Tuyệt Thế Kiếm Thần
-
Chương 125: Nhiệm vụ điên cuồng
Ầm!
- A!
Nhị gia Thanh Phong trại kêu thảm một tiếng, thân thể bị đánh bay, nặng nề đập vào một cây đại thụ, trong miệng liên tục phun máu, cả người thoi thóp, nếu không được trị liệu kịp thời, tất nhiên sẽ bỏ mạng ở đây.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột khiến mọi người giật mình một cái, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Nhị gia Thanh Phong trại cùng Lâm Thần. Sau khi nhìn thấy tình hình của Nhị gia, mọi người lại hoảng loạn một lần nữa.
- Này, này, Nhị gia cũng không phải là đối thủ của hắn!
- Trại chủ cùng Nhị gia đều bị hắn đánh thành như vậy, cho dù chúng ta có liên hợp lại cũng không có cách nào làm gì được hắn.
Một võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ thực lực mạnh mẽ, đối mặt với mấy chục võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ cũng có thể vững vàng không rơi vào thế hạ phong.
Vậy mà Lâm Thần có thể chém giết Thiên Cương cảnh hậu kỳ, như vậy thực lực của hắn so với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ càng mạnh hơn, nếu vậy, cho dù rất nhiều sơn tặc liên hợp lại, cũng không đối phó được Lâm Thần!
- Chạy a!
Yên lặng chốc lát, một tên võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong hét lớn một tiếng, xoay người hoảng hốt hướng con đường phía sau chạy đi.
Có kẻ thứ nhất ắt có kẻ thứ hai, nhóm sơn tặc còn lại hoảng loạn tản ra bốn phía, từng người nín thở, như là nếu chậm một bước Lâm Thần sẽ đuổi theo bọn họ, thẳng tay chém giết.
Trong chốc lát, bao gồm cả mấy tên võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ, tất cả sơn tặc chớp mắt đã chạy không còn một mống, chẳng thấy tăm hơi.
Toàn bộ Thanh Phong trại yên tĩnh, ngoại trừ Lâm Thần, chỉ có một bộ thi thể cùng với Nhị gia Thanh Phong trại đang thoi thóp hơi tàn.
Có lẽ là bị toàn bộ đám sơn tặc chạy trốn không màng tới nên Nhị gia Thanh Phong trại trong cơn tức giận nghiêng đầu một cái, tắt thở tại chỗ.
Nhất thời, toàn bộ Thanh Phong trại chỉ còn dư lại một mình Lâm Thần.
Nhìn thấy ngọn núi trống rỗng, khóe miệng Lâm Thần lộ ra một vệt cười nhẹ.
Nhiệm vụ bốn sao thứ nhất, tiêu diệt Thanh Phong trại hoàn thành!
Nói tới những tiểu sơn tặc đó của Thanh Phong trại, Lâm Thần cũng không có ý định đuổi cùng giết tận đối với bọn họ. Lâm Thần không phải người thích giết chóc, huống chi, nhiệm vụ của hắn chỉ là tiêu diệt Thanh Phong trại, chỉ cần bọn họ không trở lại gieo vạ cho những thương nhân qua lại và bách tính bình thường, Thiên Cực tông cũng sẽ không để ý tới bọn họ.
Trại chủ Thanh Phong trại này là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, không biết trên người có Tụ Khí đan thượng phẩm hay không.
Lâm Thần liếc mắt một cái nhìn thi thể trại chủ Thanh Phong trại trên đất, trong lòng hơi động. Trại chủ Thanh Phong trại là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, mà hắn lại là một trại chủ sơn trại, như vậy trên người ít nhiều chắc phải có chút báu vật.
Linh hồn lực của Lâm Thần hơi động, đảo qua thi thể của trại chủ Thanh Phong trại. Rất nhanh, Lâm Thần liền nhìn thấy trên người hắn có mấy viên nạp giới, một viên nạp giới trang bị đầy đủ lượng lớn linh thạch hạ phẩm, số lượng nhiều đến hơn trăm ngàn! Một viên trong nạp giới trong đó thì lại chứa không ít linh thạch trung phẩm, cũng có mấy ngàn.
So với linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm đối với Lâm Thần có tác dụng càng lớn, hơn nữa lần trước Lâm Thần bất ngờ lấy được linh thạch trung phẩm nhưng hắn đã sử dụng hết từ trước lúc hắn đi tới Kim Dương thành. Giờ khắc này hắn có được mấy ngàn linh thạch trung phẩm, cũng đủ để Lâm Thần tu luyện một khoảng thời gian.
Ngoài ra, ở trên người trại chủ Thanh Phong trại, Lâm Thần còn tìm được hơn hai mươi bình Tụ Khí đan thượng phẩm, tất cả tính ra thu hoạch khá là dồi dào.
Lâm Thần vung tay lên, thu sạch những thứ đồ này vào trong Trữ Vật Linh Giới.
Sau đó, hắn xoay người, tìm tới Thanh Ô mã, một đường chạy như điên xuống núi.
Nhiệm vụ bốn sao thứ hai, hỗ trợ đội buôn đi qua dãy núi Ô Sơn. Dãy Ô Sơn là một nhánh của dãy Mặc Liên sơn, trong đó yêu thú đa dạng, hoàn thành nhiệm vụ được thưởng bốn trăm điểm cống hiến, năm ngàn linh thạch hạ phẩm.
So với nhiệm vụ bốn sao thứ nhất tiêu diệt Thanh Phong trại, nhiệm vụ thứ hai rõ ràng tiêu tốn thời gian dài hơn nhiều, so về độ khó mà nói, nhiệm vụ bốn sao thứ hai cũng hơi đơn giản hơn một chút, nhưng ngay cả như vậy cũng tương đối nguy hiểm. Dãy núi Ô Sơn là một nhánh của dãy Mặc Liên Sơn, ở phía bắc Thiên Cực tông, hai dãy núi chỉ cách nhau một con sông lớn, có thể tưởng tượng được trong dãy Ô Sơn có bao nhiêu yêu thú.
Mất thời gian nửa tháng, Lâm Thần gặp chút bất ngờ nhưng vẫn an toàn hoàn thành nhiệm vụ bốn sao thứ hai!
Nhiệm vụ bốn sao thứ ba, thăm dò đảo Hồ Tâm. Gần đây có võ giả truyền ra tin tức, đảo Hồ Tâm có mạch Huyền Thiết loại nhỏ, nhiệm vụ yêu cầu đệ tử đi tới đảo Hồ Tâm thăm dò thật giả, lưu ý, đảo Hồ Tâm nằm ở giữa một con sông lớn, giữa sông có yêu thú cấp năm bậc thấp qua lại, kiến nghị những võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ nên đi theo nhóm.
Độ khó của loại nhiệm vụ này mới là lớn nhất, bởi vì không rõ tình hình cụ thể bên trong đảo Hồ Tâm, nếu đệ tử đi vào tỉ lệ tử vong rất cao, mà lại rất dễ đụng phải những võ giả của tông môn khác, phát sinh xung đột.
Lâm Thần tốn mất mấy ngày, đi tới giữa con sông lớn, lấy ra chân khí hộ thể, triển khai Thanh Vân bộ bước qua giữa sông lớn, tiến thẳng tới đảo Hồ Tâm.
Chỉ là Lâm Thần đi được không bao lâu, đã gặp yêu thú tập kích.
Lòng sông này cực kỳ rộng, trong đó yêu thú nhiều không kể xiết, mà càng tới gần đảo Hồ Tâm, yêu thú qua lại nơi đó thực lực càng cường đại.
Lâm Thần lấy Hàn Thiết kiếm mở đường, một đường chém giết yêu thú, có lẽ là võ giả tới đây rất đa dạng, Lâm Thần cũng không có gặp phải yêu thú cấp năm bậc thấp tập kích, thành công đi tới đảo Hồ Tâm ở giữa sông.
Đảo Hồ Tâm cũng không lớn, mặt trên mọc đầy rất nhiều đại thụ Thương Thiên, nhìn giống như một khu rừng rậm. Lâm Thần vận dụng linh hồn lực, nhanh chóng xem xét toàn bộ đảo Hồ Tâm một lượt.
Khiến Lâm Thần cảm thấy bất ngờ là, trên đảo Hồ Tâm quả nhiên lại có một mỏ Huyền Thiết loại nhỏ, nhưng mỏ quặng này ở chính giữa đáy của đảo, võ giả bình thường rất khó phát hiện, kể cả Lâm Thần nếu không phải vận dụng linh hồn lực, cũng sẽ không nghĩ tới có thể tìm thấy một cái mỏ Huyền Thiết ở nơi này.
Sau khi nhớ kỹ vị trí cụ thể, vẻ mặt Lâm Thần bất động, đi qua những võ giả cũng đến đảo Hồ Tâm thăm dò, thẳng ra phía ngoài đảo.
Rất nhiều võ giả thấy không thể tìm thấy mỏ quặng nhỏ, cũng muốn rời khỏi nơi đây. Cách Lâm Thần một đoạn, Lâm Thần phía trước, rất nhiều võ giả ở phía sau nhanh chóng tiến theo.
- A!
- Là Thanh Mãng cấp năm bậc thấp!
- Chạy a, đại gia chạy mau a!
Đúng lúc Lâm Thần đi tới giữa sông, phía sau hắn đột nhiên vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, Lâm Thần không kìm được liếc mắt nhìn về phía sau, hai con mắt nhất thời co lại.
Hắn trông thấy một con rắn khổng lồ dài không biết mấy mươi trượng, to bằng mấy thùng nước vảy màu xanh, giờ khắc này đang ở trước đảo Hồ Tâm điên cuồng công kích, chỉ trong chốc lát, đã có mấy võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ bị giết chết.
Không ít võ giả vẻ mặt kinh hoảng, tứ tán muốn trốn khỏi đảo Hồ Tâm.
Nhưng sau một khắc, lại nhìn thấy Thanh Mãng đột nhiên đánh vào mặt sông, gây nên lượng lớn bọt nước, phần thân to lớn kia cũng trong chớp mắt lao ra tới giữa sông, hướng những võ giả muốn trốn khỏi đảo Hồ Tâm mà tấn công.
- A!
- Không!
Ầm ầm ầm...
Trong chớp mắt, hơn mười võ giả muốn trốn chạy bị Thanh Mãng giết chết.
Thấy một màn này, trong miệng Lâm Thần nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, Thanh Mãng này cao phải tới mấy chục thước, bàn về thực lực, so với Lang Vương cấp năm bậc thấp bị Lâm Thần chém giết còn cường đại hơn, mặc dù là thời khắc này Lâm Thần đối đầu với Thanh Mãng cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể giết được nó.
Thanh Mãng thuộc Thủy, ở bên trong nước lực công kích là to lớn nhất, mà nơi đây lại là giữa con sông lớn, không thích hợp cho võ giả chiến đấu.
Không chần chờ, Lâm Thần toàn lực triển khai Thanh Vân bộ, thẳng đến bờ sông.
Có lẽ là không rảnh bận tâm đến Lâm Thần, con Thanh Mãng kia cũng không có công kích về phía hắn, mà chỉ chuyên tâm đối phó với rất nhiều võ giả trên đảo Hồ Tâm.
Lâm Thần an toàn lên tới bờ.
Mà cơ hồ là cùng lúc Lâm Thần lên bờ, số võ giả trên đảo Hồ Tâm cũng bị Thanh Mãng tàn sát sạch sẽ. Rất nhiều võ giả trên bờ thấy một màn này, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc cũng có chút phẫn nộ, dường như muốn chém giết Thanh Mãng báo thù cho võ giả trên đảo Hồ Tâm, nhưng rất nhanh, con Thanh Mãng kia liền chìm vào đáy sông không thấy tăm hơi.
Lâm Thần khẽ lắc đầu, Thanh Mãng này thực lực quá mức cường hãn, e rằng chỉ có võ giả Chân Đạo cảnh sơ kỳ mới có thể đối phó, vừa nãy nếu Lâm Thần lưu lại trên đảo Hồ Tâm thêm chốc lát, hắn cũng khó mà thoát kết cục bị Thanh Mãng tàn sát.
- Đi!
Nhảy lên Thanh Ô mã, Lâm Thần lại thẳng đến vị trí nhiệm vụ bốn sao kế tiếp mà đi.
Nhiệm vụ bốn sao thứ tư, giết chết Huyết Ma đạo tặc. Tội: Giết người vô số, nhiều lần tập kích đệ tử Thiên Cực tông. Tu vi của người này là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, nhưng cách đây không lâu hắn bị thương nặng, dưỡng thương tại trấn Mạc Nam nằm về phía nam dãy Mặc Liên sơn. Kiến nghị mấy võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ tham chiến.
Võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong!
Có câu "lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", mặc dù người này bị thương nặng, nhưng hắn dù sao tu vi cũng là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lực so với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ vẫn là mạnh mẽ hơn nhiều.
Không nghi ngờ chút nào, nhiệm vụ này độ khó cao nhất trong những nhiệm vụ bốn sao hiện nay.
Sau năm ngày, trong trấn Mạc Nam, Lâm Thần nắm Thanh Ô mã chậm rãi mà đi.
Trên thẻ bài nhiệm vụ chỉ miêu tả Huyết Ma đang ở trấn Mạc Nam, nhưng vị trí cụ thể của hắn, tông môn cũng không có báo. Lâm Thần ở lại Mạc Nam trấn ba ngày, sau một cuộc thăm dò quan sát, rốt cuộc tìm được chỗ Huyết Ma ẩn thân.
Một khu nhà nhỏ hẻo lánh bên trong Mạc Nam trấn.
Lâm Thần vươn mình nhảy một cái, dễ dàng tiến vào tiểu viện.
- Ai?
Động tác của Lâm Thần rất nhẹ, nhưng dù vậy, cơ hồ lúc hắn vừa tiến vào tiểu viện này, tiếng quát kia cũng truyền đến.
Ngay sau đó, liền trông thấy một ông lão mặc trường bào màu đỏ ngòm từ giữa phòng đi ra, sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt, hiển nhiên trên người đang có vết thương, mà tu vi của hắn chính là Thiên Cương cảnh đỉnh phong!
Chính là Huyết Ma!
- Đệ tử nội môn Thiên Cực tông?
Huyết Ma nhìn thấy ký hiệu của Thiên Cực tông trên vạt áo Lâm Thần, lập tức sầm mặt xuống, nhưng rất nhanh, thần sắc của hắn có chút thanh tĩnh lại.
- Hừ, Thiên Cương cảnh sơ kỳ mà dám đến đuổi giết ta, Thiên Cực tông các ngươi là khinh thường Huyết Ma ta vô năng sao!
Thần sắc Huyết ma có chút dữ tợn nói:
- Tiểu tử, ta tuy rằng bị thương nặng, nhưng đối phó với một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ vẫn là dễ như trở bàn tay, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất là từ đâu tới đây, trở về nơi đó, nếu không, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Lâm Thần nói:
- Ta nếu đã đến rồi, thì không có ý định trở về tay không.
- Nói như vậy, ngươi đã quyết tâm đấu với ta một trận?
Huyết Ma sầm mặt lại, âm thanh trầm thấp nói ra.
- Nếu như ngươi nguyện ý theo ta đi một chuyến đến Thiên Cực tông, trận chiến này có thể tránh được.
Lâm Thần mở miệng.
Nghe xong lời này, chân mày Huyết Ma nhất thời nhíu lại. Đi tới Thiên Cực tông? Đùa gì thế, một khi đến Thiên Cực tông rồi, hắn làm sao còn có cơ hội rời đi!
Huyết Ma gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, nếu như không phải giờ khắc này hắn đang bị thương nặng, việc giao đấu sẽ ảnh hưởng khiến thương thế phát tác, hắn sẽ không chút do dự mà giết Lâm Thần.
- Tên tiểu tử điếc không sợ súng!
Huyết Ma hừ lạnh một tiếng, vừa dứt lời, đột nhiên thân hình hắn lóe lên, bất chợt lui về phía sau, cùng lúc đó, tiếng gầm nhẹ của hắn vang lên trong không trung:
- Đệ tử Thiên Cực tông! Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, ngày khác ta khôi phục thương thế, sẽ truy sát ngươi đến chân trời góc biển.
Huyết Ma dù sao cũng bị thương nặng, mặc dù nói hắn tự tin có thể chém giết Lâm Thần, nhưng nếu như người kia cật lực phản kháng, hắn e sợ sẽ khiến cho thương càng thêm thương, đối với Huyết Ma thời gian này đang bị rất nhiều võ giả, đệ tử tông môn truy sát mà nói là cực kỳ không ổn.
Cũng chính bởi vậy, Huyết Ma từ bỏ đánh với Lâm Thần một trận, dự định chạy trốn.
- A!
Nhị gia Thanh Phong trại kêu thảm một tiếng, thân thể bị đánh bay, nặng nề đập vào một cây đại thụ, trong miệng liên tục phun máu, cả người thoi thóp, nếu không được trị liệu kịp thời, tất nhiên sẽ bỏ mạng ở đây.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột khiến mọi người giật mình một cái, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Nhị gia Thanh Phong trại cùng Lâm Thần. Sau khi nhìn thấy tình hình của Nhị gia, mọi người lại hoảng loạn một lần nữa.
- Này, này, Nhị gia cũng không phải là đối thủ của hắn!
- Trại chủ cùng Nhị gia đều bị hắn đánh thành như vậy, cho dù chúng ta có liên hợp lại cũng không có cách nào làm gì được hắn.
Một võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ thực lực mạnh mẽ, đối mặt với mấy chục võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ cũng có thể vững vàng không rơi vào thế hạ phong.
Vậy mà Lâm Thần có thể chém giết Thiên Cương cảnh hậu kỳ, như vậy thực lực của hắn so với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ càng mạnh hơn, nếu vậy, cho dù rất nhiều sơn tặc liên hợp lại, cũng không đối phó được Lâm Thần!
- Chạy a!
Yên lặng chốc lát, một tên võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong hét lớn một tiếng, xoay người hoảng hốt hướng con đường phía sau chạy đi.
Có kẻ thứ nhất ắt có kẻ thứ hai, nhóm sơn tặc còn lại hoảng loạn tản ra bốn phía, từng người nín thở, như là nếu chậm một bước Lâm Thần sẽ đuổi theo bọn họ, thẳng tay chém giết.
Trong chốc lát, bao gồm cả mấy tên võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ, tất cả sơn tặc chớp mắt đã chạy không còn một mống, chẳng thấy tăm hơi.
Toàn bộ Thanh Phong trại yên tĩnh, ngoại trừ Lâm Thần, chỉ có một bộ thi thể cùng với Nhị gia Thanh Phong trại đang thoi thóp hơi tàn.
Có lẽ là bị toàn bộ đám sơn tặc chạy trốn không màng tới nên Nhị gia Thanh Phong trại trong cơn tức giận nghiêng đầu một cái, tắt thở tại chỗ.
Nhất thời, toàn bộ Thanh Phong trại chỉ còn dư lại một mình Lâm Thần.
Nhìn thấy ngọn núi trống rỗng, khóe miệng Lâm Thần lộ ra một vệt cười nhẹ.
Nhiệm vụ bốn sao thứ nhất, tiêu diệt Thanh Phong trại hoàn thành!
Nói tới những tiểu sơn tặc đó của Thanh Phong trại, Lâm Thần cũng không có ý định đuổi cùng giết tận đối với bọn họ. Lâm Thần không phải người thích giết chóc, huống chi, nhiệm vụ của hắn chỉ là tiêu diệt Thanh Phong trại, chỉ cần bọn họ không trở lại gieo vạ cho những thương nhân qua lại và bách tính bình thường, Thiên Cực tông cũng sẽ không để ý tới bọn họ.
Trại chủ Thanh Phong trại này là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, không biết trên người có Tụ Khí đan thượng phẩm hay không.
Lâm Thần liếc mắt một cái nhìn thi thể trại chủ Thanh Phong trại trên đất, trong lòng hơi động. Trại chủ Thanh Phong trại là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, mà hắn lại là một trại chủ sơn trại, như vậy trên người ít nhiều chắc phải có chút báu vật.
Linh hồn lực của Lâm Thần hơi động, đảo qua thi thể của trại chủ Thanh Phong trại. Rất nhanh, Lâm Thần liền nhìn thấy trên người hắn có mấy viên nạp giới, một viên nạp giới trang bị đầy đủ lượng lớn linh thạch hạ phẩm, số lượng nhiều đến hơn trăm ngàn! Một viên trong nạp giới trong đó thì lại chứa không ít linh thạch trung phẩm, cũng có mấy ngàn.
So với linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm đối với Lâm Thần có tác dụng càng lớn, hơn nữa lần trước Lâm Thần bất ngờ lấy được linh thạch trung phẩm nhưng hắn đã sử dụng hết từ trước lúc hắn đi tới Kim Dương thành. Giờ khắc này hắn có được mấy ngàn linh thạch trung phẩm, cũng đủ để Lâm Thần tu luyện một khoảng thời gian.
Ngoài ra, ở trên người trại chủ Thanh Phong trại, Lâm Thần còn tìm được hơn hai mươi bình Tụ Khí đan thượng phẩm, tất cả tính ra thu hoạch khá là dồi dào.
Lâm Thần vung tay lên, thu sạch những thứ đồ này vào trong Trữ Vật Linh Giới.
Sau đó, hắn xoay người, tìm tới Thanh Ô mã, một đường chạy như điên xuống núi.
Nhiệm vụ bốn sao thứ hai, hỗ trợ đội buôn đi qua dãy núi Ô Sơn. Dãy Ô Sơn là một nhánh của dãy Mặc Liên sơn, trong đó yêu thú đa dạng, hoàn thành nhiệm vụ được thưởng bốn trăm điểm cống hiến, năm ngàn linh thạch hạ phẩm.
So với nhiệm vụ bốn sao thứ nhất tiêu diệt Thanh Phong trại, nhiệm vụ thứ hai rõ ràng tiêu tốn thời gian dài hơn nhiều, so về độ khó mà nói, nhiệm vụ bốn sao thứ hai cũng hơi đơn giản hơn một chút, nhưng ngay cả như vậy cũng tương đối nguy hiểm. Dãy núi Ô Sơn là một nhánh của dãy Mặc Liên Sơn, ở phía bắc Thiên Cực tông, hai dãy núi chỉ cách nhau một con sông lớn, có thể tưởng tượng được trong dãy Ô Sơn có bao nhiêu yêu thú.
Mất thời gian nửa tháng, Lâm Thần gặp chút bất ngờ nhưng vẫn an toàn hoàn thành nhiệm vụ bốn sao thứ hai!
Nhiệm vụ bốn sao thứ ba, thăm dò đảo Hồ Tâm. Gần đây có võ giả truyền ra tin tức, đảo Hồ Tâm có mạch Huyền Thiết loại nhỏ, nhiệm vụ yêu cầu đệ tử đi tới đảo Hồ Tâm thăm dò thật giả, lưu ý, đảo Hồ Tâm nằm ở giữa một con sông lớn, giữa sông có yêu thú cấp năm bậc thấp qua lại, kiến nghị những võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ nên đi theo nhóm.
Độ khó của loại nhiệm vụ này mới là lớn nhất, bởi vì không rõ tình hình cụ thể bên trong đảo Hồ Tâm, nếu đệ tử đi vào tỉ lệ tử vong rất cao, mà lại rất dễ đụng phải những võ giả của tông môn khác, phát sinh xung đột.
Lâm Thần tốn mất mấy ngày, đi tới giữa con sông lớn, lấy ra chân khí hộ thể, triển khai Thanh Vân bộ bước qua giữa sông lớn, tiến thẳng tới đảo Hồ Tâm.
Chỉ là Lâm Thần đi được không bao lâu, đã gặp yêu thú tập kích.
Lòng sông này cực kỳ rộng, trong đó yêu thú nhiều không kể xiết, mà càng tới gần đảo Hồ Tâm, yêu thú qua lại nơi đó thực lực càng cường đại.
Lâm Thần lấy Hàn Thiết kiếm mở đường, một đường chém giết yêu thú, có lẽ là võ giả tới đây rất đa dạng, Lâm Thần cũng không có gặp phải yêu thú cấp năm bậc thấp tập kích, thành công đi tới đảo Hồ Tâm ở giữa sông.
Đảo Hồ Tâm cũng không lớn, mặt trên mọc đầy rất nhiều đại thụ Thương Thiên, nhìn giống như một khu rừng rậm. Lâm Thần vận dụng linh hồn lực, nhanh chóng xem xét toàn bộ đảo Hồ Tâm một lượt.
Khiến Lâm Thần cảm thấy bất ngờ là, trên đảo Hồ Tâm quả nhiên lại có một mỏ Huyền Thiết loại nhỏ, nhưng mỏ quặng này ở chính giữa đáy của đảo, võ giả bình thường rất khó phát hiện, kể cả Lâm Thần nếu không phải vận dụng linh hồn lực, cũng sẽ không nghĩ tới có thể tìm thấy một cái mỏ Huyền Thiết ở nơi này.
Sau khi nhớ kỹ vị trí cụ thể, vẻ mặt Lâm Thần bất động, đi qua những võ giả cũng đến đảo Hồ Tâm thăm dò, thẳng ra phía ngoài đảo.
Rất nhiều võ giả thấy không thể tìm thấy mỏ quặng nhỏ, cũng muốn rời khỏi nơi đây. Cách Lâm Thần một đoạn, Lâm Thần phía trước, rất nhiều võ giả ở phía sau nhanh chóng tiến theo.
- A!
- Là Thanh Mãng cấp năm bậc thấp!
- Chạy a, đại gia chạy mau a!
Đúng lúc Lâm Thần đi tới giữa sông, phía sau hắn đột nhiên vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, Lâm Thần không kìm được liếc mắt nhìn về phía sau, hai con mắt nhất thời co lại.
Hắn trông thấy một con rắn khổng lồ dài không biết mấy mươi trượng, to bằng mấy thùng nước vảy màu xanh, giờ khắc này đang ở trước đảo Hồ Tâm điên cuồng công kích, chỉ trong chốc lát, đã có mấy võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ bị giết chết.
Không ít võ giả vẻ mặt kinh hoảng, tứ tán muốn trốn khỏi đảo Hồ Tâm.
Nhưng sau một khắc, lại nhìn thấy Thanh Mãng đột nhiên đánh vào mặt sông, gây nên lượng lớn bọt nước, phần thân to lớn kia cũng trong chớp mắt lao ra tới giữa sông, hướng những võ giả muốn trốn khỏi đảo Hồ Tâm mà tấn công.
- A!
- Không!
Ầm ầm ầm...
Trong chớp mắt, hơn mười võ giả muốn trốn chạy bị Thanh Mãng giết chết.
Thấy một màn này, trong miệng Lâm Thần nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, Thanh Mãng này cao phải tới mấy chục thước, bàn về thực lực, so với Lang Vương cấp năm bậc thấp bị Lâm Thần chém giết còn cường đại hơn, mặc dù là thời khắc này Lâm Thần đối đầu với Thanh Mãng cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể giết được nó.
Thanh Mãng thuộc Thủy, ở bên trong nước lực công kích là to lớn nhất, mà nơi đây lại là giữa con sông lớn, không thích hợp cho võ giả chiến đấu.
Không chần chờ, Lâm Thần toàn lực triển khai Thanh Vân bộ, thẳng đến bờ sông.
Có lẽ là không rảnh bận tâm đến Lâm Thần, con Thanh Mãng kia cũng không có công kích về phía hắn, mà chỉ chuyên tâm đối phó với rất nhiều võ giả trên đảo Hồ Tâm.
Lâm Thần an toàn lên tới bờ.
Mà cơ hồ là cùng lúc Lâm Thần lên bờ, số võ giả trên đảo Hồ Tâm cũng bị Thanh Mãng tàn sát sạch sẽ. Rất nhiều võ giả trên bờ thấy một màn này, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc cũng có chút phẫn nộ, dường như muốn chém giết Thanh Mãng báo thù cho võ giả trên đảo Hồ Tâm, nhưng rất nhanh, con Thanh Mãng kia liền chìm vào đáy sông không thấy tăm hơi.
Lâm Thần khẽ lắc đầu, Thanh Mãng này thực lực quá mức cường hãn, e rằng chỉ có võ giả Chân Đạo cảnh sơ kỳ mới có thể đối phó, vừa nãy nếu Lâm Thần lưu lại trên đảo Hồ Tâm thêm chốc lát, hắn cũng khó mà thoát kết cục bị Thanh Mãng tàn sát.
- Đi!
Nhảy lên Thanh Ô mã, Lâm Thần lại thẳng đến vị trí nhiệm vụ bốn sao kế tiếp mà đi.
Nhiệm vụ bốn sao thứ tư, giết chết Huyết Ma đạo tặc. Tội: Giết người vô số, nhiều lần tập kích đệ tử Thiên Cực tông. Tu vi của người này là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, nhưng cách đây không lâu hắn bị thương nặng, dưỡng thương tại trấn Mạc Nam nằm về phía nam dãy Mặc Liên sơn. Kiến nghị mấy võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ tham chiến.
Võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong!
Có câu "lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", mặc dù người này bị thương nặng, nhưng hắn dù sao tu vi cũng là Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lực so với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ vẫn là mạnh mẽ hơn nhiều.
Không nghi ngờ chút nào, nhiệm vụ này độ khó cao nhất trong những nhiệm vụ bốn sao hiện nay.
Sau năm ngày, trong trấn Mạc Nam, Lâm Thần nắm Thanh Ô mã chậm rãi mà đi.
Trên thẻ bài nhiệm vụ chỉ miêu tả Huyết Ma đang ở trấn Mạc Nam, nhưng vị trí cụ thể của hắn, tông môn cũng không có báo. Lâm Thần ở lại Mạc Nam trấn ba ngày, sau một cuộc thăm dò quan sát, rốt cuộc tìm được chỗ Huyết Ma ẩn thân.
Một khu nhà nhỏ hẻo lánh bên trong Mạc Nam trấn.
Lâm Thần vươn mình nhảy một cái, dễ dàng tiến vào tiểu viện.
- Ai?
Động tác của Lâm Thần rất nhẹ, nhưng dù vậy, cơ hồ lúc hắn vừa tiến vào tiểu viện này, tiếng quát kia cũng truyền đến.
Ngay sau đó, liền trông thấy một ông lão mặc trường bào màu đỏ ngòm từ giữa phòng đi ra, sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt, hiển nhiên trên người đang có vết thương, mà tu vi của hắn chính là Thiên Cương cảnh đỉnh phong!
Chính là Huyết Ma!
- Đệ tử nội môn Thiên Cực tông?
Huyết Ma nhìn thấy ký hiệu của Thiên Cực tông trên vạt áo Lâm Thần, lập tức sầm mặt xuống, nhưng rất nhanh, thần sắc của hắn có chút thanh tĩnh lại.
- Hừ, Thiên Cương cảnh sơ kỳ mà dám đến đuổi giết ta, Thiên Cực tông các ngươi là khinh thường Huyết Ma ta vô năng sao!
Thần sắc Huyết ma có chút dữ tợn nói:
- Tiểu tử, ta tuy rằng bị thương nặng, nhưng đối phó với một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ vẫn là dễ như trở bàn tay, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất là từ đâu tới đây, trở về nơi đó, nếu không, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Lâm Thần nói:
- Ta nếu đã đến rồi, thì không có ý định trở về tay không.
- Nói như vậy, ngươi đã quyết tâm đấu với ta một trận?
Huyết Ma sầm mặt lại, âm thanh trầm thấp nói ra.
- Nếu như ngươi nguyện ý theo ta đi một chuyến đến Thiên Cực tông, trận chiến này có thể tránh được.
Lâm Thần mở miệng.
Nghe xong lời này, chân mày Huyết Ma nhất thời nhíu lại. Đi tới Thiên Cực tông? Đùa gì thế, một khi đến Thiên Cực tông rồi, hắn làm sao còn có cơ hội rời đi!
Huyết Ma gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, nếu như không phải giờ khắc này hắn đang bị thương nặng, việc giao đấu sẽ ảnh hưởng khiến thương thế phát tác, hắn sẽ không chút do dự mà giết Lâm Thần.
- Tên tiểu tử điếc không sợ súng!
Huyết Ma hừ lạnh một tiếng, vừa dứt lời, đột nhiên thân hình hắn lóe lên, bất chợt lui về phía sau, cùng lúc đó, tiếng gầm nhẹ của hắn vang lên trong không trung:
- Đệ tử Thiên Cực tông! Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, ngày khác ta khôi phục thương thế, sẽ truy sát ngươi đến chân trời góc biển.
Huyết Ma dù sao cũng bị thương nặng, mặc dù nói hắn tự tin có thể chém giết Lâm Thần, nhưng nếu như người kia cật lực phản kháng, hắn e sợ sẽ khiến cho thương càng thêm thương, đối với Huyết Ma thời gian này đang bị rất nhiều võ giả, đệ tử tông môn truy sát mà nói là cực kỳ không ổn.
Cũng chính bởi vậy, Huyết Ma từ bỏ đánh với Lâm Thần một trận, dự định chạy trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook