/59/.

Hai người đi vào nhà ăn, Tiêu Nham chọn một phần bánh táo và khoai tây nghiền, mấy thứ này cũng không phải là thứ Jane thích ăn.

Người này chán ghét tất cả những thức ăn được chế tạo theo quy trình công nghiệp, bởi vì hương vị của chúng ngàn năm không đổi.

Đẩy ly bia đến trước mặt Jane, người này chỉ nhấp một hơi liền lộ ra biểu tình chán ghét, nhàm chán mà chống cằm, lại không thèm liếc nhìn Tiêu Nham một cái.

"Này! Đừng tức giận mà! Chờ đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói cho anh biết đây rốt cục là chuyện gì. Cũng mong anh đừng nói chuyện này cho bất cứ ai biết!"

"Ý cậu không phải là không muốn tôi báo cáo chuyện này cho Thiếu tướng Gordon đó chứ? Thiếu tướng Gordon là thượng cấp của tôi, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm phải báo cáo chuyện của cậu cho ông ấy biết. Tôi mặc kệ là virus X hay là thứ gì khác khiến cậu có thể đạt được sức mạnh như vậy, nhưng một khi thứ này tạo thành thương tổn gì đối với thân thể cậu..."

Tiêu Nham nhanh chóng vươn tay che miệng Jane lại, tuy rằng lúc này trong nhà ăn chỉ lưa thưa ngồi vài người, nhưng Tiêu Nham biết, lấy thính lực của bộ đội đặc chủng hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng những gì Jane nói.

"Nghe nè, chuyện này một khi bị tiết lộ ra ngoài... Tổ chức Sóng Triều có thể sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy được đầu tôi."

Jane hít một hơi, vô cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Nham nói: "Cho nên tôi càng phải báo cáo lên cấp trên, nếu cậu cảm thấy không thể thẳng thắn với tôi tất cả mọi chuyện, như vậy cứ báo cáo với Thiếu tướng Gordon đi. Đây không chỉ đơn thuần thỏa mãn nguyện vọng cá nhân của cậu, Tiêu Nham. Tính mạng của không chỉ quan trọng đối với Shire, mà kể cả với bản thân tôi mà nói, cũng vô cùng quan trọng."

Nheo mắt trầm tư trong chốc lát, Tiêu Nham trả lời: "Nếu anh nhất định phải báo cáo lên... Như vậy cho tôi thời gian 3 tháng đi."

"3 tháng?" Jane nhìn chằm chằm Tiêu Nham, vẻ mặt trầm ổn của anh ta tràn ngập cảnh giác: "Không thể! Cậu có biết trong 3 tháng có thể phát sinh bao nhiêu chuyện không hả? Thiếu tướng Gordon lúc trước hạ mệnh lệnh cho tôi, chính là bảo vệ một bãi đáp trong vòng 3 tháng, mà trong 3 tháng này tôi mất đi một phần ba thuộc hạ!"

Tiêu Nham ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, lúc trước tổ chức Sóng Triều nghiên cứu ra thứ vũ khí sinh hóa khiến cho bộ đội đặc chủng mất đi cơ năng hô hấp.

Tuy rằng biết bọn họ hy sinh rất nhiều bộ đội đặc chủng, nhưng không ngờ thậm chí lại nhiều đến tận một phần ba, lại càng không cần nói, đội của Jane nhất định đều là tinh anh.

Sở dĩ Jane phản ứng lớn với mình như vậy, cũng là bởi vì không muốn tiếp tục mất đi cậu.

"Một tháng... Một tháng cũng không được sao?"

Jane nhắm mắt lại, quay đầu đi chỗ khác, xem như ngầm đồng ý.

"Cám ơn anh!"

"Vậy cảm ơn chân thành chút đi."

"Hả?"

Trong nháy mắt khi Tiêu Nham sững sờ, ngón tay Jane đã nắm lấy cằm cậu, chậm rãi tới gần.

Một tay Jane chống trên mặt bàn, một tay nâng cằm cậu, Tiêu Nham thì sững sờ ngay tại chỗ. Mặt nghiêng của Jane vô cùng đẹp, anh ta vốn đã có khí chất câu động nhân tâm, trái tim Tiêu Nham lập tức trầm xuống.

Khoảnh khắc khi môi Jane sắp chạm vào môi mình, lưng Tiêu Nham không tự giác mà trở nên cứng còng, Jane còn chưa kịp thật sự hôn cậu, Tiêu Nham đã nhăn chặt mày dùng sức quay đầu đi, theo bản năng nâng khuỷu tay tấn công bả vai Jane, nhưng trong chớp mắt ngay sau đó, một tay Jane đã đè lại bả vai Tiêu Nham, một tay kia khống chế sau gáy cậu, dễ dàng hóa giải công kích của Tiêu Nham. Ngón tay Jane luồn vào trong tóc cậu, ôm ấp không ngừng buột chặt rốt cục khiến Tiêu Nham mất đi năng lực hô hấp. Từ đầu cho đến cuối, Tiêu Nham đều dùng sức mà mím chặt môi mình, mà Jane lại chỉ là cúi đầu nhìn chăm chăm vào ấn đường (vùng giữa hai chân mày) của cậu.

Cậu không phải là đã yêu Hein Burton rồi chứ?"

Cậu tránh khỏi ôm ấp của Jane, hoặc là nói Jane rốt cục buông cậu ra.

"Anh nói... cái gì?" Tiêu Nham trừng Jane, cậu siết chặt nắm tay, tức giận không thôi, cậu cho rằng Jane cũng như Maya, sau khi đã cùng nhau trải qua vô số nguy hiểm, người đàn ông này có thể thật lòng xem cậu trở thành an hem, trở thành chiến hữu, mà không phải là một nghiên cứu viên gà mờ bị khinh thường, lúc nào cũng có thể lôi ra để vui đùa, nếu như trên tay cậu đang có thuốc, cậu không chút nghi ngờ sẽ tự tiêm cho mình một mũi, sau đó cho Jane Wallace biết mặt!

"Anh ta cứu cậu rất nhiều lần, không phải sao? Cậu sùng bái anh ta. Thậm chí còn xa hơn một bước so với sùng bái, cậu bị anh ta hấp dẫn. Mà ngay cả suy nghĩ và thủ pháp thoát khỏi khống chế của tôi cũng rất giống anh ta."

Tư duy sinh động của Tiêu Nham ngay trong khoảnh khoắc đó chợt ngưng lại, nhịp tim đập cũng hẫng đi một nhịp.

Cậu nhìn vào mắt Jane, lại nói không ra được cho dù chỉ là nửa câu.

Cậu cho là mình che giấu rất tốt, nhưng Jane Wallace, người đàn ông mà gần như nửa năm rồi cậu không gặp mặt lại có thể thoải mái vạch trần bí mật ở sâu trong nội tâm cậu.

"Thật khó có người không bị anh ấy hấp dẫn."

Tiêu Nham không dự định sẽ che giấu trước mặt Jane, bởi vì một khi che giấu, người này sẽ càng thêm kiêu ngạo mà vạch trần mình.

"Cũng có người từng nói, rất khó có người không bị tôi hấp dẫn. Nhưng cậu tựa như trời đã miễn dịch vậy, luôn thờ ơ với tôi."

Jane xoay xoay ly bia, bộ dạng mỉm cười đầy phong độ kia thật khiến nỗi lòng người ta nhộn nhạo.

"Hein Burton khiến cậu quên một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã hôn cậu."

Lúc này Tiêu Nham mới kịp phản ứng, bản thân vốn phải tức giận với người này, nhưng anh ta vừa nhắc tới Hein, bản thân lập tức quên sạch mọi thứ.

Giờ phút này, hai tay Jane cắm trong túi quân trang, đứng lên rời đi, khi đứng ở cửa nhà ăn, anh chậm rã xoay người lại, khóe môi hiện lên ý cười biếng nhác nhất quán nói: "Sau này cậu mà còn dùng những kỹ năng giao chiến mà Hein Burton dạy cậu để đối phó tôi nữa, tôi cam đoan sẽ bẻ gãy cánh tay cậu."

Tiêu Nham mím môi, xoa xoa đầu, người này... Vì cái gì cứ thích chạy đến chỗ cậu để nghiệm chứng giá trị mị lực của bản thân vậy chứ?

Cho dù tôi có bị Hein hấp dẫn, nhưng mà anh đối với tôi mà nói, vẫn là một tồn tại không thể thay thế.

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, tiếng vang khi xương cốt anh vỡ vụn, có lẽ đối với anh mà nói nó chỉ bé nhỏ không đáng kể, nhưng mỗi lần tôi nghĩ tới, liền cảm thấy đau đớn.

Chỉ khi tiếp tục nghiên cứu X-2 mới có thể khiến Tiêu Nham tập trung tinh lực, nếu nghiên cứu thành công, khi cậu nói với Jane, anh không cần xem mỗi ngày trôi qua đều là tận thế mà tiêu xài phung phí, có lẽ người này sẽ không lộ ra bộ dạng như vậy nữa.

Trong nháy mắt đó, một tia sáng lướt qua trong đầu Tiêu Nham —— Virus X có thể thích ứng với cơ thể người, mà X-2 lại không làm được, rất có thể là bản thân đã loại bỏ một đoạn gen nào đó có thể duy trì tính ổn định của đoạn gen liên kết, cậu phải tìm lại nó, cũng tiến hành cải tạo nó.

Trong lòng có ý tưởng, Tiêu Nham vô cùng hưng phấn đi về phía phòng nghiên cứu của mình. Đi trong thông đạo, Tiêu Nham phát giác có bội đội đặc chủng đang được điều động, tuy rằng không phải là tổ của Hein, nhưng cậu ẩn ẩn phát hiện có chuyện gì đó sắp phát sinh. Có lẽ là sống những ngày yên ổn quá lâu, Tiêu Nham đã quên mất, thế giới này không hề an toàn, cho dù là bên trong Shire kín không kẽ hở.

Phía đối diện có một tiểu đội bộ đội đặc chủng đi về phía cậu, dẫn đầu đúng là Maya. Sắc mặt người kia vô cùng ngưng trọng, không hề có tươi cười vô tâm tới vô tư như dĩ vãng.

"Maya?" Tiêu Nham dừng lại trước mặt anh, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Maya mỉm cười trấn an cậu, bàn tay vỗ vỗ trên vai Tiêu Nham, "Không có gì, tổ chức Sóng Triều vẫn luôn không an phận ấy mà. Không cần lo lắng."

Cho dù như vậy, Tiêu Nham lại cảm giác được, không khí trong bộ đội đặc chủng mấy ngày nay trầm trọng, khẩn trương hơn trước kia rất nhiều. Nhưng cho dù là xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên cậu phải làm chính là hoàn thành nghiên cứu của mình.

Hai phút sau, Hein Burton đi vào văn phòng của Thiếu tướng Gordon. Thiếu tướng vẫn luôn thích bưng một ly hồng trà hưởng thụ thời gian nhàn nhã, hiện tại không có thời gian rảnh để hàn huyên dư thừa, mà đi thẳng vào chủ đề.

"Đại tá Burton, căn cứ của chúng ta tại Nam cực bị tổ chức Sống Triều vây công."

Thiếu tướng Gordon đưa lưng về phía Hein, người dựa vào bàn làm việc, tuy rằng không nhìn thấy biểu tình, nhưng ngữ điệu trầm thấp tỏ vẻ chuyện này không hề nhỏ. Mà những ngày gần đây, bộ đội đặc chủng thường xuyên bị điều động chính là vì để tăng cường phòng thủ cho các căn cứ nghiên cứu khác.

Nhưng cho dù là nói theo góc độ nào, căn cứ Nam cực là một tồn tại đặc biệt. Vùng địa cực bởi vì nhiệt độ thấp, tất nhiên là địa phương duy nhất trên địa cầu không có tang thi qua lại. Mà virus Comet nguyên thủy nhất, đang ngủ say ngay bên dưới lớp băng tại Nam cực. Để tiến hành theo dõi tình huống của virus Comet, Shire đã thành lập căn cứ nghiên cứu khoa học cao cấp tại Nam cực, hơn nữa còn có hai tổ bội đội đặc chủng quanh năm đóng giữ, một tổ tập trung toàn tinh anh của đội nghiên cứu khoa học được cử đến từ Shire, đã tiến hành nghiên cứu ở căn cứ Nam cực này được vài chục năm, từ đây liên tục không ngừng gửi rất nhiều số liệu trân quý về Shire.

"Bởi vì Nam cực có được virus Comet nguyên thủy nhất chưa hề bị biến dị, có giá trị tham khảo vô cùng quan trọng đối với việc nghiên cứu để chế tạo ra virus X một cách đầy đủ."

"Nhưng mà Shire phải từ bỏ căn cứ Nam cực. Khoảng cách từ nó về Shire quá xa xôi, việc phòng thủ và tiếp viện khó khăn vô cùng, chỉ cần Sóng Triều duy trì công kích liên tục, căn cứ Nam cực sớm hay muộn gì cũng không thể đảm bảo. Cậu nghĩ sao?"

"Theo chiến lược mà nói, căn cứ Nam cực không hề có bất luận giá trị gì. Nhưng nói theo góc độ nghiên cứu đối với virus, nó tựa như một ẩn số, cái giá để kiên trì phòng thủ quá lớn nhưng lại không tạo ra được giá trị tương ứng, nếu tùy tiện buông tha chẳng khác nào buông tha cho tiềm lực nghiên cứu không thể dự đoán trước."

Thiếu tướng Gordon gật gật đầu, "Dựa theo báo cáo của Đại tá Luther chỉ huy tại căn cứ Nam cực, đợt tấn công tiếp theo của tổ chức Sóng Triều sẽ diễn ra trong vòng 24 giờ tới. Trước khi căn cứ bị tấn công, chúng ta phải rút lui toàn bộ nhân viên nghiên cứu đang đóng giữ tại đó, hơn nữa phải thu hoạch đầy đủ hàng mẫu của virus Comet. Quân bộ và viện khoa học trung ương đang tiến hành hội đàm, lịch sử của căn cứ Nam cực so với Shire còn muốn lâu hơn nhiều, chúng ta đã tiến hành nghiên cứu với khởi nguyên của virus Comet nhiều năm như vậy, tất cả tin tức có giá trị đều đã nắm giữ, mà Sóng Triều cần virus Comet cũng không ngoài việc muốn nghiên cứu chế tạo virus X hoàn thiện, tử thủ đối với chúng ta mà nói không có bất cứ giá trị gì."

"Thiếu tướng, xin ngày nói thẳng cho tôi biết nhiệm vụ là gì." Quyết định trọng đại như thế lại không khiến cho biểu tình của Hein có nửa phần dao động, nhưng mà anh trầm ổn thong dong như vậy, càng khiến Thiếu tướng Gordon luôn đặt Hein Burton ở vị trí tín nhiệm đầu tiên.

"Lúc này, nhiệm vụ chính của cậu là bảo hộ cho nhóm bộ đội và nhân viên nghiên cứu tại căn cứ Nam cực thành công rút lui. Mặc khác... Hoàn cảnh của Nam cực rất kỳ diệu, virus Comet có mấy vạn năm lịch sử lại có thể bảo trì trạng thái ổn định, đây quả thực chính là kỳ tích thiên nhiên. Ý của Trung tướng Hervieu chính là, ông ấy muốn cử một nghiên cứu viên từ Shire, trong khoảng thời gian còn lại, tiến hành nghiên cứu thực địa lần cuối cùng đối với trạng thái ổn định của virus Comet. Cậu cảm thấy Trung tá Casey thế nào?"

"Thiếu tướng đã đưa ra vấn đề này, chứng tỏ ngài cũng không yên tâm để Trung tá Casey đi."

Thiếu tướng Gordon cười khẽ một tiếng, "Trung tá Casey quả thật có năng lực nghiên cứu rất cao, nhưng cậu ta không hề có bất cứ kinh nghiệm rời khỏi Shire khảo sát thực địa nào, đối với những nguy hiểm không thể đoán trước sẽ không có năng lực ứng biến gì. Đương nhiên, tôi cũng biết cho dù viện khoa học trung ương có cử bất cứ nghiên cứu viên nào đi, cậu đều có thể bảo vệ tốt người đó. Chẳng qua thời gian có hạn, lựa chọn của chúng ta phải là người trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể làm ra nghiên cứu có tính chiều rộng và chiều sâu nhất, người này có thể sẽ thay đổi toàn bộ tương lai của Shire. Tôi cho cậu thời gian 3 giây, nói cho tôi biết, người nên lựa chọn trong cảm nhận của cậu."

"Tiêu Nham." Nói ra tên này, Hein căn bản không cần suy nghĩ.

Cái gọi là "3 giây" kỳ thực là chuyện dư thừa.

Thiếu tướng Gordon gật gật đầu, "Tôi sẽ nói cho Trung tướng Hervieu, chỉ có Thiếu úy Tiêu Nham mới có thể phát huy hiệu suất của nhiệm vụ lần này ở mức cao nhất. Đi đi, Hein."

"Vâng, Thiếu tướng." Hein thực hiện một nghi thức chào quân đội, sau đó chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Lúc này, Tiêu Nham bởi vì nghiên cứu không có tiến triển mà cảm thấy suy sụp. Cậu có một lại dự cảm rất sâu sắc, chính là nếu muốn nghiên cứu ra X-2 ổn định, thì phải có một virus nguyên gốc và ổn định để làm tham số. Mà virus chân chính có giá trị tham khảo nhất hiện đang ngủ say dưới lớp băng tại Nam cực – Virus Comet.

Suy nghĩ bế tắc, Tiêu Nham liền chui vào phòng nghiên cứu của mình tiến hành bắn thử súng đông lạnh. Đương nhiên, xem việc nghiên cứu súng đông lạnh khiến đại não mệt mỏi trở thành trò tiêu khiển, xét toàn bộ viện khoa học chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tiêu Nham.

Nghiên cứu trước đó chính là chế tạo súng lục, hiện tại cậu rất có hứng thú cải tạo súng đông lạnh thành súng trường, thậm chí là loại súng bắn tỉa có hỏa lực càng thêm hung mãnh. Cậu tiến hành tìm tòi nghiên cứu đối với cấu tạo của các loại súng ống, thiết kế ra mấy loại súng ống khác nhau sau đó chạy vào hệ thống tiến hành bắn thử. Phí tổn của thuốc đông lạnh luôn rất cao, may mắn quân bộ vẫn có chút xem trọng đối với phòng nghiên cứu của cậu, cái gọi là "bất kể giá nào" ủng hộ cậu cũng bao gồm luôn phí tổn nghiên cứu.

Hệ thống giả lập biểu hiện, một loại súng bắn tỉa lắp ráp do cậu thiết kế ra có độ chính xác đã đạt tới tiêu chuẩn của súng quân dụng cho bộ đội đặc chủng sử dụng.

Trên môi hiện lên nụ cười, lúc Tiêu Nham đang muốn tiếp tục nghiên cứu, thiết bị đầu cuối lại biểu hiện đã log out.

"Xảy ra chuyện gì?"

Gỡ thiết bị đầu cuối đã bị gián đoạn xuống, lúc này Tiêu Nham mới phát giác, Hein đang đứng bên cạnh mình, biểu tình bình tĩnh, trạng thái võ trang đầy đủ.

"... Anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao?"

"Là chúng ta phải ra ngoài làm nhiệm vụ."

Đối với phòng nghiên cứu của Tiêu Nham, Hein rõ như lòng bàn tay, thậm chí cậu đang tiến hành nghiên cứu gì anh đều biết rõ nhất thanh nhị sở. Mở ngăn chứa, Hein lưu loát lấy ra súng bắn tỉa mà Tiêu Nham vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, nhanh chóng tháo rời, bỏ vào balo đeo trên người.

"Này... Đó là vật thí nghiệm!"

"Chỉ có thực chiến mới có thể kiểm nghiệm chúng nó."

Hein nói xong, lấy toàn bộ mẫu thí nghiệm của X-2 ra, rồi kéo Tiêu Nham ra khỏi chỗ ngồi.

"Thay trang phục tác chiến vào."

"Tôi phải cùng anh đồng thời chấp hành nhiệm vụ?" Tiêu Nham mở to hai mắt, không có sợ hãi và miễn cưỡng như trước kia, trong tim cậu dâng lên một trận xúc động nóng lòng muốn thử.

"Đúng vậy. Cậu có 3 phút đồng hồ để chuẩn bị." Hein giơ cổ tay lên, nhìn thời gian trên thiết bị liên lạc điện tử.

Tiêu Nham không nói hai lời, cởi áo khoác dài của nghiên cứu viên ra ném sang một bên, lưu loát cởi tiếp đồng phục quân đội trên người.

So sánh với năm trước, thân hình của Tiêu Nham có sự biến hóa rất lớn. Lưng cậu cao ngất, phần eo không có chút mỡ thừa, đường cong kéo dài tạo thành một loại lực độ đầy mỹ cảm, đặc biệt là cơ bắp ở mông, trong nháy mắt khi cậu nâng chân lên, đường cong uốn lượn, tận đến khi chế phục tác chiến bao phủ cơ thể cậu.

Tiêu Nham quay đầu lại, lập tức đối diện với tầm mắt của Hein, trong lòng cậu thót lên, ánh mắt của đối phương không hề có chút dao động, chậm rãi đi đến trước mặt cậu.

Anh thoáng cúi đầu, đeo một khẩu súng khác lên thắt lưng Tiêu Nham, sau đó cầm đay lưng đeo vào thắt lưng của cậu, lại nhét các mẫu thuốc vào, như vậy Tiêu Nham lúc nào cũng có thể lấy mẫu thuốc này tiêm vào người mình. Chỉ ngắn ngủi 30 giây mà thôi, trang bị toàn thân Tiêu Nham đã giống như đúc với các bộ đội đặc chủng phổ thông, ngoại trừ trên lưng đeo không phải là song đao, mà là thiết bị đầu cuối chuyên môn của kỹ thuật binh. Những thứ Tiêu Nham có được, so với bộ đội đặc chủng bình thường càng thêm tinh xảo hoàn mỹ.

"Chuẩn bị tốt chưa, Thiếu úy." Hein ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa anh và Tiêu Nham vô cùng gần, khí tức ấm áp lướt qua môi Tiêu Nham, kiên định mà thong dong.

"Vâng, thưa Đại tá."

Tiêu Nham không hề do dự mà đối diện ánh mắt của Hein, ngón tay Hein tới gần, đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve hai má của Tiêu Nham, tựa hồ đang xác định điều gì đó.

Hơi nghiêng mặt, ngũ quan tuấn mỹ của đối phương gần ngay trước mắt, Tiêu Nham có một loại xúc động muốn hôn anh, cậu vẫn nhớ rõ nụ hôn gần như áp bách của Hein khi mình say, quả thật như muốn nghiền nát cậu.

"Xuất phát."

Thanh âm lạnh lẽo kéo hết thảy ảo tưởng trở về hiện thực. Tiêu Nham hút ngược một hơi, bỗng cảm thấy bản thân ngu ngốc đến cực điểm.

Hein đã xoay người đi, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, Mark và Live cùng các bộ đội đặc chủng khác đang đứng trong hành lang đợi lệnh. Ngay khi Hein vừa sải bước chân đi, Tiêu Nham cũng nhanh chóng bước theo.

Có rất nhiều thứ khác biệt với trước đây, Tiêu Nham không còn cảm thấy thiết bị trên người nặng nề nữa, cậu tự dựa vào sức mình mà đuổi theo cả tiểu đội. Trước mắt cậu là bóng dáng cao ngất của Hein, cùng với tâm tình hoàn toàn bất đồng với những lần ra ngoài làm nhiệm vụ trước đây, lần đầu tiên Tiêu Nham không quan tâm địa điểm cũng như mục đích đi làm gì, đơn thuần chỉ còn lại loại xúc động, muốn đi theo người đàn ông này.

Đi ra khỏi tổng bộ của bội đội đặc chủng, Maya đã đứng trước phi hành khí lộ ra nụ cười sáng lạng với Tiêu Nham, "Tôi sớm nên nghĩ ra, ngoại trừ cậu, sếp sẽ không cần những kỹ thuật binh khác!"

Một lần trước rời khỏi Shire, là Maya đỡ Tiêu Nham bước lên phi hành khí, mà lúc này đây, Tiêu Nham lại suất khí tự mình nhảy lên.

Trong nháy mắt đó, cúi đầu nhìn xuống thấy chính là biểu tình kinh ngạc của Maya.

"Cậu không giống trước kia, Tiêu Nham!"

Mái tóc ngắn của Maya bị gió từ động cơ của phi hành khí thổi bay lên, anh theo thói quen mà hất hất tóc mình, sau đó phẫn nộ buông tay xuống.

"Chỗ nào không giống?"

Maya không trả lời vấn đề này, chỉ là cao giọng nói: "Hãy làm những chuyện mà đám nghiên cứu viên khác đều không làm được đi!"

Cửa cabin đóng lại, Tiêu Nham buông trang bị an toàn xuống, cậu thở ra một hơi thật sâu, lúc này chỉ có tổ bộ đội của Hein được điều động, nhưng Tiêu Nham cũng không dám lơ là. Chỉ cần là do Hein chấp hành, sẽ không có nhiệm vụ nào không nguy hiểm.

"Này, Thiếu úy, không lo lắng cho mạng nhỏ của mình sao?"

Đây là lần đầu tiên Mark gọi Tiêu Nham là "Thiếu úy".

Tiêu Nham rất thành thực mà gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Nhất định phải để cho tôi sống nha!"

Liv ngồi ở đối diện lộ ra vẻ tươi cười trong sáng: "Cậu nhất định sẽ còn sống, nhất định."

"Aiz... Nam cực đó... Ngoại trừ đặc huấn, tôi chưa từng đi đến nơi đó!" Mark ngửa đầu phát ra một tiếng cảm thán.

"Cái gì? Chỗ chúng ta chấp hành nhiệm vụ là Nam cực?" Tiêu Nham mở to hai mắt, cậu cho rằng chỉ là một căn cứ nào đó của tổ chức Sóng Triều, nhưng mà Nam cực... Nơi khởi nguyên của virus Comet, Tiêu Nham đã cho là cả đời này của mình đều không có cơ hội đi đến nơi đó.

"Cậu đây là biểu tình gì hả? Ngay cả nhiệm vụ gì còn không biết mà cũng dám đi theo?" Mark nhìn Tiêu Nham từ đầu đến chân, "Tư thế này của cậu cư nhiên càng ngày càng giống bộ đội đặc chủng nha!"

Tim Tiêu Nham đập loạn một nhịp, đột nhiên nhớ ra tình cảnh Hein giúp mình chỉnh lý trang bị. Đối với thói quen của cậu, anh quen thuộc như lòng bàn tay, cho dù là thuốc hay là súng, anh đều biết nên đặt ở vị trí nào để mình có thể sử dụng thuận buồm xuôi gió nhất. Cùng với lúc cuối cùng, cảm giác đầu ngón tay anh vuốt ve hai má mình, tựa như trái tim bị thổi một hơi nhẹ nhàng.

"Có thể ởi vì thời gian cấp bách nên Đại tá mới không giải thích hành động lần này cho cậu biết, để tôi nói cho cậu hiểu rõ đi."

Thanh âm của Liv khiến Tiêu Nham phục hồi tinh thần.

"Lúc này, chúng ta chủ yếu phụ trách công việc rút lui khỏi căn cứ Nam cực."

"Cái gì? Chúng ta phải từ bỏ căn cứ Nam cực?" Tiêu Nham hoàn toàn kinh ngạc, căn cứ Nam cực là nơi là tất cả các học giả nghiên cứu về virus đều tha thiết mơ ước, tuy rằng những năm gần đây đã không còn số liệu có giá trị nào được gửi về Shire, nhưng nếu cứ buông tha như vậy...

"Đúng vậy, bởi vì tổ chức Sóng Triều. Sáu tiếng trước căn cứ Nam cực đã thành công ngăn cản Sóng Triều tập kích, nhưng trong vòng 18 giờ sắp tới, rất có thể Sóng Triều sẽ khởi xướng công kích căn cứ lần thứ hai, dựa theo tin tức của chủy huy căn cứ Luther, Sóng Triều rất có thể sẽ bắn "đạn tan rã" vào vùng băng nguyên của căn cứ."

Đạn tan rã, không phải vũ khí có tính công kích, mà là vũ khí được nghiên cứu để chuyên môn tạo thành tan rã theo chiều sâu với các địa hình đóng băng. Bình thường dưới tình hình chung chỉ có thể gây tan rã cục bộ, nhưng dựa theo trình độ điên cuồng của tổ chức Sóng Triều, nếu dùng đạn tan rã đủ liều công kích vào nơi băng nguyên của căn cứ, tạo thành hòa tan băng trên diện rộng, việc căn cứ sụp đổ là không thể tránh khỏi.

Ấn đường Tiêu Nham nhíu chặt, trầm giọng nói: "Nếu là như vậy, nghiên cứu đối với virus Comet của chúng ta phải ngưng hẳn rồi! Cho dù bất đắc dĩ phải từ bỏ căn cứ Nam cực, ít nhất phải phái thêm các nghiên cứu viên tinh anh của viện khoa học trung ương đến tiến hành nghiên cứu thực địa lần cuối cùng đối với virus Comet chứ!"

Ngón tay Liv chỉ chỉ vào ngực Tiêu Nham, "Người này chính là cậu đó."

Tiêu Nham hoàn toàn không thể tin được, "Cô nói gì? Tôi?"

Liv gật gật đầu, "Cứ cẩn thận mà suy nghĩ đi."

Một khắc đó, cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử tràn ngập mỗi một tế bào trong thân thể, cậu biết cơ hội của mình đã đến! Nhắm mắt lại, Tiêu Nham yên lặng suy nghĩ vấn đề mà mình phải giải quyết, chỉnh lý tư duy, cậu biết thời gian mình tiếp xúc "Comet" cực kỳ ngắn ngủi, cậu phải phát huy công dụng của khoảng thời gian ngắn ngủi này ở mức lớn nhất!

Mark còn muốn nói gì đó, đã bị ánh mắt của Liv cảnh cáo. Toàn bộ cabin lâm vào một mảnh an tĩnh, tất cả bội đội đặc chủng vô cùng ăn ý mà tạo ra hoàn cảnh suy nghĩ tốt nhất cho Tiêu Nham.

Sau nửa giờ, Tiêu Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã tiến vào vùng băng giá, khí hậu dần trở nên rét lạnh, nhiệt độ không khí giảm xuống, trên cửa sổ còn ngưng tụ ra một tầng sương trắng.

"Này, Tiêu Nham, lúc đến Nam cực, cho dù gặp được cái gì cậu cũng không thể khóc nhè đâu đó!" Mark lớn tiếng nhắc nhở.

"Vì sao?"

"Bởi vì nước mắt sẽ đóng thành băng ngay trên mặt." Liv cười giải thích.

Rốt cục bọn họ đã đi tới vành đai Nam cực, đây là một thế giới thuần một sắc trắng, không nhiễm một hạt bụi. Đại lục Nam cực được bao đọc bởi đại dương, phần lớn núi băng nổi lơ lửng, băng tuyết dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ra từng mảng cắt sáng bóng, đại lục toàn màu trắng này thoạt nhìn vừa thánh khiết vừa cô độc. Nó hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho dù lúc toàn bộ địa cầu lâm vào nguy cơ tang thi, là ngọn nguồn chân chính của nguy cơ tận thế, nó vẫn lẳng lặng ngủ say như cũ, tựa như chưa từng bị quấy nhiễu.

==================================

Chuyện bên lề:

Tiêu Nham: Wow, tôi sắp được tiến hành mặt đối mặt nghiên cứu virus Comet rồi!

Hein: Ừ!

Tiêu Nham: Tôi sắp nhờ virus Comet để nghiên cứu ra virus X hoàn chỉnh rồi!

Hein: Ừ.

==================================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương