Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 23. Chỉ cần sống tốt.

23. Chỉ cần sống tốt

 

‘Rõ ràng phụ thân đã đạt tới đại thành, tại sao Thiên Ma Hộ Thể Thân Công lại không tự phát động? Hay là Thiên Ma Hộ Thể Thân Công không kịp phát động nhỉ? Nếu không, chẳng lẽ lần chạm trán đó quyết liệt đến mức phụ thân không còn chút nội công nào để kích hoạt Thiên Ma Hộ Thể Thân Công?’

Biết đây là thứ võ công tuyệt vời thế này, ta lại càng thêm nghi vấn về cái chết của phụ thân. Hoa Vũ Kỹ đã thắng phụ thân thật sao?

Ta thực sự muốn hỏi phụ thân. 

Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng ta lại không thể hỏi. Vì đó là việc vẫn chưa xảy ra. 

Có khi, mãi mãi sau này ta cũng chẳng biết được. Vì việc đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. 

Ta mỉm cười rồi nói với phụ thân. 

“Phụ thân và con lại có một bí mật. Nghĩ như thế lại khiến con vui hơn cả việc được học Thiên Ma Hộ Thể Thân Công.”

Có vẻ từ “bí mật” đã khiến phụ thân ta cau mày. Ta vội vàng nói thêm, 

“Phụ thân có bực bội thì cũng chẳng làm gì khác được. Phụ thân vẫn phải học thêm về Phong Thần Tứ Bộ từ con mà.”

Ta thi triển Khoái Tốc Bộ rồi chạy ra khỏi đó ngay lập tức. 

Trong chớp mắt, ta đã đứng ở cuối đường thảm đỏ. 

Huỵch huỵch!

Ta cảm nhận được thứ gì đó lướt qua người ta hệt như cơn gió thoảng. 

Lập tức, ta dừng Khoái Tốc Bộ. 

Không biết từ khi nào mà phụ thân ta lại đứng chặn trước mặt. 

Tách!

Người búng tay thẳng vào trán ta. Tình huống này khó mà tránh được. Mà có cố gắng tránh đi chăng nữa, thì phụ thân di chuyển nhanh đến mức mắt ta còn không theo kịp. 

“Ui da!”

Ta ôm chặt lấy trán. Không hề có chút gì gọi là giả vờ. Ta đang đau đến mức thấy cả mấy ngôi sao đang bay vòng vòng trước mặt. 

“Đừng có giả vờ giỏi rồi nghĩ mình nhanh hơn ta.”

Tức khắc, phụ thân ta lại biến mất.

Phụ thân thi triển Ám Ảnh Bộ để biến mất khỏi tầm nhìn của ta, rồi lại dùng Khoái Tốc Bộ để trở về thái sư ỷ. Nhìn những động tác thoăn thoắt như thế, ta lại cảm nhận được rõ sự khác biệt trong võ công giữa ta và người. 

Ta biết rõ. Phụ thân không vì ta đáng ghét mà chạy đến đây chỉ để đánh vào trán ta. 

Phụ thân muốn để cho ta nhìn thấy. Phong Thần Tứ Bộ mà phụ thân thi triển là thế này đây. 

“Bộ pháp người dùng lúc quay về đúng là Phong Thần Tứ Bộ. Nhưng thuật khinh công lúc người bay tới đây là gì vậy?”

“Thiên Ma Phi Hành Thuật.”

Thiên Ma Phi Hành Thuật là khinh công độc môn của phụ thân ta. 

“Nó nhanh hơn cả Khoái Tốc Bộ sao?”

“Hiện giờ thì đúng là vậy. Nhưng nếu hoàn thiện được Phong Thần Tứ Bộ thì ta không chắc.”

“Đến khi con hoàn thiện được Phong Thần Tứ Bộ, chúng ta hãy làm một ván quyết định đi.”

“Kiểu gì ta cũng đạt được trước con thôi. Thế thì kết quả đã được định sẵn rồi.”

“Ai mà biết được. Biết đâu con lại hoàn thiện trước phụ thân thì sao? Còn trẻ còn sung sức mà.”

“Máu đang chảy từ cái đầu tinh ranh của con kìa.”

Trán ta rỉ từng giọt, từng giọt máu do cú đánh của phụ thân. 

“AA! Đáng lẽ con phải nhờ người dạy Kim Cang Bất Hoại Thần Công mới phải.”

Ta bước ra khỏi Thiên Ma Điện với vết thương trên trán hệt như chứng tích của vinh quang. 

Đó là vết thương có trả tiền cũng chẳng thể mua được. 

Khoảng cách giữa ta và phụ thân như được xích thêm gần. 

Tuy nhiên, bản thân ta lại phải cẩn trọng trước suy nghĩ ấy. 

Mối quan hệ giữa người với người chỉ cần lơ là sẽ phạm sai lầm ngay. 

Dù sao thì, việc trao đổi võ công hôm nay đã khiến ta và phụ thân tiến gần đến nhau hơn. 

Tương lai mà Hoa Vũ Kỹ tới đây đã được định sẵn, nhưng hiện tại vẫn đang thay đổi từng ngày. 

***

“Rốt cuộc là tên nào? Tên khốn ngạo mạn nào dám đụng đến thân thể ngọc ngà của công tử vậy chứ?”

Lý An nổi đoá khi thấy trán ta bê bết vết máu. Nàng ta lúc này hệt như tỷ tỷ đang nhiệt huyết chăm sóc cho tiểu đệ bị thương.

“Biết rồi thì sao? Có đi trả thù cho ta không?”

“Phải trả thù chứ! Công tử cứ nói đi! Là kẻ nào? Ta sẽ lập tức…”

“Là phụ thân đã đánh ta.”

“...”

“Sao còn chưa đi?”

Lý An điềm đạm lùi về sau một bước. 

“Tiểu nữ chỉ là một hộ vệ tầm thường, nên không biết cách tấn công người khác.”

Nghe Lý An nói thế ta chỉ bật cười. Cùng nói những câu đùa cợt mà khi xưa ta chưa từng thế này cũng có cái hay. Đôi mắt cười của Lý An như thể bị mí mắt nặng nề che đi hết. Thấy thế ta lại càng thêm buồn cười. 

“Với cả, ta đã trở thành Các Chủ Hoàng Tuyền Các. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ chính thức được bổ nhiệm.”

Lý An hoang mang vì quá kinh ngạc. 

“Sao ngài có thể nói việc mình sắp trở thành Các Chủ Hoàng Tuyền Các như chuyện chẳng có gì quan trọng thế chứ?”

“Chứ nó quan trọng thật à?”

“Trời đất ơi! Ngài không tưởng tượng được Hoàng Tuyền Các là tổ chức có quyền uy lớn đến mức nào sao? Vậy mà ngài còn là Các Chủ Hoàng Tuyền Các nữa đấy. Hoàng Tuyền Các là nơi quyền lực đến mức kể cả Ma Tôn mà có tội cũng sẽ bị lôi tới trừng trị.”

Sao ta không biết được cơ chứ? Phụ thân giao trọng trách này cho ta âu cũng là có lí do cả. 

Có lẽ việc ta trở thành Các Chủ Hoàng Tuyền Các sẽ khiến nội bộ Ma giáo hỗn loạn nữa đây. 

“Chúc mừng ngài. Thật sự. Chúc mừng công tử.”

“Đa tạ ngươi.”

“Nhưng mà tại sao Giáo Chủ đột nhiên lại bổ nhiệm công tử làm Các Chủ Hoàng Tuyền Các vậy?”

“Chắc phụ thân thấy có lỗi khi đánh ta ấy mà.”

“Ngài đừng đùa nữa chứ!”

“Ta đã nói rồi mà. Đã đến lúc bổn giáo phải thay đổi. Thay đổi thành một nơi mà con người ta không cần học cái thứ võ công để bảo vệ người khác để rồi huỷ hoại chính bản thân họ.”

“!”

Lý An cau mày rồi run rẩy hỏi.

“Cái đó… Ý công tử là sao?”

“Ta sẽ biến bổn giáo trở thành nơi mà ngươi không cần phải sống cả đời với cơ thể phì nhiêu do tác dụng phụ của Toàn Thân Thạch Hoá Công nữa.”

Lý An há hốc. Rốt cuộc nàng ta đã kinh ngạc tới mức nào vậy nhỉ?

“Lẽ nào… Công tử biết sao?”

“Phải. Ta biết.”

Nữ nhân ấy mỉm cười, rồi nói như thể chuyện chẳng có gì quan trọng. 

“Đây là lựa chọn của ta thôi.”

“Là ngươi miễn cưỡng phải chọn còn gì.”

“Không phải vậy đâu.”

Lý An kiên quyết. 

“Ta nhớ rất rõ. Ngày hôm đó ta đã được dặn là. Nếu học Toàn Thân Thạch Hoá Công, thì đây chính là tác dụng phụ mà ta phải chấp nhận. Và ta đã lựa chọn học nó. Thế nên, đây chính là thứ ta đã chọn lựa.”

Lựa chọn này không hề chính đáng chút nào. Rõ ràng là các bậc trưởng lão đã hỏi thiếu nữ ấy thế này. 

Để bảo vệ được công tử, con phải học võ công này. Con có thể chịu đựng được những tác dụng phụ chứ?

Rõ ràng. Rõ ràng là nàng ta ép buộc phải lựa chọn. 

Nhưng ta sẽ không nói ra ý nghĩ này. Ta không muốn làm tổn thương niềm tự hào vì đã lựa chọn con đường này của nàng ấy. 

“Tác dụng phụ này hãy để ta tìm cách hoá giải. Nhưng giờ thì chưa được. Ngươi ráng chờ đi.”

Lý An cười rồi đáp.

“Không hoá giải được đâu.”

“Ta làm được. Tin ta.”

“Vâng, ta tin ngài.”

Nàng ấy coi lời ta như một trò đùa. Có lẽ, người truyền thụ võ công này cho nàng đã từng nói. Tác dụng phụ này không tài nào hoá giải được.

Lý An không muốn bàn xa hơn nên liền chuyển chủ đề. 

“Nhưng mà, nếu công tử trở thành Các Chủ Hoàng Tuyền Các thì người hiện giờ đang làm Các Chủ sẽ phản đối chứ nhỉ?”

“Biết làm sao giờ? Đây là mệnh lệnh của Giáo Chủ mà.”

Thực ra, ta không hề lo lắng về Các Chủ Hoàng Tuyền Các đương nhiệm. 

Từ quá trình điều tra Ma Quân trước đó, rõ ràng hắn đã bị đám Ma Quân uy hiếp, có khi còn từng bị giam giữ. Phụ thân bổ nhiệm ta làm Các Chủ, vì biết đằng nào Các Chủ hiện tại cũng sẽ từ chức. Tư Mã Minh sẽ tự biết mà xử lí vụ việc này. 

“Ta khá lo lắng về việc các võ giả khác sẽ phản ứng thế nào về việc này. Đường đường là con trai của Thiên Ma mà lại rớt xuống thành Các Chủ, chẳng phải quá đáng tiếc sao?”

“Rớt xuống nhưng lại trở thành người có thực quyền và tuyệt vời hơn, thế thì có gì mà đáng tiếc.”

“Đa tạ ngươi vì đã nói như thế với ta.”

“Ít nhất cũng phải nói được mấy lời này với người trả lương cho ta hàng tháng chứ.”

Ta bật cười trước câu đùa của Lý An rồi đổi sang chủ đề mà ta đang trì hoãn. 

“Vấn đề lương bổng xong rồi. Lý An, đây là cơ hội mà ngươi phải nắm bắt. Ngươi nghe cho rõ lời ta nhé.”

“Vâng. Công tử cứ nói đi.”

“Thủ thân hộ vệ Lý An, từ thời khắc này, ta bãi bỏ chức vị thủ thân hộ vệ của ngươi.”

Cơ thể to lớn của Lý An ngã uỵch xuống đất. Nàng ta ngạc nhiên đến sững người. 

“Sao đột nhiên… Công tử vừa nói gì vậy ạ?”

“Ta bãi bỏ tư cách thủ thân hộ vệ của ngươi.”

“Ngài nói thật ư?”

“Đúng vậy.”

Lý An nhìn ta như thể thế gian này đã sụp đổ. 

“Ta hỏi ngài một lần nữa thôi. Ngài thật lòng ư?”

Giọng Lý An run rẩy đến mức đáng thương, nhưng ta vẫn kiên quyết trả lời. 

“Là thật lòng.”

“Ta có thể hỏi lí do không?”

“Vì ngươi không báo thù phụ thân ta chứ sao.”

Lý An thậm chí không cười nổi trước câu đùa của ta. 

Xoẹt. 

Nàng ta rút kiếm và kề sát cổ mình. 

“Ta thà chết còn hơn. Thà chết khi còn là thủ thân hộ vệ của công tử còn hơn…”

Lý An à, chết một lần là quá đủ rồi.

Ta vội vàng đáp lời. 

“Ta không có ý định rời bỏ ngươi đâu. Ngươi vẫn là võ giả dưới trướng ta cơ mà.”

“Phù! Ngài phải nói sớm hơn chứ. Xém nữa là ta tự sát rồi! Ngài xem thử cố ta có vết thương nào không?”

Lúc này, Lý An mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều đó không có nghĩa mọi lo lắng trong nàng đã tan biến. 

“Nhưng số phận đã định ta là thủ thân hộ vệ của ngài. Ta chưa từng nghĩ mình sẽ làm một việc khác. Rốt cuộc công tử muốn gì?”

“Võ giả Lý An! Từ giờ, ta giao cho ngươi đảm nhiệm chức vụ mới.”

“Vâng.”

“Ta bổ nhiệm ngươi làm Đội Chủ của Quỷ Ảnh Đội.”

Nàng ta bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hệt như khi nghe mình sẽ bị bãi bỏ tư cách thủ thân hộ vệ. 

“Quỷ Ảnh Đội ư? Bổn giáo có tổ chức nào như thế sao?”

“Không có.”

“Công tử giao cho ta một chức vị Đội Chủ của một tổ chức thậm chí còn không tồn tại ư?”

“Trong tương lai, nó sẽ tồn tại. Quỷ Ảnh Đội là tổ chức do ta trực tiếp quản lí. Lương bổng sẽ do ta chi trả chứ không phải bổn giáo nữa.”

“Quỷ Ảnh Đội… Tức là cái bóng của quỷ thần ư?”

“Phải. Nói thẳng ra thì ta sẽ trở thành quỷ thần, nên Quỷ Ảnh Đội sẽ làm cái bóng cho ta.”

Chữ “ảnh” trong Quỷ Ảnh Đội tức là cái bóng. Lý An đã sống cả đời như cái bóng của ta, nên ta nghĩ cái tên này sẽ thân thuộc với nàng. 

“Ta thích cái tên này! Nhưng mà, ngài đã xin phép Giáo Chủ chưa đấy?”

“Chưa.”

Việc sở hữu một tổ chức riêng ở bổn giáo là thứ bị nghiêm cấm. 

“Nhưng ta chắc chắn sẽ được cho phép.”

“Ta tin là công tử sẽ làm được. Vấn đề là ở ta.”

“Tại sao?”

“Tại sao nữa ư? Ta làm gì có đủ năng lực để đảm nhiệm một tổ chức?”

“Đừng có lo lắng. Ta sẽ chỉ dạy cho ngươi những võ công phù hợp với vị trí này.”

“Ngay cả khi ta trở nên mạnh hơn… Thì ta có thực sự hợp để làm việc này không? Sẽ chẳng ai tuân theo lệnh của ta đâu?”

Sẽ tuân theo thôi. 

Tất cả đều sẽ yêu quý người có nhân phẩm tốt như ngươi, và dõi theo từng bước chân của ngươi.

Rồi một ngày nào đó, tất cả sẽ nhận ra rằng Đội Chủ của bọn họ là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân. 

Đúng thế. Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân lại dẫn dắt được tổ chức hùng mạnh nhất võ lâm này. 

“Lý An, ngươi có thể đảm nhận chức vị Đội Chủ Quỷ Ảnh Đội vì ta được chứ?”

Ánh mắt Lý An có chút dao động. 

Tự tin của nàng đã rơi xuống tận đáy vực, nhưng miễn là “vì ta” thì câu trả lời vốn đã được định đoạt. 

“Vâng, thuộc hạ xin tuân lệnh công tử.”

“Được rồi. Hiện giờ thì chỉ có ta và ngươi, nhưng sau này, Quỷ Ảnh Đội sẽ trở thành tổ chức mạnh nhất võ lâm này. Thế nên, từ giờ ngươi hãy bỏ những võ công trước giờ, luyện thêm nội công và nuôi dưỡng thể lực thật tốt. Khi đến lúc, ta sẽ dạy võ công mới cho ngươi.”

“Đã rõ.”

Trả lời dứt khoát là thế, nhưng Lý An vẫn đang bối rối. 

“Thế từ giờ ai sẽ bảo vệ công tử.”

“Ta là trẻ con chắc? Một võ giả chân chính phải biết tự bảo vệ cơ thể của mình!”

Đôi mắt vốn ti hí lại càng thêm nhỏ, bị che lấp bởi mí mắt nặng trĩu. 

“Ta không biết phải nói gì với công tử nữa.”

“Cứ nói đa tạ là được mà. Ta sẽ cho ngươi lương bổng cao nhất trong số các Đội Chủ ở bổn giáo.”

“Công tử làm gì có tiền?”

“Ta sẽ kiếm.”

“Công tử sẽ làm gì cơ?”

“Có vô số cách để kiếm tiền mà. Quá lắm thì ta đi tới Thiên Ma Điện quét sân là được.”

“Công tử, ta không cần tiền nữa. Ta đã tiết kiệm được rất nhiều rồi.”

“Con người luôn luôn cần tiền. Là thứ có thể chứng minh giá trị của ngươi. Ta cho đi vì nó xứng đáng. Đừng cảm thấy áp lực làm gì.”

“...Vâng.”

“Chỉ khi có tiền thì thế gian này mới dễ dàng. Phải kiếm thật nhiều mới được. Nhân sinh dài lắm. Mà có khi ta xui rủi chẳng thể sống bách niên thì sao nhỉ? Không, ta phải cải lão hoàn đồng, sống thêm ít nhất một trăm năm nữa.”

Lý An nghe ta nói thì bật cười. 

Nếu là ta của trước đây, chắc chắn Lý An sẽ không ngừng lo lắng.

Liệu ai có thể chấp nhận sự thay đổi tới mức này? Lỡ có vấn đề gì xảy ra thì sao?

Nhưng ta đã sống tới cuộc đời thứ hai rồi, và ta nhận ra mọi lo lắng đều vô ích. 

Không cần phải lo lắng nữa. Ai cũng thông minh, ai cũng tự cho mình là trung tâm và luôn nghĩ mình làm tốt mà.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương