/30/.

"Chỉ có tôi?" Tiêu Nham ngẩn người, lập tức nở nụ cười, "Vậy nhất định là bởi vì cô không biết Đại tá Burton rồi."

"Tôi quả thật không biết anh ta. Nhưng có một việc tôi rất rõ ràng, một người đàn ông như Hein Burton, tuyệt đối sẽ không dễ dàng quay đầu lại."

Vừa lúc đó, một cán bộ quân nhu đi tới trước mặt bọn họ, cắt ngang đoạn trầm tư của Tiêu Nham.

"Hiện tại căn cứ đang phân phối vật dụng và phòng nghỉ buổi tối. Sáu người một phòng, nhưng các cậu có tổng cộng tám nghiên cứu sinh, còn có một nữ nghiên cứu sinh Lily..."

"Trưởng quan." Lily đứng lên chào theo nghi thức quân đội.

Cán bộ quân nhu gật đầu nói, "Cô được phân đến phòng số 8 nghỉ ngơi, nơi đó đều là nữ liên lạc viên."

"Cám ơn, trưởng quan." Lily thở ra một hơi.

Cán bộ quân nhu mở thiết bị liên lạc của mình ra, hiện lên hình ảnh không gian ba chiều, bên trên có một chuỗi danh sách, anh ta đọc sáu cái tên, "Những người được điểm danh, mọi người được phân đến sử dụng phòng số 9 nghỉ ngơi."

Lily nhìn về phía Tiêu Nham, mà Tiêu Nham cũng không lo lắng đêm nay phải ngủ ở đâu, bởi vì cậu tin tưởng Đại tá Trầm Băng không thể bắt cậu ngủ ở phòng điều khiển.

"Nghiên cứu sinh Tiêu Nham."

"Vâng."

"Cậu được phân vào phòng số 2 nghỉ ngơi."

Cán bộ quân nhu thông báo xong, liền xoay người rời đi.

Tiêu Nham búng nhẹ lên chóp mũi Lily một cái, cười nói, "Xem đi, tôi cũng có chỗ ở rồi, nói không chừng còn là một người độc hưởng một phòng đó!"

"Cậu nằm mơ đi!"

Bữa tối của bọn họ đêm nay tương đối đơn giản, mỗi người chỉ có một phần bánh bích quy ép và một chai nước. Trải qua một lần bị nghẹn bánh bích quy trước đó khiến Tiêu Nham chẳng thể nào có hảo cảm với loại thức ăn này, nhưng mà cậu biết dưới tình huống như thế này, bản thân phải ăn cơm, cung cấp dinh dưỡng cho thân thể. Mở bánh bích quy ra, Tiêu Nham nhai nửa ngày mới nuốt xuống, nhìn biểu tình của những nghiên cứu sinh khác, Tiêu Nham nhất thời thư thái hơn rất nhiều.

Qua thời gian bữa tối, toàn bộ các nghiên cứu viên đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Tiêu Nham đi dọc theo thông đạo, đi đến chỗ sâu bên trong, quan quân lui tới càng ngày càng ít, toàn bộ không gian an tĩnh đến đáng sợ.

Bỗng nhiên, giữa lúc đó có một người dùng một tay chặn ngang người khiêng cậu lên, Tiêu Nham kinh hãi thiếu chút nữa là hét to ra tiếng, lại đối diện với khuôn mặt tươi cười thiếu đánh của Mark.

"Ha ha, Tiêu Nham, tôi đặc biệt nói với cán bộ quân nhu cho cậu ngủ với chúng tôi đó! Vừa lúc Maya trở về Shire, cậu có thể dùng túi ngủ của cậu ta!"

Lúc này Tiêu Nham mới hiểu được, bản thân vì cái gì lại bị tách ra khỏi những nghiên cứu sinh khác.

"Thả tôi xuống đây đi! Mark —— Nếu không tôi sẽ nôn hết toàn bộ bánh bích quy trên người anh đó!"

"Ha ha! Cậu thử nôn cho tôi xem đi!" Mark dùng bàn tay to lớn của mình dùng sức vỗ vỗ lên mông Tiêu Nham.

"Mark, cậu thật ồn."

Hein đi lướt qua bên cạnh Mark, trong nháy mắt đó Tiêu Nham theo bản năng co rụt bả vai lại, thẳng đến khi cửa mở ra, đối phương tiến vào phòng nghỉ, lúc này Tiêu Nham mới thả lỏng.

Mark xoa xoa cái mũi, thả Tiêu Nham xuống, nhưng mà cánh tay vẫn khoác lên vai cậu như cũ, "Này, đầu của cậu không sao chứ? Vừa mới tỉnh lại đã gặp đạn đạo tập kích, có thể ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của cậu hay không vậy?"

"Chỉ số thông minh của cậu ấy cho dù bị ảnh hưởng, cũng tốt hơn anh." Liv cong khóe môi mỉm cười, tiến vào phòng nghỉ đối diện phòng số 2, cô là nữ bộ đội đặc chủng, được sắp xếp cùng phòng nghỉ với một vài nữ quan quân khác.

Tiêu Nham đi vào phòng nghỉ, lúc này mới phát hiện toàn bộ trong phòng chỉ có tám túi ngủ, trừ cái này ra, chính là: rỗng tuếch.

Nhóm bộ đội đặc chủng đem vật phẩm riêng tư của mình ra, tỷ như bánh bích quy vừa đươc phát và bình chứa nước đặt chỉnh tề ở một góc tường, Tiêu Nham cũng làm theo.

"Này, cậu chỉ ăn chút bánh bích quy vậy thôi hả?" Mark ngồi xổm bên cạnh Tiêu Nham, một bộ biểu tình "Cậu ăn kiểu gì mà y như đàn bà".

"Bánh bích uy này thật sự không có chút hương vị nào." Tiêu Nham cười cười.

"Cũng phải, bất quá tất cả các quan quân từ Thiếu tá trở lên đều có thêm một ít thứ tốt." Mark chớp chớp mắt, bỗng nhiên đứng lên gãi đầu, bộ dạng thuần lương vô hại, "Cái kia... Sếp... Kỹ thuật binh của chúng ta nói không có khẩu vị kìa, bánh bích quy đêm nay cậu ta chỉ ăn có một mẩu!"

Tiêu Nham cứng đơ luôn.

Mark! Anh cái tên ngu ngốc! Tôi sẽ bị anh hại chết đó! Có ai dám hỏi xin thức ăn của Đại tá Burton sao hả!!!

Hein cái gì cũng không nói, chỉ là mở túi ngủ ra, nằm vào.

Những người khác cũng vội vã chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mark nhìn Tiêu Nham, lộ ra vẻ mặt đồng tình nói, "Tôi còn tưởng rằng sếp đối với cậu rất tốt chứ! Anh ấy cứu cậu rất nhiều lần! Bất quá hiện tại xem ra, sếp đối với cậu vẫn không tốt bằng chúng tôi!"

Lời này còn bao hàm mấy phần ý tứ đắc chí.

Tiêu Nham bất đắc dĩ hít vào một hơi, "Anh là thuộc cấp của anh ấy, tôi chỉ là một quân dự bị, anh ấy vì cái gì phải đối tối với tôi chứ?"

Mở túi ngủ ra, Tiêu Nham cũng nằm vào, không để ý tới Mark nữa.

Túi ngủ rất nhỏ, hoàn hoàn thiết kết vì mục đích tiết kiệm không gian, không thể xoay người, càng không thể bày ra những tư thế thoải mái, nhưng cấu tạo bên trong nó lại rất hợp với hình dạng cơ thể người, mặc dù là tư thế nằm thẳng cũng có thể khiến người ta cảm giác mềm mại thoải mái. Trong túi ngủ ánh sáng nhè nhẹ, bóng tối bao phủ, Tiêu Nham rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, cậu bởi vì cảm giác đói khát trong bụng mà tỉnh lại. Khối bánh bích quy kia đã bị tiêu hóa hoàn toàn, hiện tại trong dạ dày rỗng tuếch. Vô luận thế nào cậu vẫn không thể ngủ tiếp được. Nhìn nhìn thiết bị liên lạc trên cổ tay mình, hiện tại đang là rạng sáng ba giờ.

Mở túi ngủ ra, trong phong ngủ vẫn sáng ngời một mảnh như cũ, mà toàn bộ các túi ngủ khác đều đang bảo trì trạng thái đóng kín. Tiêu Nham đi đến chỗ góc tường đặt bánh bích quy và bình nước của mình, cúi người ngồi xuống. Cậu biết Hein nhất định có thời gian nghỉ ngơi và làm việc vô cùng nghiêm ngặc, bản thân hiện tại nếu bị phát hiện ngồi ăn thế này, không biết... Mặc kệ thế nào, dù sao người kia còn đang ở trong túi ngủ, cái gì anh cũng sẽ không biết.

Tiêu Nham lấy một khối bánh bích quy ra, sâu trong nội tâm cậu vô cùng bội phục những quan quân có thể nuốt trọn một cái bánh bích quy thế này, dùng ngón tay bẻ một mẩu nhỏ, bỏ vào trong miệng, cảm giác khô khốc lan tràn trên đầu lưỡi, Tiêu Nham nhanh chóng rót nước vào miệng.

Nếu có cơ hội có phòng thí nghiệm của riêng mình, thứ đầu tiên Tiêu Nham nghiên cứu chính là thay đổi loại bánh bích quy ép này. Cậu biết bánh bích quy ép là thực phẩm khẩn cấp của bộ đội vũ trang, nhưng làm thành hương vị như thế này... Thật sự là rất táng tận lương tâm!

Ngay tại lúc Tiêu Nham đang buồn bực ăn bánh, một túi ngủ nào đó chậm rãi mở ra, một thân ảnh ngồi dậy, hai chân thon dài bước qua, lúc đối phương hoàn toàn đứng thẳng thân thể, Tiêu Nham một trận khẩn trương, bánh bích quy nghẹn tại yết hầu, nước mắt trong nháy mắt trào ra như bão táp.

"Khụ! Khụ! Khụ!" Tiêu Nham ôm lấy cổ họng, trái tim kinh hoàng.

"Cậu đang làm gì."

Thanh âm lạnh lẽo khiến Tiêu Nham không thể ngẩng đầu. Đó là Hein Burton đó. Tiêu Nham vốn cho rằng đối phương sẽ không tỉnh lại, nhưng cậu tính sai rồi >A<.

Bây giờ là rạng sáng ba giờ đó! Anh không lo ngủ đi vì cái gì lại dậy chứ!

"... Tôi đang ăn, Đại tá." Cậu đành phải trả lời Hein Burton.

Đối phương đi đến bên cạnh cậu, tạo thành bóng ma áp bách Tiêu Nham.

Ngón tay thon dài mà tao nhã duỗi đến trước mặt của cậu, xác túi bánh bích quy ép trong tay cậu đi.

Ngón tay Hein hoàn toàn khiến người ta không thể tưởng tượng được nó lại thuộc về một cao thủ giết chóc, khi anh buông tay ra, bánh bích quy từ trên cao rơi xuống, Tiêu Nham kinh hãi chụp nó lại, sợ nó rớt xuống, Hein sẽ tức giận. Hein xoay người, quỳ một gối xuống chỗ túi vật dụng mình được phát, từ bên trong lấy ra một túi bánh mì tươi được đóng gói, mở gói ra, nhất thời một mùi hương hỗn hợp giữa bột tiểu mạch và sữa tươi nhàn nhạt lan tràn trong không khí.

Nước bọt điên cuồng tiết ra, Tiêu Nam dùng sức nuốt xuống, trong lòng bắt đầu thấy tức giận bất bình.

Dựa vào cái gì chỉ có Hein Burton có thể hưởng thự đãi ngộ đặc biệt như vậy?

Cậu lập tức cúi đầu, bất kể là năng lực hay là quân hàm, trong căn cứ này còn ai có quyền hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt hơn Hein chứ?

Hein lấy một hộp nhỏ ra, sau khi mở hộp, mùi vị kia càng khiến Tiêu Nham muốn nổi điên.

Là phô mai đó! Vừa ngửi hương vị thôi đã biết là phô mai thượng đẳng rồi!

Tiêu Nham gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Hein, trời mới biết cậu đã có bao nhiêu lâu chưa nếm lại hương vị phô mai, phải nói từ sau khi đi vào căn cứ này, ngay cả một bữa cơm bình thường cậu còn chưa được ăn!

Biểu tình Hein thủy chung vẫn lạnh nhạt, tựa như Tiêu Nham không tồn tại. Anh dùng một con dao nhỏ lấy phô mai từ trong hộp ra, một tầng mỏng manh, nhét vào trong bánh mì. Ánh mắt Tiêu Nham tập trung hoàn toàn vào miếng bánh mì kia, trong lòng lại bắt đầu thấy bi thương. Hein là đang khoe khoang với cậu sao? Hay là cố ý dùng loại phương pháp này để trừng phạt cậu?

Đối diện ánh mắt Tiêu Nham, Hein mang theo miếng bánh mì kia chậm rãi đi đến trước mặt cậu, "Ăn xong rồi đi ngủ."

"..." Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, cậu ngây ngốc vươn tay ra, cảm giác được trọng lượng của miếng bánh mì mà đối phương nhét vào lòng bàn tay mình, đôi mày của người đàn ông trước mặt tựa hồ có xu thế nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn là một mảnh bình tĩnh. Đầu ngón tay anh dọc theo ngón tay Tiêu Nham lướt qua băng vải, tựa như đang vuốt ve.

"Miệng vết thương này, cậu phải học tự mình khép lại." Thanh âm của anh rất nhẹ, hoàn toàn khác biệt với xa cách lạnh lùng ngày thường.

Thẳng đến khi Hein xoay người rời đi, cậu vẫn như cũ không thể tỉnh hồn lại.

Hein chẳng những cho cậu một miếng bánh mì, còn tự mình lấy phô mai để vào bánh mì cho cậu!

Đây không phải là ảo giác của cậu chứ?

Có phải đếm ngược mười giây sau, hết thảy những thứ này sẽ biến mất hay không? Kể cả miếng bánh mì này?

Hein trở về túi ngủ của mình, hết thảy mọi thứ lần thứ hai yên tĩnh trở lại.

Mẹ nó ai để ý có phải là ảo giác hay không chứ!

Tiêu Nham một ngụm cắn xuống, xốp mềm, vị ngon thản nhiên, cậu cảm thấy bản thân quả thực một bước lên mây. Đây mới là thức ăn chân chính!

Mỹ mãn ăn hết toàn bộ miếng bánh mì, Tiêu Nham thoải mái hít sâu một hơi.

Cảm giác phong phú trong dạ dày khiến Tiêu Nham biết, hết thảy chuyện này không phải là cậu ảo giác. Cậu biết nếu đi hỏi Hein vì sao lại cho cậu một miếng bánh mì thế này căn bản là chuyện vô nghĩa, cậu không phải là Hein, cho nên cậu không thể dùng phương thức của Hein mà suy nghĩ. Có lẽ Hein chẳng qua trùng hợp tâm tình tốt... Cho nên từ trong túi ngủ đứng lên, cái gì cũng không làm liền cho cậu một ổ bánh mì phết phô mai sao?

Tiếu Nham cúi đầu cười cười, chỉ cần cậu tập trung tinh thần, là có thể đọc hiểu phân tích một lượng lớn tin tức, nhưng cậu không có cách nào đọc hiểu Hein Burton.

Cậu chẳng những phải tự mình học "khép lại", còn phải học cách trưởng thành.

Nuốt bánh mì xuống, cậu biết mình không thể vĩnh viễn chỉ là một quân dự bị, cậu sẽ trở thành kỹ thuật binh chân chính.

Trở lại túi ngủ, Tiêu Nham nhắm mắt lại, bình yên chìm vào mộng đẹp.

Cậu mơ một giấc mơ, trong mơ thấy mình về tới Shire, cùng một nhóm nghiên cứu sinh cùng khóa ngồi trong một phòng ăn nào đó, ăn thịt nướng, há to mồm uống bia.

Khi mọi người còn đang buồn rầu về thí nghiệm nâng bậc nghiên cứu sinh ngày hôm sau, lần đầu tiên Tiêu Nham không thống khoái uống bia đến tối trời tối đất như bình thường. Cậu muốn thông qua thí nghiệm, trở thành nghiên cứu sinh loại A, có được phòng thí nghiệm của riêng mình, theo đuổi đáp án cậu luôn muốn biết.

"Này! Tân binh! Dậy đi! Tân binh!"

Tiêu Nham phiền muộn phẩy phẩy tay.

"Này! Đứng lên —— Tân binh!"

Tiêu Nham bị người một phen túm lên khỏi túi ngủ.

"A ——" Đột nhiên mở to mắt, đối diện với Tiêu Nham chính là biểu tình không biết làm thế nào của Mark.

"Tên nhóc cậu ngủ cũng thiệt say ha!"

"Mark?" Tiêu Nham xoa xoa đầu mình, phát hiện toàn bộ nhóm bộ đội đặc chủng đều đang chờ xuất phát.

,_ P8

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương