/21/. Tiêu Nham tìm đường chết.

Tiêu Nham theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nếu Hein là bức tranh nghệ thuật, cậu ngay cả làm nền cũng không được tính.

"Cậu định đứng mãi bên trong sao."

Tiêu Nham lắc lắc đầu, muốn đi ra ngoài, chẳng qua Hein lại đang đứng ngay ngoài cửa.

Cậu chỉ có thể kiên trì đi vòng qua đối phương.

Tiêu Nham ngừng thở, chỉ sợ đầu của mình bị đối phương đặt trên khung cửa, tựa như đầu lâu của những tang thi kia, bị đè ép rồi bóp nát...

Trong không gian chật hẹp này, Tiêu Nham cơ hồ rụt lui bả vai của mình mới có thể đi qua được bên người Hein.

Toàn bộ cảm quan đều trở nên sắc bén, tựa như nhiệt độ và mỗi một cơ bắp buộc chặt của đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Khi Tiêu Nham rời khỏi phòng tắm, cậu thật sâu mà thở ra một hơi.

Rốt cục được cứu rồi... Cậu còn sống a~!

"Á —— Cậu làm gì vậy!"

Tiếng con gái kinh hô vang lên, là bạn của Lily.

Tiêu Nham run lên, lúc này mới ý thức bản thân cư nhiên cái gì cũng không mặc liền bước ra ngoài! Tiểu huynh đệ cũng không chút che đậy mà trở nên lạnh lẽo.

Mắt thấy Lily trong bể bơi sắp quay đầu lại, Tiêu Nham nhanh chóng chạy như điên trở về phòng tắm.

Hiện tại cậu chỉ có thể cầu nguyện khi cậu mặc xong quần áo rời đi, mấy cô gái kia không nhận ra cậu!

Vẫn là chờ các cô ấy rời đi rồi hãy đi ra.

Tiêu Nham đè trán, mặt mũi cả đời cậu đều mất sạch trong một phút đồng hồ này rồi!

Vì cái gì cuộc sống nhàn nhã vô lo của cậu lại biến thành như vậy chứ?

Hình như bắt đầu từ lần đó sống sót sau tai nạn, liền hoàn toàn lệch khõi quỹ đạo vốn có của nó!

Có người đi qua bên cạnh cậu, Tiêu Nham nâng mắt lên, nhìn thấy chính là cái cằm sắc nét của Hein, biểu tình hờ hững, anh cứ như vậy biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Nham.

Khi Hein đi ra khỏi phòng tắm, Lily và bạn của cô vẫn đang vui cười trò chuyện như cũ.

"Này, vừa rồi tên tân binh bị Đại tá Burton xách lên khỏi mặt nước ấy, cậu quen sao?"

"Quen, cậu ta là nghiên cứu sinh cùng khóa với tớ, tên Tiêu Nham! Sao vậy?"

"Tên kia thích cậu đó! Tớ vừa rồi còn phát hiện tên kia nhìn chằm chằm vào chân của cậu nữa kìa! Hơn nữa lúc nãy tên đó cư nhiên không mặc gì liền chạy từ phòng tắm ra ngoài! Nhất định là muốn cho cậu nhìn tứ thế oai hùng của cậu ta..."

Khi Hein đi qua trước mặt các cô, tầm mắt tựa như núi băng vô cùng áp bách phóng đến, khiến cô gái đang cao hứng phấn chấn nói về Tiêu Nham đột nhiên nghẹn lại.

Thẳng đến khi thân ảnh Hein đi xa, cô tựa hồ vẫn không thể hít thở.

"Bella! Bella cậu làm sao vậy!" Lily bị dọa sợ, vẫn luôn không ngừng vỗ vỗ phía sau lưng Bella.

"Tớ... Tớ cho rằng anh ta muốn giết tớ..." Bella rốt cục thở ra một hơi.

"Ai?"

"Hein Burton..."

"Không sao, anh ta đã đi rồi! Được rồi, chúng ta lên đi, ngâm trong nước lâu như vậy, có thể là áp suất nước khiến cho cậu không thoải mái!"

Lily kéo Bella, rời khỏi bể bơi. Khi lên bờ, hai chân Bella cơ hồ đứng không vững.

Đợi đến lúc Tiêu Nham xác nhận tất cả mọi người đều đã rời đi, cậu mới như trút được gánh nặng mà rời khỏi phòng tắm vòi sen.

Bể bơi thì Tiêu Nham sẽ không đến nữa rồi đó, chỉ có thể tìm kiếm cách khác để vượt qua kỳ nghỉ này mà thôi.

Căn cứ này hoàn toàn không phồn hoa như Shire, các loại phương tiện sinh hoạt cũng không phong phú, nơi duy nhất khiến người ta có thể thoải mái một chút ngoại trừ trung tâm tập thể hình đơn sơ kia, liền chỉ có một quán bar nhỏ không đến ba mươi mét vuông.

Ngủ nguyên một ngày, Tiêu Nham đi vào quán bar, nơi này là nơi náo nhiệt nhất căn cứ này.

Cậu ngồi xuống trước quầy bar, gọi một ly đồ uống đặc biệt, tiếng nhạc du dương thoải mái, đại não căng thẳng cũng bắt đầu thả lòng.

Có một người đặt một ly Margaret bên cạnh cậu, tao nhã ngồi trên ghế cao gần đó, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng rất nhỏ, hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Nham.

"Thiếu ta Sharon... Michelle!"

"Ha ha, không phải thời gian làm nhiệm vụ, cậu có thể gọi tôi là Sharon." Sharon nhún nhún vai, vô hạn mị hoặc nói.

Được Casey cảnh báo, Tiêu Nham rất tự giác mà đối với những bộ đội đặc chủng như Sharon sinh ra tính cảm giác.

"Chào buổi tối, Sharon." Tiêu Nham cười cười, tận lực không chú ý tới bộ phận sung túc nhất của đối phương.

"Đừng khẩn trương như vậy, tuy rằng cậu và tiểu đội của Đại tá Burton ở cùng một chỗ tương đối lâu, nhưng rất có thể có một ngày cậu cũng sẽ cùng tôi đi làm nhiệm vụ. Hiện tại quân đội không phải quy định về sau bộ đội đặc chủng thi hành nhiệm vụ đều phải có kỹ thuật binh sao? Vì tăng cường tính nghiên cứu thực tế cho kỹ thuật binh, nâng cao tính phối hợp giữa bộ đội vũ trang và ngành nghiên cứu, cũng vì để các cậu trông chừng chúng tôi nữa."

"... Tuy rằng nghiên cứu viên quả thật hẳn nên tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng cái giá phải trả cũng không khỏi quá thảm rồi." Tiêu Nham còn nhớ rõ những nghiên cứu sinh cùng đi thi hành nhiệm vụ với mình lúc ban đầu, hiện tại chỉ còn lại mình cậu.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt." Sharon nháy nháy mắt.

Hiện tại Tiêu Nham không muốn nhất là bị bộ đội đặc chủng phóng điện, chẳng qua cậu vừa quay sang hướng khác, Sharon liền đoán được tâm tình của cậu.

"Cậu đang lảng tránh tôi, vì sao? Lo lắng tôi sẽ dụ dỗ cậu vượt qua một đêm khó quên sao?"

Thanh âm Sharon rất thấp rất mềm mại, không có bất luận cảm giác áp bách gì, có một loại nhu tình chỉ thuộc về phụ nữ.

Nhưng hai nghiên cứu viên thuộc quân bộ bên cạnh bọn họ nói chuyện càng lúc càng lớn giọng, từ quân hàm có thể nhìn ra, hai người này tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã là Thượng úy.

"Này, nghe nói không? Ngày hôm qua lại có một phi hành khí bị rơi tan nát, tuy rằng bộ đội đặc chủng chạy đến, nhưng cuối cùng toàn bộ nghiên cứu sinh loại B trên phi hành khí kia đều bị giết hết!"

"Nghiên cứu sinh loại B thôi mà, viện khoa học trung ương vẫn không hợp với bộ đội đặc chủng, những tên mãng phu đó không thể tìm nghiên cứu sinh loại A tìm phiền toái, chỉ có thể dùng phương pháp này cho hả giận! Dù sao nghiên cứu sinh loại B muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cấp trên căn bản sẽ không bởi vì vậy mà tiến hành điều tra Hein Burton, lại càng không nói đến xử phạt!"

Tiêu Nham sờ sờ mũi, cấp bậc của bản thân đúng là loại B, chỉ có thể xem là đối tượng cho mọi người hả giận sao...

Mà ngón tay Sharon đặt ở trên môi, cười lắc lắc đầu.

"Trọng điểm không phải chỗ này, mà là nguyên nhân phi hành khí gặp rủi ro! Nghe nói là bởi vì gặp "chặn giả" của tổ chức "Sóng Triều" xâm lấn!"

"Không thể nào! Gần đây rốt cục là xảy ra chuyện gì? "Sóng Triều" tựa hồ vẫn luôn công kích phi hành khí của nghiên cứu sinh thì phải!"

Cái tên "Sóng Triều" này khiến Tiêu Nham tựa như bị sét đánh trúng.

Năm đó Virus "Comet" sở dĩ lại lan tràn ra toàn cầu, là bởi vì tổ chức "Sóng Triều" tập kích trung tâm bảo tồn Virus, tiến hành đánh bom, dẫn đến Virus thoát khỏi thiết bị bảo quản, mới có sự kiện tận thế của nhân loại. Mặc dù nhân loại chưa bị nhiễm độc đến định cư ở Shire, "Sóng Triều" vẫn hoạt động mạnh mẽ như trước, thậm chí quy mô càng lúc càng lớn, nghiễm nhiên trở thành kẻ thù chung của loài ngoài.

Về phần "chặn giả", cho dù không thể không nói trong hai trăm năm qua, một trong những phát minh có tính đột phá nhất của nhân loại, giao tiếng người – máy. Đây là một hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp, hệ thống đầu cuối kết nối với tế bào thần kinh, kết hợp chức năng xử lý dữ liệu tốc độ cao của đại não và máy tính, là sản phẩm hoàn hảo nhất của ngành khoa học công nghệ và đại não. Chỉ là khi đại não người và thiết bị đầu cuối kết nối, cũng đồng nghĩa với việc đại não có thể bị hacker xâm lấn công kích.

Hacker như vậy, được gọi là "chặn giả". Một khi bị "chặn giả" nhiễu loạn tư duy, nhẹ thì tạo thành hậu quả tư duy đại não hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn, nghiêm trọng thì sẽ bị vây trong mê cung tư duy do "chặn giả" tạo ra, khó có thể thoát khỏi, quãng đời còn lại vượt qua trong ác mộng.

Nghe đến đó, trái tim Tiêu Nham lạnh hơn một nửa.

Cậu có thể sống sót, vận khí quả thật rất tốt.

"Được rồi, không nói những đề tài sát phong cảnh đó nữa, nghe nói anh đang kết giao với một bộ đội đặc chủng, thế nào? Cô ta ở trên giường nhất định đặc biệt tiêu hồn phải không?"

"Tiêu hồn? Bất quá hôn cô ta hai cái, cô ta đã kích động đến thiếu chút nữa cắt đứt cổ tôi!"

"Wow —— Lúc "làm" cũng rất dùng sức phải không! Anh nhất định sẽ thích đến không chịu được!"

"Lúc cô ta thích thì áp sắp sập giường luôn ấy chứ!"

"Ha ha, anh phải hiểu chứ! Một phụ nữ chuyện tốt không làm lại chạy vào lực lượng bộ đội đặc chủng chỉ toàn là đàn ông, nhất định là muốn tìm bất mãn, xem ra anh không được rồi, còn chưa thỏa mãn cô ta! Thế nào, anh bây giờ còn đang kết giao với cô ta sao?"

"Kết giao cái gì, tôi đã đá cô ta rồi! Cô ta nếu còn dám đến dây dưa với tôi, tôi liền báo cáo khiếu nại lên quân bộ!"

"Đúng rồi, cô ta tên gì?"

"Liv."

Tiêu Nham ngẩn ra, Liv? Sao có thể? Tên này đang bịa chuyện! Liv chính là một trong ba nữ thần trong bộ đội đặc chủng, cô ấy sẽ xem trọng loại người như thế khốn này sao?

"Đừng như vậy, tôi còn muốn thử một lần mà! Bằng không anh hẹn cô ta ra đây đi?"

"Tôi giúp cậu hẹn cô ta ra, cậu có thể thỏa mãn cô ta sao..."

Không biết từ lúc nào, một thân ảnh lặng yên không chút tiếng động đi đến phía sau bọn họ, tên đang lải nhảm phát ra một tiếng hét thảm thiết.

"A——"

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cánh ta của hắn đã trật khớp mà rũ xuống, cả người từ trên ghế ngã thẳng xuống đất, mấy ly rượu thủy tinh trên quầy bar rớt rầm rầm lên người hắn ta, chật vật đến cực điểm.

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, người tới không phải ai khác, đúng là Hein Burton. Tiêu Nham theo bản năng co rụt bả vai mình lại, rõ ràng vết thương đã hoàn toàn khép lại, trong nháy mắt lại đau đớn hẳn lên.

Trong đôi mắt lam sắc lạnh như băng kia tràn ngập khinh thường, khóe môi cong lên như muốn cắt đứt tầm mắt của đối phương, tựa như trước mắt không phải là tinh anh của ngành nghiên cứu gì đó, mà là rác rưởi không đáng nhắc tới.

"Cậu thật ồn."

Thanh âm Hein rất đặc biệt, tựa như tiếng vang của thạch anh khi va chạm vào nhau, ngay cả không khí cũng theo đó mà chấn động rất nhỏ.

"Mày... Con mẹ nó mày cho mình là ai hả!"

Đồng bọn của hắn ta cầm ly rượu hung hăng ném về hướng Hein.

Hein chỉ là khinh miệt hừ một tiếng, động tác nhấc chân vô cùng nhanh, khi Tiêu Nham kịp phản ứng, tên vừa ném ly rượu kia đã bị đá một cước, ngã lăn ra cách quầy rượu mấy mét, thống khổ mà rên rỉ, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Lấy tốc độ và lực độ của một cước vừa rồi, xương sườn của người này chỉ sợ là đã gãy, thậm chí còn xuất huyết nội tạng...

Lúc này ánh mắt của Hein lại chuyển về hướng Tiêu Nham, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Nham cảm giác đối phương nhìn thấy cậu ngồi bên cạnh Sharon đang ôm cánh tay xem kịch vui, độ ấm quanh thân đột nhiên giảm xuống.

"Tôi..."

Tiêu Nham đối diện ánh mắt của Hein, cậu muốn chuyển tầm mắt đi nơi khác nhưng lại như thể bị đối phương khống chế mà không thể có nửa phần dao động, trong không khí tràn ngập cảm giác sát khí đầy áp bách, dưới loại áp bách này, đầu gối Tiêu Nham không thể tự chủ mà sinh ra một loại cảm giác thoát lực muốn khuỵu xuống.

Cậu nhìn thấy sự hững hờ đối với sinh mệnh trong mắt anh, người này giết chóc sớm đã thành thói quen.

Sắp chết... Thật sự sắp chết rồi... Chân Tiêu Nham nửa bước cũng không thể hoạt động, trong lòng cảm thấy thê lương vạn phần. Mà quan trọng nhất là, Tiêu Nham căn bản không biết mình đắc tội Hein ở chỗ nào. Chẳng lẽ vào quán bar uống rượu cũng là sai lầm sao?

============================================

Chuyện bên lề:

Bí Đao Béo: Tiêu Nham tìm đường chết có 3 nguyên nhân:

1/ Hein rõ ràng nghe được Bella nói Tiêu Nham thích Lily.

2/ Tiêu Nham "dám" cùng một đại mỹ như như Sharon ở trong quán bar uống rượu, nếu Hein không xuất hiện, kết quả mọi người có thể đoán được.

3/ Đại tá đến hiện tại còn bị vây trong trạng thái "băng lãnh" thập phần khó chịu!

============================================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương