Tuyệt Thế Kiếm Thần
-
Chương 159: Chân Bảo Môn Chân Truyền
- Tên tiểu tử kia, để mạng lại!
- Đúng là tự tìm đường chết, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi biết đắc tội với gia gia ta đây sẽ có kết cục như thế nào.
- Giết hắn.
Trong chốc lát, có mấy tiếng gầm vang lên, các võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong động thủ, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí, xông lên công kích Lâm Thần.
Lâm Thần cười một tiếng.
Mấy người này tuy rằng tu vi đều cao hơn hắn, đều là võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, nhưng lúc này Lâm Thần đã không còn là Lâm Thần của mấy tháng trước nữa rồi, thực lực của hắn tăng mạnh, tu vi đã đạt tới Thiên Cương cảnh sơ kỳ, đối đầu với sự công kích của mấy người này, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy sợ hãi.
Cơ thể Lâm Thần bắt đầu động đậy, trên người lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng màu đồng cổ, cùng lúc đó thân thể của hắn đột nhiên bước lên phía trước một bước, cùng một lúc đối đối đầu với vài tên võ giả có tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, hắn không những không e sợ lùi lại mà còn chủ động tiến lên, chủ động đón lấy sự công kích của bọn chúng.
Hắc Sắc trường côn ở phía trước đang điên cuồng múa võ, hóa thành từng luồng từng luồng hắc quang rực rỡ vô cùng...
Hàng Ma!
Phục Ma Kiếm Quyết thức thứ nhất: Hàng Ma!
Ào!
Lâm Thần gầm nhẹ một tiếng, Hắc Sắc trường côn trong tay hắn đột nhiên hạ xuống, cùng lúc đó, một tiếng rống giận dữ vô cùng lớn vang lên, ở bên trên Hắc Sắc trường côn là một con Cự Mãng thân hình khổng lồ, thoắt ẩn thoắt hiện, con Cự Mãng này toát lên khí thế khiến người ta phải khiếp sợ, cái miệng nó mở ra lớn như chậu máu, hướng miệng về phía trước để cắn.
Mấy võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong bị Cự Mãng dọa khiến cho sợ giật bắn người lên, mặt ai nấy đều biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ.
Ầm ầm ầm ầm...
Mấy thanh âm ầm ầm vang lên, liền nhìn thấy mấy tên võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong kia cùng nhau công kích nhắm vào Cự Mãng, mặc dù liên tiếp bị công kích nhưng Cự Mãng vẫn cứ nằm im, không hề động đậy chút nào.
Còn nét mặt mấy tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong kia đều biến sắc, trong đó hai tên võ giả đối diện trực tiếp với Cự Mãng miệng đều bị phun ra một ngụm máu tươi, càng là há mồm trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề bị hất bắn ra ngoài.
- Không thể như thế được!
Còn sót lại mấy tên vỏ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, ai nấy đều lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt từng người đều khiếp sợ nhìn Lâm Thần.
Mấy tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong đó đồng thời tấn công Lâm Thần, nhưng không những bị Lâm Thần chỉ dùng một chiêu đã khiến chúng phải khiếp sợ, mà lại còn đả thương hai người của bọn chúng, thực lực này...
Bọn họ vốn dĩ không cùng đẳng cấp với hắn.
- Chẳng có gì là không thể cả.
Lâm Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ đó, sắc mặt của hắn có chút hơi đỏ lên, mấy người này dù sao cũng là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng Lâm Thần triển khai Phục Ma Kiếm Quyết thức thứ nhất - Hàng Ma chặn lại được sự tấn công của bọn họ, nhưng lực chấn động phản lại quá mạnh cũng khiến Lâm Thần cảm thấy có chút không chịu nổi.
Võ giả bốn phía còn lại đều ngây người nhìn Lâm Thần, trong ánh mắt đều thể hiện sự không thể tin nổi. Thừa dịp những người này còn đang sững sờ, bước chân Lâm Thần khẽ động, sử dụng Thanh Vân bộ pháp hướng về phía con đường sâu hun hút chạy như điên.
Đám võ giả này số lượng quá đông, trong tình cảnh khó khăn thế này, Lâm Thần cần phải giảm xung đột được càng nhiều càng tốt.
Tốc độ Lâm Thần rất nhanh, đợi đến khi mọi người nhận thức được tình hình thì bóng dáng Lâm Thần đã biến mất không còn tăm hơi, bằng tốc độ như vậy của Lâm Thần, bọn họ muốn đuổi kịp hắn sẽ là vô cùng khó khăn. Huống chi, bây giờ chắc cũng không có người nào dám đi truy đuổi Lâm Thần.
Có thể đồng thời ngăn cản mấy võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong công kích, mà còn thuận thế đả thương được hai tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lực như vậy cho dù bọn họ mười mấy người đồng thời đuổi theo Lâm Thần, chỉ sợ cũng đừng hòng cản lại được Lâm Thần.
Rất nhiều võ giả nhìn nhau, vẻ mặt vẫn cứ vô cùng khiếp sợ...
Trong bóng tối, Lâm Thần giống như quỷ mị nhanh chóng đi về phía trước.
Nơi sâu xa này là di tích Chân Bảo Môn, do võ giả đến nơi này tương đối ít, các loại cơ quan bẫy ở đó và cả người rối đều chưa bị loại bỏ, bởi vậy Lâm Thần hầu như đến mỗi đoạn, đều sẽ gặp phải cơ quan bẫy Chân Bảo Môn, hoặc là bị người rối tập kích.
Mà nơi này xuất hiện những loại cơ quan bẫy, người rối so với những thứ mà Lâm Thần từng gặp phải ở phía bên ngoài nguy hiểm hơn rất nhiều.
Lâm Thần đi lại rất vất vả.
Loáng một cái, mấy ngày đã trôi qua.
Mấy ngày qua, Lâm Thần gặp đủ các loại nguy hiểm, may mà có linh hồn lực sớm phát hiện ra bẫy, nếu như đổi lại là những võ giả khác, e rằng chưa đến được đây đã bị các loại cơ quan, người rối chém giết.
Mấy ngày qua này, Lâm Thần còn gặp được không ít võ giả chết trong trạng thái vô cùng thảm khốc vì tranh cướp một loại bảo vật nào đó mà chém giết lẫn nhau, hoặc là bị cơ quan bắn giết mà chết.
Quan trọng hơn là liên tục mấy ngày nay, Lâm Thần vẫn chưa thể tìm được Thiên Tàn Minh Tinh.
Thiên Tàn Minh Tinh là một trong vật liệu chủ yếu để luyện chế chân khí, là loại bảo thạch cực kỳ trân quý, Lâm Thần muốn luyện chế mặc dù chỉ là bán Chân khí nhưng vẫn cần phải có không ít Thiên Tàn Minh Tinh.
Không tìm được Thiên Tàn Minh Tinh, Lâm Thần chắc chắn sẽ không chịu trở về!
- Đi vào di tích Chân Bảo Môn sâu như vậy mà vẫn chưa tìm được Thiên Tàn Minh Tinh, xem ra cần phải vào sâu hơn một chuyến.
Lâm Thần tự nói một tiếng.
Cứ thế tiếp tục đi về phía trước.
Mà đi lên trước nữa, chính là nơi sâu nhất của Chân Bảo Môn, mà những nguy hiểm trong nơi sâu nhất của di tích này so với bên ngoài Chân Bảo Môn cao hơn gấp mấy lần. Phần lớn võ giả đi tới đây đều sẽ dừng lại, không dám tiếp tục đi về phía trước.
Cũng trong lúc đó, ở nơi sâu nhất của di tích Chân Bảo Môn có mấy chục tên mặc áo giáp màu đen là Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành, tay cầm đao, ba người một tổ nhanh chóng hành quân.
Bọn họ đi trên đoạn đường này hễ nhìn thấy võ giả, không bị bọn họ trục xuất thì sẽ bị chém giết. Mà võ giả bị chém chết, sẽ bị bọn chúng chiếm đoạt toàn bộ nạp giới của bọn họ.
Những Hắc Giáp Vệ này đối với Tội Ác Chi Thành trung thành tuyệt đối, bọn họ đạt được nạp giới cũng sẽ không một mình độc chiếm, mà là lựa chọn trở về mặt đất, đưa lên cấp trên.
Phía bên này, sâu trong di tích Chân Bảo Môn, Lâm Thần đi qua quảng trường trước. Quảng trường này là một trong những khu nghỉ ngơi an toàn của võ giả ở trong di tích Chân Bảo Môn, đương nhiên, độ an toàn của khu chỉ nằm ở giới hạn với việc không có nguy hiểm của các cơ quan bẫy hay người rối, giờ khắc này trên quảng trường vẫn có mấy chục võ giả đang nghỉ ngơi,
Bỗng nhiên, từ con đường phía sau quảng trường có ba bóng người xông thẳng ra. Hai tên là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, một tên Thiên Cương cảnh hậu kỳ.
Phía trước là người cầm đầu có tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, khoảng chừng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ áo bào hoa lệ, trên mặt của hắn mang theo một nụ cười làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thân thiện.
Còn phía sau hắn lại là hai người trung niên, một người là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kì mặc áo bào đen vẻ mặt lạnh lùng, người còn lại là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong mặc áo giáp đen, tay cầm đại đao vẻ mặt lạnh lẽo.
Người trung niên tu vi chỉ là Thiên Cương cảnh hậu kỳ nhưng khí thế toát ra trên người hắn đều cường đại hơn so với rất nhiều võ giả tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ ở trên quảng trường, rõ ràng cũng là hạng người có thực lực siêu cường.
Nhìn thấy ba người này đi tới, không ít võ giả trên quảng trường lập tức từ đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn ba người họ không chút thiện cảm.
- Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành? Bọn họ tới nơi này làm gì?
- Hừ, quan tâm bọn họ làm gì, khi còn ở Tội Ác Chi Thành, những Hắc Giáp Vệ này hung hăng cực kỳ. Ở đây, bọn họ tốt nhất là chớ có động đến ta, bằng không ta sẽ cho chúng biết tay.
Ba người này, chính là Hoa Vô Phong, tên đầy tớ trung niên Mạc Phong và thống lĩnh của Hắc Giáp Vệ.
Thống Lĩnh của Hắc Giáp Vệ qua trang phục trên người rất dễ dàng nhận ra thân phận của hắn, bởi vậy võ giả trên quảng trường trong phút chốc liền nhận ra lai lịch của ba người này, nhưng đối với thân phận của Hoa Vô Phong và tên đầy tớ trung niên Mạc Phong bọn họ không thể biết được.
Hoa Vô Phong là con trai thành chủ của Tội Ác Chi Thành, tư chất thông minh, mới có khoảng hai mươi tuổi đã là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, cho dù tất cả đệ tử của các tông môn lớn ở Nhạn Nam vực so tài với hắn, cũng mấy ai sánh bằng.
Ở Tội Ác Chi Thành, Hoa Vô Phong thường xuyên bế quan khổ tu rất ít lộ diện, những võ giả này chưa từng thấy Hoa Vô Phong, nên cũng không thể nào nhận ra thân phận của hắn. Hoa Vô Phong tuy rằng mang vẻ mặt cười thân thiện, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một luồng sát khí khiến cho không ít võ giả cảm thấy bất an.
- Thiếu chủ, chúng ta đã tiến vào sâu trong di tích Chân Bảo Môn rồi.
Tên đầy tớ trung niên quan sát quảng trường một lát, thấp giọng nói với Hoa Vô Phong.
Nghe xong, Hoa Vô Phong nhàn nhạt gật đầu một cái. Thấy vậy, người trung niên kia tiếp tục nói:
- Thiếu chủ, vậy thì những người trên quảng trường này...
Hoa Vô Phong theo ánh mắt người trung niên, liếc mắt nhìn về phía quảng trường nơi tập trung đông đảo võ giả, sau đó hắn khẽ lắc đầu nói rằng:
- Lại truyền lệnh, dẫn trăm tên Hắc Giáp Vệ tinh anh tiến vào sâu trong di tích Chân Bảo Môn, trục xuất những người này toàn bộ.
- Vâng, thiếu chủ.
Trăm người Hắc Giáp Vệ tinh anh, chính là trăm tên Hắc Giáp Vệ tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ! Hắc Giáp Vệ thực lực mạnh mẽ, trăm người đó toàn là ngững người tài giỏi, toàn bộ hội tụ hợp lại cùng nhau cho dù là gặp phải mấy chục tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, bọn họ cũng sẽ không bị lép vế.
Tên đầy tớ trung niên cung kính trả lời, nói xong, hắn xoay tay một cái, lấy ra một khối thạch đưa sau đó hắn dùng lực chạm một cái, khối đá truyền tin kia lập tức bị bóp nát.
Nếu là ra ngoài để thi hành nhiệm vụ, trong lúc để liên lạc với nhau, Hắc Giáp Vệ cực kỳ nghiêm ngặt trong việc sử dụng đá truyền tin. Ví dụ như yêu cầu sự trợ giúp trăm người Hắc Giáp Vệ tinh anh, thì phải sử dụng đá truyền tin cho trăm người, hay ví dụ như cầu cứu, thì phải sử dụng đá truyền tin gặp phải cường địch, nói tóm lại, Hắc Giáp Vệ sử dụng đá truyền tin, mỗi một loại tin tức khác nhau, quy cách đều là không giống nhau.
Làm xong việc này, người trung niên lại tiếp tục lấy ra một cái bản đồ da thú, quan sát vị trí của bọn họ trên bản đồ xong, người trung niên nói rằng:
- Thiếu chủ, dựa theo bản đồ, chúng ta chỉ cần đi về phía trước hai, ba ngày nữa là có thể đi vào chỗ sâu nhất của di tích Chân Bảo Môn. Vị trí của bảo vật theo như trên bản đồ, chính là nơi sâu nhất của di tích Chân Bảo Môn...
Hoa Vô Phong cười một tiếng, gật đầu nói:
- Chỉ có mấy ngày là đến sao? Rất tốt, chỉ cần tìm được Chân Bảo Môn chân truyền, tất cả mọi người đều được trọng thưởng!
Người trung niên trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, cung kính nói rằng:
- Đa tạ Thiếu chủ!
Hơi gật đầu, Hoa Vô Phong động đậy thân thể, hướng về con đường trên bản đồ chỉ thị mà đi. Người trung niên và thống lĩnh Hắc Giáp Vệ trầm mặc thấy vậy, cũng một trước một sau xuất hiện ngay sau Hoa Vô Phong, cẩn thận cảnh giác bảo vệ Hoa Vô Phong.
Sau khi ba người bọn họ rời đi, không ít võ giả tu vi thấp trên quảng trường không khỏi thở nhẹ một hơi, từ trên người Hoa Vô Phong bọn họ cảm nhận được lực áp bức vô cùng lớn, bọn họ khi nãy vẫn còn là ở khoảng cách khá xa với Hoa Vô Phong, nếu là ở khoảng cách gần đối mặt với Hoa Vô Phong, e rằng những võ giả này sẽ không kìm được chính mình mà bị thần phục.
Còn lại những võ giả có tu vi cao và thực lực tốt hơn trên quảng trường, đều mang vẻ mặt căm ghét nhìn đám người Hoa Vô Phong, phần lớn các võ giả đều vô cùng có ác cảm với Hắc Giáp Vệ.
- Đúng là tự tìm đường chết, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi biết đắc tội với gia gia ta đây sẽ có kết cục như thế nào.
- Giết hắn.
Trong chốc lát, có mấy tiếng gầm vang lên, các võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong động thủ, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí, xông lên công kích Lâm Thần.
Lâm Thần cười một tiếng.
Mấy người này tuy rằng tu vi đều cao hơn hắn, đều là võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, nhưng lúc này Lâm Thần đã không còn là Lâm Thần của mấy tháng trước nữa rồi, thực lực của hắn tăng mạnh, tu vi đã đạt tới Thiên Cương cảnh sơ kỳ, đối đầu với sự công kích của mấy người này, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy sợ hãi.
Cơ thể Lâm Thần bắt đầu động đậy, trên người lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng màu đồng cổ, cùng lúc đó thân thể của hắn đột nhiên bước lên phía trước một bước, cùng một lúc đối đối đầu với vài tên võ giả có tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, hắn không những không e sợ lùi lại mà còn chủ động tiến lên, chủ động đón lấy sự công kích của bọn chúng.
Hắc Sắc trường côn ở phía trước đang điên cuồng múa võ, hóa thành từng luồng từng luồng hắc quang rực rỡ vô cùng...
Hàng Ma!
Phục Ma Kiếm Quyết thức thứ nhất: Hàng Ma!
Ào!
Lâm Thần gầm nhẹ một tiếng, Hắc Sắc trường côn trong tay hắn đột nhiên hạ xuống, cùng lúc đó, một tiếng rống giận dữ vô cùng lớn vang lên, ở bên trên Hắc Sắc trường côn là một con Cự Mãng thân hình khổng lồ, thoắt ẩn thoắt hiện, con Cự Mãng này toát lên khí thế khiến người ta phải khiếp sợ, cái miệng nó mở ra lớn như chậu máu, hướng miệng về phía trước để cắn.
Mấy võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong bị Cự Mãng dọa khiến cho sợ giật bắn người lên, mặt ai nấy đều biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ.
Ầm ầm ầm ầm...
Mấy thanh âm ầm ầm vang lên, liền nhìn thấy mấy tên võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong kia cùng nhau công kích nhắm vào Cự Mãng, mặc dù liên tiếp bị công kích nhưng Cự Mãng vẫn cứ nằm im, không hề động đậy chút nào.
Còn nét mặt mấy tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong kia đều biến sắc, trong đó hai tên võ giả đối diện trực tiếp với Cự Mãng miệng đều bị phun ra một ngụm máu tươi, càng là há mồm trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề bị hất bắn ra ngoài.
- Không thể như thế được!
Còn sót lại mấy tên vỏ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, ai nấy đều lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt từng người đều khiếp sợ nhìn Lâm Thần.
Mấy tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong đó đồng thời tấn công Lâm Thần, nhưng không những bị Lâm Thần chỉ dùng một chiêu đã khiến chúng phải khiếp sợ, mà lại còn đả thương hai người của bọn chúng, thực lực này...
Bọn họ vốn dĩ không cùng đẳng cấp với hắn.
- Chẳng có gì là không thể cả.
Lâm Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ đó, sắc mặt của hắn có chút hơi đỏ lên, mấy người này dù sao cũng là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng Lâm Thần triển khai Phục Ma Kiếm Quyết thức thứ nhất - Hàng Ma chặn lại được sự tấn công của bọn họ, nhưng lực chấn động phản lại quá mạnh cũng khiến Lâm Thần cảm thấy có chút không chịu nổi.
Võ giả bốn phía còn lại đều ngây người nhìn Lâm Thần, trong ánh mắt đều thể hiện sự không thể tin nổi. Thừa dịp những người này còn đang sững sờ, bước chân Lâm Thần khẽ động, sử dụng Thanh Vân bộ pháp hướng về phía con đường sâu hun hút chạy như điên.
Đám võ giả này số lượng quá đông, trong tình cảnh khó khăn thế này, Lâm Thần cần phải giảm xung đột được càng nhiều càng tốt.
Tốc độ Lâm Thần rất nhanh, đợi đến khi mọi người nhận thức được tình hình thì bóng dáng Lâm Thần đã biến mất không còn tăm hơi, bằng tốc độ như vậy của Lâm Thần, bọn họ muốn đuổi kịp hắn sẽ là vô cùng khó khăn. Huống chi, bây giờ chắc cũng không có người nào dám đi truy đuổi Lâm Thần.
Có thể đồng thời ngăn cản mấy võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong công kích, mà còn thuận thế đả thương được hai tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lực như vậy cho dù bọn họ mười mấy người đồng thời đuổi theo Lâm Thần, chỉ sợ cũng đừng hòng cản lại được Lâm Thần.
Rất nhiều võ giả nhìn nhau, vẻ mặt vẫn cứ vô cùng khiếp sợ...
Trong bóng tối, Lâm Thần giống như quỷ mị nhanh chóng đi về phía trước.
Nơi sâu xa này là di tích Chân Bảo Môn, do võ giả đến nơi này tương đối ít, các loại cơ quan bẫy ở đó và cả người rối đều chưa bị loại bỏ, bởi vậy Lâm Thần hầu như đến mỗi đoạn, đều sẽ gặp phải cơ quan bẫy Chân Bảo Môn, hoặc là bị người rối tập kích.
Mà nơi này xuất hiện những loại cơ quan bẫy, người rối so với những thứ mà Lâm Thần từng gặp phải ở phía bên ngoài nguy hiểm hơn rất nhiều.
Lâm Thần đi lại rất vất vả.
Loáng một cái, mấy ngày đã trôi qua.
Mấy ngày qua, Lâm Thần gặp đủ các loại nguy hiểm, may mà có linh hồn lực sớm phát hiện ra bẫy, nếu như đổi lại là những võ giả khác, e rằng chưa đến được đây đã bị các loại cơ quan, người rối chém giết.
Mấy ngày qua này, Lâm Thần còn gặp được không ít võ giả chết trong trạng thái vô cùng thảm khốc vì tranh cướp một loại bảo vật nào đó mà chém giết lẫn nhau, hoặc là bị cơ quan bắn giết mà chết.
Quan trọng hơn là liên tục mấy ngày nay, Lâm Thần vẫn chưa thể tìm được Thiên Tàn Minh Tinh.
Thiên Tàn Minh Tinh là một trong vật liệu chủ yếu để luyện chế chân khí, là loại bảo thạch cực kỳ trân quý, Lâm Thần muốn luyện chế mặc dù chỉ là bán Chân khí nhưng vẫn cần phải có không ít Thiên Tàn Minh Tinh.
Không tìm được Thiên Tàn Minh Tinh, Lâm Thần chắc chắn sẽ không chịu trở về!
- Đi vào di tích Chân Bảo Môn sâu như vậy mà vẫn chưa tìm được Thiên Tàn Minh Tinh, xem ra cần phải vào sâu hơn một chuyến.
Lâm Thần tự nói một tiếng.
Cứ thế tiếp tục đi về phía trước.
Mà đi lên trước nữa, chính là nơi sâu nhất của Chân Bảo Môn, mà những nguy hiểm trong nơi sâu nhất của di tích này so với bên ngoài Chân Bảo Môn cao hơn gấp mấy lần. Phần lớn võ giả đi tới đây đều sẽ dừng lại, không dám tiếp tục đi về phía trước.
Cũng trong lúc đó, ở nơi sâu nhất của di tích Chân Bảo Môn có mấy chục tên mặc áo giáp màu đen là Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành, tay cầm đao, ba người một tổ nhanh chóng hành quân.
Bọn họ đi trên đoạn đường này hễ nhìn thấy võ giả, không bị bọn họ trục xuất thì sẽ bị chém giết. Mà võ giả bị chém chết, sẽ bị bọn chúng chiếm đoạt toàn bộ nạp giới của bọn họ.
Những Hắc Giáp Vệ này đối với Tội Ác Chi Thành trung thành tuyệt đối, bọn họ đạt được nạp giới cũng sẽ không một mình độc chiếm, mà là lựa chọn trở về mặt đất, đưa lên cấp trên.
Phía bên này, sâu trong di tích Chân Bảo Môn, Lâm Thần đi qua quảng trường trước. Quảng trường này là một trong những khu nghỉ ngơi an toàn của võ giả ở trong di tích Chân Bảo Môn, đương nhiên, độ an toàn của khu chỉ nằm ở giới hạn với việc không có nguy hiểm của các cơ quan bẫy hay người rối, giờ khắc này trên quảng trường vẫn có mấy chục võ giả đang nghỉ ngơi,
Bỗng nhiên, từ con đường phía sau quảng trường có ba bóng người xông thẳng ra. Hai tên là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, một tên Thiên Cương cảnh hậu kỳ.
Phía trước là người cầm đầu có tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, khoảng chừng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ áo bào hoa lệ, trên mặt của hắn mang theo một nụ cười làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thân thiện.
Còn phía sau hắn lại là hai người trung niên, một người là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kì mặc áo bào đen vẻ mặt lạnh lùng, người còn lại là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong mặc áo giáp đen, tay cầm đại đao vẻ mặt lạnh lẽo.
Người trung niên tu vi chỉ là Thiên Cương cảnh hậu kỳ nhưng khí thế toát ra trên người hắn đều cường đại hơn so với rất nhiều võ giả tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ ở trên quảng trường, rõ ràng cũng là hạng người có thực lực siêu cường.
Nhìn thấy ba người này đi tới, không ít võ giả trên quảng trường lập tức từ đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn ba người họ không chút thiện cảm.
- Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành? Bọn họ tới nơi này làm gì?
- Hừ, quan tâm bọn họ làm gì, khi còn ở Tội Ác Chi Thành, những Hắc Giáp Vệ này hung hăng cực kỳ. Ở đây, bọn họ tốt nhất là chớ có động đến ta, bằng không ta sẽ cho chúng biết tay.
Ba người này, chính là Hoa Vô Phong, tên đầy tớ trung niên Mạc Phong và thống lĩnh của Hắc Giáp Vệ.
Thống Lĩnh của Hắc Giáp Vệ qua trang phục trên người rất dễ dàng nhận ra thân phận của hắn, bởi vậy võ giả trên quảng trường trong phút chốc liền nhận ra lai lịch của ba người này, nhưng đối với thân phận của Hoa Vô Phong và tên đầy tớ trung niên Mạc Phong bọn họ không thể biết được.
Hoa Vô Phong là con trai thành chủ của Tội Ác Chi Thành, tư chất thông minh, mới có khoảng hai mươi tuổi đã là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, cho dù tất cả đệ tử của các tông môn lớn ở Nhạn Nam vực so tài với hắn, cũng mấy ai sánh bằng.
Ở Tội Ác Chi Thành, Hoa Vô Phong thường xuyên bế quan khổ tu rất ít lộ diện, những võ giả này chưa từng thấy Hoa Vô Phong, nên cũng không thể nào nhận ra thân phận của hắn. Hoa Vô Phong tuy rằng mang vẻ mặt cười thân thiện, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một luồng sát khí khiến cho không ít võ giả cảm thấy bất an.
- Thiếu chủ, chúng ta đã tiến vào sâu trong di tích Chân Bảo Môn rồi.
Tên đầy tớ trung niên quan sát quảng trường một lát, thấp giọng nói với Hoa Vô Phong.
Nghe xong, Hoa Vô Phong nhàn nhạt gật đầu một cái. Thấy vậy, người trung niên kia tiếp tục nói:
- Thiếu chủ, vậy thì những người trên quảng trường này...
Hoa Vô Phong theo ánh mắt người trung niên, liếc mắt nhìn về phía quảng trường nơi tập trung đông đảo võ giả, sau đó hắn khẽ lắc đầu nói rằng:
- Lại truyền lệnh, dẫn trăm tên Hắc Giáp Vệ tinh anh tiến vào sâu trong di tích Chân Bảo Môn, trục xuất những người này toàn bộ.
- Vâng, thiếu chủ.
Trăm người Hắc Giáp Vệ tinh anh, chính là trăm tên Hắc Giáp Vệ tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ! Hắc Giáp Vệ thực lực mạnh mẽ, trăm người đó toàn là ngững người tài giỏi, toàn bộ hội tụ hợp lại cùng nhau cho dù là gặp phải mấy chục tên võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, bọn họ cũng sẽ không bị lép vế.
Tên đầy tớ trung niên cung kính trả lời, nói xong, hắn xoay tay một cái, lấy ra một khối thạch đưa sau đó hắn dùng lực chạm một cái, khối đá truyền tin kia lập tức bị bóp nát.
Nếu là ra ngoài để thi hành nhiệm vụ, trong lúc để liên lạc với nhau, Hắc Giáp Vệ cực kỳ nghiêm ngặt trong việc sử dụng đá truyền tin. Ví dụ như yêu cầu sự trợ giúp trăm người Hắc Giáp Vệ tinh anh, thì phải sử dụng đá truyền tin cho trăm người, hay ví dụ như cầu cứu, thì phải sử dụng đá truyền tin gặp phải cường địch, nói tóm lại, Hắc Giáp Vệ sử dụng đá truyền tin, mỗi một loại tin tức khác nhau, quy cách đều là không giống nhau.
Làm xong việc này, người trung niên lại tiếp tục lấy ra một cái bản đồ da thú, quan sát vị trí của bọn họ trên bản đồ xong, người trung niên nói rằng:
- Thiếu chủ, dựa theo bản đồ, chúng ta chỉ cần đi về phía trước hai, ba ngày nữa là có thể đi vào chỗ sâu nhất của di tích Chân Bảo Môn. Vị trí của bảo vật theo như trên bản đồ, chính là nơi sâu nhất của di tích Chân Bảo Môn...
Hoa Vô Phong cười một tiếng, gật đầu nói:
- Chỉ có mấy ngày là đến sao? Rất tốt, chỉ cần tìm được Chân Bảo Môn chân truyền, tất cả mọi người đều được trọng thưởng!
Người trung niên trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, cung kính nói rằng:
- Đa tạ Thiếu chủ!
Hơi gật đầu, Hoa Vô Phong động đậy thân thể, hướng về con đường trên bản đồ chỉ thị mà đi. Người trung niên và thống lĩnh Hắc Giáp Vệ trầm mặc thấy vậy, cũng một trước một sau xuất hiện ngay sau Hoa Vô Phong, cẩn thận cảnh giác bảo vệ Hoa Vô Phong.
Sau khi ba người bọn họ rời đi, không ít võ giả tu vi thấp trên quảng trường không khỏi thở nhẹ một hơi, từ trên người Hoa Vô Phong bọn họ cảm nhận được lực áp bức vô cùng lớn, bọn họ khi nãy vẫn còn là ở khoảng cách khá xa với Hoa Vô Phong, nếu là ở khoảng cách gần đối mặt với Hoa Vô Phong, e rằng những võ giả này sẽ không kìm được chính mình mà bị thần phục.
Còn lại những võ giả có tu vi cao và thực lực tốt hơn trên quảng trường, đều mang vẻ mặt căm ghét nhìn đám người Hoa Vô Phong, phần lớn các võ giả đều vô cùng có ác cảm với Hắc Giáp Vệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook