Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần
-
Chương 37: Cố đô Hàm Trạch
Đảo mắt đã là đầu hạ, Lâm Vũ cùng tiểu Hàng ngồi xe ngựa, Phó Tử Minh thì cưỡi ngựa đi phía trước, từ Vận kinh, dọc theo trên đường đi xuống phía nam. Bởi vì trong tay cầm quan ấn thông hành hoàng đế ban cho, trong áo có ngân phiếu hoàng đế cho, lại có người mà hoàng đế đặc phái làm người chăn ngựa kiêm bảo tiêu, suốt đoạn đường sắp tới này của bọn họ, đều ăn ngon mặc tốt, không có gặp trở ngại gì.
Xa phu (người đánh xe ngựa) Nghiêm Thanh, không chỉ mang một thân võ nghệ, mà còn biết rõ phong cảnh các nơi, là một trong những trợ thủ đắc lực bên người Tào Thịnh. Lúc Lâm Vũ xuất hành, Tào Thịnh đặc biệt ra lệnh hắn đi theo Lâm Vũ, cũng nhất định phải mang Lâm Vũ bình yên vô sự quay về kinh sau khi nàng cầu được giải dược. Suy nghĩ là từ nay về sau, Nghiêm Thanh từ cận vệ của hoàng đế biến thành hộ vệ của một nữ tử bìn thường nhất, nhưng hắn không có lấy một câu oán hận, vẫn theo chỉ thị của hoàng đế bảo vệ Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn cảnh đẹp suốt chặng đường chậm rãi biến hóa, càng xuống phía Nam màu xanh biếc càng dồi dào, các loại hoa chim côn trùng mới lạ thỉnh thoảng xuất hiện. Nhìn Thanh Sơn từ phía xa, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa, tâm tình của nàng cũng theo cảnh đẹp này mà hưng phấn lên. Nàng thỉnh thoảng lôi kéo tay của Tiểu Hàng, đem một ít kiến thức về thực vật cùng với chim thú mình nhìn thấy trong y thư (sách thuốc), giảng giải giới thiệu đối với những vật chứng kiến ngoài của sổ xe. Tiểu Hàng có khi nhìn đến những vật mà mình quen thuộc biết được lúc trước cũng có thể đóng góp một ít vào cho nàng. Nhưng khi Lâm Vũ đề cập đến việc của Nguyệt cung thì Tiểu Hàng lại quay về vẻ mặt mờ mịt, Lâm Vũ cũng lường trước là có lẽ nàng cũng giống như chính mình, cái gì cũng không nhớ rõ.
Ngày hôm đó, bọn họ sắp đi tới Cố đô Hàm Trạch của Ngô quốc nổi tiếng khắp Trung Nguyên. Trong thành Hàm Trạch, chiếm đa số là các học sĩ từ khắp nơi tới đây để học hỏi ngiên cứu, trong thành nhiều nhất là các cửa hiệu thi họa cùng với trà lâu, các học sĩ thích tụ tập ở trong trà lâu bình luận thi họa hoặc ngâm thơ đối câu, một bên bình phẩm các loại danh trà một bên cao đàm khoát luận (bàn luận viển vông). Tất cả các trà lâu đều có một ít trấn lâu chi bảo, như thư họa (tranh có đề thơ) danh gia tuyệt kỹ hoặc một ít đề từ, để cho các học sĩ xem xét thưởng thưởng thức. Đương nhiên, quan trọng hơn là trong trà lâu cũng cung cấp rượu uống cùng thức ăn. Ngoài ra, Hàm Trạch cũng có không ít đại gia danh sĩ (những người rất có danh vọng nhưng không làm quan), như đại hoạ sĩ Tần Di cùng với à thư pháp gia Vương Khiết Trinh của Ngô quốc, đương nhiên, trứ danh nhất chính là Hàn Dư phụ thân của Hàn Thực, là một thế hệ học giả uyên thâm trước đây của Ngô quốc, Hàn Thực ngay lúc đó đã có sức kêu gọi cùng lực ảnh hưởng lớn trong các học sĩ, Trong học đường Lâm Tử do hắn mở đã có rất nhiều đệ tử về sau đã thành thành trụ cột của Ngô quốc. Mà sau khi Tiển quốc nhất thống tam quốc, bởi vì Nguyên đế bái hắn làm đế sư, lệnh hắn dạy Tào Thịnh cùng với Tào dục. Địa vị Tào Thực ở trong nước lên như diều gặp gió, trở thành người mà toàn bộ học sĩ Tiển quốc ủng hộ. Sau khi Tào Thịnh lên ngôi, đề bạt Hàn Dư làm công bộ Thị Lang, Hàn Thực lại trở về Lâm Tử học đường, đem sở học của chính mình truyền thụ cho hậu nhân (người đời sau), cũng cố gắng vì triều đình mà khai thác bồi dưỡng rường cột.
Nghe Phó Tử Minh giới thiệu về thành Hàm Trạch, Lâm Vũ không khỏi đối với kinh đô có nền văn hóa nổi tiếng này sinh ra hứng thú sâu sắc, mang theo một tia hưng phấn khó mà kìm nén, bọn họ vào thành Hàm Trạch.
Xe ngựa sau khi tiến vào thành Hàm Trạch, xa phu Nghiêm Thanh liền đem bọn họ dẫn tới khách sạn nổi danh —— Tụ Lai Tiên. Tiểu nhị vừa thấy kiểu cách của xe, toa xe tím nhạt, trên có hoa văn mẫu đơn, một con thiên lý mã ngẩng cao đầu đứng ở trước toa xe, tựa hồ đang ám chỉ chủ nhân là kẻ bất phàm (không phải người bình thường); mà xa phu điều khiển nó lại cao lớn uy vũ, một bộ dáng không thể khinh thường, lại nhìn một người dắt ngựa khác, một thân áo bào trắng buông xuống uyển chuyển mềm mại như đế tiên (tiên trên trời), vốn tiểu nhị kiến thức rộng rãi, liền biết những người khách này là có lai lịch lớn, liền nổi lên nụ cười tiếp đón mà tiến đến, “Khách quan đi đường xa đến, Tiểu Lục không tiếp đón từ xa, mời vào, mời vào!”
Nghiêm Thanh ha ha cười, “Chúng ta muốn ngươi chuẩn bị bốn phòng hảo hạng sát Tây Hà.”
“Có, có, vừa vặn chỉ còn lại có bốn, khách quan ngươi tới sớm, nếu tới chậm chút, các phòng trong nhà trọ đều đã được đặt rồi. Hôm nay nhà trọ trong thành Hàm Trạch này, sợ là đã không có mấy nhà còn khách phòng.”
Lúc này, Tiểu Hàng xốc màn xe lên, hai người lần lượt từ trên xe bước xuống, Tiểu Lục nhìn đến dung nhan của Lâm Vũ phía trước, ngây ngốc một chút, lại nghe Nghiêm Thanh lớn tiếng hắng giọng nói: “Tiểu nhị!”
Hắn bừng tỉnh, “Ách, cái gì?”
“Vì sao khách ở trọ nhiều như thế?”
Tiểu Lục mỉm cười, khôi phục lại gương mặt trước sau như một, “Khách quan có điều không biết, ngày mai chính là Thước Kiều tiết (Lễ Cầu Hỉ Thước) nổi danh của thành Hàm Trạch chúng tôi, tất cả tài tử giai nhân chưa có hôn phối (kết hôn) sẽ đến đầu Cầu Hỉ Thước bên dòng Tây Hà kia lấy vân tự bái Quan Âm cầu phúc cầu duyên. Phải biết, ngày thường các giai nhân này đều là người sống trong khuê phòng. Nếu ở đó gặp được cô nương thích hợp, có thể đến cửa cầu thân. Người ở Lễ Cầu Hỉ Thước kết nhân duyên, hàng năm cũng không phải là ít đâu.” Tiểu Lục một đường đưa bọn họ dẫn tới khách phòng, một bên giới thiệu Lễ Cầu Hỉ Thước, “Còn những tài nữ có một chút mỹ mạo, thậm chí ở ngày này sẽ mở lôi đài công nhiên chiêu phu, nhắm trúng rất nhiều sĩ tử bên ngoài cũng mộ danh (ái mộ tên tuổi) mà đến.”
Lâm Vũ nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn Phó Tử Minh, lại hỏi Tiểu Lục, “Không biết có người nữ nhìn trúng nam tử, sẽ nhân ngày này thổ lộ tâm ý hay không?”
Trên mặt Phó Tử Minh đột nhiên cảm thấy hơi nóng, nhẹ nhàng quay đi, ra vẻ không chút để ý mà nhìn bài trí trong nhà trọ.
Tiểu Lục thấy Lâm Vũ nhìn về phía mình, trong lòng nhảy loạn, đỏ mặt nói: “Có, trước kia là Hàn đại nhân - Hàn Dư, truyền thuyết nói hắn phong lưu phóng khoáng, lại sinh ra có diện mạo tốt. Năm đó hắn đỗ Trạng Nguyên, khi trở về thăm viếng đúng lúc là Lễ Cầu Hỉ Thước, trong thành Hàm Trạch cùng với địa phương bên ngoài có rất nhiều thiếu nữ khuê phòng mộ danh mà đến, cảnh tượng ngày ấy thật đúng là hiếm thấy a.”
“Sau lại như thế nào?” Tiểu Hàng đi phía sau Lâm Vũ hỏi.
“Sau thế nào hả, nghe nói một người hắn cũng không coi trọng. Ai, người ta là thiếu niên phong lưu, lại là Trạng Nguyên lang, sao lại để ý đến nữ tử bình thường ở thành Hàm Trạch này của chúng ta a.”
Lâm Vũ ngừng lại một chút trong lòng, nghĩ tới lời nói lúc trước của Hàn Dư..., hắn nói hắn sẽ đợi nàng. Nhưng hiện tại mà nói, nàng và hắn đã không còn khả năng, hắn không phải vẫn chờ đợi như vậy chứ? Nếu nói hắn là người phong lưu, nàng cũng sẽ không cần phải băn khoăn cái gì nữa.
Phó Tử Minh quay sang nhìn Lâm Vũ biểu tình trầm mặc, nhíu mày.
Bốn người đều tự vào gian phòng của mình thì đã tới buổi trưa. Sau khi nghỉ ngơi, Phó Tử Minh đi đến ngoài phòng Lâm Vũ, vừa định gõ cửa, liền thấy đã mở ra, Lâm Vũ cúi đầu giẫm chận lên bậc thềm phía trước, vừa vặn đụng phải ngã vào lòng Phó Tử Minh, hắn tự tay đỡ nàng, cười nhẹ, “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Lâm Vũ ngẩng đầu, cũng cười đáp lại, “Tử Minh, ta đang muốn tìm ngươi đi ra ngoài một chút đây.”
“Được!” Phó Tử Minh xoay người, đã thấy Nghiêm Thanh cùng Tiểu Hàng đã xuất hiện trước mặt, sắc mặt hắn khẽ biến thành ảm đạm, hai người này từ Vận kinh lên, dọc đường đi qua nhiều nơi, chỉ cần dừng chân lại nghỉ tạm khi Lâm Vũ đi chơi đều giành ở hai bên Lâm Vũ. Một người là nha hoàn bên người, một hộ vệ ngự tứ (vua ban cho), còn lại Phó Tử Minh chỉ có thể đi lên hoặc đi xuống, thực sự khiến hắn phiền muộn không thôi. Tất cả điều này Lâm Vũ cũng đã phát hiện, nếu nói Tiểu Hàng là Thỏ Ngọc kiếp trước của nàng không rời chủ nhân cũng là chuyện bình thường, mà Nghiêm Thanh chính là nhận được nghiêm lệnh của hoàng đế, phải bảo vệ nàng chu toàn, tận chức tận trách cũng còn có thể lượng giải (thông cảm và bỏ qua), đối với hắn, Lâm Vũ cũng không nói cái gì, nhưng vừa thấy được hình dáng Phó Tử Minh vẻ mặt buồn bực, nàng không khỏi âm thầm bật cười, “Tử Minh a, ngươi nhất định phải bỏ thói quen này đi.”
Bốn người tới bên ngoài một nhà trà lâu, chỉ thấy trên tấm biển của trà lâu viết bốn chữ “Vân Lai trà lâu”. Bốn chữ này cứng cáp hữu lực, thấm đẫm nỗi nhớ nhung, hoài niệm sâu đậm. Kiểu chữ như vậy, khí khái như vậy, chỉ có trải qua kinh nghiệm lâu dài mới có thể biểu hiện ra, trong lòng Lâm Vũ cùng Phó Tử Minh cũng không ngừng trầm trồ khen ngợi chữ viết này. Vừa thấy lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên tranh), cũng là Hàn Thực, hai người đối với người này âm thầm sinh ra một tia sùng kính (sung bái + kính trọng).
Bọn họ vừa đi vào trà lâu, một tiểu nhị đã tiến lên tiếp đón, “Bốn vị khách quan muốn ngồi như thế nào?”
“Tùy ý đi.” Lâm Vũ cười nói.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, hắn chưa từng nhìn thấy người mỹ mạo như thế, một thân mặc màu hồng nhạt bình thường, trong vẻ bình thản lại lộ ra một loại khí chất thanh nhã thoát tục, khiến cho người nào thấy sẽ khó mà quên được. Một ít khách nhân trong lầu một, nhìn đến Lâm Vũ, cũng đều như tiểu nhị ngây ngốc một chút như vậy. Đợi Tiểu Hàng bên cạnh Lâm Vũ kêu lên vài tiếng, hắn mới từ ngây ngốc khôi phục lại.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, đỏ mặt cười nói: “Cô nương, trà lâu này của chúng ta tất cả có ba tầng. Ở lầu ba đều là nhã gian, bên trong thiết kế đơn giản, lại có cửa sổ nhìn ra phố cảnh. Lầu hai lầu một đều là bàn trà bình thường, không biết cô nương muốn một vị tríở lầu nào?”
“Uh, muốn chỗ ngồi quay ra phố của lầu kia đi.” Lâm Vũ nhìn thấy còn có một bàn trống.
“Được ạ! Lầu hai Đông Các tòa thứ 3, mời bốn vị lên lầu.” Hắn hướng trên lầu la lớn, lại làm cái thế đưa tay mời, Lâm Vũ bọn họ liền tự động lên thang lầu.
Vừa tới lầu hai, liền có một cái gã sai vặt đi tới, mang dẫn bọn họ đến Đông Các tòa thứ 3. Bọn họ gọi một chút đồ ăn ngon nhất, một lát sau, các đồ ăn được trực tiếp mang lên.
“Đồ ăn Hàm Trạch, khẩu vị hơi nhạt, đúng là như kỳ danh.” Phó Tử Minh nhìn cao lương mỹ vị trước mắt, hướng Lâm Vũ giới thiệu, “‘Tử Hoa’ này, theo truyền thuyết trước đây là ngự trù trong cung Ngô quốc sáng tạo ra. Năm đó, phi tử mà hoàng đế Ngô quốc yêu nhất rất thích món ăn này. Sau khi đất nước diệt vong, món ăn này cũng lưu lạc đến dân gian. Chắc chắn bếp trưởng của trà lâu này cùng với đồ ăn ngự trù làm có điều gì đó liên hệ.”
Lâm Vũ nghe hắn giải thích, gắp một đưa vào bên trong miệng, đột nhiên nhớ tới việc trước kia cùng ăn điểm tâm với Tào Thịnh ở trong hoàng cung, không khỏi mỉm cười. Nay, người bên cạnh nàng đã đổi lại là Tử Minh, nhưng dường như nàng vẫn không thể xác định được lòng mình, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, nếu chính mình không có cách nào cứu được, chẳng qua chỉ là chết đi hoặc là lại xuyên đến một nơi nào đó, nhưng lại không thể để cho người trong lòng nàng bị thương tổn.
Nghĩ vậy, Lâm Vũ khe khẽ thở dài. “Tử Hoa” này, mới vào miệng bây giờ là có chút ngòn ngọt, khi đang nuốt xuống cảm giác được có chua có lạt, cuối cùng lại dần dần biến thành cay đắng. Bốn vị trong cuộc sống nhưng ở đây lại nói trong thức ăn. Phẩm (thưởng thức, bình phẩm) đồ ăn cũng giống như phẩm nhân sinh ( uộc sống), thật không hổ là cao lương mỹ vị ngự dụng (món ngon mà vua ăn) a.
Lúc này, một cánh cửa của một nhã gian lầu 3 mở ra, từ bên trong đi ra mấy người. Dẫn đầu là một người toàn thân y phục xanh ngọc, tay cầm quạt giấy, lúc này ánh mắt hắn gợn sóng. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn đến bàn bốn người trong góc lầu hai kia, cảm thấy căng thẳng, quạt giấy dao động trong tay run run hạ xuống, lại nhanh chóng đi xuống lầu, vài học sĩ trẻ tuổi trong lúc lơ đãng vừa nhấc mắt, đã thấy hắn đi đến cửa chính ở lầu một.
Xa phu (người đánh xe ngựa) Nghiêm Thanh, không chỉ mang một thân võ nghệ, mà còn biết rõ phong cảnh các nơi, là một trong những trợ thủ đắc lực bên người Tào Thịnh. Lúc Lâm Vũ xuất hành, Tào Thịnh đặc biệt ra lệnh hắn đi theo Lâm Vũ, cũng nhất định phải mang Lâm Vũ bình yên vô sự quay về kinh sau khi nàng cầu được giải dược. Suy nghĩ là từ nay về sau, Nghiêm Thanh từ cận vệ của hoàng đế biến thành hộ vệ của một nữ tử bìn thường nhất, nhưng hắn không có lấy một câu oán hận, vẫn theo chỉ thị của hoàng đế bảo vệ Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn cảnh đẹp suốt chặng đường chậm rãi biến hóa, càng xuống phía Nam màu xanh biếc càng dồi dào, các loại hoa chim côn trùng mới lạ thỉnh thoảng xuất hiện. Nhìn Thanh Sơn từ phía xa, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa, tâm tình của nàng cũng theo cảnh đẹp này mà hưng phấn lên. Nàng thỉnh thoảng lôi kéo tay của Tiểu Hàng, đem một ít kiến thức về thực vật cùng với chim thú mình nhìn thấy trong y thư (sách thuốc), giảng giải giới thiệu đối với những vật chứng kiến ngoài của sổ xe. Tiểu Hàng có khi nhìn đến những vật mà mình quen thuộc biết được lúc trước cũng có thể đóng góp một ít vào cho nàng. Nhưng khi Lâm Vũ đề cập đến việc của Nguyệt cung thì Tiểu Hàng lại quay về vẻ mặt mờ mịt, Lâm Vũ cũng lường trước là có lẽ nàng cũng giống như chính mình, cái gì cũng không nhớ rõ.
Ngày hôm đó, bọn họ sắp đi tới Cố đô Hàm Trạch của Ngô quốc nổi tiếng khắp Trung Nguyên. Trong thành Hàm Trạch, chiếm đa số là các học sĩ từ khắp nơi tới đây để học hỏi ngiên cứu, trong thành nhiều nhất là các cửa hiệu thi họa cùng với trà lâu, các học sĩ thích tụ tập ở trong trà lâu bình luận thi họa hoặc ngâm thơ đối câu, một bên bình phẩm các loại danh trà một bên cao đàm khoát luận (bàn luận viển vông). Tất cả các trà lâu đều có một ít trấn lâu chi bảo, như thư họa (tranh có đề thơ) danh gia tuyệt kỹ hoặc một ít đề từ, để cho các học sĩ xem xét thưởng thưởng thức. Đương nhiên, quan trọng hơn là trong trà lâu cũng cung cấp rượu uống cùng thức ăn. Ngoài ra, Hàm Trạch cũng có không ít đại gia danh sĩ (những người rất có danh vọng nhưng không làm quan), như đại hoạ sĩ Tần Di cùng với à thư pháp gia Vương Khiết Trinh của Ngô quốc, đương nhiên, trứ danh nhất chính là Hàn Dư phụ thân của Hàn Thực, là một thế hệ học giả uyên thâm trước đây của Ngô quốc, Hàn Thực ngay lúc đó đã có sức kêu gọi cùng lực ảnh hưởng lớn trong các học sĩ, Trong học đường Lâm Tử do hắn mở đã có rất nhiều đệ tử về sau đã thành thành trụ cột của Ngô quốc. Mà sau khi Tiển quốc nhất thống tam quốc, bởi vì Nguyên đế bái hắn làm đế sư, lệnh hắn dạy Tào Thịnh cùng với Tào dục. Địa vị Tào Thực ở trong nước lên như diều gặp gió, trở thành người mà toàn bộ học sĩ Tiển quốc ủng hộ. Sau khi Tào Thịnh lên ngôi, đề bạt Hàn Dư làm công bộ Thị Lang, Hàn Thực lại trở về Lâm Tử học đường, đem sở học của chính mình truyền thụ cho hậu nhân (người đời sau), cũng cố gắng vì triều đình mà khai thác bồi dưỡng rường cột.
Nghe Phó Tử Minh giới thiệu về thành Hàm Trạch, Lâm Vũ không khỏi đối với kinh đô có nền văn hóa nổi tiếng này sinh ra hứng thú sâu sắc, mang theo một tia hưng phấn khó mà kìm nén, bọn họ vào thành Hàm Trạch.
Xe ngựa sau khi tiến vào thành Hàm Trạch, xa phu Nghiêm Thanh liền đem bọn họ dẫn tới khách sạn nổi danh —— Tụ Lai Tiên. Tiểu nhị vừa thấy kiểu cách của xe, toa xe tím nhạt, trên có hoa văn mẫu đơn, một con thiên lý mã ngẩng cao đầu đứng ở trước toa xe, tựa hồ đang ám chỉ chủ nhân là kẻ bất phàm (không phải người bình thường); mà xa phu điều khiển nó lại cao lớn uy vũ, một bộ dáng không thể khinh thường, lại nhìn một người dắt ngựa khác, một thân áo bào trắng buông xuống uyển chuyển mềm mại như đế tiên (tiên trên trời), vốn tiểu nhị kiến thức rộng rãi, liền biết những người khách này là có lai lịch lớn, liền nổi lên nụ cười tiếp đón mà tiến đến, “Khách quan đi đường xa đến, Tiểu Lục không tiếp đón từ xa, mời vào, mời vào!”
Nghiêm Thanh ha ha cười, “Chúng ta muốn ngươi chuẩn bị bốn phòng hảo hạng sát Tây Hà.”
“Có, có, vừa vặn chỉ còn lại có bốn, khách quan ngươi tới sớm, nếu tới chậm chút, các phòng trong nhà trọ đều đã được đặt rồi. Hôm nay nhà trọ trong thành Hàm Trạch này, sợ là đã không có mấy nhà còn khách phòng.”
Lúc này, Tiểu Hàng xốc màn xe lên, hai người lần lượt từ trên xe bước xuống, Tiểu Lục nhìn đến dung nhan của Lâm Vũ phía trước, ngây ngốc một chút, lại nghe Nghiêm Thanh lớn tiếng hắng giọng nói: “Tiểu nhị!”
Hắn bừng tỉnh, “Ách, cái gì?”
“Vì sao khách ở trọ nhiều như thế?”
Tiểu Lục mỉm cười, khôi phục lại gương mặt trước sau như một, “Khách quan có điều không biết, ngày mai chính là Thước Kiều tiết (Lễ Cầu Hỉ Thước) nổi danh của thành Hàm Trạch chúng tôi, tất cả tài tử giai nhân chưa có hôn phối (kết hôn) sẽ đến đầu Cầu Hỉ Thước bên dòng Tây Hà kia lấy vân tự bái Quan Âm cầu phúc cầu duyên. Phải biết, ngày thường các giai nhân này đều là người sống trong khuê phòng. Nếu ở đó gặp được cô nương thích hợp, có thể đến cửa cầu thân. Người ở Lễ Cầu Hỉ Thước kết nhân duyên, hàng năm cũng không phải là ít đâu.” Tiểu Lục một đường đưa bọn họ dẫn tới khách phòng, một bên giới thiệu Lễ Cầu Hỉ Thước, “Còn những tài nữ có một chút mỹ mạo, thậm chí ở ngày này sẽ mở lôi đài công nhiên chiêu phu, nhắm trúng rất nhiều sĩ tử bên ngoài cũng mộ danh (ái mộ tên tuổi) mà đến.”
Lâm Vũ nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn Phó Tử Minh, lại hỏi Tiểu Lục, “Không biết có người nữ nhìn trúng nam tử, sẽ nhân ngày này thổ lộ tâm ý hay không?”
Trên mặt Phó Tử Minh đột nhiên cảm thấy hơi nóng, nhẹ nhàng quay đi, ra vẻ không chút để ý mà nhìn bài trí trong nhà trọ.
Tiểu Lục thấy Lâm Vũ nhìn về phía mình, trong lòng nhảy loạn, đỏ mặt nói: “Có, trước kia là Hàn đại nhân - Hàn Dư, truyền thuyết nói hắn phong lưu phóng khoáng, lại sinh ra có diện mạo tốt. Năm đó hắn đỗ Trạng Nguyên, khi trở về thăm viếng đúng lúc là Lễ Cầu Hỉ Thước, trong thành Hàm Trạch cùng với địa phương bên ngoài có rất nhiều thiếu nữ khuê phòng mộ danh mà đến, cảnh tượng ngày ấy thật đúng là hiếm thấy a.”
“Sau lại như thế nào?” Tiểu Hàng đi phía sau Lâm Vũ hỏi.
“Sau thế nào hả, nghe nói một người hắn cũng không coi trọng. Ai, người ta là thiếu niên phong lưu, lại là Trạng Nguyên lang, sao lại để ý đến nữ tử bình thường ở thành Hàm Trạch này của chúng ta a.”
Lâm Vũ ngừng lại một chút trong lòng, nghĩ tới lời nói lúc trước của Hàn Dư..., hắn nói hắn sẽ đợi nàng. Nhưng hiện tại mà nói, nàng và hắn đã không còn khả năng, hắn không phải vẫn chờ đợi như vậy chứ? Nếu nói hắn là người phong lưu, nàng cũng sẽ không cần phải băn khoăn cái gì nữa.
Phó Tử Minh quay sang nhìn Lâm Vũ biểu tình trầm mặc, nhíu mày.
Bốn người đều tự vào gian phòng của mình thì đã tới buổi trưa. Sau khi nghỉ ngơi, Phó Tử Minh đi đến ngoài phòng Lâm Vũ, vừa định gõ cửa, liền thấy đã mở ra, Lâm Vũ cúi đầu giẫm chận lên bậc thềm phía trước, vừa vặn đụng phải ngã vào lòng Phó Tử Minh, hắn tự tay đỡ nàng, cười nhẹ, “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Lâm Vũ ngẩng đầu, cũng cười đáp lại, “Tử Minh, ta đang muốn tìm ngươi đi ra ngoài một chút đây.”
“Được!” Phó Tử Minh xoay người, đã thấy Nghiêm Thanh cùng Tiểu Hàng đã xuất hiện trước mặt, sắc mặt hắn khẽ biến thành ảm đạm, hai người này từ Vận kinh lên, dọc đường đi qua nhiều nơi, chỉ cần dừng chân lại nghỉ tạm khi Lâm Vũ đi chơi đều giành ở hai bên Lâm Vũ. Một người là nha hoàn bên người, một hộ vệ ngự tứ (vua ban cho), còn lại Phó Tử Minh chỉ có thể đi lên hoặc đi xuống, thực sự khiến hắn phiền muộn không thôi. Tất cả điều này Lâm Vũ cũng đã phát hiện, nếu nói Tiểu Hàng là Thỏ Ngọc kiếp trước của nàng không rời chủ nhân cũng là chuyện bình thường, mà Nghiêm Thanh chính là nhận được nghiêm lệnh của hoàng đế, phải bảo vệ nàng chu toàn, tận chức tận trách cũng còn có thể lượng giải (thông cảm và bỏ qua), đối với hắn, Lâm Vũ cũng không nói cái gì, nhưng vừa thấy được hình dáng Phó Tử Minh vẻ mặt buồn bực, nàng không khỏi âm thầm bật cười, “Tử Minh a, ngươi nhất định phải bỏ thói quen này đi.”
Bốn người tới bên ngoài một nhà trà lâu, chỉ thấy trên tấm biển của trà lâu viết bốn chữ “Vân Lai trà lâu”. Bốn chữ này cứng cáp hữu lực, thấm đẫm nỗi nhớ nhung, hoài niệm sâu đậm. Kiểu chữ như vậy, khí khái như vậy, chỉ có trải qua kinh nghiệm lâu dài mới có thể biểu hiện ra, trong lòng Lâm Vũ cùng Phó Tử Minh cũng không ngừng trầm trồ khen ngợi chữ viết này. Vừa thấy lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên tranh), cũng là Hàn Thực, hai người đối với người này âm thầm sinh ra một tia sùng kính (sung bái + kính trọng).
Bọn họ vừa đi vào trà lâu, một tiểu nhị đã tiến lên tiếp đón, “Bốn vị khách quan muốn ngồi như thế nào?”
“Tùy ý đi.” Lâm Vũ cười nói.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, hắn chưa từng nhìn thấy người mỹ mạo như thế, một thân mặc màu hồng nhạt bình thường, trong vẻ bình thản lại lộ ra một loại khí chất thanh nhã thoát tục, khiến cho người nào thấy sẽ khó mà quên được. Một ít khách nhân trong lầu một, nhìn đến Lâm Vũ, cũng đều như tiểu nhị ngây ngốc một chút như vậy. Đợi Tiểu Hàng bên cạnh Lâm Vũ kêu lên vài tiếng, hắn mới từ ngây ngốc khôi phục lại.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, đỏ mặt cười nói: “Cô nương, trà lâu này của chúng ta tất cả có ba tầng. Ở lầu ba đều là nhã gian, bên trong thiết kế đơn giản, lại có cửa sổ nhìn ra phố cảnh. Lầu hai lầu một đều là bàn trà bình thường, không biết cô nương muốn một vị tríở lầu nào?”
“Uh, muốn chỗ ngồi quay ra phố của lầu kia đi.” Lâm Vũ nhìn thấy còn có một bàn trống.
“Được ạ! Lầu hai Đông Các tòa thứ 3, mời bốn vị lên lầu.” Hắn hướng trên lầu la lớn, lại làm cái thế đưa tay mời, Lâm Vũ bọn họ liền tự động lên thang lầu.
Vừa tới lầu hai, liền có một cái gã sai vặt đi tới, mang dẫn bọn họ đến Đông Các tòa thứ 3. Bọn họ gọi một chút đồ ăn ngon nhất, một lát sau, các đồ ăn được trực tiếp mang lên.
“Đồ ăn Hàm Trạch, khẩu vị hơi nhạt, đúng là như kỳ danh.” Phó Tử Minh nhìn cao lương mỹ vị trước mắt, hướng Lâm Vũ giới thiệu, “‘Tử Hoa’ này, theo truyền thuyết trước đây là ngự trù trong cung Ngô quốc sáng tạo ra. Năm đó, phi tử mà hoàng đế Ngô quốc yêu nhất rất thích món ăn này. Sau khi đất nước diệt vong, món ăn này cũng lưu lạc đến dân gian. Chắc chắn bếp trưởng của trà lâu này cùng với đồ ăn ngự trù làm có điều gì đó liên hệ.”
Lâm Vũ nghe hắn giải thích, gắp một đưa vào bên trong miệng, đột nhiên nhớ tới việc trước kia cùng ăn điểm tâm với Tào Thịnh ở trong hoàng cung, không khỏi mỉm cười. Nay, người bên cạnh nàng đã đổi lại là Tử Minh, nhưng dường như nàng vẫn không thể xác định được lòng mình, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, nếu chính mình không có cách nào cứu được, chẳng qua chỉ là chết đi hoặc là lại xuyên đến một nơi nào đó, nhưng lại không thể để cho người trong lòng nàng bị thương tổn.
Nghĩ vậy, Lâm Vũ khe khẽ thở dài. “Tử Hoa” này, mới vào miệng bây giờ là có chút ngòn ngọt, khi đang nuốt xuống cảm giác được có chua có lạt, cuối cùng lại dần dần biến thành cay đắng. Bốn vị trong cuộc sống nhưng ở đây lại nói trong thức ăn. Phẩm (thưởng thức, bình phẩm) đồ ăn cũng giống như phẩm nhân sinh ( uộc sống), thật không hổ là cao lương mỹ vị ngự dụng (món ngon mà vua ăn) a.
Lúc này, một cánh cửa của một nhã gian lầu 3 mở ra, từ bên trong đi ra mấy người. Dẫn đầu là một người toàn thân y phục xanh ngọc, tay cầm quạt giấy, lúc này ánh mắt hắn gợn sóng. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn đến bàn bốn người trong góc lầu hai kia, cảm thấy căng thẳng, quạt giấy dao động trong tay run run hạ xuống, lại nhanh chóng đi xuống lầu, vài học sĩ trẻ tuổi trong lúc lơ đãng vừa nhấc mắt, đã thấy hắn đi đến cửa chính ở lầu một.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook