Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 137: Trở về tông môn

- Cự Linh Mãng cấp năm bậc thấp, Hắc vụ?

Sắc mặt Thất trưởng lão ngưng trọng.

- Dãy núi Mặc Liên xuất hiện vật kỳ dị này từ lúc nào? Cự Linh Mãng vốn chỉ là yêu thú cấp năm bậc thấp, tiến vào trong Hắc vụ hơn mười ngày liền tiến cấp trở thành yêu thú cấp năm đỉnh phong!

Cấp bậc tăng nhanh, làm người ta không tưởng tượng nổi! Quan trọng hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không bao lâu thì dãy núi Mặc Liên sẽ tụ tập một nhóm lớn yêu thú cao cấp, đối với Nhạn Nam vực mà nói không khác gì tai họa.

Ngao Hân cùng Lâm Thần khẽ gật đầu, đang muốn nói chuyện, lúc này Thất trưởng lão khoát tay nói:

- Trở về rồi nói.

Nói xong, Thất trưởng lão chợt đưa tay ra, nhất thời một luồng chân nguyên thuần khiết hiện lên trong lòng bàn tay của hắn. Chân nguyên trong lòng bàn tay của Thất trưởng lão cùng chân khí trong đan điền của Lâm Thần và Ngao Hân không giống nhau, chân nguyên của hắn hết sức thuần khiết, ở một khắc Thất trưởng lão thả ra luồng chân nguyên này, Lâm Thần cảm thấy chân khí trong cơ thể không được thông thuận, hơi đình trệ.

Chỉ riêng chân nguyên của cường giả Chân Đạo cảnh so với võ giả Thiên Cương cảnh đã mạnh hơn rất nhiều!

- Hắc vụ này thật kỳ dị.

Thất trưởng lão nói thầm, rồi sau đó, hai tay của hắn bỗng dưng đặt trên đầu của Trần Phong đang nằm hôn mê trên đất.

Lúc trước Trần Phong đối kích một chưởng cùng Cự Linh Mãng, vì thế mà bị trọng thương hôn mê, đồng thời Hắc vụ trên thân thể của Cự Linh Mãng cũng tràn vào thân thể của hắn. Nếu không bức ra, e rằng đối với Trần Phong sẽ sinh ra hậu quả không thể lường được.

Quát!

Thất trưởng lão khẽ quát, dồn tất cả chân nguyên trong lòng bàn tay thông qua đầu Trần Phong tràn vào trong cơ thể của hắn. Theo luồng chân nguyên này tiến vào, liền nhìn thấy hai dòng khí lưu sáng tối trên thân thể của Trần Phong đang chuyển động.

Vô cùng huyền diệu.

Hai dòng khí lưu này trong cơ thể Trần Phong không lưu động được, vốn Hắc vụ vẫn ngăn cản chân nguyên của Thất trưởng lão, nhưng chỉ chốc lát liền thua trận hoàn toàn, tựa hồ không cam lòng khi bị bức ra khỏi thân thể của Trần Phong, Hắc vụ một mực qua lại khắp nơi trong thân thể của Trần Phong, tránh né chân nguyên của Thất trưởng lão tiêu diệt.

- Hừ, cút ra ngoài cho ta!

Thấy tình hình này, sắc mặt Thất trưởng lão rét lạnh, bỗng nhiên đan điền của hắn bùng nổ chân nguyên, nhất thời một luồng chân nguyên khổng lồ điên cuồng tiến vào thân thể của Trần Phong.

Theo luồng chân nguyên khổng lồ tiến vào trong thân thể của Trần Phong, sắc mặt của Thất trưởng lão nhất thời đỏ ửng.

Trong cơ thể Trần Phong, Hắc vụ muốn tránh né chân nguyên của Thất trưởng lão trong nháy mắt bị chân nguyên bao bọc không phản kháng được, dường như muốn phá vỡ vòng vây chân nguyên của Thất trưởng lão.

Nhưng Thất trưởng lão là cường giả Chân Đạo cảnh đỉnh phong, chân nguyên trong cơ thể rất khổng lồ, mặc dù công kích của Hắc vụ mạnh mẽ, nhưng số lượng không nhiều, nó dùng hết toàn lực ngăn cản cũng không cách nào phá vỡ vòng vây chân nguyên của Thất trưởng lão.

Sắc mặt Thất trưởng lão không thay đổi, vừa động tâm niệm, khống chế chân nguyên bọc Hắc vụ lại, mang ra khỏi thân thể của Trần Phong.

Theo Hắc vụ rời đi khỏi thân thể của Trần Phong, sắc mặt của hắn vốn tái nhợt nhất thời chuyển biến tốt.

Mà Hắc vụ này không có cách nào tồn tại trong không khí, sau khi thoát ra khỏi thân thể của Trần Phong liền hóa thành điểm hắc quang biến mất không thấy.

Làm xong, Thất trưởng lão vung tay lên, thu hồi luồng chân nguyên trong cơ thể. Rồi sau đó, quay đầu nhìn về phía Cự Linh Mãng bị chém chết.

Trải qua chốc lát thời gian dày vò, Cự Linh Mãng đã hoàn toàn ngã xuống đất, khí tức biến mất.

Thân hình Thất trưởng lão chợt lóe, chớp mắt rơi xuống bên cạnh thân thể khổng lồ của Cự Linh Mãng, bảo kiếm Lưu Ly trong tay trưởng lão chợt đâm xuống, trong cơ thể Cự Linh Mãng khều nhẹ. Ngay sau đó, nhìn thấy giữa không trung một viên băng châu cỡ nửa bàn tay.

Nội đan yêu thú cấp năm đỉnh phong!

Phần lớn yêu thú cấp năm đỉnh phong đều ở chỗ sâu của dãy núi Mặc Liên, một mình chém chết yêu thú cấp năm đỉnh phong sẽ đưa tới rất nhiều yêu thú cấp năm đỉnh phong, thậm chí còn đưa tới yêu thú cấp sáu, vì vậy muốn chém chết yêu thú cấp năm đỉnh phong hết sức khó khăn.

Dưới hoàn cảnh như vậy, có thể tưởng tượng được sự trân quý của nội đan yêu thú cấp năm đỉnh phong.

Thất trưởng lão đưa tay tiếp lấy nội đan Cự Linh Mãng, ngay sau đó thúc giục chân nguyên, nhanh chóng cắt đi toàn bộ tài liệu trân quý trên thân thể Cự Linh Mãng.

Làm xong những chuyện này, Thất trưởng lão xoay người, nhìn Lâm Thần, Ngao Hân cùng với Trần Phong đang hôn mê bất tỉnh trên đất, đột nhiên nhướng mày nói:

- Ta nhớ các ngươi tiếp nhận nhiệm vụ tông môn tổng cộng có bốn người, sao lại thiếu một người chứ?

- Thưa trưởng lão, Dương sư đệ hắn...

Sắc mặt Ngao Hân khó coi nói.

Lâm Thần khẽ gật đầu, Dương Nhất Phàm bị Cự Linh mãng chém chết, hoàn toàn là lỗi của hắn. Lúc Dương Nhất Phàm bị Cự Linh mãng chém chết, Ngao Hân vừa vặn nhìn thấy, tuy nhiên nàng không thể nào hiểu chuyện xảy ra với Dương Nhất Phàm trước khi bị chém chết.

Nghe lời của Ngao Hân, Thất trưởng lão thở dài nói:

- Cùng ta trở về đi thôi.

Vừa nói, thần sắc Thất trưởng lão khác thường nhìn Lâm Thần, hướng Thiên Cực tông chậm rãi đi.

Thời điểm Thất trưởng lão tới nơi này, đầu tiên là nghe được tiếng rống giận của Cự Linh Mãng, sau đó nhìn thấy có người thả ra kiếm kính vô cùng mạnh mẽ, cảm thấy kinh ngạc trong lòng.

Tuy nhiên ngay khi hắn đến nơi này, chỉ nhìn thấy Cự Linh Mãng, không nhìn thấy có võ giả thi triển kiếm kính. Mà mảnh khu vực này, trừ Lâm Thần, Ngao Hân, Trần Phong cùng Dương Nhất Phàm đã chết, trên căn bản không có võ giả khác.

Nói cách khác, võ giả thả ra kiếm kính kia, phải là một trong bốn người Lâm Thần. Nhưng nếu Dương Nhất Phàm lĩnh ngộ kiếm kính thì sẽ không đến nổi bị Cự Linh mãng chém chết như vậy.

Ngao Hân cùng Trần Phong có thể là người nắm giữ kiếm kính. Tuy nhiên có khả năng nhất vẫn là Lâm Thần.

Tu vi Lâm Thần chẳng qua là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, thương thế lại nhẹ nhất trong bốn người, là người ngăn cản Cự Linh mãng lâu nhất...

Cũng có thể vùng lân cận che giấu những đệ tử tông môn khác, hoặc là tán tu, cũng có thể là bọn họ thả ra kiếm kính.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng giờ phút này trước tiên phải truyền tin tức Hắc vụ cho tông môn, vì vậy Thất trưởng lão không hỏi nhiều, mang Lâm Thần, Ngao Hân cùng Trần Phong đi thẳng đến Thiên Cực tông.

Có Thất trưởng lão dẫn đầu, bốn người Lâm Thần hầu như không gặp phải yêu thú tập kích, ngay cả khi có yêu thú tấn công, bảo kiếm Lưu Ly của Thất trưởng lão vừa ra, lập tức chém chết yêu thú cản đường.

Một đường hầu như không gặp trở ngại, bốn người Lâm Thần chỉ dành thời gian nửa ngày trở về Thiên Cực tông, tu vi hạn chế đó là lý do tại sao Lâm Thần, Ngao Hân cùng với Trần Phong tốc độ không nhanh, nếu là Thất trưởng lão, không tới nửa khắc đồng hồ có thể qua lại hai nơi.

- Các ngươi về điều dưỡng thương thế trước, lát nữa chấp sự sẽ tìm các ngươi chuyển lời.

Thất trưởng lão phân phó, thần sắc ngưng trọng đi về hướng đại điện Thiên Cực tông.

Lần này dãy núi Mặc Liên đột nhiên xuất hiện một đám Hắc vụ, có thể làm cho yêu thú cấp năm bậc thấp ở bên trong ngắn ngủi hơn mười ngày thăng cấp thành yêu thú cấp năm đỉnh phong. Vấn đề này rất quan trọng, Thất trưởng lão phải bẩm báo việc này cho tông môn, nhanh chóng thượng lượng đối sách sớm.

Lâm Thần cùng Ngao Hân hai mắt nhìn nhau, hướng Thất trưởng lão khom người, chuẩn bị trở về tiểu viện của mình.

Đối với Trần Phong, sau khi Thất trưởng lão rời đi không bao lâu, một chấp sự Thiên Cương cảnh đỉnh phong đi tới, mang Trần Phong đi chữa thương. Phần lớn tu vi các chấp sự Thiên Cực tông không cách nào tiến thêm bước nữa, nhưng thực lực không yếu, đảm nhiệm quản lý đệ tử nội môn, nếu như chấp sự Thiên Cực tông có cống hiến to lớn, có thể tiến vào Tàng Thư Các hưởng thụ ưu đãi.

Sau khi Lâm Thần từ biệt Ngao Hân, liền trở về tiểu viện của mình.

Gần một tháng không trở lại tiểu viện, khắp nơi trong nhà đều phủ bụi. Lâm Thần thúc giục chân khí trong cơ thể, quét dọn phòng xong, liền ngồi xếp bằng trên giường chuẩn bị chữa thương.

Sớm biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, đã không nhận. Lâm Thần cười khổ. Độ khó của nhiệm vụ này không phải võ giả Thiên Cương cảnh có thể tiếp nhận, mặc dù tâm trí Lâm Thần kiên định nhưng độ khó của nhiệm vụ cùng thực lực chênh lệch quá nhiều, hắn nên tự lượng sức mình không nên tiếp nhận cưỡng ép.

Tại thời điểm này, quần áo trên người Lâm Thần lúc trước đánh nhau đã rách nát, đầu tóc tán loạn, sắc mặt tái nhợt. Dù sao Cự Linh Mãng cũng là yêu thú cấp năm đỉnh phong, lấy tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ của Lâm Thần ngăn cản lâu như vậy đã giỏi lắm rồi.

Nếu đổi lại là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ khác, e rằng vừa đối mặt đã bị Cự Linh Mãng chém chết.

Hô...

Lâm Thần hít một hơi, lật tay lấy ra một viên đan dược màu bạc, há miệng nuốt xuống.

Đan dược vừa vào, nhất thời hóa thành dòng khí lạnh mạnh mẽ, nó chảy khắp các kinh mạch của Lâm Thần.

Điều động chân khí trong cơ thể, không ngừng luyện hóa dòng khí lạnh này, một lát sau sắc mặt của hắn từ từ lộ ra một tia huyết sắc.

Trước khi đại chiến cùng Cự Linh Mãng, Lâm Thần bị thương không nhẹ, đặc biệt đột nhiên Dương Nhất Phàm đánh lén một kích, đâm một nhát vào ngực hắn, may mắn Lâm Thần tu luyện Cổ Đồng Luyện Thể quyết tới đại thành, nếu không chỉ riêng một kích của Dương Nhất Phàm đủ khiến hắn bị thương nặng.

Sau một lúc chữa thương, thương thế trên người của hắn đã khôi phục một ít, tuy nhiên muốn khỏi hết thì cần ít nhất nửa tháng.

Không có suy nghĩ nhiều, Lâm Thần mở mắt ra, sắc mặt trầm ngâm.

Hắc vụ thần bí sau khi bị tiểu đỉnh hấp thu, bây giờ lắng đọng trong đan điền của ta, chẳng lẽ Hắc vụ thần bí này có tác dụng kỳ dị gì?

Hắc vụ vốn là từ trên người Cự Linh Mãng phun ra, có tính công kích, nhưng trải qua hấp thu của tiểu đỉnh, sau khi tinh luyện lại trở nên ôn hòa, chẳng qua lắng đọng trong đan điền của hắn cũng không còn tính công kích.

Nhưng dù vậy, trong lòng Lâm Thần vẫn cảm thấy bất an, dù sao Hắc vụ này hết sức thần bí, nó lắng đọng bên trong đan điền của Lâm Thần, nếu đột nhiên tạo ra công kích phải như thế nào?

Trầm ngâm một lát, Lâm Thần vẫn có ý định bức nó ra khỏi cơ thể. Nghĩ liền làm, Lâm Thần lập tức điều động chân khí trong cơ thể, tạo thành vòng vây, bao vây Hắc vụ ở chính giữa đan điền lại.

Đoàn Hắc vụ này không nhiều, bị chân khí của Lâm Thần bao vây vẫn không có động tĩnh.

Trong lòng vừa động, Lâm Thần chậm rãi xê dịch vòng vây Hắc vụ.

Ông ông ông...

Nhưng mà Lâm Thần mới vừa xê dịch vòng chân khí vậy Hắc vụ lại, liền nhìn thấy Hắc vụ ở chính giữa vòng chân khí đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh ông ông ông.

Thấy tình hình này, mặt Lâm Thần biến sắc.

Nhưng chưa đợi hắn có hành động kế tiếp, bỗng nhiên toàn bộ Hắc vụ hóa thành điểm hắc quang, cuối cùng tiêu tán trong đan điền của hắn.

Xảy ra chuyện gì?

Lâm Thần trợn to mắt.

Thời điểm Thất trưởng lão, Ngao Hân cùng Trần Phong bức Hắc vụ ra ngoài cơ thể, thì những Hắc vụ này hóa thành hắc quang biến mất. Mà trong cơ thể Lâm Thần, hắn còn chưa bức Hắc vụ ra ngoài cơ thể, Hắc vụ còn nằm ở trong đan điền, những Hắc vụ này bắt đầu hóa thành hắc quang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương