Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
-
Chương 195: Thái tử Đại Minh, Tức giận ở thư phòng
Editor: luyen tran
Nghe vậy, đại não Đoàn Cẩm Sơ mới nổ bùm một cái phản ứng lại, phản xạ có điều kiện bật dậy như lò xo, cười giả lả: "Hắc hắc! Không phải là nam nam mến nhau đâu, hai người chúng ta rất bình thường! Ta là. . . . là, là tự dưng quên mất, là. . . .!"
"Tiểu Sơ nhi! Muốn nằm thì cứ nằm đi, không sao đâu!" thế nhưng Sở Vân Hách lại không phối hợp cười khẽ, còn nhắc nhở: "Có điều đắp mền lên, coi chừng bị lạnh đấy!"
"Bát ca! Huynh gọi hắn là nhi, Tiểu Sơ nhi?" ngón tay nhỏ nhắn của Sở Lạc Dĩnh di động qua lại giữa hai người, đôi mắt kinh hãi như muốn rớt ra ngoài: "Ta. . . ta muốn ngất. . . .!"
"Có gì mà muốn ngất? Hiếm thấy lắm sao!" Sở Vân Hách trừng mắt nhìn nàng, trực tiếp uống trà.
"Bát ca! Huynh không thể như vậy được! Tiểu Sơ Tử này tướng mạo có dễ coi hơn nữa, đó cũng là thái giám! Huynh và hắn như vậy, các người. . . . Các người có thể sinh con sao? Còn nữa. . .! Huynh và Từ tiểu thư. . . .!"
"Đan Đan!"
Mày tuấn Sở Vân Hách nhíu lại, đặt ly trà xuống, liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ mặt nhăn nhó đang ngồi trên giường, lại nhìn qua Sở Lạc Dĩnh, thở dài nói: "Vậy muội cứ coi Tiểu Sơ Nhi như là nữ nhân không phải là được rồi sao?"
"Chuyện đó có thể cứ coi như sao?" Sở Lạc Dĩnh lại bùng nổ, một bước bước thẳng đến trước giường, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ rồi nói: "Mặc dù hắn môi hồng răng trắng, da mịn như ngọc, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà. . . .!"
"Tiểu Sơ nhi vốn là nữ nhân!"
Sở Vân Hách mỉm cười, nhẹ nhàng ném ra một câu. Trong nháy mắt mặt Đoàn Cẩm Sơ đầy vạch đen, vội vàng lắc đầu nói: "Công chúa! Ngươi đừng nghe Bát ca ngươi nói càn! Do hắn quá hy vọng ta là nữ nhân nên rối loạn thần kinh rồi! Ta thật sự là thái giám, chỉ là mẹ ta sinh ta quá đẹp, cho nên. . . . Khụ khụ, ngươi nhất định phải tin, nếu không cứ nghiệm thân ta!"
"Khụ khụ!" Nghe vậy, Sở Lạc Dĩnh lập tức bị sặc ho mạnh: "Bản. . . bản công chúa mà lại đi nhìn thân thể cái tên thái giám thối này sao? Thật là chẳng biết xấu hổ!"
"Được rồi! Đan Đan! Tiểu Sơ nhi và ta không phải là cái loại quan hệ mà Tam ca nói kia! Chúng ta chính là bằng hữu tri kỷ! Cho nên! Ta cho phép hắn ngủ giường của ta, muội đừng suy nghĩ nhiều quá!" mi Sở Vân Hách cau sâu hơn, thở dài một tiếng chỉ đành phải theo ý Đoàn Cẩm Sơ tiếp tục gạt, trong lòng hung hăng mắng Sở Vân Lan một trận: đúng là đồ lưỡi dài độc phụ!
(lưỡi dài độc phụ: ý nói đồ nhiều chuyện nói xấu như đàn bà)
Sở Lạc Dĩnh ngồi lại bên cạnh bàn, cũng không để ý tới Đoàn Cẩm Sơ nữa, mặt nghiêm túc nói: "Bát ca! Huynh có thể giúp muội khuyên phụ hoàng không? Ngày hôm qua phụ hoàng tự mình đi Đại Lý Tự đón huynh! Muội nghe các đại thần đều nói phụ hoàng bắt đầu muốn đối tốt với huynh rồi! Huynh được sủng ái phải không?"
"Ha ha! Không biết!" khóe miệng Sở Vân Hách khẽ nhếch, nâng lên một nụ cười bí ẩn.
"Vậy! Vậy làm sao bây giờ đây? Phụ hoàng không nghe muội! Muội vừa nói đôi câu, phụ hoàng liền tức giận! Sáng sớm hôm nay còn lợi hại hơn, bảo sáng sớm ngày mai sẽ hạ chỉ Chỉ hôn cho muội, muội sợ lắm! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ đây?" Sở Lạc Dĩnh nghe xong, lập tức lo âu, nhanh chóng đứng ngồi không yên.
"Ai nha! Công chúa! Ngươi trực tiếp nói cho hoàng thượng, nói ngươi có người trong lòng rồi, không lấy người khác! Đó không phải là xong sao?" Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được xen vào nói.
Nghe vậy, Sở Lạc Dĩnh quay sang, cả giận nói: "Ta dám nói sao? Hoàng gia quy củ rất nghiêm! Ta mà nói ta có người yêu, sợ là phụ hoàng tức giận trực tiếp đem ta gả cho rồi!"
"Người yêu? Muội có người trong lòng rồi hả?" mắt Sở Vân Hách híp lại, khẩu khí hơi có vẻ nghiêm nghị hỏi.
"Bát ca! Đúng. . . đúng vậy!" Sở Lạc Dĩnh ngượng ngùng đỏ mặt cười, cúi đầu.
Sở Vân Hách lặng yên một thoáng, lại hỏi: "Là ai?"
"Là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh khẽ cắn môi dưới, chần chờ nửa ngày, vẫn chỉ ngượng ngùng nói ra một chữ.
Đoàn Cẩm Sơ lại không nhịn được, dứt khoát nói: "Là thái tử Đại Minh quốc tên là Mạc cái gì Triệt đấy!"
"Tiểu Sơ Tử!" Sở Lạc Dĩnh cực kỳ tức giận trợn mắt: "Ngươi thật lắm mồm!"
"Cái gì? Thái tử Đại Minh?" Sở Vân Hách cũng thấy kinh hãi, sau đó tuấn nhan càng thêm nghiêm túc: "Đan Đan! Là thái tử Đại Minh Mạc Ly Triệt sao? Muội biết hắn?"
"Dạ. . . .!" Trầm mặc hồi lâu, Sở Lạc Dĩnh rốt cuộc gật đầu, trên má nhuộm đỏ ửng, đưa mắt nhẹ giọng nói: "Là hắn! Bốn năm trước muội trộm xuất cung gặp phải hắn, chính là sứ đoàn Đại Minh đi sứ Thiên Tố quốc ta một năm kia!"
"Hả? Muội nói rõ ràng lại với ta xem!"
"Dạ!"
Tỉ mỉ thuật lại một lúc, Sở Lạc Dĩnh lại lâm vào hoang mang phiền muộn, Sở Vân Hách lại vui sướng cong miệng nở nụ cười, vỗ vai Sở Lạc Dĩnh, khẳng định nói: "Đan Đan! Từ giờ trở đi, muội đừng lo lắng nữa! Tất cả giao cho Bát ca là được!"
"Bát ca! Này. . . .!"
"Đi! Bát ca tiễn muội hồi cung! Sau đó đi thỉnh an phụ hoàng!" Sở Vân Hách cười đứng dậy, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ: "Tiểu Sơ nhi! Ta sẽ mau chóng trở lại! Bữa tối ngươi cứ dùng trước, đừng chờ ta! Biết không?"
"Ặc! Ta. . . ta biết rồi!" Đoàn Cẩm Sơ ngây cả người, sau đó gật gù.
Đưa mắt nhìn Sở Vân Hách và Sở Lạc Dĩnh cùng rời đi, Đoàn Cẩm Sơ cũng không ngủ được, bước xuống ra cửa. Chạy bộ trong viện một lúc, thực nhàm chán, liền gọi Cẩn Nhi dắt A Hổ đi ra, một đám người thêm một con chó đi tản bộ ở hồ Đại Minh, tản bộ một chút, ồn ào một chút, đảo mắt trời đã tối.
"Tiểu Sơ Tử! Nên trở về dùng bữa tối rồi!" Y Lan nhắc nhở.
"Chờ chút đi! Vương Gia chúng ta trở về cùng ăn. Trước tiên ngươi giúp ta làm chút món điểm tâm ít ít là được!" Đoàn Cẩm Sơ cười nói.
"Được! Ngươi chờ một chút."
Trong lúc này, ở Tĩnh Vương phủ.
Tại thư phòng rộng lớn, mấy viên dạ minh châu khảm nạm ở trên đỉnh chiếu sáng thư phòng như ban ngày. Sau án thư, một bóng lưng cao to đứng thẳng, cả người căng cứng, tản ra khí tức lạnh như băng.
Ly Việt đứng dưới án thư phục tùng cúi đầu, không dám thở mạnh.
Hồi lâu, giọng Sở Vân Ly lạnh lẽo không chút hơi ấm mới chậm rãi vang lên: "Xử lý thi thể thế nào?"
"Bẩm chủ nhân! Nô tài đã đem Hồng Nhi an táng ở trên núi ngoài thành rồi!" Ly Việt lập tức bẩm báo.
"Thực đúng là phế vật!" Sở Vân Ly lạnh giọng khiển trách: "Chẳng những làm hỏng chuyện, còn bị diệt khẩu! Đặt bản vương lên đầu mũi đao! Đáng chết! Thực là chết cũng không hết tội!"
"Chủ nhân bớt giận!" Ly Việt "Rầm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
"Lập tức! Lập tức phái người đi thăm dò lai lịch Tiểu Sơ Tử! Bản vương phải biết rõ rõ ràng ràng! Còn có Bát Vương gia! Bản vương không tin hắn chỉ bằng nghị lực là có thể đồng thời ném Từ tiểu thư và Tiểu Sơ Tử lên trên! Đi tìm người thăm dò võ công của hắn! Nếu hắn thật sự đang che giấu thực lực! Như vậy bản vương không thể không hoài nghi hắn có thể còn che giấu chuyện khác không!" Sở Vân Ly đưa lưng ra ngoài tuấn nhan vặn vẹo.
Ly Việt chắp tay: "Dạ! Chủ nhân! Nô tài tức khắc đi thăm dò!"
Ánh trăng treo lên, màn đêm bao phủ cả vùng đất, trời đã tối đen.
Đi lững thững ở trà nhã đình, bóng Sở Vân Ly kéo thật dài, trong đầu phiền não, thỉnh thoảng hiện lên một gương mặt má lúm đồng tiền như hoa, vành tai nàng xinh xắn, lỗ tai nhỏ xíu, miệng nhỏ mọng ướt, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, hiển lộ hết dáng dấp kiều mị nữ nhân, nàng. . . . . . sao có thể là thái giám?
Nghe vậy, đại não Đoàn Cẩm Sơ mới nổ bùm một cái phản ứng lại, phản xạ có điều kiện bật dậy như lò xo, cười giả lả: "Hắc hắc! Không phải là nam nam mến nhau đâu, hai người chúng ta rất bình thường! Ta là. . . . là, là tự dưng quên mất, là. . . .!"
"Tiểu Sơ nhi! Muốn nằm thì cứ nằm đi, không sao đâu!" thế nhưng Sở Vân Hách lại không phối hợp cười khẽ, còn nhắc nhở: "Có điều đắp mền lên, coi chừng bị lạnh đấy!"
"Bát ca! Huynh gọi hắn là nhi, Tiểu Sơ nhi?" ngón tay nhỏ nhắn của Sở Lạc Dĩnh di động qua lại giữa hai người, đôi mắt kinh hãi như muốn rớt ra ngoài: "Ta. . . ta muốn ngất. . . .!"
"Có gì mà muốn ngất? Hiếm thấy lắm sao!" Sở Vân Hách trừng mắt nhìn nàng, trực tiếp uống trà.
"Bát ca! Huynh không thể như vậy được! Tiểu Sơ Tử này tướng mạo có dễ coi hơn nữa, đó cũng là thái giám! Huynh và hắn như vậy, các người. . . . Các người có thể sinh con sao? Còn nữa. . .! Huynh và Từ tiểu thư. . . .!"
"Đan Đan!"
Mày tuấn Sở Vân Hách nhíu lại, đặt ly trà xuống, liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ mặt nhăn nhó đang ngồi trên giường, lại nhìn qua Sở Lạc Dĩnh, thở dài nói: "Vậy muội cứ coi Tiểu Sơ Nhi như là nữ nhân không phải là được rồi sao?"
"Chuyện đó có thể cứ coi như sao?" Sở Lạc Dĩnh lại bùng nổ, một bước bước thẳng đến trước giường, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ rồi nói: "Mặc dù hắn môi hồng răng trắng, da mịn như ngọc, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà. . . .!"
"Tiểu Sơ nhi vốn là nữ nhân!"
Sở Vân Hách mỉm cười, nhẹ nhàng ném ra một câu. Trong nháy mắt mặt Đoàn Cẩm Sơ đầy vạch đen, vội vàng lắc đầu nói: "Công chúa! Ngươi đừng nghe Bát ca ngươi nói càn! Do hắn quá hy vọng ta là nữ nhân nên rối loạn thần kinh rồi! Ta thật sự là thái giám, chỉ là mẹ ta sinh ta quá đẹp, cho nên. . . . Khụ khụ, ngươi nhất định phải tin, nếu không cứ nghiệm thân ta!"
"Khụ khụ!" Nghe vậy, Sở Lạc Dĩnh lập tức bị sặc ho mạnh: "Bản. . . bản công chúa mà lại đi nhìn thân thể cái tên thái giám thối này sao? Thật là chẳng biết xấu hổ!"
"Được rồi! Đan Đan! Tiểu Sơ nhi và ta không phải là cái loại quan hệ mà Tam ca nói kia! Chúng ta chính là bằng hữu tri kỷ! Cho nên! Ta cho phép hắn ngủ giường của ta, muội đừng suy nghĩ nhiều quá!" mi Sở Vân Hách cau sâu hơn, thở dài một tiếng chỉ đành phải theo ý Đoàn Cẩm Sơ tiếp tục gạt, trong lòng hung hăng mắng Sở Vân Lan một trận: đúng là đồ lưỡi dài độc phụ!
(lưỡi dài độc phụ: ý nói đồ nhiều chuyện nói xấu như đàn bà)
Sở Lạc Dĩnh ngồi lại bên cạnh bàn, cũng không để ý tới Đoàn Cẩm Sơ nữa, mặt nghiêm túc nói: "Bát ca! Huynh có thể giúp muội khuyên phụ hoàng không? Ngày hôm qua phụ hoàng tự mình đi Đại Lý Tự đón huynh! Muội nghe các đại thần đều nói phụ hoàng bắt đầu muốn đối tốt với huynh rồi! Huynh được sủng ái phải không?"
"Ha ha! Không biết!" khóe miệng Sở Vân Hách khẽ nhếch, nâng lên một nụ cười bí ẩn.
"Vậy! Vậy làm sao bây giờ đây? Phụ hoàng không nghe muội! Muội vừa nói đôi câu, phụ hoàng liền tức giận! Sáng sớm hôm nay còn lợi hại hơn, bảo sáng sớm ngày mai sẽ hạ chỉ Chỉ hôn cho muội, muội sợ lắm! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ đây?" Sở Lạc Dĩnh nghe xong, lập tức lo âu, nhanh chóng đứng ngồi không yên.
"Ai nha! Công chúa! Ngươi trực tiếp nói cho hoàng thượng, nói ngươi có người trong lòng rồi, không lấy người khác! Đó không phải là xong sao?" Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được xen vào nói.
Nghe vậy, Sở Lạc Dĩnh quay sang, cả giận nói: "Ta dám nói sao? Hoàng gia quy củ rất nghiêm! Ta mà nói ta có người yêu, sợ là phụ hoàng tức giận trực tiếp đem ta gả cho rồi!"
"Người yêu? Muội có người trong lòng rồi hả?" mắt Sở Vân Hách híp lại, khẩu khí hơi có vẻ nghiêm nghị hỏi.
"Bát ca! Đúng. . . đúng vậy!" Sở Lạc Dĩnh ngượng ngùng đỏ mặt cười, cúi đầu.
Sở Vân Hách lặng yên một thoáng, lại hỏi: "Là ai?"
"Là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh khẽ cắn môi dưới, chần chờ nửa ngày, vẫn chỉ ngượng ngùng nói ra một chữ.
Đoàn Cẩm Sơ lại không nhịn được, dứt khoát nói: "Là thái tử Đại Minh quốc tên là Mạc cái gì Triệt đấy!"
"Tiểu Sơ Tử!" Sở Lạc Dĩnh cực kỳ tức giận trợn mắt: "Ngươi thật lắm mồm!"
"Cái gì? Thái tử Đại Minh?" Sở Vân Hách cũng thấy kinh hãi, sau đó tuấn nhan càng thêm nghiêm túc: "Đan Đan! Là thái tử Đại Minh Mạc Ly Triệt sao? Muội biết hắn?"
"Dạ. . . .!" Trầm mặc hồi lâu, Sở Lạc Dĩnh rốt cuộc gật đầu, trên má nhuộm đỏ ửng, đưa mắt nhẹ giọng nói: "Là hắn! Bốn năm trước muội trộm xuất cung gặp phải hắn, chính là sứ đoàn Đại Minh đi sứ Thiên Tố quốc ta một năm kia!"
"Hả? Muội nói rõ ràng lại với ta xem!"
"Dạ!"
Tỉ mỉ thuật lại một lúc, Sở Lạc Dĩnh lại lâm vào hoang mang phiền muộn, Sở Vân Hách lại vui sướng cong miệng nở nụ cười, vỗ vai Sở Lạc Dĩnh, khẳng định nói: "Đan Đan! Từ giờ trở đi, muội đừng lo lắng nữa! Tất cả giao cho Bát ca là được!"
"Bát ca! Này. . . .!"
"Đi! Bát ca tiễn muội hồi cung! Sau đó đi thỉnh an phụ hoàng!" Sở Vân Hách cười đứng dậy, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ: "Tiểu Sơ nhi! Ta sẽ mau chóng trở lại! Bữa tối ngươi cứ dùng trước, đừng chờ ta! Biết không?"
"Ặc! Ta. . . ta biết rồi!" Đoàn Cẩm Sơ ngây cả người, sau đó gật gù.
Đưa mắt nhìn Sở Vân Hách và Sở Lạc Dĩnh cùng rời đi, Đoàn Cẩm Sơ cũng không ngủ được, bước xuống ra cửa. Chạy bộ trong viện một lúc, thực nhàm chán, liền gọi Cẩn Nhi dắt A Hổ đi ra, một đám người thêm một con chó đi tản bộ ở hồ Đại Minh, tản bộ một chút, ồn ào một chút, đảo mắt trời đã tối.
"Tiểu Sơ Tử! Nên trở về dùng bữa tối rồi!" Y Lan nhắc nhở.
"Chờ chút đi! Vương Gia chúng ta trở về cùng ăn. Trước tiên ngươi giúp ta làm chút món điểm tâm ít ít là được!" Đoàn Cẩm Sơ cười nói.
"Được! Ngươi chờ một chút."
Trong lúc này, ở Tĩnh Vương phủ.
Tại thư phòng rộng lớn, mấy viên dạ minh châu khảm nạm ở trên đỉnh chiếu sáng thư phòng như ban ngày. Sau án thư, một bóng lưng cao to đứng thẳng, cả người căng cứng, tản ra khí tức lạnh như băng.
Ly Việt đứng dưới án thư phục tùng cúi đầu, không dám thở mạnh.
Hồi lâu, giọng Sở Vân Ly lạnh lẽo không chút hơi ấm mới chậm rãi vang lên: "Xử lý thi thể thế nào?"
"Bẩm chủ nhân! Nô tài đã đem Hồng Nhi an táng ở trên núi ngoài thành rồi!" Ly Việt lập tức bẩm báo.
"Thực đúng là phế vật!" Sở Vân Ly lạnh giọng khiển trách: "Chẳng những làm hỏng chuyện, còn bị diệt khẩu! Đặt bản vương lên đầu mũi đao! Đáng chết! Thực là chết cũng không hết tội!"
"Chủ nhân bớt giận!" Ly Việt "Rầm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
"Lập tức! Lập tức phái người đi thăm dò lai lịch Tiểu Sơ Tử! Bản vương phải biết rõ rõ ràng ràng! Còn có Bát Vương gia! Bản vương không tin hắn chỉ bằng nghị lực là có thể đồng thời ném Từ tiểu thư và Tiểu Sơ Tử lên trên! Đi tìm người thăm dò võ công của hắn! Nếu hắn thật sự đang che giấu thực lực! Như vậy bản vương không thể không hoài nghi hắn có thể còn che giấu chuyện khác không!" Sở Vân Ly đưa lưng ra ngoài tuấn nhan vặn vẹo.
Ly Việt chắp tay: "Dạ! Chủ nhân! Nô tài tức khắc đi thăm dò!"
Ánh trăng treo lên, màn đêm bao phủ cả vùng đất, trời đã tối đen.
Đi lững thững ở trà nhã đình, bóng Sở Vân Ly kéo thật dài, trong đầu phiền não, thỉnh thoảng hiện lên một gương mặt má lúm đồng tiền như hoa, vành tai nàng xinh xắn, lỗ tai nhỏ xíu, miệng nhỏ mọng ướt, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, hiển lộ hết dáng dấp kiều mị nữ nhân, nàng. . . . . . sao có thể là thái giám?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook