Tuyệt Tình Thủy
-
Chương 9
Tâm Thủy tỉnh lại đã là chuyện của vài ngày sau. Các vết thương đáng sợ đã không còn đau nữa mà bắt đầu kết vảy. Sau khi mê mang qua đi, hắn chán ghét chính bản thân mình dơ bẩn không xứng đáng bên cạnh Thần Y. Tự cho bản thân mình không bằng hạ nhân bình thường, Tâm Thủy bắt đầu trốn tránh Thần Y.
Cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy khiến Thần Y rất đau đầu. Mấy ngày sau khi Tâm Thủy tỉnh lại, y luôn ở bên chăm sóc hắn chu đáo, ôn nhu lo lắng từng chút cho sinh hoạt của hắn. Nhưng Tâm Thủy không hề mở miệng nói chuyện với y một lời nào, hắn thậm chí còn không nhìn đến y. Thần Y cũng rất buồn bực, bảo bối của y không còn hoạt bát như trước kia nữa.
Vẻ mặt thất thần nhìn vào không trung của hắn khiến tâm y đau nhói, thương tâm. Không lẽ hắn không biết rằng y vẫn luôn bên cạnh hắn sao? Y vẫn luôn ở đây chăm sóc bảo vệ hắn, vẫn luôn chờ đợi hắn tỏ ra lòng mình, ngừng che giấu đi những tình cảm trân trọng ấy. Chỉ cần Tâm Thủy hắn quay lại sẽ nhận ra ánh mắt tràn đầy yêu thương của y chỉ dành riêng cho hắn.
Hai người cứ thế sinh hoạt trong trầm mặc ngày ngày. Đám thuộc hạ của cả hai đều lo lắng cho chủ tử bọn họ rất nhiều vì thế bọn họ không cần đợi lệnh bắt đầu truy sát tất cả những ai có liên quan đến cuộc bắt cóc lần này.
Cũng do chuyện này mà giang hồ nổi sóng, triều đình hỗn loạn, kết quả cuối cùng là gia tộc của tên kia bị triệt tiêu hoàn toàn, mạch kinh tế của Hỏa Long Quốc bị thâu tóm khiến cho đất nước này đến hơn năm mươi năm sau mới khôi phục được phần nào, nhưng đó là chuyện của sau này.
Cho đến một ngày thì sự trầm mặc cuối cùng cũng bị đánh vỡ. Sau khi Tâm Thủy thoát ra khỏi sự thất thần của chính mình, hắn nhìn về Thần Y đang mang thuốc vào. Y đi đến ngồi vào ghế đặt cạnh giường, để chén thuốc còn ấm lên bàn rồi lặng lẽ chỉnh sửa chăn mềm phía sau cho Tâm Thủy thoải mái.
Xong, y cầm chén thuốc chỉ còn hơi ấm múc từng muỗng uy cho Tâm Thủy. Bọn họ đã sinh hoạt như thế này kể từ khi trở lại. Tâm Thủy không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào của Thần Y nên hắn không biết y có ghê tởm hắn nhưng cố hoàn thành trách nhiệm hay không? Hắn nhìn muỗng thuốc đắng như chính tâm trạng hắn lúc này mà càng trở nên tan thương.
Sau khi uống xong thuốc, hai người lại trầm mặc bên cạnh nhau. Thực ra là Thần Y vẫn luôn nhìn Tâm Thủy không rời còn Tâm Thủy thì lúc này đã quay mặt nhìn đi nơi khác. Những ngày qua Thần Y vẫn luôn như thế ở bên cạnh Tâm Thủy. Y sẽ luôn bên cạnh chăm sóc Tâm Thủy cho đến khi cần phải đi nấu cơm sắc thuốc mới rời, nhưng sau đó cũng sẽ quay trở lại. Y muốn Tâm Thủy khi quay lại sẽ thấy y vẫn ở nơi này, chờ đợi cùng hắn.
Trầm lặng không bao lâu cuối cùng Tâm Thủy cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt y, “Đệ đã nhìn thấy?” một câu hỏi ngắn ngủi như thể đã lộ ra suy nghĩ bấy lâu nay của Tâm Thủy. Thần Y trầm mặc không biết phải trả lời như thế nào. Có, y có nhìn thấy nhưng như thế thì sao, dù hắn có bị thế nào thì y vẫn luôn tình nguyện yêu hắn, bảo hộ hắn, quyết không chia lìa.
Nhưng chỉ cần y nói có sẽ để lại cho hắn tâm bệnh suốt đời, tự ti về sự yếu đuối của mình mà chọn xa lánh y. Y thật lòng không muốn trả lời nhưng chỉ có thể thành thật, “Có, ta có nhìn thấy.” Sự trầm mặc của Thần Y trước khi trả lời bị Tâm Thủy cho rằng y không muốn nhớ lại những gì đã nhìn thấy ngày ấy vì ghê tởm để trả lời câu hỏi của hắn.
Sự tự ti của Tâm Thủy lại dâng lên, hắn đau khổ mà bỏ cuộc, chẳng còn cơ hội nào cho hắn nữa, hắn thật sự phải buông tay cho tình cảm này. Dù chỉ là cơ hội làm bạn ở bên cạnh người ấy cũng không còn. “Đệ hãy đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Tâm Thủy quay mặt đi, không muốn Thần Y nhìn thấy đoạn tình cảm này khiến y có thể chán ghét hắn hơn.
Thần Y vẫn luôn quan sát Tâm Thủy trong nháy mắt nhận ra sự đau thương tỏa ra từ đôi mắt xinh đẹp mà y mơ thấy hằng đêm. Nghe Tâm Thủy bảo y rời đi, Thần Y cảm giác được một tia hoảng hốt. Lý trí không ngừng nói với y chỉ cần y nghe hắn lần này rời đi, y sẽ mất người trước mắt này mãi mãi.
Gần như theo bản năng, Thần Y không bỏ đi mà ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy nhè nhẹ của Tâm Thủy, kéo y vào lòng mình. Tâm Thủy cũng bất ngờ mà vùng vẫy nhưng vô dụng, hắn hiện tại là người bệnh mà dù hắn không có bệnh cũng không phải là đối thủ của Thần Y. Tâm Thủy trong cái ôm của Thần Y mà cảm thấy thật an toàn.
Hắn khó hiểu với hành động của Thần Y có tới khi nghe giọng nói ôn nhu quen thuộc từ người kia, “Vậy thì sao? Đúng là ta có nhìn thấy điều ấy, nhưng với ta, em quan trọng hơn hết. Không có em ta chẳng là gì cả. Dù em có rời đi ta cũng sẽ đuổi theo tìm kiếm. Đời đời kiếp kiếp chỉ vì một người mà thủ hộ.”
[Đời đời kiếp kiếp chỉ vì một người mà thủ hộ? Nhưng ta xứng sao?] Hắn rất muốn hỏi Thần Y nhưng hắn không dám. Cho dù giây phút này có là thực hay mơ, hắn vẫn muốn hưởng thụ vòng tay ấm áp của người nam nhân này. Nhận thấy bảo bối trong ngực không còn vùng vẫy cứng ngắc mà dựa vào lòng y khiến y cảm thấy thỏa mãn.
Cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy khiến Thần Y rất đau đầu. Mấy ngày sau khi Tâm Thủy tỉnh lại, y luôn ở bên chăm sóc hắn chu đáo, ôn nhu lo lắng từng chút cho sinh hoạt của hắn. Nhưng Tâm Thủy không hề mở miệng nói chuyện với y một lời nào, hắn thậm chí còn không nhìn đến y. Thần Y cũng rất buồn bực, bảo bối của y không còn hoạt bát như trước kia nữa.
Vẻ mặt thất thần nhìn vào không trung của hắn khiến tâm y đau nhói, thương tâm. Không lẽ hắn không biết rằng y vẫn luôn bên cạnh hắn sao? Y vẫn luôn ở đây chăm sóc bảo vệ hắn, vẫn luôn chờ đợi hắn tỏ ra lòng mình, ngừng che giấu đi những tình cảm trân trọng ấy. Chỉ cần Tâm Thủy hắn quay lại sẽ nhận ra ánh mắt tràn đầy yêu thương của y chỉ dành riêng cho hắn.
Hai người cứ thế sinh hoạt trong trầm mặc ngày ngày. Đám thuộc hạ của cả hai đều lo lắng cho chủ tử bọn họ rất nhiều vì thế bọn họ không cần đợi lệnh bắt đầu truy sát tất cả những ai có liên quan đến cuộc bắt cóc lần này.
Cũng do chuyện này mà giang hồ nổi sóng, triều đình hỗn loạn, kết quả cuối cùng là gia tộc của tên kia bị triệt tiêu hoàn toàn, mạch kinh tế của Hỏa Long Quốc bị thâu tóm khiến cho đất nước này đến hơn năm mươi năm sau mới khôi phục được phần nào, nhưng đó là chuyện của sau này.
Cho đến một ngày thì sự trầm mặc cuối cùng cũng bị đánh vỡ. Sau khi Tâm Thủy thoát ra khỏi sự thất thần của chính mình, hắn nhìn về Thần Y đang mang thuốc vào. Y đi đến ngồi vào ghế đặt cạnh giường, để chén thuốc còn ấm lên bàn rồi lặng lẽ chỉnh sửa chăn mềm phía sau cho Tâm Thủy thoải mái.
Xong, y cầm chén thuốc chỉ còn hơi ấm múc từng muỗng uy cho Tâm Thủy. Bọn họ đã sinh hoạt như thế này kể từ khi trở lại. Tâm Thủy không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào của Thần Y nên hắn không biết y có ghê tởm hắn nhưng cố hoàn thành trách nhiệm hay không? Hắn nhìn muỗng thuốc đắng như chính tâm trạng hắn lúc này mà càng trở nên tan thương.
Sau khi uống xong thuốc, hai người lại trầm mặc bên cạnh nhau. Thực ra là Thần Y vẫn luôn nhìn Tâm Thủy không rời còn Tâm Thủy thì lúc này đã quay mặt nhìn đi nơi khác. Những ngày qua Thần Y vẫn luôn như thế ở bên cạnh Tâm Thủy. Y sẽ luôn bên cạnh chăm sóc Tâm Thủy cho đến khi cần phải đi nấu cơm sắc thuốc mới rời, nhưng sau đó cũng sẽ quay trở lại. Y muốn Tâm Thủy khi quay lại sẽ thấy y vẫn ở nơi này, chờ đợi cùng hắn.
Trầm lặng không bao lâu cuối cùng Tâm Thủy cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt y, “Đệ đã nhìn thấy?” một câu hỏi ngắn ngủi như thể đã lộ ra suy nghĩ bấy lâu nay của Tâm Thủy. Thần Y trầm mặc không biết phải trả lời như thế nào. Có, y có nhìn thấy nhưng như thế thì sao, dù hắn có bị thế nào thì y vẫn luôn tình nguyện yêu hắn, bảo hộ hắn, quyết không chia lìa.
Nhưng chỉ cần y nói có sẽ để lại cho hắn tâm bệnh suốt đời, tự ti về sự yếu đuối của mình mà chọn xa lánh y. Y thật lòng không muốn trả lời nhưng chỉ có thể thành thật, “Có, ta có nhìn thấy.” Sự trầm mặc của Thần Y trước khi trả lời bị Tâm Thủy cho rằng y không muốn nhớ lại những gì đã nhìn thấy ngày ấy vì ghê tởm để trả lời câu hỏi của hắn.
Sự tự ti của Tâm Thủy lại dâng lên, hắn đau khổ mà bỏ cuộc, chẳng còn cơ hội nào cho hắn nữa, hắn thật sự phải buông tay cho tình cảm này. Dù chỉ là cơ hội làm bạn ở bên cạnh người ấy cũng không còn. “Đệ hãy đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Tâm Thủy quay mặt đi, không muốn Thần Y nhìn thấy đoạn tình cảm này khiến y có thể chán ghét hắn hơn.
Thần Y vẫn luôn quan sát Tâm Thủy trong nháy mắt nhận ra sự đau thương tỏa ra từ đôi mắt xinh đẹp mà y mơ thấy hằng đêm. Nghe Tâm Thủy bảo y rời đi, Thần Y cảm giác được một tia hoảng hốt. Lý trí không ngừng nói với y chỉ cần y nghe hắn lần này rời đi, y sẽ mất người trước mắt này mãi mãi.
Gần như theo bản năng, Thần Y không bỏ đi mà ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy nhè nhẹ của Tâm Thủy, kéo y vào lòng mình. Tâm Thủy cũng bất ngờ mà vùng vẫy nhưng vô dụng, hắn hiện tại là người bệnh mà dù hắn không có bệnh cũng không phải là đối thủ của Thần Y. Tâm Thủy trong cái ôm của Thần Y mà cảm thấy thật an toàn.
Hắn khó hiểu với hành động của Thần Y có tới khi nghe giọng nói ôn nhu quen thuộc từ người kia, “Vậy thì sao? Đúng là ta có nhìn thấy điều ấy, nhưng với ta, em quan trọng hơn hết. Không có em ta chẳng là gì cả. Dù em có rời đi ta cũng sẽ đuổi theo tìm kiếm. Đời đời kiếp kiếp chỉ vì một người mà thủ hộ.”
[Đời đời kiếp kiếp chỉ vì một người mà thủ hộ? Nhưng ta xứng sao?] Hắn rất muốn hỏi Thần Y nhưng hắn không dám. Cho dù giây phút này có là thực hay mơ, hắn vẫn muốn hưởng thụ vòng tay ấm áp của người nam nhân này. Nhận thấy bảo bối trong ngực không còn vùng vẫy cứng ngắc mà dựa vào lòng y khiến y cảm thấy thỏa mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook