Tuyệt Sắc Yêu Tiên
-
Quyển 3 - Chương 37: Lại gặp yêu ma
Ba người xuống núi rèn luyện, bây giờ lại chia làm ba nhóm, cái gọi là thế sự khó lường, đại khái chính là ý này.
"Sư phụ, tại sao vẫn cứ phải đi bộ suốt như vậy chứ! Cho dù là đi một ngày bay một ngày cũng được mà, thật sự không ngồi xe ngựa đi sao? Cưỡi ngựa cũng được mà, tại sao lại phải đi bộ chứ..." Mộc Bạch Ly cúi đầu, uể oải kêu.
"Đi qua khu rừng này, là có thành trấn rồi!" Thanh Phạm xoay người, đầu ngón tay khẽ chạm, ánh sáng lấp lánh lóe lên, làn da của Bạch Ly trong chớp mắt liền trở nên đen sẫm, quần áo trên người đen đen vàng vàng giống như dân bị nạn, khiến cho Mễ Đa và Khổng Tước chê cười. D.Đ_LQĐ
Bạch Ly đánh ra một lớp kính bằng nước nhìn lên, lập tức bất mãn: "Sư phụ, người làm cái gì vậy!" Vì sao tất cả mọi người phải biến ảo hình dạng của mình chứ, chẳng lẽ bản thân mình như thế thì không thể gặp người sao, Bạch Ly có chút tức giận.
"Ngươi như vậy mới càng làm nổi bật dáng dấp tiên nhân của sư phụ!" Thanh Phạm nheo mắt cười, làm như không thấy ánh mắt giận dữ của Bạch Ly: "Đi nhanh chút, chẳng lẽ tối nay ngươi lại muốn ngủ ngoài trời! Pháp bảo sư phụ đưa cho ngươi, bây giờ dùng ngủ ngoài trời rất bất tiện!"
Mộc Bạch Ly đành phải bước nhanh hơn, miệng bất mãn nói thầm: "Đã như vậy, tại sao còn không bay, hừ!"
Dọc đường đi vào thành trấn, hấp dẫn vô số ánh mắt, Mộc Bạch Ly lúc này là một bé con xấu xí tự nhiên bị mọi người xem như không tồn tại, trái lại có rất nhiều nữ tử cứ ngơ ngẩn nhìn sư phụ nhà mình, người nhát gan thì xấu hổ đỏ mặt, can đảm hơi hơn một chút thì ánh mắt dán chặt lên người hắn không ngừng quăng đến những ánh mắt quyến rũ, đoán chừng khó có thể rời mắt. Còn những nữ tử siêu cấp can đảm thì một mạch chạy lại, thậm chí còn có hai người ỷ vào bản thân có khuôn mặt đẹp, đi lên nhẹ nhàng vung khăn lụa trong tay, cứ như vậy mà bay đến dưới chân Thanh Phạm.
Tay trái bé con xấu xí cầm một hình người làm bằng đường, tay phải là một xâu mứt quả. Từ sau khi biết sư phụ dùng vàng, bản thân lại bị người trêu đùa, phương diện chi tiêu ăn mặc ở của Mộc Bạch Ly liền vô cùng đầy đủ, trên người cũng có vài lượng vàng, muốn mua cái gì, liền mua cái đó. Cho nên giờ phút này hai tay nàng không rảnh, phải mở miệng ra nhắc nhở một chút: "Sư phụ!"
Vừa dứt lời cái trán của Mộc Bạch Ly đã xuất hiện vài vệt đen!
"Chuyện gì?"
"Người giẫm lên khăn tay rồi!"
Thanh Phạm cúi đầu, quả nhiên dưới chân là một chiếc khăn vuông màu trắng, quay đầu lại thì thấy một nữ tử y phục màu vàng hai mắt rưng rưng. Ách, Thanh Phạm nhặt lên nói: "Màu trắng hả, ta vẫn thích màu hồng nhạt hơn!" Ngón tay hắn khẽ búng một cái, tro bụi liền biến mất không thấy gì nữa. Lúc này, nữ tử y phục màu vàng kia vì thế mà vui sướng, theo như Mộc Bạch Ly thấy thì vẻ mặt kia cười tươi đến nỗi sắp nứt ra được rồi, bỗng nhiên đáy lòng nàng cũng có chút khó chịu. D.Đ_LQĐ Đây không phải là cảnh thường xuyên xuất hiện trong sách trước đây nàng đọc lúc còn ở trên núi sao, có phải bây giờ sư phụ sẽ đem khăn lụa trả lại, sau đó là lải nhải nói chuyện trước hoa dưới trăng, cuối cùng để mình tự đến khách điếm đợi? Không đúng, không đúng... Đây là tình huống gì vậy, nam nhân vật chính trong sách là công tử nhà giàu bại hoại, phóng túng, cợt nhả. Sư phụ hẳn là không phải người như vậy đâu?
"Bạch ly. Bạch Ly!"
"Dạ?" Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy mặt sư phụ ngay sát mặt mình.
"Nha đầu. Lại thất thần rồi!" Thanh Phạm ngoắc ngón tay, nhìn Bạch Ly sửng sốt. Đúng lúc này, nửa đoạn hình người bằng đường trong tay phải đã không còn, bị sư phụ cầm đi. Không phải chứ: "Sư phụ, người muốn ăn, đồ nhi lập tức đi mua cho người!" Tuy cảm thấy hình tượng của hắn cắn ăn hình người làm bằng đường cực kì không ổn, nhưng so với việc cắn nửa đoạn thừa nàng đã ăn mất một nửa kia, nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên!
"Cầm khăn tay trả lại cho đại thẩm!" Một tiếng đại thẩm hắn nói hết sức rõ ràng, làm cho Mộc Bạch Ly cực kì xấu hổ. Thấy sư phụ trừng mắt nhìn mình, nàng lắc lắc đầu, than thở một tiếng thật là thương cảm. Bạch Ly cầm lấy khăn tay, quay đầu lại thì thấy nữ tử y phục màu vàng kia đã có chút đứng không vững, nước mắt trong suốt, vẻ mặt kia vừa khổ sở vừa đáng thương.
Mộc Bạch Ly thong thả bước đến, giọng nói hết sức trong trẻo: "Đại thẩm, sư phụ bảo ta trả khăn tay cho người!" Nói xong nàng kính cẩn đưa tới trước mặt nữ tử, đầu cúi thấp, khóe miệng co rút không dừng được.
Một tiếng kêu đại thẩm ấy lại càng khiến nữ tử kia đau lòng muốn chết, mặc dù ngoài mặt đau buồn, phẫn nộ nhưng vẫn lặng yên thầm liếc mắt nhìn Thanh Phạm đầy ẩn ý, nào ngờ người kia lại nói: "Bạch Ly, trả đồ cho đại thẩm xong thì nhanh trở về!"
"A...!"
Lần này, trên mặt nữ tử y phục màu vàng lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không thể nán lại, che mặt chạy đi, ngay cả chiếc khăn tay kia cũng không cần nữa. Ài.... bé con xấu xí lại thở dài, việc gì mà phải khổ như vậy chứ, chỉ là trong đáy lòng nàng lại có một chút thoải mái, ha ha...
Bên này thừa dịp Bạch Ly cúi đầu thở dài, Thanh Phạm vươn đầu lưỡi ra, nhanh chóng liếm nhẹ lên hình người làm bằng đường. Mặt hắn đỏ lên, bộ dạng giống như làm chuyện xấu, lại trong nháy mắt giấu hình người bằng đường ra sau tay, tất cả động tác liền mạch lưu loát, ngay cả những nữ tử vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm cũng không có phát hiện, chỉ là người người đều có chút hoa mắt, đơn giản vì nam thần tiên trước mặt đang hồn nhiên cười đến có phần giảo hoạt, liên tiếp đoạt mất linh hồn nhỏ bé của các nàng... D.Đ_LQĐ
Lại đi thêm một hồi lâu tìm khách sạn dừng chân, lúc hoàng hôn, hai sư đồ đi dạo chợ đêm thì phát hiện trên vách tường bên cạnh khách điếm có dán một tờ bố cáo: Tiểu thư quý phủ Vương viên ngoại bị trúng tà, đặc biệt tìm người tài ba dị thế, nếu có thể chữa khỏi sẽ tạ ơn một khoản tiền lớn!
Thấy hai người Thanh Phạm và Bạch Ly đứng ở đó nhìn bố cáo, một đại nương rất hăng hái kể chuyện: "Nghe nói thiên kim của nhà họ Vương đó bị tà vật mê hoặc tâm trí, cả ngày điên điên khùng khùng thấy người liền cắn, thật sự là đáng sợ, một cô nương đang yên đang lành lại điên khùng như chó dại, Vương gia suy nghĩ rất nhiều cách, cũng không có hiệu quả. Sau này, mấy kẻ tự xưng là cao nhân đi qua, có đạo sĩ, cũng có hòa thượng, kết quả đều bị cắn chết rồi đó! Tình cảnh lúc đó, thật kinh khủng!" Đại nương nói xong run lẩy bẩy, giống như đang nhớ lại tình cảnh thật kinh khủng ngày ấy!
"Đại nương người tận mắt nhìn thấy sao?" Thanh Phạm mỉm cười hỏi.
Mặt đại nương kia nóng lên, chỉ cảm thấy thanh niên trước mặt cười đến thật rạng rỡ, nếu là mình còn trẻ lúc hai mươi tuổi, nói không chừng...
"Đại nương, đại nương!" Mộc Bạch Ly thấy đại nương kia thất thần nhìn sư phụ, lại tò mò chuyện trên tờ bố cáo, lập tức gọi liên tiếp vài tiếng mới đưa đại nương từ trong cõi thần tiên trở về.
Mộc Bạch Ly liếc nhìn sư phụ, lén lút nói thầm một câu: "Sư phụ thật quá đào hoa!"
Thanh Phạm nghe được cũng không giận, chỉ cười, cười đến nỗi làm trái tim của đại nương kia đập rộn lên, giống như trở về lúc mười tám tuổi.
Giọng nói cũng đột nhiên trở nên ôn nhu nhỏ nhẹ: "Việc ấy, kỳ thật ta cũng chỉ là nghe nói thôi!"
Chợt nghe thấy người trước mặt a... một tiếng, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người người vừa rồi đều đã biến mất, cảm thấy thật sự tiếc hận, nếu ta còn trẻ lúc hai mươi tuổi...
"Sư phụ, tại sao vẫn cứ phải đi bộ suốt như vậy chứ! Cho dù là đi một ngày bay một ngày cũng được mà, thật sự không ngồi xe ngựa đi sao? Cưỡi ngựa cũng được mà, tại sao lại phải đi bộ chứ..." Mộc Bạch Ly cúi đầu, uể oải kêu.
"Đi qua khu rừng này, là có thành trấn rồi!" Thanh Phạm xoay người, đầu ngón tay khẽ chạm, ánh sáng lấp lánh lóe lên, làn da của Bạch Ly trong chớp mắt liền trở nên đen sẫm, quần áo trên người đen đen vàng vàng giống như dân bị nạn, khiến cho Mễ Đa và Khổng Tước chê cười. D.Đ_LQĐ
Bạch Ly đánh ra một lớp kính bằng nước nhìn lên, lập tức bất mãn: "Sư phụ, người làm cái gì vậy!" Vì sao tất cả mọi người phải biến ảo hình dạng của mình chứ, chẳng lẽ bản thân mình như thế thì không thể gặp người sao, Bạch Ly có chút tức giận.
"Ngươi như vậy mới càng làm nổi bật dáng dấp tiên nhân của sư phụ!" Thanh Phạm nheo mắt cười, làm như không thấy ánh mắt giận dữ của Bạch Ly: "Đi nhanh chút, chẳng lẽ tối nay ngươi lại muốn ngủ ngoài trời! Pháp bảo sư phụ đưa cho ngươi, bây giờ dùng ngủ ngoài trời rất bất tiện!"
Mộc Bạch Ly đành phải bước nhanh hơn, miệng bất mãn nói thầm: "Đã như vậy, tại sao còn không bay, hừ!"
Dọc đường đi vào thành trấn, hấp dẫn vô số ánh mắt, Mộc Bạch Ly lúc này là một bé con xấu xí tự nhiên bị mọi người xem như không tồn tại, trái lại có rất nhiều nữ tử cứ ngơ ngẩn nhìn sư phụ nhà mình, người nhát gan thì xấu hổ đỏ mặt, can đảm hơi hơn một chút thì ánh mắt dán chặt lên người hắn không ngừng quăng đến những ánh mắt quyến rũ, đoán chừng khó có thể rời mắt. Còn những nữ tử siêu cấp can đảm thì một mạch chạy lại, thậm chí còn có hai người ỷ vào bản thân có khuôn mặt đẹp, đi lên nhẹ nhàng vung khăn lụa trong tay, cứ như vậy mà bay đến dưới chân Thanh Phạm.
Tay trái bé con xấu xí cầm một hình người làm bằng đường, tay phải là một xâu mứt quả. Từ sau khi biết sư phụ dùng vàng, bản thân lại bị người trêu đùa, phương diện chi tiêu ăn mặc ở của Mộc Bạch Ly liền vô cùng đầy đủ, trên người cũng có vài lượng vàng, muốn mua cái gì, liền mua cái đó. Cho nên giờ phút này hai tay nàng không rảnh, phải mở miệng ra nhắc nhở một chút: "Sư phụ!"
Vừa dứt lời cái trán của Mộc Bạch Ly đã xuất hiện vài vệt đen!
"Chuyện gì?"
"Người giẫm lên khăn tay rồi!"
Thanh Phạm cúi đầu, quả nhiên dưới chân là một chiếc khăn vuông màu trắng, quay đầu lại thì thấy một nữ tử y phục màu vàng hai mắt rưng rưng. Ách, Thanh Phạm nhặt lên nói: "Màu trắng hả, ta vẫn thích màu hồng nhạt hơn!" Ngón tay hắn khẽ búng một cái, tro bụi liền biến mất không thấy gì nữa. Lúc này, nữ tử y phục màu vàng kia vì thế mà vui sướng, theo như Mộc Bạch Ly thấy thì vẻ mặt kia cười tươi đến nỗi sắp nứt ra được rồi, bỗng nhiên đáy lòng nàng cũng có chút khó chịu. D.Đ_LQĐ Đây không phải là cảnh thường xuyên xuất hiện trong sách trước đây nàng đọc lúc còn ở trên núi sao, có phải bây giờ sư phụ sẽ đem khăn lụa trả lại, sau đó là lải nhải nói chuyện trước hoa dưới trăng, cuối cùng để mình tự đến khách điếm đợi? Không đúng, không đúng... Đây là tình huống gì vậy, nam nhân vật chính trong sách là công tử nhà giàu bại hoại, phóng túng, cợt nhả. Sư phụ hẳn là không phải người như vậy đâu?
"Bạch ly. Bạch Ly!"
"Dạ?" Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy mặt sư phụ ngay sát mặt mình.
"Nha đầu. Lại thất thần rồi!" Thanh Phạm ngoắc ngón tay, nhìn Bạch Ly sửng sốt. Đúng lúc này, nửa đoạn hình người bằng đường trong tay phải đã không còn, bị sư phụ cầm đi. Không phải chứ: "Sư phụ, người muốn ăn, đồ nhi lập tức đi mua cho người!" Tuy cảm thấy hình tượng của hắn cắn ăn hình người làm bằng đường cực kì không ổn, nhưng so với việc cắn nửa đoạn thừa nàng đã ăn mất một nửa kia, nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên!
"Cầm khăn tay trả lại cho đại thẩm!" Một tiếng đại thẩm hắn nói hết sức rõ ràng, làm cho Mộc Bạch Ly cực kì xấu hổ. Thấy sư phụ trừng mắt nhìn mình, nàng lắc lắc đầu, than thở một tiếng thật là thương cảm. Bạch Ly cầm lấy khăn tay, quay đầu lại thì thấy nữ tử y phục màu vàng kia đã có chút đứng không vững, nước mắt trong suốt, vẻ mặt kia vừa khổ sở vừa đáng thương.
Mộc Bạch Ly thong thả bước đến, giọng nói hết sức trong trẻo: "Đại thẩm, sư phụ bảo ta trả khăn tay cho người!" Nói xong nàng kính cẩn đưa tới trước mặt nữ tử, đầu cúi thấp, khóe miệng co rút không dừng được.
Một tiếng kêu đại thẩm ấy lại càng khiến nữ tử kia đau lòng muốn chết, mặc dù ngoài mặt đau buồn, phẫn nộ nhưng vẫn lặng yên thầm liếc mắt nhìn Thanh Phạm đầy ẩn ý, nào ngờ người kia lại nói: "Bạch Ly, trả đồ cho đại thẩm xong thì nhanh trở về!"
"A...!"
Lần này, trên mặt nữ tử y phục màu vàng lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không thể nán lại, che mặt chạy đi, ngay cả chiếc khăn tay kia cũng không cần nữa. Ài.... bé con xấu xí lại thở dài, việc gì mà phải khổ như vậy chứ, chỉ là trong đáy lòng nàng lại có một chút thoải mái, ha ha...
Bên này thừa dịp Bạch Ly cúi đầu thở dài, Thanh Phạm vươn đầu lưỡi ra, nhanh chóng liếm nhẹ lên hình người làm bằng đường. Mặt hắn đỏ lên, bộ dạng giống như làm chuyện xấu, lại trong nháy mắt giấu hình người bằng đường ra sau tay, tất cả động tác liền mạch lưu loát, ngay cả những nữ tử vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm cũng không có phát hiện, chỉ là người người đều có chút hoa mắt, đơn giản vì nam thần tiên trước mặt đang hồn nhiên cười đến có phần giảo hoạt, liên tiếp đoạt mất linh hồn nhỏ bé của các nàng... D.Đ_LQĐ
Lại đi thêm một hồi lâu tìm khách sạn dừng chân, lúc hoàng hôn, hai sư đồ đi dạo chợ đêm thì phát hiện trên vách tường bên cạnh khách điếm có dán một tờ bố cáo: Tiểu thư quý phủ Vương viên ngoại bị trúng tà, đặc biệt tìm người tài ba dị thế, nếu có thể chữa khỏi sẽ tạ ơn một khoản tiền lớn!
Thấy hai người Thanh Phạm và Bạch Ly đứng ở đó nhìn bố cáo, một đại nương rất hăng hái kể chuyện: "Nghe nói thiên kim của nhà họ Vương đó bị tà vật mê hoặc tâm trí, cả ngày điên điên khùng khùng thấy người liền cắn, thật sự là đáng sợ, một cô nương đang yên đang lành lại điên khùng như chó dại, Vương gia suy nghĩ rất nhiều cách, cũng không có hiệu quả. Sau này, mấy kẻ tự xưng là cao nhân đi qua, có đạo sĩ, cũng có hòa thượng, kết quả đều bị cắn chết rồi đó! Tình cảnh lúc đó, thật kinh khủng!" Đại nương nói xong run lẩy bẩy, giống như đang nhớ lại tình cảnh thật kinh khủng ngày ấy!
"Đại nương người tận mắt nhìn thấy sao?" Thanh Phạm mỉm cười hỏi.
Mặt đại nương kia nóng lên, chỉ cảm thấy thanh niên trước mặt cười đến thật rạng rỡ, nếu là mình còn trẻ lúc hai mươi tuổi, nói không chừng...
"Đại nương, đại nương!" Mộc Bạch Ly thấy đại nương kia thất thần nhìn sư phụ, lại tò mò chuyện trên tờ bố cáo, lập tức gọi liên tiếp vài tiếng mới đưa đại nương từ trong cõi thần tiên trở về.
Mộc Bạch Ly liếc nhìn sư phụ, lén lút nói thầm một câu: "Sư phụ thật quá đào hoa!"
Thanh Phạm nghe được cũng không giận, chỉ cười, cười đến nỗi làm trái tim của đại nương kia đập rộn lên, giống như trở về lúc mười tám tuổi.
Giọng nói cũng đột nhiên trở nên ôn nhu nhỏ nhẹ: "Việc ấy, kỳ thật ta cũng chỉ là nghe nói thôi!"
Chợt nghe thấy người trước mặt a... một tiếng, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người người vừa rồi đều đã biến mất, cảm thấy thật sự tiếc hận, nếu ta còn trẻ lúc hai mươi tuổi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook