Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư
-
Chương 21: Tự ăn ác quả (3)
Edit: Emily Ton.
Nhưng giờ này khắc này, Thẩm Viêm Tiêu luôn bị nàng ta nhạo báng khi dễ trong một thời gian dài, lại đang đứng ở trước mặt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống nàng ta đang kêu la thảm thiết ở bên trong đống lửa.
Trong cặp mắt từ trước tới nay đều luôn ngây thơ vô tri, sớm đã rút hết đần độn của ngày xưa, chỉ còn lại một cái nhìn lạnh lùng khinh thường khiến Thẩm Gia Di cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Thẩm Viêm Tiêu an tĩnh đứng ở trước đống lửa, nhìn bộ dáng thê thảm của Thẩm Gia Di bị ngọn lửa cắn nuốt. Nàng hiểu rất rõ ngọn lửa như vậy căn bản không đủ để thiêu chết người tu luyện ma lực như Thẩm Gia Di, sẽ chỉ khiến nàng ta chịu một chút thương thế ngoài da. Vì thế nàng căn bản không cần lo lắng Thẩm Gia Di sẽ chết hay không, nàng chỉ cần đứng tại chỗ, lẳng lặng thưởng thức gương mặt vặn vẹo vì đau đớn kia.
Thẩm Gia Vĩ đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, cảm thấy có chút không thích hợp. Sau khi tiếng kêu thảm thiết quen thuộc phát ra càng lúc càng thê lương, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra có vấn đề, lập tức phá cửa phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng bị mở ra, hình ảnh Thẩm Gia Di đang giãy giụa ở bên trong ngọn lửa dẫn vào mi mắt, mà càng khiến cho Thẩm Gia Vĩ khiếp sợ, xác thật chính là Thẩm Viêm Tiêu đang đứng ở bên ngọn lửa, mặt mang theo mỉm cười.
"Gia Vĩ! Cứu ta!" Thẩm Gia Di bị mắc kẹt dưới tàn dư của bàn gỗ đã bị cháy, căn bản không thể nào thoát thân, ngọn lửa vô tình bỏng cháy thân hình nàng ta, sợ hãi lan tràn, nàng ta chỉ có thể cầu cứu đệ đệ mình.
Thẩm Gia Vĩ lúc này mới cuống quít hồi phục lại tinh thần, không có thời gian để cân nhắc về nụ cười tà ác xa lạ cực điểm trên khuôn mặt Thẩm Viêm Tiêu, vội vàng chạy ra ngoài cửa, đi tìm người cứu giúp.
Không bao lâu sau, Thẩm Nhạc đã mang theo một đám người chạy tới trong phòng Thẩm Viêm Tiêu. Sau mấy thùng nước, ngọn lửa rốt cuộc rút đi.
Trong khi đó, Thẩm Gia Di bị ngọn lửa tra tấn hồi lâu, sớm đã bởi vì kinh sợ và kiệt sức nên đã ngất đi.
Cùng tiến đến nơi này còn có Thẩm Phong và Thẩm Tư Vũ, bọn họ tiến đến hơi muộn một khắc, nhìn trong phòng hỗn độn, sắc mặt đều rất khó coi.
Thẩm Phong nhíu mày đứng trước cửa, nhìn Thẩm Nhạc mang vẻ mặt phẫn nộ đang ôm Thẩm Gia Di. Thẩm Phong còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tư Vũ bên người, đã bước đi về phía trước tới bên người Thẩm Viêm Tiêu, kéo nàng đến một bên, trên dưới kiểm tra trên người nàng có thương tích gì hay không.
"Thẩm Viêm Tiêu, ngươi đã làm chuyện tốt!" Thẩm Nhạc đau lòng nhìn nữ nhi trong lòng ngực, nếu không phải bởi vì có Thẩm Phong ở đây, chỉ sợ hắn sớm đã lao qua xé xác Thẩm Viêm Tiêu thành từng mảnh nhỏ.
Thẩm Tư Vũ bảo hộ Thẩm Viêm Tiêu ở sau người, nhìn về phía Thẩm Nhạc nói: "Nhị bá phụ sao có thể nó ra lời này? Việc này có liên quan gì với Tiêu Tiêu đâu."
"Sao lại không liên quan tới nàng? Gia Di bị thương ở trong phòng nàng, thực rõ ràng là nghiệt chủng này lòng mang ý xấu, muốn hãm hại Gia Di!" Cho dù Thẩm Phong suy nghĩ như thế nào chăng nữa, nhưng từ lúc bắt đầu Thẩm Nhạc đều không tin Thẩm Viêm Tiêu là một phế vật như vậy, sẽ là huyết mạch Chu Tước thế gia bọn họ.
Dưỡng phế vật như vậy ở Chu Tước thế gia chính là một sự sỉ nhục, hiện giờ nàng lại liên tiếp gây ra tai họa, hiện giờ người bị thương chính là nữ nhi nhà mình, hắn sao có thể bỏ qua cho nàng.
Con ngươi vẫn luôn ôn hoà của Thẩm Tư Vũ hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
"Đều câm mồm cho ta!" Thẩm Phong khẽ quát một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Nhạc nói không lựa lời một cái.
"Ta lặp lại lần nữa, nàng là hài tử của Thẩm Ngọc, nếu như còn có bất luận kẻ nào dám phê bình lung tung, tốt hơn hãy cút đi cho ta!"
Thẩm Nhạc chỉ có thể cắn chặt hàm răng, đè nén phẫn nộ trong lòng xuống nói: "Cha! Gia Di chính là thân cháu gái của ngài, hiện giờ đã bị phế vật này gây thương tích, chẳng lẽ ngài cứ mặc kệ vậy sao?!"
Giao tình? Thẩm Gia Di là cháu gái Thẩm Phong, nàng không phải hay sao? Thẩm Viêm Tiêu đứng ở phía sau Thẩm Tư Vũ, cười lạnh trong lòng
Nhưng giờ này khắc này, Thẩm Viêm Tiêu luôn bị nàng ta nhạo báng khi dễ trong một thời gian dài, lại đang đứng ở trước mặt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống nàng ta đang kêu la thảm thiết ở bên trong đống lửa.
Trong cặp mắt từ trước tới nay đều luôn ngây thơ vô tri, sớm đã rút hết đần độn của ngày xưa, chỉ còn lại một cái nhìn lạnh lùng khinh thường khiến Thẩm Gia Di cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Thẩm Viêm Tiêu an tĩnh đứng ở trước đống lửa, nhìn bộ dáng thê thảm của Thẩm Gia Di bị ngọn lửa cắn nuốt. Nàng hiểu rất rõ ngọn lửa như vậy căn bản không đủ để thiêu chết người tu luyện ma lực như Thẩm Gia Di, sẽ chỉ khiến nàng ta chịu một chút thương thế ngoài da. Vì thế nàng căn bản không cần lo lắng Thẩm Gia Di sẽ chết hay không, nàng chỉ cần đứng tại chỗ, lẳng lặng thưởng thức gương mặt vặn vẹo vì đau đớn kia.
Thẩm Gia Vĩ đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, cảm thấy có chút không thích hợp. Sau khi tiếng kêu thảm thiết quen thuộc phát ra càng lúc càng thê lương, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra có vấn đề, lập tức phá cửa phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng bị mở ra, hình ảnh Thẩm Gia Di đang giãy giụa ở bên trong ngọn lửa dẫn vào mi mắt, mà càng khiến cho Thẩm Gia Vĩ khiếp sợ, xác thật chính là Thẩm Viêm Tiêu đang đứng ở bên ngọn lửa, mặt mang theo mỉm cười.
"Gia Vĩ! Cứu ta!" Thẩm Gia Di bị mắc kẹt dưới tàn dư của bàn gỗ đã bị cháy, căn bản không thể nào thoát thân, ngọn lửa vô tình bỏng cháy thân hình nàng ta, sợ hãi lan tràn, nàng ta chỉ có thể cầu cứu đệ đệ mình.
Thẩm Gia Vĩ lúc này mới cuống quít hồi phục lại tinh thần, không có thời gian để cân nhắc về nụ cười tà ác xa lạ cực điểm trên khuôn mặt Thẩm Viêm Tiêu, vội vàng chạy ra ngoài cửa, đi tìm người cứu giúp.
Không bao lâu sau, Thẩm Nhạc đã mang theo một đám người chạy tới trong phòng Thẩm Viêm Tiêu. Sau mấy thùng nước, ngọn lửa rốt cuộc rút đi.
Trong khi đó, Thẩm Gia Di bị ngọn lửa tra tấn hồi lâu, sớm đã bởi vì kinh sợ và kiệt sức nên đã ngất đi.
Cùng tiến đến nơi này còn có Thẩm Phong và Thẩm Tư Vũ, bọn họ tiến đến hơi muộn một khắc, nhìn trong phòng hỗn độn, sắc mặt đều rất khó coi.
Thẩm Phong nhíu mày đứng trước cửa, nhìn Thẩm Nhạc mang vẻ mặt phẫn nộ đang ôm Thẩm Gia Di. Thẩm Phong còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tư Vũ bên người, đã bước đi về phía trước tới bên người Thẩm Viêm Tiêu, kéo nàng đến một bên, trên dưới kiểm tra trên người nàng có thương tích gì hay không.
"Thẩm Viêm Tiêu, ngươi đã làm chuyện tốt!" Thẩm Nhạc đau lòng nhìn nữ nhi trong lòng ngực, nếu không phải bởi vì có Thẩm Phong ở đây, chỉ sợ hắn sớm đã lao qua xé xác Thẩm Viêm Tiêu thành từng mảnh nhỏ.
Thẩm Tư Vũ bảo hộ Thẩm Viêm Tiêu ở sau người, nhìn về phía Thẩm Nhạc nói: "Nhị bá phụ sao có thể nó ra lời này? Việc này có liên quan gì với Tiêu Tiêu đâu."
"Sao lại không liên quan tới nàng? Gia Di bị thương ở trong phòng nàng, thực rõ ràng là nghiệt chủng này lòng mang ý xấu, muốn hãm hại Gia Di!" Cho dù Thẩm Phong suy nghĩ như thế nào chăng nữa, nhưng từ lúc bắt đầu Thẩm Nhạc đều không tin Thẩm Viêm Tiêu là một phế vật như vậy, sẽ là huyết mạch Chu Tước thế gia bọn họ.
Dưỡng phế vật như vậy ở Chu Tước thế gia chính là một sự sỉ nhục, hiện giờ nàng lại liên tiếp gây ra tai họa, hiện giờ người bị thương chính là nữ nhi nhà mình, hắn sao có thể bỏ qua cho nàng.
Con ngươi vẫn luôn ôn hoà của Thẩm Tư Vũ hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
"Đều câm mồm cho ta!" Thẩm Phong khẽ quát một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Nhạc nói không lựa lời một cái.
"Ta lặp lại lần nữa, nàng là hài tử của Thẩm Ngọc, nếu như còn có bất luận kẻ nào dám phê bình lung tung, tốt hơn hãy cút đi cho ta!"
Thẩm Nhạc chỉ có thể cắn chặt hàm răng, đè nén phẫn nộ trong lòng xuống nói: "Cha! Gia Di chính là thân cháu gái của ngài, hiện giờ đã bị phế vật này gây thương tích, chẳng lẽ ngài cứ mặc kệ vậy sao?!"
Giao tình? Thẩm Gia Di là cháu gái Thẩm Phong, nàng không phải hay sao? Thẩm Viêm Tiêu đứng ở phía sau Thẩm Tư Vũ, cười lạnh trong lòng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook