Nghe phiên bản audio của truyện:

10. Nóng lên chắc chắn sẽ thua

 

Ta chầm chậm đi vào hang đá. 

Bên trong khá thông thoáng và sáng sủa do có ánh sáng chiếu vào từ những kẽ hở ở phía trên hang. 

Nhìn cấu trúc của hang đá, ta cảm tưởng như nơi này được tạo ra bởi một nghệ nhân vô cùng khéo léo. 

Ta cứ từ từ tiến sâu vào trong. Đi được một đoạn, bỗng nhiên ta thấy mọi thứ xung quanh lại rung rinh vô cùng nhẹ. 

VÙ… VÙ… VÙ…

Khoảnh khắc đó, ta đã biết. Một trận pháp tinh vi mà chỉ có những cao thủ có giác quan vô cùng nhạy bén mới có thể nhận ra đã được phát động.

Nghĩ lại thì đó là việc đương nhiên mà. Nếu không thì tại sao những người bỏ mạng tại đây lại chẳng tài nào thoát ra được? Nếu đơn giản chỉ là khó khăn, thì cứ mặc nhiên từ bỏ rồi ra ngoài là được mà. Nhưng vì không thể thoát ra được, nên bọn họ mới phải chết. Đó chính là chân lí. Hang động này, vào thì dễ, nhưng nếu không thể vượt qua được quan môn thì một trận pháp tựa hồ địa ngục sẽ xuất hiện. 

Ta đã đi được bao lâu rồi nhỉ. 

Quảng trường rộng lớn đã xuất hiện trước mắt ta. 

Lối vào của quảng trường được dựng một bia đá giải thích về quan môn thứ nhất. 

  • Chém kẻ địch nhưng không được dùng Kiếm Khí và Kiếm Cang. 
  • Trong thời gian đã định mà thử thách thất bại, mười ngày sau mới có cơ hội thực hiện lại. 
  • Kẻ đã sẵn sàng hãy đứng vào vòng tròn màu đỏ.

‘Mười ngày sau? Cho tới lúc đó phải ăn cái gì?’

Ta nhìn xung quanh thì thấy trên tường có một cái hũ đựng đầy Tích Cốc Đan 

‘Phải ăn cái thứ nhạt nhẽo này tận mười ngày thì có mà điên mất thôi.’

Ta không ngần ngại đứng vào vòng tròn đỏ được vẽ ở giữa quảng trường. 

Một lúc sau, hàng chục hình nhân gỗ từ khắp nơi dưới đất trồi lên với tiếng răng rắc. Những chỗ cần chém được sơn màu đỏ. Có hình nhân là ở cổ, hình nhân khác là cánh tay, có khi là bắp chân nữa. 

Cơ thể ta phản xạ theo bản năng. 

Bọn hình nhân vừa bay lên, bản năng ta liền mách bảo nên thi triển chiêu thức nào trước tiên. 

Xoẹt xoẹt xoẹt. 

Ta chém thẳng vào đám hình nhân. 

Nhưng đám hình nhân đó không ở yên một chỗ. Mặt sàn lại chuyển động và thay đổi cấu trúc. 

Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, vài con hình nhân chìm xuống mặt đất. 

‘Không được!’

Ta biết rồi. Nếu bỏ lỡ đám hình nhân đang đi xuống kia, thì ta sẽ thất bại trong thử thách này. 

Vì vậy, ta phải chém được mấy con hình nhân đó. 

Nhưng ngay khi ta di chuyển, những hình nhân khác lại nhanh chóng cản đường ta. 

Ta nhảy vọt qua rồi vung kiếm. 

Xẹt!

Đám hình nhân suýt nữa ta bỏ lỡ đã bị chém sạch. 

Hình nhân càng lúc càng di chuyển nhanh. Ban đầu ta còn nghĩ quan môn này để thử thách Bộ Pháp. Nhưng không. Đây là quan môn kiểm tra về khả năng phán đoán của con người. 

Phải chém vào đâu trước?

Đầu tiên là khả năng phán đoán nhanh và chính xác, sau đó mới là Bộ Pháp. 

Quan môn khó và phức tạp, nhưng nó chẳng tinh xảo đến mức đánh lừa được bản năng và thực lực của ta.

Ta đã chém sạch đám hình nhân như thế rồi an toàn vượt qua quan môn đầu tiên. 

Có một thứ ta chắc chắn. Nếu là ta trước khi hồi quy, thì tuyệt đối ta chẳng thể nào vượt qua quan môn thứ nhất này rồi. Dù có chạy, có nhảy, có lăn lộn hay bay loạn xạ thì kết cục vẫn là thất bại mà thôi. 

Ta đã hiểu lí do mà mười ngày sau thử thách mới tiếp tục. 

Bởi vì có quá nhiều người thất bại tại thử thách đầu tiên này. Bọn họ ít nhất phải có mười ngày để tìm tòi, nghiên cứu và luyện tập thì mới thành công được. 

Chỉ những kẻ nhớ đám hình nhân đã di chuyển thế nào, và trong số đó, hình nhân nào sẽ di chuyển lại xuống mặt đất thì mới vạch ra chiến lược được. Kẻ nào đầu óc đần độn thì phải dừng ở cửa thử thách này rất nhiều ngày. 

Nhìn quan môn đầu tiên thì ta đã hiểu được tại sao trung bình thời gian để vượt qua Tiểu Thiên Động là ba năm. 

Rừ rừ rừ.

Ta đi qua quan môn thứ nhất, quan môn thứ hai liền mở ra. 

Ta từ từ di chuyển đến quan môn tiếp theo. Trước khi rời khỏi nơi thử thách đầu tiên, ta đã phát hiện ở lối ra có vài dòng chữ được khắc trên tường. Có lẽ là lời nhắn từ cố nhân đã đặt chân đến đây trước ta.

  • Thành công sau chín lần thử. Khà khà.
  • Ta thì mười sáu lần.
  • Cái nơi quái quỉ!
  • Thành công sau ba mươi bảy lần thử thách. Nước mắt ta rơi. Trò chơi vẫn chưa kết thúc.
  • Ta sẽ chết ở đây sao? Ta không thể cầm cự nổi nữa. Tất cả là tại cha ta.
  • Chết tiệt! Ta đã cố quay lại. Nhưng không hề có lối nào thoát ra.
  • Sáu lần đã thành công. Ta đây là nhất.

Ta chợt nhận ra nét chữ quen thuộc ở dòng cuối cùng. 

  • Mấy tên dở hơi.

Đó chính là phụ thân, người đã vượt qua cửa ải này trước ta. 

“HAHAHAHA.”

Ta không nhịn được mà bật cười. Có lẽ cha ta đã vượt qua thử thách này chỉ trong một lần chăng?

Nói đúng ra thì, những người trước đó đều là tổ tiên đáng kính. Vậy mà phụ thân ta lại to gan mà chửi rủa. 

“Phụ thân à, con đây cũng vượt qua trong lần đầu tiên đấy! Khà khà!”

Ta tiếp tục di chuyển, và đã đặt chân đến cửa ải thứ hai. 

Ở quảng trường thứ hai này cũng có một bia đá. 

  • Dùng thanh kiếm treo trên tường. Trong một canh giờ hãy chém tảng đá làm đôi. Có thể sử dụng Kiếm Khí hoặc Kiếm Cang. 
  • Trong thời gian đã định mà thử thách thất bại, hai mươi ngày sau mới có cơ hội thực hiện lại. 
  • Kẻ đã sẵn sàng hãy đứng vào vòng tròn màu đỏ.

Lần này tận hai mươi ngày. 

Nghĩ đơn giản thì thử thách lần này sẽ khó gấp đôi so với thử thách ở quan môn đầu tiên. 

‘Bảo ta chịu đựng mớ Tích Cốc Đan này tận hai mươi ngày á? Thà chết còn hơn.’

Ta đứng vào vòng tròn đỏ giữa quảng trường với quyết tâm phải thành công.

Choang!

Thạch trác nhô lên từ dưới sàn. Trên thạch trác có một quả cầu sắt to bằng đầu của người trưởng thành. 

‘Ra là chém đôi quả cầu này à.’

Thời gian hạn định là một canh giờ. 

Thời gian quá dài chỉ để chém đôi một quả cầu đá. Ta nghĩ chắc hẳn phải có lí do gì đó nên phải từ từ xem xét quả cầu này. 

Bề mặt nhẵn nhụi thế này thì chắc chắn không phải là loại sắt thép thông thường mà là thứ hợp kim gì đó do người tạo ra. 

Chất liệu đó đương nhiên còn cứng hơn cả sắt thép chứ nhỉ?

Ta gõ vào, thì âm thanh vang lên chứng tỏ khối cầu này đặc và nặng đến mức không dùng nội công thì khó mà di chuyển nó được. 

Trên tường có treo hàng trăm thanh kiếm dùng để sử dụng cho thử thách này.

Chủng loại vô cùng đa dạng. 

Trường kiếm có. Đoản kiếm cũng có. Trọng kiếm có, và đương nhiên những thanh kiếm nhẹ như không cũng được chuẩn bị sẵn. Thậm chí còn có cả nhuyễn kiếm. Ở đây có mọi thể loại kiếm. 

Vì đây là thử thách chẳng dễ dàng gì nên ta phải lựa chọn thật kĩ và thử đi thử lại nhiều lần. 

Ta từ từ bước ra, lấy một thanh kiếm được treo trên tường. Là một thanh thiết kiếm được chế tác tỉ mỉ. 

Ta đứng trước quả cầu, ổn định tinh thần rồi hạ kiếm xuống thật mạnh. 

Keng!

Thanh kiếm gãy đôi, bật mạnh ra ngoài. Thậm chí quả cầu còn không có lấy một vết xước. Nó đúng thật là một thứ kim loại vững chắc

Ta lại quan sát kĩ càng hơn. Nhìn bằng mắt thì quả cầu này chẳng có gì đặc biệt cả. 

Ta lấy một thanh kiếm khác rồi vung thật mạnh. 

Lần này cũng vậy, chỉ có kiếm gãy, còn quả cầu thì vẫn nguyên vẹn. 

“Đúng như dự đoán, cứ thế này thì không được rồi.”

Ta tiếp tục đem một thanh kiếm khác tới và truyền nội lực vào. 

Vù vù vù.

Lập tức, ánh sáng xanh loé lên từ thanh kiếm. Đây chính là Kiếm Cang. 

Trước khi hồi quy, tầm này tuổi ta chỉ có thể sử dụng được Kiếm Khí. Ta giác ngộ được nguyên lí của Kiếm Cang khi đã quá ba mươi. 

Màu sắc Kiếm Cang của mỗi võ giả sẽ khác nhau. Dù cho có học chung một thứ Tâm Pháp, thì sắc thái cũng có đôi chút khác biệt. 

Ta luôn nghĩ điều đó thật thần kì. 

Ta thích màu sắc Kiếm Cang của chính mình. Một màu xanh dễ chịu, vừa giống biển, vừa giống bầu trời. 

Khoảnh khắc ta chầm chậm cắt đôi quả cầu kia bằng Kiếm Cang. 

Ta nhanh chóng thu lại nội lực do cảm giác khó chịu đang ập đến. Ngay lập tức, Kiếm Cang cũng biến mất.

‘Thế này thì chả phải dễ dàng quá sao?’

Thoạt nhìn, đây là thử thách để xem liệu những kẻ tới đây có thể sử dụng Kiếm Cang hay không, vì quả cầu này tuyệt nhiên không thể chém được bằng thiết kiếm bình thường. 

Chỉ với Kiếm Khí thì ta nghĩ sẽ hơi khó khăn. 

Thế nên đó chính là lí do mà ta không thể thoát ra khỏi đây được cho đến khi học được Kiếm Cang. 

Nếu là Hậu Khởi Chi Tú có thể sử dụng Kiếm Cang thì dễ dàng thông qua thôi. 

Quan môn này chỉ đơn giản vậy ư?

Một kẻ đã chẳng thể tạo ra được Kiếm Cang thì Kiếm Cang ở đâu mà thông qua? 

Bên thì quá dễ dàng, bên thì lại quá khó khăn. Sao lại mất cân bằng đến thế nhỉ?

Để đề phòng, ta tiếp tục xem những dòng chữ do các tiền bối đi trước đã để lại trên tường. 

  • Kiếm Cang Nhất Thủ Lưỡng Đoạn.
  • Ta đã cố gắng chém hơn tám mươi chín lần nhưng đều thất bại, cuối cùng ta lại thành công khi dùng tới Kiếm Cang. 
  • Ta còn chả cần dùng tới Kiếm Cang.
  • Làm thế nào? Ta không tin. 
  • Chết tiệt! Kiếm Khí không tài nào chém nổi thứ này. Ta lại không dùng được Kiếm Cang. Phải làm sao đây?
  • Đã hai trăm ngày kể từ lúc ta phải học cách dùng được Kiếm Cang rồi. Giờ chỉ cần ngửi mùi Tích Cốc Đan cũng đủ khiến ta buồn nôn.
  • Kẻ nào ở trên bảo không cần dùng Kiếm Cang đấy? Dối trá. 
  • Ta đồng ý. Dối trá.

Thứ ta muốn xem là dòng chữ mà phụ thân để lại. 

Đúng như ta nghĩ, dòng tít dưới cùng kia là của phụ thân. 

  • Điên rồi.

Hahaha.

Phụ thân ta đã rủa tổ tiên là những kẻ điên. Người thế này mà suốt thời gian qua phải cố điềm đạm hẳn là vất vả lắm. 

Và lần này, lại có thêm một dòng chữ nữa bên cạnh. 

  • Nóng lên chắc chắn sẽ thua. 

‘Tức giận thì sẽ thua sao? Sao cha ta lại viết thêm lời này nhỉ? Ở quan môn đầu tiên cha chỉ chửi rủa rồi rời đi mà?’

Nóng lên? Là nổi nóng? Hay là?

Ta chạy lại chỗ bia đá lúc nãy. 

  • Trong một canh giờ hãy chém tảng đá làm đôi. Có thể sử dụng Kiếm Khí hoặc Kiếm Cang. 

Có một cụm từ làm ta phải chú ý. 

Có thể sử dụng Kiếm Khí hoặc Kiếm Cang?

“Có thể sử dụng” chứ không phải “nhất định sử dụng”.

Chẳng phải cứ ghi rõ “nhất định sử dụng” thì sẽ dễ dàng hơn rồi sao?

Ngẫm lại thì, thời gian hạn định quá dài. Một canh giờ là đủ để chém đôi hàng trăm viên đá như thế. Hơn nữa, số lượng kiếm treo trên tường cũng quá nhiều. 

‘À! Vậy ra không nhất thiết phải sử dụng Kiếm Khí hay Kiếm Cang để vượt qua quan môn này rồi.’

Phụ thân ta đã dặn. “Nóng lên chắc chắn sẽ thua.” Nó như thể cảnh báo rằng đừng sử dụng Kiếm Cang. Nếu Kiếm Cang xuất hiện, thì nhiệt độ của thanh kiếm cũng tăng lên. 

Và sự thật đã củng cố thêm dự đoán của ta. 

Thời gian thử thách tiếp theo là hai mươi ngày. Há chẳng phải nó khó hơn nhiều so với quan môn thứ nhất à?

Ta phải thử lại thôi. 

‘Đa tạ phụ thân chiếu cố.’

Bởi lẽ không được dùng Kiếm Cang, nên ta chẳng có thì giờ để suy nghĩ phức tạp nữa.

Ta lại đi đến phía trước quả cầu. 

Khi ta nghĩ mình phải cắt đôi nó mà không được dùng Kiếm Cang, quả cầu lại trông khác hẳn. 

‘Làm thế quái nào để chém đôi cái thứ này chứ? Chém dọc? Hay chém ngang? Chém xéo xéo được không nhỉ? Phải dùng khoái kiếm? Hay trọng kiếm đây?’

Ta thử với rất nhiều thanh kiếm được chuẩn bị sẵn kia. Thế nhưng chỉ có kiếm vỡ vụn, còn quả cầu thì vẫn y nguyên. 

Thất bại khoảng ba mươi lần, ta bỏ cuộc và ngồi dựa vào tường.

‘Chắc chắn là phải có cách nào chứ?’

Thời gian cứ vô tình trôi đi. 

‘Hay là hai mươi ngày sau ta thử lại lần nữa?’

Ta đã dần rơi vào tuyệt vọng.

‘Hay cứ dùng Kiếm Cang để thông qua?’

Nhưng phụ thân đã cố tình để lại lời nhắn, ta không thể phớt lờ và chọn cách dễ dàng vậy được. 

‘Khó. Khó quá.’

Ta cứ ngồi tuyệt vọng như thế và vô tình toát ra khí. Đó là bài học mà ta được phụ thân dạy bảo lúc ở trên núi. 

Khí vận phát ra từ cơ thể ta chạm đến quả cầu.

‘Phải chi quả cầu này là con heo rừng. Vậy thì nhà ngươi chỉ cần một nhát là chết ngắc.’

Khí vận từ từ bao bọc lấy quả cầu, khiến ta cũng phải chú ý đến. 

Tức khắc, mắt ta mở ra thật to.

“Ơ kìa?”

Những đường vân mỏng hiện ra trên bề mặt quả cầu. Những đường vân ấy tuyệt nhiên không thể nhìn ra bằng mắt, hay cảm nhận bằng tay được.

Ta cố tập trung để cảm nhận. Khí vận của ta bắt đầu bao quanh và hoà làm một với quả cầu như chim mẹ đang ôm lấy trứng. 

Một đường thẳng chạy dọc trong quả cầu. Bọn ta gặp nhau ở điểm xuất phát. 

Ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và chậm rãi bước về phía đó. 

Khí vận của ta vẫn đang kết nối với quả cầu. 

Ta nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận quả cầu bằng khí vận rồi dùng kiếm chém thật mạnh vào đường thẳng trong tâm tưởng. 

Xoẹt!

Nhát chém không mạnh. Nhưng ta đã tập trung hết sức để đánh vào quả cầu một cách chính xác và không mắc bất kì sai sót nào. 

Khoảng khắc tiếp theo, điều kì diệu đã xảy đến. 

Nhìn kìa!

Quả cầu tách làm đôi. Chính xác là tách theo đúng đường thẳng mà ta đã chém. 

Và một thứ còn đáng ngạc nhiên hơn nữa đang chờ đợi ta.

Rùng rùng!

Một viên đan dược lăn ra từ quả cầu bị chém. 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương