Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 20. Chúng ta là ma quỷ.

20. Chúng ta là ma quỷ.

 

Nhận được một thanh kiếm mới, thì lần đầu tiên sử dụng nó vô cùng quan trọng. 

Thanh kiếm có mối liên kết với võ giả. Đặc biệt, tuyệt thế bảo kiếm như thanh Hắc Ma Kiếm này có độ giao cảm sâu sắc đến mức những thanh kiếm khác không tài nào so sánh được. 

Chưa từng có trường hợp nào mà kiếm lại từ chối người sử dụng. Tuy nhiên, nếu kiếm và người dùng không thể giao cảm được với nhau, thì khó mà phát huy được hết tiềm năng của thanh kiếm.

Việc không hiểu đúng tính chất của thanh kiếm cũng tương tự như vậy. 

Ví như binh khí mang khí vận cực âm được người có nội công cực dương sử dụng, hay vũ khí của Phật Môn lại do một kẻ Tà Công cầm lấy.

Ngoài ra, cách sử dụng thanh kiếm đó cũng quan trọng không kém. Nhẹ nhàng xử lí một thanh kiếm tàn bạo như Hắc Ma Kiếm, hay ra những đòn nặng nề bằng thanh kiếm thanh tao như Bạch Hoa Kiếm. Những trường hợp như vậy sẽ khiến thanh kiếm không thể phát huy được trọn vẹn uy lực vốn có. 

Trước khi hồi quy, ta đã từng thấy một thanh kiếm đã đồng hoá với chủ nhân của nó và tự rơi lệ. Cảnh tượng ấy ngoạn mục đến mức ta từng mong rằng bản thân sẽ sở hữu được một thanh kiếm như vậy.

‘Liệu ta và kiếm có thể đồng hoá được như thế không?’

Ta cố định thần lại sau khi vận khí điều tức rồi rút Hắc Ma Kiếm ra. 

Thậm chí ta còn chưa truyền chân khí vào, vậy mà tự thân thanh kiếm đã toát ra thứ nhuệ khí khiến xung quanh trở nên mát lạnh. 

  • Chào ngươi, từ giờ ta là chủ nhân của ngươi rồi.

Ta chầm chậm truyền nội công vào Hắc Ma Kiếm. Lần đầu tiên, nội công của ta giao thoa cùng Hắc Ma Kiếm.

Kiếm Cang phát ra tựa như sương giá. 

Những gợn sóng màu thanh thiên đang nhấp nhô trên lưỡi kiếm. 

‘Thay đổi rồi!’

Màu của Kiếm Cang đã thay đổi. Ta cứ nghĩ Hắc Ma Kiếm Dĩ Khí sẽ sâu thẳm và tăm tối hơn, nhưng không ngờ nó lại toả sáng với sắc xanh tựa bầu trời thế này. Đôi lúc, có những thứ nhỏ nhặt lại khiến chúng ta cảm thấy vui vẻ rồi. Việc Kiếm Cang đổi màu thế này làm ta thích thú vô cùng. 

‘Hay lắm. Ta thích ngươi rồi đấy.’

Ta hy vọng cảm xúc của mình sẽ được truyền đến Hắc Ma Kiếm. 

Ta thu lại Kiếm Cang, và bắt đầu thi triển chiêu thức của Phi Thiên Kiếm Pháp. 

Hắc Ma Kiếm không phải thanh kiếm dịu dàng gì. Thế nên ta chỉ được dùng những chiêu thức chứa uy lực phù hợp với bản chất của thanh kiếm. 

Phi Thiên Kiếm Pháp được thi triển bởi Hắc Ma Kiếm mang cho ta cảm giác khác hẳn so với những lần trước. 

Sau lần cầm kiếm đầu tiên, ta tự mình trò chuyện với Hắc Ma Kiếm. 

  • Tạm thời, chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau với kiếm pháp này. Sau này ta sẽ cho ngươi biết những tuyệt phẩm võ công khác. Hãy cố gắng kiên trì cùng ta đến lúc đó nhé. Đã biết chưa?

Ta cố trò chuyện cùng Hắc Ma Kiếm.

Vì ta biết, chỉ bày tỏ tấm lòng thôi là chưa đủ, nên ta phải cầm Hắc Ma Kiếm trên tay và tập luyện thật chăm chỉ cho đến khi quen với nó.

Tập luyện, rồi ăn, ngủ một lúc sau đó lại tập luyện tiếp. 

Có những ngày, ta chăm chú tập luyện đến mức quên cả ăn. Ta cầm chặt Hắc Ma Kiếm ngay trong khi đang ngủ. Kể cả trong giấc mơ, ta cũng thấy mình đang luyện kiếm. 

Ta cống hiến hết sức lực của mình cho việc luyện công như thế. 

Hôm nay, ta lại rời khỏi nhà để đến sân luyện võ. Quang cảnh trước mắt khiến ta giật mình. 

Hàng trăm ma nhân đang tụ tập trước sân. 

Bọn chúng là Đao Quỷ, cũng tức là thuộc hạ của Huyết Thiên Đao Ma. 

Ta không rõ là Huyết Thiên Đao Ma đã ra lệnh cho chúng tới đây, hay là chúng tự mò đến, nhưng chắc chắn ánh mắt của chúng toàn chứa sát ý và thù địch. 

Ánh mắt lạnh lẽo cùng thứ Ma Khí hỗn độn của chúng dồn hết vào ta. 

Ta mím môi, vờ như không biết điều đó.

Kể cả trong cuộc đời dài đằng đẵng trước khi hồi quy, ta cũng chưa bao giờ phải đối mặt với lượng khí tức của quá nhiều người trong một lần thế này. Khí tức mang hảo ý thì không nói. Đằng này, bọn chúng chỉ tràn ngập sát ý. 

Cứ đứng đây thế này không khéo lại trúng nội thương mất!

Bọn chúng cứ đứng lì ở đó làm lượng Ma Khí càng lúc càng nồng nặc. Thứ Ma Khí đó chẳng khác gì mưa rào mùa hạ trút ào ào xuống người ta. Khi toàn thân ta đau đớn như muốn vỡ tung, một thứ bí thuật lại nảy ra trong đầu. 

Ta đứng yên, tiếp nhận mọi Ma Khí hỗn tạp đang trút vào người rồi bắt đầu một khẩu quyết. 

Thiên Mạch Cường Hoá Thuật. 

Một trong những bí thuật mà ta được học trong cuộc đời trước khi hồi quy. Đúng như tên gọi, bí thuật này cho phép ta cường hoá huyết mạch.

Huyết mạch là thông lộ của chân khí, là bộ phận quan trọng nhất của một võ giả. Nhưng nó cũng là thứ khó cường hoá nhất trong cơ thể con người. 

Thiên Mạch Cường Hoá Thuật là bí thuật giúp võ giả đồng thời xuất nội khí và cường hoá huyết mạch bằng cách khiến toàn thân của đối thủ trở nên nặng nề. Thế nên kẻ địch càng đông, bí thuật này càng phát huy hiệu quả. 

Cơ hội đối diện với lượng Ma Khí khổng lồ thế này chưa chắc xảy ra lần hai, nên ta bất chấp nguy hiểm mà thi triển Thiên Mạch Cường Hoá Thuật. 

Ta đã mong có thể sử dụng nó vào một lúc nào đó, không ngờ lại là hôm nay.

Ta nhắm mắt lại và giả vờ đau đớn. Đám người trước mặt lại phấn khích đến mức lượng Ma Khí toả ra từ chúng còn trở nên mạnh hơn bội phần.

‘Nữa, nữa, nữa đi chứ!’

Ta vui sướng đến mức phải cau mày. 

Có lẽ bọn chúng muốn ta lùi lại. 

Hoặc muốn ta phải trốn trong nhà để tránh Ma Khí. 

Cũng có thể là muốn áp bức ta và buộc ta phải trốn trong nhà vài ngày như một con chuột hèn nhát. 

Ta vừa thi triển Thiên Mạch Cường Hoá Thuật rồi tiến một bước về phía trước. 

Ma Khí càng thêm dữ dội hơn. 

Huyết mạch trong cơ thể ta không ngừng co giật. Chân khí quay cuồng với tốc độ chóng mặt. 

Cảnh giới của Thiên Mạch Cường Hoá Thuật đã bước qua giai đoạn thứ hai, và đang tiến đến giai đoạn ba. 

‘Tiếp, nữa đi, nữa!’

Ta càng tiến lên, Ma Khí của bọn chúng lại càng toát ra dữ dội hơn, mãnh liệt hơn. Trận chiến của khí thế, và cũng là trận chiến của lòng tự tôn.

Ta đã tiến lên bao nhiêu bước rồi nhỉ?

Trước khi ta kịp nhận ra, thì Thiên Mạch Cường Hoá Thuật lại vượt qua giai đoạn thứ tư và bước vào giai đoạn thứ năm, và cũng là cảnh giới cuối cùng. 

Đạt được thành tựu nhanh chóng thế này vốn là chuyện không tưởng. 

Vấn đề nan giải nhất của Thiên Mạch Cường Hoá Thuật là phải có sự đồng nhất giữa tâm trí người thi triển và nguồn khí vận. 

Hiện giờ, nguồn Ma Khí trút xuống người ta chỉ toát ra sự thù địch. 

Lượng Ma Khí tuôn ra như vô tận kia bắt đầu dần biến mất. Bởi lẽ, đám Đao Quỷ đang trút Ma Khí kia cũng có hạn chế về nội công. 

Khi Ma Khí hoàn toàn biến mất, ta mở to mắt. 

Thiên Mạch Cường Hoá Thuật đã được hoàn thiện. Nhờ đó mà ta cảm nhận được huyết mạch của mình đã mạnh hơn trước vô kể. 

Đám Đao Quỷ đều đang nhìn ta. Tên nào cũng bày ra vẻ mặt sửng sốt pha lẫn căm ghét. Chẳng lẽ bọn chúng nghĩ rằng ta sẽ không thể nào cầm cự được trước lượng Ma Khí kia à?

Túm tụm theo bầy đàn rồi tuôn ra lượng Ma Khí khổng lồ kia. Thật hèn hạ và đáng xấu hổ. Nhưng một ngày vui thế này, ta nghĩ mình sẽ tha thứ cho bọn chúng. 

Ta chậm rãi bước về phía bọn chúng. 

Hàng trăm người đang tụ tập lại, thế mà ta chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân của mình. 

Ở đây căng thẳng đến mức, giờ chỉ cần kẻ nào đó hét lớn “Giết hắn!” thì nơi này sẽ trở thành biển máu ngay lập tức. 

Và kẻ chiến thắng trong cuộc chiến ấy sẽ là ta. Thấy ta cầm cự được lượng Ma Khí kia, khí thế của đám Đao Quỷ đã vỡ tan. 

Tên Đao Quỷ dẫn đầu né sang một bên để nhường đường cho ta, đám người đứng sau cũng di chuyển cứ như những quân cờ được sắp xếp. 

Ta thong thả bước đi trên con đường do chúng tạo ra. 

Biểu cảm của đám Đao Quỷ lúc này thực sự rất phong phú. Vài kẻ kinh ngạc, vài kẻ ghét bỏ, một số tên thì cảm thán, còn có tên lại tức giận. 

Nhưng không kẻ nào dám nhìn vào mắt ta để khiêu khích cả. 

Ta không nói gì. Trong cuộc chiến về khí thế này, ta đã giành chiến thắng. Nhưng nếu ta vô cớ đụng chạm tới lòng tự tôn của chúng, đám Đao Quỷ này sẽ phát điên. 

Thế là ta lặng lẽ rời khỏi đám đông. 

Bước tới cuối, ta cảm nhận được cảm xúc của đám Đao Quỷ đã thay đổi. Đó là sự tôn trọng vì ta đã chiến thắng, và can đảm bước qua bọn chúng. 

Ma nhân thực sự rất đơn giản. Với kẻ yếu đuối thì chà đạp. Với kẻ mạnh thì tôn thờ. Đó là bản tính, chứ không phải hèn nhát. 

Khi biết mình đã thoát khỏi đám đông, ta mới thở phào. 

“Phù.”

Dù chẳng nói lời nào với nhau, nhưng ta cảm tưởng như một trận đại chiến vừa diễn ra. 

Ta đang đi gặp một người. 

Bước lên tấm thảm đỏ trải dài, và đối diện với thái sư ỷ bị bỏ trống. 

Ta không đủ can đảm để đi lên và ngồi xuống cái ghế đó, nhưng ta thực sự tò mò cảm giác khi ngồi phía trên và nhìn xuống dưới này sẽ như thế nào. 

Một giọng nói trầm lặng vang lên từ phía sau ta. 

“Có muốn ngồi thử không?”

Chủ nhân của giọng nói đó đương nhiên là cha ta rồi. 

Ta trả lời mà không cần quay người lại. 

“Không. Con không muốn bị mắc kẹt trên cái ghế đó.”

“Lại là một lời nguỵ biện.”

Ta mỉm cười rồi quay người lại cúi chào phụ thân. 

Phụ thân đi ngang qua ta rồi bước tới thái sư ỷ. 

“Đi lên đây.”

Phụ thân đứng ở thái sư ỷ và gọi ta. 

Ta từ từ bước lên các nấc thang và đứng cạnh cha mình. 

“Ngồi xuống đi.”

Ta muốn nói, nhưng rồi lại thấy không cần thiết nên im lặng ngồi xuống. 

Đây là nơi ta từng muốn ngồi thử một lần trong đời. 

“Thấy sao?”

Ta nhìn toàn cảnh được nhìn từ thái sư ỷ. Thứ đầu tiên đập vào mắt ta là những cây cột, tấm thảm đỏ và hình ảnh những ác quỷ được khắc trên tường. 

Dù được trang trí huy hoàng, nhưng ta lại cảm giác có phần hoang vắng. 

“Con tưởng nó sẽ hưng phấn lắm chứ, nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả.”

Rồi phụ thân nói ra một điều khiến ta phải bất ngờ.

“Ta cũng thấy vậy.”

Ta quay đầu lại nhìn cha mình. Những tiếc nuối về năm tháng đã qua lướt ngang trong đôi mắt vô cảm kia. Nhưng cha ta vẫn không để lộ bất kì cảm xúc nào. 

“Đám Đao Quỷ vừa mới kéo đến. Không biết có phải Huyết Thiên Đao Ma sai bọn chúng tới, hay chúng tự ý…”

Phụ thân ngắt lời ta. 

“Là bọn chúng tự ý kéo đến.”

“Ra là phụ thân đã biết.”

Suy cho cùng, phụ thân luôn biết trước mọi chuyện. 

Cả ta và Bát Ma Tôn đều chịu sự giám sát của phụ thân. 

“Bọn họ thể hiện địch ý khá rõ ràng. Con đã cầm cự để không bị khí thế của chúng lấn át. Dù con vẫn ổn và chịu đựng được, nhưng ngay khi bước ra khỏi đó, con đã run rẩy.”

“Bọn chúng đáng sợ vậy sao?”

“Không. Không phải lũ Đao Quỷ đáng sợ. Con sợ phán đoán của mình sẽ sai. Nếu có kẻ quá khích và châm ngòi trận chiến, có lẽ con đã chết ngay tại đó rồi. Ngay cả khi sống sót, dù có tiêu diệt được hết lũ Đao Quỷ, con cũng không thể trở thành người kế vị được. Hẳn đó là lí do con cảm thấy sợ. Thực ra, sống trên đời thì sẽ có lúc chúng ta phải đưa ra lựa chọn khiến bản thân bị đe doạ…”

Ta chân thành bộc bạch mọi thứ. 

Ta muốn truyền đạt tâm trạng này cho người nào đó. Nhưng đó lại là cha ta, chứ không phải Lý An. Tại sao nhỉ? Trong khi ta vốn thân thiết với Lý An hơn nhiều. 

“Khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu, con đã muốn tới gặp phụ thân.”

Cha ta thờ ơ đáp lại. 

“Ma nhân không phải kẻ nên quay đầu nhìn lại. Cứ hướng về phía trước mà bước lên thôi.”

Một cuộc sống chỉ có nhìn về phía trước… Hơn ai hết, ta hiểu rõ cuộc sống đó sẽ như thế nào. 

‘Đúng như lời phụ thân, ta sẽ không nhìn lại phía sau, nhưng ta cũng không muốn chỉ nhìn phía trước.’

Bọn ta cùng ngắm nhìn quang cảnh khi ngồi ở thái sư ỷ. 

“Thật vắng vẻ. Mà chúng ta có cần thiết phải dựng cái tượng ác quỷ như vậy không?”

“Bởi vì chúng ta không được quên rằng sự thật chúng ta là ma quỷ.”

Những lời thật kì lạ. Ta thực sự thắc mắc chúng ta có thật sự là ma quỷ hay không.

“Thà để tượng của mỹ nữ còn hơn? Như Trung Nguyên Tứ Hoa chẳng hạn. Đặt tượng mỗi người vào một góc.”

Ta từ từ quay đầu lại, và thấy cha đang nhìn mình với ánh mắt thương hại.

“Con lại lảm nhảm nữa rồi. Nhưng mà chắc cũng đến lúc con nên đi xuống. Phụ thân đại nhân ngồi đi.”

Ta đứng dậy khỏi thái sư ỷ rồi chầm chậm bước xuống các nấc thang. 

Khi ta đã bước xuống nấc thang cuối, phụ thân vẫn còn đứng cạnh thái sư ỷ. 

Ta nhìn vào đôi mắt đang quan sát ta và hỏi. 

“Con có thể giết Huyết Thiên Đao Ma được không?”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương