Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 32. Ta cần đồ nhắm.

32. Ta cần đồ nhắm. 

Ngày sau đó, chi nhánh của Hoàng Thiên Các được mở ngay tại Ma Gia Thôn. 

Địa điểm đối diện Phong Lưu tửu điếm. 

Chi nhánh có quy mô nhỏ, nên chỉ bố trí một điều tra viên mới vào và một chấp hành võ giả. 

Chưởng quỹ Phong Lưu tửu điếm Tào Xuân Bồi quan sát quá trình treo bảng hiệu cùng những nội thất cần thiết được đem tới rồi thận trọng hỏi ta. 

“Ngài Các Chủ, tại sao lại mở chi nhánh ở đây?”

“Giả sử ngươi bị các võ giả ở bổn giáo gây sự đi. Từ trước tới giờ ngươi sẽ phản ứng thế nào?”

“Sao tại hạ dám làm gì được?”

Câu hỏi của Tào Xuân Bồi đã trả lời tất cả. Làm gì được đây? Thà cứ chịu uất ức còn hơn. 

“Nếu có bất kì việc gì liên quan tới các võ giả bổn giáo thì cứ tới Hoàng Tuyền Các báo cáo lại là được mà. Xung quanh ngươi có ai từng làm chuyện đó chưa?”

“Không… Theo như tại hạ biết thì không có.”

Cũng chẳng thể làm gì khác. Để đến được Hoàng Tuyền Các thì phải băng qua cổng chính bổn giáo, sau đó trình bày mục đích đến đây. Tất nhiên, không thể tránh khỏi việc xác minh danh tính và bị lục soát khắp người. Thậm chí phải trải qua quá trình lặp lại đó nhiều lần thì mới có thể đến được Hoàng Tuyền Các. 

“Ngài chưởng quỹ đây có thể tung tin đồn giúp ta không? Nếu người dân ở Ma Gia Thôn này bị võ giả bổn giáo gây sự, hãy đến phân đà của Hoàng Tuyền Các và bộc bạch mọi chuyện.”

“Nhưng mà… Ai nấy đều sợ bị trả thù.”

“Ta cũng nghĩ thế. Vậy nên ta sẽ thông báo sớm thôi. Nếu kẻ nào dám trả thù người tố cáo hoặc bất kì ai liên quan đến cuộc điều tra ở Hoàng Tuyền Các, hắn sẽ bị xử trảm ngay lập tức.”

“Ngài nói là xử trảm ư? A, vậy ngài thực sự lập ra phân đà này là vì mọi người ở đây sao?”

Tào Xuân Bồi không ngừng cảm kích. 

Ban đầu, hắn không tin ta sẽ xử lí mọi việc dứt khoát. Hắn nghĩ ta làm thế này để xây dựng hình ảnh tốt đẹp. 

Thế nhưng, Tào Xuân Bồi đã rất phấn khích khi tận mắt chứng kiến cách ta xử lí phụ tử nhà Bách Đao Quỷ Lương Thái. 

“Mấy người kia, qua đây mà nghe ta nói này.”

Hắn chạy đi thông báo cho người dân về việc ta thành lập phân đà. 

Không biết sẽ có bao nhiêu người tìm đến đây để giải trình về những oan ức của mình nữa. 

Nhưng dù con số ấy là bao nhiêu, thì đây vẫn là nỗ lực cần thiết đóng vai trò quan trọng trong việc thiết lập lại kỷ cương của bổn giáo. Việc tố cáo đã dễ dàng hơn, thì số vụ ức hiếp kẻ yếu cũng sẽ giảm đi đáng kể.

Từ Đại Long sau khi hoàn tất việc chuẩn bị cho chi phân đà mới thì trở về với tâm trạng hứng khởi. 

“Lẽ ra phải làm việc này từ lâu rồi… Ngài đã quyết định đúng đắn lắm đấy.”

“Vấn đề là chúng ta phải đặt trọng tâm ở đâu.”

“Ý ngài là sao?”

“Cho đến hiện tại, trọng tâm của Hoàng Tuyền Các vẫn luôn ở trên đầu. E sợ ánh nhìn của Bát Ma Tôn mà chỉ giải quyết những vấn đề trong nội giáo. Nó đã chệch khỏi mục đích ban đầu của Hoàng Tuyền Các, thế là chúng ta trở thành nô lệ của quyền lực. Từ giờ, ta sẽ đặt trọng tâm ở dưới chân. Người dân ở Ma Gia Thôn, những võ giả hạ cấp, những người yếu ớt dễ dàng chấp nhận việc bị đối xử bất công. Và chúng ta, chỉ cần nhớ một nguyên tắc trong quá trình này thôi.”

“Nguyên tắc đó là gì?”

“Mạng sống nào cũng có giá trị như nhau. Kể cả võ giả hạ cấp, hay là Ma Tôn cũng vậy. Đó là lí do mà chúng ta phải xử lí mọi chuyện theo một tiêu chuẩn là được.”

Từ Đại Long không giấu nổi vẻ phấn khích. 

“Nếu lời này do một kẻ nào khác nói, tại hạ sẽ coi đó chỉ là những câu tầm phào nhảm nhí. Bất quá cũng là lý tưởng vô thực. Nhưng đây lại là lời của Các Chủ, nên tại hạ hoàn toàn đặt lòng tin vào ngài.”

“Ngươi chửi hay khen ta thế hả? Vừa nãy ngươi mới chửi ta đúng không đấy?”

“Nếu ngài còn tỏ ra khí thế đáng sợ như vậy, tại hạ sẽ là người đầu tiên đi tố cáo đấy.”

Ta bật cười rồi nhìn bóng lưng của tên tiểu tử ung dung bước đi trước. 

Để duy trì sức mạnh của Hoàng Tuyền Các, như đã nói với tiểu tử này, thì ta vẫn còn một chuyện cần làm. 

***

Ta tập trung tất cả chấp hành võ giả lại. 

“Cung kính diện kiến Các Chủ!”

Bọn họ cao giọng chào ta. Kể từ sau vụ Bách Đao Quỷ bị tống giam, độ nổi tiếng của ta thậm chí còn tăng vọt hẳn so với lúc ta mới nhậm chức. 

Không chỉ độ nổi tiếng, quyền uy của ta cũng tăng lên đáng kể. Những kẻ vốn coi thường ta vì cho rằng ta bị chính đại ca của mình đẩy ra khỏi cuộc chiến kế vị cũng đã thay đổi thái độ. 

Trong lúc ta tản bộ mà vô tình chạm mặt bọn họ, ai nấy đều cúi đầu xuống trước. 

“Ta biết ơn tất cả những người đã cống hiến tận lực cho bổn các của chúng ta.”

Ta bước xuống bục, làm thế bao quyền với từng người để bày tỏ tấm lòng của mình. Các chấp hành võ giả thấy vậy lập tức làm thế bao quyền đáp lại. 

“Có phải đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà không có điều tra viên nào không nhỉ?”

“Vâng!”

“Một ngày đẹp trời như hôm nay đáng lí chỉ nên bàn về những chuyện tốt, thế nhưng ta tập trung mọi người tại đây là để nói về một chuyện khá khó chịu.”

Lời của ta khiến các chấp hành võ giả căng thẳng hẳn. 

“Như mọi người đã biết, có nhiều kẻ ở bổn giáo bất tuân và thậm chí còn có thái độ thách thức quyền uy của bổn các. Ma Quân cũng vậy, Đao Quỷ không khác gì. 

Lý do vô cùng đơn giản. Bởi vì bọn họ nghĩ mình mạnh hơn các ngươi.”

Lời ta nói rõ ràng sẽ làm tổn thương lòng tự tôn, nên ta không cần phải vòng vo làm gì. Những lời muốn nói với các điều tra viên, những lời muốn nói với chấp hành võ giả. So với việc vòng vo, thì thẳng thắn nói với bọn họ sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn. 

“Bát Ma Tôn thì ai cũng như nhau. Các ngươi có thể nghe lệnh ta mà áp chế được những đầu não cấp Bách Đao Quỷ được không?”

Không ai dám tự tin trả lời ta. Đây chính là hiện thực. 

“Tại sao không ai trả lời? Là vì mọi người cũng tin rằng nắm đấm của bọn chúng mạnh hơn luật lệ của bổn các đúng chứ? Vậy thì ta phải làm gì để thay đổi tình hình này đây? Đơn giản thôi. Nắm đấm của các ngươi phải mạnh hơn bọn chúng. Còn nếu sợ hãi, các ngươi thậm chí đã thua trước khi bắt đầu rồi.”

Khuôn mặt ai nấy đều đỏ bừng. Bởi lẽ, bọn họ đã từng trải qua ít nhất một lần nhận thấy quyền uy của mình bị phủ nhận. 

“Ta mong rằng mọi người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”

 

Đương nhiên, hiện giờ các chấp hành võ giả cũng đã rất mạnh rồi. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa ở các mức có thể áp đảo các võ giả của những tổ chức tinh nhuệ khác. Thực lực vẫn còn ngang ngửa, hoặc có khi là thấp hơn. 

“Vì vậy, kể từ hôm nay, chúng ta sẽ huỷ mọi lịch trình hiện có và bắt đầu khoá huấn luyện đặc biệt.”

Từ “huấn luyện đặc biệt” vừa được thốt lên, có hàng loạt biểu cảm, phản ứng khác nhau được trưng ra. 

“Nếu có ai nghĩ rằng việc thay đổi này không cần thiết, hoặc không phù hợp với mình thì cứ mạnh dạn từ bỏ. Ta sẽ cử người đó đến bộ phận khác, nên hãy bước ra đây.”

Do dự một lát, rồi có hai người bước ra. Bọn họ cũng thành thật nói rằng mình muốn chuyển sang bộ phận khác. 

Ta hứa sẽ phân họ vào những nơi họ lựa chọn. 

“Không cần phải e dè vậy đâu. Đâu nhất thiết phải chiến đấu ở Hoàng Tuyền Các này. Mọi người có thể đến nơi phù hợp với mình hơn, miễn là vẫn cống hiến cho bổn giáo. Còn ai nữa không?”

Không một ai bước ra. 

“Tốt lắm.”

Ta ra hiệu cho một kẻ đang đứng đợi đằng xa. 

Không phải ai xa lạ, hắn chính là Trương Hổ, Đội Chủ Tam Đội của Ma Quân. Hắn cũng là kẻ mạnh nhất trong số các Đội Chủ.

Vì ta đã giết Quân Chủ Ma Quân và trả thù cho bằng hữu của hắn, nên hảo cảm hắn dành cho ta cũng không tồi. 

“Từ hôm nay, Trương Hổ sẽ phụ trách huấn luyện đặc biệt cho mọi người.”

Tân Quân Chủ Ma Quân vẫn chưa được quyết định, thế nên nội bộ Ma Quân đều đang trong trạng thái chờ đợi. Thành thử ta nhờ vả thế này cũng không vấn đề gì. 

Trương Hổ bước tới trước mặt mọi người. Vẻ ngoài cao lớn cùng vết chém trên mặt. Hắn áp đảo toàn bộ chấp hành võ giả đang có mặt tại đây. 

“Ta là Trương Hổ, sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cho mọi người thời gian sắp tới. Ta nhận nhiệm vụ này bởi ta thực sự kính trọng mọi người. Quá trình huấn luyện sẽ diễn ra khá khắc nghiệt. Tuy nhiên, ta xin đứng ra bảo đảm. Những người chịu đựng được chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Mọi người hiểu lời ta nói chứ?”

“Vâng!”

Các chấp hành võ giả trả lời rõ ràng.

“Việc huấn luyện sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ tới. Tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng rồi tập hợp lại đây đúng thời gian đã định. Giải tán.”

Tất cả chấp hành võ giả đều tản đi. Chỉ còn hai người ở lại, là ta và Trương Hổ. 

“Bầu không khí của Ma Quân những ngày này thế nào rồi?”

“Hơi khó nói. Chắc nó chỉ ổn định khi Quân Chủ Ma Quân tiếp theo được chọn ra.”

Ta cũng nghe phong phanh về tin đồn Quân Chủ Ma Quân kế nhiệm. Phụ thân và Tư Mã Minh có vẻ khá vất vả để chọn được người mới bởi lẽ đây là vị trí vô cùng quan trọng. Ta còn nghe rằng các Ma Tôn khác đã bắt đầu động thái lôi kéo. 

“Giữa lúc bận rộn thế này mà ta còn làm phiền ngươi.”

“Không đâu. Ngài gọi ta tới lúc nào cũng được. Nhị công tử, à không. Ngài Các Chủ chỉ cần ra lệnh, thì ta sẽ lập tức tuân theo.”

“Đa tạ ngươi.”

Trương Hổ vừa định rời đi thì nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Giờ thì chỉ còn hai ngày nữa.”

Ta cũng quay đầu lại và thấy Huyết Thiên Đao Ma đang ngồi trên bục. 

“Lão không có chuyện gì để làm à?”

“Trở thành Ma Tôn rồi thì có nhiều thời gian lắm.”

“Ta mà trở thành Giáo Chủ thì đám Ma Tôn các người sẽ bận bịu lắm đấy.”

“Muốn vậy thì lo bắt tay với ta đi.”

Huyết Thiên Đao Ma cố tình gây áp lực cho ta để thực hiện ý đồ của mình. 

“Ca ca ta mà biết được việc này chắc buồn lắm đây.”

“Ngài ấy sẽ thông cảm thôi. Việc chọn đi theo người giỏi hơn là chuyện thường tình mà? Ngài có biết tại sao ta lại ghét mấy tên Chính Phái không? Vì bọn chúng suy nghĩ quá nhiều thứ. Cứ đơn giản thôi. Tên nào giàu hơn là người tốt. Tên nào mạnh hơn thì đi theo. Hiệp nghĩa hay đạo lý gì chứ. Bộ thành thật thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma hay gì?”

“Chẳng phải ta cũng là dạng người như thế sao?”

“Gì hả?”

“Việc chọn đi theo người giỏi hơn là chuyện thường tình. Vậy thì lỡ như có Ma Tôn khác cũng muốn bắt tay với ta thì sao? Trong dàn Ma Tôn cũng có người giỏi hơn, mạnh hơn lão còn gì?”

Câu hỏi này không dễ để trả lời, vậy mà Huyết Thiên Đao Ma lại nhẹ nhàng đáp trả. 

“Nhìn đi, nhị công tử. Ngài có tin vào năng lực và khả năng của bản thân không?”

“Tin.”

“Kể cả việc ngài sẽ trở thành Thiên Ma?”

“Tin chứ.”

“Ta là người đầu tiên nhận ra tiềm năng đó ở ngài. Chỉ cần nhìn và nhận ra được giá trị thực sự của một người, há chẳng phải ta sẽ dễ dàng mách cho ngài biết được ai là kẻ giỏi nhất sao?”

“Ta vốn giỏi ăn nói nhưng cũng chẳng thể đối đáp lại lão rồi.”

“HAHAHA. Hẹn hai ngày sau lại gặp công tử.”

Huyết Thiên Đao Ma bật cười rồi biến mất. 

‘Lão già này nói chuyện thuyết phục quá chừng.’

Mới nghe được thì có vẻ lời lão khá đúng đắn. Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì mới nhận ra sự vô lí rành rành trong lời của lão. 

Ta chỉ mới nhận được sự chú ý trong bổn giáo. Ai cũng nhận ra ta đã thay đổi. 

Chỉ có Huyết Thiên Đao Ma là hay vướng vào công sự của ta nên mới tiếp cận. 

Chẳng khác nào lão tự coi bản thân đã nhận ra giá trị của ta. 

Bắt tay với Huyết Thiên Đao Ma sao? Cũng không tệ. Nếu lão thực sự đứng về phía ta thì chắc chắn ta sẽ được hậu thuẫn vững chắc. 

Nhưng lúc này thì không nên, vì hiện giờ thế chủ động vẫn thuộc về Huyết Thiên Đao Ma.

***

Ngày hôm sau, ta quan sát các chấp hành võ giả đang được huấn luyện ở sân luyện võ. 

Trương Hổ rất nghiêm khắc. Khoá huấn luyện này khiến con người ta phải đổ cả mồ hôi, nước mắt, có khi là cả máu để hoàn thành. Vậy mà các chấp hành võ giả vẫn cắn răng tiếp nhận huấn luyện. 

Trương Hổ kích động ý chí của tất cả chỉ bằng một câu. 

  • Ma Quân bọn ta huấn luyện thế này đây.

Chỉ một câu thôi là đủ. Nếu không cầm cự được cách huấn luyện ở Ma Quân, chẳng khác nào để cho chúng cái quyền được coi thường Hoàng Tuyền Các. 

Trương Hổ đúng là một kẻ thông minh. Bởi lẽ đâu có gì hiệu quả bằng việc khơi dậy niềm kiêu hãnh của một võ giả. 

Tiếng hét của Trương Hổ cứ vang vọng từ xa. 

“Chịu đựng! Cố gắng cầm cự đi! Vợ, con, bằng hữu, ai cũng có thể phản bội các ngươi! Chỉ có những giọt mồ hôi đang tuôn rơi lúc này sẽ không bao giờ phản bội!”

Nghe thấy tiếng la lối của Trương Hổ mà ta không nhịn được cười. Trương Hổ còn chưa lập gia đình, vậy mà nhắc tới vợ con như một người từng trải. 

‘Dù sao thì ta cũng biết mình chọn đúng người rồi.’

Khoảnh khắc đó, ta chợt nghĩ bản thân mình thật yên tâm khi quen biết một võ giả như Trương Hổ. 

‘À!’

Ta nảy ra một ý tưởng hay liên quan đến Huyết Thiên Đao Ma. 

***

Vào ngày thứ ba, Huyết Thiên Đao Ma đợi ta ở nơi lão ngỏ lời bắt tay hợp tác. 

Cũng giống như hôm trước, lão cắm thanh đao xuống đất, ngồi dựa lưng vào rồi nhấm nháp rượu. 

“Ngài sẵn lòng uống rượu của ta rồi chứ?”

Ta ngồi đối diện với lão. 

“Sẵn sàng rồi.”

Huyết Thiên Đao Ma mỉm cười với vẻ mặt hài lòng rồi rót rượu vào chén cho ta. 

Ta cạn chén, nhưng lại không uống. 

“Sao lại bỏ xuống? Uống đi chứ?”

“Ta cần đồ nhắm.”

“Đồ nhắm? Đại trượng phu uống rượu mà cần đồ nhắm gì chứ?”

Huyết Thiên Đao Ma lộ ra vẻ mặt bất mãn. Nhưng lập tức, lão nhận ra đồ nhắm mà ta nhắc đến không phải thức ăn, mà là một yêu cầu. 

“Thế ngài cần đồ nhắm gì nào?”

Trong cái bầu không khí đầy căng thẳng, ta mạnh dạn trả lời. 

“Ma Quân.”

Huyết Thiên Đao Ma trợn tròn mắt vì sửng sốt bởi lời ta nói.

“Cho Ma Quân vào miệng ta đi.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương