Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
-
Chương 29: Hồng – Lục quyết định đại hôn (4)
Ngồi ở đại sảnh, sắc mặt mọi người không giống nhau, nhất là người của Phong phủ, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo điểm tức giận, còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Nhất là mấy phụ nhân trong Phong phủ, lấy Vương Yến làm chủ, nhưng mà sắc mặt Phong Vân Ngưng thủy chung mang theo ý cười, không có bất kỳ biểu tình nào khác.
“Vương gia đã ngồi lâu, mời uống ly trà, nha đầu kia hẳn là sẽ không ra nhanh như vậy.” Trong giọng nói nhã nhặn mang theo chút trào phúng, tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Trong mắt Phong Vân Ngưng chợt lóe lên một tia đắc ý, ngày đại hôn, nhục nhã lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, tân lang không có, tân nương lại chậm trễ không ra, chẳng lẽ không đúng sao?
"Một người tiểu thiếp như ngươi, làm sao biết rõ yêu thích của bản tiểu thư? Cho dù ta đến muộn thì đã sao? Thân là hoàng gia lại không hiểu lễ nghi của hoàng gia, đến đúng giờ sao?” Phong Vân Ngạo toàn thân hỷ phục sải bước tiêu sái đến gần đại sảnh. Dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ, mang theo vài phần non nớt, lại mang theo tia lãnh huyết tuyệt thế, khí phách bễ nghễ thiên hạ, làm cho Lãnh Thiên Lạc vốn tức giận khi nghe nói liền giật mình nhìn lại, ngơ ngác nhìn Phong Vân Ngạo tiến đến gần.
"Thì ra Hiền Vương cũng là một ngốc tử, trái lại Vân Ngạo không biết rồi.” Nhìn Phong Thiên Ngạo ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt nàng chớp lóe, tràn đầy lãnh ý.
Lãnh Thiên Lạc hồi hồn, mang theo lửa giận nhìn Phong Vân Ngạo “Phong Vân Ngạo? Còn chưa gả gào vương phủ đã đến giáo huấn bổn vương, nếu được gả vào vương phủ không phải là muốn lật trời sao?”
"Ta gả vào vương phủ thì liên quan đến ngươi sao? Hay là nói, ngốc vương phủ đã sớm trở thành địa phương của ngươi rồi?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo sắc bén, từng câu từng câu phun ra, tiến tới gần Lãnh Thiên Lạc.
"Ngươi!" Ánh mắt Lãnh Thiên Lạc chớp lóe, hắn là vô công rỗi nghê, lưu luyến bụi hoa, không có nghĩa là hắn không hiểu ý tứ của những lời này. Lãnh Thiên Lạc mang theo sát ý nhìn Phong Vân Ngạo, nữ tử như vậy tiến vào vương phủ là tốt hay xấu đây?
"Bản phi không muốn nghe câu trả lời của ngươi, nếu ngươi thay mặt cho Lãnh Tứ Hàn đến đón ta, vậy thì nói ngươi đại biểu cho ngốc vương phủ, như thế, bản phi hỏi ngươi, có người muốn khi dễ bản phi, muốn hạ độc bản phi, xin hỏi vương phủ sẽ làm sao?” Phong Vân Ngạo cắt ngang lời của Lãnh Thiên Lạc, nhìn Loan Như, nói.
"Vương gia, giờ lành đã đến, nên.......” Ánh mắt Loan Như chớp lóe, nhìn Lãnh Thiên Lạc, nói.
"Không kịp, nếu đã chậm trễ, không cần thiết quan tâm giờ giấc nữa, đúng không, vương tẩu?” Lãnh Thiên Lạc nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, trên mặt trưng ra tươi cười, mang theo vẻ yêu mị.
"Vân Ngạo, con nói cái gì? Còn chưa có tiến vào vương phủ đã nói chuyện như vậy với vương gia, mau rút lại lời nói! Vương gia, không cần trách Vân Ngạo, từ nhỏ Vân Ngạo đã không có người giáo, không biết lễ tiết, nhưng mà đã đến đây, giờ lành cũng đến rồi.” Trên mặt Vương Yến mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, cặp mắt ác độc nhìn Phong Vân Ngạo, nhân tiện nịnh nọt nhìn Lãnh Thiên Lạc.
"Tướng quân, khi nào Phong phủ lại đến phiên một kẻ tiện tỳ nói chuyện? Xem ra, Phong tướng quân, phủ này của ngươi nên thay nước rồi.” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc mang theo hàn ý. Từ nhỏ hắn sống trong âm mưu quỷ kế, nếu như ngay cả cái kế nhỏ này hắn cũng không nhìn ra, hắn còn có thể sống sót sao?
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, xem ra gã Hiền vương này cũng không phải là cái gì cũng sai, nâng mắt nhìn bộ dáng bĩu môi tức giận của Lãnh Thiên Lạc, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu. Đáng tiếc, lúc này, Lãnh Thiên Lạc trong mắt Vương Yến giống như một Sát Thần, khiến cho người ta sợ hãi.
"Vương, vương gia...” Sắc mặt Vương Yến tái mét, nhìn Lãnh Thiên Lạc, lập tức quỳ xuống đất, nói lắp bắp.
Ánh mắt Phong Vân Ngưng chớp lóe, nhìn Lãnh Thiên Lạc, trong mắt tràn đầy ủy khuất, mang theo vẻ nhút nhát, từ từ đến gần Lãnh Thiên Lạc, giọng nói dịu dàng uyển chuyển vang lên “Vương gia, thỉnh tha thứ tội cho mẫu thân ta, mẫu thân chỉ là không muốn muội muội xấu mặt, không muốn vương gia mất mặt, mẫu thân cũng chỉ là không muốn nàng bị tổn thương, thỉnh vương gia thứ tội.” Từng câu từng chữ đều vì Phong Vân Ngạo, nhưng lại cùng lúc bôi đen nàng, nói nàng tùy hứng không tôn ti lễ nghĩa, nhục mạ hoàng tộc, ngược lại, Vương Yến biến thành người biết lễ tiết, biết đại thể.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, nhìn Phong Vân Ngưng, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh, trong lòng tràn đầy châm chọc. Trước kia, nàng ta nói như vậy có lẽ sẽ làm nhiễu loạn kế hoạch của nàng, nhưng mà hiện tại nhìn thấy Hiền vương, nàng biết, người này cũng không phải là hoàn khố*. Ngược lại là một vương gia rất có tâm kế.
*Hoàn khố: quần là áo lụa
"A? Ngươi là ai?” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Vân Ngưng, trên mặt tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ “Ngươi liền là cái kia.....”
Trên mặt Phong Vân Ngưng mang theo một tia đắc ý, rất nhanh lại che giấu đi, dùng ánh mắt kinh diễm nhìn Lãnh Thiên Lạc, lườm Phong Vân Ngạo nhân tiện chuyển hướng sang Lãnh Thiên Lạc, mang theo tia thẹn thùng. Không thể không nói, Phong Vân Ngưng rất đẹp, là một đóa hoa nhu mì điềm đạm.
"Ai vậy?” Khóe miệng Lãnh Thiên Lạc vểnh lên “Bổn vương nói chuyện, một xú nữ nhân như ngươi lại dám chỏ mỏ vào?” Trên mặt Lãnh Thiên Lạc tràn đầy vẻ chán ghét, giống như nhìn nàng liền cảm thấy ghê tởm.
Phong Vân Ngưng cứ nửa ngồi nửa quỳ như vậy, cứng ngắc tại chỗ, không thể tin nhìn Lãnh Thiên Lạc “Xú nữ nhân?”
"Thối chết! Cút! Cút ngay cho bổn vương!” Lãnh Thiên Lạc giống như đang nhìn một đống mỡ, nhấc chân nghĩ muốn đá văng nàng, lại đột nhiên thu chân về, cách ra xa, nhìn Phong Chiến Quân, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng.
"Vân Ngưng, lui xuống!"
"Phụ thân?.....Dạ.” Sắc mặt Phong Vân Ngưng mang theo vẻ không cam lòng, cuối cùng lại không nói thêm gì, hung tợn nhìn qua Phong Vân Ngạo.
Phong Vân Ngạo sờ sờ cái mũi, hiện tại nàng thật sự cực kỳ thiện lương, vì sao tất cả mọi người đều muốn nhằm vào phía nàng? Nàng dễ khi dễ như vậy sao? Người xuyên việt tới liền bị khi dễ?
"Chướng mắt, thôi đi, nói đi, ta thật muốn nhìn người nào có lá gan to như vậy, dám tổn thương đến người của Nhị vương phủ.” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Vân Ngạo, vứt một cái mị nhãn, lẳng lơ chơi đùa ngón tay ngọc nho nhỏ của hắn.
"Phong Chiến Quân, xin mời mang nữ nhi của ngươi giao ra đây, để nàng ta nói rõ cho vương gia nghe xem người nào đã đưa nàng ta hộp phấn bên trong hạ bột hủy dung.” Lời Phong Vân Ngạo vừa nói ra khỏi miệng, Lãnh Thiên Lạc ngồi trên ghế lập tức đứng lên, bột hủy dung?
"Bột hủy dung?” Sắc mặt Lãnh Thiên Lạc đặc biệt khó coi, nhìn Phong Chiến Quân, trong mắt mang theo vẻ bất hảo, đây là hướng về phía vương phủ mà tới sao? “Phong tướng quân, mặc dù Phong Vân Ngạo còn chưa có gả vào vương phủ, nhưng nàng đã là người của vương phủ, thậm chí còn có người hạ độc, thỉnh tướng quân cho ta một lời giải thích.” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Chiến Quân, không chút nào che giấu sát ý.
"Vương gia chỉ nghe một người nói, đã như vậy quyết đoán, có phải có chút không công bằng hay không?” Phong Chiến Quân cúi đầu, không có nhìn Phong Vân Ngạo, gằn từng tiếng nói.
Trong mắt Phong Vân Ngạo mang theo trào phúng, đây là phụ thân của nàng, đây là muốn nàng hy sinh! Hy sinh mẫu thân của nàng, hiện tại là muốn hy sinh nàng.
Lãnh Thiên Lạc dịu xuống, mới phát hiện bản thân lại không hề nghi ngờ gì mà tin tưởng Phong Vân Ngạo, quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo mới phát hiện ánh mắt Phong Vân Ngạo trào phúng nhìn Phong Chiến Quân, trong lòng chợt hiểu rõ, khóe miệng giương lên, nhìn Phong Chiến Quân.
"Bổn vương tin vương tẩu tương lai, như vậy có vấn đề gì sao?” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Chiến Quân định mở miệng, liền nói: “Nhưng mà, bổn vương giải quyết việc chung, vẫn là mời nữ nhi của Phong tướng quân ra đi, ở trong này nhiều người trông coi như vậy, tin tưởng sẽ hỏi ra được chân tướng.” Trong mắt tràn đầy không tha, nhìn Phong Chiến Quân.
"Mang Phong Vân Nhã tới!"
"Không thể, tướng quân muốn Vân Nhã làm sao làm người?” Như Loan nhìn Phong Chiến Quân, chạy đến trước mặt Phong Chiến Quân, mang theo nước mắt mà nói.
"Vương Phúc, đi!"
"Tướng quân!" Loan như nhìn Phong Chiến quân, nước mắt không tiếng động chảy ra, lại nhìn Lãnh Thiên Lạc, từ từ lui về phía sau người Phong Chiến Quân.
"Lão nô đi ngay.” Vương Thúc nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, lại nhìn thoáng qua Phong Chiến Quân, thở dài một hơi, lui ra ngoài.
“Vương gia đã ngồi lâu, mời uống ly trà, nha đầu kia hẳn là sẽ không ra nhanh như vậy.” Trong giọng nói nhã nhặn mang theo chút trào phúng, tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Trong mắt Phong Vân Ngưng chợt lóe lên một tia đắc ý, ngày đại hôn, nhục nhã lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, tân lang không có, tân nương lại chậm trễ không ra, chẳng lẽ không đúng sao?
"Một người tiểu thiếp như ngươi, làm sao biết rõ yêu thích của bản tiểu thư? Cho dù ta đến muộn thì đã sao? Thân là hoàng gia lại không hiểu lễ nghi của hoàng gia, đến đúng giờ sao?” Phong Vân Ngạo toàn thân hỷ phục sải bước tiêu sái đến gần đại sảnh. Dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ, mang theo vài phần non nớt, lại mang theo tia lãnh huyết tuyệt thế, khí phách bễ nghễ thiên hạ, làm cho Lãnh Thiên Lạc vốn tức giận khi nghe nói liền giật mình nhìn lại, ngơ ngác nhìn Phong Vân Ngạo tiến đến gần.
"Thì ra Hiền Vương cũng là một ngốc tử, trái lại Vân Ngạo không biết rồi.” Nhìn Phong Thiên Ngạo ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt nàng chớp lóe, tràn đầy lãnh ý.
Lãnh Thiên Lạc hồi hồn, mang theo lửa giận nhìn Phong Vân Ngạo “Phong Vân Ngạo? Còn chưa gả gào vương phủ đã đến giáo huấn bổn vương, nếu được gả vào vương phủ không phải là muốn lật trời sao?”
"Ta gả vào vương phủ thì liên quan đến ngươi sao? Hay là nói, ngốc vương phủ đã sớm trở thành địa phương của ngươi rồi?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo sắc bén, từng câu từng câu phun ra, tiến tới gần Lãnh Thiên Lạc.
"Ngươi!" Ánh mắt Lãnh Thiên Lạc chớp lóe, hắn là vô công rỗi nghê, lưu luyến bụi hoa, không có nghĩa là hắn không hiểu ý tứ của những lời này. Lãnh Thiên Lạc mang theo sát ý nhìn Phong Vân Ngạo, nữ tử như vậy tiến vào vương phủ là tốt hay xấu đây?
"Bản phi không muốn nghe câu trả lời của ngươi, nếu ngươi thay mặt cho Lãnh Tứ Hàn đến đón ta, vậy thì nói ngươi đại biểu cho ngốc vương phủ, như thế, bản phi hỏi ngươi, có người muốn khi dễ bản phi, muốn hạ độc bản phi, xin hỏi vương phủ sẽ làm sao?” Phong Vân Ngạo cắt ngang lời của Lãnh Thiên Lạc, nhìn Loan Như, nói.
"Vương gia, giờ lành đã đến, nên.......” Ánh mắt Loan Như chớp lóe, nhìn Lãnh Thiên Lạc, nói.
"Không kịp, nếu đã chậm trễ, không cần thiết quan tâm giờ giấc nữa, đúng không, vương tẩu?” Lãnh Thiên Lạc nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, trên mặt trưng ra tươi cười, mang theo vẻ yêu mị.
"Vân Ngạo, con nói cái gì? Còn chưa có tiến vào vương phủ đã nói chuyện như vậy với vương gia, mau rút lại lời nói! Vương gia, không cần trách Vân Ngạo, từ nhỏ Vân Ngạo đã không có người giáo, không biết lễ tiết, nhưng mà đã đến đây, giờ lành cũng đến rồi.” Trên mặt Vương Yến mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, cặp mắt ác độc nhìn Phong Vân Ngạo, nhân tiện nịnh nọt nhìn Lãnh Thiên Lạc.
"Tướng quân, khi nào Phong phủ lại đến phiên một kẻ tiện tỳ nói chuyện? Xem ra, Phong tướng quân, phủ này của ngươi nên thay nước rồi.” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc mang theo hàn ý. Từ nhỏ hắn sống trong âm mưu quỷ kế, nếu như ngay cả cái kế nhỏ này hắn cũng không nhìn ra, hắn còn có thể sống sót sao?
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, xem ra gã Hiền vương này cũng không phải là cái gì cũng sai, nâng mắt nhìn bộ dáng bĩu môi tức giận của Lãnh Thiên Lạc, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu. Đáng tiếc, lúc này, Lãnh Thiên Lạc trong mắt Vương Yến giống như một Sát Thần, khiến cho người ta sợ hãi.
"Vương, vương gia...” Sắc mặt Vương Yến tái mét, nhìn Lãnh Thiên Lạc, lập tức quỳ xuống đất, nói lắp bắp.
Ánh mắt Phong Vân Ngưng chớp lóe, nhìn Lãnh Thiên Lạc, trong mắt tràn đầy ủy khuất, mang theo vẻ nhút nhát, từ từ đến gần Lãnh Thiên Lạc, giọng nói dịu dàng uyển chuyển vang lên “Vương gia, thỉnh tha thứ tội cho mẫu thân ta, mẫu thân chỉ là không muốn muội muội xấu mặt, không muốn vương gia mất mặt, mẫu thân cũng chỉ là không muốn nàng bị tổn thương, thỉnh vương gia thứ tội.” Từng câu từng chữ đều vì Phong Vân Ngạo, nhưng lại cùng lúc bôi đen nàng, nói nàng tùy hứng không tôn ti lễ nghĩa, nhục mạ hoàng tộc, ngược lại, Vương Yến biến thành người biết lễ tiết, biết đại thể.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, nhìn Phong Vân Ngưng, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh, trong lòng tràn đầy châm chọc. Trước kia, nàng ta nói như vậy có lẽ sẽ làm nhiễu loạn kế hoạch của nàng, nhưng mà hiện tại nhìn thấy Hiền vương, nàng biết, người này cũng không phải là hoàn khố*. Ngược lại là một vương gia rất có tâm kế.
*Hoàn khố: quần là áo lụa
"A? Ngươi là ai?” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Vân Ngưng, trên mặt tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ “Ngươi liền là cái kia.....”
Trên mặt Phong Vân Ngưng mang theo một tia đắc ý, rất nhanh lại che giấu đi, dùng ánh mắt kinh diễm nhìn Lãnh Thiên Lạc, lườm Phong Vân Ngạo nhân tiện chuyển hướng sang Lãnh Thiên Lạc, mang theo tia thẹn thùng. Không thể không nói, Phong Vân Ngưng rất đẹp, là một đóa hoa nhu mì điềm đạm.
"Ai vậy?” Khóe miệng Lãnh Thiên Lạc vểnh lên “Bổn vương nói chuyện, một xú nữ nhân như ngươi lại dám chỏ mỏ vào?” Trên mặt Lãnh Thiên Lạc tràn đầy vẻ chán ghét, giống như nhìn nàng liền cảm thấy ghê tởm.
Phong Vân Ngưng cứ nửa ngồi nửa quỳ như vậy, cứng ngắc tại chỗ, không thể tin nhìn Lãnh Thiên Lạc “Xú nữ nhân?”
"Thối chết! Cút! Cút ngay cho bổn vương!” Lãnh Thiên Lạc giống như đang nhìn một đống mỡ, nhấc chân nghĩ muốn đá văng nàng, lại đột nhiên thu chân về, cách ra xa, nhìn Phong Chiến Quân, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng.
"Vân Ngưng, lui xuống!"
"Phụ thân?.....Dạ.” Sắc mặt Phong Vân Ngưng mang theo vẻ không cam lòng, cuối cùng lại không nói thêm gì, hung tợn nhìn qua Phong Vân Ngạo.
Phong Vân Ngạo sờ sờ cái mũi, hiện tại nàng thật sự cực kỳ thiện lương, vì sao tất cả mọi người đều muốn nhằm vào phía nàng? Nàng dễ khi dễ như vậy sao? Người xuyên việt tới liền bị khi dễ?
"Chướng mắt, thôi đi, nói đi, ta thật muốn nhìn người nào có lá gan to như vậy, dám tổn thương đến người của Nhị vương phủ.” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Vân Ngạo, vứt một cái mị nhãn, lẳng lơ chơi đùa ngón tay ngọc nho nhỏ của hắn.
"Phong Chiến Quân, xin mời mang nữ nhi của ngươi giao ra đây, để nàng ta nói rõ cho vương gia nghe xem người nào đã đưa nàng ta hộp phấn bên trong hạ bột hủy dung.” Lời Phong Vân Ngạo vừa nói ra khỏi miệng, Lãnh Thiên Lạc ngồi trên ghế lập tức đứng lên, bột hủy dung?
"Bột hủy dung?” Sắc mặt Lãnh Thiên Lạc đặc biệt khó coi, nhìn Phong Chiến Quân, trong mắt mang theo vẻ bất hảo, đây là hướng về phía vương phủ mà tới sao? “Phong tướng quân, mặc dù Phong Vân Ngạo còn chưa có gả vào vương phủ, nhưng nàng đã là người của vương phủ, thậm chí còn có người hạ độc, thỉnh tướng quân cho ta một lời giải thích.” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Chiến Quân, không chút nào che giấu sát ý.
"Vương gia chỉ nghe một người nói, đã như vậy quyết đoán, có phải có chút không công bằng hay không?” Phong Chiến Quân cúi đầu, không có nhìn Phong Vân Ngạo, gằn từng tiếng nói.
Trong mắt Phong Vân Ngạo mang theo trào phúng, đây là phụ thân của nàng, đây là muốn nàng hy sinh! Hy sinh mẫu thân của nàng, hiện tại là muốn hy sinh nàng.
Lãnh Thiên Lạc dịu xuống, mới phát hiện bản thân lại không hề nghi ngờ gì mà tin tưởng Phong Vân Ngạo, quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo mới phát hiện ánh mắt Phong Vân Ngạo trào phúng nhìn Phong Chiến Quân, trong lòng chợt hiểu rõ, khóe miệng giương lên, nhìn Phong Chiến Quân.
"Bổn vương tin vương tẩu tương lai, như vậy có vấn đề gì sao?” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Chiến Quân định mở miệng, liền nói: “Nhưng mà, bổn vương giải quyết việc chung, vẫn là mời nữ nhi của Phong tướng quân ra đi, ở trong này nhiều người trông coi như vậy, tin tưởng sẽ hỏi ra được chân tướng.” Trong mắt tràn đầy không tha, nhìn Phong Chiến Quân.
"Mang Phong Vân Nhã tới!"
"Không thể, tướng quân muốn Vân Nhã làm sao làm người?” Như Loan nhìn Phong Chiến Quân, chạy đến trước mặt Phong Chiến Quân, mang theo nước mắt mà nói.
"Vương Phúc, đi!"
"Tướng quân!" Loan như nhìn Phong Chiến quân, nước mắt không tiếng động chảy ra, lại nhìn Lãnh Thiên Lạc, từ từ lui về phía sau người Phong Chiến Quân.
"Lão nô đi ngay.” Vương Thúc nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, lại nhìn thoáng qua Phong Chiến Quân, thở dài một hơi, lui ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook