Tuyệt Xử Phùng Sinh
-
Chương 44
/44/.
"Jane Wallace." Thanh âm của Hein lần thứ hai đè thấp xuống, trong không khí có thứ sóng ngầm mãnh liệt nào đó trào dâng, khiến Tiêu Nham đang bị kẹp giữa hai người bọn họ sắp không thở nổi.
"Cậu ấy là kỹ thuật binh duy nhất, tiểu đội của tôi và anh đều có quyền cần sự hỗ trợ kỹ thuật." Jane cười khẽ, ngón tay hướng về phía trước, nhẹ siết lấy cổ Tiêu Nham, "Hoặc là tôi bóp chết cậu ấy, như vậy chúng ta liền công bằng."
Mark và Liv rút đao trên lưng ra, đi đến trước mặt Jane, không khí càng thêm khẩn trương.
Tiêu Nham nuốt nước bọt, cậu có thể cảm giác được lực độ trên ngón tay của Jane, kẻ điên này không phải đang nói giỡn. Cậu chỉ là một kỹ thuật binh mà thôi! Đừng làm cho nghiêm trọng như thế chứ!
Michelle đứng bên cạnh Jane cư nhiên không có chút ý tứ khuyên can nào, ngược lại còn bước ra chắn trước mặt Jane, rất có ý tứ giao tranh với Liv và Mark.
Hein trầm mặc, Tiêu Nham cảm giác được trong mắt anh có một loại sát ý thật sâu, tựa như xuyên thấu qua thân thể cậu nghiền nát Jane Wallace thành từng mảnh.
Oh My God! Hiện tại không phải đang chấp hành một nhiệm vụ cực độ nguy hiểm hay sao? Bọn họ có thể còn sống rời khỏi căn cứ này hay không cũng là vấn đề rồi! Cậu đi theo ai cũng trở thành gánh nặng mà! Cũng không thể đề cao xác suất thành công nhiệm vụ có được không!
Trên thiết bị đầu cuối của Tiêu Nham biểu hiện, có mấy người của tổ chức Sóng Triều đang hướng về phía bọn họ!
"Liv, Mark, chúng ta tiếp tục."
Hein bỗng nhiên xoay người, dẫn theo nhóm của mình tiếp tục đi về phía trước, tiến nhập thông đạo bên trái.
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, nói không rõ là bởi vì Hein buông tha quá thoải mái hay là hành động nhượng bộ dứt khoát như vậy căn bản không phù hợp tính cách của Hein.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Jane buông Tiêu Nham ra, nhân tiện nhéo nhéo gò má cậu, "Thế nào, dọa sợ cậu sao?"
Tiêu Nham cau mày nhìn anh một cái, người này cười đến tựa như vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, cơn giận dữ trào lên, nhưng lúc này không phải là thời điểm phát hỏa, đối mặt với tên điên này cậu cũng không có năng lực phát hỏa.
"Đi tôi, Thiếu tá Michelle." Tiêu Nham không nói thêm câu nào, chuyển hướng về thông đạo phía bên phải.
Lúc này, Mark đi theo Hein tiếp tục hành động lại đang nghẹn vì tức giận, đè thấp thanh âm nói: "Sếp, vì sao lại giao tân binh cho Jane Wallace? Tên kia nhất định sẽ không bảo vệ tốt cậu ấy! Jane Wallace chỉ muốn tranh đoạt với chúng ta mà thôi!"
Ở trong lòng Mark, lần đầu tiên phi hành khí của Tiêu Nham gặp rủi ro, người cứu cậu chính là bọn họ, sau đó cũng đi theo bọn họ chấp hành nhiệm vụ, bất kể xảy ra chuyện gì, Tiêu Nham đương nhiên là kỹ thuật binh của bọn họ.
Hein không nói tiếng nào, Liv lại khẽ hừ một tiếng đáp: "Nếu lúc ấy sếp thật sự cùng tên điên kia tranh chấp, anh cho rằng lời anh ta nói sẽ bẻ gãy cổ Tiêu Nham là đùa giỡn hay sao?"
Mark trầm mặc.
"Dù sao... Nếu Jane Wallace khiến cậu ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ là người cắt đầu tên điên đó xuống."
Liv nhìn bóng dáng Hein, cô có thể tinh tường cảm giác được quanh thân anh lan tràn khí tức lạnh lẽo tàn nhẫn, thậm chí áp bách đến mức cô không thở nổi, cô thật không rõ tên ngốc Mark này sao một chút cũng không cảm thụ được, còn ở đó lốp ba lốp bốp nói nửa ngày, vì thế cô lạnh lùng nói: "Mark, cắt đầu của Jane Wallace, anh có bao nhiêu tài năng mới có thể làm được?"
...
Khi Tiêu Nham cùng tiểu đội của Jane lặng yên đi qua thông đạo, tiến vào một nơi có hình vòm, theo bản năng ngẩng đầu lên, Jane bỗng nhiên một tay kéo Tiêu Nham ra phía sau, vài tên sát thủ từ trên cao nhảy xuống, lưỡi đao sắc bén loang loáng. Michelle miễn cưỡng ngăn cản lại, đội viên khác cùng vài tên sát thủ bắt đầu giao chiến. Jane lại không có ý xuất thủ, mà là từ bước một lui về phía sau, sau lưng Tiêu Nham bị anh áp vào tường, mà Jane lại không có chút ý tứ dừng lại nào, tiếp tục dùng sức đè vào mặt tường, lưng Tiêu Nham dán chặt vào tường, lồng ngực lại dán vào phía sau lưng Jane, cũng sắp bị đè đến không thể hô hấp. Cậu không thể không dùng sức mà đập vào bả vai Jane, cậu biết người này chính là cố ý!
Thanh âm lưỡi đao chạm nhau mỗi thời mỗi khắc đều như cắt vào trái tim, mà Jane lại ngoảnh mặt làm ngơ.
"Cậu đang cáu kỉnh với tôi sao? Tiêu Nham." Trong thanh âm của người này cư nhiên còn mang theo ý cười thản nhiên.
Vừa lúc đó, một tên sát thủ nhắm ngay hướng Jane, Tiêu Nham cho rằng người này cuối cùng phải ra tay, anh lại chỉ càng thêm dùng sức áp về phía sau, xương ngực Tiêu Nham thiếu chút nữa bị ép đến vỡ ra, đến khắc cuối cùng, Jane rút ra từ bên hông một khẩu súng, khi lưỡi đao của đối phương cách đầu anh không đến một tấc Anh (2,54cm), viên đạn đã xuyên thấu qua đầu tên sát thủ, trước khi óc hắn bị vỡ toang ra, Jane đã một cước đạp hắn văng ra ngoài, năng lực phản ứng của anh cực nhanh, quả thật là nằm ngoài phạm trù nhân loại. Mỗi một khẩu súng chỉ có ba viên đạn truy tung, Tiêu Nham không ngờ Jane cư nhiên cứ như vậy dùng mất một viên, thật sự là lãng phí đến kiêu ngạo!
"Tiêu Nham, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Jane nâng một chân lên, gót chân cọ vào đầu gối của Tiêu Nham, rõ ràng là động tác khiêu khích, nhưng trong mắt Tiêu Nham lại là nguy hiểm mười phần.
"Không..." Tiêu Nham dùng toàn bộ khí lực mới có thể thốt ra lời.
"Không có cái gì?" Thanh âm nhẹ nhàng của Jane thật sự rất thiếu đánh.
"Tôi... Không có cáu kỉnh với anh..." Tiêu Nham cảm thấy bản thân thật sự không có cốt khí, chỉ là cậu cũng nhìn không ra loại đồ vật như cốt khí này có chỗ tốt nào.
Đột nhiên, sức lực áp bách trước ngực biến mất, Jane lập tức rút song đao ra, gia nhập cuộc chiến.
Tiêu Nham mở to hai mắt, căn bản chưa kịp nhận ra động tác của đối phương, Jane chỉ là bước lướt tới, bàn tay cầm đao của hai tên sát thủ đã bị cắt đứt, đầu của tên sát thủ thứ ba trực tiếp bị chém rụng, hết thảy đối với anh mà nói quá dễ dàng, mỗi một động tác, mỗi một lần vung đao tựa như đã trải qua hệ thống đầu cuối tính toán trăm ngàn lần, tinh chuẩn đến không thể xoi mói, cho dù Tiêu Nham biết hết thảy việc này đều xuất phát từ bản năng của Jane Wallace. Ngay sau đó Jane chống tay tên người một đội viên, bỗng nhiên xoay tròn trên diện rộng, lại là hai tên sát thủ đầu lìa khỏi cổ. Sau mấy chục giây, chỉ còn một tên sát thủ cuối cùng quỳ trên mặt đất, hai tay của hắn đều bị chặt đứt, mà một chân của Jane đang dẫm trên vai trái của hắn, mi mắt rũ xuống, tựa như tử thần vừa giáng xuống.
"Các người không thể đi tới phòng điều khiển trung tâm được đâu." Hắn ngửa đầu cười ha hả.
Jane thu hồi đao, chậm rãi đi về hướng Tiêu Nham, kéo lấy cánh tay cậu, đi đến trước một thông đạo, phía dưới thông đạo chính là tầng tiếp theo của căn cứ.
Những đội viên khác vội vàng đi theo Jane.
Tên sát thủ kia hồ nghi nhìn hết thảy mọi người, mãi đến khi Thiếu tá Michelle dẫn đầu nhảy xuống.
"Mày chẳng lẽ không muốn giết tao sao?"
Trên môi Jane hiện lên một đường cong tàn khốc, dùng sức ôm lấy Tiêu Nham vào trong ngực mình, tươi cười ngả ngớn cực kỳ muốn ăn đập, "Giết mày? Tao còn định cho mày thấy tao tiến vào cái gọi là phòng điều khiển trung tâm kia kìa!"
Nói xong, anh hơi ngã về phía sau, Tiêu Nham nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng mẹ nó, lại phải nhảy tiếp một lần nữa. Cậu hận chết cảm giác không trọng lực, càng thê lương chính là cậu đã xem cảm giác này thường như cơm bữa.
Jane mang theo Tiêu Nham thay đổi phương hướng ngay giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất, Tiêu Nham bị anh kẹp dưới nách, buông lỏng cánh tay ra, Tiêu Nham lập tức đứng vững thân mình. Đột nhiên tiếp điểm tại thông đạo khép lại, Michelle cùng những người khác theo bản năng nhìn lên.
"Xảy ra chuyện gì? Tiêu Nham, có phải cậu xâm lấn hệ thống điều khiển bị phát hiện rồi hay không?"
Tiêu Nham hơi hơi sửng sốt, lúc này mới cảm nhận được có một cỗ lực lượng khó hiểu tựa hồ đang lặng yên không một tiếng động hoạt động trong đầu cậu, vô luận né tránh như thế nào, đối phương cũng đều như bóng với hình.
Bỗng nhiên, Jane một phen cắt đứt thiết bị liên lạc của Tiêu Nham, toàn bộ số liệu trước mặt bị gián đoạn, tiếng cảnh báo trong căn cứ trong nháy mắt liền vang lên inh ỏi.
"Sếp! Anh đang làm gì!" Vẻ mặt Michelle không thể tin được.
Biểu tình của Jane lãnh đạm đến lợi hại, anh xoa xoa đầu Tiêu Nham, trong thanh âm không có bất cứ ý cười nào, "Đại não cậu ấy bị xâm lấn."
Tiêu Nham thở dốc, cảm giác trong nháy mắt đạt được tự do khiến cậu gần như không thể giữ vững cơ thể.
Cậu rời khỏi thiết bị đầu cuối đồng nghĩa với việc cậu thất bại trong việc xâm lấn hệ thống điều khiển của nơi này! Nhưng nếu Jane cắt đứt liên hệ giữa Tiêu Nham và hệ thống đầu cuối, chặn giả đã tiến vào vào đại não Tiêu Nham rất có thể đã xâm nhập vào tiềm thức của Tiêu Nham, thậm chí làm hỗn loạn đại não của cậu.
Quả nhiên kinh nghiệm của mình vẫn không đủ.
Một tầng này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng vang "khè khè", mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bốn tang thi tứ chi vặn vẹo bò sát trên đỉnh đầu bọn họ, hoàn toàn không nhìn ra hình thái nhân loại, ánh mắt đỏ tươi tựa như sắp nổ tung.
Ngay trong nháy mắt bọn chúng nhảy xuống, một tay Jane đè Tiêu Nham lại, lưỡi đao sắc bén lướt qua, tang thi kia phát ra tiếng vang rít gào, lại tránh thoát cực nhanh, ba tang thi khác sôi nổi tiến đến.
Chất dịch màu vàng xanh chảy dài trên lưỡi đao của Jane, trái tim tĩnh lặng của Tiêu Nham giờ phút này bắt đầu nhảy lên, theo bản năng lấy dụng cụ thu thập mẫu luôn đeo bên hông không rời ra, thu thập chất dịch nhầy này. Nhìn từ hình thái của đám thang thi này, tổ chức Sóng Triều tuyệt đối đã tiến hành cải tạo chúng nó! Tiêu Nham không biết có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, nhưng mà dục vọng tìm tòi nghiên cứu và sự tò mò của một học giả, cậu nhất định phải biết tổ chức Sóng Triều đã làm gì với đám tang thi này!
Ba tên tang thi đồng thời nhảy xuống, nhóm bộ đội đặc nhiệm lần thứ hai bắt đầu chém giết. Lưỡi đao của Michelle chém vào một tên trong đó, nó nhanh nhẹn tránh thoát, thân thể gần như bị chẻ làm đôi cư nhiên trong vòng ba giây đã nhanh chóng khép lại, phát ra thanh âm tựa như phấn khích.
Michelle nghiến răng nghiến lợi, lắc lắc lưỡi đao, "Đám này là thứ gì chứ!"
Tiêu Nham lần thứ hai đeo thiết bị liên kết lên, tiến hành phân tích đối với mẫu vật, cậu không khỏi ngây ngẩn cả người. Trong gien của đám tang thi này cư nhiên có chứa DNA của nhện Tarantula và thằn lằn!
Đây thực sự không có khả năng! Giữa gien của các giống loài có một khoảng cách không thể vượt qua, chúng nó bài xích cách ly lẫn nhau, tổ chức Sóng Triều rốt cục làm được như thế nào?
Ngón tay Jane len vào mái tóc Tiêu Nham, cậu ngẩng đầu lên, thấy trên môi anh là tươi cười nghiền ngẫm mà lạnh lẽo.
"Ngoan ngoãn đợi ở trong này, đừng cử động. Còn có, chiếu cố đại não cậu cho tốt."
Nói xong, Jane cầm lấy song đao gọi tên Michelle một tiếng, sau đó mãnh liệt xông ra bên ngoài. Mái tóc anh tung lên, đường cong trên lưng nổi lên một loại sức bật nào đó khó có thể đánh giá được.
Michelle đột nhiên bắt đầu ra sức chém giết về đám tang thi kia, mỗi một đao hạ xuống, trong khoảnh khắc đám tang thi đó đang khép lại, Jane theo vết đao của Michelle vô cùng tinh chuẩn lần thứ hai chém xuống, trong quả quyết mang theo một tia điên cuồng.
Tiêu Nham ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt.
Cậu biết Jane hoàn toàn khác biệt Hein. Hein đối với việc giết chóc hoàn toàn là lạnh lùng, mà Jane lại trong đó tìm thấy hưởng thụ.
Nhưng mà bọn họ lại giống nhau —— Đều là trí mạng.
Khi Tiêu Nham cảm giác có thứ gì đó đã đến gần sát cổ cậu, Jane đột nhiên vọt tới bên cạnh cậu, một tay nâng thân đao, một tay mãnh liệt siết chặt chuôi đao, lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua đầu của một tang thi đứng ngay phía sau Tiêu Nham. Rầm một tiếng, nó tựa như bùn nhão mà ngã xuống, biểu tình trên mặt vẫn duy trì vẻ điên cuồng như cũ.
"Good boy." Môi Jane hơi khép mở, tựa như ma chú đến từ địa ngủ.
Tiêu Nham hít một hơi, Jane đè lại bờ vai cậu, ý bảo cậu tiếp tục đi tới. Tiêu Nham dựa vào ký ức, lựa chọn một thông đạo đi xuống tầng dưới.
Ngay tại thời điểm toàn bộ bọn họ đều tiến vào, cửa phía sau đột nhiên đóng lại, vách tường bị toàn bộ hình ảnh ba chiều bao trùm, khuôn mặt của giáo sư Manson xuất hiện trên màn ảnh.
"Hoan nghênh đi vào huyệt động của tôi, chúc mọi người thám hiểm vui vẻ."
Có trong nháy mắt Tiêu Nham như bị giáo sư Manson làm cho mê hoặc, rất nhanh liền hiểu được đây bất quá chỉ là trò đùa cực kỳ ác liệt của tổ chức Sóng Triều mà thôi.
Tiếp điểm phía trước mở ra, một khắc đó mọi người lập tức dừng cước bộ. Jane hoàn toàn chắn trước mặt Tiêu Nham.
"Này, phía trước còn có gì sao?" Michelle nửa đùa giỡn hỏi, nhưng Tiêu Nham biết cô có bao nhiêu nghiêm túc.
"Quái vật tạp chủng." Tiêu Nham thấp giọng trả lời.
(*) Tạp chủng thuyết có thể lai gien của nhiều giống loài với nhau để tạo ra giống loại mới, trên thực tế tạp chủng có xảy ra ở lừa và ngựa, bạn nào học sinh học về di truyền chắc đã biết rồi nhỉ ^^
Cậu biết lúc trước bản thân cho dù có chết cũng không nên nhẫn nhục chịu đựng mà tiếp nhận nhiệm vụ chết tiệt này, nhưng hiện tại hối hận cũng không làm được gì, ít nhất nhóm nghiên cứu viên ở lại Shire kia ngay cả cơ hội kiến thức đám quái vật này cũng không có.
Nếu cậu chết, tên cậu cõ lẽ sẽ được khắc vào bia tưởng niệm trên quảng trường trung ương. Ngàn vạn lần đừng khắc ở vị trí quá cao, như vậy người khác sẽ không nhìn tới. Tên Casey kia có lẽ sẽ đứng trước tên của cậu, quở trách cậu cả đời. Ngẫm lại, Tiêu Nham đã cảm thấy đau đầu.
Jane cũng không vội vã tiến lên, bên kia tiếp điểm là một mảnh tối đen. Tổ chức Sóng Triều nếu đã biết bọn họ đến đây, phía trước không có khả năng là bữa trà chiều phong phú ngon miệng, huống chi nơi này chẳng có ai thích hồng trà và điểm tâm ngọt. Tiêu Nham biết, bọn họ đã trở thành chuột bạch cho tổ chức Sóng Triều thực nghiệm lực sát thương của những tang thi hỗn huyết kia. Cậu chỉ có thể đặt hy vọng vào Jane Wallace và tiểu đội của anh có thể chống đỡ đến cuối cùng.
Jane mở thiết bị chiếu sáng, toàn bộ không gian phía trước đột nhiên sáng ngời. Đó là một bức tường hình cung, trên vách tường tựa như giá sách có từng loạt từng loạt cửa kim loại mật độ cao, trên cửa có đánh số. Là một kỹ thuật binh, Tiêu Nham lập tức hiểu được sau những cánh cửa này cất giấu cái gì.
Jane đang muốn tiến tới, Tiêu Nham một phen kéo anh lại.
"Làm sao vậy?" Jane quay đầu lại.
"Đó là... Phòng chứa hàng mẫu của căn cứ này... Có rất nhiều quái vật bọn họ chế tạo ra." Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nói.
Ngón tay Jane lướt qua mũi Tiêu Nham, trong tươi cười lỗ mảng của anh thậm chí có vài phần ý tứ nghiêm túc, "Ngốc quá, tôi cũng là quái vật."
Nói xong, Jane bước vào đầu tiên. Ngay trong nháy mắt đó, sàn nhà như cảm ứng được sự tồn tại của Jane, cư nhiên bắt đầu phát sáng, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất chính là dấu hiệu hình chữ thập của tổ chức Sóng Triều.
Tiêu Nham vừa muốn đi theo sau, Jane lại nâng tay lên, mà Michelle thì đè bả vai Tiêu Nham xuống.
Jane hơi ngửa đầu, tầm mắt đảo qua một loạt cánh cửa kim loạt kia, cánh cửa đối diện với anh bỗng nhiên mở ra, có thứ gì đó mãnh liệt vọt ra, lao thẳng về hướng Jane.
Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau nửa bước, mở mắt trừng trừng nhìn con quái vật dữ tợn kia há miệng ra vô cùng kinh khủng cắn về hướng đầu Jane, tựa như là ảo giác, thân thể Jane nhoáng lên một cái, đột nhiên nhảy lên, bỗng nhiên vọt ra phía sau con quái vật, đầu gối hung hăng thúc vào sau gáy nó.
Con quái vật tạp chủng này rõ ràng có đặc thù cơ bản của tang thi, nhưng thể tích thân thể lại lớn hơn tang thi bình thường gấp mấy lần.
Nó phát ra một tiếng kêu rống, thân thể khổng lồ vẫn không trở ngại gì năng lực vận động nhanh nhẹn của nó.
Năng lực phục hồi thân thể của con quái vật này quá mức nhanh chóng, phương thức hữu hiệu nhất để giết chết nó chỉ có cách chặt bỏ đầu nó xuống.
Nó vươn móng vuốt đánh về phía sau lưng Jane, Jane lại đạp lên cánh tay nó nhảy bật lên, ở trên không trung thay đổi phương hướng, hung hăng đâm song đao vào sau gáy nó. Con quái vật ý đồ muốn hất Jane xuống, Jane lại rút lưỡi đao ra, nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Con quái vật thở dốc, miệng vết thương trên cổ đang khép lại.
Jane cong khóe môi, bỗng nhiên mãnh liệt ném đi lưỡi đao trong tay phải, móng vuốt của con quái vật đẩy lưỡi đao ra, cùng lúc đó, Jane một bước trượt ra xa, một thanh đao khác trong tay trái từ bên dưới cằm con quái vật đâm xuyên qua đầu nó.
Trong mắt Tiêu Nham, đây là một đòn cực kỳ mạo hiểm, tuy rằng đối với Jane mà nói căn bản không tính là cái gì, người này vẫn là khí không suyễn tim không đập. Nhưng Tiêu Nham lại không nhìn thấy thần sắc đắc ý trên mặt của anh, anh chỉ đưa tay làm một thủ thế, ý chính là "cẩn thận đề phòng".
Ngay tại thời khắc đó, những cánh cửa còn lại toàn bộ mở ra, trái tim Tiêu Nham lập tức nhảy lên tới cổ họng.
Chỉ thấy vô số quái vật hình thái khác nhau nhảy vọt ra!
Michelle một phen kéo lấy Tiêu Nham, bọn họ căn bản không có cơ hội phản kháng, bị động bị đám quái vật này đuổi theo. Không gian vốn dĩ còn cảm thấy rộng lớn bỗng nhiên trở nên chật hẹp. Michelle vừa mới mang theo Tiêu Nham tránh được một con quái vật, một con khác đã lại gần ngay trước mắt. Ngay tại lúc nó há to miệng ra, gần đến mức Tiêu Nham có thể tinh tường cảm giác được khí tức nó phun ra trên mặt mình, Jane chợt đạp lên trên đầu nó, hung hăng từ trên đỉnh đầu đâm thẳng xuống, nhưng nó né tránh quá nhanh, Jane chỉ chém đứt lỗ tai nó mà thôi.
Bên trong một mảnh hỗn chiến, Tiêu Nham chỉ cảm thấy từng trận ù tai, tiếng quái vật gào thét, bộ đội đặc nhiệm múa may lưỡi đao sắc bén trong tay, cậu thật sự không nhìn rõ phương hướng. Cánh tay của một bộ đội đặc nhiệm bị quái vật bứt đứt lìa, sức chiến đấu nháy mắt trở nên yếu ớt, một con khác liền cắn ngang người anh, hai con quái thú nháy mắt xé nát người anh.
Tiêu Nham há to miệng nhưng không cách nào phát ra thanh âm. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ đội đặc nhiệm chết thảm thiết như thế.
"Tiêu Nham! Cậu đang phát ngốc cái gì!" Jane mãnh liệt kéo cậu vào trong ngực, một con quái vật khác liền chụp vào khoảng không.
Hơi nâng mắt lên nhìn, cậu không nhìn thấy bất luận chút thương cảm nào đối với sự hy sinh của thuộc cấp trên mặt Jane, loại cảm xúc dư thừa này chỉ làm cho phán đoán của bọn họ mất đi chính xác, thậm chí còn là tử vong. Đây mới là chiến đấu chân chính, tàn khốc đến mức khiến người ta quên đi toàn bộ tình cảm thuộc về con người, bao gồm cả sợ hãi.
Nháy mắt hai con quái vật đã bức Tiêu Nham và Jane đến góc tường, Jane rất có kiên nhẫn mà bảo vệ Tiêu Nham, hơn nữa còn chống đỡ một lần lại một lần công kích của chúng nó. Trận chiến này càng kéo dài, thương vong của tiểu đội Jane càng lớn.
Tiêu Nham nâng đầu gối, móc một khẩu súng được nhét ở nơi đó ra, nâng tay lên, cho dù ngón tay của cậu đang run rẩy lợi hại.
"Bản chất của bọn chúng vẫn là tang thi! Cậu nổ súng đối với bọn chúng một chút tác dụng cũng không có!" Jane bất đắc dĩ nhắc nhở Tiêu Nham.
"Trung tá Wallace, lúc này nhìn xem tôi với anh rốt cục có ăn ý hay không." Tiêu Nham cắn chặt răng, ngón tay không còn run rẩy nữa.
Jane từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt mỉm cười, một tay chống đỡ một con quái vật, một con khác lại mãnh liệt nhào tới. Tiêu Nham vội vã bóp cò súng, mật độ không khí đột nhiên gia tăng, độ ấm giảm xuống, phát ra tiếng vang như da dẻ bị nứt nẻ, tốc độ hành động của quái thú nhanh chóng giảm xuống, như ngừng lại trước mặt Tiêu Nham, chất dịch nhầy nhụa trong cái miệng mở lớn bị đọng lại, ánh mắt màu đỏ tươi lập tức ảm đạm xuống, Jane xoay người sử dụng kiếm bổ một nhát lên đầu nó, trong nháy mắt nó liền vỡ vụn ra.
Một con quái vật khác lần thứ hai tới gần, Jane đoạt lấy khẩu súng trong tay Tiêu Nham, bóp cò súng, con quái vật kia muốn tránh né, nhưng nửa người nó đã bị đông lạnh, Jane không chút do dự chém nó thành hai nửa.
Ít đi hai con quái vật, không gian hoạt động trở nên rộng rãi hơn một chút, nhóm bộ đội đặc nhiệm chém giết càng hiệu quả hơn.
"Tên nhóc cậu cư nhiên nghiên cứu thành công súng đông lạnh sao?" Jane đối với loại vũ khí kiểu mới này rất có hứng thú cũng rất thưởng thức.
"Không, trang bị động lực của nó tôi còn chưa..."
Jane hướng về một con quái vật khác muốn bắn ra phát súng thứ ba, nhưng khiến anh không tưởng tượng được chính là súng đông lạnh trong tay đột nhiên vỡ vụn ra, may mắn phản ứng của anh nhanh chóng, lưỡi đao đâm vào cổ họng của quái vật, nó lập tức né tránh. Jane quay đầu lại nhìn Tiêu Nham, "Này, đây là chuyện gì vậy?"
"Tôi vừa rồi đã muốn nói với anh, súng này tuy rằng không tổn thương người sử dụng do giá rét như trước kia, nhưng mà nó chỉ có thể bắn hai phát mà thôi!"
Ngay tại khoảnh khắc đó, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên mở ra, nhóm bộ đội đặc nhiệm vội vã bắn dây thừng ra, Tiêu Nham lại đồng thời rơi xuống cùng với đám quái vật đó.
"Tiêu Nham ——" Jane buông dây thừng, Michelle cũng đuổi theo Jane đồng loạt rơi xuống.
Tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai của Tiêu Nham, trước mắt là một mảnh hắc ám, cậu hung hăng nhắm chặt mắt lại.
Có thứ gì đó mạnh mẽ ôm lấy cậu, tốc độ rơi xuống chợt giảm lại, đau đớn trong suy nghĩ cũng không xuất hiện. Cậu có thể nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn, nhưng không phải là của cậu.
Tiêu Nham mở mắt, trước mặt là một dung nhan lạnh lùng.
"Đại tá Burton!" Hiện tại Tiêu Nham mới phát hiện đối phương cư nhiên là Hein Burton!
Mà ngay lúc này, Jane và Michelle cũng đáp xuống bên cạnh Tiêu Nham.
Thiết bị chiếu sáng soi rọi một mảnh không gian, đám quái vật ngã trên đất cũng bò lên, lần thứ hai nhào tới công kích.
Hein buông Tiêu Nham ra, mãnh liệt vung cánh tay lên, chân trước của con quái vật trước mặt bị chém đứt, chiến đấu lần thứ hai bắt đầu. Hein và Jane tựa như đang âm thầm phân cao thấp mà thay nhau chém giết đám quái vật này, con quái vật Hein chưa giải quyết được, Jane sẽ tận lực chém chết nó. Mà con quái vật đánh lén Jane lại bị Hein đâm thủng đại não.
Tiêu Nham được Liv và Mark bảo hộ, hai người phối hợp ăn ý, hơn nữa còn có Michelle, tuy rằng cố hết sức, nhưng bọn họ vẫn tiêu diệt được hai con.
Khi một con quái vật cuối cùng bị Hein chặt bỏ đầu, hết thảy rốt cục trở về yên lặng.
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới phát hiện trên người Hein có vài đạo chất dịch nhầy của quái vật đã bị khô lại, trang phục tác chiến của Liv và Mark cũng có chút chật vật, tiểu đội của Hein tập kết ở đây nhân số rõ ràng thiếu đi vài người, Tiêu Nham phỏng chừng nhóm người Hein có thể đến được nơi này, cái giá phải trả cũng thập phần trầm trọng.
Mà tầng này đã là phòng điều khiển trung tâm của căn cứ, trong thông đạo tối đen phía trước phảng phất như một cơn ác mộng vô hạn kéo dài.
=====================================
Chuyện bên lề:
Tiêu Nham: Đây quả thực là nguy cơ sinh hóa mà! Tôi không chơi nữa! Thiệt con mẹ nó nguy hiểm quá!
Bí Đao Béo: Lăn giường với Hein thì không nguy hiểm sao? Vạn nhất biến thành Hein còn có Jane chơi 3P với cậu, cậu cảm thấy cậu còn mạng để sống sao?
Tiêu Nham:... Tôi mà chơi 3P sao... Không không không! Tôi vẫn là diễn nguy cơ sinh hóa đi!
Bí Đao Béo: Truyện này cố định 1vs1 nhá~.
=====================================
"Jane Wallace." Thanh âm của Hein lần thứ hai đè thấp xuống, trong không khí có thứ sóng ngầm mãnh liệt nào đó trào dâng, khiến Tiêu Nham đang bị kẹp giữa hai người bọn họ sắp không thở nổi.
"Cậu ấy là kỹ thuật binh duy nhất, tiểu đội của tôi và anh đều có quyền cần sự hỗ trợ kỹ thuật." Jane cười khẽ, ngón tay hướng về phía trước, nhẹ siết lấy cổ Tiêu Nham, "Hoặc là tôi bóp chết cậu ấy, như vậy chúng ta liền công bằng."
Mark và Liv rút đao trên lưng ra, đi đến trước mặt Jane, không khí càng thêm khẩn trương.
Tiêu Nham nuốt nước bọt, cậu có thể cảm giác được lực độ trên ngón tay của Jane, kẻ điên này không phải đang nói giỡn. Cậu chỉ là một kỹ thuật binh mà thôi! Đừng làm cho nghiêm trọng như thế chứ!
Michelle đứng bên cạnh Jane cư nhiên không có chút ý tứ khuyên can nào, ngược lại còn bước ra chắn trước mặt Jane, rất có ý tứ giao tranh với Liv và Mark.
Hein trầm mặc, Tiêu Nham cảm giác được trong mắt anh có một loại sát ý thật sâu, tựa như xuyên thấu qua thân thể cậu nghiền nát Jane Wallace thành từng mảnh.
Oh My God! Hiện tại không phải đang chấp hành một nhiệm vụ cực độ nguy hiểm hay sao? Bọn họ có thể còn sống rời khỏi căn cứ này hay không cũng là vấn đề rồi! Cậu đi theo ai cũng trở thành gánh nặng mà! Cũng không thể đề cao xác suất thành công nhiệm vụ có được không!
Trên thiết bị đầu cuối của Tiêu Nham biểu hiện, có mấy người của tổ chức Sóng Triều đang hướng về phía bọn họ!
"Liv, Mark, chúng ta tiếp tục."
Hein bỗng nhiên xoay người, dẫn theo nhóm của mình tiếp tục đi về phía trước, tiến nhập thông đạo bên trái.
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, nói không rõ là bởi vì Hein buông tha quá thoải mái hay là hành động nhượng bộ dứt khoát như vậy căn bản không phù hợp tính cách của Hein.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Jane buông Tiêu Nham ra, nhân tiện nhéo nhéo gò má cậu, "Thế nào, dọa sợ cậu sao?"
Tiêu Nham cau mày nhìn anh một cái, người này cười đến tựa như vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, cơn giận dữ trào lên, nhưng lúc này không phải là thời điểm phát hỏa, đối mặt với tên điên này cậu cũng không có năng lực phát hỏa.
"Đi tôi, Thiếu tá Michelle." Tiêu Nham không nói thêm câu nào, chuyển hướng về thông đạo phía bên phải.
Lúc này, Mark đi theo Hein tiếp tục hành động lại đang nghẹn vì tức giận, đè thấp thanh âm nói: "Sếp, vì sao lại giao tân binh cho Jane Wallace? Tên kia nhất định sẽ không bảo vệ tốt cậu ấy! Jane Wallace chỉ muốn tranh đoạt với chúng ta mà thôi!"
Ở trong lòng Mark, lần đầu tiên phi hành khí của Tiêu Nham gặp rủi ro, người cứu cậu chính là bọn họ, sau đó cũng đi theo bọn họ chấp hành nhiệm vụ, bất kể xảy ra chuyện gì, Tiêu Nham đương nhiên là kỹ thuật binh của bọn họ.
Hein không nói tiếng nào, Liv lại khẽ hừ một tiếng đáp: "Nếu lúc ấy sếp thật sự cùng tên điên kia tranh chấp, anh cho rằng lời anh ta nói sẽ bẻ gãy cổ Tiêu Nham là đùa giỡn hay sao?"
Mark trầm mặc.
"Dù sao... Nếu Jane Wallace khiến cậu ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ là người cắt đầu tên điên đó xuống."
Liv nhìn bóng dáng Hein, cô có thể tinh tường cảm giác được quanh thân anh lan tràn khí tức lạnh lẽo tàn nhẫn, thậm chí áp bách đến mức cô không thở nổi, cô thật không rõ tên ngốc Mark này sao một chút cũng không cảm thụ được, còn ở đó lốp ba lốp bốp nói nửa ngày, vì thế cô lạnh lùng nói: "Mark, cắt đầu của Jane Wallace, anh có bao nhiêu tài năng mới có thể làm được?"
...
Khi Tiêu Nham cùng tiểu đội của Jane lặng yên đi qua thông đạo, tiến vào một nơi có hình vòm, theo bản năng ngẩng đầu lên, Jane bỗng nhiên một tay kéo Tiêu Nham ra phía sau, vài tên sát thủ từ trên cao nhảy xuống, lưỡi đao sắc bén loang loáng. Michelle miễn cưỡng ngăn cản lại, đội viên khác cùng vài tên sát thủ bắt đầu giao chiến. Jane lại không có ý xuất thủ, mà là từ bước một lui về phía sau, sau lưng Tiêu Nham bị anh áp vào tường, mà Jane lại không có chút ý tứ dừng lại nào, tiếp tục dùng sức đè vào mặt tường, lưng Tiêu Nham dán chặt vào tường, lồng ngực lại dán vào phía sau lưng Jane, cũng sắp bị đè đến không thể hô hấp. Cậu không thể không dùng sức mà đập vào bả vai Jane, cậu biết người này chính là cố ý!
Thanh âm lưỡi đao chạm nhau mỗi thời mỗi khắc đều như cắt vào trái tim, mà Jane lại ngoảnh mặt làm ngơ.
"Cậu đang cáu kỉnh với tôi sao? Tiêu Nham." Trong thanh âm của người này cư nhiên còn mang theo ý cười thản nhiên.
Vừa lúc đó, một tên sát thủ nhắm ngay hướng Jane, Tiêu Nham cho rằng người này cuối cùng phải ra tay, anh lại chỉ càng thêm dùng sức áp về phía sau, xương ngực Tiêu Nham thiếu chút nữa bị ép đến vỡ ra, đến khắc cuối cùng, Jane rút ra từ bên hông một khẩu súng, khi lưỡi đao của đối phương cách đầu anh không đến một tấc Anh (2,54cm), viên đạn đã xuyên thấu qua đầu tên sát thủ, trước khi óc hắn bị vỡ toang ra, Jane đã một cước đạp hắn văng ra ngoài, năng lực phản ứng của anh cực nhanh, quả thật là nằm ngoài phạm trù nhân loại. Mỗi một khẩu súng chỉ có ba viên đạn truy tung, Tiêu Nham không ngờ Jane cư nhiên cứ như vậy dùng mất một viên, thật sự là lãng phí đến kiêu ngạo!
"Tiêu Nham, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Jane nâng một chân lên, gót chân cọ vào đầu gối của Tiêu Nham, rõ ràng là động tác khiêu khích, nhưng trong mắt Tiêu Nham lại là nguy hiểm mười phần.
"Không..." Tiêu Nham dùng toàn bộ khí lực mới có thể thốt ra lời.
"Không có cái gì?" Thanh âm nhẹ nhàng của Jane thật sự rất thiếu đánh.
"Tôi... Không có cáu kỉnh với anh..." Tiêu Nham cảm thấy bản thân thật sự không có cốt khí, chỉ là cậu cũng nhìn không ra loại đồ vật như cốt khí này có chỗ tốt nào.
Đột nhiên, sức lực áp bách trước ngực biến mất, Jane lập tức rút song đao ra, gia nhập cuộc chiến.
Tiêu Nham mở to hai mắt, căn bản chưa kịp nhận ra động tác của đối phương, Jane chỉ là bước lướt tới, bàn tay cầm đao của hai tên sát thủ đã bị cắt đứt, đầu của tên sát thủ thứ ba trực tiếp bị chém rụng, hết thảy đối với anh mà nói quá dễ dàng, mỗi một động tác, mỗi một lần vung đao tựa như đã trải qua hệ thống đầu cuối tính toán trăm ngàn lần, tinh chuẩn đến không thể xoi mói, cho dù Tiêu Nham biết hết thảy việc này đều xuất phát từ bản năng của Jane Wallace. Ngay sau đó Jane chống tay tên người một đội viên, bỗng nhiên xoay tròn trên diện rộng, lại là hai tên sát thủ đầu lìa khỏi cổ. Sau mấy chục giây, chỉ còn một tên sát thủ cuối cùng quỳ trên mặt đất, hai tay của hắn đều bị chặt đứt, mà một chân của Jane đang dẫm trên vai trái của hắn, mi mắt rũ xuống, tựa như tử thần vừa giáng xuống.
"Các người không thể đi tới phòng điều khiển trung tâm được đâu." Hắn ngửa đầu cười ha hả.
Jane thu hồi đao, chậm rãi đi về hướng Tiêu Nham, kéo lấy cánh tay cậu, đi đến trước một thông đạo, phía dưới thông đạo chính là tầng tiếp theo của căn cứ.
Những đội viên khác vội vàng đi theo Jane.
Tên sát thủ kia hồ nghi nhìn hết thảy mọi người, mãi đến khi Thiếu tá Michelle dẫn đầu nhảy xuống.
"Mày chẳng lẽ không muốn giết tao sao?"
Trên môi Jane hiện lên một đường cong tàn khốc, dùng sức ôm lấy Tiêu Nham vào trong ngực mình, tươi cười ngả ngớn cực kỳ muốn ăn đập, "Giết mày? Tao còn định cho mày thấy tao tiến vào cái gọi là phòng điều khiển trung tâm kia kìa!"
Nói xong, anh hơi ngã về phía sau, Tiêu Nham nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng mẹ nó, lại phải nhảy tiếp một lần nữa. Cậu hận chết cảm giác không trọng lực, càng thê lương chính là cậu đã xem cảm giác này thường như cơm bữa.
Jane mang theo Tiêu Nham thay đổi phương hướng ngay giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất, Tiêu Nham bị anh kẹp dưới nách, buông lỏng cánh tay ra, Tiêu Nham lập tức đứng vững thân mình. Đột nhiên tiếp điểm tại thông đạo khép lại, Michelle cùng những người khác theo bản năng nhìn lên.
"Xảy ra chuyện gì? Tiêu Nham, có phải cậu xâm lấn hệ thống điều khiển bị phát hiện rồi hay không?"
Tiêu Nham hơi hơi sửng sốt, lúc này mới cảm nhận được có một cỗ lực lượng khó hiểu tựa hồ đang lặng yên không một tiếng động hoạt động trong đầu cậu, vô luận né tránh như thế nào, đối phương cũng đều như bóng với hình.
Bỗng nhiên, Jane một phen cắt đứt thiết bị liên lạc của Tiêu Nham, toàn bộ số liệu trước mặt bị gián đoạn, tiếng cảnh báo trong căn cứ trong nháy mắt liền vang lên inh ỏi.
"Sếp! Anh đang làm gì!" Vẻ mặt Michelle không thể tin được.
Biểu tình của Jane lãnh đạm đến lợi hại, anh xoa xoa đầu Tiêu Nham, trong thanh âm không có bất cứ ý cười nào, "Đại não cậu ấy bị xâm lấn."
Tiêu Nham thở dốc, cảm giác trong nháy mắt đạt được tự do khiến cậu gần như không thể giữ vững cơ thể.
Cậu rời khỏi thiết bị đầu cuối đồng nghĩa với việc cậu thất bại trong việc xâm lấn hệ thống điều khiển của nơi này! Nhưng nếu Jane cắt đứt liên hệ giữa Tiêu Nham và hệ thống đầu cuối, chặn giả đã tiến vào vào đại não Tiêu Nham rất có thể đã xâm nhập vào tiềm thức của Tiêu Nham, thậm chí làm hỗn loạn đại não của cậu.
Quả nhiên kinh nghiệm của mình vẫn không đủ.
Một tầng này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng vang "khè khè", mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bốn tang thi tứ chi vặn vẹo bò sát trên đỉnh đầu bọn họ, hoàn toàn không nhìn ra hình thái nhân loại, ánh mắt đỏ tươi tựa như sắp nổ tung.
Ngay trong nháy mắt bọn chúng nhảy xuống, một tay Jane đè Tiêu Nham lại, lưỡi đao sắc bén lướt qua, tang thi kia phát ra tiếng vang rít gào, lại tránh thoát cực nhanh, ba tang thi khác sôi nổi tiến đến.
Chất dịch màu vàng xanh chảy dài trên lưỡi đao của Jane, trái tim tĩnh lặng của Tiêu Nham giờ phút này bắt đầu nhảy lên, theo bản năng lấy dụng cụ thu thập mẫu luôn đeo bên hông không rời ra, thu thập chất dịch nhầy này. Nhìn từ hình thái của đám thang thi này, tổ chức Sóng Triều tuyệt đối đã tiến hành cải tạo chúng nó! Tiêu Nham không biết có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, nhưng mà dục vọng tìm tòi nghiên cứu và sự tò mò của một học giả, cậu nhất định phải biết tổ chức Sóng Triều đã làm gì với đám tang thi này!
Ba tên tang thi đồng thời nhảy xuống, nhóm bộ đội đặc nhiệm lần thứ hai bắt đầu chém giết. Lưỡi đao của Michelle chém vào một tên trong đó, nó nhanh nhẹn tránh thoát, thân thể gần như bị chẻ làm đôi cư nhiên trong vòng ba giây đã nhanh chóng khép lại, phát ra thanh âm tựa như phấn khích.
Michelle nghiến răng nghiến lợi, lắc lắc lưỡi đao, "Đám này là thứ gì chứ!"
Tiêu Nham lần thứ hai đeo thiết bị liên kết lên, tiến hành phân tích đối với mẫu vật, cậu không khỏi ngây ngẩn cả người. Trong gien của đám tang thi này cư nhiên có chứa DNA của nhện Tarantula và thằn lằn!
Đây thực sự không có khả năng! Giữa gien của các giống loài có một khoảng cách không thể vượt qua, chúng nó bài xích cách ly lẫn nhau, tổ chức Sóng Triều rốt cục làm được như thế nào?
Ngón tay Jane len vào mái tóc Tiêu Nham, cậu ngẩng đầu lên, thấy trên môi anh là tươi cười nghiền ngẫm mà lạnh lẽo.
"Ngoan ngoãn đợi ở trong này, đừng cử động. Còn có, chiếu cố đại não cậu cho tốt."
Nói xong, Jane cầm lấy song đao gọi tên Michelle một tiếng, sau đó mãnh liệt xông ra bên ngoài. Mái tóc anh tung lên, đường cong trên lưng nổi lên một loại sức bật nào đó khó có thể đánh giá được.
Michelle đột nhiên bắt đầu ra sức chém giết về đám tang thi kia, mỗi một đao hạ xuống, trong khoảnh khắc đám tang thi đó đang khép lại, Jane theo vết đao của Michelle vô cùng tinh chuẩn lần thứ hai chém xuống, trong quả quyết mang theo một tia điên cuồng.
Tiêu Nham ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt.
Cậu biết Jane hoàn toàn khác biệt Hein. Hein đối với việc giết chóc hoàn toàn là lạnh lùng, mà Jane lại trong đó tìm thấy hưởng thụ.
Nhưng mà bọn họ lại giống nhau —— Đều là trí mạng.
Khi Tiêu Nham cảm giác có thứ gì đó đã đến gần sát cổ cậu, Jane đột nhiên vọt tới bên cạnh cậu, một tay nâng thân đao, một tay mãnh liệt siết chặt chuôi đao, lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua đầu của một tang thi đứng ngay phía sau Tiêu Nham. Rầm một tiếng, nó tựa như bùn nhão mà ngã xuống, biểu tình trên mặt vẫn duy trì vẻ điên cuồng như cũ.
"Good boy." Môi Jane hơi khép mở, tựa như ma chú đến từ địa ngủ.
Tiêu Nham hít một hơi, Jane đè lại bờ vai cậu, ý bảo cậu tiếp tục đi tới. Tiêu Nham dựa vào ký ức, lựa chọn một thông đạo đi xuống tầng dưới.
Ngay tại thời điểm toàn bộ bọn họ đều tiến vào, cửa phía sau đột nhiên đóng lại, vách tường bị toàn bộ hình ảnh ba chiều bao trùm, khuôn mặt của giáo sư Manson xuất hiện trên màn ảnh.
"Hoan nghênh đi vào huyệt động của tôi, chúc mọi người thám hiểm vui vẻ."
Có trong nháy mắt Tiêu Nham như bị giáo sư Manson làm cho mê hoặc, rất nhanh liền hiểu được đây bất quá chỉ là trò đùa cực kỳ ác liệt của tổ chức Sóng Triều mà thôi.
Tiếp điểm phía trước mở ra, một khắc đó mọi người lập tức dừng cước bộ. Jane hoàn toàn chắn trước mặt Tiêu Nham.
"Này, phía trước còn có gì sao?" Michelle nửa đùa giỡn hỏi, nhưng Tiêu Nham biết cô có bao nhiêu nghiêm túc.
"Quái vật tạp chủng." Tiêu Nham thấp giọng trả lời.
(*) Tạp chủng thuyết có thể lai gien của nhiều giống loài với nhau để tạo ra giống loại mới, trên thực tế tạp chủng có xảy ra ở lừa và ngựa, bạn nào học sinh học về di truyền chắc đã biết rồi nhỉ ^^
Cậu biết lúc trước bản thân cho dù có chết cũng không nên nhẫn nhục chịu đựng mà tiếp nhận nhiệm vụ chết tiệt này, nhưng hiện tại hối hận cũng không làm được gì, ít nhất nhóm nghiên cứu viên ở lại Shire kia ngay cả cơ hội kiến thức đám quái vật này cũng không có.
Nếu cậu chết, tên cậu cõ lẽ sẽ được khắc vào bia tưởng niệm trên quảng trường trung ương. Ngàn vạn lần đừng khắc ở vị trí quá cao, như vậy người khác sẽ không nhìn tới. Tên Casey kia có lẽ sẽ đứng trước tên của cậu, quở trách cậu cả đời. Ngẫm lại, Tiêu Nham đã cảm thấy đau đầu.
Jane cũng không vội vã tiến lên, bên kia tiếp điểm là một mảnh tối đen. Tổ chức Sóng Triều nếu đã biết bọn họ đến đây, phía trước không có khả năng là bữa trà chiều phong phú ngon miệng, huống chi nơi này chẳng có ai thích hồng trà và điểm tâm ngọt. Tiêu Nham biết, bọn họ đã trở thành chuột bạch cho tổ chức Sóng Triều thực nghiệm lực sát thương của những tang thi hỗn huyết kia. Cậu chỉ có thể đặt hy vọng vào Jane Wallace và tiểu đội của anh có thể chống đỡ đến cuối cùng.
Jane mở thiết bị chiếu sáng, toàn bộ không gian phía trước đột nhiên sáng ngời. Đó là một bức tường hình cung, trên vách tường tựa như giá sách có từng loạt từng loạt cửa kim loại mật độ cao, trên cửa có đánh số. Là một kỹ thuật binh, Tiêu Nham lập tức hiểu được sau những cánh cửa này cất giấu cái gì.
Jane đang muốn tiến tới, Tiêu Nham một phen kéo anh lại.
"Làm sao vậy?" Jane quay đầu lại.
"Đó là... Phòng chứa hàng mẫu của căn cứ này... Có rất nhiều quái vật bọn họ chế tạo ra." Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nói.
Ngón tay Jane lướt qua mũi Tiêu Nham, trong tươi cười lỗ mảng của anh thậm chí có vài phần ý tứ nghiêm túc, "Ngốc quá, tôi cũng là quái vật."
Nói xong, Jane bước vào đầu tiên. Ngay trong nháy mắt đó, sàn nhà như cảm ứng được sự tồn tại của Jane, cư nhiên bắt đầu phát sáng, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất chính là dấu hiệu hình chữ thập của tổ chức Sóng Triều.
Tiêu Nham vừa muốn đi theo sau, Jane lại nâng tay lên, mà Michelle thì đè bả vai Tiêu Nham xuống.
Jane hơi ngửa đầu, tầm mắt đảo qua một loạt cánh cửa kim loạt kia, cánh cửa đối diện với anh bỗng nhiên mở ra, có thứ gì đó mãnh liệt vọt ra, lao thẳng về hướng Jane.
Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau nửa bước, mở mắt trừng trừng nhìn con quái vật dữ tợn kia há miệng ra vô cùng kinh khủng cắn về hướng đầu Jane, tựa như là ảo giác, thân thể Jane nhoáng lên một cái, đột nhiên nhảy lên, bỗng nhiên vọt ra phía sau con quái vật, đầu gối hung hăng thúc vào sau gáy nó.
Con quái vật tạp chủng này rõ ràng có đặc thù cơ bản của tang thi, nhưng thể tích thân thể lại lớn hơn tang thi bình thường gấp mấy lần.
Nó phát ra một tiếng kêu rống, thân thể khổng lồ vẫn không trở ngại gì năng lực vận động nhanh nhẹn của nó.
Năng lực phục hồi thân thể của con quái vật này quá mức nhanh chóng, phương thức hữu hiệu nhất để giết chết nó chỉ có cách chặt bỏ đầu nó xuống.
Nó vươn móng vuốt đánh về phía sau lưng Jane, Jane lại đạp lên cánh tay nó nhảy bật lên, ở trên không trung thay đổi phương hướng, hung hăng đâm song đao vào sau gáy nó. Con quái vật ý đồ muốn hất Jane xuống, Jane lại rút lưỡi đao ra, nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Con quái vật thở dốc, miệng vết thương trên cổ đang khép lại.
Jane cong khóe môi, bỗng nhiên mãnh liệt ném đi lưỡi đao trong tay phải, móng vuốt của con quái vật đẩy lưỡi đao ra, cùng lúc đó, Jane một bước trượt ra xa, một thanh đao khác trong tay trái từ bên dưới cằm con quái vật đâm xuyên qua đầu nó.
Trong mắt Tiêu Nham, đây là một đòn cực kỳ mạo hiểm, tuy rằng đối với Jane mà nói căn bản không tính là cái gì, người này vẫn là khí không suyễn tim không đập. Nhưng Tiêu Nham lại không nhìn thấy thần sắc đắc ý trên mặt của anh, anh chỉ đưa tay làm một thủ thế, ý chính là "cẩn thận đề phòng".
Ngay tại thời khắc đó, những cánh cửa còn lại toàn bộ mở ra, trái tim Tiêu Nham lập tức nhảy lên tới cổ họng.
Chỉ thấy vô số quái vật hình thái khác nhau nhảy vọt ra!
Michelle một phen kéo lấy Tiêu Nham, bọn họ căn bản không có cơ hội phản kháng, bị động bị đám quái vật này đuổi theo. Không gian vốn dĩ còn cảm thấy rộng lớn bỗng nhiên trở nên chật hẹp. Michelle vừa mới mang theo Tiêu Nham tránh được một con quái vật, một con khác đã lại gần ngay trước mắt. Ngay tại lúc nó há to miệng ra, gần đến mức Tiêu Nham có thể tinh tường cảm giác được khí tức nó phun ra trên mặt mình, Jane chợt đạp lên trên đầu nó, hung hăng từ trên đỉnh đầu đâm thẳng xuống, nhưng nó né tránh quá nhanh, Jane chỉ chém đứt lỗ tai nó mà thôi.
Bên trong một mảnh hỗn chiến, Tiêu Nham chỉ cảm thấy từng trận ù tai, tiếng quái vật gào thét, bộ đội đặc nhiệm múa may lưỡi đao sắc bén trong tay, cậu thật sự không nhìn rõ phương hướng. Cánh tay của một bộ đội đặc nhiệm bị quái vật bứt đứt lìa, sức chiến đấu nháy mắt trở nên yếu ớt, một con khác liền cắn ngang người anh, hai con quái thú nháy mắt xé nát người anh.
Tiêu Nham há to miệng nhưng không cách nào phát ra thanh âm. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ đội đặc nhiệm chết thảm thiết như thế.
"Tiêu Nham! Cậu đang phát ngốc cái gì!" Jane mãnh liệt kéo cậu vào trong ngực, một con quái vật khác liền chụp vào khoảng không.
Hơi nâng mắt lên nhìn, cậu không nhìn thấy bất luận chút thương cảm nào đối với sự hy sinh của thuộc cấp trên mặt Jane, loại cảm xúc dư thừa này chỉ làm cho phán đoán của bọn họ mất đi chính xác, thậm chí còn là tử vong. Đây mới là chiến đấu chân chính, tàn khốc đến mức khiến người ta quên đi toàn bộ tình cảm thuộc về con người, bao gồm cả sợ hãi.
Nháy mắt hai con quái vật đã bức Tiêu Nham và Jane đến góc tường, Jane rất có kiên nhẫn mà bảo vệ Tiêu Nham, hơn nữa còn chống đỡ một lần lại một lần công kích của chúng nó. Trận chiến này càng kéo dài, thương vong của tiểu đội Jane càng lớn.
Tiêu Nham nâng đầu gối, móc một khẩu súng được nhét ở nơi đó ra, nâng tay lên, cho dù ngón tay của cậu đang run rẩy lợi hại.
"Bản chất của bọn chúng vẫn là tang thi! Cậu nổ súng đối với bọn chúng một chút tác dụng cũng không có!" Jane bất đắc dĩ nhắc nhở Tiêu Nham.
"Trung tá Wallace, lúc này nhìn xem tôi với anh rốt cục có ăn ý hay không." Tiêu Nham cắn chặt răng, ngón tay không còn run rẩy nữa.
Jane từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt mỉm cười, một tay chống đỡ một con quái vật, một con khác lại mãnh liệt nhào tới. Tiêu Nham vội vã bóp cò súng, mật độ không khí đột nhiên gia tăng, độ ấm giảm xuống, phát ra tiếng vang như da dẻ bị nứt nẻ, tốc độ hành động của quái thú nhanh chóng giảm xuống, như ngừng lại trước mặt Tiêu Nham, chất dịch nhầy nhụa trong cái miệng mở lớn bị đọng lại, ánh mắt màu đỏ tươi lập tức ảm đạm xuống, Jane xoay người sử dụng kiếm bổ một nhát lên đầu nó, trong nháy mắt nó liền vỡ vụn ra.
Một con quái vật khác lần thứ hai tới gần, Jane đoạt lấy khẩu súng trong tay Tiêu Nham, bóp cò súng, con quái vật kia muốn tránh né, nhưng nửa người nó đã bị đông lạnh, Jane không chút do dự chém nó thành hai nửa.
Ít đi hai con quái vật, không gian hoạt động trở nên rộng rãi hơn một chút, nhóm bộ đội đặc nhiệm chém giết càng hiệu quả hơn.
"Tên nhóc cậu cư nhiên nghiên cứu thành công súng đông lạnh sao?" Jane đối với loại vũ khí kiểu mới này rất có hứng thú cũng rất thưởng thức.
"Không, trang bị động lực của nó tôi còn chưa..."
Jane hướng về một con quái vật khác muốn bắn ra phát súng thứ ba, nhưng khiến anh không tưởng tượng được chính là súng đông lạnh trong tay đột nhiên vỡ vụn ra, may mắn phản ứng của anh nhanh chóng, lưỡi đao đâm vào cổ họng của quái vật, nó lập tức né tránh. Jane quay đầu lại nhìn Tiêu Nham, "Này, đây là chuyện gì vậy?"
"Tôi vừa rồi đã muốn nói với anh, súng này tuy rằng không tổn thương người sử dụng do giá rét như trước kia, nhưng mà nó chỉ có thể bắn hai phát mà thôi!"
Ngay tại khoảnh khắc đó, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên mở ra, nhóm bộ đội đặc nhiệm vội vã bắn dây thừng ra, Tiêu Nham lại đồng thời rơi xuống cùng với đám quái vật đó.
"Tiêu Nham ——" Jane buông dây thừng, Michelle cũng đuổi theo Jane đồng loạt rơi xuống.
Tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai của Tiêu Nham, trước mắt là một mảnh hắc ám, cậu hung hăng nhắm chặt mắt lại.
Có thứ gì đó mạnh mẽ ôm lấy cậu, tốc độ rơi xuống chợt giảm lại, đau đớn trong suy nghĩ cũng không xuất hiện. Cậu có thể nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn, nhưng không phải là của cậu.
Tiêu Nham mở mắt, trước mặt là một dung nhan lạnh lùng.
"Đại tá Burton!" Hiện tại Tiêu Nham mới phát hiện đối phương cư nhiên là Hein Burton!
Mà ngay lúc này, Jane và Michelle cũng đáp xuống bên cạnh Tiêu Nham.
Thiết bị chiếu sáng soi rọi một mảnh không gian, đám quái vật ngã trên đất cũng bò lên, lần thứ hai nhào tới công kích.
Hein buông Tiêu Nham ra, mãnh liệt vung cánh tay lên, chân trước của con quái vật trước mặt bị chém đứt, chiến đấu lần thứ hai bắt đầu. Hein và Jane tựa như đang âm thầm phân cao thấp mà thay nhau chém giết đám quái vật này, con quái vật Hein chưa giải quyết được, Jane sẽ tận lực chém chết nó. Mà con quái vật đánh lén Jane lại bị Hein đâm thủng đại não.
Tiêu Nham được Liv và Mark bảo hộ, hai người phối hợp ăn ý, hơn nữa còn có Michelle, tuy rằng cố hết sức, nhưng bọn họ vẫn tiêu diệt được hai con.
Khi một con quái vật cuối cùng bị Hein chặt bỏ đầu, hết thảy rốt cục trở về yên lặng.
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới phát hiện trên người Hein có vài đạo chất dịch nhầy của quái vật đã bị khô lại, trang phục tác chiến của Liv và Mark cũng có chút chật vật, tiểu đội của Hein tập kết ở đây nhân số rõ ràng thiếu đi vài người, Tiêu Nham phỏng chừng nhóm người Hein có thể đến được nơi này, cái giá phải trả cũng thập phần trầm trọng.
Mà tầng này đã là phòng điều khiển trung tâm của căn cứ, trong thông đạo tối đen phía trước phảng phất như một cơn ác mộng vô hạn kéo dài.
=====================================
Chuyện bên lề:
Tiêu Nham: Đây quả thực là nguy cơ sinh hóa mà! Tôi không chơi nữa! Thiệt con mẹ nó nguy hiểm quá!
Bí Đao Béo: Lăn giường với Hein thì không nguy hiểm sao? Vạn nhất biến thành Hein còn có Jane chơi 3P với cậu, cậu cảm thấy cậu còn mạng để sống sao?
Tiêu Nham:... Tôi mà chơi 3P sao... Không không không! Tôi vẫn là diễn nguy cơ sinh hóa đi!
Bí Đao Béo: Truyện này cố định 1vs1 nhá~.
=====================================
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook