Tuyệt Thế Vũ Thần
-
Chương 1056: Không điên, sao thành Hoàng
- Ngươi nói đáng tru sát!
Người thủ hộ tế đàn bên phía Thiên Long Hoàng vẻ mặt rét lạnh như băng, nhìn chằm chằm Hầu Thanh Lâm nói:
- Thiên Long Hoàng chính là một trong những người sáng tạo ra mảnh thí luyện này, mà khi đó Thạch Hoàng và Vũ Hoàng của các ngươi còn không biết ở nơi nào, nhưng sau đó lại ló đầu ra.
Ta thay Thiên Long Hoàng thủ hộ tế đàn truyền tống này, người dám nói tru sát ta!
- Nực cười, thế giới võ đạo chẳng lẽ còn muốn luận thời gian sớm muộn gì hay sao.
Thiên Long Hoàng ngươi thành Hoàng rất sớm, nhưng hiện giờ, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng dựa vào thiên phú kh/ủng bố mà đi lên, điều này chứng minh, Thiên Long Hoàng các ngươi không được việc. Về phần ngươi, phá hư quy tắc, muốn đánh ch.ết sư đệ ta, mạng của ngươi, ta chắc chắn lấy! Hầu Thanh Lâm bước ra phía trước một bước, trong khoảnh khắc, một quang hoa nhàn nhạt từ trên người y lan ra, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương bao phủ thân thể đối phương, giống như có một khối hàn băng ngàn năm, muốn đóng băng cả thân thể lão, quá lạnh.
- Hầu Thanh Lâm, thực sự muốn giết người!
Trong lòng mọi người hơi rung động, Hầu Thanh Lâm là nhân vật bậc nào, Thanh Lâm Luân Hồi kiếm, kiếm trảm luân hổi, cực kỳ nổi danh, đã được tiên đoán tương lai sẽ trở thành Hoàng Vũ, thậm chí còn có đồn đại, một số Hoàng Vũ đều có chút khách khí với Hầu Thanh Lâm, chuẩn bị kết giao với vị cường giả Hoàng Vũ tương lai tiền đồ vô lượng này. Bước chân người thủ hộ tế đàn Thiên Long Hoàng hơi lui về phía sau, thân thể liền ngã trên tế đàn, trong khoảnh khắc, một luồng hào quang rực rỡ nở rộ ra. Người này vậy mà lại trực tiếp phát động tế đàn, chuẩn bị truyền tống bản thân ra khỏi mảnh thí luyện này.
- Muốn đi!
Mọi người thấy động tác của người nọ, giống như muốn chạy khỏi nơi này, thân là người thủ hộ tế đàn, thế nhưng lão lại buông tha nơi này, bản thân chuẩn bị thông qua tế đàn chạy trốn. Mặt mũi này xem như ném đi được rồi, cho dù Thiên Long Hoàng cũng phải hao tổn một phen. Nhưng mà đối mặt với việc Hầu Thanh Lâm tập sát, lão dường như không có lựa chọn tốt hơn, muốn không tiếc mất mặt chạy trốn, hay liều ch.ết thủ hộ chỗ này? Rất hiển nhiên, đối phương lựa chọn vế trước, người coi trọng cái mạng nhỏ của mình.
- Hầu Thanh Lâm, có tế đàn truyền tống ở đây, người không giết được ta.
Nếu ta thông qua tế đàn này rời đi, ngược lại sẽ khiến song phương khó khăn, kết thành thù hận, ngươi cần gì phải làm vậy! Thanh âm của đối phương dường như mềm đi vài phần, lão cũng không muốn thông qua tế đàn truyền tống mà rời đi.
- Thời điểm ngươi vi phạm quy tắc, động thủ giết sư đệ ta, không nghĩ tới sẽ kết thành thù hận hay sao, hiện tại mới nói những lời này, nực cười!
Hầu Thanh Lâm cười nhạt, bước chân tiếp tục đi lên phía trước:
- Ta nói, mạng của ngươi, ta lấy chắc rồi!
Con ngươi người nọ cứng ngắc, nhìn chằm chằm Hầu Thanh Lâm, y thật sự muốn giết lão. Hào quang tế đàn truyền tống càng ngày càng rực rỡ, chùm tia sáng kh.ủng bố không ngừng lưu chuyển, đan vào từng dải hoa văn trên tế đàn. Trong khoảnh khắc, có một cỗ lực lượng hư không cường đại lan tràn ra, tế đàn truyền tống đã phát động xong, đối phương sắp rời khỏi!
- Đi? Bước chân Hầu Thanh Lâm bước về phía trước, vẻ mặt người kia kinh ngạc, khí tức kinh khủng trên người lan tràn ra, một tiếng nổ tung vang lên, chỉ thấy một đám mây hình nấm đuổi giết về phía Hầu Thanh Lâm.
- Không giết ngươi, chẳng lẽ ta phải để cho sư môn hổ thẹn hay sao, ngươi chắc chắn phải ch.ết!
Bàn tay Hầu Thanh Lâm chém qua, trong khoảnh khắc, đám mây hình nấm k.hủng bố bị Hầu Thanh Lâm bổ đôi, chỉ thấy Hầu Thanh Lâm bước chân ra, thân thể nhanh như tia chớp.
- Vù!
!!! Hào quang rực rỡ, lực lượng hư không mênh mông nở rộ, thân thể người nọ lập tức biến mất.
- Muốn giết ta, nằm mơ đi!
Tiếng hô cuồn cuộn dường như từ hư không truyền đến, gánh nặng trong lòng mọi người liền lập tức được hóa giải, xem ra Hầu Thanh Lâm vẫn là không giết được đối phương. Không biết vừa rồi, vì sao Hầu Thanh Lâm lại nói mạnh miệng đến vậy, có được pháp trận truyền tống ở đây, y chỉ có thời gian trong nháy mắt, làm sao có thể giết được đối phương, lúc này chính là để đối phương trốn thoát.
- Hầu Thanh Lâm ta cũng không nằm mơ!
Thanh âm đạm mạc của Hầu Thanh Lâm cũng vang lên, mọi người lập tức thấy bước chân y nhảy tới, bước lên tế đàn truyền tống kia. Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người mạnh mẽ co quắp, ánh mắt mở thật lớn. Hầu Thanh Lâm, y muốn làm gì? Tế đàn truyền tống này kết nối với địa bàn của Hoàng Vũ, nếu Hầu Thanh Lâm thông qua tế đàn truyền tống này, sẽ bị mang đến nơi ở của Hoàng Vũ khác. Hầu Thanh Lâm y không tiếc đi tới nơi đó, cũng muốn tru sát đối phương sao? Kẻ điên, Hầu Thanh Lâm làm như vậy, có chút quá điên cuồng rồi. Ngay cả ánh mắt của Lâm Phong cũng cứng đờ, hắn biết rõ hành động của Hầu Thanh Lâm có bao nhiêu ảnh hưởng. Đi tới địa bàn của Hoàng Vũ khác, tru sát Tôn giả của đối phương, chuyện này sẽ gây nên một phong ba đáng sợ.
- Vù!
!!! Lực lượng hư không lại một lần nữa tràn ra từ tế đàn, Hầu Thanh Lâm đã phát động pháp trận truyền tống, khiến ánh mắt của mọi người đều cứng ngắc, nhìn chằm chằm, Hầu Thanh Lâm y làm thật đó!
- Sư huynh, bỏ đi!
Lâm Phong gọi một tiếng, Hầu Thanh Lâm vừa rồi đã gọi hắn là sư đệ, một tiếng sư huynh này hắn đương nhiên cũng có thể gọi được.
- Sư đệ, ngươi mới nhập môn, sao có thể chịu được chuyện người khác nhục nhã.
Hơn nữa, đối phương trên tế đàn của chúng ta động thủ giết ngươi, chuyện này đã không chỉ liên lụy đến ngươi, còn liên quan tới mặt mũi của lão sư. Đệ tử của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đường đường chính chính chiến bại thì không có lời nào để nói, nhưng sao có thể chịu ức hϊế͙p͙ như thế! Sắc mặt Hầu Thanh Lâm lãnh đạm, bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng, giống như y đang làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà lại khiến người khác cảm giác hết hồn. Cho dù những người này không có liên quan cũng có chút khẩn trương, Hầu Thanh Lâm đi chuyến này, không biết sẽ phát sinh chuyện gì! Lâm Phong nghe thấy lời Hầu Thanh Lâm nói, lại chỉ cảm thấy càng kính nể y hơn, một vị huynh trưởng đáng giá tôn kính, đối với mặt mũi của hai vị lão sư Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, Hầu Thanh Lâm cực kỳ để ý. Lực lượng hư không hùng mạnh lại nở rộ, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm tế đàn truyền tống kia, tận mắt nhìn thấy Hầu Thanh Lâm rời khỏi. Đi rồi, Hầu Thanh Lâm thật sự thông qua pháp trận truyền tống này mà đi rồi.
- Lần này lớn chuyện rồi!
Trong lòng mọi người xuất hiện một câu, Hầu Thanh Lâm lần này làm lớn rồi! Tôn giả thủ hộ tế đàn bên phía Thạch Hoàng và Vũ Hoàng nói với Lâm Phong:
- Sư đệ, ngươi mau trở về báo cáo với đại sư huynh, báo việc này cho huynh ấy biết!
- Được!
Lâm Phong gật đầu, cùng Thu Nguyệt Tâm lập tức bước lên tế đàn truyền tống một lần nữa, Hầu Thanh Lâm thế nhưng lại thông qua tế đàn đi sang phía Thiên Long Hoàng rồi, việc này quả thực cần thiết phải báo cho Mộc Trần một tiếng. Rất nhanh, Lâm Phong lại lần nữa hiện ra trên Thiên Đài, xung quanh vẫn không có bóng người, chỉ thấy thân thể Lâm Phong nhanh chóng lóe lên, rất nhanh liền đi tới bên cạnh Thiên Đài, Khổ Hạnh Tăng khoanh chân ngồi đó, quả nhiên còn ở nơi này.
- Đại sư, Hầu sư huynh thông qua tế đàn truyền tống của Thiên Long Hoàng, đi sang địa bàn của Thiên Long Hoàng rồi!
Lâm Phong nói với Khổ Hạnh Tăng đang khoanh chân ngồi đó, thân thể Khổ Hạnh Tăng nháy mắt đứng lên, trong đôi mắt hiện lên tia sắc bén.
- Ta biết rồi!
Thân hình lóe lên, thân thể Khổ Hạnh Tăng đi tới đám cung điện kia, trong giây lát liền biến mất, hiển nhiên cũng bởi vì tin tức này mà sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn không có nghe Lâm Phong giải thích toàn bộ câu chuyện trong đó.
- Đại sư, y đi đâu!
Thu Nguyệt Tâm đi đến bên cạnh Lâm Phong hỏi.
- Hẳn đi báo cho Mộc Trần sư huynh rồi, chắc hẳn trong lòng đại sư đã dự tính được!
Lâm Phong nhìn bóng dáng Khổ Hạnh Tăng biến mất thì thào. Quả nhiên, Lâm Phong cũng chỉ chờ trong chốc lát, bóng dáng Mộc Trần liền thản nhiên đi tới, khi đi tới bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt của y nhưng lại có chút bình tĩnh, so với Khổ Hạnh Tăng còn lạnh, yên tĩnh, thản nhiên hơn.
- Lâm Phong, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!
Mộc Trần nói với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu, hào quang lập tức lóe lên, một cỗ lực lượng giáng xuống người hắn, Mộc Trần mang theo hắn lóe lên, lại một lần nữa đi tới cái đại điện kia, pháp trận truyền tống trên tế đàn trong nơi thí luyện chỉ một chiều, xem ra còn phải đi tới nơi thí luyện một chuyến nữa.
- Nguyệt Tâm, nàng ở lại nơi này đi!
Lâm Phong truyền âm với Thu Nguyệt Tâm, Mộc Trần liền lập tức dẫn Lâm Phong biến mất, Thu Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng Mộc Trần đi xa, vẻ mặt kinh hãi. Chỉ thấy bước chân Mộc Trần dường như ẩn chứa thiên địa ảo diệu, vừa sải bước thì lại giống như đạp hư không mà đi, giống như thuấn di vậy.
- Lâm Phong, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra!
Lâm Phong chỉ cảm thấy bóng dáng lướt qua, qua mấy cái hô hấp bọn họ đã thông qua đại điện, đi tới nơi thí luyện, nhanh đến mức khiến hắn dại ra, thực lượng của Mộc Trần, sâu không lường được! Khiếp sợ qua đi, Lâm Phong nói toàn bộ sự tình cho Mộc Trần, nghe xong lời của hắn, vẻ mặt Mộc Trần vẫn thản nhiên, trên mặt còn lộ ra chút ý cười, cực kỳ bình tĩnh, khiến ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, vô cùng kinh ngạc.
- Không điên, sao có thể thành Hoàng, Nhị sư đệ nhất định trở thành Hoàng Vũ, thậm chí có thể tiến đến mục tiêu lớn hơn nữa, y tiến đến địa bàn Thiên Long Hoàng, tuyệt không có gì bất ngờ!
Mộc Trần cười nhạt một tiếng, lúc này, hai người đã đi tới chỗ tế đàn, đám người quanh đó ngốc một hồi. Lúc này mới qua bao nhiêu thời gian?
- Không điên, sao có thể thành Hoàng!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, lặp lại lời Mộc Trần!
Người thủ hộ tế đàn bên phía Thiên Long Hoàng vẻ mặt rét lạnh như băng, nhìn chằm chằm Hầu Thanh Lâm nói:
- Thiên Long Hoàng chính là một trong những người sáng tạo ra mảnh thí luyện này, mà khi đó Thạch Hoàng và Vũ Hoàng của các ngươi còn không biết ở nơi nào, nhưng sau đó lại ló đầu ra.
Ta thay Thiên Long Hoàng thủ hộ tế đàn truyền tống này, người dám nói tru sát ta!
- Nực cười, thế giới võ đạo chẳng lẽ còn muốn luận thời gian sớm muộn gì hay sao.
Thiên Long Hoàng ngươi thành Hoàng rất sớm, nhưng hiện giờ, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng dựa vào thiên phú kh/ủng bố mà đi lên, điều này chứng minh, Thiên Long Hoàng các ngươi không được việc. Về phần ngươi, phá hư quy tắc, muốn đánh ch.ết sư đệ ta, mạng của ngươi, ta chắc chắn lấy! Hầu Thanh Lâm bước ra phía trước một bước, trong khoảnh khắc, một quang hoa nhàn nhạt từ trên người y lan ra, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương bao phủ thân thể đối phương, giống như có một khối hàn băng ngàn năm, muốn đóng băng cả thân thể lão, quá lạnh.
- Hầu Thanh Lâm, thực sự muốn giết người!
Trong lòng mọi người hơi rung động, Hầu Thanh Lâm là nhân vật bậc nào, Thanh Lâm Luân Hồi kiếm, kiếm trảm luân hổi, cực kỳ nổi danh, đã được tiên đoán tương lai sẽ trở thành Hoàng Vũ, thậm chí còn có đồn đại, một số Hoàng Vũ đều có chút khách khí với Hầu Thanh Lâm, chuẩn bị kết giao với vị cường giả Hoàng Vũ tương lai tiền đồ vô lượng này. Bước chân người thủ hộ tế đàn Thiên Long Hoàng hơi lui về phía sau, thân thể liền ngã trên tế đàn, trong khoảnh khắc, một luồng hào quang rực rỡ nở rộ ra. Người này vậy mà lại trực tiếp phát động tế đàn, chuẩn bị truyền tống bản thân ra khỏi mảnh thí luyện này.
- Muốn đi!
Mọi người thấy động tác của người nọ, giống như muốn chạy khỏi nơi này, thân là người thủ hộ tế đàn, thế nhưng lão lại buông tha nơi này, bản thân chuẩn bị thông qua tế đàn chạy trốn. Mặt mũi này xem như ném đi được rồi, cho dù Thiên Long Hoàng cũng phải hao tổn một phen. Nhưng mà đối mặt với việc Hầu Thanh Lâm tập sát, lão dường như không có lựa chọn tốt hơn, muốn không tiếc mất mặt chạy trốn, hay liều ch.ết thủ hộ chỗ này? Rất hiển nhiên, đối phương lựa chọn vế trước, người coi trọng cái mạng nhỏ của mình.
- Hầu Thanh Lâm, có tế đàn truyền tống ở đây, người không giết được ta.
Nếu ta thông qua tế đàn này rời đi, ngược lại sẽ khiến song phương khó khăn, kết thành thù hận, ngươi cần gì phải làm vậy! Thanh âm của đối phương dường như mềm đi vài phần, lão cũng không muốn thông qua tế đàn truyền tống mà rời đi.
- Thời điểm ngươi vi phạm quy tắc, động thủ giết sư đệ ta, không nghĩ tới sẽ kết thành thù hận hay sao, hiện tại mới nói những lời này, nực cười!
Hầu Thanh Lâm cười nhạt, bước chân tiếp tục đi lên phía trước:
- Ta nói, mạng của ngươi, ta lấy chắc rồi!
Con ngươi người nọ cứng ngắc, nhìn chằm chằm Hầu Thanh Lâm, y thật sự muốn giết lão. Hào quang tế đàn truyền tống càng ngày càng rực rỡ, chùm tia sáng kh.ủng bố không ngừng lưu chuyển, đan vào từng dải hoa văn trên tế đàn. Trong khoảnh khắc, có một cỗ lực lượng hư không cường đại lan tràn ra, tế đàn truyền tống đã phát động xong, đối phương sắp rời khỏi!
- Đi? Bước chân Hầu Thanh Lâm bước về phía trước, vẻ mặt người kia kinh ngạc, khí tức kinh khủng trên người lan tràn ra, một tiếng nổ tung vang lên, chỉ thấy một đám mây hình nấm đuổi giết về phía Hầu Thanh Lâm.
- Không giết ngươi, chẳng lẽ ta phải để cho sư môn hổ thẹn hay sao, ngươi chắc chắn phải ch.ết!
Bàn tay Hầu Thanh Lâm chém qua, trong khoảnh khắc, đám mây hình nấm k.hủng bố bị Hầu Thanh Lâm bổ đôi, chỉ thấy Hầu Thanh Lâm bước chân ra, thân thể nhanh như tia chớp.
- Vù!
!!! Hào quang rực rỡ, lực lượng hư không mênh mông nở rộ, thân thể người nọ lập tức biến mất.
- Muốn giết ta, nằm mơ đi!
Tiếng hô cuồn cuộn dường như từ hư không truyền đến, gánh nặng trong lòng mọi người liền lập tức được hóa giải, xem ra Hầu Thanh Lâm vẫn là không giết được đối phương. Không biết vừa rồi, vì sao Hầu Thanh Lâm lại nói mạnh miệng đến vậy, có được pháp trận truyền tống ở đây, y chỉ có thời gian trong nháy mắt, làm sao có thể giết được đối phương, lúc này chính là để đối phương trốn thoát.
- Hầu Thanh Lâm ta cũng không nằm mơ!
Thanh âm đạm mạc của Hầu Thanh Lâm cũng vang lên, mọi người lập tức thấy bước chân y nhảy tới, bước lên tế đàn truyền tống kia. Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người mạnh mẽ co quắp, ánh mắt mở thật lớn. Hầu Thanh Lâm, y muốn làm gì? Tế đàn truyền tống này kết nối với địa bàn của Hoàng Vũ, nếu Hầu Thanh Lâm thông qua tế đàn truyền tống này, sẽ bị mang đến nơi ở của Hoàng Vũ khác. Hầu Thanh Lâm y không tiếc đi tới nơi đó, cũng muốn tru sát đối phương sao? Kẻ điên, Hầu Thanh Lâm làm như vậy, có chút quá điên cuồng rồi. Ngay cả ánh mắt của Lâm Phong cũng cứng đờ, hắn biết rõ hành động của Hầu Thanh Lâm có bao nhiêu ảnh hưởng. Đi tới địa bàn của Hoàng Vũ khác, tru sát Tôn giả của đối phương, chuyện này sẽ gây nên một phong ba đáng sợ.
- Vù!
!!! Lực lượng hư không lại một lần nữa tràn ra từ tế đàn, Hầu Thanh Lâm đã phát động pháp trận truyền tống, khiến ánh mắt của mọi người đều cứng ngắc, nhìn chằm chằm, Hầu Thanh Lâm y làm thật đó!
- Sư huynh, bỏ đi!
Lâm Phong gọi một tiếng, Hầu Thanh Lâm vừa rồi đã gọi hắn là sư đệ, một tiếng sư huynh này hắn đương nhiên cũng có thể gọi được.
- Sư đệ, ngươi mới nhập môn, sao có thể chịu được chuyện người khác nhục nhã.
Hơn nữa, đối phương trên tế đàn của chúng ta động thủ giết ngươi, chuyện này đã không chỉ liên lụy đến ngươi, còn liên quan tới mặt mũi của lão sư. Đệ tử của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đường đường chính chính chiến bại thì không có lời nào để nói, nhưng sao có thể chịu ức hϊế͙p͙ như thế! Sắc mặt Hầu Thanh Lâm lãnh đạm, bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng, giống như y đang làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà lại khiến người khác cảm giác hết hồn. Cho dù những người này không có liên quan cũng có chút khẩn trương, Hầu Thanh Lâm đi chuyến này, không biết sẽ phát sinh chuyện gì! Lâm Phong nghe thấy lời Hầu Thanh Lâm nói, lại chỉ cảm thấy càng kính nể y hơn, một vị huynh trưởng đáng giá tôn kính, đối với mặt mũi của hai vị lão sư Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, Hầu Thanh Lâm cực kỳ để ý. Lực lượng hư không hùng mạnh lại nở rộ, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm tế đàn truyền tống kia, tận mắt nhìn thấy Hầu Thanh Lâm rời khỏi. Đi rồi, Hầu Thanh Lâm thật sự thông qua pháp trận truyền tống này mà đi rồi.
- Lần này lớn chuyện rồi!
Trong lòng mọi người xuất hiện một câu, Hầu Thanh Lâm lần này làm lớn rồi! Tôn giả thủ hộ tế đàn bên phía Thạch Hoàng và Vũ Hoàng nói với Lâm Phong:
- Sư đệ, ngươi mau trở về báo cáo với đại sư huynh, báo việc này cho huynh ấy biết!
- Được!
Lâm Phong gật đầu, cùng Thu Nguyệt Tâm lập tức bước lên tế đàn truyền tống một lần nữa, Hầu Thanh Lâm thế nhưng lại thông qua tế đàn đi sang phía Thiên Long Hoàng rồi, việc này quả thực cần thiết phải báo cho Mộc Trần một tiếng. Rất nhanh, Lâm Phong lại lần nữa hiện ra trên Thiên Đài, xung quanh vẫn không có bóng người, chỉ thấy thân thể Lâm Phong nhanh chóng lóe lên, rất nhanh liền đi tới bên cạnh Thiên Đài, Khổ Hạnh Tăng khoanh chân ngồi đó, quả nhiên còn ở nơi này.
- Đại sư, Hầu sư huynh thông qua tế đàn truyền tống của Thiên Long Hoàng, đi sang địa bàn của Thiên Long Hoàng rồi!
Lâm Phong nói với Khổ Hạnh Tăng đang khoanh chân ngồi đó, thân thể Khổ Hạnh Tăng nháy mắt đứng lên, trong đôi mắt hiện lên tia sắc bén.
- Ta biết rồi!
Thân hình lóe lên, thân thể Khổ Hạnh Tăng đi tới đám cung điện kia, trong giây lát liền biến mất, hiển nhiên cũng bởi vì tin tức này mà sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn không có nghe Lâm Phong giải thích toàn bộ câu chuyện trong đó.
- Đại sư, y đi đâu!
Thu Nguyệt Tâm đi đến bên cạnh Lâm Phong hỏi.
- Hẳn đi báo cho Mộc Trần sư huynh rồi, chắc hẳn trong lòng đại sư đã dự tính được!
Lâm Phong nhìn bóng dáng Khổ Hạnh Tăng biến mất thì thào. Quả nhiên, Lâm Phong cũng chỉ chờ trong chốc lát, bóng dáng Mộc Trần liền thản nhiên đi tới, khi đi tới bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt của y nhưng lại có chút bình tĩnh, so với Khổ Hạnh Tăng còn lạnh, yên tĩnh, thản nhiên hơn.
- Lâm Phong, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!
Mộc Trần nói với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu, hào quang lập tức lóe lên, một cỗ lực lượng giáng xuống người hắn, Mộc Trần mang theo hắn lóe lên, lại một lần nữa đi tới cái đại điện kia, pháp trận truyền tống trên tế đàn trong nơi thí luyện chỉ một chiều, xem ra còn phải đi tới nơi thí luyện một chuyến nữa.
- Nguyệt Tâm, nàng ở lại nơi này đi!
Lâm Phong truyền âm với Thu Nguyệt Tâm, Mộc Trần liền lập tức dẫn Lâm Phong biến mất, Thu Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng Mộc Trần đi xa, vẻ mặt kinh hãi. Chỉ thấy bước chân Mộc Trần dường như ẩn chứa thiên địa ảo diệu, vừa sải bước thì lại giống như đạp hư không mà đi, giống như thuấn di vậy.
- Lâm Phong, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra!
Lâm Phong chỉ cảm thấy bóng dáng lướt qua, qua mấy cái hô hấp bọn họ đã thông qua đại điện, đi tới nơi thí luyện, nhanh đến mức khiến hắn dại ra, thực lượng của Mộc Trần, sâu không lường được! Khiếp sợ qua đi, Lâm Phong nói toàn bộ sự tình cho Mộc Trần, nghe xong lời của hắn, vẻ mặt Mộc Trần vẫn thản nhiên, trên mặt còn lộ ra chút ý cười, cực kỳ bình tĩnh, khiến ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, vô cùng kinh ngạc.
- Không điên, sao có thể thành Hoàng, Nhị sư đệ nhất định trở thành Hoàng Vũ, thậm chí có thể tiến đến mục tiêu lớn hơn nữa, y tiến đến địa bàn Thiên Long Hoàng, tuyệt không có gì bất ngờ!
Mộc Trần cười nhạt một tiếng, lúc này, hai người đã đi tới chỗ tế đàn, đám người quanh đó ngốc một hồi. Lúc này mới qua bao nhiêu thời gian?
- Không điên, sao có thể thành Hoàng!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, lặp lại lời Mộc Trần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook