Tuyệt Thế Luyện Đan Sư: Hoàn Khố Cửu Tiểu Thư
-
45: Năm Tiểu Người Giấy
Quý Phong Yên cười tủm tỉm nhìn lão bản quỳ gối trước mặt, biểu tình cực kỳ ngoan ngoãn.
“Ngươi có chuyện muốn nói?” Quý Phong Yên nói.
Lão bản miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có đôi mắt có thể chớp, nghe được lời Quý Phong Yên, hắn lập tức điên cuồng nháy mắt.
“Đáng tiếc ta không muốn nghe.
” Quý Phong Yên khóe miệng hơi hơi giơ lên, nàng đứng lên, trực tiếp lướt qua lão bản, đi về hướng khối U Mộng thạch đã được khai xong, kích thước của nó cực kì lớn, quanh thân lượng lờ linh khí nồng đậm, chỉ thoáng tới gần, khiến cho nội đan trong cơ thể Quý Phong Yên ngo ngoe nhảy nhót.
Nàng vươn tay, sờ sờ bề mặt bóng loáng U Mộng thạch, đem năm tiểu người giấy sớm chuẩn bị tốt ném đến bên dưới U Mộng thạch, các tiểu người giấy như có sinh mệnh, chợt từ mặt đất đứng lên, phân biệt đứng tại năm vị trí xung quanh U Mộng thạch, năm tiểu người giấy thân hình mỏng mảnh đem U Mộng thạch nặng ngàn cân trực tiếp nâng lên!Năm quỷ vận tài, đây là pháp thuật sơ đẳng Quý Phong Yên từng được học, lúc này nàng cải biến một chút, chớ có nói này U Mộng thạch nặng ngàn cân, đồ vật nàng gấp mười lần, chỉ cần năm tiểu người giấy này, cũng đều có thể dễ dàng di chuyển.
(Quỷ vận tài: tiểu người giấy vận chuyển tài vật)Lão bản quỳ gối một bên, trơ mắt nhìn một màn quỷ dị phát sinh, đôi mắt thiếu chút nữa từ tròng mắt trừng rớt xuống!Quý Phong Yên phảng phất cảm giác được tầm mắt của hắn, hơi hơi quay đầu, đối với hắn hiển lộ một mạt quỷ dị tươi cười, bàn tay chợt vung lên, một đạo sương mù bao phủ lấy U Mộng thạch, bao gồm cả năm cái tiểu người giấy, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh trước mắt lão bản.
Lão bản đã sợ tới mức cả người phát run, nếu không phải cơ thể không chịu khống chế, chỉ sợ hắn đã sớm sợ tới mức hai chân nhũn ra quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng dậy.
Nha đầu này rốt cuộc là quái vật từ nơi nào tới!“Hiện tại, vật quy nguyên chủ, bất quá…… Đối với người dám tùy tiện nhìn trộm đồ vật của ta, nho nhỏ trừng phạt vẫn là không thể thiếu được.
” Quý Phong Yên không chút để ý đi đến trước mặt lão bản, trên mặt lão bản đã không còn huyết sắc, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ào ào, đôi mắt tràn ngập sợ hãi cùng khẩn trương.
Quý Phong Yên vỗ vỗ gương mặt to béo của hắn, cười tủm tỉm nói: “Đầu óc này, không phân biệt thị phi phải trái, lưu giữ nó cũng vô dụng, ngươi nói có phải hay không?”Lão bản run đến mau ngất đi rồi, nhưng lại không thể làm được cái gì.
lHiện tại rốt cuộc hắn mới ý thức được, việc Tô Linh Sanh thình lình quỳ xuống, là chuyện như thế nào!Bất quá đáng tiếc, trong thiên hạ, chưa bao giờ tồn tại thuốc hối hận.
Tay Quý Phong Yên dừng ở đỉnh đầu lão bản, một chuỗi chú văn khó hiểu từ trong miệng tràn ra, chỉ thấy, cả người lão bản đột nhiên run lên, cảm thấy một cổ nhiệt khí từ trên đầu hắn bị rút ra, toàn thân khó chịu nói không nên lời.
Quý Phong Yên thu hồi tay, trên bàn tay vẫn như cũ trống không, chỉ là, nàng liếc nhìn lão bản một cái, cười tủm tỉm nghiêng ngang đẩy cửa ra người, càng quỷ dị chính là, mọi người đang bận rộn bên ngoài, không một ai phát giác sự tình dị thường, vẫn như cũ tiếp tục bận rộn sự tình trên tay, khóe mắt không không liếc nhìn lão bản một cái.
Lão bản chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa dần bị đóng lại, nội tâm theo đó tràn ngập sợ hãi!Kẽo kẹt……Đại môn hoàn toàn đóng cửa.
Quý Phong Yên mang theo U Mộng thạch phía sau, không coi ai ra gì từ hậu viện trong cửa hàng đi ra, giống như lúc nàng tới, không có bất kỳ ai phát hiện thân ảnh của nàng.
Hết thảy, thật giống như, chưa bao giờ phát sinh bất kỳ sự tình gì…….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook