Tuyệt Sát Hoa Hồng
-
Chương 10: Chuyện xưa kể lại
Suốt chặng đường dài Bạch Hồ Ca không hề mở miệng nói, hắn cứ như vậy ôm nàng trên tay một đường hướng tới Vân Sơn Đảo.
Vòng tay hắn rất lạnh, cơ thể hắn như được khắc từ băng, luồng khí lạnh từ cơ thể lan tỏa đều đều khiến mọi thứ xung quanh dường như muốn đóng băng.
Sự im lặng kéo dài còn đáng sợ hơn những lúc hắn nổi giận, thà rằng hắn nổi giận một trận nàng cảm thấy còn dễ chịu hơn.
Để phá tan bầu không khí nặng nề nàng đành cất tiếng hỏi, hy vọng hắn sẽ trả lời:
“Sư phụ làm sao biết đồ nhi ở trong rừng rậm, cũng may sư phụ tới kịp nếu không đồ nhi bị ngã dập đầu.”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
“Gì?” Lúc này hắn mới chịu mở miệng, giọng hắn thực lãnh lẽo vô hồn.
Nàng thầm nghĩ, hắn đúng là đang giận, nhưng giận nàng về việc gì mới được chứ. Nàng nuốt nước miếng hỏi:
“Sư phụ đang giận đồ nhi sao?”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
“Gì?” Hắn vẫn lặp lại câu cũ.
“Sư phụ đang giận đồ nhi hay giận ai?”
Lần này thì nàng phát cáu, hỏi mấy câu hắn mới chịu trả lời, nàng không làm gì nên tội cả, buổi tối nay nàng không có chọc giận hắn vì sao lại giận nàng chứ? Lẽ nào sư phụ cũng như tên Bạt Long kia lâu ngày chưa được giải tỏa nên ức chế.
Hắn vẫn im lặng.
“Ta cả buổi tối nay không làm gì sai, ta cũng chẳng mạo phạm tới sư phụ.” Nàng thực khó chịu với hắn.
Hắn chỉ cảm thấy bực và bực thôi, thấy nàng cáu gắt hắn càng bực hơn.
“Ta đã nói với ngươi, trong thiên hạ này chỉ có một mình ta duy nhất là sư phụ của ngươi, ngươi chỉ có quyền đi theo ta và không được phép đi theo bất kỳ kẻ khác.” Cuối cùng hắn cũng mở miệng bực vì lý do gì?
Nàng: “...”
Đừng nghĩ rằng khi không có hắn ở bên cạnh nàng muốn làm gì thì tùy ý, muốn đi theo ai cũng được như vậy thì nhầm rồi. Nàng làm gì hắn đều biết rất rõ, bộ y phục mặc trên người nàng chính là gián điệp, là đôi tai của hắn nàng nói gì hắn đều nghe thấy. Khi nàng muốn đi theo Bạt Long hắn đã bực mình biết có chuyện xảy ra nên hắn vội vã đi tới rừng rậm.
Nếu hắn không tới, Bạt Long sẽ đưa nàng đi hoặc là nàng sẽ đi theo. Trước lúc nhắm mắt hắn đã hứa với Lam Vĩ sẽ chăm sóc mẫu thân của nàng và nàng vì thế hắn không thể để cho nàng rời khỏi hắn.
“Nếu ta không tới hẳn ngươi đã đi theo tên họ Bạt kia?” Hắn vẫn mang một bụng tức, đã không nói thì thôi một khi nói ra là phải nói cho hết.
“...” Nàng quả thực là có ý đó, nàng rất muốn biết phụ thân đang ở đâu. Mặc dù họ không sinh ra linh hồn của nàng nhưng lại sinh ra thân xác và nàng cũng đã coi họ là người thân của mình vì thế nàng muốn biết họ đang ở đâu. Tên họ Bạt tuy rằng hắn có thô lỗ nhưng đối với nàng hắn không dám xuống tay căn bản hắn sợ sư phụ trách phạt. Mà theo lời của hắn thì sư phụ của hắn chính là phụ thân của nàng. Nàng muốn biết, muốn gặp phụ thân lẽ nào là sai, dựa vào đâu hắn có quyền ngăn cản.
Cảm thấy không phục, lại hết sức vô lý nên nàng đã chống đối lại:
“Ta là có ý định đi theo Bạt Long, dựa vào đâu sư phụ cấm ta. Trên đời này ta đi đâu làm gì không ai có quyền ngăn cản ta.”
Trong bóng đêm nàng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nàng chỉ dựa theo hơi thở của hắn để cảm nhận.
“Câm miệng, ngươi làm gì đều phải có sự cho phép của ta.” Hắn thực sự rất tức giận, xong lại nói tiếp: “Cho tới khi ngươi có thể bảo vệ bản thân ngươi tốt...”
“Ta không cần.” Nàng cướp lời hắn, hắn cũng thực bá đạo đi, muốn can thiệt vào cuộc sống của nàng ư, nằm mơ đi. Nàng ghét nhất những ai can thiệp vào cuộc sống của nàng: “Buông ta xuống, ta có thể tự đi được.”
“Là ngươi nói.” Dứt lời hắn thả nàng ra.
“A... a...” Nàng quên mất là hắn đang di chuyển trên không, bảo hắn buông. Hắn buông luôn, hắn cũng thật sự rất “thật thà” quá đi. Nàng không muốn chết, nàng muốn sống.
“Sư... phụ... ta biết... sai... rồi...”
Tốc độ rơi xuống rất mau, trong bóng tối nàng không nhìn thấy gì, chỉ biết tiếng gió quật vào người đau rát. Nàng thấy địa ngục lúc này gần hơn bao giờ hết, lúc này nàng mới biết mạng sống thực quý giá, nàng chịu đau chứ không chịu chết.
Rơi... cứ rơi như vậy, gió quật vào người đau rát, hắn thực sự không cứu nàng. Nàng nhận ra rằng ở cái thế giới cường giả vi tôn, thực lực mới gọi là quan trọng. Một kẻ không có thực lực như nàng sẽ luôn bị ức hiếp, mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa. Không có thực lực nàng không thể bảo vệ bản thân, ở cái thế giới hư hư ảo ảo nàng không thể nhận ra đâu là yêu quái, đâu là người tốt hắn vì muốn tốt cho nàng nên mới nổi giận. Còn nàng thì sao luôn làm hắn tức giận, làm hắn tức giận nàng mới cảm thấy vui vẻ. Khi nàng nhận ra hắn thực sự quan tâm lo lắng cho nàng liệu đã quá muộn rồi phải không? Trong lúc tuyệt vọng vì hắn không có cứu, nàng bỗng rơi vào một vòng tay rắn chắc khỏe mạnh cùng mùi hương quen thuộc.
Là hắn, hắn rốt cuộc cũng cứu nàng, nàng được cứu thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Sống mũi nàng cay cay... nàng bỗng òa khóc ôm lấy cổ hắn rồi vùi mặt vào trong lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh khóc nức nở.
“Sư phụ... là đồ nhi sai rồi... hu hu...”
“Nín đi, chẳng phải ngươi chưa chết sao?” Hắn vỗ nhẹ vào bờ vai của nàng.
Nàng vẫn khóc, nàng cảm thấy vừa giận vừa tủi thân. Lúc trước gặp những chuyện như vậy nàng không bao giờ khóc, nếu khóc bị chúng bạn chọc ghẹo. Nhưng còn ở đây, bạn bè không có người thân lại càng không, nàng muốn khóc hay cười đều không ai biết.
“Trong dải Vu Không chỉ có Thiên Triều là Quốc gia thái bình dân an, không có đấu tranh không có tu luyện ngươi có thể tự do đi lại, an nhàn hưởng thụ cuộc sống qua ngày. Bây giờ đã khác, ngươi không còn được như lúc trước khắp nơi người của Hắc Khiết truy lùng ngươi, không những vậy hắn còn tung tin đồn ngọc tiêu hồn là bảo vật linh khí là phàm nhân có thể tu luyện thành tiên, là yêu ma có thể giúp họ tránh được thiên kiếp. Ngươi hiện tại đã trở thành mục tiêu truy sát của những kẻ có lòng tham.” Hắn không lạnh cũng không nóng, chậm rãi nói cho nàng nghe.
Hắn đáp xuống một ngọn cây gần đấy, đứng ở một vị trí an toàn cẩn thận nhìn người trong lòng đánh giá một hồi. Nàng bị hắn hù dọa bây giờ nét mặt trở nên xanh mét, đôi mắt to tròn bướng bỉnh vẫn còn lắng đọng những giọt nước mắt. Hắn cảm nhận rõ cơ thể nàng run rẩy sợ hãi, xem chừng nàng sợ thật rồi, tay nàng vẫn bám rất chặt ở trước ngực hắn, nàng sợ hắn lại buông như vừa rồi.
“Ngươi cũng biết sợ sao?” Tâm trạng hắn cũng khá hơn nên mở miệng châm chọc.
“...” Nàng im lặng, nếu mở miệng không chừng làm cho hắn tức giận hắn lại ném nàng nữa thì sao?
Bên tai nàng cũng không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hắn di chuyển, biết rằng hắn đã dừng lại nhưng hắn dừng lại ở đâu thì nàng chịu thua, tai nàng tiếp tục lắng nghe. Có tiếng gió nhẹ thổi qua xào xạc qua kẽ lá mới biết hắn dừng lại ở rừng cây.
“Ta từng nói với ngươi phải ngoan ngoãn vậy mà ngươi còn cố ý trái lời ta ngươi đáng bị ăn đòn.” Nói dứt lời tiện tay đang bế nàng hắn đánh cho nàng hai cái vào mông.
“Sư phụ...” Nàng giãy nảy, từ nhỏ cho lớn lên chưa có ai dám đánh mông nàng, hắn là người đầu tiên. Trên trán nàng nổi gân xanh, đánh đâu thì đánh chứ đừng đánh mông nàng đã hai mươi tuổi rồi đấy, đâu phải con nít bốn năm tuổi.
Hắn đánh thêm mấy cái vào mông, tuy rằng nhẹ nhưng nàng cũng cảm thấy tê rát.
“Sư phụ, người có thể đánh vào đâu cũng được đừng đánh mông...”
“Đánh mông cho ngươi nhớ.”
“Sư phụ... người ta là con gái a...”
“Nữ nhi thì làm sao, không nghe lời đều bị đánh hết. Được rồi vi sư tạm tha cho ngươi, nếu lần sau không nghe lời vi sư sẽ đánh mạnh hơn nữa.” Hắn rốt cục cũng ngừng tay, sau đó lại xoa nhẹ vào mông nàng hỏi:
“Có đau không?”
Mặt nàng đen thui còn hơn bị sét đánh trúng hồi chiều, đánh mông rồi thì thôi lại còn xoa mông. Hắn thực giống một con dê xồm.
“Sư phụ, người có biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân không? Người đánh mông đồ nhi đã không nói, hiện tại còn xoa mông nữa...”
“Vi sư biết, nhưng ngươi hiện tại không phải nữ nhân mà là nam nhân cho nên cái này không tính bất thân được, quan trọng là ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ nhỏ cần dạy bảo đúng vậy không?” Môi hắn khẽ cong lên thành một đường tuyệt mỹ, trong bóng tối nên nàng không nhìn thấy, nàng nhìn thấy sẽ mắng hắn sắc hồ ly không biết đang quyến rũ ai.
Đấu lý với hắn nàng chịu thua, hắn nói sao cũng được hết. Nhớ lại chuyện hắn vừa nói lúc nãy nên nàng hỏi:
“Chuyện vừa nãy sư phụ nói với ta là như thế nào?”
Hắn phi thân rời khỏi cành cây, bị bất ngờ nàng ôm chặt lấy người hắn. Hắn giống như một mũi tên bay vút lên trời, tiếng gió rít bên tai, quật vào mặt. Nàng vùi mặt vào lồng ngực hắn để tránh gió quật vào mặt. Mùi thảo dược từ cơ thể hắn tỏa ra rất dễ chịu. Mùi thảo dược quen quen nàng từng ngửi ở đâu nhưng vẫn chưa nhớ ra... nàng vắt óc vẫn không thể nhớ, thôi mặc kệ lúc nào đầu óc nhớ ra sẽ nhớ lại được.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ xanh, vung tay một cái trong bóng tối trở nên sáng rực, cột sáng phát lên làm chói mắt. Nàng hé mắt nhìn xung quanh và nhận ra đã trở về căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ bỗng trở nên sáng như ánh đèn điện ở hiện đại, ở trước sân có đặt một chiếc bàn, trên bàn có một quả cầu tròn màu trắng đang phát ra ánh sáng. Trong nhà gỗ cũng có đặt một quả cầu trên giá đỡ, căn nhà có ánh sáng trở nên sáng sủa.
Hắn đặt nàng xuống rồi vung tay lên, bên cạnh bàn xuất hiện chiếc ghế quý phi, hắn chậm rãi đi đến bên ghế nằm xuống.
“Qua bóp vai cho vi sư, ôm ngươi ta tưởng ôm chích khổng tượng.”
Mặt nàng xám xịt, hiện tại có ánh sáng nàng lại nhìn thấy bản mặt vô lại thường ngày của hắn. Hắn lúc này với lúc nãy khác nhau một trời một vực, hắn lại nằm nghiêng người phủi phủi cổ áo những nết nhăn do nàng để lại giờ lại phẳng phiu như vừa được ủi.
Nàng chậm rãi đi tới bên, hắn nằm úp người đè lên chiếc gối màu trắng mềm mại, chỉ chỉ tay lên bả vai.
“Chỗ đó rất mỏi.”
Nàng nghiến răng, ngồi xuống bên cạnh bóp nhẹ vai cho hắn. Kỹ thuật xoa bóp của nàng thật dễ chịu, nha đầu này tuy vô dụng nhưng còn được cái biết xoa bóp. Đôi mắt hắn lim dim nhắm lại để hưởng thụ.
Hừ... hừ! Hắn thực biết hưởng, lâu lâu miệng thoải mái mà rên rỉ khiến nàng rất bực. Lúc còn ở hiện đại nàng vẫn hay massage cho mẹ nhờ thế mà tay nghề nàng nâng cao.
“Sư phụ.” Nàng cất tiếng.
“Hử!” Hắn trả lời nhưng không há miệng chỉ bằng âm thanh trong cổ họng phát ra nghe giống tiếng rên thoải mái hơn.
Đầu óc nàng lại liên tưởng xa hơn một chút, nếu hắn thực đang làm chuyện đó hẳn kêu rên rất kiều mị, hắn vốn là một tên kiều mị mê hoặc rồi, nghĩ vậy nàng không khỏi ngoác miệng cười.
“Có chuyện gì sao?” Hắn thấy nàng không nói nên hỏi.
“Chuyện mà sư phụ nói với đồ nhi, cái gì mà về Hắc Khiết í.” Thu lại nụ cười đen tối nàng trả lời hắn.
“Ngươi muốn biết?” Hắn ngóc đầu dậy xoay nửa đầu về phía sau hỏi nàng.
Nàng gật đầu, hắn lại chỉ chỉ xoa bóp xuống vùng lưng. Nàng lùi tay xuống, tên này da thịt thực săn chắc hèn chi chắc quá thịt mới không nở được. Hắn tiếp tục nhắm mắt lại để hưởng thụ.
“Sư phụ nói đi.” Nàng thúc giục hắn.
“Trước ta có một người bằng hữu tốt, hắn là một người tài giỏi nhất mà ta từng gặp, hắn chính là thần hòa bình bảo vệ dải vu không. Mấy ngàn năm về trước trong dải Vu Không một vị thần tiên tên là Liễu Minh cai quản không gian ở tầng luân hồi tự ý rời vị trí đến chỗ Không bà bà. Bà bà là sứ giả dẫn dắt linh hồn sắp đặt vị trí và mở ra không gian vũ trụ để cho linh hồn đi tới khắp các đại lục khác đầu thai. Hai người bọn họ lâu ngày không gặp bèn rủ nhau chơi cờ, trong thời gian Liễu Minh đi vắng có một số chuyện xảy ra nhưng không rõ là chuyện gì, từ lúc đó trở đi dải Vu Không bị đảo lộn. Này...” Hắn đột nhiên dừng lại.
“Tai ngươi nghe hay tay ngươi nghe, bóp đi không được dừng lại ngươi mà dừng lại khỏi nghe luôn.” Hắn chỉ chỉ vào vùng bả vai. Nói tiếp: “Vi sư khát.”
Nàng lại lon ton chạy tới bên bàn rót cho hắn tách trà, hắn cần lấy uống một ngụm rồi đặt qua bên.
“Sư phụ kể tiếp đi.” Nàng đang “máu” nghe chuyện cổ tích huyền thoại.
“Ừ, kết giới ngăn cách giữa yêu ma và phàm nhân bị phá vỡ, cho nên người và yêu ma cùng chung sống, khi kết giới chưa bị phá hủy người và yêu ma không thể chung sống với nhau lại càng không có chuyện thành thân như bây giờ. Thường là phàm nhân họ không thể nhìn ra đâu là yêu quái đâu là người. Yêu quái khi biến hình đều như con người khó có thể nhận ra nhưng đối với đạo sĩ lại khác họ có thể nhận ra đâu là yêu đâu là người. Thần hòa bình tên của hắn là Lam Vĩ, hắn là kẻ rất trượng nghĩa. Lúc nhỏ hắn có cứu một con cửu đầu xà, cửu đầu xà vì thế mà luôn đi theo hắn dần dần hắn cũng coi cửu đầu xà là đồng bạn. Cửu đầu xà lúc đầu chỉ là một loài bò sát bình thường nhưng một lần Lam Vĩ không may bị thương máu rơi xuống cửu đầu xà. Sự vô tình đó lại khiến cửu đầu xà từ một con vật bình thường thay da đổi thịt có thể tu luyện. Lam Vĩ thấy cửu đầu xà muốn tu luyện nên không ngần ngại tìm kiếm bảo vật tốt và tiên dược giúp. Cửu đầu xà biết máu của hắn là chất dẫn tốt giúp nó có thể tiến hóa nhanh, nó tìm đủ mọi cách để có được máu của hắn. Lam Vĩ thì không hề biết mỗi lần cho nó ăn nó cố ý cắn vào tay để hút máu. Mỗi lần hút máu là mỗi lần nó đẩy vào cơ thể Lam Vĩ một ít nọc độc nhưng máu của Lam Vĩ tự hóa giải.
Khi Lam Vĩ biết rõ mọi vấn đề đã quá muộn, cửu đầu xà bây giờ chính là Hắc Khiết. Hắc Khiết vì muốn trở thành thần cai quản dải Vu Không nên mới đem lòng giết chết ân nhân từng cứu mạng mình và cũng là người giúp nó có được ngày hôm nay. Bởi Vì Hắc Khiết từng uống quá nhiều máu của Lam Vĩ, máu của hắn rất đặc biệt bách độc bất xâm. Hắc Khiết tu luyện theo con đường tà đạo vì vậy mà thực lực của Hắc Khiết ngang với Lam Vĩ, nếu cả hai đánh nhau sẽ không phân thắng bại. Lam Vĩ muốn tiêu diệt hắn để giải trừ hậu họa sau này... ta nói ngươi không được dừng tay trong lúc ta kể.” Hắn thực khó chịu, đang thoải mái nàng lại dừng tay không chịu xoa bóp.
“Đồ nhi mỏi tay.” Nàng bất mãn trả lời.
“Vi sư cũng mỏi miệng vậy ngưng đi...”
“Đồ nhi xoa bóp, sư phụ nói tiếp đi.” Đang nghe chuyện cổ tích hấp dẫn bảo dừng lại làm sao có thể chứ, dừng lại giống như con người đang sung sướng tự nhiên bị tụt cảm xúc.
Hắn lại uống tách trà, nhắm mắt lại bắt đầu với giọng buồn mà như không buồn hồi tưởng kể tiếp.
“Lam Vĩ nuốn giết chết Hắc Khiết phải tìm được nữ nhi có tấm thân hoàn bích, khí cốt như ngọc, dung mạo tuyệt sắc. Không những vậy nữ tử phải sinh vào giờ tứ dương ngày thìn giờ thìn tháng thìn và năm thìn để lấy huyết. Hơn ba trăm năm sau Lam Vĩ mới gặp được nữ tử cần tìm vốn là kẻ trượng nghĩa lại có tấm lòng nhân hậu, Lam Vĩ không muốn ra tay sát hại tiểu cô nương. Khi đó Linh Lam mới có mười bốn tuổi, mặc dù Linh Lam tự nguyện như Lam Vĩ cũng không nỡ xuống tay. Linh Lam ái mộ hắn liền bái hắn làm sư nhưng hắn không chịu chỉ nhận là đại ca dần dần hai người nảy sinh tình cảm, mười bốn tuổi Linh Lam được gả cho hắn. Hắn và Linh Lam sống với nhau được ba năm thì sinh ra một nữ nhi. Tấm thân Linh Lam bị phá hủy không còn là một tấm thân hoàn bích nên không thể giết chết Hắc Khiết. Để giết được Hắc Khiết hắn ngày đêm suy nghĩ tìm cách đối phó. Hắc Khiết cũng không chịu nằm chờ chết bởi Hắc Khiết hiểu rõ tính cách của Lam Vĩ vì vậy Hắc Khiết ngày đêm truy đuổi tung tích của Lam Vĩ. Một hôm hắn tới Vân Sơn Đảo tìm ta còn đem theo cả thê tử và hài nhi mới sinh được năm tháng tuổi đến chỗ ta và nhờ ta chăm sóc. Tại Vân Sơn đảo hắn bế quan tu luyện, ta lại không nghĩ tới hắn chính là dùng ngọc cốt của bản thân để tu luyện thành ngọc tiêu hồn, bởi vì phải bào lấy xương cốt của mình mà luyện thành ngọc cảm giác của hắn lúc đó ta hiểu là rất đau đớn không những thế khí lực cũng bị tiêu hao. Để khôi phục phải mất một thời gian rất dài, lúc hắn luyện thành ngọc tiêu hồn cũng là lúc Hắc Khiết đuổi tới, hắn vì không muốn Hắc Khiết biết đến Vân Sơn Đảo tồn tại nên đã rời đi, ta khi đó đang trong thời kỳ suy yếu nên không thể trợ giúp cho hắn. Hắn mới luyện xong ngọc tiêu hồn tiên khí trong cơ thể bị hao tổn gần như cạn kiệt không có thời gian nghỉ ngơi lại đối mặt với Hắc Khiết quyết một trận tử chiến nên hắn đã bị trọng thương, hồn phách gần phân tán, may mà ta tới kịp nên đem hắn đi. Hắc Khiết không đuổi theo vì hắn cũng bị thương nặng. Trước lúc nhắm mắt hắn được gặp lại thê tử và ôm đứa con bé nhỏ vào trong ngực, hắn truyền sang đứa nhỏ một ít tiên khí. Hắn giao cho ta miếng ngọc bội và giao cho thê tử của hắn tiêu ngọc và dặn sau này tìm nhân có duyên với ngọc, dạy cho kiếm hồn để sử dụng ngọc tiêu hồn. Sau khi hắn mất trong gia tộc ta xảy ra nhiều chuyện nên ta tạm thời giao việc chăm sóc hai mẹ con họ cho người khác chăm lo cho. Một thời gian sau khi ổn định ta quay lại Vân Sơn Đảo thì họ đã rời đi...” Hắn dừng lại ngồi dậy, nhẹ thở ra. Khi nhắc lại chuyện xưa tâm trạng của hắn chẳng thấy thoải mái lúc nào, mỗi khi nhớ lại, hắn lại nhớ tới vị bằng hữu tốt của mình.
“Thế... hai mẹ con họ, sư phụ có tìm thấy không?” Nàng dè dặt hỏi.
Hắn thở dài nhìn bầu trời đen tối lác đác vài ánh sao, cúi xuống mới trả lời:
“Có, nữ nhi của hắn ta từng hứa sẽ chăm sóc cho tốt và hắn cũng nói để ta làm nghĩa phụ nữ nhi của hắn. Người đó chính là ngươi.”
“Là đồ nhi...” Nàng há hốc miệng tự chỉ vào mình. Lúc hắn kể chuyện nàng cứ nghĩ hắn đang kể chuyện cổ tích, nàng nghe thấy hấp dẫn nên muốn nghe hết câu chuyện. Không nghĩ câu chuyện đó lại của chính mình, cha nàng chính là một vị thần, là một vị thần đấy nói cứ như là bốc phét ấy. Tin tức này mãi lâu sau nàng mới tiêu hóa nổi, an ủi bản thân mình đây là đang ở thế giới huyễn ảo một thế giới kì diệu cái gì cũng có thể xảy ra.
Hắn lấy trong ngực ra miếng ngọc bội màu đỏ hồng như máu, nhưng thực ra ngọc bội là một cành đào nhỏ màu đỏ hồng trong suốt lung linh thật sự rất đẹp mắt, trong đêm tối ngọc bội phát ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, ấm áp như vòng tay yêu thương của một người cha.
“Mẫu thân ngươi thích hoa đào nên phụ thân ngươi đã luyện thành, bởi hoa đào chính là nơi lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau trong hội xuân ở Thiên Lan Uyển. Ngọc bội là cốt khí của phụ thân ngươi luyện thành, miếng ngọc chính là một phần linh hồn, một phần xương máu của phụ thân ngươi để lại, nay gặp lại ngươi ta giao nó lại cho ngươi. Ngươi sẽ luyện kiếm hồn vào những đêm trăng sáng, lúc đó ngọc hồn sẽ hiện những chiêu pháp, pháp ngữ, khẩu quyết ngươi chỉ cần học theo là được. Đó là lý do ta bắt ngươi học kiếp hồn vì ngươi chính là người được chọn thay phụ thân ngươi cai quản dải Vu Không và cũng là người thay phụ thân ngươi tiêu diệt Hắc Khiết. Ta hy vọng ngươi sẽ chăm chỉ luyện tập không phụ sự kỳ vọng của phụ thân ngươi.”
“Sư phụ...”
Nàng cầm lấy ngọc bội, ngọc bội rung nhẹ, nàng có thể cảm nhận được ngọc bội vui mừng hạnh phúc khi gặp lại nàng. Phải rồi, đây chính là phụ thân của nàng là xương cốt của người tạo thành, ngọc bội vui mừng là do gặp lại đứa con thân yêu. Sống mũi nàng cay cay, giọt nước mắt của nàng nhỏ xuống ngọc bội một luồng khí nóng lan tỏa, ấm áp, mùi hương thơm nhẹ nàng có thể cảm nhận được. Ngọc bội vụt sáng một thân hình màu tím xuất hiện trước mắt nàng.
“Nữ nhi của ta...” Giọng nam tử nhẹ nhàng ấm áp rất dễ nghe. Tuy xa cách nhưng lại rất gần gũi.
Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt. Một thân màu tím, trên thân áo thêu sợi chỉ màu vàng với hoa văn đơn giản nhưng rất đẹp mắt. Mái tóc dài màu tím buông dài tới gót chân nhẹ nhàng lay động theo gió, vài lọn tóc búi trên đỉnh đầu được cố định bằng cây châm màu lục bích, hai bên thái dương vài sợi tóc xõa xuống rũ trên vai hòa cùng màu áo trông rất hài hòa, trước trán đeo chuỗi ngọc màu ngọc lam chính giữa chuỗi ngọc ở giữa mi tâm là một viên ngọc phỉ thúy màu lục bảo viên ngọc hình bát giác.
Lông mày thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài, môi đỏ như ngậm chu sa, miệng vuông và ngay ngắn, chóp mũi tròn và nhẵn, trán vuông và thẳng, đó là những nét đẹp của nam tử, khuôn mặt như được tạc từ ngọc bích mà ra, đẹp đến mức quá hoàn hảo. Đẹp đến nỗi nàng không biết dùng lời lẽ gì để miêu tả.
Nam tử thân cao tám thước, uy phong như rồng, thư thái như phượng mỗi cử chỉ khi nhấc tay thật thanh toát, tự nhiên, khí chất thanh cao mà từ tốn rất sảng khoái đúng mực. Giọng nói vô cùng ấm áp dễ đi vào lòng người, có thể thấy mọi cử chỉ, lời nói và hành động của nam tử khiến cho vạn vật đều đứng yên bất động để lắng nghe sau đó quỳ xuống phục tùng.
“Yến Nhi, con đã lớn từng này rồi, phụ thân thật có lỗi với con...”
“Phụ thân...” Nàng nghẹn họng cất tiếng, nàng thực không muốn khóc nhưng cái cơ thể lại muốn khóc thôi thì nàng thay chủ cũ của nó khóc vậy, dẫu sao bọn họ cũng là tình thân máu mủ.
Nàng chạy tới muốn ôm lấy phụ thân xinh đẹp của mình nhưng lại ôm hụt, nàng có thể xuyên qua thân hình của phụ thân, phụ thân giống như một cái bóng không hề lay động. Chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương và cũng mang theo sự đau lòng. Là nữ nhi của hắn, hắn muốn được ôm vào lòng như khi còn bé nhưng giờ đây hắn chỉ là một linh ảnh sắp tàn nên không thể, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn bảo bối của mình.
“Con nhìn thấy ta chỉ là tàn linh ảnh còn sót lại, thấy con lớn khôn phụ thân thực vui mừng, đáng tiếc phụ thân lại không thể ở bên cạnh để bảo vệ cho con, con hãy cố gắng bảo vệ bản thân cho tốt nhé, phụ thân luôn ở bên cạnh con...” Nam tử dừng lại, nâng tay đặt lên đầu nàng vỗ nhẹ, nàng có thể cảm nhận được cử chỉ vuốt ve của phụ thân. Nam tử chuyển ánh mắt nhìn Bạch Hồ Ca.
“Ngươi lại lột xác, lần nào ta gặp lại ngươi đều như vậy?” Nam tử mỉm cười chào bằng hữu tốt của mình bằng một nụ cười xa xăm.
Bạch Hồ Ca im lặng, cũng lâu rồi không được nhìn thấy hắn, không được nghe hắn hay cằn nhằn giống hệt như nữ nhi của hắn. Bạch Hồ Ca chỉ lặng đứng nhìn bóng dáng đang suy yếu của hắn, sau đó Bạch Hồ Ca vung tay lên đánh về phía bóng dáng dần biến mất một luồng ánh sáng màu lam bích, bóng dáng nam tử được màu lam bích vây trụ, linh ảnh dần dần ổn định lại.
“Cảm ơn!” Nam tử cất tiếng khi hắn chiếu cố linh ảnh sắp bị phân tán: “Lần này ta không ở bên ngươi hãy cẩn thận.”
“Ừ!” Bạch Hồ Ca đáp lại. Hắn lại vung tay lên nam tử dơ tay cản lại.
“Ta cũng không còn ở lâu thêm được nữa, ngươi đừng có phí công, thực lực của ngươi trong thời gian này đang suy yếu cẩn thận vẫn hơn. Khi ta đi điều mà ta lo lắng nhất chính là nữ nhi của ta, lúc trước ta có nói để ngươi trở thành nghĩa phụ bây giờ ta lại đổi ý, để cho nữ nhi của ta gọi ngươi bằng dưỡng phụ ngươi hãy thay ta dưỡng...” Nói tới đây linh ảnh của nam tử dần suy yếu.
“Phụ thân...” Nàng hoảng hốt muốn nắm lấy tay nam tử nhưng chỉ bắt được không khí. Nam tử nở nụ cười yếu ớt nhìn nàng bằng đôi mắt tím ngập tràn yêu thương.
“Yến Nhi, tới giờ phụ thân phải đi con phải ngoan ngoãn nghe lời dưỡng phụ, phụ thân yêu con...” Nói được lời này xong bóng dáng của nam tử biến mất, ngọc bội trên tay vẫn còn hơi ấm của phụ thân để lại. Nàng chỉ muốn khóc, không phải là ngươi thân sinh ra nàng nhưng phụ thân là người cho nàng thể xác, tâm nàng lúc này thật đau đớn. Nàng ngồi xuống thảm cỏ ôm mặt khóc, một bàn tay chạm lên vai nàng. Ôm nàng vào lòng nhẹ an ủi.
“Ngoan nào đừng khóc, ngươi còn có vi sư còn có mẫu thân của ngươi nữa... ngoan...”
Trong lòng hắn cũng buồn lắm chứ, lâu rồi không nghe thấy tiếng hắn mắng: yêu nghiệt, ngươi đây là đang cố tình quyến rũ ta à hoặc là ta đã có thê tử ngươi có quyến rũ ta cũng vô ích... những chuyện trước đây hắn muốn quên đi chợt lại ùa về.
Mất khá lâu nàng mới ngừng khóc, trước ngực áo trắng của hắn để lại một vùng ướt sũng, nàng còn cố tình dụi dụi khiến nước mắt nước mũi dính trên áo tèm lem. Mặt hắn bỗng đen thui, đây là bộ lông đẹp đẽ của hắn đã mất công tẩy rửa hơn ba canh giờ, bây giờ nàng lại làm cho ướt sũng lại còn dính dính nước mũi, hắn thực sự đã hối hận khi ôm nàng để an ủi. Căn bản nha đầu này vừa cần an ủi lại được dịp trả thù.
“Bây giờ ngươi đã biết lý do ta bắt ngươi học kiếm hồn để tu luyện hồn thể, kiếm hồn cần luyện về nỗi đau thể xác. Kiếm hồn ngươi phải hội tụ đủ; hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục, khi đó ngươi mới được coi là thành tựu. Khi phụ thân ngươi luyện ra ngọc tiêu hồn bởi vì hắn hồi tưởng đến những chuyện đã qua nên đã luyện thành dạng như vậy, chính vì vậy ngươi cũng cần phải có những cảm xúc như thế mới điều khiển được ngọc tiêu hồn, ta biết đối với ngươi chưa từng nếm trải nên rất khó luyện thành.”
Đúng vậy, một người chưa từng trải làm sao có thể biết được những thứ mà phụ thân nàng đã trải qua. Tình yêu ư, nói ra nàng có rất nhiều mối lái nhưng chưa một người nào khiến trái tim nàng rung động thực sự, chỉ là đẹp nàng thích vậy thôi. Chưa nếm trải cuộc tình thực sự nàng không thể lĩnh ngộ những chiêu thức biến ảo của kiếm hồn. Nói là luyện kiếm hồn nàng còn chưa biết luyện như thế nào, tại sao phụ thân nàng lại luyện ra môn kiếm pháp kì quái như thế chứ, nàng chỉ thích đơn giản dễ học không thích sự rườm rà.
“Hắc Khiết không hề nói sai, ngọc hồn là thần khí có thể giúp nhân tu luyện thành tiên giúp yêu ma tránh lôi kiếp. Trong cuộc đại chiến năm đó rất nhiều người nhìn thấy ngọc tiêu hồn, ngọc tiêu có màu xanh lá cây xen kẽ cánh hoa màu đỏ. Nhưng khi tách ra tiêu ngọc sẽ là màu xanh lá còn họa tiết hoa văn chính là cành đào mà ngươi đang giữ, mọi người không hề biết tiêu ngọc có thể tách ra, ngọc tiêu hồn chỉ có tác dụng khi hoa văn và tiêu ngọc hợp lại. Ta nghĩ phụ thân ngươi có thể đoán trước được nên cố ý tạo ra như vậy, hẳn mẫu thân ngươi có nói cho ngươi biết tiêu ngọc hiện giờ đang ở đâu.”
“Không có.” Nàng lắc đầu, mẫu thân nàng không nói cho nàng biết phụ thân nàng là ai. Hóa ra bấy lâu nay mẫu thân nàng luôn đau khổ là vì phụ thân, trước lúc mẫu thân nàng rời đi có nói gì đó với nàng. Thiên đảo đúng rồi mẫu thân có nhắc tới. Nàng vội nói khi nhớ ra:
“Mẫu thân từng nhắc tới Thiên đảo, ở đó có món đồ mà phụ thân để lại cho đồ nhi”
“Thiên đảo, là Thiên đảo sao?” Hắn hơi ngạc nhiên.
“Mẫu thân nói cho ta biết trước khi người mất tích. Ở chỗ đó có gì sao?”
“Không có gì, nơi đó là nơi mà phụ thân ngươi ở. Thiên đảo là một hòn đảo tách biệt ngự trị giữa biển đông ở Minh Nguyệt Quốc, ta chưa từng tới đó nên không biết. Thiên đảo là một nơi dễ đến nhưng khó trở về. Cách Thiên đảo hai trăm dặm còn có đảo Bách Lâm là nơi ở của thất đại gia tộc, gia tộc họ Bạt đứng đầu.” Hắn giải thích thêm cho nàng.
“Sư phụ từng là bằng hữu của phụ thân vì sao lại chưa đến nơi ở của người?” Nàng hoài nghi hỏi.
“Ta không muốn đến.” Nàng hỏi khiến hắn lại bực mình.
“Phụ thân còn có thân nhân không?”
“Nói có cũng không phải, nói không cũng không đúng.” Hắn rũ vạt áo cho phẳng quay lại ghế ngồi ra hiệu cho nàng đến bóp vai. Nàng ngoan ngoãn đi tới bóp vai cho hắn.
“Sư phụ nói rõ ra, có hoặc không?”
“Nếu ta nói có thì phụ thân ngươi có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, còn ta nói không phụ thân ngươi chẳng có ai ngoài ta và gia đình nhỏ của hắn.”
“Sư phụ...” Nàng bực mình với cách nói chuyện của hắn nên dồn nén sự tức giận xuống vai hắn.
“À, đúng thế bóp như vậy mới dễ chịu.” Hắn thoải mái mà ngân nga.
“Sư phụ.” Mặt nàng đen thui.
“Hả, ừm... ngươi nhìn thấy phụ thân ngươi có điểm gì khác biệt?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Mái tóc cùng đôi mắt màu tím...” Nàng hồi tưởng lại sau đó trả lời.
“Màu tóc tím duy nhất chỉ có một bộ tộc, trong bộ tộc họ Bạt già trẻ đều màu tím tất cả đều xinh đẹp mỗi người một vẻ. Về nhan sắc phụ thân ngươi hơn hẳn.”
“Họ Bạt, vậy tên Bạt Long và phụ thân của đồ nhi có quan hệ gì?”
“Quan hệ gì à, ta cũng chẳng biết là quan hệ gì, khi ta bằng ngươi thì phụ thân ngươi đã hơn hai mươi tuổi.” Hắn gãi cằm để suy nghĩ lúc sau lại nói: “Nếu phụ thân ngươi còn sống ít nhất cũng đã sống hơn một ngàn năm nay rồi.”
Cậc...
Nàng tự cắn vào đầu lưỡi đau muốn chết, sống hơn một ngàn tuổi “quỷ thần ơi” tai nàng nghe nhầm chăng?
“Phụ thân ngươi là thần, là thần có thể trường tồn vĩnh cửu nhưng mà phụ thân ngươi vì luyện ngọc tiêu hồn bị tiêu hao tiên khí, nguyên thần bị tổn thương nặng, tiên khí trên cơ thể còn một chút liền truyền sang cho ngươi khi tiên khí hết phàm là thần tiên cũng sẽ trở thành thường nhân đó là lý do phụ thân ngươi rời đi.”
“Vậy... phụ thân vì đồ nhi mới bị chết...” Giọng nàng trở nên buồn.
“Nếu là ta, ta cũng làm vậy, sống mà trở thành kẻ tàn phế thà chết đi còn hơn. Hắn truyền sang cho ngươi tiên khí nhằm che dấu thân phận của ngươi, đợi ngươi luyện thành hồn kiếm khi đó ngươi sẽ trở về nguyên dạng ban đầu. Tóc tím nhưng lại được thừa hưởng đôi mắt màu xanh lục của cao tổ phụ hay hiển cao tổ khảo gì gì đó của ngươi, người này ta không biết.”
Hắn dừng lại uống nước sau đó lại tiếp tục:
“Ta chỉ nghe hắn nhắc một hay hai lần. Ngươi đừng nghĩ phụ thân vì ngươi mà chết đó là sự lựa chọn của phụ thân ngươi vì đây là cách mà phụ thân ngươi thể hiện sự yêu thương dành cho đứa con của mình. Ngươi sinh ra đã khác người, đôi mắt màu lục bích chỉ có bộ tộc bạch long mới có, long tộc có quy định không được phép thành thân với phàm nhân như vậy sẽ phạm phải thiên quy và bị xử phạt dưới thiên trì. Ta từng nghe yêu ma nói với nhau, tam hoàng tử Bạch Khôi Vĩ vì mê luyến cuồng si nữ tử phàm trần mà bị giam mình trong đầm thiên trì. Không biết người đó có phải là nội tổ phụ của ngươi không?”
“Sư phụ thứ cho đồ nhi ngu muội, từ nãy giờ không hiểu sư phụ nói gì hết từ họ Bạt lại nhảy sang họ Bạch liên quan gì tới long tộc.” Nàng nghe thực không hiểu.
“Nếu tam hoàng tử quả thực là nội tổ phụ của ngươi và là phụ thân của Lam Vĩ...” Hắn chợt nhớ ra vỗ nhẹ tay một cái: “Đúng rồi phụ thân ngươi cũng họ Bạch.”
Hắn dừng lại uống nước, sau đó mới tiếp tục nói tiếp:
“Cái này phải nói tới mối tình của tam hoàng tử long tộc Bạch Khôi Vĩ cùng tổ mẫu của ngươi là Bạt Kiều Loan. Tổ mẫu ngươi là người của Bạt gia tộc, trong Bạt gia có quy định chỉ được phép lấy người trong tộc, bọn họ cho rằng lấy người ngoại tộc huyết không thuần.”
“Cái gì, anh em ruột lấy nhau, bọn họ là muốn loạn luân, cái gì huyết không thuần chỉ e rằng sinh ra quái thai thì có.” Nàng ở một bên nhảy vào chặn lời hắn muốn nói tiếp.
“Tuy trong tộc được phép lấy nhau nhưng cùng thân phụ, mẫu sinh ra lại không được phép.” Hắn giải thích, trong tộc có quy định như vậy, anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ sinh ra không được phép lấy nhau nhưng anh em họ trong tộc lại có thể.
“Vậy... tổ mẫu...” Nàng ngập ngừng muốn hỏi xong lại thôi.
“Tổ mẫu ngươi từ nhỏ được chỉ hôn cho Bạt Liễu Đình nhưng mà hai người bọn họ không hề có tình cảm. Nữ tử mà Bạt Liễu Đình yêu say đắm có cái tên là Bạt Tuyết Cơ là biểu tỷ của hắn. Tổ mẫu của ngươi phải lòng tam hoàng tử mà khi đó tổ mẫu ngươi vẫn chưa hề biết Bạch Khôi Vĩ là thần long cho tới khi bị long tộc phát hiện. Họ Bạt vẫn cho phép nam nhân trong tộc thú người ngoại tộc nhưng chỉ được phép làm tiểu thiếp, không được sinh nhi tử. Còn nữ tử có tình ý với người ngoại tộc liền bị trục xuất khỏi gia tộc, gia tộc coi đó là một sự sỉ nhục lớn.”
“Vậy tổ mẫu bị gia tộc trục xuất?”
“Ừ, trước khi Bạch Khôi Vĩ chưa bị phát giác hai người bọn họ sống với nhau rất hạnh phúc ở Thiên đảo, cho tới khi phụ thân ngươi được năm tuổi mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Long vương khi biết được mọi chuyện rất tức giận đã cho người tới bắt, Long vương có rất nhiều nhi tử nhưng lão ta chỉ yêu quý nhất tam hoàng tử Bạch Khôi Vĩ, dung mạo, tư chất hơn hẳn các huynh đệ tỷ muội trong long cung. Bạch Khôi Vĩ từng phát thệ nếu lão Long vương dám đả động tới thê tử và hài nhi của hắn, hắn sẽ nhấn chìm thiên hạ và hắn cũng không để cho long tộc được yên, lão Long vẫn còn yêu thương tam hoàng tử nên lão không đả động gì tới hai người họ. Còn mọi chuyện sau này ta không có biết, phụ thân ngươi là người rất kín tiếng.”
Hắn ngồi được một lúc lại nằm bẹp, chỉ chỉ xuống bắp chân ý là muốn nàng xoa bóp nơi đó. Nàng vẫn ngoan ngoãn, muốn nghe chuyện nên phải chấp nhận chịu thiệt một chút.
“Vậy tên Bạt Long và phụ thân...”
“Phụ thân ngươi và tên họ Bạt kia hả, nếu nói phụ thân ngươi là biểu ca của hắn cũng không đúng là gì được nhỉ, tóm lại là ta chịu, ít ra chuyện đó cách đây cũng hơn một nghìn năm cũng qua mấy đời rồi. Bạt Long hắn ít nhất cũng hơn một trăm tuổi.”
Một lần nữa tay nàng co rúm lại như bị chuột rút, Bạt Long như thế đã một trăm tuổi, khóe môi nàng giật giật nhìn Bạch Hồ Ca. Hắn liếc nàng xong đáp.
“Ta vẫn còn trẻ.” So với nàng thì hắn quá già như đối với hắn thì lại còn quá trẻ.
Nàng không nói gì, liếc nhìn chiếc mặt nạ cũng đủa biết hắn già. Hắn là bằng hữu của phụ thân nói còn trẻ ai tin nổi. Hắn chắc cũng tới một ngàn tuổi cũng nên, hắn rốt cuộc là yêu quái hay thần tiên. Nếu là bằng hữu của phụ thân hẳn là thần tiên đi, nghĩ nghĩ vậy nàng vẫn hỏi.
“Sư phụ là yêu quái hay là thượng tiên?”
“Vậy ngươi nhìn xem ta giống yêu hay giống thần?” Hắn hỏi ngược lại. Không ngu gì bằng cái nói thật.
Nàng chịu thua, bởi nàng không có nhãn thần để soi, không có kính chiếu yêu để nhìn. Nếu có nàng cần gì phải hỏi hắn cho mất công.
“À phải...” Nàng chợt nhớ tới: “Mẫu thân của đồ nhi...”
“Hiện tại mẫu thân ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì, hắn chưa giết mẫu thân ngươi là vì chưa có được ngọc hắn dùng mẫu thân để dụ ngươi tới.” Hắn lại vuốt lọn tóc lẩm bẩm quả thực hắn hôm nay nói nhiều mà không thấy mệt.
Nàng đang tính mở miệng, tự nhiên một bóng đen khổng lồng buông xuống kèm theo tiếng rên. Thân chim vàng óng rực rỡ nằm im trên mặt cỏ rồi từ từ hóa thành hình người.
Vòng tay hắn rất lạnh, cơ thể hắn như được khắc từ băng, luồng khí lạnh từ cơ thể lan tỏa đều đều khiến mọi thứ xung quanh dường như muốn đóng băng.
Sự im lặng kéo dài còn đáng sợ hơn những lúc hắn nổi giận, thà rằng hắn nổi giận một trận nàng cảm thấy còn dễ chịu hơn.
Để phá tan bầu không khí nặng nề nàng đành cất tiếng hỏi, hy vọng hắn sẽ trả lời:
“Sư phụ làm sao biết đồ nhi ở trong rừng rậm, cũng may sư phụ tới kịp nếu không đồ nhi bị ngã dập đầu.”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
“Gì?” Lúc này hắn mới chịu mở miệng, giọng hắn thực lãnh lẽo vô hồn.
Nàng thầm nghĩ, hắn đúng là đang giận, nhưng giận nàng về việc gì mới được chứ. Nàng nuốt nước miếng hỏi:
“Sư phụ đang giận đồ nhi sao?”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
“Gì?” Hắn vẫn lặp lại câu cũ.
“Sư phụ đang giận đồ nhi hay giận ai?”
Lần này thì nàng phát cáu, hỏi mấy câu hắn mới chịu trả lời, nàng không làm gì nên tội cả, buổi tối nay nàng không có chọc giận hắn vì sao lại giận nàng chứ? Lẽ nào sư phụ cũng như tên Bạt Long kia lâu ngày chưa được giải tỏa nên ức chế.
Hắn vẫn im lặng.
“Ta cả buổi tối nay không làm gì sai, ta cũng chẳng mạo phạm tới sư phụ.” Nàng thực khó chịu với hắn.
Hắn chỉ cảm thấy bực và bực thôi, thấy nàng cáu gắt hắn càng bực hơn.
“Ta đã nói với ngươi, trong thiên hạ này chỉ có một mình ta duy nhất là sư phụ của ngươi, ngươi chỉ có quyền đi theo ta và không được phép đi theo bất kỳ kẻ khác.” Cuối cùng hắn cũng mở miệng bực vì lý do gì?
Nàng: “...”
Đừng nghĩ rằng khi không có hắn ở bên cạnh nàng muốn làm gì thì tùy ý, muốn đi theo ai cũng được như vậy thì nhầm rồi. Nàng làm gì hắn đều biết rất rõ, bộ y phục mặc trên người nàng chính là gián điệp, là đôi tai của hắn nàng nói gì hắn đều nghe thấy. Khi nàng muốn đi theo Bạt Long hắn đã bực mình biết có chuyện xảy ra nên hắn vội vã đi tới rừng rậm.
Nếu hắn không tới, Bạt Long sẽ đưa nàng đi hoặc là nàng sẽ đi theo. Trước lúc nhắm mắt hắn đã hứa với Lam Vĩ sẽ chăm sóc mẫu thân của nàng và nàng vì thế hắn không thể để cho nàng rời khỏi hắn.
“Nếu ta không tới hẳn ngươi đã đi theo tên họ Bạt kia?” Hắn vẫn mang một bụng tức, đã không nói thì thôi một khi nói ra là phải nói cho hết.
“...” Nàng quả thực là có ý đó, nàng rất muốn biết phụ thân đang ở đâu. Mặc dù họ không sinh ra linh hồn của nàng nhưng lại sinh ra thân xác và nàng cũng đã coi họ là người thân của mình vì thế nàng muốn biết họ đang ở đâu. Tên họ Bạt tuy rằng hắn có thô lỗ nhưng đối với nàng hắn không dám xuống tay căn bản hắn sợ sư phụ trách phạt. Mà theo lời của hắn thì sư phụ của hắn chính là phụ thân của nàng. Nàng muốn biết, muốn gặp phụ thân lẽ nào là sai, dựa vào đâu hắn có quyền ngăn cản.
Cảm thấy không phục, lại hết sức vô lý nên nàng đã chống đối lại:
“Ta là có ý định đi theo Bạt Long, dựa vào đâu sư phụ cấm ta. Trên đời này ta đi đâu làm gì không ai có quyền ngăn cản ta.”
Trong bóng đêm nàng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nàng chỉ dựa theo hơi thở của hắn để cảm nhận.
“Câm miệng, ngươi làm gì đều phải có sự cho phép của ta.” Hắn thực sự rất tức giận, xong lại nói tiếp: “Cho tới khi ngươi có thể bảo vệ bản thân ngươi tốt...”
“Ta không cần.” Nàng cướp lời hắn, hắn cũng thực bá đạo đi, muốn can thiệt vào cuộc sống của nàng ư, nằm mơ đi. Nàng ghét nhất những ai can thiệp vào cuộc sống của nàng: “Buông ta xuống, ta có thể tự đi được.”
“Là ngươi nói.” Dứt lời hắn thả nàng ra.
“A... a...” Nàng quên mất là hắn đang di chuyển trên không, bảo hắn buông. Hắn buông luôn, hắn cũng thật sự rất “thật thà” quá đi. Nàng không muốn chết, nàng muốn sống.
“Sư... phụ... ta biết... sai... rồi...”
Tốc độ rơi xuống rất mau, trong bóng tối nàng không nhìn thấy gì, chỉ biết tiếng gió quật vào người đau rát. Nàng thấy địa ngục lúc này gần hơn bao giờ hết, lúc này nàng mới biết mạng sống thực quý giá, nàng chịu đau chứ không chịu chết.
Rơi... cứ rơi như vậy, gió quật vào người đau rát, hắn thực sự không cứu nàng. Nàng nhận ra rằng ở cái thế giới cường giả vi tôn, thực lực mới gọi là quan trọng. Một kẻ không có thực lực như nàng sẽ luôn bị ức hiếp, mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa. Không có thực lực nàng không thể bảo vệ bản thân, ở cái thế giới hư hư ảo ảo nàng không thể nhận ra đâu là yêu quái, đâu là người tốt hắn vì muốn tốt cho nàng nên mới nổi giận. Còn nàng thì sao luôn làm hắn tức giận, làm hắn tức giận nàng mới cảm thấy vui vẻ. Khi nàng nhận ra hắn thực sự quan tâm lo lắng cho nàng liệu đã quá muộn rồi phải không? Trong lúc tuyệt vọng vì hắn không có cứu, nàng bỗng rơi vào một vòng tay rắn chắc khỏe mạnh cùng mùi hương quen thuộc.
Là hắn, hắn rốt cuộc cũng cứu nàng, nàng được cứu thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Sống mũi nàng cay cay... nàng bỗng òa khóc ôm lấy cổ hắn rồi vùi mặt vào trong lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh khóc nức nở.
“Sư phụ... là đồ nhi sai rồi... hu hu...”
“Nín đi, chẳng phải ngươi chưa chết sao?” Hắn vỗ nhẹ vào bờ vai của nàng.
Nàng vẫn khóc, nàng cảm thấy vừa giận vừa tủi thân. Lúc trước gặp những chuyện như vậy nàng không bao giờ khóc, nếu khóc bị chúng bạn chọc ghẹo. Nhưng còn ở đây, bạn bè không có người thân lại càng không, nàng muốn khóc hay cười đều không ai biết.
“Trong dải Vu Không chỉ có Thiên Triều là Quốc gia thái bình dân an, không có đấu tranh không có tu luyện ngươi có thể tự do đi lại, an nhàn hưởng thụ cuộc sống qua ngày. Bây giờ đã khác, ngươi không còn được như lúc trước khắp nơi người của Hắc Khiết truy lùng ngươi, không những vậy hắn còn tung tin đồn ngọc tiêu hồn là bảo vật linh khí là phàm nhân có thể tu luyện thành tiên, là yêu ma có thể giúp họ tránh được thiên kiếp. Ngươi hiện tại đã trở thành mục tiêu truy sát của những kẻ có lòng tham.” Hắn không lạnh cũng không nóng, chậm rãi nói cho nàng nghe.
Hắn đáp xuống một ngọn cây gần đấy, đứng ở một vị trí an toàn cẩn thận nhìn người trong lòng đánh giá một hồi. Nàng bị hắn hù dọa bây giờ nét mặt trở nên xanh mét, đôi mắt to tròn bướng bỉnh vẫn còn lắng đọng những giọt nước mắt. Hắn cảm nhận rõ cơ thể nàng run rẩy sợ hãi, xem chừng nàng sợ thật rồi, tay nàng vẫn bám rất chặt ở trước ngực hắn, nàng sợ hắn lại buông như vừa rồi.
“Ngươi cũng biết sợ sao?” Tâm trạng hắn cũng khá hơn nên mở miệng châm chọc.
“...” Nàng im lặng, nếu mở miệng không chừng làm cho hắn tức giận hắn lại ném nàng nữa thì sao?
Bên tai nàng cũng không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hắn di chuyển, biết rằng hắn đã dừng lại nhưng hắn dừng lại ở đâu thì nàng chịu thua, tai nàng tiếp tục lắng nghe. Có tiếng gió nhẹ thổi qua xào xạc qua kẽ lá mới biết hắn dừng lại ở rừng cây.
“Ta từng nói với ngươi phải ngoan ngoãn vậy mà ngươi còn cố ý trái lời ta ngươi đáng bị ăn đòn.” Nói dứt lời tiện tay đang bế nàng hắn đánh cho nàng hai cái vào mông.
“Sư phụ...” Nàng giãy nảy, từ nhỏ cho lớn lên chưa có ai dám đánh mông nàng, hắn là người đầu tiên. Trên trán nàng nổi gân xanh, đánh đâu thì đánh chứ đừng đánh mông nàng đã hai mươi tuổi rồi đấy, đâu phải con nít bốn năm tuổi.
Hắn đánh thêm mấy cái vào mông, tuy rằng nhẹ nhưng nàng cũng cảm thấy tê rát.
“Sư phụ, người có thể đánh vào đâu cũng được đừng đánh mông...”
“Đánh mông cho ngươi nhớ.”
“Sư phụ... người ta là con gái a...”
“Nữ nhi thì làm sao, không nghe lời đều bị đánh hết. Được rồi vi sư tạm tha cho ngươi, nếu lần sau không nghe lời vi sư sẽ đánh mạnh hơn nữa.” Hắn rốt cục cũng ngừng tay, sau đó lại xoa nhẹ vào mông nàng hỏi:
“Có đau không?”
Mặt nàng đen thui còn hơn bị sét đánh trúng hồi chiều, đánh mông rồi thì thôi lại còn xoa mông. Hắn thực giống một con dê xồm.
“Sư phụ, người có biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân không? Người đánh mông đồ nhi đã không nói, hiện tại còn xoa mông nữa...”
“Vi sư biết, nhưng ngươi hiện tại không phải nữ nhân mà là nam nhân cho nên cái này không tính bất thân được, quan trọng là ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ nhỏ cần dạy bảo đúng vậy không?” Môi hắn khẽ cong lên thành một đường tuyệt mỹ, trong bóng tối nên nàng không nhìn thấy, nàng nhìn thấy sẽ mắng hắn sắc hồ ly không biết đang quyến rũ ai.
Đấu lý với hắn nàng chịu thua, hắn nói sao cũng được hết. Nhớ lại chuyện hắn vừa nói lúc nãy nên nàng hỏi:
“Chuyện vừa nãy sư phụ nói với ta là như thế nào?”
Hắn phi thân rời khỏi cành cây, bị bất ngờ nàng ôm chặt lấy người hắn. Hắn giống như một mũi tên bay vút lên trời, tiếng gió rít bên tai, quật vào mặt. Nàng vùi mặt vào lồng ngực hắn để tránh gió quật vào mặt. Mùi thảo dược từ cơ thể hắn tỏa ra rất dễ chịu. Mùi thảo dược quen quen nàng từng ngửi ở đâu nhưng vẫn chưa nhớ ra... nàng vắt óc vẫn không thể nhớ, thôi mặc kệ lúc nào đầu óc nhớ ra sẽ nhớ lại được.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ xanh, vung tay một cái trong bóng tối trở nên sáng rực, cột sáng phát lên làm chói mắt. Nàng hé mắt nhìn xung quanh và nhận ra đã trở về căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ bỗng trở nên sáng như ánh đèn điện ở hiện đại, ở trước sân có đặt một chiếc bàn, trên bàn có một quả cầu tròn màu trắng đang phát ra ánh sáng. Trong nhà gỗ cũng có đặt một quả cầu trên giá đỡ, căn nhà có ánh sáng trở nên sáng sủa.
Hắn đặt nàng xuống rồi vung tay lên, bên cạnh bàn xuất hiện chiếc ghế quý phi, hắn chậm rãi đi đến bên ghế nằm xuống.
“Qua bóp vai cho vi sư, ôm ngươi ta tưởng ôm chích khổng tượng.”
Mặt nàng xám xịt, hiện tại có ánh sáng nàng lại nhìn thấy bản mặt vô lại thường ngày của hắn. Hắn lúc này với lúc nãy khác nhau một trời một vực, hắn lại nằm nghiêng người phủi phủi cổ áo những nết nhăn do nàng để lại giờ lại phẳng phiu như vừa được ủi.
Nàng chậm rãi đi tới bên, hắn nằm úp người đè lên chiếc gối màu trắng mềm mại, chỉ chỉ tay lên bả vai.
“Chỗ đó rất mỏi.”
Nàng nghiến răng, ngồi xuống bên cạnh bóp nhẹ vai cho hắn. Kỹ thuật xoa bóp của nàng thật dễ chịu, nha đầu này tuy vô dụng nhưng còn được cái biết xoa bóp. Đôi mắt hắn lim dim nhắm lại để hưởng thụ.
Hừ... hừ! Hắn thực biết hưởng, lâu lâu miệng thoải mái mà rên rỉ khiến nàng rất bực. Lúc còn ở hiện đại nàng vẫn hay massage cho mẹ nhờ thế mà tay nghề nàng nâng cao.
“Sư phụ.” Nàng cất tiếng.
“Hử!” Hắn trả lời nhưng không há miệng chỉ bằng âm thanh trong cổ họng phát ra nghe giống tiếng rên thoải mái hơn.
Đầu óc nàng lại liên tưởng xa hơn một chút, nếu hắn thực đang làm chuyện đó hẳn kêu rên rất kiều mị, hắn vốn là một tên kiều mị mê hoặc rồi, nghĩ vậy nàng không khỏi ngoác miệng cười.
“Có chuyện gì sao?” Hắn thấy nàng không nói nên hỏi.
“Chuyện mà sư phụ nói với đồ nhi, cái gì mà về Hắc Khiết í.” Thu lại nụ cười đen tối nàng trả lời hắn.
“Ngươi muốn biết?” Hắn ngóc đầu dậy xoay nửa đầu về phía sau hỏi nàng.
Nàng gật đầu, hắn lại chỉ chỉ xoa bóp xuống vùng lưng. Nàng lùi tay xuống, tên này da thịt thực săn chắc hèn chi chắc quá thịt mới không nở được. Hắn tiếp tục nhắm mắt lại để hưởng thụ.
“Sư phụ nói đi.” Nàng thúc giục hắn.
“Trước ta có một người bằng hữu tốt, hắn là một người tài giỏi nhất mà ta từng gặp, hắn chính là thần hòa bình bảo vệ dải vu không. Mấy ngàn năm về trước trong dải Vu Không một vị thần tiên tên là Liễu Minh cai quản không gian ở tầng luân hồi tự ý rời vị trí đến chỗ Không bà bà. Bà bà là sứ giả dẫn dắt linh hồn sắp đặt vị trí và mở ra không gian vũ trụ để cho linh hồn đi tới khắp các đại lục khác đầu thai. Hai người bọn họ lâu ngày không gặp bèn rủ nhau chơi cờ, trong thời gian Liễu Minh đi vắng có một số chuyện xảy ra nhưng không rõ là chuyện gì, từ lúc đó trở đi dải Vu Không bị đảo lộn. Này...” Hắn đột nhiên dừng lại.
“Tai ngươi nghe hay tay ngươi nghe, bóp đi không được dừng lại ngươi mà dừng lại khỏi nghe luôn.” Hắn chỉ chỉ vào vùng bả vai. Nói tiếp: “Vi sư khát.”
Nàng lại lon ton chạy tới bên bàn rót cho hắn tách trà, hắn cần lấy uống một ngụm rồi đặt qua bên.
“Sư phụ kể tiếp đi.” Nàng đang “máu” nghe chuyện cổ tích huyền thoại.
“Ừ, kết giới ngăn cách giữa yêu ma và phàm nhân bị phá vỡ, cho nên người và yêu ma cùng chung sống, khi kết giới chưa bị phá hủy người và yêu ma không thể chung sống với nhau lại càng không có chuyện thành thân như bây giờ. Thường là phàm nhân họ không thể nhìn ra đâu là yêu quái đâu là người. Yêu quái khi biến hình đều như con người khó có thể nhận ra nhưng đối với đạo sĩ lại khác họ có thể nhận ra đâu là yêu đâu là người. Thần hòa bình tên của hắn là Lam Vĩ, hắn là kẻ rất trượng nghĩa. Lúc nhỏ hắn có cứu một con cửu đầu xà, cửu đầu xà vì thế mà luôn đi theo hắn dần dần hắn cũng coi cửu đầu xà là đồng bạn. Cửu đầu xà lúc đầu chỉ là một loài bò sát bình thường nhưng một lần Lam Vĩ không may bị thương máu rơi xuống cửu đầu xà. Sự vô tình đó lại khiến cửu đầu xà từ một con vật bình thường thay da đổi thịt có thể tu luyện. Lam Vĩ thấy cửu đầu xà muốn tu luyện nên không ngần ngại tìm kiếm bảo vật tốt và tiên dược giúp. Cửu đầu xà biết máu của hắn là chất dẫn tốt giúp nó có thể tiến hóa nhanh, nó tìm đủ mọi cách để có được máu của hắn. Lam Vĩ thì không hề biết mỗi lần cho nó ăn nó cố ý cắn vào tay để hút máu. Mỗi lần hút máu là mỗi lần nó đẩy vào cơ thể Lam Vĩ một ít nọc độc nhưng máu của Lam Vĩ tự hóa giải.
Khi Lam Vĩ biết rõ mọi vấn đề đã quá muộn, cửu đầu xà bây giờ chính là Hắc Khiết. Hắc Khiết vì muốn trở thành thần cai quản dải Vu Không nên mới đem lòng giết chết ân nhân từng cứu mạng mình và cũng là người giúp nó có được ngày hôm nay. Bởi Vì Hắc Khiết từng uống quá nhiều máu của Lam Vĩ, máu của hắn rất đặc biệt bách độc bất xâm. Hắc Khiết tu luyện theo con đường tà đạo vì vậy mà thực lực của Hắc Khiết ngang với Lam Vĩ, nếu cả hai đánh nhau sẽ không phân thắng bại. Lam Vĩ muốn tiêu diệt hắn để giải trừ hậu họa sau này... ta nói ngươi không được dừng tay trong lúc ta kể.” Hắn thực khó chịu, đang thoải mái nàng lại dừng tay không chịu xoa bóp.
“Đồ nhi mỏi tay.” Nàng bất mãn trả lời.
“Vi sư cũng mỏi miệng vậy ngưng đi...”
“Đồ nhi xoa bóp, sư phụ nói tiếp đi.” Đang nghe chuyện cổ tích hấp dẫn bảo dừng lại làm sao có thể chứ, dừng lại giống như con người đang sung sướng tự nhiên bị tụt cảm xúc.
Hắn lại uống tách trà, nhắm mắt lại bắt đầu với giọng buồn mà như không buồn hồi tưởng kể tiếp.
“Lam Vĩ nuốn giết chết Hắc Khiết phải tìm được nữ nhi có tấm thân hoàn bích, khí cốt như ngọc, dung mạo tuyệt sắc. Không những vậy nữ tử phải sinh vào giờ tứ dương ngày thìn giờ thìn tháng thìn và năm thìn để lấy huyết. Hơn ba trăm năm sau Lam Vĩ mới gặp được nữ tử cần tìm vốn là kẻ trượng nghĩa lại có tấm lòng nhân hậu, Lam Vĩ không muốn ra tay sát hại tiểu cô nương. Khi đó Linh Lam mới có mười bốn tuổi, mặc dù Linh Lam tự nguyện như Lam Vĩ cũng không nỡ xuống tay. Linh Lam ái mộ hắn liền bái hắn làm sư nhưng hắn không chịu chỉ nhận là đại ca dần dần hai người nảy sinh tình cảm, mười bốn tuổi Linh Lam được gả cho hắn. Hắn và Linh Lam sống với nhau được ba năm thì sinh ra một nữ nhi. Tấm thân Linh Lam bị phá hủy không còn là một tấm thân hoàn bích nên không thể giết chết Hắc Khiết. Để giết được Hắc Khiết hắn ngày đêm suy nghĩ tìm cách đối phó. Hắc Khiết cũng không chịu nằm chờ chết bởi Hắc Khiết hiểu rõ tính cách của Lam Vĩ vì vậy Hắc Khiết ngày đêm truy đuổi tung tích của Lam Vĩ. Một hôm hắn tới Vân Sơn Đảo tìm ta còn đem theo cả thê tử và hài nhi mới sinh được năm tháng tuổi đến chỗ ta và nhờ ta chăm sóc. Tại Vân Sơn đảo hắn bế quan tu luyện, ta lại không nghĩ tới hắn chính là dùng ngọc cốt của bản thân để tu luyện thành ngọc tiêu hồn, bởi vì phải bào lấy xương cốt của mình mà luyện thành ngọc cảm giác của hắn lúc đó ta hiểu là rất đau đớn không những thế khí lực cũng bị tiêu hao. Để khôi phục phải mất một thời gian rất dài, lúc hắn luyện thành ngọc tiêu hồn cũng là lúc Hắc Khiết đuổi tới, hắn vì không muốn Hắc Khiết biết đến Vân Sơn Đảo tồn tại nên đã rời đi, ta khi đó đang trong thời kỳ suy yếu nên không thể trợ giúp cho hắn. Hắn mới luyện xong ngọc tiêu hồn tiên khí trong cơ thể bị hao tổn gần như cạn kiệt không có thời gian nghỉ ngơi lại đối mặt với Hắc Khiết quyết một trận tử chiến nên hắn đã bị trọng thương, hồn phách gần phân tán, may mà ta tới kịp nên đem hắn đi. Hắc Khiết không đuổi theo vì hắn cũng bị thương nặng. Trước lúc nhắm mắt hắn được gặp lại thê tử và ôm đứa con bé nhỏ vào trong ngực, hắn truyền sang đứa nhỏ một ít tiên khí. Hắn giao cho ta miếng ngọc bội và giao cho thê tử của hắn tiêu ngọc và dặn sau này tìm nhân có duyên với ngọc, dạy cho kiếm hồn để sử dụng ngọc tiêu hồn. Sau khi hắn mất trong gia tộc ta xảy ra nhiều chuyện nên ta tạm thời giao việc chăm sóc hai mẹ con họ cho người khác chăm lo cho. Một thời gian sau khi ổn định ta quay lại Vân Sơn Đảo thì họ đã rời đi...” Hắn dừng lại ngồi dậy, nhẹ thở ra. Khi nhắc lại chuyện xưa tâm trạng của hắn chẳng thấy thoải mái lúc nào, mỗi khi nhớ lại, hắn lại nhớ tới vị bằng hữu tốt của mình.
“Thế... hai mẹ con họ, sư phụ có tìm thấy không?” Nàng dè dặt hỏi.
Hắn thở dài nhìn bầu trời đen tối lác đác vài ánh sao, cúi xuống mới trả lời:
“Có, nữ nhi của hắn ta từng hứa sẽ chăm sóc cho tốt và hắn cũng nói để ta làm nghĩa phụ nữ nhi của hắn. Người đó chính là ngươi.”
“Là đồ nhi...” Nàng há hốc miệng tự chỉ vào mình. Lúc hắn kể chuyện nàng cứ nghĩ hắn đang kể chuyện cổ tích, nàng nghe thấy hấp dẫn nên muốn nghe hết câu chuyện. Không nghĩ câu chuyện đó lại của chính mình, cha nàng chính là một vị thần, là một vị thần đấy nói cứ như là bốc phét ấy. Tin tức này mãi lâu sau nàng mới tiêu hóa nổi, an ủi bản thân mình đây là đang ở thế giới huyễn ảo một thế giới kì diệu cái gì cũng có thể xảy ra.
Hắn lấy trong ngực ra miếng ngọc bội màu đỏ hồng như máu, nhưng thực ra ngọc bội là một cành đào nhỏ màu đỏ hồng trong suốt lung linh thật sự rất đẹp mắt, trong đêm tối ngọc bội phát ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, ấm áp như vòng tay yêu thương của một người cha.
“Mẫu thân ngươi thích hoa đào nên phụ thân ngươi đã luyện thành, bởi hoa đào chính là nơi lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau trong hội xuân ở Thiên Lan Uyển. Ngọc bội là cốt khí của phụ thân ngươi luyện thành, miếng ngọc chính là một phần linh hồn, một phần xương máu của phụ thân ngươi để lại, nay gặp lại ngươi ta giao nó lại cho ngươi. Ngươi sẽ luyện kiếm hồn vào những đêm trăng sáng, lúc đó ngọc hồn sẽ hiện những chiêu pháp, pháp ngữ, khẩu quyết ngươi chỉ cần học theo là được. Đó là lý do ta bắt ngươi học kiếp hồn vì ngươi chính là người được chọn thay phụ thân ngươi cai quản dải Vu Không và cũng là người thay phụ thân ngươi tiêu diệt Hắc Khiết. Ta hy vọng ngươi sẽ chăm chỉ luyện tập không phụ sự kỳ vọng của phụ thân ngươi.”
“Sư phụ...”
Nàng cầm lấy ngọc bội, ngọc bội rung nhẹ, nàng có thể cảm nhận được ngọc bội vui mừng hạnh phúc khi gặp lại nàng. Phải rồi, đây chính là phụ thân của nàng là xương cốt của người tạo thành, ngọc bội vui mừng là do gặp lại đứa con thân yêu. Sống mũi nàng cay cay, giọt nước mắt của nàng nhỏ xuống ngọc bội một luồng khí nóng lan tỏa, ấm áp, mùi hương thơm nhẹ nàng có thể cảm nhận được. Ngọc bội vụt sáng một thân hình màu tím xuất hiện trước mắt nàng.
“Nữ nhi của ta...” Giọng nam tử nhẹ nhàng ấm áp rất dễ nghe. Tuy xa cách nhưng lại rất gần gũi.
Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt. Một thân màu tím, trên thân áo thêu sợi chỉ màu vàng với hoa văn đơn giản nhưng rất đẹp mắt. Mái tóc dài màu tím buông dài tới gót chân nhẹ nhàng lay động theo gió, vài lọn tóc búi trên đỉnh đầu được cố định bằng cây châm màu lục bích, hai bên thái dương vài sợi tóc xõa xuống rũ trên vai hòa cùng màu áo trông rất hài hòa, trước trán đeo chuỗi ngọc màu ngọc lam chính giữa chuỗi ngọc ở giữa mi tâm là một viên ngọc phỉ thúy màu lục bảo viên ngọc hình bát giác.
Lông mày thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài, môi đỏ như ngậm chu sa, miệng vuông và ngay ngắn, chóp mũi tròn và nhẵn, trán vuông và thẳng, đó là những nét đẹp của nam tử, khuôn mặt như được tạc từ ngọc bích mà ra, đẹp đến mức quá hoàn hảo. Đẹp đến nỗi nàng không biết dùng lời lẽ gì để miêu tả.
Nam tử thân cao tám thước, uy phong như rồng, thư thái như phượng mỗi cử chỉ khi nhấc tay thật thanh toát, tự nhiên, khí chất thanh cao mà từ tốn rất sảng khoái đúng mực. Giọng nói vô cùng ấm áp dễ đi vào lòng người, có thể thấy mọi cử chỉ, lời nói và hành động của nam tử khiến cho vạn vật đều đứng yên bất động để lắng nghe sau đó quỳ xuống phục tùng.
“Yến Nhi, con đã lớn từng này rồi, phụ thân thật có lỗi với con...”
“Phụ thân...” Nàng nghẹn họng cất tiếng, nàng thực không muốn khóc nhưng cái cơ thể lại muốn khóc thôi thì nàng thay chủ cũ của nó khóc vậy, dẫu sao bọn họ cũng là tình thân máu mủ.
Nàng chạy tới muốn ôm lấy phụ thân xinh đẹp của mình nhưng lại ôm hụt, nàng có thể xuyên qua thân hình của phụ thân, phụ thân giống như một cái bóng không hề lay động. Chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương và cũng mang theo sự đau lòng. Là nữ nhi của hắn, hắn muốn được ôm vào lòng như khi còn bé nhưng giờ đây hắn chỉ là một linh ảnh sắp tàn nên không thể, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn bảo bối của mình.
“Con nhìn thấy ta chỉ là tàn linh ảnh còn sót lại, thấy con lớn khôn phụ thân thực vui mừng, đáng tiếc phụ thân lại không thể ở bên cạnh để bảo vệ cho con, con hãy cố gắng bảo vệ bản thân cho tốt nhé, phụ thân luôn ở bên cạnh con...” Nam tử dừng lại, nâng tay đặt lên đầu nàng vỗ nhẹ, nàng có thể cảm nhận được cử chỉ vuốt ve của phụ thân. Nam tử chuyển ánh mắt nhìn Bạch Hồ Ca.
“Ngươi lại lột xác, lần nào ta gặp lại ngươi đều như vậy?” Nam tử mỉm cười chào bằng hữu tốt của mình bằng một nụ cười xa xăm.
Bạch Hồ Ca im lặng, cũng lâu rồi không được nhìn thấy hắn, không được nghe hắn hay cằn nhằn giống hệt như nữ nhi của hắn. Bạch Hồ Ca chỉ lặng đứng nhìn bóng dáng đang suy yếu của hắn, sau đó Bạch Hồ Ca vung tay lên đánh về phía bóng dáng dần biến mất một luồng ánh sáng màu lam bích, bóng dáng nam tử được màu lam bích vây trụ, linh ảnh dần dần ổn định lại.
“Cảm ơn!” Nam tử cất tiếng khi hắn chiếu cố linh ảnh sắp bị phân tán: “Lần này ta không ở bên ngươi hãy cẩn thận.”
“Ừ!” Bạch Hồ Ca đáp lại. Hắn lại vung tay lên nam tử dơ tay cản lại.
“Ta cũng không còn ở lâu thêm được nữa, ngươi đừng có phí công, thực lực của ngươi trong thời gian này đang suy yếu cẩn thận vẫn hơn. Khi ta đi điều mà ta lo lắng nhất chính là nữ nhi của ta, lúc trước ta có nói để ngươi trở thành nghĩa phụ bây giờ ta lại đổi ý, để cho nữ nhi của ta gọi ngươi bằng dưỡng phụ ngươi hãy thay ta dưỡng...” Nói tới đây linh ảnh của nam tử dần suy yếu.
“Phụ thân...” Nàng hoảng hốt muốn nắm lấy tay nam tử nhưng chỉ bắt được không khí. Nam tử nở nụ cười yếu ớt nhìn nàng bằng đôi mắt tím ngập tràn yêu thương.
“Yến Nhi, tới giờ phụ thân phải đi con phải ngoan ngoãn nghe lời dưỡng phụ, phụ thân yêu con...” Nói được lời này xong bóng dáng của nam tử biến mất, ngọc bội trên tay vẫn còn hơi ấm của phụ thân để lại. Nàng chỉ muốn khóc, không phải là ngươi thân sinh ra nàng nhưng phụ thân là người cho nàng thể xác, tâm nàng lúc này thật đau đớn. Nàng ngồi xuống thảm cỏ ôm mặt khóc, một bàn tay chạm lên vai nàng. Ôm nàng vào lòng nhẹ an ủi.
“Ngoan nào đừng khóc, ngươi còn có vi sư còn có mẫu thân của ngươi nữa... ngoan...”
Trong lòng hắn cũng buồn lắm chứ, lâu rồi không nghe thấy tiếng hắn mắng: yêu nghiệt, ngươi đây là đang cố tình quyến rũ ta à hoặc là ta đã có thê tử ngươi có quyến rũ ta cũng vô ích... những chuyện trước đây hắn muốn quên đi chợt lại ùa về.
Mất khá lâu nàng mới ngừng khóc, trước ngực áo trắng của hắn để lại một vùng ướt sũng, nàng còn cố tình dụi dụi khiến nước mắt nước mũi dính trên áo tèm lem. Mặt hắn bỗng đen thui, đây là bộ lông đẹp đẽ của hắn đã mất công tẩy rửa hơn ba canh giờ, bây giờ nàng lại làm cho ướt sũng lại còn dính dính nước mũi, hắn thực sự đã hối hận khi ôm nàng để an ủi. Căn bản nha đầu này vừa cần an ủi lại được dịp trả thù.
“Bây giờ ngươi đã biết lý do ta bắt ngươi học kiếm hồn để tu luyện hồn thể, kiếm hồn cần luyện về nỗi đau thể xác. Kiếm hồn ngươi phải hội tụ đủ; hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục, khi đó ngươi mới được coi là thành tựu. Khi phụ thân ngươi luyện ra ngọc tiêu hồn bởi vì hắn hồi tưởng đến những chuyện đã qua nên đã luyện thành dạng như vậy, chính vì vậy ngươi cũng cần phải có những cảm xúc như thế mới điều khiển được ngọc tiêu hồn, ta biết đối với ngươi chưa từng nếm trải nên rất khó luyện thành.”
Đúng vậy, một người chưa từng trải làm sao có thể biết được những thứ mà phụ thân nàng đã trải qua. Tình yêu ư, nói ra nàng có rất nhiều mối lái nhưng chưa một người nào khiến trái tim nàng rung động thực sự, chỉ là đẹp nàng thích vậy thôi. Chưa nếm trải cuộc tình thực sự nàng không thể lĩnh ngộ những chiêu thức biến ảo của kiếm hồn. Nói là luyện kiếm hồn nàng còn chưa biết luyện như thế nào, tại sao phụ thân nàng lại luyện ra môn kiếm pháp kì quái như thế chứ, nàng chỉ thích đơn giản dễ học không thích sự rườm rà.
“Hắc Khiết không hề nói sai, ngọc hồn là thần khí có thể giúp nhân tu luyện thành tiên giúp yêu ma tránh lôi kiếp. Trong cuộc đại chiến năm đó rất nhiều người nhìn thấy ngọc tiêu hồn, ngọc tiêu có màu xanh lá cây xen kẽ cánh hoa màu đỏ. Nhưng khi tách ra tiêu ngọc sẽ là màu xanh lá còn họa tiết hoa văn chính là cành đào mà ngươi đang giữ, mọi người không hề biết tiêu ngọc có thể tách ra, ngọc tiêu hồn chỉ có tác dụng khi hoa văn và tiêu ngọc hợp lại. Ta nghĩ phụ thân ngươi có thể đoán trước được nên cố ý tạo ra như vậy, hẳn mẫu thân ngươi có nói cho ngươi biết tiêu ngọc hiện giờ đang ở đâu.”
“Không có.” Nàng lắc đầu, mẫu thân nàng không nói cho nàng biết phụ thân nàng là ai. Hóa ra bấy lâu nay mẫu thân nàng luôn đau khổ là vì phụ thân, trước lúc mẫu thân nàng rời đi có nói gì đó với nàng. Thiên đảo đúng rồi mẫu thân có nhắc tới. Nàng vội nói khi nhớ ra:
“Mẫu thân từng nhắc tới Thiên đảo, ở đó có món đồ mà phụ thân để lại cho đồ nhi”
“Thiên đảo, là Thiên đảo sao?” Hắn hơi ngạc nhiên.
“Mẫu thân nói cho ta biết trước khi người mất tích. Ở chỗ đó có gì sao?”
“Không có gì, nơi đó là nơi mà phụ thân ngươi ở. Thiên đảo là một hòn đảo tách biệt ngự trị giữa biển đông ở Minh Nguyệt Quốc, ta chưa từng tới đó nên không biết. Thiên đảo là một nơi dễ đến nhưng khó trở về. Cách Thiên đảo hai trăm dặm còn có đảo Bách Lâm là nơi ở của thất đại gia tộc, gia tộc họ Bạt đứng đầu.” Hắn giải thích thêm cho nàng.
“Sư phụ từng là bằng hữu của phụ thân vì sao lại chưa đến nơi ở của người?” Nàng hoài nghi hỏi.
“Ta không muốn đến.” Nàng hỏi khiến hắn lại bực mình.
“Phụ thân còn có thân nhân không?”
“Nói có cũng không phải, nói không cũng không đúng.” Hắn rũ vạt áo cho phẳng quay lại ghế ngồi ra hiệu cho nàng đến bóp vai. Nàng ngoan ngoãn đi tới bóp vai cho hắn.
“Sư phụ nói rõ ra, có hoặc không?”
“Nếu ta nói có thì phụ thân ngươi có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, còn ta nói không phụ thân ngươi chẳng có ai ngoài ta và gia đình nhỏ của hắn.”
“Sư phụ...” Nàng bực mình với cách nói chuyện của hắn nên dồn nén sự tức giận xuống vai hắn.
“À, đúng thế bóp như vậy mới dễ chịu.” Hắn thoải mái mà ngân nga.
“Sư phụ.” Mặt nàng đen thui.
“Hả, ừm... ngươi nhìn thấy phụ thân ngươi có điểm gì khác biệt?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Mái tóc cùng đôi mắt màu tím...” Nàng hồi tưởng lại sau đó trả lời.
“Màu tóc tím duy nhất chỉ có một bộ tộc, trong bộ tộc họ Bạt già trẻ đều màu tím tất cả đều xinh đẹp mỗi người một vẻ. Về nhan sắc phụ thân ngươi hơn hẳn.”
“Họ Bạt, vậy tên Bạt Long và phụ thân của đồ nhi có quan hệ gì?”
“Quan hệ gì à, ta cũng chẳng biết là quan hệ gì, khi ta bằng ngươi thì phụ thân ngươi đã hơn hai mươi tuổi.” Hắn gãi cằm để suy nghĩ lúc sau lại nói: “Nếu phụ thân ngươi còn sống ít nhất cũng đã sống hơn một ngàn năm nay rồi.”
Cậc...
Nàng tự cắn vào đầu lưỡi đau muốn chết, sống hơn một ngàn tuổi “quỷ thần ơi” tai nàng nghe nhầm chăng?
“Phụ thân ngươi là thần, là thần có thể trường tồn vĩnh cửu nhưng mà phụ thân ngươi vì luyện ngọc tiêu hồn bị tiêu hao tiên khí, nguyên thần bị tổn thương nặng, tiên khí trên cơ thể còn một chút liền truyền sang cho ngươi khi tiên khí hết phàm là thần tiên cũng sẽ trở thành thường nhân đó là lý do phụ thân ngươi rời đi.”
“Vậy... phụ thân vì đồ nhi mới bị chết...” Giọng nàng trở nên buồn.
“Nếu là ta, ta cũng làm vậy, sống mà trở thành kẻ tàn phế thà chết đi còn hơn. Hắn truyền sang cho ngươi tiên khí nhằm che dấu thân phận của ngươi, đợi ngươi luyện thành hồn kiếm khi đó ngươi sẽ trở về nguyên dạng ban đầu. Tóc tím nhưng lại được thừa hưởng đôi mắt màu xanh lục của cao tổ phụ hay hiển cao tổ khảo gì gì đó của ngươi, người này ta không biết.”
Hắn dừng lại uống nước sau đó lại tiếp tục:
“Ta chỉ nghe hắn nhắc một hay hai lần. Ngươi đừng nghĩ phụ thân vì ngươi mà chết đó là sự lựa chọn của phụ thân ngươi vì đây là cách mà phụ thân ngươi thể hiện sự yêu thương dành cho đứa con của mình. Ngươi sinh ra đã khác người, đôi mắt màu lục bích chỉ có bộ tộc bạch long mới có, long tộc có quy định không được phép thành thân với phàm nhân như vậy sẽ phạm phải thiên quy và bị xử phạt dưới thiên trì. Ta từng nghe yêu ma nói với nhau, tam hoàng tử Bạch Khôi Vĩ vì mê luyến cuồng si nữ tử phàm trần mà bị giam mình trong đầm thiên trì. Không biết người đó có phải là nội tổ phụ của ngươi không?”
“Sư phụ thứ cho đồ nhi ngu muội, từ nãy giờ không hiểu sư phụ nói gì hết từ họ Bạt lại nhảy sang họ Bạch liên quan gì tới long tộc.” Nàng nghe thực không hiểu.
“Nếu tam hoàng tử quả thực là nội tổ phụ của ngươi và là phụ thân của Lam Vĩ...” Hắn chợt nhớ ra vỗ nhẹ tay một cái: “Đúng rồi phụ thân ngươi cũng họ Bạch.”
Hắn dừng lại uống nước, sau đó mới tiếp tục nói tiếp:
“Cái này phải nói tới mối tình của tam hoàng tử long tộc Bạch Khôi Vĩ cùng tổ mẫu của ngươi là Bạt Kiều Loan. Tổ mẫu ngươi là người của Bạt gia tộc, trong Bạt gia có quy định chỉ được phép lấy người trong tộc, bọn họ cho rằng lấy người ngoại tộc huyết không thuần.”
“Cái gì, anh em ruột lấy nhau, bọn họ là muốn loạn luân, cái gì huyết không thuần chỉ e rằng sinh ra quái thai thì có.” Nàng ở một bên nhảy vào chặn lời hắn muốn nói tiếp.
“Tuy trong tộc được phép lấy nhau nhưng cùng thân phụ, mẫu sinh ra lại không được phép.” Hắn giải thích, trong tộc có quy định như vậy, anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ sinh ra không được phép lấy nhau nhưng anh em họ trong tộc lại có thể.
“Vậy... tổ mẫu...” Nàng ngập ngừng muốn hỏi xong lại thôi.
“Tổ mẫu ngươi từ nhỏ được chỉ hôn cho Bạt Liễu Đình nhưng mà hai người bọn họ không hề có tình cảm. Nữ tử mà Bạt Liễu Đình yêu say đắm có cái tên là Bạt Tuyết Cơ là biểu tỷ của hắn. Tổ mẫu của ngươi phải lòng tam hoàng tử mà khi đó tổ mẫu ngươi vẫn chưa hề biết Bạch Khôi Vĩ là thần long cho tới khi bị long tộc phát hiện. Họ Bạt vẫn cho phép nam nhân trong tộc thú người ngoại tộc nhưng chỉ được phép làm tiểu thiếp, không được sinh nhi tử. Còn nữ tử có tình ý với người ngoại tộc liền bị trục xuất khỏi gia tộc, gia tộc coi đó là một sự sỉ nhục lớn.”
“Vậy tổ mẫu bị gia tộc trục xuất?”
“Ừ, trước khi Bạch Khôi Vĩ chưa bị phát giác hai người bọn họ sống với nhau rất hạnh phúc ở Thiên đảo, cho tới khi phụ thân ngươi được năm tuổi mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Long vương khi biết được mọi chuyện rất tức giận đã cho người tới bắt, Long vương có rất nhiều nhi tử nhưng lão ta chỉ yêu quý nhất tam hoàng tử Bạch Khôi Vĩ, dung mạo, tư chất hơn hẳn các huynh đệ tỷ muội trong long cung. Bạch Khôi Vĩ từng phát thệ nếu lão Long vương dám đả động tới thê tử và hài nhi của hắn, hắn sẽ nhấn chìm thiên hạ và hắn cũng không để cho long tộc được yên, lão Long vẫn còn yêu thương tam hoàng tử nên lão không đả động gì tới hai người họ. Còn mọi chuyện sau này ta không có biết, phụ thân ngươi là người rất kín tiếng.”
Hắn ngồi được một lúc lại nằm bẹp, chỉ chỉ xuống bắp chân ý là muốn nàng xoa bóp nơi đó. Nàng vẫn ngoan ngoãn, muốn nghe chuyện nên phải chấp nhận chịu thiệt một chút.
“Vậy tên Bạt Long và phụ thân...”
“Phụ thân ngươi và tên họ Bạt kia hả, nếu nói phụ thân ngươi là biểu ca của hắn cũng không đúng là gì được nhỉ, tóm lại là ta chịu, ít ra chuyện đó cách đây cũng hơn một nghìn năm cũng qua mấy đời rồi. Bạt Long hắn ít nhất cũng hơn một trăm tuổi.”
Một lần nữa tay nàng co rúm lại như bị chuột rút, Bạt Long như thế đã một trăm tuổi, khóe môi nàng giật giật nhìn Bạch Hồ Ca. Hắn liếc nàng xong đáp.
“Ta vẫn còn trẻ.” So với nàng thì hắn quá già như đối với hắn thì lại còn quá trẻ.
Nàng không nói gì, liếc nhìn chiếc mặt nạ cũng đủa biết hắn già. Hắn là bằng hữu của phụ thân nói còn trẻ ai tin nổi. Hắn chắc cũng tới một ngàn tuổi cũng nên, hắn rốt cuộc là yêu quái hay thần tiên. Nếu là bằng hữu của phụ thân hẳn là thần tiên đi, nghĩ nghĩ vậy nàng vẫn hỏi.
“Sư phụ là yêu quái hay là thượng tiên?”
“Vậy ngươi nhìn xem ta giống yêu hay giống thần?” Hắn hỏi ngược lại. Không ngu gì bằng cái nói thật.
Nàng chịu thua, bởi nàng không có nhãn thần để soi, không có kính chiếu yêu để nhìn. Nếu có nàng cần gì phải hỏi hắn cho mất công.
“À phải...” Nàng chợt nhớ tới: “Mẫu thân của đồ nhi...”
“Hiện tại mẫu thân ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì, hắn chưa giết mẫu thân ngươi là vì chưa có được ngọc hắn dùng mẫu thân để dụ ngươi tới.” Hắn lại vuốt lọn tóc lẩm bẩm quả thực hắn hôm nay nói nhiều mà không thấy mệt.
Nàng đang tính mở miệng, tự nhiên một bóng đen khổng lồng buông xuống kèm theo tiếng rên. Thân chim vàng óng rực rỡ nằm im trên mặt cỏ rồi từ từ hóa thành hình người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook