Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 37: Gặp lại Bệnh mỹ nhân, Thánh Vương giá lâm!
Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
Dựa vào trí nhớ siêu tốt, Mộ Khinh Ca dễ dàng quay trở lại nơi tổ chức cung yến.
Khi nàng quay về, đã có không ít người tới.
Có thể xuất hiện trong cung yến lần này, thân phận những người này tự nhiên không đơn giản. Tuy nhiên, Mộ Khinh Ca cơ hồ không quen biết ai.
Nhìn qua những người đó hàn huyên lẫn nhau, nàng cảm thấy mình có chút hơi lạc lõng.
Đương nhiên, những ánh mắt châm chọc cười nhạo dường như vô tình lơ đãng hướng về phía nàng, cũng làm cho nàng biết, mình hình như không được chào đón.
Không sao cả bĩu môi, Mộ Khinh Ca đang định đi tìm chỗ ngồi của Mộ phủ, liền nghe thấy thanh âm của cô cô.
"Khinh Ca, nơi này."
Ngước mắt nhìn lại, Mộ Khinh Ca dễ dàng ở trong đám người thấy được Mộ Liên Dung đang hướng nàng vẫy tay, mà đứng bên nàng cũng là Mộ Hùng một thân quan phục.
Khí thế kia, toàn thân ngạo cốt, làm cho ông ở trong đám người đặc biệt dễ thấy.
Rất nhiều người đều muốn đi lên bắt chuyện, rồi lại trở ngại khí thế của ông quá cường mà không dám.
Tại Tần quốc, Mộ Khinh Ca có thể nói là người người chán ghét. Mà Mộ Hùng lại làm cho người kính nể.
Đối lập rõ ràng này, nếu là Mộ Khinh Ca trước kia, có lẽ sẽ cảm thấy mất mát. Nhưng, Mộ Khinh Ca bây giờ, lại không cảm thấy có cái gì không đúng. Hướng về phía phương hướng hai người cười nhẹ một tiếng, nàng đi tới.
Cái loại tùy ý tiêu sái, vân đạm phong khinh này, khiến cho bốn phía không ít người đem tầm mắt dừng trên người nàng.
Tựa hồ, trong lòng bọn hắn đều không tự chủ nghĩ cùng một vấn đề. Đó chính là, Mộ phủ tiểu tước gia, hình như có cái gì không giống.
"Gia gia, cô cô." Đến gần hai người, Mộ Khinh Ca chủ động mở miệng.
Biểu hiện của nàng, Mộ Hùng âm thầm nhìn, trong lòng càng thêm vừa lòng.
Tôn tử của Mộ Hùng ông là phế vật thì thế nào? Đều giống nhau khiến tất cả mọi người không dám khinh thường! Giống nhau đều mang theo uy phong của Mộ gia bọn họ!
"Tiểu tử thúi, ngươi đã chạy đi đâu? Công chúa đâu rồi?" Mộ Liên Dung túm lấy Mộ Khinh Ca, ghé vào tai nàng hỏi nhỏ.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca mơ hồ co lại, trong lòng oán thầm: Nàng có biết đâu?
Nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: "Công chúa có việc cần xử lý, con liền một mình đi dạo Ngự Hoa Viên." Kỳ thật, có đôi khi Mộ Khinh Ca cũng không hiểu rõ ý nghĩ của Mộ Liên Dung.
Chuyện Mộ gia, từ những lời nói lúc trước của Mộ Liên Dung, thực rõ ràng nàng hoài nghi hoàng gia. Nếu đã thế, vì sao lại để tâm đến hôn ước của nàng với hoàng thất?
Tựa hồ, sợ mình không thể lấy được công chúa. Thậm chí ngay cả "bạch liên hoa" trong nhà kia, cũng muốn nhét nàng ta vào phòng mình.
"Ngươi ngốc tử này! Ngày thường đều nói ngươi hoàn khố, phong lưu. Như thế nào cơ hội tốt như vậy cũng không nắm chắc? Sang năm ngươi đã có thể đi quan lễ rồi, là người trưởng thành rồi. Phải đem hôn sự làm sớm, sớm ngày vì Mộ gia nối dõi tông đường. Nếu chọc cháu dâu tức giận, ngươi không thành thân được, vậy ta và gia gia ngươi còn phải tiếp tục chờ bao lâu?" Mộ Liên Dung một hơi quở trách.
Mộ Khinh Ca tức thì bừng tỉnh đại ngộ!
Thì ra, Mộ Liên Dung là bởi vì chuyện này...
Bất quá, nàng nhất định sẽ thất vọng.
Đừng nói nàng vốn là nữ tử, không cách nào cùng nữ tử khác sinh con cái. Chẳng sợ tác dụng từ huyễn khí rất thật, cũng không được. Ngay cả thân phận nàng có một ngày bại lộ dưới ánh sáng, muốn nàng tìm nam nhân sinh hầu tử, tưởng tượng một chút, nàng đã cảm thấy toàn thân nổi da gà.
"Ha hả, cô cô, người thật đúng là rảnh rỗi." Mộ Khinh Ca cười ngại ngùng.
Mộ Liên Dung sửng sốt, lập tức nghe ra trong lời nói cháu trai ghét bỏ, làm bộ duỗi tay muốn đánh. Lại bị Mộ Hùng ngăn lại.
"Được rồi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào."
Nói xong, ông liền dẫn đầu đi về chỗ ngồi của Mộ gia.
Lão gia tử lên tiếng, Mộ Liên Dung cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ là trừng mắt cảnh cáo Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười, đuổi kịp Mộ Hùng, tựa hồ không thèm quan tâm ánh mắt uy hiếp của Mộ Liên Dung. Người sau tức giận, thiếu chút nữa không thèm để ý muốn tiến lên nắm lỗ tai người trước.
Vị trí ngồi của Mộ gia, được sắp đặt ở dưới ngôi vị Hoàng đế.
Nguyên bản là vị trí dưới một người, trên vạn người. Nhưng hôm nay có chút bất đồng, vị trí Cửu ngũ chí tôn, giờ phút này cũng bị tận lực đặt thấp một chút, phía trên vị trí này, còn cố tình để ra một vị trí rộng rãi, dùng ngọc tinh tạo thành, ghế dựa toàn thân trắng như tuyết, còn thêm cả bàn.
Mặt trên bày biện bộ đồ ăn so với của Hoàng thượng càng thêm tinh xảo hoa mỹ. Khắp nơi, đều lộ ra tài trí hơn người.
Mộ Khinh Ca theo hai người Mộ Hùng ngồi xuống vị trí của Mộ gia, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua chiếc ghế tuyết trắng, cao cao tại thượng kia. Không cần bất kì ai giới thiệu cho nàng, nàng liền có thể khẳng định trả lời, chiếc ghế này là chuẩn bị cho lão yêu quái kia.
"Nhìn không ra, Hoàng đế lão nhân Tần quốc này đối với yêu quái tiên sinh thực tôn kính a!" Mộ Khinh Ca ở trong lòng nói. Yêu quái tiên sinh, là "tôn xưng" nàng dành cho Tư Mạch. Không biết vì sao, một khi nghĩ đến hắn đã sống hơn nghìn năm, khiến cho nàng nghĩ đến yêu ma quỷ quái từng nhắc đến ở thế giới trước kia, đầy trời thần phật. Đương nhiên, lấy dung mạo khuynh thế vô song của Tư Mạch, càng giống thần hơn. Nhưng mà, nếu muốn khiến nàng đem một tên chuyên nhìn lén là "Thần Tiên ca ca", đó là không có khả năng!
"Ca nhi, Thánh Vương bệ hạ cư nhiên thực sự tới Tần quốc ta, có từng đi tìm ngươi?" Đột nhiên, Mộ Hùng thấp giọng dò hỏi, đánh gãy suy nghĩ của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, dừng ở gia gia bên người, đối diện nói: "Gia gia, con cả ngày đều ở trong phủ, đã gặp ai ngài còn không rõ ràng sao?"
Ánh mắt chờ mong của Mộ Hùng, bởi vì câu trả lời "thành thật" này, mà biến thành thất vọng.
Than nhẹ một chút, ông khẽ nói: "Chẳng lẽ, ngày đó Thánh Vương bệ hạ chỉ là thuận miệng nói? Lão nhân gia sớm đã quên tiểu gia hỏa ngươi?"
Lời nói của Mộ Hùng, không rớt một chữ rơi vào trong tai Mộ Khinh Ca. Người sau nghe được trong lòng một trận không được tự nhiên.
Nàng biết, vị gia gia anh hùng một đời này của nàng, còn chưa buông ý tưởng muốn nàng dựa vào cường giả, bảo vệ cả đời bình an.
Nhưng, nàng lại khinh thường!
Không có nói tiếp, Mộ Khinh Ca lần nữa âm thầm dò xét khách khứa xung quanh. Đột nhiên, nàng nhìn thấy ở phía bàn tiệc hơi xa một chút, Thiệu mập mạp đang dùng sức hướng nàng vẫy tay.
Không nghĩ tới, yến hội lần này, Thiệu gia cũng mang hắn đến.
Mộ Khinh Ca hướng hắn câu môi cười, khóe miệng tươi cười còn chưa thu liễm, liền cảm thấy một đạo ánh mắt tràn ngập cừu hận và oán độc rơi trên người nàng.
Nàng nhẹ nâng con mắt, trong một góc tối, thấy được Hà Thành ngồi một mình trên bàn tiệc.
A, hắn thế mà cũng tới?
Không thể không nói, tâm Hà gia thật đúng là rộng lớn a! Xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, còn dám đem kẻ này đi ra ngoài mất mặt. Hoặc là nói... Bữa tiệc lần này là có mục đích khác, khiến chi tử thế gia đều phải tham gia?
Trong lòng linh quang chợt lóe, Mộ Khinh Ca đối với Hà Thành hận không thể xé toạc nàng cười khiêu khích, trong lòng lại suy tư.
Thiệu mập mạp xuất hiện, đã khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc. Mà Hà Thành vốn nên ở nhà tránh né lời đồn đại, thế mà cũng xuất hiện.
Lại nhìn chung quanh một chút...
Ân, quả nhiên tụ tập đều là thanh niên tài tuấn ở Lạc Đô Tần quốc.
Mới vừa rồi không có chú ý, lúc này Mộ Khinh Ca mới chú ý tới, yến hội lần này là chiêu đãi yêu quái tiên sinh từ phương xa tới, tựa hồ đến rất nhiều người trẻ tuổi.
Hơn nữa, trên mặt những người tuổi trẻ kia, tựa hồ ẩn ẩn mang theo kích động và phấn khích.
Như thể, đây không phải là yến hội chiêu đãi mời khách, mà là một đại hội chiêu thân. Mà thiếu nữ xinh đẹp khiến bọn hắn đều muốn cướp đến tay, chính là yêu quái tiên sinh.
Ách! Mộ Khinh Ca bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.
Tuy rằng điều đó không có khả năng, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết, cái suy đoán này cách chân tướng rất gần.
Thời điểm ánh mắt Mộ Khinh Ca lưu chuyển, đột nhiên thấy được một trang phục hoàng y trong đó. Nàng sững sờ, nhanh chóng tập trung vào người nọ.
"Là hắn!" Khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt tuấn mỹ của người nọ, Mộ Khinh Ca thầm nghĩ trong lòng một tiếng.
Hoàng y tươi đẹp, mặc trên người hắn hết lần này tới lần khác toát ra mùi vị thoát tục. Mỹ nhân như vẽ, lại bởi sự xanh xao nhợt nhạt khác với người thường, làm cho người không dám tới gần, sợ không cẩn thận đụng nát hắn.
Tựa hồ, sáu thước quanh người hắn, đều từ chối hết thảy mọi thứ tiếp cận.
Xuất hiện trong cung yến, mái tóc dài của hắn không búi lại, tùy ý theo gió mà động. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên bàn tiệc, lẳng lặng thưởng rượu, tựa hồ mọi thứ trước mắt đều cùng hắn không quan hệ.
Hắn làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Hắn là ai?
Mộ Khinh Ca ở trong lòng tự hỏi.
Cùng lúc đó, đối mặt với cặp mắt hắc bạch phân minh, bình tĩnh không chút gợn sóng. Lập tức, hết thảy bốn phía đều an tĩnh lại, toàn bộ thế giới, tựa hồ chỉ có chính mình cùng chủ nhân của đôi mắt kia tồn tại.
Thật lạnh!
Mộ Khinh Ca nỗ lực rút về linh hồn của mình, khiến cho thanh âm phức tạp xung quanh lần nữa xuất hiện. Nhiệt độ bị mất cũng dần dần tăng lên. Nàng mím môi không nói, vẫn như cũ nhìn người nọ từ xa.
"Đến cùng là trải qua dạng hoàn cảnh gì, sẽ khiến ánh mắt một người trở nên lạnh băng như vậy. Như thể hắn tự giam mình trong một tòa thành băng tuyết, cự tuyệt vật nóng tới gần."
"Cô cô, người nọ là ai?" Thân thể Mộ Khinh Ca hơi nghiêng về phía Mộ Liên Dung, thấp giọng hỏi.
Mộ Liên Dung ngước mắt, thuận theo ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn lại, chỉ liếc một cái liền thu về, nhỏ giọng giải thích: "Hắn là Hiền Vương. Vừa ra đời liền khắc chết mẫu phi, bản thân cũng gầy yếu không chịu nổi. Từ trước đến nay ít ra ngoài, không được Hoàng thượng yêu thích, cũng khó trách ngươi không biết. Chỉ sợ những người trong cung cũng không nhất định biết hắn."
Hiền Vương? Khắc chết mẫu phi? Thân thể gầy yếu bệnh tật?
Lời giải thích của Mộ Liên Dung có vẻ rất phù hợp với khí tức lạnh băng của hắn. Có lẽ, loại băng giá này chính là sự tuyệt vọng với thế gian, buông thả mà tuyệt vọng sống?
Mộ Khinh Ca mấp máy môi, khóe mắt, không hề chú ý hắn.
Nếu như không có quan hệ với nàng, nàng tự nhiên sẽ không tốn nhiều tinh lực. Giờ phút này, nàng quan tâm nhiều hơn chính là từ trong vài lời của Mộ Liên Dung, vô tình để lộ ra một tin tức.
Chính là, mạng lưới tình báo của Mộ gia.
Một hoàng tử mà đến cả người trong cung đều không thể biết, Mộ Liên Dung chỉ xa xa liếc nhìn liền kết luận thân phận của hắn. Trừ khi bọn họ đã sớm quen biết, thì chỉ có một giải thích. Mộ Liên Dung nắm giữ chi tiết tư liệu về Hiền Vương, mới có thể nháy mắt liền nhận ra.
Mạng lưới tình báo, đây chính là thứ tốt a! Giá trị vô lượng!
Mộ Khinh Ca miệng chậc chậc, có chút thèm muốn. Nhưng nàng cũng biết, bản thân hiện giờ là một hoàn khố, căn bản không cách nào tiếp xúc được đến cơ mật thuộc về Mộ gia.
Cũng không phải là không tín nhiệm, mà là sợ nàng biết rõ càng nhiều, càng dễ dàng bị người lợi dụng.
Lúc này, một nhóm người từ bên ngoài tiến vào.
Sự xuất hiện của bọn họ, cũng khiến cho bữa tiệc chưa bắt đầu lại đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
Mộ Khinh Ca theo sau Mộ Hùng đứng lên, liếc mắt liền thấy trong đám người mấy bóng dáng quen thuộc. Tần Cẩn Hạo, Tần Diệc Dao, còn có Thái Hậu, Khương quý phi...
Mà người đi ở đằng trước, nam tử trung niên một thân long bào minh hoàng, mặc dù không biết, nàng cũng đoán được thân phận kia.
Chỉ sợ, đây chính là Hoàng đế Tần quốc ngày đó đùa bỡn nàng một đường rồi.
Bộ dáng ngược lại không tệ, tư thế oai hùng uy vũ. Nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tính toán, làm cho Mộ Khinh Ca không thích. Mà bên cạnh hắn, đứng hai người nữ tử dung mạo tỏa sáng, mỗi người một vẻ. Đầu đội mũ phượng, khí chất đoan trang, tư thái cao quý chính là vợ cả Hoàng đế, Tần quốc hoàng hậu. Mà một vị khác bạch y cẩm bào thêu lên hoa tím, ngũ quan thanh lệ tuyệt mỹ, nữ tử ôn nhu như nước, nhìn trang phục của nàng, hẳn cũng là vị trí phi tử của Hoàng đế.
Sau lưng hoàng hậu còn theo một người, tướng mạo với Tần Cẩn Hạo có vài phần tương tự, nhưng lại càng giống hoàng hậu. Chỉ là trong ánh mắt mơ hồ lộ ra kiêu ngạo đã phá hủy phần di truyền từ hoàng hậu. Hắn vận hoàng y cẩm bào so với Đế bào nhạt hơn một chút, trên đầu long quan tượng trưng cho thân phận của hắn.
Lần này, không cần Mộ Liên Dung giải thích, Mộ Khinh Ca cũng có thể đoán được nam nhân này cũng là nhi tử Hoàng đế, hơn nữa còn là Thái tử, nhi tử của hoàng hậu.
"Chậc chậc, thật sự là khác biệt. Đều là nhi tử Hoàng đế, Hiền Vương lại giống như bị lãng quên, bị ném trong góc." Mộ Khinh Ca trong lòng cảm thán một câu. Nhưng lại không sinh ra bất kỳ tâm tư gì bênh vực kẻ yếu.
Trong số người đến, nàng cũng không nhìn thấy vị tiểu công chúa mà mình thấy buổi chiều kia. Nghĩ lại, nàng cũng hiểu, chỉ sợ dưới tuổi vị thành niên là không thể tới tham gia yến hội như vậy. Hoặc có thể là, bọn hắn được vị Hoàng đế bệ hạ mưu tính cho ý định nào khác?
Thu hồi tâm tư, Mộ Khinh Ca đứng bên người Mộ Hùng.
Chỉ là, Hoàng đế khoan thai đến chậm, nhưng không có nhập tọa, mà là dẫn chúng thần đứng tại nguyên chỗ, tựa hồ đang đợi cái gì.
Đột nhiên, không trung mờ ảo, một trận gió mạnh nổi lên.
Mọi người ngẩng đầu, đập vào mắt chính là vài đầu Tật Phong Long Báo dữ tợn uy phong, kéo một chiếc xe màu đen mà đến...
_______________________
Dựa vào trí nhớ siêu tốt, Mộ Khinh Ca dễ dàng quay trở lại nơi tổ chức cung yến.
Khi nàng quay về, đã có không ít người tới.
Có thể xuất hiện trong cung yến lần này, thân phận những người này tự nhiên không đơn giản. Tuy nhiên, Mộ Khinh Ca cơ hồ không quen biết ai.
Nhìn qua những người đó hàn huyên lẫn nhau, nàng cảm thấy mình có chút hơi lạc lõng.
Đương nhiên, những ánh mắt châm chọc cười nhạo dường như vô tình lơ đãng hướng về phía nàng, cũng làm cho nàng biết, mình hình như không được chào đón.
Không sao cả bĩu môi, Mộ Khinh Ca đang định đi tìm chỗ ngồi của Mộ phủ, liền nghe thấy thanh âm của cô cô.
"Khinh Ca, nơi này."
Ngước mắt nhìn lại, Mộ Khinh Ca dễ dàng ở trong đám người thấy được Mộ Liên Dung đang hướng nàng vẫy tay, mà đứng bên nàng cũng là Mộ Hùng một thân quan phục.
Khí thế kia, toàn thân ngạo cốt, làm cho ông ở trong đám người đặc biệt dễ thấy.
Rất nhiều người đều muốn đi lên bắt chuyện, rồi lại trở ngại khí thế của ông quá cường mà không dám.
Tại Tần quốc, Mộ Khinh Ca có thể nói là người người chán ghét. Mà Mộ Hùng lại làm cho người kính nể.
Đối lập rõ ràng này, nếu là Mộ Khinh Ca trước kia, có lẽ sẽ cảm thấy mất mát. Nhưng, Mộ Khinh Ca bây giờ, lại không cảm thấy có cái gì không đúng. Hướng về phía phương hướng hai người cười nhẹ một tiếng, nàng đi tới.
Cái loại tùy ý tiêu sái, vân đạm phong khinh này, khiến cho bốn phía không ít người đem tầm mắt dừng trên người nàng.
Tựa hồ, trong lòng bọn hắn đều không tự chủ nghĩ cùng một vấn đề. Đó chính là, Mộ phủ tiểu tước gia, hình như có cái gì không giống.
"Gia gia, cô cô." Đến gần hai người, Mộ Khinh Ca chủ động mở miệng.
Biểu hiện của nàng, Mộ Hùng âm thầm nhìn, trong lòng càng thêm vừa lòng.
Tôn tử của Mộ Hùng ông là phế vật thì thế nào? Đều giống nhau khiến tất cả mọi người không dám khinh thường! Giống nhau đều mang theo uy phong của Mộ gia bọn họ!
"Tiểu tử thúi, ngươi đã chạy đi đâu? Công chúa đâu rồi?" Mộ Liên Dung túm lấy Mộ Khinh Ca, ghé vào tai nàng hỏi nhỏ.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca mơ hồ co lại, trong lòng oán thầm: Nàng có biết đâu?
Nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: "Công chúa có việc cần xử lý, con liền một mình đi dạo Ngự Hoa Viên." Kỳ thật, có đôi khi Mộ Khinh Ca cũng không hiểu rõ ý nghĩ của Mộ Liên Dung.
Chuyện Mộ gia, từ những lời nói lúc trước của Mộ Liên Dung, thực rõ ràng nàng hoài nghi hoàng gia. Nếu đã thế, vì sao lại để tâm đến hôn ước của nàng với hoàng thất?
Tựa hồ, sợ mình không thể lấy được công chúa. Thậm chí ngay cả "bạch liên hoa" trong nhà kia, cũng muốn nhét nàng ta vào phòng mình.
"Ngươi ngốc tử này! Ngày thường đều nói ngươi hoàn khố, phong lưu. Như thế nào cơ hội tốt như vậy cũng không nắm chắc? Sang năm ngươi đã có thể đi quan lễ rồi, là người trưởng thành rồi. Phải đem hôn sự làm sớm, sớm ngày vì Mộ gia nối dõi tông đường. Nếu chọc cháu dâu tức giận, ngươi không thành thân được, vậy ta và gia gia ngươi còn phải tiếp tục chờ bao lâu?" Mộ Liên Dung một hơi quở trách.
Mộ Khinh Ca tức thì bừng tỉnh đại ngộ!
Thì ra, Mộ Liên Dung là bởi vì chuyện này...
Bất quá, nàng nhất định sẽ thất vọng.
Đừng nói nàng vốn là nữ tử, không cách nào cùng nữ tử khác sinh con cái. Chẳng sợ tác dụng từ huyễn khí rất thật, cũng không được. Ngay cả thân phận nàng có một ngày bại lộ dưới ánh sáng, muốn nàng tìm nam nhân sinh hầu tử, tưởng tượng một chút, nàng đã cảm thấy toàn thân nổi da gà.
"Ha hả, cô cô, người thật đúng là rảnh rỗi." Mộ Khinh Ca cười ngại ngùng.
Mộ Liên Dung sửng sốt, lập tức nghe ra trong lời nói cháu trai ghét bỏ, làm bộ duỗi tay muốn đánh. Lại bị Mộ Hùng ngăn lại.
"Được rồi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào."
Nói xong, ông liền dẫn đầu đi về chỗ ngồi của Mộ gia.
Lão gia tử lên tiếng, Mộ Liên Dung cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ là trừng mắt cảnh cáo Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười, đuổi kịp Mộ Hùng, tựa hồ không thèm quan tâm ánh mắt uy hiếp của Mộ Liên Dung. Người sau tức giận, thiếu chút nữa không thèm để ý muốn tiến lên nắm lỗ tai người trước.
Vị trí ngồi của Mộ gia, được sắp đặt ở dưới ngôi vị Hoàng đế.
Nguyên bản là vị trí dưới một người, trên vạn người. Nhưng hôm nay có chút bất đồng, vị trí Cửu ngũ chí tôn, giờ phút này cũng bị tận lực đặt thấp một chút, phía trên vị trí này, còn cố tình để ra một vị trí rộng rãi, dùng ngọc tinh tạo thành, ghế dựa toàn thân trắng như tuyết, còn thêm cả bàn.
Mặt trên bày biện bộ đồ ăn so với của Hoàng thượng càng thêm tinh xảo hoa mỹ. Khắp nơi, đều lộ ra tài trí hơn người.
Mộ Khinh Ca theo hai người Mộ Hùng ngồi xuống vị trí của Mộ gia, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua chiếc ghế tuyết trắng, cao cao tại thượng kia. Không cần bất kì ai giới thiệu cho nàng, nàng liền có thể khẳng định trả lời, chiếc ghế này là chuẩn bị cho lão yêu quái kia.
"Nhìn không ra, Hoàng đế lão nhân Tần quốc này đối với yêu quái tiên sinh thực tôn kính a!" Mộ Khinh Ca ở trong lòng nói. Yêu quái tiên sinh, là "tôn xưng" nàng dành cho Tư Mạch. Không biết vì sao, một khi nghĩ đến hắn đã sống hơn nghìn năm, khiến cho nàng nghĩ đến yêu ma quỷ quái từng nhắc đến ở thế giới trước kia, đầy trời thần phật. Đương nhiên, lấy dung mạo khuynh thế vô song của Tư Mạch, càng giống thần hơn. Nhưng mà, nếu muốn khiến nàng đem một tên chuyên nhìn lén là "Thần Tiên ca ca", đó là không có khả năng!
"Ca nhi, Thánh Vương bệ hạ cư nhiên thực sự tới Tần quốc ta, có từng đi tìm ngươi?" Đột nhiên, Mộ Hùng thấp giọng dò hỏi, đánh gãy suy nghĩ của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, dừng ở gia gia bên người, đối diện nói: "Gia gia, con cả ngày đều ở trong phủ, đã gặp ai ngài còn không rõ ràng sao?"
Ánh mắt chờ mong của Mộ Hùng, bởi vì câu trả lời "thành thật" này, mà biến thành thất vọng.
Than nhẹ một chút, ông khẽ nói: "Chẳng lẽ, ngày đó Thánh Vương bệ hạ chỉ là thuận miệng nói? Lão nhân gia sớm đã quên tiểu gia hỏa ngươi?"
Lời nói của Mộ Hùng, không rớt một chữ rơi vào trong tai Mộ Khinh Ca. Người sau nghe được trong lòng một trận không được tự nhiên.
Nàng biết, vị gia gia anh hùng một đời này của nàng, còn chưa buông ý tưởng muốn nàng dựa vào cường giả, bảo vệ cả đời bình an.
Nhưng, nàng lại khinh thường!
Không có nói tiếp, Mộ Khinh Ca lần nữa âm thầm dò xét khách khứa xung quanh. Đột nhiên, nàng nhìn thấy ở phía bàn tiệc hơi xa một chút, Thiệu mập mạp đang dùng sức hướng nàng vẫy tay.
Không nghĩ tới, yến hội lần này, Thiệu gia cũng mang hắn đến.
Mộ Khinh Ca hướng hắn câu môi cười, khóe miệng tươi cười còn chưa thu liễm, liền cảm thấy một đạo ánh mắt tràn ngập cừu hận và oán độc rơi trên người nàng.
Nàng nhẹ nâng con mắt, trong một góc tối, thấy được Hà Thành ngồi một mình trên bàn tiệc.
A, hắn thế mà cũng tới?
Không thể không nói, tâm Hà gia thật đúng là rộng lớn a! Xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, còn dám đem kẻ này đi ra ngoài mất mặt. Hoặc là nói... Bữa tiệc lần này là có mục đích khác, khiến chi tử thế gia đều phải tham gia?
Trong lòng linh quang chợt lóe, Mộ Khinh Ca đối với Hà Thành hận không thể xé toạc nàng cười khiêu khích, trong lòng lại suy tư.
Thiệu mập mạp xuất hiện, đã khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc. Mà Hà Thành vốn nên ở nhà tránh né lời đồn đại, thế mà cũng xuất hiện.
Lại nhìn chung quanh một chút...
Ân, quả nhiên tụ tập đều là thanh niên tài tuấn ở Lạc Đô Tần quốc.
Mới vừa rồi không có chú ý, lúc này Mộ Khinh Ca mới chú ý tới, yến hội lần này là chiêu đãi yêu quái tiên sinh từ phương xa tới, tựa hồ đến rất nhiều người trẻ tuổi.
Hơn nữa, trên mặt những người tuổi trẻ kia, tựa hồ ẩn ẩn mang theo kích động và phấn khích.
Như thể, đây không phải là yến hội chiêu đãi mời khách, mà là một đại hội chiêu thân. Mà thiếu nữ xinh đẹp khiến bọn hắn đều muốn cướp đến tay, chính là yêu quái tiên sinh.
Ách! Mộ Khinh Ca bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.
Tuy rằng điều đó không có khả năng, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết, cái suy đoán này cách chân tướng rất gần.
Thời điểm ánh mắt Mộ Khinh Ca lưu chuyển, đột nhiên thấy được một trang phục hoàng y trong đó. Nàng sững sờ, nhanh chóng tập trung vào người nọ.
"Là hắn!" Khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt tuấn mỹ của người nọ, Mộ Khinh Ca thầm nghĩ trong lòng một tiếng.
Hoàng y tươi đẹp, mặc trên người hắn hết lần này tới lần khác toát ra mùi vị thoát tục. Mỹ nhân như vẽ, lại bởi sự xanh xao nhợt nhạt khác với người thường, làm cho người không dám tới gần, sợ không cẩn thận đụng nát hắn.
Tựa hồ, sáu thước quanh người hắn, đều từ chối hết thảy mọi thứ tiếp cận.
Xuất hiện trong cung yến, mái tóc dài của hắn không búi lại, tùy ý theo gió mà động. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên bàn tiệc, lẳng lặng thưởng rượu, tựa hồ mọi thứ trước mắt đều cùng hắn không quan hệ.
Hắn làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Hắn là ai?
Mộ Khinh Ca ở trong lòng tự hỏi.
Cùng lúc đó, đối mặt với cặp mắt hắc bạch phân minh, bình tĩnh không chút gợn sóng. Lập tức, hết thảy bốn phía đều an tĩnh lại, toàn bộ thế giới, tựa hồ chỉ có chính mình cùng chủ nhân của đôi mắt kia tồn tại.
Thật lạnh!
Mộ Khinh Ca nỗ lực rút về linh hồn của mình, khiến cho thanh âm phức tạp xung quanh lần nữa xuất hiện. Nhiệt độ bị mất cũng dần dần tăng lên. Nàng mím môi không nói, vẫn như cũ nhìn người nọ từ xa.
"Đến cùng là trải qua dạng hoàn cảnh gì, sẽ khiến ánh mắt một người trở nên lạnh băng như vậy. Như thể hắn tự giam mình trong một tòa thành băng tuyết, cự tuyệt vật nóng tới gần."
"Cô cô, người nọ là ai?" Thân thể Mộ Khinh Ca hơi nghiêng về phía Mộ Liên Dung, thấp giọng hỏi.
Mộ Liên Dung ngước mắt, thuận theo ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn lại, chỉ liếc một cái liền thu về, nhỏ giọng giải thích: "Hắn là Hiền Vương. Vừa ra đời liền khắc chết mẫu phi, bản thân cũng gầy yếu không chịu nổi. Từ trước đến nay ít ra ngoài, không được Hoàng thượng yêu thích, cũng khó trách ngươi không biết. Chỉ sợ những người trong cung cũng không nhất định biết hắn."
Hiền Vương? Khắc chết mẫu phi? Thân thể gầy yếu bệnh tật?
Lời giải thích của Mộ Liên Dung có vẻ rất phù hợp với khí tức lạnh băng của hắn. Có lẽ, loại băng giá này chính là sự tuyệt vọng với thế gian, buông thả mà tuyệt vọng sống?
Mộ Khinh Ca mấp máy môi, khóe mắt, không hề chú ý hắn.
Nếu như không có quan hệ với nàng, nàng tự nhiên sẽ không tốn nhiều tinh lực. Giờ phút này, nàng quan tâm nhiều hơn chính là từ trong vài lời của Mộ Liên Dung, vô tình để lộ ra một tin tức.
Chính là, mạng lưới tình báo của Mộ gia.
Một hoàng tử mà đến cả người trong cung đều không thể biết, Mộ Liên Dung chỉ xa xa liếc nhìn liền kết luận thân phận của hắn. Trừ khi bọn họ đã sớm quen biết, thì chỉ có một giải thích. Mộ Liên Dung nắm giữ chi tiết tư liệu về Hiền Vương, mới có thể nháy mắt liền nhận ra.
Mạng lưới tình báo, đây chính là thứ tốt a! Giá trị vô lượng!
Mộ Khinh Ca miệng chậc chậc, có chút thèm muốn. Nhưng nàng cũng biết, bản thân hiện giờ là một hoàn khố, căn bản không cách nào tiếp xúc được đến cơ mật thuộc về Mộ gia.
Cũng không phải là không tín nhiệm, mà là sợ nàng biết rõ càng nhiều, càng dễ dàng bị người lợi dụng.
Lúc này, một nhóm người từ bên ngoài tiến vào.
Sự xuất hiện của bọn họ, cũng khiến cho bữa tiệc chưa bắt đầu lại đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
Mộ Khinh Ca theo sau Mộ Hùng đứng lên, liếc mắt liền thấy trong đám người mấy bóng dáng quen thuộc. Tần Cẩn Hạo, Tần Diệc Dao, còn có Thái Hậu, Khương quý phi...
Mà người đi ở đằng trước, nam tử trung niên một thân long bào minh hoàng, mặc dù không biết, nàng cũng đoán được thân phận kia.
Chỉ sợ, đây chính là Hoàng đế Tần quốc ngày đó đùa bỡn nàng một đường rồi.
Bộ dáng ngược lại không tệ, tư thế oai hùng uy vũ. Nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tính toán, làm cho Mộ Khinh Ca không thích. Mà bên cạnh hắn, đứng hai người nữ tử dung mạo tỏa sáng, mỗi người một vẻ. Đầu đội mũ phượng, khí chất đoan trang, tư thái cao quý chính là vợ cả Hoàng đế, Tần quốc hoàng hậu. Mà một vị khác bạch y cẩm bào thêu lên hoa tím, ngũ quan thanh lệ tuyệt mỹ, nữ tử ôn nhu như nước, nhìn trang phục của nàng, hẳn cũng là vị trí phi tử của Hoàng đế.
Sau lưng hoàng hậu còn theo một người, tướng mạo với Tần Cẩn Hạo có vài phần tương tự, nhưng lại càng giống hoàng hậu. Chỉ là trong ánh mắt mơ hồ lộ ra kiêu ngạo đã phá hủy phần di truyền từ hoàng hậu. Hắn vận hoàng y cẩm bào so với Đế bào nhạt hơn một chút, trên đầu long quan tượng trưng cho thân phận của hắn.
Lần này, không cần Mộ Liên Dung giải thích, Mộ Khinh Ca cũng có thể đoán được nam nhân này cũng là nhi tử Hoàng đế, hơn nữa còn là Thái tử, nhi tử của hoàng hậu.
"Chậc chậc, thật sự là khác biệt. Đều là nhi tử Hoàng đế, Hiền Vương lại giống như bị lãng quên, bị ném trong góc." Mộ Khinh Ca trong lòng cảm thán một câu. Nhưng lại không sinh ra bất kỳ tâm tư gì bênh vực kẻ yếu.
Trong số người đến, nàng cũng không nhìn thấy vị tiểu công chúa mà mình thấy buổi chiều kia. Nghĩ lại, nàng cũng hiểu, chỉ sợ dưới tuổi vị thành niên là không thể tới tham gia yến hội như vậy. Hoặc có thể là, bọn hắn được vị Hoàng đế bệ hạ mưu tính cho ý định nào khác?
Thu hồi tâm tư, Mộ Khinh Ca đứng bên người Mộ Hùng.
Chỉ là, Hoàng đế khoan thai đến chậm, nhưng không có nhập tọa, mà là dẫn chúng thần đứng tại nguyên chỗ, tựa hồ đang đợi cái gì.
Đột nhiên, không trung mờ ảo, một trận gió mạnh nổi lên.
Mọi người ngẩng đầu, đập vào mắt chính là vài đầu Tật Phong Long Báo dữ tợn uy phong, kéo một chiếc xe màu đen mà đến...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook