hình như em có thói quen bỏ ngoài tai những lời tôi nói, nên tôi muốn em hiểu rõ một điều, thói quen như vậy thật khiến người ta không vui."

"Nếu anh không định lấy đại não của tôi, vậy nguyên nhân các người phí nhiều tâm sức như vậy mang tôi từ Shire đến đây là gì?"

Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một loại giả thuyết khác, trong tình huống đại não bị tách khỏi cơ thể, thời gian bảo tồn không phải là vĩnh cữu, bọn họ lúc này không mở xương sọ của mình ra, rất có thể là muốn nuôi nhốt cậu, chờ đến đúng thời điểm lại lấy ra sử dụng, đây chính là phương pháp tránh lãng phí tài nguyên.

"Tôi muốn cho em nhìn nhận ở một góc độ khác. Thời gian sẽ chứng minh mọi thứ."

Tiêu Nham vốn muốn hỏi, các người rốt cục có quan hệ như thế nào với tổ chức Sóng Triều, bởi vì từ trong giọng nói của Casey toát ra sự không ủng hộ đối với Sóng Triều. Nhưng bọn họ không phải là gián điệp do Sóng Triều cài vào Shire sao?

Tuy nhiên Tiêu Nham cũng biết, trừ khi Jane muốn trả lời, bằng không cho dù mình có kề dao trên cổ anh ta, người này cũng chỉ bày ra bộ dạng sâu không lường được mà thôi.

Màn đêm buông xuống, Tiêu Nham nằm trên chiếc giường mềm mại rộng đến khoa trương, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy dãy ngân hà rực rỡ ánh sao xuyên qua mái nhà bằng thủy tinh trong suốt.

Không gian cá nhân tại Shire của mỗi người đều có hạn, ví dụ như cái giường trong phòng của Tiêu Nham, nếu cậu là lăn thêm một vòng, chắc chắn sẽ rơi xuống. Nhưng hiện tại chỉ cái giường này thôi đã lớn gần bằng nguyên căn phòng ngủ lúc trước của cậu.

Nhìn lên bầu trời đêm trên đỉnh đầu, giờ khắc này, Tiêu Nham mới thật sâu mà cảm nhận được thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tưởng của mình.

Nếu như không có Jane nằm bên cạnh, cậu sẽ càng thêm hưởng thụ mọi thứ hơn.

"Thật mỉa mai phải không, đám người sống ở Shire, cả đời đều không thể nhìn thấy cảnh sắc như thế này. Bọn họ tận hưởng mọi thứ có sẵn, sự an nhàn đã làm mất đi tham vọng."

Jane chậm rãi nghiêng người, nhìn khuôn mặt nghiêng của Tiêu Nham.

"Tôi không có dã tâm."

Jane nở nụ cười, "Nếu như không có dã tâm, sao lại dùng ánh mắt khát vọng như vậy nhìn lên không trung?"

Tiêu Nham nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những thứ đã nhìn thấy ngày hôm nay.

Nơi này cho dù không phải là đại bản doanh của Sóng Triều, nhưng ít nhất cũng là một căn cứ vô cùng quan trọng. Tất cả căn cứ đều phải thành lập ở khu vực có dòng hải lưu tương đối yên tĩnh, vì sợ bị Shire điều tra ra, từ hòn đảo này đến đất liền nhất định phải có khoảng cách rất đáng kể. Theo năng lực của tổ chức Sóng Triều, muốn tự cung tự cấp tại một hoàn cảnh độc lập như thế này hoàn toàn không thành vấn đề. Ngày mai bản thân phải càng thêm cẩn thận mà xem xét thật kỹ phương hướng mặt trời mọc và lặn, thậm chí là các chòm sao trên bầu trời, sóng biển và thảm thực vật nữa, những thứ này có thể giúp cậu xác định vị trí đại khái của hòn đảo này nằm ở đâu. Cậu còn phải điều tra xem phi hành khí trên đảo này đang ở đâu, cùng với cấu tạo của cả hòn đảo.

"Em đang suy nghĩ cái gì?"

"Không nghĩ gì cả.""

"Nói dối."

"Được rồi, tôi nghĩ về Đại tá Burton."

"Anh ta đã chết."

Thanh âm vốn dĩ mềm nhẹ lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Anh ấy còn sống."

Tiêu Nham trả lời vừa bình tĩnh lại chắc chắn.

Ngay sau đó, người đàn ông nằm bên cạnh đột nhiên bật dậy đè trên người Tiêu Nham, hai hàng mi khẽ rũ xuống, hai tay đặt ở hai bên tai Tiêu Nham, khí thế đầy áp đảo, Tiêu Nham thậm chí không thể di động nửa phần.

"Tôi quá chiều em rồi."

Bỗng dưng, đối phương hôn tới, hung ác như thể muốn nghiền nát cậu.

Bàn tay Tiêu Nham chống lên bả vai của đối phương, cố gắng xoay người, nhưng trước sức mạnh của Jane căn bản không đáng nhắc tới.

Mạnh mẽ túm lấy mái tóc Jane, Tiêu Nham giãy dụa kịch liệt như thể đang đối mặt với tận thế, Jane rốt cục cũng kết thúc nụ hôn thô lỗ này.

"Giết tôi... Hoặc là lấy đại não của tôi... Đều được..."

"Khốn kiếp!"

Jane mãnh liệt đứng dậy, bàn tay vòng qua sau gáy Tiêu Nham, kéo lấy tóc cậu đến mức bật máu, điên cuồng mà hôn xuống.

Vết thương sau đầu cậu rất nhanh đã khép lại, Jane buông Tiêu Nham ra, để mặc cậu nằm trở lại.

"Lần sau, nếu em còn bảo tôi giết em, tôi sẽ phái người đến Shire, đem tất cả những người mà em biết, kể cả đồng nghiệp tại viện nghiên cứu, bạn học cùng, những người mà em đã từng nói chuyện liên lạc, thậm chí là đám bộ đội đặc chủng kia, lấy hết đại não của bọn họ, đưa đến trước mặt em!"

Ngũ quan tuyệt mỹ của Jane thoáng chốc trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Hô hấp và nhịp tim của Tiêu Nham dần dần thoát khỏi khống chế của virus X, khôi phục bình tĩnh.

Cậu biết, Jane Wallace không phải đang dọa cậu, mà thật sự sẽ làm được.

Lúc này tại Shire, Trung tướng Hervieu vẫn đang quan sát một mẫu máu. Thiếu tướng Gordon đứng bên cạnh ông có vẻ vô cùng co quắp.

""Này, rốt cục là chuyện gì? Đừng nói với tôi tên Hein này sẽ vĩnh viễn nằm trong thiết bị cách ly đó chứ!"

Vừa lúc đó, ngón tay của người đàn ông đang nằm trong thiết bị cách ly bỗng nhiên run rẩy, trong khoảnh khắc khi mở mắt ra, ánh mắt lợi hại như muốn đâm thủng toàn bộ không gian, sau một tiếng hít thở dồn dập liền ngồi dậy.

Các chỉ số cơ thể đều tăng lên, khi đến điểm tới hạn lại đột ngột hạ xuống.

Toàn bộ đội ngũ y tế lập tức tiến vào.

"Đại tá Burton!"

Khi bọn họ vừa mới mở cửa thiết bị cách ly ra, Hein đã mạnh mẽ đẩy bọn họ ra, ấn vào bàn phím trên màn hình ba chiều, chế phục tác chiến của anh lập tức xuất hiện.

"Đại tá Burton! Chúng tôi cần phải kiểm tra cơ thể ngài!"

Kéo chế phục tác chiến qua, lưu loát mà mặc vào người, không có kẻ nào có thể ngăn cản anh.

Trong phòng xét nghiệm máu, Trung tướng Hervieu tháo thiết bị đầu cuối, một phen túm chặt tay Thiếu tướng Gordon.

"Cậu ấy thành công rồi!"

"Ai? Thành công cái gì?"

"Thiếu úy Tiêu Nham thành công rồi! X-2 trong cơ thể Đại tá Burton đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể, chẳng những xây dựng một phòng tuyến miễn dịch mới, mà còn thay thế virux X vốn có, trở thành nguồn cung cấp năng lượng!"

Vừa lúc đó, một cán bộ quân y tiến vào.

"Trung tướng! Đại tá Burton đã tỉnh! Anh ấy đang muốn rời khỏi đây!"

Hai vị tướng quân ngẩn người, vẫn là Thiếu tướng Gordon phản ứng trước tiên, mở thiết bị liên lạc ra, hạ mệnh lệnh.

"Wynee! Lăng Tiêu! Đại tá Burton đã tỉnh! Các cậu phải ngăn cậu ấy lại!"

Mà Wynee thì há hốc miệng, mãi đến khi người đàn ông quanh thân tản ra sát ý khát máu gần như đi đến trước mặt mình, Wynee mới hồi phục tinh thần, "Đây thật sự là Đại tá Burton... sao?"

Mái tóc màu nâu vàng đã được tỉ mỉ chải ra phía sau đầu, đôi mắt thâm thúy không gì sánh kịp phiếm ra hàn quang, cảm giác hít thở không thông lập tức lan tràn.

Ngay khi Hein đi lướt qua người Wynee và Lăng Tiêu, vẫn là Lăng Tiêu kịp phản ứng trước tiên.

"Đại tá Burton! Anh không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ngất đi sao?"

Hein Burton dừng lại bước chân, "Thiếu tướng Gordon đang ở đâu."

Wynee đang sững sờ cũng thở ra một hơi.

"Thiếu tướng đang chờ anh ở văn phòng làm việc của ngài, ngài ấy đã chuẩn bị sẵn hình ảnh ngày hôm đó cho anh."

Lúc này, Thiếu tướng Gordon có chút khẩn trương, mười ngón giao nhau đặt trên bàn, Trung tướng Hervieu nói cho ông biết, hiện tại thể năng của Hein đang ở vào thời kỳ đỉnh cao, mà tư duy của anh cũng càng thêm sắc bén so với trước đây.

Viện khoa học trung ương cần biết toàn bộ nghiên cứu chi tiết của X-2, mà người nghiên cứu ra loại virus này hiện tại đã bị bắt cóc, người rõ ràng toàn bộ nghiên cứu này nhất chỉ có Hein Burton, bởi vì anh vẫn luôn canh giữ bên ngoài rìa tư duy của Tiêu Nham, Hein xuất thân cũng không phải là bộ đội vũ trang, mà là nghiên cứu viên của viện khoa học Trung ương.

Đã từ lâu, Thiếu tướng Gordon cảm thấy Tiêu Nham có một ý nghĩa đặc biệt đối với Hein, ông rõ ràng biết Hein sẽ không ở lại Shire, trừ khi tìm được Tiêu Nham, nếu không người đàn ông này sẽ không dừng lại.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách thô lỗ, "rầm" một tiếng đập thẳng vào tường, vách tường bằng nano mật độ cao lập tức lưu lại một vết lõm nhàn nhạt.

Đừng xem thường vết lõm này, trong bộ đội đặc chủng, không có người thứ hai có thể làm được điều này.

Thiếu tướng Gordon ngồi trước bàn làm việc ngoài mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn cánh cửa bị biến dạng đôi chút.

"Thoạt nhìn cậu càng thêm mạnh hơn so với trước đây. Tôi cũng có thể tiếp nhận X-2 rồi.""

"Hình ảnh theo dõi." Hein không hề có ý định chào hỏi gì với đối phương.

Biểu tình của Thiếu tướng Gordon trở nên nghiêm túc, ngón tay nhẹ nhàng cử động, hình ảnh ba chiều từ từ mở ra.

Hình ảnh xuất hiện trên màn ảnh, chính là Tiêu Nham đang dựa lưng vào tường, khẩu súng để dưới họng mình.

Cậu ngửa cổ lên, hàng mi trên đôi mắt nhắm chặt không có chút run rẩy, môi mím chặt tạo thành một đường cong cương nghị, khiến người ta không chút nghi ngờ quyết tâm tại khoảnh khắc ấy của cậu.

Thiếu tướng Gordon liếc mắt nhìn Hein một cái, "Cậu thật sự nên giữ khẩu súng của mình kỹ một chút."

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy "pằng ——" một tiếng súng vang lên, mặc dù không phải là lần đầu tiên xem lại đoạn phim này, Thiếu tướng Gordon vẫn có một loại ảo giác trái tim vỡ ra.

Ánh mắt Hein nhìn chăm chú vào màn hình lại không có một chút rung động.

Thiếu tướng Gordon lộ ra vẻ thất vọng, "Aizz, tôi còn tưởng rằng khi nhìn thấy một màn này ít nhất cậu sẽ lộ ra bộ dạng kinh hoảng một chút chứ."

Trong màn hình, Jane Wallace gắt gao nắm chặt ngón tay Tiêu Nham, đoạt lấy khẩu súng kia.

Khi anh ta ôm lấy Tiêu Nham rời đi, cố ý nhìn về phía camera theo dõi, lộ ra nụ cười phóng đãng không kềm chế được đã trở thành đặc trưng của mình.

Khẩu hình miệng khi nói chính là: Tạm biệt, Shire.

"Jane Wallace mới là chủ mưu thật sự."

Khi bọn họ báo cáo tin tức này cho quân bộ, toàn bộ cấp lãnh đạo đều chấn động. Sau khi báo cáo về Jane Wallace và Casey được trình lên, lịch sử về thân phận của họ cũng được đào lên tường tận, nhưng trải qua quá trình điều tra sâu hơn, rốt cục tìm được một ít dấu vết xâm nhập và sửa chữa trong hệ thống.

Hai người bọn họ đến từ bên ngoài thành Shire.

"Đúng vậy, cậu ta gia nhập bộ đội đặc chủng được bốn năm, chiến công rực rỡ, nếu dựa theo lẽ thường thì khả năng cậu ta là nằm vùng lại càng thấp, ngược lại người thâm tàng bất lộ rồi lại khiến người ta tin đến không thể nghi ngờ như cậu có vẻ giống hơn..."

"Em ấy bị bắt đi đâu?"

Sắc mặc Hein lạnh lẽo mà phát lại đoạn video kia lần thứ hai, hình ảnh cuối cùng một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của Jane Wallace.

Thiếu tướng Gordon cảm nhận được sát ý trong không khí, tóc gáy toàn thân không tự giác mà dựng thẳng lên.

Nếu nói trên đời này có người có thể truy đuổi được Jane Wallace, có lẽ chỉ có Hein Burton.

"Chúng tôi không biết."

"Trong cơ thể em ấy có con chip."

"Dấu hiệu con chip của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất. Cho nên hiện tại có loại ba khả năng. Loại thứ nhất, con chip trong cơ thể cậu ấy đã bị phá hủy, bởi vì Sóng Triều có thể lường trước được việc chúng ta sẽ dùng con chip để định vị; loại thứ hai, cậu ấy đã chết, con chip sẽ tự động mất đi hiệu lực trong trường hợp không cảm nhận được bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào. Một loại khả năng cuối cùng, cũng là khả năng lạc quan nhất, nhưng tỉ lệ cũng thấp nhất, cậu ấy bị giam ở một nơi che chắn tín hiệu. Lãnh đạo quân bộ đã ra chỉ thị, bằng bất cứ giá nào cũng nhất định phải đưa cậu ấy trở về, ngay cả khi chỉ cậu ta chỉ còn lại đại não."

"Đại não của em ấy sẽ không bị lấy ra."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương