Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 128: Mời

Ầm...

Móng vuốt cùng quyền chạm vào nhau, vang lên một đạo âm thanh nặng nề, ngay sau đó liền nhìn thấy thân thể hai người đều lui về phía sau.

Trên mặt Trần Phong lộ ra vẻ hoảng sợ, một đòn vừa nãy của hắn tuy rằng vẫn chưa sửa dụng toàn bộ thực lực nhưng một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ cũng không có khả năng ngăn cản, nhưng Lâm Thần lại ngăn cản dễ dàng, mà xem dáng dấp Lâm Thần dường như không có sử dụng toàn lực. 

- Lâm Thần, thực lực ngươi cũng rất mạnh, có điều ta lại muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được mấy chưởng của ta?

Vẻ hoảng sợ trôi qua, trên mặt Trần Phong ngược lại có chút nóng, công kích của một Thiên Cương cảnh hậu kỳ lại bị Lâm Thần đỡ được dễ dàng như vậy, nếu như truyền ra ngoài không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười hắn.

- Dừng tay. 

Ngay lập tức một âm thanh truyền đến, liền nhìn thấy phía ngoài cửa có hai người Ngao Hân cùng Dương Nhất Phàm đang đứng nhìn, trên mặt Ngao Hân có hơi khó chịu.

- Ngao Hân?

Vốn dĩ Lâm Thần còn không hiểu vì sao Trần Phong lại ra tay với hắn, giờ khắc này nhìn thấy Ngao Hân cùng Dương Nhất Phàm, trên mặt hắn càng thêm nghi ngờ. 

Ngao Hân đi tới, nàng dừng lại một lát nói:

- Lâm Thần, là như vầy, vụ này là Trần Phong, vị này là Dương Nhất Phàm, ba người chúng ta chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ bốn sao của tông môn thăm dò nơi sâu nhất của dãy Mặc Liên sơn, muốn mời ngươi gia nhập.

Nguyên bản Ngao Hân đề của lâm Thần, Dương nhất Phàm cùng Trần Phong cho rằng Lâm Thần không đủ thực lực, Trần Phong có ý định thăm dò thực lực của Lâm Thần trước liền đi trước một bước, làm cho thời điểm Ngao Hân và Dương Nhất Phàm đến nơi này, Trần Phong cùng Lâm Thần đã đối kích một chiêu. 

Nghe Ngao Hân nói xong, Trần Phong cùng Dương Nhất Phàm cũng hơi gật gù, vẻ mặt Dương Nhất Phàm hờ hững, thái độ đối với Lâm Thần cũng là không để ý lắm, mà hai mắt Trần Phong lại híp chặt, dường như còn muốn tiếp tục đánh cùng Lâm Thần, dù sao vừa nãy cùng Lâm Thần đối một kích, tuy rằng chỉ là hắn tùy ý công kích vẫn chưa vận dụng toàn lực nhưng Lâm Thần đã dễ dàng chặn lại rồi mà hình như vẫn còn dư lực, trong lòng Trần Phong có hơi khó chịu.

Một đệ tử tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ làm sao có thể là đối thủ của võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ. Huống chi tư chất Trần Phong thông minh, ngoại trừ mấy đệ tử nội môn có thiên phú dị bẩm ra hắn không sợ ai cả.

Lâm Thần liếc mắt nhìn Trần Phong và Dương Nhất Phàm một cái, nói: 

- Nhiệm vụ thăm dò nơi sâu xa nhất của dãy Mặc Liên sơn?

Sau khi Lâm Thần trở về tông môn liền ở trong tiểu viện nghỉ ngơi, đối với nhiệm vụ tông môn công bố hắn cũng không rõ lắm.

Ngao Hân gật đầu một cái nói: 

- Đúng, nhiệm vụ này yêu cầu chúng ta xâm nhập vào nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn, điều tra nguyên nhân phát sinh loạn thú ở thành Kim Dương trong khoảng thời gian trước. Lâm Thần, khoảng thời gian phát sinh loạn thú trước đây ngươi cũng có mặt ở đó, kết nối với nhiệm vụ này, ngươi tham gia nhiệm vụ này là lựa chọn tốt nhất.

Ngày đó, thời điểm Kim Dương thành phát sinh loạn thú, ngoại trừ Lâm Thần và Ngao Hân ở ngoài còn có Viên Phi, tạ Vĩ cũng một số đệ tử Thiên Cực tông, có điều so với Lâm Thần và Ngao Hân thì Viên Phi, đám người Tạ Vĩ cũng không thích hợp với nhiệm vụ này, dù sao nhiệm vụ này cũng là yêu cầu thâm nhập vào nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn.

Tu vi của Viên Phi mấy tháng trước là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, mấy tháng không gặp, mặc dù tu vi của hắn đã lên Thiên Cương cảnh trung kỳ nhưng thực lực của hắn cùng Lâm Thần và Ngao Hân vẫn còn kém hơn một ít. 

Cho tới Tạ Vĩ, sau khi trở về từ loạn thú Kim Dương thành thì hành động càng làm cho Ngao Hân chán ghét, Ngao Hân đương nhiên sẽ không lựa chọn hắn. Ngoài ra đệ tử nội môn thì càn không cần nói, gia nhập đội ngũ của bọn họ chỉ làm cản trở bọn họ mà thôi.

Đương nhiên quan trọng hơn vẫn là thực lực lâm Thần cường đại.

Nghe Ngao Hân nói xong, Lâm Thần trầm ngâm, vốn dĩ hắn muốn đến nhiệm vụ điện nhận nhiệm vụ kiếm lấy điểm cống hiến, mà nhiệm vụ này mặc dù nói khó hơn rất nhiều so với các nhiệm vụ bốn sao khác, nhưng nếu Ngao Hân mời, Lâm Thần dĩ nhiên sẽ hoàn toàn đồng ý. 

Lâm Thần hơi gật đầu một cái nói:

- Lúc nào xuất phát?

- Hiện tại có thể xuất phát. 

Ngao Hân nhìn thấy tình hình như vậy, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười nói.

- Không thành vấn đề.

Lâm Thần ngay lập tức đồng ý, ngay sau đó liền hỏi một ít vấn đề liên quan tới nhiệm vụ, liền chuẩn bị đi tới nhiệm vụ điện nhận nhiệm vụ thăm dò nơi sâu nhất dãy Mawcj Liên sơn. 

- Đúng rồi, ta nói một chút về phân chia phần thưởng đi, nhiệm vụ này có phần thưởng hai ngàn điểm cống hiến, ba vạn linh thạch hạ phẩm. Chúng ta có tổng cộng bốn người, chia đều chính là mỗi người năm trăm điểm cống hiến, bảy ngàn năm tram khối linh thạch hạ phẩm.

Ngao Hân nói.

- Không được. 

Có điều tiếng nói của Ngao Hân vừa dứt, dương Nhất Phàm cùng Trần Phong lập tức lắc đầu. Dương Nhất Phàm lạnh lùng nói:

- Độ khó của nhiệm vụ này rất cao, chia đều điểm cống hiến như vậy ta không đồng ý.

Trần Phong khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh lẽo, hiển nhiên cũng không đồng ý với sự phân chia điểm cống hiến của Ngao Hân. 

Hiện tại hai người bọn hắn xem Lâm Thần vẫn có ít thực lực, cách biệt so với bọn hắn không ít. Nếu như không phải do Ngao Hân đề cử thì hai người bọn họ sẽ không mời Lâm Thần tham gia, giờ khắc này còn muốn chia đều điểm cống hiến, hai người tự nhiên sẽ bất mãn.

Nghe Dương Nhất Phàm nói xong, lâm Thần khẽ liếc hắn một cái. Nhiệm vụ này nếu không phải Ngao Hân mới thì Lâm Thần hoàn thoàn có thể không chấp nhận, năm trăm điểm cống hiến này hắn ra ngoài làm nhiệm vụ bốn sao của tông môn cũng có thể kiếm được nhiều điểm thưởng như vậy.

Tâm tư của Ngao Hân nhanh nhẹn, chớp mắt liền hiểu ý tứ của hai người Dương Nhất Phàm, sắc mặt của nàng hơi khó chịu, thực lực của Lâm Thần nàng hiểu rất rõ, so với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ chỉ có hơn chứ không có kém. 

Có điều nàng còn chưa mở miệng, Lâm Thần liền nói:

- Đã như vậy thì xét theo công lao đi, ai bỏ ra nhiều thực lực nhất thì được nhiều điểm cống hiến hơn.

- Được, vậy thì làm như vậy đi. 

- Hiện tại lên đường thôi.

Dương Nhất Phàm nhìn Trần Phong mỉm cười, vốn dĩ để Lâm Thần gia nhập đội ngũ của bọn họ đã là hạ thấp bọ họ rồi, nếu Lâm Thần gia nhập cũng có thể chia đều hai ngàn điểm cống hiến này thì hai người bọn họ vô cùng bất mãn, may mà Lâm Thần thức thời. Hai người rất hài lòng khi Lâm Thần nói ra như vậy.

Ngao Hân ở một bên nhìn Lâm Thần thật sâu, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, có điều là rất nhanh liền khôi phục lại sự yên lặng. 

Mặt Lâm Thần không hề có cảm xúc. Lúc này, bốn người rất nhanh đi khỏi nhiệm vụ điện.

Bên trong nhiệm vụ điện vẫn có rất nhiều đệ tử nội môn, nhìn thấy Ngao Hân lấy nhiệm vụ bài xuống cùng trưởng lão nhiệm vụ điện nói chuyện, sau đó bốn người lại đi ra ngoài tông môn.

Mà theo nhiệm vụ được bốn người này tiếp nhận, nhất thời gây nên một trận ồn ào trong nội môn. 

- Nghe nói có người nhận nhiệm vụ thăm dò nơi sâu nhất của dãy Mặc Liên sơn.

Một đệ tử nội môn hiếu kỳ hỏi.

- Cái này ta biết, thời điểm bọn họ nhận nhiệm vụ ta ở ngay trong nhiệm vụ điện, theo thứ tự là Ngao Hân sư tỷ, Dương Nhất Phàm sư huynh, Trần Phong sư huynh cùng với người mới xuất hiện gần đây - Lâm Thần. 

- Lâm Thần có tham gia sao? Ta nghe nói gần đây Lâm Thần có đột phá tu vi lên Thiên Cương cảnh sơ kỳ, có điều nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn nguy hiểm vô cùng, hắn tham gia nhiệm vụ lần này có phải là quá mạo hiểm hay không?

- Ai biết được, Lâm Thần dám nhận nhiệm vụ này, có thể nói rõ hắn có đủ thực lực, nếu không phải như vậy thì nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn nguy hiểm cực kỳ, làm sao một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ đi vào không phải là tự tìm lấy cái chết sao? 

- Nói không sai, huống chi còn có ba người Ngao sư tỷ, Ngao sư tỷ, Dương sư huynh và Trần sư huynh đều là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, thực lực đứng đầu trong nội môn chúng ta, ba người bọn họ mà ra tay thì nhiệm vụ này chắc chắn sẽ được hoàn thành. 

Mọi người sôi nổi nghị luận, đối với bốn người Lâm Thần đã nhận nhiệm vụ này có cái nhình không giống nhau, có người cho rằng bốn người nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, dù sao thực lực bốn người cũng vô cùng mạnh mẽ, đứng đầu bên trong nội môn. Cũng có người cho rằng bôn người mạo hiểm tiến vào nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn rất nguy hiểm, trước đây phát sinh loạn thú tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

...

Mặc Liên sơn rất rộng, từ bắc đến nam, trải dài khắp Nhạn Nam vực, trong đó yêu thú đa dạng, đại đa sô võ giả tiến vào mặc Liên sơn đều để săn giết yêu thú. 

Lâm Thần, Ngao Hân, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong một đường đi nhanh, hai ngày trôi qua rốt cuộc cũng đi tới bên ngoài dãy Mặc Liên sơn.

Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ dãy Mặc Liên sơn xanh um tươi tốt, đại thụ trăm trượng che phủ mặt trời, trong rừng rậm càng thêm âm u, làm cho người ta có cảm giác rùng rợn.

- Đi. 

Ngao Hân nói một câu. Bốn người liếc nhau một cái, lúc này bốn người mới bước nhanh vào trong rừng rậm.

Mới vừa đi được vài bước liền nhìn thấy có yêu thú xuất hiện, có điều nơi này chỉ là bên ngoài Mặc Liên sơn, yêu thú qua lại đa phần chỉ là yêu thú cấp một, cấp hai... đối với bọn người Lâm Thần không có uy hiếp gì.

Gặp phải yêu thú, bốn người Lâm Thần động thủ chém giết, mơ hồ không có gì ngăn trở bọn họ tiến vào trong Mặc Liên sơn. 

- Nơi này yêu thú qua lịa căn bản đều là yêu thú cấp ba, cấp bốn, mọi người hành sự cẩn thận.

Bốn người đứng ở trong rừng rậm mênh mông, Ngao Hân thấp giọng nói.

Vị trí bốn người Lâm Thần đang đứng cũng gần giống như khu vực lần trước Lâm Thần làm hộ vệ cho đội ngũ của Vương gia tiến vào Mặc Liên sơn khai thác Hàn Băng thạch, yêu thú qua lại cũng là yêu thú cấp ba cấp bốn. Bốn người Lâm Thần tuy thực lực bất phàm nhưng nếu bị một lượng lớn yêu thú vây quanh cũng sẽ có nguy cơ ngã xuống. 

Dương Nhất Phàm cười một tiếng nói:

- Yên tâm đi, khu vực này ta đã tới mấy lần, yêu thú cấp ba cấp bốn không có khả năng ngăn cản ta. Lâm Thần, hy vọng ngươi cẩn thận, đừng có chưa thâm nhập vào sâu trong Mặc Liên sơn đã bỏ mạng ở đây.

Trần Phong không nói gì nhưng có điều vẻ mặt cùng dáng dấp lại thể hiện ra trong lòng hắn cũng là xem thường thực lực của Lâm Thần. 

Nghe Dương Nhất Phàm nói xong, Lâm Thần liếc nhìn một cái, hờ hững đáp:

- Ngươi quá đa nghi rồi, cho dù ngươi chết ta cũng sẽ không chết.

Nghe vậy, Dương Nhất Phàm sầm mặt lại, đang muôn nói chuyện đột nhiên nghe Ngao Hân khẽ quát: 

- Đủ rồi.

Hai mắt Ngao Hân có hơi tức giận trừng Dương Nhất Phàm một cái, hắn nhìn thấy không khỏi hừ một tiếng, có điều cũng không dám nói gì thêm.

Bốn người tiếp tục tiến lên, bầu không khí có hơi nặng nề, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong đi bên trái, Lâm Thần cùng Ngao Hân ở bên phải, không biết là vô tình hay cố ý mà Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong lại tạo ra khoảng cách cùng Lâm Thần và Ngao Hân, hai bên tạo thành một luồng ngăn cách. 

Gào...

Đúng lúc này, một con yêu thú thân thể to lớn xuất hiện trước mặt bốn người, chắn trước đường đi của bốn người.

Thấy tình hình như vậy, Dương Nhất Phàm không khỏi cười một tiếng, hai mắt vô ý nhưng cố tình liếc qua Lâm Thần, Trần Phong cũng đứng tại chỗ không nói lời nào, căn bản không muốn động thủ. 

Ngăn cản đường đi của bốn người là yêu thú cấp bốn bậc thấp, thực lực tương đương với võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, có điều một ít yêu thú thực lực ổn định hơn võ giả cùng cấp, mà con yêu thú cấp bốn bậc thấp này khí tức cường đại, hiển nhiên là đúng đầu trong các yêu thú cùng cấp.

Bang bang...

Ngao Hân thấy một màn này, đang muốn động thủ chém giết con yêu thú này, bỗng một tiếng rút kiếm nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó một vệt ánh kiếm lướt qua, Ngao Hân còn chưa nhìn được rõ ràng liền nhìn thấy trên đầu con yêu thú ngăn trở đường đi của bọn họ xuất hiện một cái lỗ, cái lỗ này mơ hồ là xuyên qua đầu yêu thú, máu tươi róc rách chảy ra, nó chỉ kịp hừ một tiếng liền ngã trên mặt đất, co giật tử vong tại chỗ. 

Sắc mặt Dương Nhất Phàm khẽ thay đổi, có hơi kinh ngạt nhìn Lâm Thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương