Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 18. Không phải ai cũng muốn sống một đời chỉ có báo thù.

18. Không phải ai cũng muốn sống một đời chỉ có báo thù. 

 

Ta đánh thức Lương Cửu đang ngủ vật vờ trên ghế. 

Lương Cửu mơ màng nhìn quanh và muộn màng nhận ra mình đã bị bắt. 

“Chỗ ngươi bị đánh có ổn không đấy?”

“Hả? À, vâng, ổn.”

Lương Cửu ngạc nhiên khi thấy ta nói năng nhẹ nhàng với hắn. 

“Thành thật mà nói, ta thích những kẻ thông minh như ngươi. Nhìn thấy những kẻ vô tri vô giác, nói chuyện bất nhất, chỉ biết cố chấp lại khiến ta cảm thấy bức bối. Nhưng ngươi thì khác.”

“Tại sao ngài lại bắt ta?”

“Ta tưởng ngươi biết rõ chứ? Thật ra ta chẳng muốn hành hạ ngươi làm gì. Như ngươi đã biết, cách chúng ta tra khảo có hơi khắc nghiệt nhỉ? Biến một người lành lặn thành phế nhân rồi vứt bỏ họ như rác rưởi.”

“Đe doạ ta cũng chẳng ích gì. Ta không biết gì hết.”

“Ta biết. Ta cũng nghĩ ngươi chẳng biết gì cả. Ngươi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi chứ gì. Thế thì cứ thành thật với nhau thôi.”

“Ta không biết. Không có mệnh lệnh nào cả.”

“Vậy thì ta nghĩ ta nên nói chuyện với tên khác rồi.”

“Lại có người khác nữa ư?”

“Là kẻ quan tâm về ngươi còn nhiều hơn bản thân ngươi nữa.”

Ta ra hiệu. Một lão nhân liền bước vào. 

“Đây là người đã dành cả cuộc đời của mình chỉ để tra khảo. Tỉ lệ thành công khiến kẻ bị tra khảo thú tội là bao nhiêu nhỉ?”

Một lão nhân có vóc người thấp bé, nhưng khí tức toả ra thật khiến người khác rùng mình. 

“Mười người thì hết chín người thú nhận.”

“Tới mức đó thì ta gọi lão là nghệ nhân thẩm vấn được rồi.”

“Cũng không hẳn. Năm trong số chín kẻ đó đã chết ngay sau khi thú tội.”

“Những người còn lại thì sao?”

“Bọn chúng trở thành phế nhân, phải sống sót bằng cách xin ăn qua ngày.”

Sát khí của lão nhân dày đặc đến mức khiến Lương Cửu không thể chịu đựng nổi mà hét toáng lên.

“Làm ơn! Làm ơn tha cho ta!”

Ta vỗ nhẹ vào vai Lương Cửu rồi thì thầm. 

“Chắc ta với ngươi tới đây thôi. Ta sẽ kiếm một kẻ hèn nhát hơn ngươi, chẳng dũng cảm bằng ngươi, nhưng hắn sẽ chẳng cần phải chịu nỗi thống khổ này như ngươi. Hắn có thể không trung thành bằng ngươi, cả niềm tin cũng dễ lung lay nữa, nhưng ít ra ta vẫn yêu quý ngươi hơn hắn. Vậy thôi, ta đi đây.”

Trong lúc ta tâm sự mỏng với Lương Cửu, lão nhân kia đốt lò và bắt đầu nung nóng những đạo cụ bằng sắt khác nhau. Lão cứ lặng thầm làm việc của mình, thậm chí không ngân nga hay phát ra tiếng động nào còn khiến bầu không khí trở nên ghê rợn hơn. 

Lương Cửu sợ hãi, nói với giọng khẩn thiết. 

“Ta mà nói ra thì phải chết mất.”

“Ngươi có không nói thì cũng chết dưới tay Quân Chủ Ma Quân thôi. Nghĩ thử xem. Nếu Quân Chủ Ma Quân biết tin ngươi đã bị ta bắt sống? Bọn họ sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào để trừ khử ngươi thôi. Chẳng phải ngươi còn hiểu rõ hắn hơn cả ta sao?”

Lương Cửu đang bị kích động và sợ hãi. Tất cả đã thể hiện qua đôi mắt run rẩy không ngừng của hắn. 

“Ngươi biết rõ mà? Cho dù ngươi có ẩn nấp ở đâu, chúng vẫn sẽ tìm thấy và giết ngươi mà thôi. Chỉ có một cách để ngươi sống sót.”

“Đó là gì…?”

Ta kê sát mặt mình lại gần mặt Lương Cửu. Ta nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hãi của hắn rồi thì thầm như một ác ma. 

“Chỉ cần ra tay trước là được. Đương nhiên, sau đó ngươi sẽ phải rời khỏi bổn giáo. Tuy nhiên, với khả năng võ công của ngươi thì thừa sức sống sót ở bất kì đâu.”

Ta đã thực sự trở thành ác ma. Ta mê hoặc hắn bằng những lời dối trá. Ta không hề có ý định thả hắn đi. Đã phạm tội, ắt phải bị trừng phạt. 

“Không có thì giờ để lo lắng đâu. Hiện giờ ai cũng biết ngươi bị ta bắt giữ rồi.”

Thực ra Quân Chủ Ma Quân vẫn chưa nhận ra sự mất mát trong đội ngũ của mình đâu. Lương Cửu bị đánh cho bất tỉnh rồi mới tỉnh dậy nên hắn đã quên mất khái niệm thời gian. Còn chưa được một canh giờ trôi qua kể từ khi hắn bị bắt.”

“Hoặc ngươi cứ thử thách sức chịu đựng của ngươi xem nào.”

Ta lập tức quay đi như không thèm chờ hắn suy nghĩ. 

Sau lưng ta, giọng nói khẩn thiết của Lương Cửu lại vang lên. 

“...Ta… Ta phải làm gì đây?”

“Khi các điều tra viên của Hoàng Tuyền Các đến đây, ngươi hãy thuật lại mọi thứ là được.”

“Sau đó thì sao?”

“Bọn ta sẽ bắt giữ Quân Chủ Ma Quân. Rồi sau đó, ngươi sẽ được rời khỏi bổn giáo với một thân phận mới.”

Lương Cửu thậm chí còn không đắn đo. 

“Vậy thì tốt quá. Ta sẽ làm thế.”

Ta nhanh chóng rời khỏi phòng. Điều tra viên ở Hoàng Tuyền Các đang chờ sẵn bên ngoài. Vừa có lệnh, bọn họ lập tức vào trong. 

Lão nhân kia được lệnh cứ tiếp tục nung nóng xiên sắt để chuẩn bị cho khảo vấn. 

Một lúc sau, Từ Đại Long đến và báo cáo cho ta những chuyện mà Lương Cửu đã thú nhận. 

Đúng như Trương Hổ đoán, chính Quân Chủ Ma Quân đã ra lệnh giết điều tra viên của Hoàng Tuyền Các và bằng hữu của Trương Hổ. Kẻ ra tay chính là Cao Đảng, và hắn đã chết. Ngoài ra còn có vô số kẻ nhúng tay vào chuyện này. 

“Hắn đã dùng nhiều phương thức khác nhau để giết người.”

Đó cũng là lí do mà Từ Đại Long lo lắng. 

“Quân Chủ Ma Quân không dễ bị bắt vậy đâu. Bởi vì hắn biết rõ chỉ cần bị bắt, thì chỉ có xử trảm mà thôi.”

“Ta sẽ không bắt hắn.”

“Hả?”

“Ta giết hắn luôn.”

Từ Đại Long ngạc nhiên đến mức nấc cụt. 

Miệng hắn há hốc, không tài nào khép lại được.

“Chỉ cần Quân Chủ Ma Quân bị bắt, Huyết Thiên Đao Ma chắc chắn sẽ hành động. Lão ta không ngồi im nhìn huynh đệ của mình bị xử trảm đâu. Điều đó mà xảy ra thì tình hình càng thêm phức tạp mà thôi.”

Nếu có thể vạch trần tội ác của hắn trong một phiên toà công khai trước mặt tất cả mọi người thì thật tốt, nhưng đó chỉ là trong mơ mà thôi. Sẽ có nhiều chứng cứ giả được đưa ra để chứng minh hắn không gây ra những việc đó. Sau đó, sẽ có vô vàn kẻ bị đưa ra làm vật hy sinh, rồi vu khống để chống lại ta cùng đủ loại thuyết âm mưu. 

“Nhưng nếu Quân Chủ Ma Quân chết lúc bị bắt thì khác. Những gì còn lại chỉ có bằng chứng về tội nghiệt của hắn mà thôi.”

“Vậy Huyết Thiên Đao Ma sẽ tìm cách trả thù.”

“Không phải ai cũng muốn sống một cuộc đời chỉ biết báo thù cho người thân đâu. Đặc biệt là Huyết Thiên Đao Ma. Lão sẽ không phí phạm mạng sống của mình để trả thù.”

“Sao ngài chắc chắn vậy?”

Bởi vì ta biết lão đã sống như thế nào. 

“Ta không chắc chắn. Tuy nhiên, kể cả lão thực sự muốn trả thù, thì cũng khó mà hành động ngay. Ta mà bị thương hay chết, kiểu gì lão chẳng bị nghi ngờ. Thay vào đó, hắn sẽ bảo vệ ta để không bị hiểu lầm thì đúng hơn.”

“Còn sau này thì sao?”

“Lúc đó ta đã mạnh hơn nhiều rồi, nên không cần lo lắng.”

Ta đứng dậy rồi rời khỏi phòng, để lại Từ Đại Long đứng đó ngơ ngác với những gì đã nghe. Ta vừa bước tới hành lang, Từ Đại Long liền mở cửa chạy theo. 

“Ngài đi đâu thế? Lẽ nào… Đừng nói là…?”

“Nếu đúng thì sao? Ngươi định đi chung à?”

Từ Đại Long nao núng.

“Ta chỉ đi mua rượu thôi. Đừng có lo. Cứ ở yên đi.”

***

Nỗi lo của hắn không sai. Nhưng đúng thật là ta đi mua rượu. 

Quân Chủ Ma Quân chào đón ta với vẻ mặt vô lo. 

“Điều tra kết thúc rồi à?”

“Vâng. Nhờ ngài mà mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.”

“Nghĩ đến cảnh phải chia tay Nhị Công Tử khiến ta đây không khỏi buồn rầu.”

Ta đáp lại một câu không hề chân thành cho một câu nói hoàn toàn giả dối. 

“Sau này, nếu ta trở thành người kế vị, ta chắc chắn sẽ báo đáp lại hảo ý của ngài.”

Phải rồi. Hắn sẽ không bao giờ quên chuyện ngày hôm nay. Vì lòng tham mà hắn đã mất mát quá nhiều. Hắn mất Nhất Đội Chủ Cao Đảng, và tự tay dâng bằng chứng lên cho ta. Nếu không phải ta mà là điều tra viên khác tới đây, chắc vài mạng lại ra đi nữa rồi. 

“Nhân dịp này, cùng uống với nhau một chén đi.”

Ta cầm vò rượu vừa mua rồi rót vào chén để sẵn ở góc bàn. 

“Được rồi, uống thôi.”

Ta và hắn cạn chén. Với hắn, đây là rượu chúc mừng. Với ta, đây là rượu biệt ly. 

“Tại sao ngài lại làm thế?”

“Nói gì vậy?”

“Số tiền đó, có xài đến chết già cũng chưa hết nữa. Ngài tham vọng tới mức nào mà phải biến Ma Quân thành bọn đâm thuê chém mướn vậy chứ.”

Quân Chủ Ma Quân đanh mặt lại. 

“Câu này ngài nên hỏi Nhất Đội Chủ đã mất mới đúng.”

“Một con rối thì biết cái quái gì chứ?”

“Ngài lải nhải cái gì thế?”

“Tâm địa thực sự của ngài khiến ta tò mò rồi đấy.”

“Tâm địa? Ngươi mới bảo ta có tâm địa sao?”

“Cũng phải. Tâm địa đen tối thì bảo sao? Đã có rồi thì cứ muốn có nữa thôi.”

“Ô hô… Cái tên này…”

Tên Quân Chủ Ma Quân bị kích động. Ta liền rút kiếm. 

Xoẹt!

Phụt!

Kiếm Quang loé lên. Thanh kiếm của ta liền xiên thẳng vào ngực Quân Chủ Ma Quân. Ở khoảng cách gần thế này, ta lại hành động quá nhanh nên Quân Chủ Ma Quân không kịp trở tay. 

Phi Thiên Kiếm Pháp Đệ Ngũ Thức Thương Thiên Thức.

Ta đã thi triển khoái kiếm thức trong bát kiếm thức của Phi Thiên Kiếm Pháp. 

Dù bị đâm vào tim nhưng hắn vẫn chưa chết. 

Hắn từ từ ngồi xuống với thanh kiếm xuyên qua người.

Khuôn mặt hắn ngơ ngác, tựa hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt vô hồn. Chỉ cần ta rút thanh kiếm ra khỏi ngực, hắn lập tức sẽ chết.

Ta nhẹ nhàng nói. 

“Quân Chủ Ma Quân Cụ Thiên Nhưỡng, ngươi bị bắt vì tội sử dụng Ma Quân trái phép, hơn hai mươi lần giết người và kích động thuộc hạ, xúi giục giết người.”

Chỉ tới lúc đó, Quân Chủ Ma Quân mới hướng mắt xuống nhìn thanh kiếm cắm vào ngực mình. 

“...Đáng lẽ… phải bắt giữ đã chứ?”
“Dù sao cũng phải xử trảm ngươi thôi. Làm thế này âu cũng vì lợi ích của người xung quanh. Thứ lỗi cho ta vì đã tập kích.”

Ta rút kiếm ra. Quân Chủ Ma Quân tuyệt mạng. 

Lẽ ra ta nên giết hắn sau một trận chiến khốc liệt, nhưng ta đã không làm thế. Thà rằng làm cho người khác nghĩ hắn chết vì xui xẻo còn hơn. 

Ta cho gọi Ma Quân và điều tra viên ở Hoàng Tuyền Các tới. Tất cả đều tập trung ngoại trừ Ma Quân Nhất Đội.

“Quân Chủ Ma Quân đã phạm phải đại tội. Hắn đã chết vì chống đối người thi hành công vụ.”

Ta nói thật to. Giọng ta vang vọng khắp hội trường.

Ai nấy đều bàng hoàng nhìn ta rồi nhìn thi thể của Quân Chủ Ma Quân. Có lẽ bọn họ không nghĩ rằng ta sẽ giết Quân Chủ Ma Quân. 

Ta nhìn thấy Đội Chủ Tam Đội Trương Hổ trong số đám người đang tỏ vẻ kinh ngạc. 

Niềm vui ánh lên trong mắt của hắn ngay khi nhìn thấy thi thể của Cụ Thiên Nhưỡng. Cuối cùng hắn cũng đã phục thù được cho bằng hữu của mình. 

Từ Đại Long cũng vậy. 

Để trả thù cho tiền bối, hắn đã cố ghi nhớ danh tính của đám Ma Quân. Nỗ lực đó cuối cùng cũng được đền đáp. 

Ta ra lệnh cho Từ Đại Long. 

“Lập tức bắt giữ toàn bộ Ma Quân Nhất Đội. Tống chúng vào lao ngục và chính thức điều tra việc này.”

“Đã rõ!”

Tiếp đến, ta ra lệnh cho Trương Hổ.

“Tam Đội Chủ Trương Hổ, ta lệnh cho ngươi chỉ huy Ma Quân phải hỗ trợ điều tra viên của Hoàng Tuyền Các bắt giữ toàn bộ Nhất Đội! Ta đã nhận được Tức Quyền Xử Phân Quyền nên mệnh lệnh của ta chính là mệnh lệnh của Giáo Chủ. Mau thi hành!”

“Tuân lệnh!”

Trương Hổ dẫn Ma Quân đi theo Từ Đại Long.

Quân Chủ Ma Quân lúc còn sống cứ liên mồm bắt bọn họ phải tóm kẻ này, giết gã kia. Vấn đề là nhiệt huyết của thuộc hạ đã dần nguội lạnh. Lòng trung thành được xây dựng từ nỗi sợ thì chẳng khác gì lâu đài cát. Lâu đài ấy sẽ lập tức sụp đổ khi thủ lĩnh qua đời. 

Trương Hổ rời đi rồi quay lại nhìn ta. 

Bọn ta nhìn nhau, và khẽ mỉm cười. 

‘Đa tạ ngài.’

‘Nhờ công của ngươi thôi.’

Ma Quân Nhất Đội bị bắt giữ, Từ Đại Long liền quay về chỗ bọn ta ở. 

“Sau khi tóm gọn Ma Quân Nhất Đội, tại hạ đã áp chế nội công của chúng và nhốt tất cả vào lao ngục rồi. Có sáu võ giả Nhất Đội bị thương, nhưng không ai thiệt mạng.”

“Làm tốt lắm.”

Đã hoàn thành công việc, nhưng trông Từ Đại Long vẫn hết sức lo lắng. 

“Công Tử thực sự đã giết chết Quân Chủ Ma Quân.”

“Để hắn sống chỉ tổ làm khiến nhiều người chết hơn thôi. Trương Hổ là kẻ đã gửi thư cũng sẽ chết. Những võ giả Tam Đội đã bảo vệ Trương Hổ cũng không tránh khỏi kết cục thảm thương. Và ngươi cũng không ngoại lệ.”

“À, ngài đã nghĩ xa đến thế sao…”

Từ Đại Long không kiềm nổi cảm xúc ngày càng dâng trào mạnh mẽ. 

“Công Tử đúng là hiện thân của chính nghĩa.”

“Chính nghĩa cái quái gì! Ta chỉ tức giận vì hắn dám làm hỏng bét thứ ta sẽ thừa kế thôi. Ta ích kỉ lắm! Đừng có mà hiểu lầm.”

Từ Đại Long im lặng nhìn ta rồi cúi đầu tôn kính. 

“Công Tử đã vất vả nhiều rồi.”

“Ngươi cũng vậy.”

Từ Đại Long quay lưng bước đi, rồi đột nhiên lên tiếng. 

“Tại hạ hy vọng… Nhị Công Tử sẽ trở thành người kế vị… Thế thì tốt quá…”

Ta nghĩ đó là lời tán dương tuyệt nhất mà một người như Từ Đại Long có thể nói ra được. 

Từ Đại Long nói xong liền đi ra ngoài. 

Ta định đi theo hắn, nhưng có thứ thu hút sự chú ý của ta nên ta lại ngồi xuống giường. 

Tấm chăn nơi be bét máu con quạ nay đã được thay bằng một tấm mới sạch sẽ. Ngay cả lúc bận rộn như thế mà Từ Đại Long vẫn không quên đổi cho ta. 

Ta đứng dậy và nhìn ra cửa sổ. Ta nhìn thấy Từ Đại Long đang băng qua sân luyện võ. 

Ta liền thò đầu ra ngoài và hét lớn. 

“Lúc nãy ngươi không dám nhìn thẳng vào mắt ta và nói đúng chứ?”

Từ Đại Long càng bước đi nhanh hơn. 

Bóng lưng của hắn cho ta thấy được nơi ta cần đến. Có phải vì ta và hắn sau sự kiện này đã gần gũi với nhau hơn? 

Thiên Ma Điện bỗng dưng hùng tráng hơn ngày thường vô kể. 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương