Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 43: Ngươi nếu vào địa ngục, ta tiễn ngươi một chân
Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Hà Thành hoàn toàn luống cuống!
Hắn căn bản không biết sao mình lại ra tay. Lúc ấy, hắn chỉ là rất chán ghét gương mặt đó của Mộ Khinh Ca, không muốn nhìn dáng vẻ nàng đắc ý, hy vọng nàng chết. Cho nên...
Chờ hắn kịp phản ứng, liền đối mặt phải ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Mộ Khinh Ca, còn có Mộ Hùng giận dữ.
"Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?"
"Mộ Công gia, Thánh Vương bệ hạ đang ở đây, không thể càn rỡ." Tần Thương chậm rãi đứng lên, nhíu mày mở miệng. Nhìn như hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng trong mắt hắn, lại cất dấu đáng tiếc nhàn nhạt.
Thật lòng, hắn rất muốn tận mắt thấy bộ dáng Mộ Hùng sau khi huyết mạch cuối cùng của Mộ gia biến mất. Nếu một kích này thành công, có lẽ hắn có thể hoàn toàn rút ra được cây châm Mộ gia này.
Thật đáng tiếc...
Tầm mắt Tần Thương không dấu vết liếc nhìn Tần Diệc Dao. Tựa như trách cứ nàng nhiều chuyện.
Mộ Hùng quay người, lam quang trên thân cũng thoáng thu liễm chút ít. Nhưng lửa giận trên người lại không giảm chút nào, ông cất cao giọng nói: "Bệ hạ, có người dám trong lúc Bệ hạ mở tiệc chiêu đãi Thánh Vương bệ hạ, ám sát tôn nhi của thần. Chẳng lẽ không phải là đối với Bệ hạ, đối với Thánh Vương bệ hạ bất kính sao?"
"Cái này..." Tần Thương nhíu đôi chân mày, ánh mắt lập tức không vui phóng tới chỗ Hà gia.
Chuyện phát sinh vừa rồi, mọi người có lẽ không chú ý tới Hà gia nho nhỏ. Nhưng hiện tại, nhìn ánh mắt Mộ Khinh Ca tràn đầy giễu cợt, còn có sắc mặt Hà Thành đại biến ngồi phía Hà gia, sớm đã nói rõ hết thảy.
Phụ thân Hà Thành sớm đã sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu nói: "Bệ hạ, thần có tội! Nghịch tử này thật sự cả gan làm loạn, dám ở trong yến hội của bệ hạ làm ra chuyện tày trời. Ngàn lần chết không hết tội! Nhưng, thỉnh bệ hạ niệm tình Hà gia trung thành tận tâm, nhẹ tay xử lý!" Nói xong, lại lão lệ tung hoành đối với Mộ Hùng nói: "Lão công gia, khuyển tử bướng bỉnh, làm việc không có chừng mực. Cũng may, tiểu tước gia không bị sao. Kính xin lão công gia bớt giận, tha mạng quèn của hắn!"
Lời nói xen lẫn tiếng khóc nức nở, như thể Hà Thành mới là người vô tội.
Khuôn mặt Mộ Hùng biến thành màu đen, mím môi căng chặt. Hừ lạnh một tiếng, lười nhìn hắn diễn trò. Tần Thương âm thầm quan sát biểu tình Mộ Hùng, biết lúc này ông thực sự nổi giận. Đồng thời, hắn lại trộm nhìn vị bạch y cao cao tại thượng trên kia, lại bị biểu tình cười như không cười đó khiến trong lòng sợ tới mức nhảy dựng.
"Không tốt! Trò khôi hài này chỉ sợ khiến Thánh Vương bệ hạ không vui."
Mộ Khinh Ca sống chết, ở trong lòng đế vương, thì ra chỉ là trò khôi hài.
Chuyển mắt, trong lòng Tần Thương đưa ra quyết định.
Mộ Khinh Ca như thế nào, Mộ Hùng như thế nào, Hà gia thì như thế nào, lúc này đều không trọng yếu. Quan trọng là phải khiến người nam nhân kia cao hứng.
"Nghiệp chướng! Còn không quỳ xuống, xin Bệ hạ và lão công gia khai ân, tha mạng chó của ngươi!" Tất cả trầm mặc, làm cho phụ thân Hà Thành cho rằng có chuyển cơ, vội vàng nhắc nhở Hà Thành.
Hà Thành đã sớm sợ vỡ mật, nghe thấy phụ thân nói, "phù phù" một tiếng, hai chân quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn nói: "Bệ hạ tha mạng! Lão công gia tha mạng! Ta... Ta chỉ là nhất thời sơ ý."
Tròng mắt Hà Thành cấp tốc xoay nhanh, muốn tìm một lí do hợp lý.
Dĩ nhiên, hắn không phải là một người thông minh, cũng không nhanh trí. Buột miệng thốt ra lý do, làm hung quang trong mắt Mộ Hùng càng lớn.
Ông sát ý lãnh liệt mở miệng: "Hừ, sơ ý! Lão phu một phát tát chết ngươi, có phải cũng gọi là nhất thời sơ ý?"
Lần trước đó, chỉ vì câu nói của Hà Thành, thiếu chút nữa hại ông mất đi cháu trai duy nhất, huyết mạch duy nhất của Mộ gia. Mộ Hùng ông lấy đại cục làm trọng, không hạ sát thủ. Không nghĩ tới lúc này, hắn cư nhiên có gan ngay trước mặt ông muốn lấy mạng tôn nhi!
Bộ dạng Mộ Hùng phẫn nộ không thể thu, khiến Hà Thành sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế.
Hắn dường như cảm thấy có ngàn vạn cây đao găm xuống người mình, không ai có thể cứu hắn.
Trong tuyệt vọng, Hà Thành nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, tê tâm liệt phế hô: "Duệ Vương điện hạ, cứu ta!"
Đám người xôn xao!
Này, thế nào lại liên lụy lên người Duệ Vương rồi?
Các loại ánh mắt suy đoán từ sắc mặt biến đen trên người Tần Cẩn Hạo xẹt qua, mà Thái tử Tần Cẩn Tu lại giương lên một mạt cười châm biếm như có như không.
Hà Thành, hoặc là nói Hà gia có mối quan hệ lén lút với Duệ Vương. Chỉ sợ ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ trong lòng.
Như vậy, Hà Thành này dám ở nơi như vậy ám toán Mộ Khinh Ca, rốt cuộc do bản thân hắn gây nên, hay là chịu người chỉ thị? Hắn cầu cứu, là phản ứng sợ hãi tự nhiên, hay là hướng người giật dây cầu cứu?
Tức khắc, rất nhiều suy đoán hỗn loạn.
Sắc mặt Tần Cẩn Hạo cùng Khương quý phi cũng càng thêm khó coi.
Thậm chí, Tần Thương và Mộ Hùng đều dùng ánh mắt hoài nghi rơi vào Tần Cẩn Hạo.
Tần Cẩn Hạo biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lửa giận trong lòng bùng cháy. Ánh mắt sắc bén như đao phóng tới Hà Thành, hận không thể tự tay giết chết phế vật thành sự không có, bại sự có thừa này.
"Hà Thành, ngươi gan lớn như thế, bổn vương như thế nào cứu ngươi? Bổn vương thương tiếc ngươi là nhân tài, lại bị việc làm tối nay của ngươi làm cho thất vọng đau lòng." Tần Cẩn Hạo áp chế lửa giận trong lòng, lộ ra một bộ dáng vô cùng đau đớn.
Câu này nhìn như răn dạy Hà Thành, trên thực tế là hướng tất cả mọi người thấy rằng, hắn cùng chuyện này không quan hệ.
Tuy nhiên, cái cớ "lo lắng" này của hắn, lại để cho mọi người có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt hoài nghi càng lớn.
"Duệ Vương!" Cây cỏ cứu mạng duy nhất cũng vứt bỏ mình. Tia hi vọng cuối cùng trong lòng Hà Thành cũng bị nghiền nát. Phụ thân nói, nhìn như vì mình cầu tình, nhưng trên thực tế cũng định vứt bỏ mình rồi. Nói gần nói xa, đều là hy vọng chuyện này không liên lụy đến Hà gia.
Mà Duệ Vương phân rõ giới hạn, càng là vứt bỏ mình sạch sẽ.
Lập tức, Hà Thành có một loại đau lòng "Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ". (*)
(*) Ta đem lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu rãnh mương. Ý tương tự như: "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Người không hiểu được tâm ý của mình.
Đúng lúc này, Mộ Khinh Ca nhìn một hồi trò hay, bỗng mở miệng. Khóe môi nàng giương nhẹ, thanh âm không chút để ý chậm rãi nói: "Hà Thành, ngươi cầu người thế nào cũng không cầu đến trên người Duệ Vương đi. Ngươi cho bổn tước gia là không khí sao?"
Thanh âm lành lạnh vang lên, tất cả mọi người lúc này mới có phản ứng.
Nhân vật chính của chuyện này dường như từ đầu tới cuối đều chưa mở miệng.
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một thân hồng y được bảo hộ trên vũ đài.
Mộ Khinh Ca đứng chắp tay, khóe miệng nụ cười càng sâu. Hai con ngươi khẽ híp, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc thực sự dưới đáy mắt nàng. Bộ dáng này, thần bí mà tuyệt diễm, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác.
Dường như, đứng trước mặt họ không phải là một phế vật hoàn khố, mà là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ.
"Mộ Khinh Ca, ngươi muốn ta cầu ngươi? Nằm mơ!" Hà Thành cắn răng, hung dữ nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, lời nói lẫn trong mắt tràn đầy hận ý.
"Có chút cốt khí." Mộ Khinh Ca nhướng mày, giọng điệu vẫn lạnh nhạt.
Tư Mạch ngồi trên đài cao, nhìn xuống hồng y tuyệt diễm, khóe miệng không tự chủ giương lên, sâu trong mắt tràn đầy nhu hòa.
Tựa hồ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nhất cử nhất động của nàng, cũng là một chuyện đẹp mắt.
Bước chân Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới mép rìa vũ đài. Đối diện với phương hướng Hà Thành, ngồi xổm xuống. Nghiêng đầu, để lộ ra một nụ cười tà ác: "Nếu muốn giữ lại cốt khí, có thể sẽ mất mạng."
Hà Thành biến sắc.
Còn chưa chờ hắn mở miệng, Mộ Khinh Ca cười vui vẻ, lộ ra hàm răng óng ánh, hảo tâm nhắc nhở: "Huống chi, vừa rồi ngươi còn mưu toan đem chậu nước bẩn hắt tới Duệ Vương. Ám sát bổn tước gia, ngươi đã khó thoát khỏi cái chết. Bây giờ lại tăng thêm một cái vu tội người hoàng thất, ngươi là muốn ba trăm miệng ăn Hà gia, tay trong tay cùng đi tới hoàng tuyền sao?"
"Ngươi! Nói bậy! Ta chưa từng vu tội Duệ Vương!" Hà Thành khó thở công tâm gào thét.
Thế nhưng, lời hắn vừa nói xong. Phụ thân hắn, tính cả những người khác của Hà gia, lại ngồi co quắp ở dưới đất, cả người run lên.
Mà Tần Cẩn Hạo đứng ở xa, nhìn lên bóng lưng hồng y kia, trong lòng dâng lên không ổn.
"Chưa từng vu tội?" Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng dậy, hai tay tiêu sái chắp ra sau lưng, cao giọng nói: "Nói như vậy, ngươi ám hại ta, là do Duệ Vương sai khiến...!"
"Mộ Khinh Ca! Ngươi nói bậy bạ cái gì? Bổn vương chưa từng xuống mệnh lệnh này!" Không chờ Hà Thành phản ứng, Tần Cẩn Hạo trước hết đứng lên, quát chói tai.
Đôi môi đỏ mọng tuyệt diễm giương lên, Mộ Khinh Ca chậm rãi quay người, tư thế thẳng tắp đối diện với Duệ Vương nổi giận, vô tội nhún vai: "Đây không phải do ta nói, là do chính bản thân hắn nói." Nói xong, nàng chỉ tay tới Hà Thành đang sững sờ nguyên chỗ.
Hà Thành?!
Vừa rồi, thanh âm dẫn dắt có chủ ý của Mộ Khinh Ca không lớn, Tần Cẩn Hạo lại cách khá xa, tự nhiên không thể nghe rõ. Giờ phút này, thấy nàng chỉ vào Hà Thành vẫn đang quỳ, lập tức sát ý hiện lên...
______________________
Hà Thành hoàn toàn luống cuống!
Hắn căn bản không biết sao mình lại ra tay. Lúc ấy, hắn chỉ là rất chán ghét gương mặt đó của Mộ Khinh Ca, không muốn nhìn dáng vẻ nàng đắc ý, hy vọng nàng chết. Cho nên...
Chờ hắn kịp phản ứng, liền đối mặt phải ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Mộ Khinh Ca, còn có Mộ Hùng giận dữ.
"Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?"
"Mộ Công gia, Thánh Vương bệ hạ đang ở đây, không thể càn rỡ." Tần Thương chậm rãi đứng lên, nhíu mày mở miệng. Nhìn như hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng trong mắt hắn, lại cất dấu đáng tiếc nhàn nhạt.
Thật lòng, hắn rất muốn tận mắt thấy bộ dáng Mộ Hùng sau khi huyết mạch cuối cùng của Mộ gia biến mất. Nếu một kích này thành công, có lẽ hắn có thể hoàn toàn rút ra được cây châm Mộ gia này.
Thật đáng tiếc...
Tầm mắt Tần Thương không dấu vết liếc nhìn Tần Diệc Dao. Tựa như trách cứ nàng nhiều chuyện.
Mộ Hùng quay người, lam quang trên thân cũng thoáng thu liễm chút ít. Nhưng lửa giận trên người lại không giảm chút nào, ông cất cao giọng nói: "Bệ hạ, có người dám trong lúc Bệ hạ mở tiệc chiêu đãi Thánh Vương bệ hạ, ám sát tôn nhi của thần. Chẳng lẽ không phải là đối với Bệ hạ, đối với Thánh Vương bệ hạ bất kính sao?"
"Cái này..." Tần Thương nhíu đôi chân mày, ánh mắt lập tức không vui phóng tới chỗ Hà gia.
Chuyện phát sinh vừa rồi, mọi người có lẽ không chú ý tới Hà gia nho nhỏ. Nhưng hiện tại, nhìn ánh mắt Mộ Khinh Ca tràn đầy giễu cợt, còn có sắc mặt Hà Thành đại biến ngồi phía Hà gia, sớm đã nói rõ hết thảy.
Phụ thân Hà Thành sớm đã sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu nói: "Bệ hạ, thần có tội! Nghịch tử này thật sự cả gan làm loạn, dám ở trong yến hội của bệ hạ làm ra chuyện tày trời. Ngàn lần chết không hết tội! Nhưng, thỉnh bệ hạ niệm tình Hà gia trung thành tận tâm, nhẹ tay xử lý!" Nói xong, lại lão lệ tung hoành đối với Mộ Hùng nói: "Lão công gia, khuyển tử bướng bỉnh, làm việc không có chừng mực. Cũng may, tiểu tước gia không bị sao. Kính xin lão công gia bớt giận, tha mạng quèn của hắn!"
Lời nói xen lẫn tiếng khóc nức nở, như thể Hà Thành mới là người vô tội.
Khuôn mặt Mộ Hùng biến thành màu đen, mím môi căng chặt. Hừ lạnh một tiếng, lười nhìn hắn diễn trò. Tần Thương âm thầm quan sát biểu tình Mộ Hùng, biết lúc này ông thực sự nổi giận. Đồng thời, hắn lại trộm nhìn vị bạch y cao cao tại thượng trên kia, lại bị biểu tình cười như không cười đó khiến trong lòng sợ tới mức nhảy dựng.
"Không tốt! Trò khôi hài này chỉ sợ khiến Thánh Vương bệ hạ không vui."
Mộ Khinh Ca sống chết, ở trong lòng đế vương, thì ra chỉ là trò khôi hài.
Chuyển mắt, trong lòng Tần Thương đưa ra quyết định.
Mộ Khinh Ca như thế nào, Mộ Hùng như thế nào, Hà gia thì như thế nào, lúc này đều không trọng yếu. Quan trọng là phải khiến người nam nhân kia cao hứng.
"Nghiệp chướng! Còn không quỳ xuống, xin Bệ hạ và lão công gia khai ân, tha mạng chó của ngươi!" Tất cả trầm mặc, làm cho phụ thân Hà Thành cho rằng có chuyển cơ, vội vàng nhắc nhở Hà Thành.
Hà Thành đã sớm sợ vỡ mật, nghe thấy phụ thân nói, "phù phù" một tiếng, hai chân quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn nói: "Bệ hạ tha mạng! Lão công gia tha mạng! Ta... Ta chỉ là nhất thời sơ ý."
Tròng mắt Hà Thành cấp tốc xoay nhanh, muốn tìm một lí do hợp lý.
Dĩ nhiên, hắn không phải là một người thông minh, cũng không nhanh trí. Buột miệng thốt ra lý do, làm hung quang trong mắt Mộ Hùng càng lớn.
Ông sát ý lãnh liệt mở miệng: "Hừ, sơ ý! Lão phu một phát tát chết ngươi, có phải cũng gọi là nhất thời sơ ý?"
Lần trước đó, chỉ vì câu nói của Hà Thành, thiếu chút nữa hại ông mất đi cháu trai duy nhất, huyết mạch duy nhất của Mộ gia. Mộ Hùng ông lấy đại cục làm trọng, không hạ sát thủ. Không nghĩ tới lúc này, hắn cư nhiên có gan ngay trước mặt ông muốn lấy mạng tôn nhi!
Bộ dạng Mộ Hùng phẫn nộ không thể thu, khiến Hà Thành sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế.
Hắn dường như cảm thấy có ngàn vạn cây đao găm xuống người mình, không ai có thể cứu hắn.
Trong tuyệt vọng, Hà Thành nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, tê tâm liệt phế hô: "Duệ Vương điện hạ, cứu ta!"
Đám người xôn xao!
Này, thế nào lại liên lụy lên người Duệ Vương rồi?
Các loại ánh mắt suy đoán từ sắc mặt biến đen trên người Tần Cẩn Hạo xẹt qua, mà Thái tử Tần Cẩn Tu lại giương lên một mạt cười châm biếm như có như không.
Hà Thành, hoặc là nói Hà gia có mối quan hệ lén lút với Duệ Vương. Chỉ sợ ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ trong lòng.
Như vậy, Hà Thành này dám ở nơi như vậy ám toán Mộ Khinh Ca, rốt cuộc do bản thân hắn gây nên, hay là chịu người chỉ thị? Hắn cầu cứu, là phản ứng sợ hãi tự nhiên, hay là hướng người giật dây cầu cứu?
Tức khắc, rất nhiều suy đoán hỗn loạn.
Sắc mặt Tần Cẩn Hạo cùng Khương quý phi cũng càng thêm khó coi.
Thậm chí, Tần Thương và Mộ Hùng đều dùng ánh mắt hoài nghi rơi vào Tần Cẩn Hạo.
Tần Cẩn Hạo biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lửa giận trong lòng bùng cháy. Ánh mắt sắc bén như đao phóng tới Hà Thành, hận không thể tự tay giết chết phế vật thành sự không có, bại sự có thừa này.
"Hà Thành, ngươi gan lớn như thế, bổn vương như thế nào cứu ngươi? Bổn vương thương tiếc ngươi là nhân tài, lại bị việc làm tối nay của ngươi làm cho thất vọng đau lòng." Tần Cẩn Hạo áp chế lửa giận trong lòng, lộ ra một bộ dáng vô cùng đau đớn.
Câu này nhìn như răn dạy Hà Thành, trên thực tế là hướng tất cả mọi người thấy rằng, hắn cùng chuyện này không quan hệ.
Tuy nhiên, cái cớ "lo lắng" này của hắn, lại để cho mọi người có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt hoài nghi càng lớn.
"Duệ Vương!" Cây cỏ cứu mạng duy nhất cũng vứt bỏ mình. Tia hi vọng cuối cùng trong lòng Hà Thành cũng bị nghiền nát. Phụ thân nói, nhìn như vì mình cầu tình, nhưng trên thực tế cũng định vứt bỏ mình rồi. Nói gần nói xa, đều là hy vọng chuyện này không liên lụy đến Hà gia.
Mà Duệ Vương phân rõ giới hạn, càng là vứt bỏ mình sạch sẽ.
Lập tức, Hà Thành có một loại đau lòng "Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ". (*)
(*) Ta đem lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu rãnh mương. Ý tương tự như: "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Người không hiểu được tâm ý của mình.
Đúng lúc này, Mộ Khinh Ca nhìn một hồi trò hay, bỗng mở miệng. Khóe môi nàng giương nhẹ, thanh âm không chút để ý chậm rãi nói: "Hà Thành, ngươi cầu người thế nào cũng không cầu đến trên người Duệ Vương đi. Ngươi cho bổn tước gia là không khí sao?"
Thanh âm lành lạnh vang lên, tất cả mọi người lúc này mới có phản ứng.
Nhân vật chính của chuyện này dường như từ đầu tới cuối đều chưa mở miệng.
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một thân hồng y được bảo hộ trên vũ đài.
Mộ Khinh Ca đứng chắp tay, khóe miệng nụ cười càng sâu. Hai con ngươi khẽ híp, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc thực sự dưới đáy mắt nàng. Bộ dáng này, thần bí mà tuyệt diễm, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác.
Dường như, đứng trước mặt họ không phải là một phế vật hoàn khố, mà là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ.
"Mộ Khinh Ca, ngươi muốn ta cầu ngươi? Nằm mơ!" Hà Thành cắn răng, hung dữ nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, lời nói lẫn trong mắt tràn đầy hận ý.
"Có chút cốt khí." Mộ Khinh Ca nhướng mày, giọng điệu vẫn lạnh nhạt.
Tư Mạch ngồi trên đài cao, nhìn xuống hồng y tuyệt diễm, khóe miệng không tự chủ giương lên, sâu trong mắt tràn đầy nhu hòa.
Tựa hồ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nhất cử nhất động của nàng, cũng là một chuyện đẹp mắt.
Bước chân Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới mép rìa vũ đài. Đối diện với phương hướng Hà Thành, ngồi xổm xuống. Nghiêng đầu, để lộ ra một nụ cười tà ác: "Nếu muốn giữ lại cốt khí, có thể sẽ mất mạng."
Hà Thành biến sắc.
Còn chưa chờ hắn mở miệng, Mộ Khinh Ca cười vui vẻ, lộ ra hàm răng óng ánh, hảo tâm nhắc nhở: "Huống chi, vừa rồi ngươi còn mưu toan đem chậu nước bẩn hắt tới Duệ Vương. Ám sát bổn tước gia, ngươi đã khó thoát khỏi cái chết. Bây giờ lại tăng thêm một cái vu tội người hoàng thất, ngươi là muốn ba trăm miệng ăn Hà gia, tay trong tay cùng đi tới hoàng tuyền sao?"
"Ngươi! Nói bậy! Ta chưa từng vu tội Duệ Vương!" Hà Thành khó thở công tâm gào thét.
Thế nhưng, lời hắn vừa nói xong. Phụ thân hắn, tính cả những người khác của Hà gia, lại ngồi co quắp ở dưới đất, cả người run lên.
Mà Tần Cẩn Hạo đứng ở xa, nhìn lên bóng lưng hồng y kia, trong lòng dâng lên không ổn.
"Chưa từng vu tội?" Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng dậy, hai tay tiêu sái chắp ra sau lưng, cao giọng nói: "Nói như vậy, ngươi ám hại ta, là do Duệ Vương sai khiến...!"
"Mộ Khinh Ca! Ngươi nói bậy bạ cái gì? Bổn vương chưa từng xuống mệnh lệnh này!" Không chờ Hà Thành phản ứng, Tần Cẩn Hạo trước hết đứng lên, quát chói tai.
Đôi môi đỏ mọng tuyệt diễm giương lên, Mộ Khinh Ca chậm rãi quay người, tư thế thẳng tắp đối diện với Duệ Vương nổi giận, vô tội nhún vai: "Đây không phải do ta nói, là do chính bản thân hắn nói." Nói xong, nàng chỉ tay tới Hà Thành đang sững sờ nguyên chỗ.
Hà Thành?!
Vừa rồi, thanh âm dẫn dắt có chủ ý của Mộ Khinh Ca không lớn, Tần Cẩn Hạo lại cách khá xa, tự nhiên không thể nghe rõ. Giờ phút này, thấy nàng chỉ vào Hà Thành vẫn đang quỳ, lập tức sát ý hiện lên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook