/42/.

Nghiêm khắc mà nói, bộ đội đặc chủng chính là đội quân có sức chiến đấu cực mạnh, thân phận bậc nhất trong lược lượng bội đội tác chiến của quân bộ, không phải mỗi một quân nhân trong lực lượng bộ đội tác chiến đều tiếp nhận virus X, mà Thiếu tướng Gordon lại xuất thân từ bộ đội vũ trang, tự thân ông cũng chưa tiếp nhận virus X. Khi nhóm bộ đội đặc chủng xuất sinh nhập tử bên ngoài Shire, mà Thiếu tướng Gordon lại có thể ngồi vững vàng trên bàn công tác ra mệnh lệnh, bản thân ông nhất định có chỗ hơn người.

"Tôi tới đây, không phải vì giải quyết sự nhàm chán của ngài. Tôi chỉ muốn hỏi, các người rốt cục đang muốn bày trò gì? Tiêu Nham vào lúc này hợp thành virus X—? Các người là đang dùng cậu ấy làm mồi muốn dẫn dụ gián điệp đang ẩn nấp ở Shire sao?" Jane híp mắt, cảm giác áp bách trong mắt khiến Thiếu tướng Gordon thoáng thu lại ý cười.

Tiêu Nham lúc này mới hiểu được vì cái gì dạo gần đây mình lại sống chẳng được yên bình như vậy! Vì cái gì cậu bất quá chỉ là một nghiên cứu sinh loại B lại được quân bộ phái một cao thủ như Jane Wallace đến giám thị, bởi vì cậu là con mồi, mà Jane là thợ săn.

"Không cần tức giận như vậy, ít nhất chúng ta thu hoạch được khá nhiều. Ví dụ như... vẫn luôn đi theo cậu làm thuộc hạ tận hai năm, cư nhiên là thành viên của tổ chức Sóng Triều, trong bộ Giao thông, bộ Quân chính thậm chí bộ đội tra tấn cũng không thể né tránh bị tổ chức Sóng Triều đưa người vào, bao gồm cả viện khoa học trung ương nơi Tiêu Nham nghiên cứu cũng không thoát." Ánh mắt Thiếu tướng Gordon lướt qua bả vai Jane, nhìn về phía Tiêu Nham, "Không ngờ cậu cũng tới đây, Tiêu Nham. Cậu có gì cần báo cáo với tôi sao?"

Tiêu Nham thu hồi toàn bộ biểu tình, đi đến tước mặt Thiếu tướng Gordon thực hiện một nghi thức chào đúng chuẩn quân đội.

"Báo cáo Thiếu tướng! Có!"

"A? Cái gì?" Thiếu tướng Gordon thú vị hỏi lại.

"Ngài thật là một tên hỗn đãn từ đầu đến chân!" Biểu tình Tiêu Nham thập phần nghiêm túc, gằn từng tiếng rành mạch nói.

"Ha ha ha!" Thiếu tướng Gordon bật cười, vỗ vỗ bả vai Tiêu Nham, "Đừng như vậy, chủ ý này là do Trung tướng Hervieu của viện khoa học trung ương nghĩ ra. Huống hồ, Tiêu Nham cậu quả thật có giá trị để tổ chức Sóng Triều đuổi giết, quân bộ đã nâng cấp bậc an toàn của cậu lên đến mức S."

Jane nhướng mày, "Có ý gì?"

"Tiêu Nham, hạng mục nghiên cứu của cậu kỳ thật đã tiếp cận mức hoàn thành, nếu cậu thành công sẽ hợp thành một loại virus kiểu mới, đúng không?"

Tiêu Nham nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Không ngờ Thiếu tướng cũng biết hạng mục nghiên cứu của tôi."

"Đương nhiên, là tinh anh trong bộ đội tác chiến, chúng tôi phải chú ý loại virus này, nó sẽ khiến cho chiến sĩ của chúng ta có thể ẩn thân trước mặt tang thi."

Không sai, Tiêu Nham tìm được trong chuỗi gien liên kết của virus Comet một đoạn mã hóa bị toàn bộ những nghiên cứu viên khác xem nhẹ, đoạn mã hóa này đối với thân thể con người không tạo thành bất cứ tổn thương gì, nhưng đây lại là đoạn gien dấu hiệu trong chuỗi gien phức tạp của virus Comet, một khi nhiễm virus mang theo đoạn mã hóa này, virus Comet sẽ nghĩ lầm rằng đó là bản thể của mình, do đó từ bỏ công kích. Nói một cách đơn giản, một khi binh lính tiêm loại virus mang theo đoạn gien này vào, lúc đối mặt với tang thi, tang thi sẽ tự động xếp bọn họ vào đồng loại của mình mà mất đi dục vọng công kích.

"Cho dù tìm được đoạn gien, cũng phải phối hợp được với virus thích hợp mới có thể áp dụng đối với nhân thể chứ! Tôi căn bản chưa có thành phẩm cũng chưa từng thực nghiệm trên cơ thể người! Tổ chức Sóng Triều sao có thể..."

"Bởi vì trong số trợ thủ của Casey có thành viên của Sóng Triều, hắn đưa hết thảy tư liệu về cậu truyền về cho Sóng Triều. Trong mắt bọn họ, khoảng cách cậu đạt tới thành công đơn giản tựa như Thượng đế thổi một hơi vậy." Thiếu tướng Gordon đặt tay lên vai Tiêu Nham, "Cậu có biết tổ chức Sóng Triều vì sao lại công kích phi hành khí dùng để nghiên cứu không?"

"Vì sao?" Tiêu Nham ẩn ẩn cảm giác đáp án này tuyệt không phải là thứ mình muốn nghe.

Thiếu tướng Gordon nhìn về phía Jane, tất cả biểu tình tựa như mặt biển trầm tĩnh, Jane chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì tổ chức Sóng Triều nghiên cứu ra một loại kỹ thuật sinh học, bọn họ lấy đi đại não của nhân viên nghiên cứu, liên kết đại não này với thiết bị đầu cuối, cưỡng chế đại não vận hành tư duy, thẳng đến khi chúng không còn sức sống liền bị vứt bỏ."

Tiêu Nham hít ngược một hơi, "Tôi và loại kỹ thuật này có quan hệ gì chứ?"

"Tiêu Nham, cậu biết tốc độ đại não mình liên kết với thiết bị đầu cuối là bao nhiêu không?"

Tiêu Nham lắc lắc đầu.

"Ba triệu tỷ." Đáp án này không chỉ khiến Tiêu Nham ngây ngốc, mà ngay cả Jane Wallace cũng chợt lóe lên kinh ngạc.

"Tiêu Nham, hóa ra cậu lại là nhân vật lợi hại như vậy." Jane đè đè huyệt Thái Dương, khóe miệng hiện lên nụ cười, "Cho rằng cậu là một nghiên cứu sinh tân binh đơn thuần đáng yêu là sơ sẩy của tôi."

Đơn thuần đáng yêu? Tiêu Nham nhịn không được vẻ mặt đầy hắc tuyến. Jane Wallace có thể sử dụng thái độ cùng ngôn ngữ bình thường mà đối đãi với cậu, Tiêu Nham sẽ cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.

"Đại não của cậu, đã trở thành mục tiêu của bọn họ." Thiếu tướng Gordon nhìn Tiêu Nham, nói vô cùng nghiêm túc.

Một câu kia, nháy mắt khiến Tiêu Nham suy sụp.

Cậu nghĩ tới những nghiên cứu sinh cùng khóa không muốn rời khỏi phi hành khí khi đó, có lẽ bọn họ không chỉ bị sát hại, đại não của bọn họ cũng bị lấy đi rồi. Theo bản năng, Tiêu Nham sờ sơ sau gáy mình... Cậu khó có thể tưởng tượng nếu có một ngày đại não của mình cũng bị lấy ra là loại cảnh tượng như thế nào.

Trong lòng dâng lên một cỗ lạnh ý.

Jane cười lạnh một tiếng, một phen túm lấy áo Thiếu tướng Gordon, thanh âm cơ hồ thoát ra từ kẽ răng, "Cậu ấy thiếu chút nữa đã chết, thưa ngài Đại tướng. Như ngài mong muốn, đầu óc của cậu ấy thiếu chút nữa đã bị mang ra khỏi Shire!"

"Tôi thừa nhận đây là tôi thất sách." Thiếu tướng Gordon cực kỳ nghiêm túc đối diện với đôi mắt Jane, "Tôi thật không ngờ người của Sóng Triều sẽ liều lĩnh hết thảy mà công khai ám sát Tiêu Nham như vậy, việc này chứng tỏ bọn họ đối với đại não của Tiêu Nham là tình thế bắt buộc, căn bản không quan tâm đến việc che dấu thân phận của bọn họ."

Ngón tay Jane bỗng dưng siết chặt cổ Thiếu tướng Gordon, thanh âm càng thêm lạnh lẽo, "Tôi thật nên bẻ gãy cổ ngài để ngài cũng nếm thử loại tư vị này, cậu ấy thiếu chút nữa đã chết, cái gọi là đại não đạt ba triệu tỷ tốc độ trong miệng ngài thiếu chút nữa đã chết trong tay người khác, dễ như chơi!"

"Cậu ấy còn sống, Trung tá. Hơn nữa việc âm thầm bảo hộ Tiêu Nham cũng không phải chỉ có mình cậu mà thôi." Thiếu tướng Gordon bình tĩnh nhìn Jane, thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, "Có bẻ gãy cổ tôi cũng không thể che dấu khó chịu trong lòng cậu, bởi vì cậu sai lầm, Trung tá. Thiếu chút nữa khiến đại não Tiêu Nham bị Sóng Triều cướp đi không chỉ có tôi, còn có cậu."

Tiêu Nham tiến lên, nắm chặt cổ tay Jane, hiện tại không phải là thời điểm rối rắm vấn đề này, " Thưa Thiếu tướng! Dựa theo cách nói của ngài, toàn bộ nghiên cứu viên đều bị vây trong vòng nguy hiểm! Chỉ là bọn họ hình như còn chưa biết!"

"Quân bộ vẫn luôn không công khai tin tức này, chính là vì tránh việc làm cho các nghiên cứu viên sợ hãi." Thiếu tướng Gordon dùng sức vỗ vỗ tay Jane, ánh mắt Jane khiến cho ông trong nháy mắt sau lưng dâng lên ý lạnh.

Người đàn ông này thật sự động sát khí.

"Jane.. Buông Thiếu tướng Gordon ra đi..." Tiêu Nham thở ra một hơi, cho dù có giết Thiếu tướng Gordon cũng không thay đổi sự thật bản thân trở thành mục tiêu của kẻ thù. Cậu theo bản năng vươn tay đè lại cổ mình, cơ bắp bị lưỡi đao cắt lướt qua vẫn còn cảm giác đau đớn.

Jane liết mắt nhìn Tiêu Nham, ánh mắt trầm xuống không ít. Anh buông lỏng Thiếu tướng Gordon ra.

Thiếu tướng Gordon thở ra một hơi, chỉnh lý lại y phục của mình đâu vào đấy, ông tựa hồ chưa từng lo lắng Jane sẽ thật sự lấy mạng của mình, chỉ là cúi đầu quan sát biểu tình của Tiêu Nham.

"Tôi.. đã từng sợ hãi, Thiếu tướng." Tiêu Nham bỗng nhiên không biết mình nên đi đâu.

"Tạm thời, tổ chức Sóng Triều không có cơ hội ra tay với cậu. Đại tá Hein Burton đã tiến hành quét sạch gián điệp ẩn nấp tại Shire."

Thế lực của tổ chức Sóng Triều đã thẩm thấu đến tận Shire rồi sao? Có phải ngay cả cao tầng trong chính phủ cùng quân đội cũng có người của bọn họ hay không? Nếu như vậy... Không chỗ nào là tuyệt đối an toàn cả. Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy tốc độ suy nghĩ của một người quá nhanh cũng là một chuyện thảm thương.

Dân chúng phổ thông bên ngoài cái gì cũng không cần lo lắng, mà cậu lại phải suy nghĩ đề phòng đề phòng đầu óc của mình. Cậu cảm nhận được, ác ý đến từ toàn thế giới.

"Hein Burton..." Jane nhăn mày, lập tức nhắm mắt lại rồi hung hăng thở ra một hơi, "Trách không được vừa rồi tên kia có thể nhanh chóng xuất hiện như thế, anh ta đã sớm chuẩn bị tốt việc phục kích, tôi và Tiêu Nham vẫn luôn ở dưới sự giám thị của anh ta."

"Đương nhiên."

Jane tự giễu cười cười, xoa xoa đầu của mình, "Ai da, tôi ở bên ngoài chật vật dẫn Tiêu Nham chạy trốn khắp nơi, hóa ra cũng thành một phần trong kế hoạch thanh trừ của Hein Burton, thật sự là tính sai rồi."

Vừa nghe Jane nói thế, Tiêu Nham mới hiểu được Hien Burton vẫn luôn giám thị mình, thậm chí còn có nhiệm vụ khiến cho anh phải rời khỏi Shire có thật sự tồn tại hay không cũng là vấn đề. Hết thảy chỉ là che dấu tai mắt người khác, Tiêu Nham chính là con mồi, khi Jane Wallace vì bảo vệ cậu mà không ngừng ứng đối với sự đuổi bắt cùng ám sát của thành viên đến từ tổ chức Sóng Triều, Hein lại lặng yên quan sát hết thảy việc này, căn cứ vào những manh mối này nhổ tận gốc người của Sóng Triều chiếm cứ tại Shire.

Như vậy... Có phải ngay tại thời điểm mình và Jane cùng ăn bữa tối, Hein cũng đã ở một nơi nào đó chăm chú quan sát mình?

Mẹ nó! Loại cảm giác nhất cử nhất động đều bị người ta xem vào trong mắt này thật sự là rất khó chịu mà! Nhưng Tiêu Nham lại không thể không thừa nhận nếu không có Hein vẫn luôn âm thầm chú ý mình, cậu có thể đã chết!

"Đừng nói như vậy, nhiệm vụ loại này không giao cho cậu thì là giao cho Đại tá Burton, nhưng mà Jane à, cậu cảm thấy lấy loại tính cách của cậu có thể làm được loại ẩn nấp trầm mặc như Hein vậy không? Shire sẽ bị cậu quấy đến long trời lỡ đất."

"Ngài giải thích hợp tình hợp lý như thế, tôi cho dù có phản bác cũng có vẻ dư thừa." Jane ngồi trên bàn công tác của Thiếu tướng Gordon, bộ dáng thích ý tự đắc thật sự là kiêu ngạo vô cùng.

Tiêu Nham có chút bội phục lực nhẫn nại của Thiếu tướng Gordon, hoặc là nói trong lòng Thiếu tướng đã bóp chết Jane hơn trăm ngàn lần, chỉ là không ai có thể nhìn ra mà thôi.

"Bất quá, Tiêu Nham cậu không được trải qua huấn luyện "Chặn giả", lại có thể lẻn vào hệ thống của bộ Giao thông, quả thật rất lợi hại!" Thiếu tướng Gordon như có điều suy nghĩ mà hơi sờ sờ cằm.

"Đúng rồi! Thời điểm đó tôi liền đụng phải "Chặn giả"! Nếu không phải có Đại tá Burton tiến vào hệ thống, tôi có thể đã bị..."

"Chặn giả công kích cậu đã bị sa lưới, là cao tầng của ngành Giao thông. Hein Burton căn cứ vào quỹ đạo tin tức tên kia lưu lại đã tập trung được thân phận của hắn."

Jane cúi đầu nở nụ cười, bả vai hơi run lên, nhẹ nhàng vỗ tay nói, "Chúng mừng ngài Thiếu tướng lúc này đây lấy được toàn thắng."

"Thắng lợi của tôi trong đó có công lao của cậu." Thiếu tướng Gordon hoàn toàn xem châm chọc của đối phương thành ca ngợi, "Ở Shire thực nhàm chán phải không, cho nên cậu có nhiệm vụ đây Trung tá Wallace. Chúng tôi căn cứ vào tin tình báo những gián điệp đó gởi đi, tập trung vào một căn cứ của tổ chức Sóng Triều, cậu có ba giờ cùng thuộc cấp của mình để chuẩn bị xuất phát, chúc cậu thành công, Trung tá."

Jane lộ ra biểu tình "Ông là đang đùa giỡn hay sao", "Vậy Tiêu Nham thì làm thế nào?"

"Không ai có thể đánh chủ ý lên cậu ấy, cậu cứ yên tâm." Thiếu tướng Gordon đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Nham, ôm lấy bờ vai cậu, bộ dạng vô cùng thân cận.

"Là tôi vừa rồi phạm thượng khiến Thiếu tướng ngài cảm thấy nên dùng nhiệm vụ để diệt trừ tôi sao?" Jane dùng ngữ khí nửa đùa giỡn nói, nhưng không ai cảm thấy những lời này của anh là đang nói giỡn.

"Cậu quả thật không khống chế tốt, nhưng tôi còn chưa tới nông nỗi mất đi tin tưởng đối với năng lực khống chế của mình."

Jane trở lại đứng trước mặt Thiếu tướng, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, trên môi hiện lên một đường cong sắc bén, "Thưa Thiếu tướng, nếu lúc tôi trở về Tiêu Nham có chút sứt mẻ gì, tôi sẽ lấy đại não trong xương sọ của ngài ra, đưa cho tổ chức Sóng Triều."

"Tôi tiếp thu uy hiếp của cậu." Thiếu tướng Gordon cười vẫy vẫy tay, sau đó tựa hồ nhớ ra điều gì, "À, đúng rồi, nhiệm vụ lần này, nhóm của cậu sẽ hợp tác với đội của Đại tá Burton."

"Hả?" Jane khó được lúc lộ ra biểu tình kinh ngạc, độ ấm trong mắt đột nhiên giảm xuống, cảm giác áp bách khiến Thiếu tướng Gordon quay đầu đi nơi khác, "Thiếu tướng, ngài không nói đùa chứ? Ngài muốn tôi hợp tác với tên kia?"

"Lúc này nhiệm vụ có chút phiêu lưu, Trung tá Wallace. Không phải là thời điểm cậu có thể tự phụ hoặc thể hiện. Tôi hy vọng đội của cậu có bao nhiêu người rời khỏi Shire, cũng có thể có bấy nhiêu người trở về." Trên mặt Thiếu tướng Gordon lộ ra biểu tình ngưng trọng.

Vẻ mặt Jane Wallace không hề gì, hơi nheo mắt lại, trên môi lại một lần nữa hiện lên đường cong sắc bén, "Xem ra nhiệm vụ lần này, rất thú vị."

"Chúng tôi sẽ phái Thiếu úy Berry làm kỹ thuật viên đi theo mọi người."

Kỹ thuật binh cấp bậc Thiếu úy tại Shire ít nhất cũng là chủ quản của một ngành nghiên cứu, mà nhiệm vụ này cư nhiên lại xuất động nhân viên kỹ thuật cấp bậc chủ quản, không chỉ nói đến hệ số nguy hiểm của nó, độ khó khăn của nhiệm vụ cũng không thể tính ra.

Vừa lúc đó, cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm nghiêm túc nhất thành bất biến nện bước tiến vào.

Mái tóc màu vàng kim không gió mà lắc lư, chế phục tác chiến màu đen buộc vòng quanh thân thể thon dài mà tinh tráng của anh, cảm giác quả quyết mà tràn ngập thần bí, ánh mắt của anh chẳng chút dao động, cho dù Tiêu Nham vẫn đang không kìm lòng nổi mà nhìn chằm chằm đối phương. Trên người của anh còn dính lại vết máu của Tiêu Nham, uốn lượn trên chế phục tác chiến tạo thành một loại hoa văn nào đó, dưới ngọn đèn chiếu rọi trở thành màu ám trầm làm người ta khó hiểu mà đau lòng.

"Ha, Đại tá Burton. Đến đây đến đây, đây là lần đầu tiên cậu hợp tác với Trung tá Wallace phải không?"

Jane mím môi, lười biếng liếc mắt nhìn Hein một cái, một cánh tay muốn đặt lên bả vai Hein, không ai thấy rõ ràng rốt cục hết thảy xảy ra như thế nào, Tiêu Nham cuối cùng nhìn thấy chính là Jane bị hung hăng đè lại trên bàn làm việc của Thiếu tướng Gordon, nửa bên mặt cơ hồ biến hình, cánh tay vặn vẹo bẻ ngược ra phía sau lưng, tuyệt đối là bị gãy rồi. Quả quyết, lưu loát, không có chút dư thừa do dự nào, đây là Hein Burton.

Thiếu tướng Gordon hơi rụt bả vai nhìn hết thảy trước mắt, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.

"Cái này... Mở đầu như vậy hình như không mấy tốt đẹp cho lắm, ha ha..."

Mà một cánh tay khác của Jane đang chống lên mặt bàn, đột nhiên phát lực, nháy mắt thoát khỏi kềm chế của Hein. Anh chậm rãi hoạt động cánh tay bị bẻ gãy của mình, khi xương cốt khép lại phát ra thanh âm khiến người ta rợn da gà, mà nụ cười trên mặt của anh từ đầu tới cuối không có bất luận thay đổi nào.

Hein toát ra một loại khí thế làm người ta không dám đến gần, Tiêu Nham không thể không quay mặt đi nơi khác.

"Đại tá Burton vẫn như cũ ha, không thích bất luận kẻ nào đụng vào mình." Jane sờ sờ cằm, ra vẻ không để bụng mà tiếp tục nói, "Nếu anh thật sự động thủ với tôi..."

"Nếu các cậu thật sự muốn động thủ, tổng bộ của bộ đội đặc nhiệm chúng tôi sợ là triệt để xong đời. Phiền toái hai vị đừng xem nhẹ năng lực phá hoại của chính mình." Thiếu tướng Gordon ấn ấn trán bộ dạng buồn rầu, nhưng Tiêu Nham cứ có cảm giác đối phương chỉ ước gì hai người kia thật sự đánh nhau.

Jane cười khẽ một tiếng, hơi nghiêng người về phía Hein, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói, "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đã làm gì."

Hein chỉ là nghiêng mặt đi, ánh mắt lạnh như băng khẽ đảo qua người Jane.

"Anh thừa dịp cậu ấy ngủ thâm nhập vào hệ thống đầu cuối tiến vào tiềm thức cậu ấy, anh cho là ở đó vô luận anh làm gì với cậu ấy cũng sẽ không tạo thành thương tổn, nhưng anh có nghĩ tới hay không, hết thảy những chuyện xảy ra trong tiềm thức đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với sự nhận thức của cậu ấy. Cậu ấy sẽ sinh ra ảo giác "yêu" anh." Jane cong khóe môi, trong vẻ tươi cười bất cần đời hàm xúc thêm vài phần tàn nhẫn.

"Tương tự như vậy, cậu ấy cũng có thể không chút cố kỵ mà biểu đạt ý tưởng chân thật nhất của cậu ấy. Mặt khác, Trung tá Wallace, cậu cũng không bảo vệ được cậu ấy." Hein cúi đầu, giữa hàng mi rũ xuống là áp lực vô cùng, tựa như khi mắt khép lại là có thể nghiền nát cả thế giới.

"Tôi thừa nhận bản thân thất bại, như vậy anh thì sao, Đại tá Burton —— Miệng vết thương trên cổ cậu ấy đã khép lại, anh lại luyến tiếc đẩy cậu ấy ra, kỳ thật sâu trong nội tâm của anh vẫn trông ngóng cậu ấy trở nên nghiện đối với anh, đúng không."

Tiêu Nham nhíu mày, rất muốn tiến lại gần nghe cho rõ bọn họ đang nghị luận cái gì.

"Anh khiến cậu ấy mộng tinh, khiến cậu ấy ngây ngốc mà gọi tên anh, khiến cậu ấy vô pháp chống cự virus X anh cho cậu ấy, anh so với tôi càng đáng sợ hơn, Hein Burton." Tươi cười của Jane càng ngày càng lạnh.

Trong không khí như có thứ gì đó sắp bùng nổ.

Tiêu Nham kiềm chế không được, hai ba bước đi vào giữa hai người, nhưng ngay vào lúc này, Hein và Jane lại chợt chấm dứt nói chuyện với nhau.

"Thưa Thiếu tướng." Jane như có thâm ý mà liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái, lại quay đầu nhìn về phía Thiếu tướng Gordon, anh ôm cánh tay lắc lắc đầu nói, "Thiếu tướng, tôi đối với tên Berry kia ngược lại một chút cũng không tin tưởng. Tên này lực ý chí quá yếu, lần trước thiếu chút nữa bị chặn giả xâm lấn đại não lấy đi số liệu chính là cậu ta phải không? Đừng nói là thấy tang thi liền biến thành bộ dạng sợ hãi đến tè ra quần! Tôi nói này ngài Thiếu tướng, ngài vẫn nên phái một người càng có kinh nghiệm thực chiến cho chúng tôi chứ nhỉ? Không cầu cậu ta phát huy bao nhiêu tác dụng, chỉ cầu cậu ta đừng trong thời khắc mấu chốt lại đi khóc rống hoặc thét chói tai là được rồi."

Biểu tình của Jane cực kỳ châm chọc.

Thiếu tướng Gordon khẽ nâng cằm lên, ánh mắt đảo qua Jane và Hein, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Nham, chậm rãi nói, "Như vậy, tôi phái Tiêu Nham thay thế Thiếu tá Berry nhé."

"Chủ ý này không tệ! Tôi có thể tự mình trông chừng cậu ấy! Còn có thể hưởng thụ phục vụ kỹ thuật của đại não có tốc độ ba triệu tỷ!" Jane lộ ra nét mặt tươi cười rạng rỡ, một phen ôm lấy Tiêu Nham đang dại ra.

Mà ánh mắt Hein nhìn về phía Thiếu tướng Gordon đã có một loại ý tứ gần như cảnh cáo cùng bức bách.

Cái gì chứ? Nhiệm vụ phiêu lưu cực cao đến phức phải phái hai tinh anh trong bộ đội đặc chủng xuất chiến cư nhiên bảo một tân binh như cậu đồng hành? Thiếu tướng Gordon điên rồi sao?

Cậu mới ở lại Shire tiêu dao được có mấy ngày thôi mà! Cậu còn một đống lớn nghiên cứu còn chưa hoàn thành kìa!

Kinh nghiệm mấy lần trước mạo hiểm dũng mãnh tràn vào đại não, không phải lần nào cũng tốt số mà nhiều lần tìm được đường sống từ chỗ chết như vậy đâu!

"Kinh nghiệm của Tiêu Nham không bằng Thiếu tá Berry, cậu ấy chỉ là một nghiên cứu sinh." Ánh mắt Hein trầm xuống, gằn từng tiếng nói với Thiếu tướng Gordon.

Lần đầu tiên, Tiêu Nham cảm thấy Hein khiến người ta tôn kính đến như vậy, quả thực chính là điển hình của một vị thần. Người này cũng chịu đủ một tên tân binh luôn cản trở như cậu rồi nhỉ? Tiêu Nham nhớ lại mỗi một lần bị người này khiêng trên vai đều cảm thấy ăn không tiêu!

"Nghiên cứu sinh? Cậu ấy không phải đã theo anh chấp hành nhiệm vụ hai lần rồi sao? Lần đó các người bị tổ chức Sóng Triều phục kích, cũng là Tiêu Nham thông qua bãi đáp gởi thu cầu cứu đến căn cứ số 14, nếu không có cậu ấy, Thiếu tá Maya đã chết."

Tầm mắt Jane chuyển về hướng Tiêu Nham, tươi cười trên môi có vài phần nghiền ngẫm.

"Gửi thư cầu cứu là kỹ năng căn bản của toàn bộ kỹ thuật binh." Hein trả lời vẫn như cũ không chút dao động.

"Nhưng mà Trung tá Wallace hy vọng có thể phái ra kỹ thuật binh có kinh nghiệm thực chiến, hiện tại kỹ thuật binh có năng lực lại vừa có kinh nghiệm thực chiến cơ hồ không có ai. Đại não Tiêu Nham có tốc độ vận hành là ba triệu tỷ, điểm này không có bất kỳ nghiên cứu viên nào có thể so sánh được."

"Như vậy cậu ấy hẳn phải nên ở lại Shire tiếp nhận bảo hộ."

"Đừng nói như vậy, Tiêu Nham cũng không phải là loại người không có năng lực." Jane Wallace xoa xoa đầu Tiêu Nham, một bộ biểu tình đầy dụ dỗ, "Đúng không, đúng không nào! Đi theo tôi đi, thế giới bên ngoài rất thú vị!"

Thú vị cái quỷ á!

Tiêu Nham đưa tay ngăn đối phương lại.

"Thiếu tướng, mong ngài suy xét rõ ràng." Từ lúc bắt đầu đến giờ, ánh mắt Hein chưa bao giờ dừng lại trên mặt Tiêu Nham.

Mà tự nãy giờ vẫn luôn may mắn Hein phủ quyết đề nghị của Thiếu tướng Gordon, trong lòng Tiêu Nham bỗng nhiên nổi lên một tia cay đắng khó hiểu. Trong lòng của người đàn ông này, Tiêu Nham cậu không đáng được tin cậy như vậy sao. Yếu đuối, vô năng, bất luận một tang thi phổ thông nào cũng có thể lấy mạng của cậu. Nhưng mà cảm giác vẫn luôn bị phủ nhận như thế này, Tiêu Nham bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật sự một chút cũng không giống đàn ông, toàn bộ tự tôn đều bị mất sạch, cho dù Tiêu Nham cũng chẳng xem tự tôn là gì.

"Tôi đã suy xét rất rõ ràng. Các cậu là bộ đội tinh anh nhất của Shire, nếu ở bên cạnh các cậu mà Tiêu Nham cũng không thể giữ được tính mạng, cho dù cậu ấy có ở lại Shire, nếu sự kiện xảy ra tại viện khoa học trung ương trước đó lại tái diễn, cậu ấy không nhất định có thể sống sót." Thiếu tướng Gordon đứng dậy, bưng tách trà của mình đi tới trước mặt Hein, lộ ra ý cười sâu không lường được, nói tiếp, "Hein, một người khi hết lần này tới lần khác tới gần thời điểm tử vong, người đó mới có thể chân chính trưởng thành."

Hein không nói thêm bất luận lời nào nữa, chỉ là đi tới trước mặt Tiêu Nham, gằn từng tiếng mà nói: "Mang theo toàn bộ những thứ có thể bảo trụ tính mạng của cậu."

"Vâng, Đại tá." Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt.

Thiếu tướng Gordon gật gật đầu với Tiêu Nham, "Cậu và Trung tá Wallace đi chuẩn bị một chút đi."

Nói xong, Jane câu lấy cổ Tiêu Nham, dẫm theo cậu rời khỏi văn phòng Thiếu tướng Gordon.

Không gian to như vậy, chỉ còn lại Thiếu tướng Gordon và Hein.

"Hành động lần này, cậu không khống chế được. Cậu không dựa theo mệnh lệnh mà thượng cấp truyền đạt đuổi theo truy bắt nằm vùng của tổ chức Sóng Triều trong bộ Giao thông và viện khoa học trung ương, mà lại rời khỏi tiểu đội của mình, một mình hành động." Thiếu tướng Gordon chống cằm, nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, "Đây là lần đầu tiên, tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì."

Ông cho rằng có thể chờ đợi được một lời giải thích, nhưng ông không ngờ tới Hein lại đi tới trước mặt mình, hai tay anh tự nhiên rủ xuống dọc theo thân thể, chỉ là một khắc đó sự lạnh lẽo trong ánh mắt tựa như đao cắt qua hai mắt Thiếu tướng Gordon, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong tư duy ông.

"Thiếu tướng, nhiệm vụ lần này hệ số nguy hiểm vượt quá ngài đoán trước. Ngài chưa từng nghĩ tới, nếu Tiêu Nham thật sự chết trong tay Sóng Triều thì sao, đây đối với ngài mà nói bất quá chỉ là quyết định sai lầm mà thôi, nhưng đối với tôi lại là tai ương ngập đầu."

"... Cái gì?" Thiếu tướng Gordon ngây ngẩn cả người, Hein nói vô cùng rõ ràng, nhưng ông lại không có cách nào lý giải hàm nghĩa bên trong.

"Ngài không nên lấy tính mạng của cậu ấy đi mạo hiểm." Khi Hein xoay người rời đi, ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt khiến bả vai Thiếu tướng Gordon phải run lên.

Khi cánh cửa khép lại, Thiếu tướng Gordon rốt cục mới thở phào một hơi.

Mà lúc này, Jane đã kéo Tiêu Nham đi đến trước cửa phòng nghiên cứu.

"Aizz... Người kia thật đáng ghét phải không?" Jane cúi đầu cười nói, "Tật xấu mắt cao hơn đỉnh đầu cho dù Địa Cầu có bị hủy diệt cũng không đổi."

"Ừ... Đúng vậy..." Tiêu Nham cười khổ, sau đó lập tức bình ổn nỗi lòng của mình.

"Nhóm của tôi cần phải tập kết, trong chốc lát gặp lại."

Jane nháy nháy mắt với Tiêu Nham, rồi xoay người rời đi, Tiêu Nham lại đuổi theo.

"Này! Trung tá Wallace!"

Hai tay Jane cắm trong túi quần, quay đầu lại vẻ mặt đầy ý cười kiêu ngạo, "Cậu mà còn gọi tôi bằng quân hàm nữa, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu."

"Tôi biết lúc xương cốt vỡ vụn rất đau."

Jane hơi nhướng đuôi lông mày lên, lúc này mới kịp phản ứng Tiêu Nham đang nói đến thời điểm bọn họ nhảy xuống từ trên xe.

"À, cho dù có ngã nứt ra, cũng sẽ không chết." Jane không hề gì đáp lại, anh lại bước tới gần Tiêu Nham, nháy nháy mắt, "Thế giới bên ngoài rất thú vị, cũng rất nguy hiểm, nhớ trốn vào trong ngực tôi."

Tiêu Nham chỉ mỉm cười, không đáp lời lại, cậu biết, người giống như Jane vậy, đau đớn sớm đã thành thói quen.

"Còn có, cậu đừng nên nói cám ơn tôi, tôi biết lúc tử vong đến gần có bao nhiêu khủng bố." Lần đầu tiên Jane ở trước mặt Tiêu Nham thu liễm lại toàn bộ ý cười, không phải vì giết chóc, ngón tay của anh búng nhẹ một cái lên trán Tiêu Nham, "Tiếp theo, vô luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không để cậu rời khỏi phạm vi của tôi."

"Thoạt nghe tôi thật sự rất vô năng ha." Tiêu Nham cúi đầu mỉm cười, "Tôi hẳn cũng nên tiêm virus X cho mình luôn nhỉ."

"Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Đó là thứ cậu không cần nhất." Bàn tay Jane đặt đỉnh đầu Tiêu Nham, thanh âm cực kỳ trầm thấp, đây là lúc anh nghiêm túc nhất, "Thời gian của cậu, phải càng trường cửu mới càng có ý nghĩa."

Jane cũng không quay đầu lại mà rời đi, Tiêu Nham lại phát hiện trái tim mình càng thêm nặng nề.

Kỳ thật Tiêu Nham căn bản không biết bản thân nên mang theo thứ gì. Cán bộ quân nhu đã giúp cậu đưa tới thiết bị liên lạc không dây chuyên dụng cho kỹ thuật binh, thông qua thiết bị đầu cuối này, Tiêu Nham không chỉ có thể lập tức thu thập mẫu tại hiện trường tiến hành phân tích, mà còn tùy thời giữ liên lạc với căn cứ gần nhất. Mà thiết bị liên lạc không dây này, là một trong những thiết bị có giá trị chế tạo đắt nhất và cũng có hàm lượng kỹ thuật cao nhất tại Shire.

Cậu nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những lần trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Hein, sau đó mở kho chứa đồ của phòng nghiên cứu, lấy một ít đồ vật linh tinh lặt vặt mang theo người.

"Cậu chuẩn bị tốt chưa." Thanh âm hơi lạnh lẽo vang lên phía sau lưng.

Tiêu Nham đang hết sức chuyên chú lập tức hoảng sợ, khi quay đầu lại, đã thấy Hein đứng ngay phía sau mình.

"... Tôi... Hẳn là chuẩn bị tốt rồi." Lúc nói những lời này, Tiêu Nham căn bản một chút suy nghĩ cũng chưa kịp.

Hein đi tới bên cạnh Tiêu Nham, duỗi tay vòng qua bả vai cậu, từ trong kho chứa lấy ra một bình nhỏ trong suốt được đậy kín, "Đây là cái gì?"

"Đây là một hạng mục nghiên cứu của tôi, chúng nó vẫn chưa phải thành phẩm..."

"Đem chúng theo." Thanh âm Hein thật đạm mạc, sau đó từ bên hông của mình lấy ra một khẩu súng, "Còn có cái này, cậu cũng mang theo đi."

Tiêu Nham tiếp nhận súng, trên thân súng còn lưu lại độ ấm thuộc về Hein. Lúc trước Tiêu Nham đã từng dùng khẩu súng này để cứu Maya. Lúc này đây, là Hein tự mình đưa súng giao tận tay cho Tiêu Nham.

"Cậu biết nhiệm vụ của mình là gì không?" Ánh mắt Hein quá sâu, Tiêu Nham vô pháp lý giải ý tứ hàm xúc bên trong đó.

"Giữ liên lạc với căn cứ, còn có... Duy trì cung cấp kỹ thuật cho các anh?"

"Những thứ này đều không phải."

Vậy thì là cái gì?

Câu này Tiêu Nham không thể lên tiếng nói thành lời. Một kỹ thuật binh cư nhiên không biết nhiệm vụ của mình rốt cục là gì, vốn là một chuyện vô cùng vớ vẩn.

"Bảo vệ tốt chính mình." Ngón tay Hein vươn tới, Tiêu Nham còn chưa kịp lui về phía sau, đầu ngón tay của đối phương đã nhẹ nhàng lướt qua đuôi lông mày của cậu, một khắc đó ánh mắt của Hein mềm mại đến mức khiến Tiêu Nham cảm thấy không chân thật.

Mặt Hein hơi hơi nghiêng tới, ánh sáng chậm rãi rời đi, trái tim Tiêu Nham bắt đầu điên cuồng nhảy lên. Bàn tay Hein lần xuống cổ Tiêu Nham, lòng bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào nơi đã từng bị thương.

"Cậu có biết hay không, chỉ cần thêm một giây nữa thôi, có thể ai cũng không cứu được cậu."

Tiêu Nham nhíu mày, cậu một lần lại một lần rơi vào tử vong, nhưng cậu biết Hein không thể mỗi lần đều vừa vặn đuổi tới kịp.

Bàn tay Hein hơi hơi dùng sức, trán Tiêu Nham tựa vào trong ngực Hein, một khắc đó Tiêu Nham kinh ngạc đến khó có thể tin được. Mà tay Hein ngược lại đè chặt sau gáy Tiêu Nham, không phải quá mức dùng sức, lại làm người ta vạn phần an tâm.

Tiêu Nham có thể nghe thấy từ trong lồng ngực đối phương thở ra một hơi, thật dài mà lại nặng nề, ẩn nhẫn đến mức khiến người ta không thể đoán được chiều sâu của nó.

Lực độ an tâm như vậy, Tiêu Nham nhắm mắt lại, chỉ muốn vĩnh viễn dừng lại ở đây.

Lúc này, cửa một lần nữa mở ra, thanh âm Mark truyền vào.

"Sếp, chúng ta phải lên đường."

"A, vâng!" Tiêu Nham bối rối tránh thoát khỏi ôm ấp của Hein, khoảnh khắc đó Hein khó được lúc giật mình.

Khi Tiêu Nham hít vào một hơi, Heim trầm lãnh đi ra khỏi phòng nghiên cứu, tựa như hết thảy trước đó đều là ảo giác.

Tiêu Nham ở trong lòng cười khổ một tiếng. Không hề gì, ảo giác của bản thân về Hein thật sự rất nhiều.

Trong thông đạo bên ngoài phòng nghiên cứu là hai tiểu đội đặc nhiệm trang bị đầy đủ, điều này khiến trái tim Tiêu Nham mãnh liệt run lên. Mark và Liv tựa vào tường, bộ dạng vô cùng quen thuộc vẫy vẫy tay với Tiêu Nham. Thiếu tá Michelle trước đó từng phụ trách nghĩ cách cứu viện Tiêu Nham cũng nháy nháy mắt với cậu.

"Đã lâu không gặp, tân binh."

Michelle vừa dứt lời, liền bị Mark phản bác.

"Này! Cô đừng nhầm lẫn nhé! Hiện tại Tiêu Nham đã không còn là tân binh nữa! Cô không biết cậu ấy lợi hại bao nhiêu đâu!"

"Ừ, ừ!" Thiếu tá Michelle bất đắc dĩ gật gật đầu.

Tiêu Nham sờ sờ cái mũi, một câu "cậu ấy lợi hại bao nhiêu" của Mark bất kể nghe thế nào cũng thấy giống như nói "tân binh nhà mình người khác không có quyền bình luận", dù sao lúc đóng cửa cabin phi hành khí lại rồi, Mark vẫn sẽ cứ tân binh tân binh mà gọi Tiêu Nham.

Hein dẫn đầu tổ đội của mình đi trước, nhẹ nhàng nói một câu: "Xuất phát.", mọi người lập tức bước nhanh đi theo phía sau anh.

Jane sờ sờ mũi, cười nhỏ giọng nói với Tiêu Nham, "Ai da, lại bị người này đoạt lời kịch rồi."

=================================

Chuyện bên lề:

Tiêu Nham: Lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi... Lại phải bị người ta khiêng đi...

Jane: Không sao đâu, tôi có thể ôm cậu, cam đoan sẽ không để cậu khó chịu.

Hein:...

Tiêu Nham: Tôi... Tôi... Vẫn cứ để Đại tá Burton khiêng tôi đi thôi...

P/s: Nguyên hình của nhân vật Jane xuất phát từ "" trong, chỉ là anh cười sẽ không khoa trương như Gin. Nếu nói như vậy, Hein tựa hồ giống, ha ha ~

=================================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương