Edit: Bilundethuong



Thời gian cũng không vì vậy mà dừng lại, Bạch Lộ Hàn vẫn trong tâm trạng phiền não, thời gian vẫn lén lút trôi đi.

Một ngày, Hình Phong làm xong tất cả các công việc như thường lệ, quay đầu lại nhìn thấy cục cưng một đống đang lăn lông lốc mở to đôi mắt.

“Cục cưng, con thức dậy rồi sao?”

Tỉnh cái gì? Hắn căn bản  là có ngủ đâu, cũng chẳng phải trẻ con đích thực mà xuốt ngày chỉ có ngủ.

Bạch Lộ Hàn tức giận nghĩ.

Tên tiểu tử mặc kệ hắn là có ngủ hay không vẫn đặt vào trong nôi, hắn chẳng biết làm gì, chỉ biết nằm đó suy nghĩ giết thời gian. Có thể cho tới bây giờ, hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp nào để có thể đến Bạch gia.

“Cục cưng, chúng ta ra ngoài tản bộ nhé?”

Hình Phong bế lấy hắn từ trong nôi, ngày hôm qua bác Phương đã nói trẻ con không nên cả ngày ở trong nhà, phải ra ngoài phơi nắng mới tốt cho sức khỏe.

Tên tiểu tử này cuối cùng cũng nghĩ đến việc dẫn hắn ra ngoài…”

Bạch Lộ Hàn cho rằng mình đã quên mất hình dáng thế giới bên ngoài. Mỗi ngày đều cùng tiểu tử ru rú trong nhà, tu hành cũng không có khổ như thế.

Hình Phong đi đến một công viên nhỏ gần nhà, thường xuyên có người chơi đùa tản bộ ở đó, cũng có những người mẹ mang con đến đó.

Nhìn thấy đứa trẻ được mẹ đẩy đi trong xe đẩy, Hình Phong nói với Bạch Lộ Hàn đang trong ngực cậu.

“Cục cưng, con có muốn ngồi trong chiếc xe kia không? Chờ ít ngày nữa, cậu sẽ mua cho con một cái nhé!”

Đứa bé này là phải có một cái xe đẩy như vậy mới có thể đi lại dễ dàng.

Bạch Lộ Hàn liếc qua những viền đăng ten trang điểm giống như bánh ngọt của chiếc xe, chẳng chút hứng thú.

Cũng chẳng phải là ô tô chính hiệu, hắn muốn ngồi mới là lạ.

“Oa! thật là một ông bố trẻ nha!”

“Đứa bé kia cũng thực đáng yêu!”

Chỗ Hình Phong đi qua bỗng nổi lên những tiếng xì xào nhận xét.

“Đàn ông mà lại chăm sóc trẻ con ư!”

“Bà nói cậu ấy kết hôn chưa?”

“Trẻ tuổi như thế, nhìn có vẻ rất đẹp trai!”

Toàn những người như vậy, hội lắm mồm toàn những người phụ nữ đang bế con đang bàn tán. Hình Phong đi qua coi như không nghe thấy gì, cứ thẳng bước tản bộ trên công viên.

“A Phong” Một giọng nữ gọi cậu.

Là người nào mà gọi cậu như thế?

Hình Phong dừng bước, quay đầu lại.

“Cô giáo Lý?”

Người tới thì ra là đồng nghiệp của cậu ở trường học, quan hệ với cậu cũng không tệ lắm tên là Lý Phỉ Lệ, một nữ giáo viên tiếng Anh xinh xắn rất được hoan nghênh trong trường học.

Lý Phỉ Lệ đi lại trước mặt Hình Phong.

“Đều là bạn bè, việc gì phải lạnh nhạt như vậy? Em nói rồi gọi em là Phỉ Lệ là được rồi!” Nàng tỏ vẻ oán trách.

Hình Phong lúng ta lúng túng nở nụ cười. Lý Phỉ Lệ thường xuyên nhắc hắn như vậy, có thể cậu cảm thấy quan hệ giữa họ không thân thiết đến mức xưng hô như vậy, cho nên không tự giác gọi ra như vậy.

Lý Phỉ Lệ nhìn thấy một đứa bé trong lòng Hình Phong, cảm thấy rất kinh ngạc.

Nàng mới đi công tác vài ngày, trở về đã nghe Hình Phong xin nghỉ việc, lúc ấy còn không dám tin, đến thẳng chỗ hiệu trưởng hỏi mới hay đúng là như thế, còn hỏi tại sao lại đột ngột xin nghỉ, hiệu trưởng cũng chỉ nói là gia đình Hình Phong xảy ra chuyện gì đó không rõ lắm. Bây giờ xem ra, không phải nguyên nhân là đứa bé này chứ? Còn chưa có nghe rằng Hình Phong đã kết hôn, sao lại tự dưng xuất hiện đứa trẻ này? Chẳng lẽ là….

“A Phong, đứa bé này là….”

Lý Phỉ Lệ hoài nghi hỏi. Nàng thật sự không tin nổi vào mắt của mình, hình tượng của Hình Phong trong mắt mọi người luôn là người đàng hoàng đứng đắn, rất cẩn thận, còn chưa kết hôn lại làm ra cái sự tình như vậy a?

Rất nhanh câu trả lời của Hình Phong khiến cho tâm trạng nàng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Đây là con của chị gái tôi”

Thì ra không phải là con của cậu nha, Lý Phỉ Lệ mừng thầm.

Nàng từ khi vào trường đã có tình cảm tốt với Hình Phong, có nhiều người theo đuổi nàng, nàng cũng chẳng thèm ngó tới, một lòng đặt vào người đàn ông tuấn nhã ôn hòa trước mặt này, có thể là hết lần này đến lần khác hoa rơi hữu ý, nhưng nước vẫn chảy vô tình, mặc kệ nàng đã ám chỉ rõ ràng, Hình Phong cũng không thể hiện điều gì đặc biệt. Có điều, Lý Phỉ Lệ từ trước đến nay vẫn vững tin tin tưởng sẽ thành công, khó mà có người đàn ông lần đầu tiên không bị mị lực của nàng quyến rũ, trong lòng ít nhiều có chút hao tổn, cho nên cũng không thể nào mà dễ dàng buông tha.

“Cô giáo Lý…”

Hình Phong vừa cất tiếng, đã bị Lý Phỉ Lệ trừng mắt liếc. Mỹ nhân trừng mắt có một phen phong tình, chỉ tiếc là không có người thưởng thức. Hình Phong biết rõ là nàng trách hắn xưng hô xa lạ như vậy, nhưng là trong thời gian ngắn thay đổi có chút không quen, chỉ phải tảng lờ đi.

“Cái kia…cô vì sao lại ở đây?”

Lý Phỉ Lệ có chút thất vọng thở dài, tự nói với mình từ từ rồi sẽ được. Nàng giơ một cái túi trong tay lên nói.

“Kì thật là em đến thăm anh”

“Thăm tôi?”

Hình Phong khẽ giật mình.

“Anh đột nhiên nghỉ việc, cũng không báo một tiếng, khiến cho người ta rất lo lắng nha!” Lý Phỉ Lệ dịu dàng nói, rõ ràng có chút trách cứ, nghe lại có chút thoải mái “Em hỏi hiệu trưởng, thầy ấy chỉ nói nhà anh xảy ra chút chuyện, em lo lắng, định cùng thầy ấy đến thăm anh”

“Thì ra là thế, làm phiền đến em quá!”

Hình Phong không có ý gì chỉ cười cười.

“Không sao cả.”

Lý Phỉ lệ ẩn chứa đưa tình.

Hình Phong ngốc nghếch không hiểu ý tình trong mắt của Lý Phỉ Lệ, cũng không có nghĩa là Bạch Lộ Hàn đang trong lòng cậu không hiểu gì.

Không thể tưởng tượng được này không chỉ là ngây thơ hay là đần độn đây. Cô gái kia mắt mang tình ý, nhìn ra có tình ý rõ ràng với tên ngốc này.

Bạch Lộ Hàn thất vọng đau khổ buông một tiếng cười nhạo.

Tiểu tử này xuốt ngày nhốt mình ở nhà tu hành mà cũng có người để ý, thì ra trên đời này còn tồn tại phụ nữ không có mắt! Hắn còn tưởng rằng cậu sẽ cả đời sống như vậy đến già.

“Kỳ thật cũng không có việc gì, cô lại phải đi xa đến thăm tôi, lại còn quà cáp”

Hình Phong không muốn người khác biết về hoàn cảnh gia đình cậu.

“Không có việc gì sao anh lại xin nghỉ việc? Anh có biết là mọi người đều rất nhớ anh không?”

Lý Phỉ Lệ không phải là người ngu, vừa nghe thấy liền hiểu cậu có ý giấu diếm.

Cô gái này! Người nhớ cậu là cô sao?

Bạch Lộ Hàn bĩu môi.

“Thật sao?” Hình Phong bật cười “Tôi thật xin lỗi, tự dưng như thế, nhưng mà…thực sự là tình thế bất đắc dĩ.”

Lý Phỉ Lệ nhìn nhìn cậu, nghĩ cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, lại thêm Hình Phong thường ngày không phải là một người ngu ngốc, không tìm cách gì khác còn lâu mới moi được tin tức gì từ miệng cậu ấy.

“Anh không mời em ngồi xuống một chút sao? Hay là định để em cứ xách như thế này mà nói chuyện!”

Nàng cố gắng giơ túi quà lên.

Hình Phong do dự một chút, mói chậm rãi mỉm cười.

“Được rồi, chúng ta về nhà nói chuyện”

Có khách đến, nói chuyện ở công viên quả thực không lễ phép!

Ta xin ngươi, đừng có dễ dàng bị công phá thế chứ? Bạch Lộ Hàn đột nhiên cảm thấy có chút không vui nổi lên.

Tùy tiện cho người ta vào nhà mình như vậy, là ngu ngốc hay là lỗ mãng? Không phải hỏi cũng biết tiểu tử này nhât định thuộc dạng một! Cô gái này có ý đồ bất chính với cậu a, lại còn mời nàng đến?!

Chờ một chút. Có thể tên tiểu tử này trong lòng còn rất vui sướng, dù sao cậu cũng là một người đàn ông có hoàn cảnh như vậy, được một mỹ nhân như vậy xum xoe đúng là không dễ, làm không tốt có thể trở thành một đôi. Hừ, tiểu thị dân tập tành yêu đương!

Thân là thiếu gia giàu có nha sao lại có cảm giác không thích, tuy nhiên nghĩ là việc không liên quan đến hắn, Bạch Lộ Hàn chỉ im lặng suy nghĩ.

A, nhất định là cô gái kia son môi quá đỏ, hắn nhìn không vừa mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương