Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư
-
Chương 11: Đại nghĩa diệt thân (2)
Editor: Yi Chou
Dịch & Beta: Emily Ton.
"Ngày đó đến tột cùng là chuyện xảy ra thế nào? Các ngươi dám để người đi vào địa lao, đặt quy củ vào nơi nào?!" Dò hỏi loại việc nhỏ thế này, Thẩm Lăng cũng không dám làm phiền Thẩm Phong, hắn dùng tài hùng biện của mình, trực tiếp nghiêm khắc mở miệng chất vấn.
Ba gã thủ vệ cũng biết việc này không hề đơn giản, chỉ có thể âm thầm thận trọng.
"Ngày đó thuộc hạ không phải cố ý để Thất tiểu thư đi vào địa lao, chỉ vì khi Thất tiểu thư lẻn vào địa lao, bọn thuộc hạ đều không ở tại lối vào địa lao." Một người thị vệ rất cẩn thận trả lời.
"Không ở lối vào địa lao? Vậy các ngươi đã ở nơi nào? Chẳng lẽ các ngươi không biết, lúc thủ vệ địa lao, bất luận thị vệ nào thủ vệ cũng đều không được tự tiện rời đi hay sao?!" Thẩm Lăng tức giận hỏi.
Địa lao giam giữ ma thú là cấm địa của Chu Tước thế gia, thị vệ thủ vệ ở nơi đó chẳng những phải phòng ngừa người Chu Tước thế gia tự tiện tiến vào, càng phải phòng bị người bên ngoài tộc có tâm lẻn vào địa lao tiến hành quấy phá. Thủ vệ tự tiện rời đi, đây căn bản là rời bỏ nhiệm vụ!
Nhóm thủ vệ tự biết tội mình khó thoát, chỉ có thể ngăn lại nói: "Là do thuộc hạ sơ ý, chỉ vì ngày đó Ngũ tiểu thư và Lục thiếu gia nói có chuyện gấp muốn tìm thuộc hạ hỗ trợ, bọn thuộc hạ lúc này mới......"
Những lời của nhóm thủ vệ vừa mới nói ra, toàn bộ ốc chủ trở nên an tĩnh dị thường, ánh mắt mọi người ở trong nháy mắt đều chuyển dời đến trên người hai người Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ.
Hai thiếu niên vốn có tật giật mình, lúc này càng giống như chim sợ cành cong, mặt đầy hoảng loạn.
"Có việc này sao?" Thẩm Phong hiếm khi mở miệng dò hỏi, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người hai tỷ đệ còn đang kinh hoảng.
"Gia......" Thẩm Gia Di hoảng loạn muốn mở miệng cãi lại, nhưng lại không biết phải nói như thế nào mới đúng.
Thẩm Gia Vĩ càng không có ý kiến, cúi thấp đầu như một con đà điểu.
Đúng vào giờ phút này, Thẩm Nhạc vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng đứng lên, cung kính nói với Thẩm Phong: "Bẩm gia chủ, hai đứa nhỏ này một tháng nữa sẽ tròn 16 tuổi, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tin tức về ma thú. Ngày đó hai tiểu tử bất hiếu này vốn định đi tìm Ngũ đệ để dò hỏi về sự tình ma thú, nhưng tình cờ Ngũ đệ đã ra khỏi cửa. Có thể vì như vậy, trong lúc tuyệt vọng đã làm phiền bọn thị vệ thủ vệ địa lao. Không nghĩ rằng, vì chuyện này đã khiến người khác thừa dịp có cơ hội, tự tiện xông vào địa lao, dẫn đến sai lầm nghiêm trọng, còn thỉnh gia chủ nghiêm trị!"
Thẩm Nhạc thẳng thắn cương trực mở miệng thỉnh tội thay hai đứa nhỏ nhà mình, điều này khiến cho sắc mặt Thẩm Phong hơi hòa hoãn lại một chút.
Nhưng thật ra trên mặt Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ đã không còn chút máu. Họn họ vốn đang trông cậy vào mình phụ thân có thể giúp bọn họ giải vây, nào biết được hắn một khi mở miệng đã chủ động thỉnh tội giúp bọn họ!
Người cha vì đại nghĩa diệt thân, có cần không nhận thân như vậy hay không?!
Trong ốc chủ, mọi người đều thấy hành động vì đại nghĩa diệt thân của Thẩm Nhạc mà cảm thán không thôi, đối với lý do thoái thác của Thẩm Nhạc cũng tin vài phần.
Ở trên đại lục Quang Minh, phàm là thiếu niên đến năm 16 tuổi, đều phải tiến hành một lễ trưởng thành đặc biệt. Vào ngày ngày lễ trưởng thành này, bọn họ có thể có được ma thú trung thành nhất cả đời này của mình! Cho nên đối với việc Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cố gắng tìm người có thể giúp bọn họ vượt qua khủng hoảng này, cũng có thể bỏ qua. Xét cho cùng, việc này đối với bất luận một người nào cũng đều là chuyện cực kỳ quan trọng.
Ở trong thế giới này, đấu khí và ma pháp của một người đều thuộc về tu vi tự thân, mà ma thú lại là đồng bọn chiến đấu cùng với bọn họ. Nếu một người bất lực trong đấu khí hoặc là tu luyện ma pháp, vậy thì bọn họ có thể tìm được cơ hộ
Dịch & Beta: Emily Ton.
"Ngày đó đến tột cùng là chuyện xảy ra thế nào? Các ngươi dám để người đi vào địa lao, đặt quy củ vào nơi nào?!" Dò hỏi loại việc nhỏ thế này, Thẩm Lăng cũng không dám làm phiền Thẩm Phong, hắn dùng tài hùng biện của mình, trực tiếp nghiêm khắc mở miệng chất vấn.
Ba gã thủ vệ cũng biết việc này không hề đơn giản, chỉ có thể âm thầm thận trọng.
"Ngày đó thuộc hạ không phải cố ý để Thất tiểu thư đi vào địa lao, chỉ vì khi Thất tiểu thư lẻn vào địa lao, bọn thuộc hạ đều không ở tại lối vào địa lao." Một người thị vệ rất cẩn thận trả lời.
"Không ở lối vào địa lao? Vậy các ngươi đã ở nơi nào? Chẳng lẽ các ngươi không biết, lúc thủ vệ địa lao, bất luận thị vệ nào thủ vệ cũng đều không được tự tiện rời đi hay sao?!" Thẩm Lăng tức giận hỏi.
Địa lao giam giữ ma thú là cấm địa của Chu Tước thế gia, thị vệ thủ vệ ở nơi đó chẳng những phải phòng ngừa người Chu Tước thế gia tự tiện tiến vào, càng phải phòng bị người bên ngoài tộc có tâm lẻn vào địa lao tiến hành quấy phá. Thủ vệ tự tiện rời đi, đây căn bản là rời bỏ nhiệm vụ!
Nhóm thủ vệ tự biết tội mình khó thoát, chỉ có thể ngăn lại nói: "Là do thuộc hạ sơ ý, chỉ vì ngày đó Ngũ tiểu thư và Lục thiếu gia nói có chuyện gấp muốn tìm thuộc hạ hỗ trợ, bọn thuộc hạ lúc này mới......"
Những lời của nhóm thủ vệ vừa mới nói ra, toàn bộ ốc chủ trở nên an tĩnh dị thường, ánh mắt mọi người ở trong nháy mắt đều chuyển dời đến trên người hai người Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ.
Hai thiếu niên vốn có tật giật mình, lúc này càng giống như chim sợ cành cong, mặt đầy hoảng loạn.
"Có việc này sao?" Thẩm Phong hiếm khi mở miệng dò hỏi, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người hai tỷ đệ còn đang kinh hoảng.
"Gia......" Thẩm Gia Di hoảng loạn muốn mở miệng cãi lại, nhưng lại không biết phải nói như thế nào mới đúng.
Thẩm Gia Vĩ càng không có ý kiến, cúi thấp đầu như một con đà điểu.
Đúng vào giờ phút này, Thẩm Nhạc vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng đứng lên, cung kính nói với Thẩm Phong: "Bẩm gia chủ, hai đứa nhỏ này một tháng nữa sẽ tròn 16 tuổi, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tin tức về ma thú. Ngày đó hai tiểu tử bất hiếu này vốn định đi tìm Ngũ đệ để dò hỏi về sự tình ma thú, nhưng tình cờ Ngũ đệ đã ra khỏi cửa. Có thể vì như vậy, trong lúc tuyệt vọng đã làm phiền bọn thị vệ thủ vệ địa lao. Không nghĩ rằng, vì chuyện này đã khiến người khác thừa dịp có cơ hội, tự tiện xông vào địa lao, dẫn đến sai lầm nghiêm trọng, còn thỉnh gia chủ nghiêm trị!"
Thẩm Nhạc thẳng thắn cương trực mở miệng thỉnh tội thay hai đứa nhỏ nhà mình, điều này khiến cho sắc mặt Thẩm Phong hơi hòa hoãn lại một chút.
Nhưng thật ra trên mặt Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ đã không còn chút máu. Họn họ vốn đang trông cậy vào mình phụ thân có thể giúp bọn họ giải vây, nào biết được hắn một khi mở miệng đã chủ động thỉnh tội giúp bọn họ!
Người cha vì đại nghĩa diệt thân, có cần không nhận thân như vậy hay không?!
Trong ốc chủ, mọi người đều thấy hành động vì đại nghĩa diệt thân của Thẩm Nhạc mà cảm thán không thôi, đối với lý do thoái thác của Thẩm Nhạc cũng tin vài phần.
Ở trên đại lục Quang Minh, phàm là thiếu niên đến năm 16 tuổi, đều phải tiến hành một lễ trưởng thành đặc biệt. Vào ngày ngày lễ trưởng thành này, bọn họ có thể có được ma thú trung thành nhất cả đời này của mình! Cho nên đối với việc Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cố gắng tìm người có thể giúp bọn họ vượt qua khủng hoảng này, cũng có thể bỏ qua. Xét cho cùng, việc này đối với bất luận một người nào cũng đều là chuyện cực kỳ quan trọng.
Ở trong thế giới này, đấu khí và ma pháp của một người đều thuộc về tu vi tự thân, mà ma thú lại là đồng bọn chiến đấu cùng với bọn họ. Nếu một người bất lực trong đấu khí hoặc là tu luyện ma pháp, vậy thì bọn họ có thể tìm được cơ hộ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook