Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 157: Lưu Ly Linh Nham

Tám phần sức mạnh của kiếm bao phủ trên toàn bộ bảo kiếm, đột nhiên bên trong thanh bảo kiếm này phát ra một luồng khí thế vô cùng kinh hãi. Sức mạnh linh hồn của Lâm Thần hơi dao động, bao trùm khí thế này lại, muốn phòng ngừa khí thế lộ ra ngoài, nhưng dù vậy, người trung niên thô lỗ và thiếu nữ xinh đẹp ở cách đó không xa vẫn cảm nhận được luồng khí thế kinh hãi này trong nháy mắt, sắc mặt hai người đều thay đổi, thân thể lui về sau mấy bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Thần.

- Đây là kỹ năng võ gì đây?

- Sao lại có uy thế mạnh như thế!

Người trung niên thô lỗ và thiếu nữ xinh đẹp nhìn Lâm Thần khó tin nổi, trong chớp mắt Lâm Thần thả ra sức mạnh của kiếm, hai người đều cảm nhận được sự nguy hiểm to lớn. Giống như chỉ cần một chiêu kiếm của Lâm Thần ập tới thì hai người bọn họ sẽ chết ngay.

Nguy hiểm to lớn khiến cho hai người không kìm lòng được mà muốn rời xa Lâm Thần.

Lâm Thần không hề liếc mắt nhìn hai người này một chút nào, hắn tập trung tinh thần nhìn thân thể của con rối người trước mặt, hắn hít sâu một hơi, hai tay hơi động đậy, bảo kiếm ẩn chứa tám phần sức mạnh của kiếm trong tay chậm rãi cắt thân thể của con rối người xuống.

Thứ Lâm Thần cắt đầu tiên chính là cánh tay thô to của con rối người, khi bảo kiếm trong tay Lâm Thần chạm đến cánh tay của con rối người, lập tức có một sự trở ngại lớn truyền lên bảo kiếm. Một vệt trông như kiếm khí của sức mạnh của kiếm xuất hiện trên mũi kiếm, chậm rãi đâm vào cánh tay con rối người, nhưng chỉ tiến vào chưa tới một tấc là đã ngừng lại.

Sắc mặt Lâm Thần đỏ chót, hiển nhiên là đã dùng hết sức lực. Không hổ là do tông môn Chân Bảo Môn thời thượng cổ luyện chế ra, thân thể của con rối người này thật cứng rắn! Lâm Thần hít vào một ngụm khí lạnh, hắn đã dùng tám phần sức mạnh của kiếm để cắt thân thể của con rối người này, nhưng vẫn vô cùng khó khăn.

Nhưng mà không thể nghi ngờ sức mạnh của kiếm có thể cắt thân thể con rối người, nhưng độ khó lớn, tốc độ chậm. Nói cách khác, chỉ cần tốn một ít thời gian, Lâm Thần có thể cắt toàn bộ bộ phận trên thân thể con rối người. Thấy tình hình này, Lâm Thần ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người trung niên thô lỗ và thiếu nữ xinh đẹp, trầm giọng nói:

- Thân thể của con rối người này rất cứng, ta phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể cắt toàn bộ thân thể của nó. Không biết việc ta làm bây giờ có được tính công hay không?

Nghe lời Lâm Thần, người trung niên thô lỗ và thiếu nữ xinh đẹp sững sờ, nhưng mà hai người họ phản ứng lại rất nhanh, người trung niên thô lỗ nhìn Lâm Thần có chút sợ hãi, cười mỉa nói:

- Tính, đương nhiên tính! Có câu người tài thì được nhiều, huynh đài làm được chuyện mà bọn ta không làm được, đương nhiên phải có nhiều hơn một phần, hơn nữa huynh đài có thực lực như thế, vốn nên có được nhiều hơn mới đúng. Huynh đài xem chuyện này thế nào, ta tặng nửa cái tay, vị cô nương này tặng nửa cái chân cho huynh đài.

Nếu bình thường mà thiếu nữ xinh đẹp nghe nói như thế, thì tất nhiên sẽ lắc đầu phản đối. Nhưng lúc này, hình như nàng ta e sợ sức mạnh của Lâm Thần, nghe được lời người trung niên thô lỗ nói, nàng không phản đối chút nào, không ngừng gật đầu liên tục.

“Kỹ năng võ” mà Lâm Thần phô ra lúc nãy có khí thế mạnh mẽ, khiến hai người họ đều cảm thấy nguy hiểm to lớn, nếu Lâm Thần nổi giận, sợ là sẽ không tốn nhiều sức để giết hai người họ. Cứ như thế, làm sao hai người còn dám đắc tội Lâm Thần nữa?

Lâm Thần khẽ gật đầu, khống chế sức mạnh của kiếm lần nữa, tiếp tục dùng sức cắt thân hình khổng lồ của con rối người.Một chút rồi một chút, vô cùng chậm rãi. Người trung niên thô lỗ và thiếu nữ xinh đẹp đều nhìn Lâm Thần lo lắng, mong Lâm Thần tăng tốc, dù sao nơi đây là chỗ sâu trong di tích Chân Bảo Môn, lúc nào cũng có thể có võ giả đến đây, nếu như những võ giả khác nhìn thấy con rối người này thì tất nhiên sẽ lại có cuộc tranh đoạt xảy ra.

Sau hai canh giờ, Lâm Thần mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, tốn sức ba bò chín trâu, cuối cùng cũng cắt thân thể con rối người thành mấy bộ phận.

Sau khi Lâm Thần cầm những bộ phận mà hắn lấy được như lồng ngực, phần gáy, nửa bàn tay cùng với nửa cái chân, dọn sạch vào Trữ Vật Linh Giới, trên mặt hắn treo lên ý cười.

Nơi đây không hổ là di tích của tông môn luyện vũ khí Chân Bảo Môn lớn ở thời thượng cổ, chỉ một con rối người bất kỳ xuất hiện là đã có được nguyên liệu có giá trị đắt đỏ, hầu như lần thu hoạch này đủ để so với các lần thu hoạch trước của Lâm Thần.

- Kiếm lời lớn rồi, kiếm lời lớn rồi! Ha ha, vị huynh đệ, cô nương này, bây giờ huynh đệ của ta còn bị thương nặng, bọn ta sẽ không đi vào trong nữa. Ta tên Trình Lâm, nếu như sau này có chuyện gì, thì cứ đến khu Đông của Tội Ác Chi Thành để tìm ta!

Người trung niên thô lỗ tự xưng là Trình lâm cười lớn một tiếng, vẻ mặt sung sướng nói lời tạm biệt với Lâm Thần và thiếu nữ xinh đẹp.

- Ta cũng không đi vào bên trong nữa, lần thu hoạch này đã đủ rồi. Tạm biệt.

Thiếu nữ xinh đẹp cũng hơi chắp tay với Lâm Thần và Trình Lâm, sau đó bóng người lóe lên, dẫn đầu đi ra bên ngoài Chân Bảo Môn. Lòng người khó lường, lần này thiếu nữ xinh đẹp có thu hoạch lớn, đi trước một mình sẽ tiện một chút. Trình Lâm cười một tiếng ngại ngùng, sau khi chắp tay với Lâm Thần thì xoay người đi ra ngoài Chân Bảo Môn cùng với sáu người trong nhóm của hắn ta...

Chờ khi tám người này rời đi, Lâm Thần hít sâu một hơi, bóng người lóe lên, tiếp tục chạy như điên vào chỗ sâu của di tích Chân Bảo Môn.

Bây giờ Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành đã tiến vào di tích Chân Bảo Môn, nhất định ta phải mau chóng tìm được Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh, sau đó rời đi, nếu không mà bị Hắc Giáp Vệ cản lại thì phải tốn một phen phiền phức để thoát thân.

Lần này Lâm Thần đến di tích Chân Bảo Môn là để tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh. Lần này Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành lại bao vây di tích Chân Bảo Môn, tất nhiên các võ giả trong di tích Chân Bảo Môn sẽ bị Hắc Giáp Vệ trục xuất, thời gian mà Lâm Thần còn lại không nhiều.

Một đường vội vã, đồng thời sức mạnh linh hồn luôn luôn được phóng ra, bao phủ phạm vi ngàn mét lấy Lâm Thần làm trung tâm. Mấy canh giờ sau, ở phía trước đường hầm vốn tối đen đưa tay không thấy được năm ngón bỗng có một ánh sáng rực rỡ.

Nhìn thấy luồng ánh sáng này, hai mắt của Lâm Thần hơi híp lại.Có người ở phía trước!Lâm Thần không dừng lại, dùng Thanh Vân bộ tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Đi không bao lâu sau, kèm theo tiếng nói chuyện của võ giả, có một tiếng bước chân nhỏ truyền tới từ đường hầm phía trước, đồng thời, ánh sáng ở phía trước lại lớn hơn nữa, ở trong bóng đêm đã lâu như thế, đột nhiên có ánh sáng rực rỡ thế này phát ra, Lâm Thần không khỏi có chút không thích ứng, hai mắt híp lại thành một cái khe.

Tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, một quảng trường khổng lồ rơi vào trong mắt Lâm Thần, quảng trường này lớn hơn ít nhất mười lần so với quảng trường ở cửa vào di tích Chân Bảo Môn, ở trên vách đá bốn phía của quảng trường, cách mỗi một khoảng thì sẽ có một viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng trắng.

Ở trên quảng trường còn có mấy chục võ giả mặc đủ loại trang phục trên người, phần lớn có tu vi là cảnh giới Thiên Cương hậu kỳ, võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong và Thiên Cương cảnh trung kỳ cũng không ít, về phần võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ thì không thấy một người.

Đột nhiên nhìn thấy Lâm Thần xuất hiện, trong phút chốc ánh mắt của đông đảo võ giả trên quảng trường rơi trên người Lâm Thần, sau khi nhìn thấy tu vi của Lâm Thần cùng lắm chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

- Ồ, thằng nhóc này có chút bản lĩnh đấy, mới cảnh giới Thiên Cương sơ kỳ mà dám chạy đến chỗ sâu trong di tích Chân Bảo Môn rồi.

- Đến rồi cũng chỉ có một con đường chết thôi! Chỗ sâu trong di tích Chân Bảo Môn nguy hiểm cỡ nào? Dù cho tu vi bây giờ của ta là cảnh giới Thiên Cương hậu kỳ nhưng cũng phải đi từng bước cẩn thận ở đây.

- Quan tâm hắn ta nhiều như vậy làm gì, nếu thằng nhóc này đã tự tìm đường chết thì cứ kệ hắn ta tự sống tự chết đi. Ba vị huynh đệ nghỉ ngơi xong chưa, nghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta xuất phát tìm bảo vật thôi.

Các võ giả bàn luận sôi nổi trên quảng trường. Theo lời của họ, đến nơi đây thì đã thật sự bước vào nơi sâu trong di tích Chân Bảo Môn rồi. Quảng trường này chính là nơi nghỉ ngơi sắp xếp của rất nhiều võ giả, bởi vậy mới có người lắp đặt dạ minh châu ở đây.

Mặt Lâm Thần không hề có cảm xúc, sau khi quét mắt nhìn đông đảo võ giả trên quảng trường một chút thì hắn xoay người, đi tùy ý vào một đường hầm ở bốn phía quảng trường. Lần này Lâm Thần đến đây là để tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh, hắn không dự định lãng phí thời gian ở đây, tốt nhất là tìm được hai món đồ này càng nhanh càng tốt.

Dù sao cuộc thi đấu trong tông môn Thiên Cực Tông sắp tới rồi, mà Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành cũng sẽ rất nhanh đến chỗ này. Nhưng mà, ngay khi Lâm Thần đi vào cái đường hầm này chưa tới hai bước, bỗng nhiên, một khối tinh thạch to bằng bàn tay, phát ra ánh sáng lưu ly xuất hiện trong phạm vi bao trùm sức mạnh linh hồn của hắn.

Nhìn thấy tinh thạch phát ra ánh sáng lưu ly này, Lâm Thần dừng chân lại, ngay lập tức trên mặt hắn lộ ra một tia vui mừng.

Lưu Ly Linh Nham!

Khối tinh thạch phát ra ánh sáng lưu ly này chính là Lưu Ly Linh Nham mà Lâm Thần muốn tìm. Chỗ mà Lâm Thần tìm được khối Lưu Ly Linh Nham này nằm ở chỗ sâu mười mét dưới mặt đất, cách phía trước hắn ngàn mét. Lâm Thần bước nhanh tới, dùng sức mạnh linh hồn quét mắt nhìn cẩn thận bốn phía một lần, sau khi không phát hiện có sự uy hiếp của mấy cơ quan con rối người thì Lâm Thần xoay tay một cái, lấy Hắc Sắc Trường Côn ra.

Rầm rầm rầm...

Hắc Sắc Trường Côn đánh mạnh xuống mặt đất, mặt đất của di tích Chân Bảo Môn cũng giống như vách đá ở bốn phía, cực kỳ cứng rắn nhưng dưới sự tấn công điên cuồng của Lâm Thần thì vẫn bị đập thành một cái hố sâu.

Rất nhanh, một cái hang lớn có đường kính một mét sâu mấy mét xuất hiện ở trước mặt Lâm Thần. Bên trong quảng trường, rất nhiều võ giả đang nghỉ ngơi nghe được tiếng động to lớn mà Lâm Thần tạo ra, bỗng nhiên ánh mắt của mọi người bắn về phía đó.

- Có chuyện gì xảy ra?

- Thằng nhóc có tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ vừa đi vào cái đường hầm kia, sau đó thì có tiếng ầm ầm đùng đùng phát ra.

- Chẳng lẽ thằng nhóc kia đã phát hiện bảo vật gì?

Dưới sự suy đoán như thế, tất cả mọi người bỗng ngồi không yên, trong các võ giả nghỉ ngơi ở quảng trường, tu vi thấp nhất đã là Thiên Cương cảnh trung kỳ, tu vi của bất cứ người nào trong bọn họ cũng cao hơn Lâm Thần, nhưng bọn họ đã ở đây mấy ngày, thậm chí là mấy chục ngày lại không hề có chút thu hoạch nào nhưng Lâm Thần là một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, vừa tới đây mà đã tìm được bảo vật.

Sao bọn họ lại bằng lòng? Lâm Thần chỉ là một võ giả có cảnh giới Thiên Cương sơ kỳ, lại có có tài cán gì mà có thể độc chiếm một món bảo vật?

- Qua xem chút đi!

Một người võ giả ngồi không yên được, chạy nhanh về phía đường hầm của Lâm Thần. Những võ giả khác thấy tình hình này thì như là e sợ bảo vật sẽ bị người tới trước cướp đi, nên cũng sử dụng thân pháp, nhanh chóng chen lấn chạy về đường hầm của Lâm Thần.

Rầm rầm rầm!

Lại là một tiếng nổ mạnh ầm ầm vô cùng lớn, tay Lâm Thần cầm Hắc Sắc Trường Côn, đánh điên cuồng xuống mặt đất. Một lát sau, một cái hố sâu hơn mười mét xuất hiện. Ở trong hố sâu, thình lình có một khối tinh thạch phát ra ánh sáng lưu ly, to bằng bàn tay.

Nhìn thấy khối tinh thạch này, sắc mặt Lâm Thần vui vẻ, sau đó thả người nhảy một cái vào trong hố sâu. Nhưng mà, gần như trong chớp mắt Lâm Thần mới vừa nhảy vào hố, mấy bóng người võ giả cũng xuất hiện bên trên hố, vẻ mặt của mấy võ giả này căng thẳng, thò đầu nhìn xuống hố.

Sau khi nhìn thấy tinh thạch phát ra ánh sáng lưu ly bên cạnh Lâm Thần, mấy người này hít vào một ngụm khí lạnh, hưng phấn nói:

- Là Lưu Ly Linh Nham! Lại còn to bằng nửa lòng bàn tay!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương