Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư
-
Chương 13: Quay về đỉnh (1)
Edit & Dịch: Emily Ton.
Không thể phủ nhận, Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ tự xưng là thiên phú không tệ, đặt ở trước mặt Thẩm Dật Phong chính là hai đống cặn bã. Huống chi, phụ thân Thẩm Dật Phong trước mắt là người con thứ hai được Thẩm Phong coi trọng nhất, cũng có khả năng nhất trở thành gia chủ đời sau của Chu Tước thế gia.
Thậm chí ngay cả Thẩm Nhạc, cũng không dám dễ dàng xé rách mặt với Thẩm Dật Phong.
"Gia gia, Thất muội đã 14 tuổi, nhưng tâm trí lại giống như hài đồng 4 tuổi hồn nhiên. Với tâm trí của nàng sao có thể thông minh như vậy, nắm lấy thời cơ khi nhóm thủ vệ rời đi, xâm nhập vào địa lao?" Thẩm Dật Phong mở miệng lanh lảnh nói: "Tôn tử tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm với Thất muội, nhưng cũng biết rằng Thất muội rất hiếm khi rời khỏi biệt viện, càng đừng nói đi vào một chỗ khác như địa lao trong phủ. Nếu nói Thất muội thật sự trong lúc vô tình đi đến lối vào địa lao, nhưng rất vừa khéo gặp được nhóm thủ vệ không có ở đó. Như vậy không khỏi quá mức trùng hợp."
Trời đất quay cuồng!
Thẩm Viêm Tiêu thành thật đứng tại chỗ, trong lòng lại bất ngờ vỗ tay tán dương Thẩm Dật Phong đột nhiên nhảy ra tuyệt chiêu! Với ký ức của nàng, Thẩm Dật Phong rất ít khi tiếp xúc với Thẩm Viêm Tiêu. Nhưng, trước mặt người khác hắn vẫn được xem như đối đãi có lễ vơi Thẩm Viêm Tiêu, không giống như những người khác trong Chu Tước thế gia đều luôn nặng nề trách móc đối Thẩm Viêm Tiêu. Bất quá, hai người thật sự chưa có giao tình gì, hiện tại hắn lại đột nhiên nhảy ra giải vây cho Thẩm Viêm Tiêu, thực sự khiến người phải mở rộng tầm mắt.
Thay vì nói rằng, Thẩm Dật Phong đang giúp nàng, chi bằng nói hắn chính là đang muốn kéo hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ xuống nước.
Thẩm Viêm Tiêu vui mừng vì được nhàn nhã, dù sao nàng là kẻ "ngu ngốc", bọn họ nói gì, nàng đều "nghe không hiểu". Nàng vui mừng cười, ai có thế làm gì nàng?
Kết quả là, Thẩm Viêm Tiêu tinh thần mạnh khỏe ngồi xuống chờ xem kịch vui, nhìn xem đấu tuồng sắp được trình diễn.
Quả nhiên, sau lời nói của Thẩm Dật Phong, đã khiến khuôn mặt Thẩm Nhạc trông rất khó coi. Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng đang cân nhắc đánh giá ra, phụ thân nhà mình lúc trước chính là có ý âm thầm bảo hộ bọn họ. Hận Thẩm Dật Phong đột nhiên nhảy ra đến nỗi ngứa hàm răng. Bọn họ vốn dĩ không có quan hệ tốt với Thẩm Dật Phong, hiện tại Thẩm Dật Phong lại nhảy ra nói những lời đó, bọn họ càng thêm âm thầm căm ghét.
Những lời Thẩm Dật Phong nói ra giống như một cái cầu chì, châm ngòi cho một sự nghi kỵ ở trong lòng mọi người.
Thẩm Phong trầm mặc nhìn khuôn mặt Thẩm Dật Phong mang theo ý cười, lại nhìn về phía Thẩm Nhạc đang rũ mày rũ mắt.
"Việc này, là ai làm không còn quan trọng nữa. Hôm nay ta triệu tập các ngươi tại đây, chính vì có chuyện quan trọng hơn muốn nói." Thẩm Phong chậm rãi mở miệng.
Thẩm Nhạc âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Viêm Tiêu, tên ngốc này chết sống hắn cũng mặc kệ, nhưng sự tình liên quan tới Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, sao hắn có thể để sự tình tiếp tục tiếp diễn.
Thẩm Dật Phong hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Rốt cuộc, tuy rằng hắn được Thẩm Phong coi trọng, nhưng bối phận của hắn chung quy vẫn là vãn bối của Thẩm Nhạc, không thể chống đối quá mức.
Chỉ có như thế? Đã kết thúc? Thẩm Viêm Tiêu âm thầm nhướng mày. Nàng vốn tưởng rằng lần này Thẩm Nhạc và Thẩm Dật Phong sẽ phải chiến đấu với nhau, không nghĩ tới hiện giờ không có gì phát triển như vậy. Thái độ của Thẩm Phong khiến người không thể nắm rõ. Ban đầu đã nói là hôm sẽ tới thẩm vấn nàng, nhưng nàng cũng không có chuyện gì? Hiện giờ lại nói việc này không quan trọng, đây là muốn hát bài gì?
Thẩm Viêm Tiêu nặng nề nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn chưa quên thân phận hiện giờ của mình, nàng chỉ lo giả ngây giả dại nhìn xem kịch vui, những điều khác, không có quan hệ gì với nàng.
Thẩm Phong dừng lại một chút sau đó nói: "Các ngươi đều nghĩ ta sẽ tức giận khi có người tự tiện xông vào cấm địa, nhưng các ngươi có biết, ma thú nhốt tại địa lao kia là giống loài nào?"
Không thể phủ nhận, Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ tự xưng là thiên phú không tệ, đặt ở trước mặt Thẩm Dật Phong chính là hai đống cặn bã. Huống chi, phụ thân Thẩm Dật Phong trước mắt là người con thứ hai được Thẩm Phong coi trọng nhất, cũng có khả năng nhất trở thành gia chủ đời sau của Chu Tước thế gia.
Thậm chí ngay cả Thẩm Nhạc, cũng không dám dễ dàng xé rách mặt với Thẩm Dật Phong.
"Gia gia, Thất muội đã 14 tuổi, nhưng tâm trí lại giống như hài đồng 4 tuổi hồn nhiên. Với tâm trí của nàng sao có thể thông minh như vậy, nắm lấy thời cơ khi nhóm thủ vệ rời đi, xâm nhập vào địa lao?" Thẩm Dật Phong mở miệng lanh lảnh nói: "Tôn tử tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm với Thất muội, nhưng cũng biết rằng Thất muội rất hiếm khi rời khỏi biệt viện, càng đừng nói đi vào một chỗ khác như địa lao trong phủ. Nếu nói Thất muội thật sự trong lúc vô tình đi đến lối vào địa lao, nhưng rất vừa khéo gặp được nhóm thủ vệ không có ở đó. Như vậy không khỏi quá mức trùng hợp."
Trời đất quay cuồng!
Thẩm Viêm Tiêu thành thật đứng tại chỗ, trong lòng lại bất ngờ vỗ tay tán dương Thẩm Dật Phong đột nhiên nhảy ra tuyệt chiêu! Với ký ức của nàng, Thẩm Dật Phong rất ít khi tiếp xúc với Thẩm Viêm Tiêu. Nhưng, trước mặt người khác hắn vẫn được xem như đối đãi có lễ vơi Thẩm Viêm Tiêu, không giống như những người khác trong Chu Tước thế gia đều luôn nặng nề trách móc đối Thẩm Viêm Tiêu. Bất quá, hai người thật sự chưa có giao tình gì, hiện tại hắn lại đột nhiên nhảy ra giải vây cho Thẩm Viêm Tiêu, thực sự khiến người phải mở rộng tầm mắt.
Thay vì nói rằng, Thẩm Dật Phong đang giúp nàng, chi bằng nói hắn chính là đang muốn kéo hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ xuống nước.
Thẩm Viêm Tiêu vui mừng vì được nhàn nhã, dù sao nàng là kẻ "ngu ngốc", bọn họ nói gì, nàng đều "nghe không hiểu". Nàng vui mừng cười, ai có thế làm gì nàng?
Kết quả là, Thẩm Viêm Tiêu tinh thần mạnh khỏe ngồi xuống chờ xem kịch vui, nhìn xem đấu tuồng sắp được trình diễn.
Quả nhiên, sau lời nói của Thẩm Dật Phong, đã khiến khuôn mặt Thẩm Nhạc trông rất khó coi. Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng đang cân nhắc đánh giá ra, phụ thân nhà mình lúc trước chính là có ý âm thầm bảo hộ bọn họ. Hận Thẩm Dật Phong đột nhiên nhảy ra đến nỗi ngứa hàm răng. Bọn họ vốn dĩ không có quan hệ tốt với Thẩm Dật Phong, hiện tại Thẩm Dật Phong lại nhảy ra nói những lời đó, bọn họ càng thêm âm thầm căm ghét.
Những lời Thẩm Dật Phong nói ra giống như một cái cầu chì, châm ngòi cho một sự nghi kỵ ở trong lòng mọi người.
Thẩm Phong trầm mặc nhìn khuôn mặt Thẩm Dật Phong mang theo ý cười, lại nhìn về phía Thẩm Nhạc đang rũ mày rũ mắt.
"Việc này, là ai làm không còn quan trọng nữa. Hôm nay ta triệu tập các ngươi tại đây, chính vì có chuyện quan trọng hơn muốn nói." Thẩm Phong chậm rãi mở miệng.
Thẩm Nhạc âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Viêm Tiêu, tên ngốc này chết sống hắn cũng mặc kệ, nhưng sự tình liên quan tới Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, sao hắn có thể để sự tình tiếp tục tiếp diễn.
Thẩm Dật Phong hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Rốt cuộc, tuy rằng hắn được Thẩm Phong coi trọng, nhưng bối phận của hắn chung quy vẫn là vãn bối của Thẩm Nhạc, không thể chống đối quá mức.
Chỉ có như thế? Đã kết thúc? Thẩm Viêm Tiêu âm thầm nhướng mày. Nàng vốn tưởng rằng lần này Thẩm Nhạc và Thẩm Dật Phong sẽ phải chiến đấu với nhau, không nghĩ tới hiện giờ không có gì phát triển như vậy. Thái độ của Thẩm Phong khiến người không thể nắm rõ. Ban đầu đã nói là hôm sẽ tới thẩm vấn nàng, nhưng nàng cũng không có chuyện gì? Hiện giờ lại nói việc này không quan trọng, đây là muốn hát bài gì?
Thẩm Viêm Tiêu nặng nề nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn chưa quên thân phận hiện giờ của mình, nàng chỉ lo giả ngây giả dại nhìn xem kịch vui, những điều khác, không có quan hệ gì với nàng.
Thẩm Phong dừng lại một chút sau đó nói: "Các ngươi đều nghĩ ta sẽ tức giận khi có người tự tiện xông vào cấm địa, nhưng các ngươi có biết, ma thú nhốt tại địa lao kia là giống loài nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook