Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
-
Chương 31: Hồng – Lục quyết định đại hôn (6)
"Thỉnh vương gia nhấc màn che lên, thỉnh vương phi xuống kiệu."
"Không cần không muốn, đừng! Bổn vương chính là không cần!" Da trắng nõn nà, đồng tử đen nhánh, mắt to tròn tròn, quyến rũ mị hoặc. Một người nam nhân mà lại đẹp như vậy, chỉ tiếc, mới vừa mở miệng, liền phá hủy một phần khí chất kia, là một người đần độn.
Trong kiệu, Phong Vân Ngạo nghe thấy âm thanh non nớt thanh thúy bên ngoài cỗ kiệu, khóe miệng nhếch lên. Đây là ngốc vương đại danh đỉnh đỉnh của Sở Vân quốc sao? Ôm thanh tràn đầy non nớt, lại mang theo điểm ủy khuất không cam lòng. Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch càng cao, nàng bị ngốc vương ghét bỏ rồi sao?
"Vương Gia, vương gia, người xem bên kia có một tỷ tỷ rất xinh đẹp kìa.” Trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười, một tay đỡ Lãnh Tứ Hàn, ôn nhu nói.
"Không, không, không, hừ hừ hừ.” Lãnh Tứ Hàn nhìn gương mặt cười nhạo của mọi người xung quanh, trong mắt tràn đầy ủy khuất, đong đầy lệ quang nhìn người xung quanh “Đừng tưởng rằng Hàn Hàn còn nhỏ, cái gì cũng không biết. Không ai muốn gì đó cho ta, không cần, không cần, liền là không cần.” Nói xong, đôi mắt ánh lệ chạy ù vào phủ.
Lãnh Dịch nhìn thoáng qua Lãnh Tứ Hàn đã chạy vào trong phủ, lại nhìn Lãnh Thiên Lạc “Hiền vương, lần này......” Tràn đầy khó xử, nhìn Lãnh Thiên Lạc mang theo dò hỏi.
"Đừng nghĩ lại muốn ta cùng nàng ta bái đường nha.” Lãnh Thiên Lạc bĩu môi. Này nha, chưa thấy qua còn có thể, đã thấy rồi tuyệt đối không bái. Phong Vân Ngạo quá khủng bố rồi. “Ngươi đi tìm gà đi, lấy gà trống bái đường.” Nói xong tiêu sái vung tay áo tiến vào phủ.
Vân Linh nắm chặt quả đấm, nhìn Lãnh Thiên Lạc, tràn đầy sát ý, khiến cho trong mắt Lãnh Dịch hiện lên một tia sáng lạnh, nhìn Vân Linh, trong lòng kiềm xuống.
"Thỉnh vương phi xuống kiệu.” Lãnh Dịch đi đến trước cỗ kiệu, giọng nói mềm nhẹ, nói.
"Đây chính là đạo hôn lễ của vương phủ?” Trong mắt Vân Linh tràn đầy sát ý nhìn Lãnh Dịch. Vốn đã gả cho một ngốc vương, bọn họ cũng đã vô cùng ủy khuất rồi, bây giờ lại bỏ mặt chủ tử một người ở chỗ này, bị một người đần độn vứt bỏ. Nàng gắt gao nắm chặt quả đấm.
"Chuyện tình vương phủ còn không tới phiên một nha hoàn như ngươi tới quản.” Trong mắt Lãnh Dịch tràn đầy lãnh ý nhìn Vân Linh, tiện đà chuyển hướng về phía cỗ kiệu “Chẳng lẽ vương phi muốn chờ ở chỗ này sao? Vậy thuộc hạ không phụng bồi.”
"Lãnh đại thị vệ sao lại nóng vội như vậy? Bản phi có nói không xuống kiệu sao?” Nói xong, Phong Vân Ngạo xốc màn che kiệu lên, ném khăn voan xuống đất, nhìn Lãnh Dịch “Vân Linh, mang bản phi đi vào! Một tên thị vệ nho nhỏ lại không có bộ dáng của một thị vệ, nếu không biết điều, đừng trách bản phi tâm ngoan thủ lạt.”
Không có chút lãnh ý nào, giọng nói mang theo ý cười làm cho toàn thân Lãnh Dịch rét run. Loại cảm giác này, loại khí chất này chỉ gặp qua trên người của vương gia. Trong mắt Lãnh Dịch chấn động, âm thầm kinh hãi.
Đại hôn của ngốc vương, đại thần trong triều cùng quan viên lớn nhỏ đều tới vương phủ xem kịch vui. Màn kịch hay như vậy sao có thể bỏ qua.
Vân Linh nhìn ánh mắt khinh thường ghét bỏ của người chung quanh, tràn đầy phẫn hận.
"Lại bị một người đần độn vứt bỏ, nữ tử như vậy mà còn dám xuất đầu lộ diện, thật là không biết liêm sỉ.”
"Đúng vậy. Xứng đáng, ngay cả một ngốc tử cũng không cần.”
"Nữ tử như vậy ai dám muốn chứ.”
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, chân mày nhỏ đen giống như mực, cái mũi xinh xắn mang theo cảm giác mát lạnh, miệng anh đào nho nhỏ đỏ hồng, da thịt nõn nà mang theo nét hồng nộn, khóe miệng nhếch lên tràn đầy mị hoặc, làm cho hô hấp của mọi người bị ức chế, tràn đầy kinh diễm nhìn Phong Vân Ngạo.
Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc! Đúng là một nữ tử tuyệt thế vô song!
Kinh diễm qua đi, mọi người thở dài cùng tràn ngập khinh thường. Chỉ tiếc là một nữ tử không biết xấu hổ bị tướng công ruồng bỏ.
Vài nữ tử tràn đầy ghen tị, nam tử thì có ánh mắt tà dâm, nóng cháy nhìn Phong Vân Ngạo, làm cho giữa hai hàng Phong Vân Ngạo tràn đầy lãnh ý. Người nồng nhiệt nhất chính là một nam nử thanh tú mang theo vài phần gian trá, Tư Đồ Khinh của phủ thừa tướng.
"Chủ tử, có muốn thuộc hạ ra tay hay không?” Nhìn Phong Vân Ngạo bày ra ánh mắt muốn giết người, quét về phía vài ánh mắt dâm tà, Vân Linh tràn đầy sát ý nói.
"Không cần, linh, ngươi còn có việc phải làm. Bản phi mệt mỏi rồi, cầm Tiểu Bảo thay bản cung đi.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo xoay chuyển, nhìn đại sảnh vương phủ, người chật ních, khóe miệng gợi lên một tia hiểu rõ, chuyện như thế này đã sớm nằm trong dự liệu.
Vân Linh cứng người, sắc mặt căng lên, nhìn vẻ mặt không sao cả của Phong Vân Ngạo, xem ra là đã sớm dự liệu. Vậy vừa rồi chủ tử tức giận cái gì đây? Nhìn qua tiểu xà xanh lục, thì ra là thế, Vân Linh nhình tiểu xà “Tiểu xà, ăn cái con gà kia cho ta!” Vân Linh hung tợn nói.
Tiểu xà lè lưỡi, nhìn nhìn Vân Linh, cúi đầu không để ý tới nàng. Khóe miệng Vân Linh co rút, mỗi lần con tiểu xà này đều khinh bỉ nàng. Bây giờ còn trợn mắt, nó là xà sao? Sau ót vân Linh muốn bốc hỏa rồi.
Phong Vân Ngạo đi đến cửa đại sảnh, nhìn một đám người xem kịch vui, trong đó còn có Tư Đồ thừa tướng, còn có Lãnh vương, khóe miệng nàng nhếch lên, mở miệng nói: “Bản phi mệt mỏi, để Tiểu Bảo của ta bồi tiểu kê kê nhà người bái đường đi, bản phi đi nghỉ ngơi.”
Xoay người rời đi, tiêu sái như một áng mây.
"Phốc!" Lãnh Thiên Lạc đang uống trà toàn bộ đều pun ra hết. Nhìn bóng dáng đã rời đi, nhìn bóng dáng màu đỏ mang theo phẫn nộ ở cửa. Khóe miệng ha hoàn bên cạnh Phong Vân Ngạo co rút, thực thảm!
Lãnh Dịch đứng ở cửa, cũng khó có được khóe miệng nhếch lên, cũng đồng tình nhìn Vân Linh. Hai người bọn họ như thế nào giống nhau như vậy? Đụng tới một chủ tử vô lương tâm.
Mọi người sững sờ, nhìn trong ngực Lãnh dịch là một con gà trống, lại nhìn tiểu xa xanh lục trong tay Vân Linh, đây là cái gì nha!
"Chủ tử mệt mỏi, nếu vương gia đi nghỉ ngơi, vương phi cũng mệt mỏi, để Tiểu Bảo thay thế người.” Vương tay, một tiểu xà xanh lục đập vào ánh mắt mọi người.
Tiểu Bảo khạc khạc lưỡi, đầu nhỏ cúi xuống, mí mắt lóe ra, giống như là vừa tỉnh ngủ, mang theo phẫn nộ nhìn mọi người, phát ra âm thanh ‘ti ti’.
Mọi người thấy tiểu xà màu xanh lục kia, trong lòng bỡ ngỡ, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
"Đây là ý gì? Chuyện vương gia mọi người đều biết, chủ tử ngươi cũng coi rẻ vương quyền sao?” ánh mắt Tư Đồ thừa tướng chớp lóe, bước ra.
"Ngươi là ai?! Xứng để quản vương phi nhà ta sao? Chẳng lẽ ngươi là hoàng thượng? Hay tự phong mình là hoàng thượng?” Vân Linh nhìn lão thất phu Tư Đồ, khóe miệng nhếch lên, tràn đầy khinh thường. Chủ tử nói, bây giờ có thể tùy tiện chơi đùa, có việc gì cũng có người phía sau. Kìm nén một bụng khí nảy giờ, lão thất phu ngươi xui xẻo rồi.”
"Một đứa nha hoàn lại có thể ăn nói bừa bãi như vậy? Người tới, còn không lôi xuống xử phạt cho ta!”
"Ha ha ha. . . . . . Thì ra là ngươi thật có thể so với hoàng thượng! Ta là phụng mệnh vương phi hoàn thành hôn lễ, hôn lễ là do ý chỉ của hoàng thượng cùng hoàng thái hậu, vậy mà ngươi lại muốn kháng chỉ, ta đây không còn lời nào để nói.” Mí mắt Vân Linh cũng chưa chớp, cầm Tiểu Bảo chơi đùa.
Lãnh Dịch nhìn Tư Đồ thừa tướng thở hổn hển, cũng không lên tiếng. Lại nhìn đến Vân Linh đang đùa chơi cùng tiểu xà, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhìn thấy đã đến lúc “Thừa tướng cần gì? Thân thể vương phi không khỏe nhưng hôn lễ cần phải hoàn thành, vậy thì vâng theo ý của vương phi đi.”
Lãnh Dịch ôm con gà trống thả trên mặt đất. Vân Linh nhìn con gà trống cao ngạo kia, lại nhìn Tiểu Bảo vẫn không có tỉnh ngủ, vung tay một cái vứt nó trên mặt đất, giống như vứt đi một thứ gì rất đáng sợ.
Tiểu Bảo đang thoải mái đột nhiên bị quăng trên mặt đất liền tỉnh, lè lưỡi phẫn nộ nhìn Vân Linh. Tay Vân Linh chỉ vào con gà trống, cái gì cũng chưa nói.
"Ti Ti!" Tiểu Bảo nhìn con gà trống giống như Thái Sơn kia, tràn đầy khinh thường.
Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, đây là hôn lễ, gà trống màu đỏ cùng tiểu xà màu xanh?
Hồng – Lục phối hợp trong ngày đại hôn? Khóe miệng mọi người đồng loạt căng lên.....
"Không cần không muốn, đừng! Bổn vương chính là không cần!" Da trắng nõn nà, đồng tử đen nhánh, mắt to tròn tròn, quyến rũ mị hoặc. Một người nam nhân mà lại đẹp như vậy, chỉ tiếc, mới vừa mở miệng, liền phá hủy một phần khí chất kia, là một người đần độn.
Trong kiệu, Phong Vân Ngạo nghe thấy âm thanh non nớt thanh thúy bên ngoài cỗ kiệu, khóe miệng nhếch lên. Đây là ngốc vương đại danh đỉnh đỉnh của Sở Vân quốc sao? Ôm thanh tràn đầy non nớt, lại mang theo điểm ủy khuất không cam lòng. Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch càng cao, nàng bị ngốc vương ghét bỏ rồi sao?
"Vương Gia, vương gia, người xem bên kia có một tỷ tỷ rất xinh đẹp kìa.” Trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười, một tay đỡ Lãnh Tứ Hàn, ôn nhu nói.
"Không, không, không, hừ hừ hừ.” Lãnh Tứ Hàn nhìn gương mặt cười nhạo của mọi người xung quanh, trong mắt tràn đầy ủy khuất, đong đầy lệ quang nhìn người xung quanh “Đừng tưởng rằng Hàn Hàn còn nhỏ, cái gì cũng không biết. Không ai muốn gì đó cho ta, không cần, không cần, liền là không cần.” Nói xong, đôi mắt ánh lệ chạy ù vào phủ.
Lãnh Dịch nhìn thoáng qua Lãnh Tứ Hàn đã chạy vào trong phủ, lại nhìn Lãnh Thiên Lạc “Hiền vương, lần này......” Tràn đầy khó xử, nhìn Lãnh Thiên Lạc mang theo dò hỏi.
"Đừng nghĩ lại muốn ta cùng nàng ta bái đường nha.” Lãnh Thiên Lạc bĩu môi. Này nha, chưa thấy qua còn có thể, đã thấy rồi tuyệt đối không bái. Phong Vân Ngạo quá khủng bố rồi. “Ngươi đi tìm gà đi, lấy gà trống bái đường.” Nói xong tiêu sái vung tay áo tiến vào phủ.
Vân Linh nắm chặt quả đấm, nhìn Lãnh Thiên Lạc, tràn đầy sát ý, khiến cho trong mắt Lãnh Dịch hiện lên một tia sáng lạnh, nhìn Vân Linh, trong lòng kiềm xuống.
"Thỉnh vương phi xuống kiệu.” Lãnh Dịch đi đến trước cỗ kiệu, giọng nói mềm nhẹ, nói.
"Đây chính là đạo hôn lễ của vương phủ?” Trong mắt Vân Linh tràn đầy sát ý nhìn Lãnh Dịch. Vốn đã gả cho một ngốc vương, bọn họ cũng đã vô cùng ủy khuất rồi, bây giờ lại bỏ mặt chủ tử một người ở chỗ này, bị một người đần độn vứt bỏ. Nàng gắt gao nắm chặt quả đấm.
"Chuyện tình vương phủ còn không tới phiên một nha hoàn như ngươi tới quản.” Trong mắt Lãnh Dịch tràn đầy lãnh ý nhìn Vân Linh, tiện đà chuyển hướng về phía cỗ kiệu “Chẳng lẽ vương phi muốn chờ ở chỗ này sao? Vậy thuộc hạ không phụng bồi.”
"Lãnh đại thị vệ sao lại nóng vội như vậy? Bản phi có nói không xuống kiệu sao?” Nói xong, Phong Vân Ngạo xốc màn che kiệu lên, ném khăn voan xuống đất, nhìn Lãnh Dịch “Vân Linh, mang bản phi đi vào! Một tên thị vệ nho nhỏ lại không có bộ dáng của một thị vệ, nếu không biết điều, đừng trách bản phi tâm ngoan thủ lạt.”
Không có chút lãnh ý nào, giọng nói mang theo ý cười làm cho toàn thân Lãnh Dịch rét run. Loại cảm giác này, loại khí chất này chỉ gặp qua trên người của vương gia. Trong mắt Lãnh Dịch chấn động, âm thầm kinh hãi.
Đại hôn của ngốc vương, đại thần trong triều cùng quan viên lớn nhỏ đều tới vương phủ xem kịch vui. Màn kịch hay như vậy sao có thể bỏ qua.
Vân Linh nhìn ánh mắt khinh thường ghét bỏ của người chung quanh, tràn đầy phẫn hận.
"Lại bị một người đần độn vứt bỏ, nữ tử như vậy mà còn dám xuất đầu lộ diện, thật là không biết liêm sỉ.”
"Đúng vậy. Xứng đáng, ngay cả một ngốc tử cũng không cần.”
"Nữ tử như vậy ai dám muốn chứ.”
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, chân mày nhỏ đen giống như mực, cái mũi xinh xắn mang theo cảm giác mát lạnh, miệng anh đào nho nhỏ đỏ hồng, da thịt nõn nà mang theo nét hồng nộn, khóe miệng nhếch lên tràn đầy mị hoặc, làm cho hô hấp của mọi người bị ức chế, tràn đầy kinh diễm nhìn Phong Vân Ngạo.
Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc! Đúng là một nữ tử tuyệt thế vô song!
Kinh diễm qua đi, mọi người thở dài cùng tràn ngập khinh thường. Chỉ tiếc là một nữ tử không biết xấu hổ bị tướng công ruồng bỏ.
Vài nữ tử tràn đầy ghen tị, nam tử thì có ánh mắt tà dâm, nóng cháy nhìn Phong Vân Ngạo, làm cho giữa hai hàng Phong Vân Ngạo tràn đầy lãnh ý. Người nồng nhiệt nhất chính là một nam nử thanh tú mang theo vài phần gian trá, Tư Đồ Khinh của phủ thừa tướng.
"Chủ tử, có muốn thuộc hạ ra tay hay không?” Nhìn Phong Vân Ngạo bày ra ánh mắt muốn giết người, quét về phía vài ánh mắt dâm tà, Vân Linh tràn đầy sát ý nói.
"Không cần, linh, ngươi còn có việc phải làm. Bản phi mệt mỏi rồi, cầm Tiểu Bảo thay bản cung đi.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo xoay chuyển, nhìn đại sảnh vương phủ, người chật ních, khóe miệng gợi lên một tia hiểu rõ, chuyện như thế này đã sớm nằm trong dự liệu.
Vân Linh cứng người, sắc mặt căng lên, nhìn vẻ mặt không sao cả của Phong Vân Ngạo, xem ra là đã sớm dự liệu. Vậy vừa rồi chủ tử tức giận cái gì đây? Nhìn qua tiểu xà xanh lục, thì ra là thế, Vân Linh nhình tiểu xà “Tiểu xà, ăn cái con gà kia cho ta!” Vân Linh hung tợn nói.
Tiểu xà lè lưỡi, nhìn nhìn Vân Linh, cúi đầu không để ý tới nàng. Khóe miệng Vân Linh co rút, mỗi lần con tiểu xà này đều khinh bỉ nàng. Bây giờ còn trợn mắt, nó là xà sao? Sau ót vân Linh muốn bốc hỏa rồi.
Phong Vân Ngạo đi đến cửa đại sảnh, nhìn một đám người xem kịch vui, trong đó còn có Tư Đồ thừa tướng, còn có Lãnh vương, khóe miệng nàng nhếch lên, mở miệng nói: “Bản phi mệt mỏi, để Tiểu Bảo của ta bồi tiểu kê kê nhà người bái đường đi, bản phi đi nghỉ ngơi.”
Xoay người rời đi, tiêu sái như một áng mây.
"Phốc!" Lãnh Thiên Lạc đang uống trà toàn bộ đều pun ra hết. Nhìn bóng dáng đã rời đi, nhìn bóng dáng màu đỏ mang theo phẫn nộ ở cửa. Khóe miệng ha hoàn bên cạnh Phong Vân Ngạo co rút, thực thảm!
Lãnh Dịch đứng ở cửa, cũng khó có được khóe miệng nhếch lên, cũng đồng tình nhìn Vân Linh. Hai người bọn họ như thế nào giống nhau như vậy? Đụng tới một chủ tử vô lương tâm.
Mọi người sững sờ, nhìn trong ngực Lãnh dịch là một con gà trống, lại nhìn tiểu xa xanh lục trong tay Vân Linh, đây là cái gì nha!
"Chủ tử mệt mỏi, nếu vương gia đi nghỉ ngơi, vương phi cũng mệt mỏi, để Tiểu Bảo thay thế người.” Vương tay, một tiểu xà xanh lục đập vào ánh mắt mọi người.
Tiểu Bảo khạc khạc lưỡi, đầu nhỏ cúi xuống, mí mắt lóe ra, giống như là vừa tỉnh ngủ, mang theo phẫn nộ nhìn mọi người, phát ra âm thanh ‘ti ti’.
Mọi người thấy tiểu xà màu xanh lục kia, trong lòng bỡ ngỡ, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
"Đây là ý gì? Chuyện vương gia mọi người đều biết, chủ tử ngươi cũng coi rẻ vương quyền sao?” ánh mắt Tư Đồ thừa tướng chớp lóe, bước ra.
"Ngươi là ai?! Xứng để quản vương phi nhà ta sao? Chẳng lẽ ngươi là hoàng thượng? Hay tự phong mình là hoàng thượng?” Vân Linh nhìn lão thất phu Tư Đồ, khóe miệng nhếch lên, tràn đầy khinh thường. Chủ tử nói, bây giờ có thể tùy tiện chơi đùa, có việc gì cũng có người phía sau. Kìm nén một bụng khí nảy giờ, lão thất phu ngươi xui xẻo rồi.”
"Một đứa nha hoàn lại có thể ăn nói bừa bãi như vậy? Người tới, còn không lôi xuống xử phạt cho ta!”
"Ha ha ha. . . . . . Thì ra là ngươi thật có thể so với hoàng thượng! Ta là phụng mệnh vương phi hoàn thành hôn lễ, hôn lễ là do ý chỉ của hoàng thượng cùng hoàng thái hậu, vậy mà ngươi lại muốn kháng chỉ, ta đây không còn lời nào để nói.” Mí mắt Vân Linh cũng chưa chớp, cầm Tiểu Bảo chơi đùa.
Lãnh Dịch nhìn Tư Đồ thừa tướng thở hổn hển, cũng không lên tiếng. Lại nhìn đến Vân Linh đang đùa chơi cùng tiểu xà, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhìn thấy đã đến lúc “Thừa tướng cần gì? Thân thể vương phi không khỏe nhưng hôn lễ cần phải hoàn thành, vậy thì vâng theo ý của vương phi đi.”
Lãnh Dịch ôm con gà trống thả trên mặt đất. Vân Linh nhìn con gà trống cao ngạo kia, lại nhìn Tiểu Bảo vẫn không có tỉnh ngủ, vung tay một cái vứt nó trên mặt đất, giống như vứt đi một thứ gì rất đáng sợ.
Tiểu Bảo đang thoải mái đột nhiên bị quăng trên mặt đất liền tỉnh, lè lưỡi phẫn nộ nhìn Vân Linh. Tay Vân Linh chỉ vào con gà trống, cái gì cũng chưa nói.
"Ti Ti!" Tiểu Bảo nhìn con gà trống giống như Thái Sơn kia, tràn đầy khinh thường.
Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, đây là hôn lễ, gà trống màu đỏ cùng tiểu xà màu xanh?
Hồng – Lục phối hợp trong ngày đại hôn? Khóe miệng mọi người đồng loạt căng lên.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook