Tuyệt Thế Tiểu Hồ Ly
-
Chương 1
Bước ra khỏi khu trung tâm mua sắm lớn nhất VN là một cô gái rất quyến rũ với nước da trắng không tì vết khuôn mặt trắng noãn, thân hình chuẩn trên từng cm. Bước lên chiếc BWN phóng với tốc độ tên lửa đột nhiên 'RẦM' hai chiếc xe đâm vào nhau.--------------------Dải phân cách---------------------------
'đây là đâu vậy?'-Thiên Bằng vô tư hỏi
'ngươi là Hoàng Thiên Bằng?'- một giọng nói cất lên.
'ta là NguyênHoàng Thiên Bằng'
'vậy là ta bắt nhầm hồn rồi'
Một bóng trắng xuất hiện trước mặt nó.
Nó đánh giá người trước mắt. Chòm râu dài màu trắng,khuôn mặt hiền từ.
'ngươi là ai?'-nó hỏi
'nê, người có muốn xuyên không không?'- ông ta hỏi
'ta đang sống vui vì sao phải xuyên?'
'thực ra thì là ta bắt nhầm hồn của người với người khác.'
'CÁI GÌ?'-nó hét lớn
'ngươi muốn gì, để chấp nhận xuyên không?'- ông hỏi có phần e dè(vì nó là sát thủ mà)
suy nghĩ một chút'dù gì không trở lại được hiện đại thì đành xuyên không vậy'
Cố gắng nói bằng giọng khó chịu nó nói:
'không nhiều không nhiều.'
'chỉ cần một quyển sách pháp thuật phù thủy, một bộ bí tịch võ công và viên ngọc tùy chọn vũ khí là được.'
nó vừa nói xong, ông ta phất tay một cái. Nó xỉu luôn.
----------------dãy phân cách--------------
khi tỉnh lại nó phát hiện xung quanh mình là những thứ mình muốn nhưng khủng khiếp hơn là nó đã trở thành hồ ly.
nó mang chịu ông già chết tiệt kia một trận sảng khoái.
bên kia
'hắt xì'-ai chịu mình vậy nè
về với nó
sau khi tiếp nhận việc xuyên không nó dùng nhà tìm đồ ăn chăm chỉ tu luyện.
cuộc sống của nó trôi qua thật bình thản.
----------hai năm sau------------------
giờ nó đã t thành hình người với những bộ môn pháp cực hay trong chỗ đó ông già năm đó đưa cho. hình hài bây giờ của nó cực baby với bộ dạng một con nhóc 2 tuổi.
nó bắt đầu đi tìm hiểu địa phương mình đang sống là nơi nào. Nhìn cảnh trắng xóa trước mắt, với kinh nghiệm đi du lịch cực nhiều của nó, nó khẳng định đây là núi tuyết.
Nó xu dọn đồ và tìm đường xuống núi,. Nó phải công nhận đây núi này lớn thật,nó phải mất 2 tháng để tìm đường xuống chân núi.
Vượt qua một cánh rừng, cuối cùng nó cũng nhìn thấy con người(t/g: nói thế vì chị ấy không còn là con người... hồ ly mà...hihi)
nó giờ mới phát hiện một điều là sao người ở đây toàn mặc cổ trang nhỉ? một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó"hay ông già đó cho mình xuyên vào thời cổ đại nào đó"
Nghĩ thế nó vội chạy ra hỏi một vị thúc thúc:'thúc ơi cho cháu hỏi đây là đâu?' chất giọng non nớt của nó vang lên.
Người đó thấy người hỏi mình chỉ là một tiểu cô nương 2 tuổi thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng sau đó vẫn trả lời nó:
'Đây là trấn Kim Hoa, Quận Bắc Hòa'
'Vậy đây là thời đại nào a?'- no hoi tiep
'là Thiên Nguyệt Hoàng Triều, do hoàng đế Thiên NGuyệt Ngọc Hoàng cai quản.'-người đó trả lời
'vậy phụ mẫu của con đâu'-người đó hỏi nó
nó đảo mắt qua lại suy nghĩ,cuối cùng trả lời;
'đá, còn không biết họ là ai'
Ông ta thấy nó như thế không tránh nổi ngạc nhiên hỏi tiếp:
'vậy nhà cháu ở đâu ta đưa cháu về?'
Nó cố nặn ra vài giọt nước mắt trả lời:
'con không có chỗ để đi, nhà con vừa bị cháy mọi người chết hết.'
Ông ta thấy nó thông minh lại đáng thương nên nhận nó làm nghĩa nữ.
Nó thì nghĩ không nên, nên đã từ chối
Nghỉ một đêm ở ngoài nó quay trở lại núi tuyết ngày - giờ nó biết núi đó là thiên sơn
Lại bắt đầu cuộc sống trước đây với việc tu luyện như trước.
Nó càng lớn lên càng xinh dấp động lòng người-nhưng đẹp theo kiểu baby làm nó không quá hài lòng.Lúc nào nó cũng tự nhủ trong lòng: không sao đâu chỉ là hiện tại thời mình sẽ có khuôn mãi quyến rũ như trước mà thôi.
Nhưng sự thực không bao giờ đổi thay nó vẫn là khuôn mặt baby đó.
'đây là đâu vậy?'-Thiên Bằng vô tư hỏi
'ngươi là Hoàng Thiên Bằng?'- một giọng nói cất lên.
'ta là NguyênHoàng Thiên Bằng'
'vậy là ta bắt nhầm hồn rồi'
Một bóng trắng xuất hiện trước mặt nó.
Nó đánh giá người trước mắt. Chòm râu dài màu trắng,khuôn mặt hiền từ.
'ngươi là ai?'-nó hỏi
'nê, người có muốn xuyên không không?'- ông ta hỏi
'ta đang sống vui vì sao phải xuyên?'
'thực ra thì là ta bắt nhầm hồn của người với người khác.'
'CÁI GÌ?'-nó hét lớn
'ngươi muốn gì, để chấp nhận xuyên không?'- ông hỏi có phần e dè(vì nó là sát thủ mà)
suy nghĩ một chút'dù gì không trở lại được hiện đại thì đành xuyên không vậy'
Cố gắng nói bằng giọng khó chịu nó nói:
'không nhiều không nhiều.'
'chỉ cần một quyển sách pháp thuật phù thủy, một bộ bí tịch võ công và viên ngọc tùy chọn vũ khí là được.'
nó vừa nói xong, ông ta phất tay một cái. Nó xỉu luôn.
----------------dãy phân cách--------------
khi tỉnh lại nó phát hiện xung quanh mình là những thứ mình muốn nhưng khủng khiếp hơn là nó đã trở thành hồ ly.
nó mang chịu ông già chết tiệt kia một trận sảng khoái.
bên kia
'hắt xì'-ai chịu mình vậy nè
về với nó
sau khi tiếp nhận việc xuyên không nó dùng nhà tìm đồ ăn chăm chỉ tu luyện.
cuộc sống của nó trôi qua thật bình thản.
----------hai năm sau------------------
giờ nó đã t thành hình người với những bộ môn pháp cực hay trong chỗ đó ông già năm đó đưa cho. hình hài bây giờ của nó cực baby với bộ dạng một con nhóc 2 tuổi.
nó bắt đầu đi tìm hiểu địa phương mình đang sống là nơi nào. Nhìn cảnh trắng xóa trước mắt, với kinh nghiệm đi du lịch cực nhiều của nó, nó khẳng định đây là núi tuyết.
Nó xu dọn đồ và tìm đường xuống núi,. Nó phải công nhận đây núi này lớn thật,nó phải mất 2 tháng để tìm đường xuống chân núi.
Vượt qua một cánh rừng, cuối cùng nó cũng nhìn thấy con người(t/g: nói thế vì chị ấy không còn là con người... hồ ly mà...hihi)
nó giờ mới phát hiện một điều là sao người ở đây toàn mặc cổ trang nhỉ? một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó"hay ông già đó cho mình xuyên vào thời cổ đại nào đó"
Nghĩ thế nó vội chạy ra hỏi một vị thúc thúc:'thúc ơi cho cháu hỏi đây là đâu?' chất giọng non nớt của nó vang lên.
Người đó thấy người hỏi mình chỉ là một tiểu cô nương 2 tuổi thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng sau đó vẫn trả lời nó:
'Đây là trấn Kim Hoa, Quận Bắc Hòa'
'Vậy đây là thời đại nào a?'- no hoi tiep
'là Thiên Nguyệt Hoàng Triều, do hoàng đế Thiên NGuyệt Ngọc Hoàng cai quản.'-người đó trả lời
'vậy phụ mẫu của con đâu'-người đó hỏi nó
nó đảo mắt qua lại suy nghĩ,cuối cùng trả lời;
'đá, còn không biết họ là ai'
Ông ta thấy nó như thế không tránh nổi ngạc nhiên hỏi tiếp:
'vậy nhà cháu ở đâu ta đưa cháu về?'
Nó cố nặn ra vài giọt nước mắt trả lời:
'con không có chỗ để đi, nhà con vừa bị cháy mọi người chết hết.'
Ông ta thấy nó thông minh lại đáng thương nên nhận nó làm nghĩa nữ.
Nó thì nghĩ không nên, nên đã từ chối
Nghỉ một đêm ở ngoài nó quay trở lại núi tuyết ngày - giờ nó biết núi đó là thiên sơn
Lại bắt đầu cuộc sống trước đây với việc tu luyện như trước.
Nó càng lớn lên càng xinh dấp động lòng người-nhưng đẹp theo kiểu baby làm nó không quá hài lòng.Lúc nào nó cũng tự nhủ trong lòng: không sao đâu chỉ là hiện tại thời mình sẽ có khuôn mãi quyến rũ như trước mà thôi.
Nhưng sự thực không bao giờ đổi thay nó vẫn là khuôn mặt baby đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook