Tuyệt Thế Thiên Tài Trở Về Đô Thị
-
Chương 21
Thật sự không nghĩ ra ai có thể cho hắn vay mười lăm vạn tệ.
Một lúc sau, Chung Tĩnh Di ôm một đống quần áo rời khỏi phòng ngủ, lúc đi tới cửa cô mới phát hiện, sau cửa lộ ra một cái túi.
Trong túi ấy đang đựng quả thanh long, bên ngoài túi to cũng được dán một tờ giấy, trên mặt viết: “Để lại cho em cùng với Linh Linh dùng, hương vị không tệ.”
Thanh long thật ra cũng không phải loại hoa quả đắt đỏ nhưng chiếc túi lại làm sáng tỏ mọi thứ.
Giang Chí Thành biết Chung Tĩnh Di vào nhà sẽ không để ý đồ vật xung quanh, cho nên hắn cố ý đặt chiếc túi ở sau cửa, như vậy lúc Chung Tĩnh Di dời đi, liếc mắt một cái đã thấy.
Khi nào thì hắn trở nên cẩn thận như vậy?
Đứng ở phía sau cửa, nhìn túi to đựng thanh long một hồi lâu, cuối cùng Chung Tĩnh Di cũng từ bỏ do dự rồi mang đồ đi.
Bởi vì cô cảm thấy được bản thân không nên tin tưởng Giang Chí Thành, dù sao có tận mắt nhìn thấy hắn thay đổi, càng cũng không thể biết được rằng là thay đổi thật hay giả.
Bây giờ lấy đồ của hắn, cô cảm thấy sượng mặt, thật sự dọa người.
Đóng cửa, chạy lấy người, đặt đồ trên xe chạy bằng điện, Chung Tĩnh Di chậm rãi lái xe rời khỏi nơi này.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, vài phút sau, cô đứng ở cửa trường mẫu giáo.
Ở trường mẫu giáo, có thể thấy bọn trẻ được thầy cô giáo hướng dẫn chơi trò chơi.
Bọn nhỏ cười đùa vui vẻ. Ở đây có nhiều trẻ con và đồ chơi, đích thực là thiên đường của trẻ nhỏ.
Linh Linh từ nhỏ đến lớn đều ở nhà một mình, cô bé thật sự rất cô đơn, cho nên mới hy vọng để được đi đến trường.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, trong lòng Chung Tĩnh Di có chút áy náy.
Có thể chồng mình không làm được chuyện gì tốt nhưng bản thân mình thì sao?
Luôn nói rằng là mình hy sinh cho gia đình này rất nhiều nhưng lại không đủ tiền cho con đi học, làm một người mẹ, cô cảm thấy mình bất tài.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trường mẫu giáo bước ra, bà ấy vãy tay với Chung Tĩnh Di, sau đó đi tới, cười hỏi: “Cô là mẹ của Linh Linh à? Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, cô đến đón con bé tan học à"
Đây là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, người rất tốt bụng, Chung Tĩnh Di vội vàng gật đầu nói: "Xin chào."
"Bạn nhỏ Linh Linh đâu? Tại sao em ấy không đến trường?"
Hiệu trưởng hỏi.
“Gần đây tôi hơi bận…” Chung Tĩnh Di có chút xấu hổ, cô thực sự xấu hổ khi nói răng mình không có tiền đóng học phí cho con.
Cô hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Việc cô bận cũng là điều dễ hiểu nhưng học phí của con bé đã được đóng nên nếu không đến trường sẽ có chút bất lợi, huống chỉ đưa con tới trường mẫu giáo, cô cũng có thể thoải mái một chút đúng không. C
ơ sở vật chất trường mẫu giáo của chúng tôi rất tốt, ăn uống cũng rất tốt.
Cô không cần phải lo lắng về việc con mình phải chịu khổ ở đây.
Hơn nữa tôi thấy Linh Linh rất thích đến trường, ngày đó con bé…”
Trong khi hiệu trưởng vừa nói về việc tốt khi cho con đi trường mẫu giáo thì Chung Tĩnh Di lại ngẩn người.
Nhiều lời như vậy, cô chỉ nghe có một câu, học phí đều nộp rồi.
Hóa ra Giang Chí Thành không hề nói dối, hắn thực sự đã trả học phí…
Từ việc cãi vã, đóng sầm cửa cho con đi học, đến việc chủ động đóng học phí chỉ mất có một tuần.
Những thay đổi lớn xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy khiến cho Chung Tĩnh Di càng thêm bối rối, tâm có chút hoảng hốt.
Ngay cả hiệu trưởng cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở cô, hỏi: "Cô ổn chứ? Sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm, cô cảm thấy thân thể không thoải mái hả?"
“Không, không sao… Chung Tĩnh Di tỉnh táo lại, do dự một chút rồi hỏi: “Học phí một học kỳ là bao nhiêu?”
Một lúc sau, Chung Tĩnh Di ôm một đống quần áo rời khỏi phòng ngủ, lúc đi tới cửa cô mới phát hiện, sau cửa lộ ra một cái túi.
Trong túi ấy đang đựng quả thanh long, bên ngoài túi to cũng được dán một tờ giấy, trên mặt viết: “Để lại cho em cùng với Linh Linh dùng, hương vị không tệ.”
Thanh long thật ra cũng không phải loại hoa quả đắt đỏ nhưng chiếc túi lại làm sáng tỏ mọi thứ.
Giang Chí Thành biết Chung Tĩnh Di vào nhà sẽ không để ý đồ vật xung quanh, cho nên hắn cố ý đặt chiếc túi ở sau cửa, như vậy lúc Chung Tĩnh Di dời đi, liếc mắt một cái đã thấy.
Khi nào thì hắn trở nên cẩn thận như vậy?
Đứng ở phía sau cửa, nhìn túi to đựng thanh long một hồi lâu, cuối cùng Chung Tĩnh Di cũng từ bỏ do dự rồi mang đồ đi.
Bởi vì cô cảm thấy được bản thân không nên tin tưởng Giang Chí Thành, dù sao có tận mắt nhìn thấy hắn thay đổi, càng cũng không thể biết được rằng là thay đổi thật hay giả.
Bây giờ lấy đồ của hắn, cô cảm thấy sượng mặt, thật sự dọa người.
Đóng cửa, chạy lấy người, đặt đồ trên xe chạy bằng điện, Chung Tĩnh Di chậm rãi lái xe rời khỏi nơi này.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, vài phút sau, cô đứng ở cửa trường mẫu giáo.
Ở trường mẫu giáo, có thể thấy bọn trẻ được thầy cô giáo hướng dẫn chơi trò chơi.
Bọn nhỏ cười đùa vui vẻ. Ở đây có nhiều trẻ con và đồ chơi, đích thực là thiên đường của trẻ nhỏ.
Linh Linh từ nhỏ đến lớn đều ở nhà một mình, cô bé thật sự rất cô đơn, cho nên mới hy vọng để được đi đến trường.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, trong lòng Chung Tĩnh Di có chút áy náy.
Có thể chồng mình không làm được chuyện gì tốt nhưng bản thân mình thì sao?
Luôn nói rằng là mình hy sinh cho gia đình này rất nhiều nhưng lại không đủ tiền cho con đi học, làm một người mẹ, cô cảm thấy mình bất tài.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trường mẫu giáo bước ra, bà ấy vãy tay với Chung Tĩnh Di, sau đó đi tới, cười hỏi: “Cô là mẹ của Linh Linh à? Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, cô đến đón con bé tan học à"
Đây là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, người rất tốt bụng, Chung Tĩnh Di vội vàng gật đầu nói: "Xin chào."
"Bạn nhỏ Linh Linh đâu? Tại sao em ấy không đến trường?"
Hiệu trưởng hỏi.
“Gần đây tôi hơi bận…” Chung Tĩnh Di có chút xấu hổ, cô thực sự xấu hổ khi nói răng mình không có tiền đóng học phí cho con.
Cô hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Việc cô bận cũng là điều dễ hiểu nhưng học phí của con bé đã được đóng nên nếu không đến trường sẽ có chút bất lợi, huống chỉ đưa con tới trường mẫu giáo, cô cũng có thể thoải mái một chút đúng không. C
ơ sở vật chất trường mẫu giáo của chúng tôi rất tốt, ăn uống cũng rất tốt.
Cô không cần phải lo lắng về việc con mình phải chịu khổ ở đây.
Hơn nữa tôi thấy Linh Linh rất thích đến trường, ngày đó con bé…”
Trong khi hiệu trưởng vừa nói về việc tốt khi cho con đi trường mẫu giáo thì Chung Tĩnh Di lại ngẩn người.
Nhiều lời như vậy, cô chỉ nghe có một câu, học phí đều nộp rồi.
Hóa ra Giang Chí Thành không hề nói dối, hắn thực sự đã trả học phí…
Từ việc cãi vã, đóng sầm cửa cho con đi học, đến việc chủ động đóng học phí chỉ mất có một tuần.
Những thay đổi lớn xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy khiến cho Chung Tĩnh Di càng thêm bối rối, tâm có chút hoảng hốt.
Ngay cả hiệu trưởng cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở cô, hỏi: "Cô ổn chứ? Sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm, cô cảm thấy thân thể không thoải mái hả?"
“Không, không sao… Chung Tĩnh Di tỉnh táo lại, do dự một chút rồi hỏi: “Học phí một học kỳ là bao nhiêu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook