Cùng Thu Thủy ở trong núi tách biệt có mấy ngày. Giáo chủ lúc này đang ở trong phòng luyện công của y, tính mở ra mật hàm của giáo chúng đưa tới, rơi vào giữa trầm tư.

Đám khỉ tự xưng là võ lâm chính phái kia, đã bắt đầu có hành động rồi. Mặc dù từ lâu Hàn Lân Giáo sắp xếp cách đối phó thật tốt, cho dù thực sự dùng đến vũ khí cũng sẽ không có tổn thất, nhưng giáo chủ vẫn là không ngừng trầm tư.

Tuy rằng ngẩng đầu lên chính là Côn Luân với Hoa Sơn, tiếp đó là Võ Đan Thiếu Lâm cũng chờ lúc thích hợp để thêm vào hàng ngũ “Thảo phạt”, nhưng do Hàn Lân Giáo cùng chỗ đường đi trong núi, Vân Chân Phái miệng còn hôi sữa cũng bị dính dáng vào, ở đây cũng đóng vai trò trọng yếu. Vốn dĩ, với thực lực của Hàn Lân Giáo hiện nay, chinh phạt nó không cần tốn nhiều công sức. Nhưng mà, giáo chủ lại không lập tức truyền ra mệnh lệnh đi giải quyết, mà là tùy ý để nó tiếp tục sắm vai cùng Côn Luân Hoa Sơn chờ người châm kíp nổ.

Nói ra nguyên nhân có thể là do tiền cũng không đáng, nguyên nhân khiến giáo chủ do dự, chỉ là vì thiếu niên y yêu mến vừa là đệ tử của Vân Chân Phái mà thôi!

Y đã từng nghĩ tới, tiếp nhận Thu Thủy, để hắn thoát khỏi Vân Chân Phái để trở thành một thành viên của Hàn Lân Giáo. Có thể khiến cho đương sự cũng hiểu rõ thật sâu, phản bội sư môn, khi sư diệt tổ đối với võ lâm chính phái này mà nói là chuyện tội ác vô cùng tày trời! Một ngày bị phát hiện ra, ngoại trừ kết quả thân bại danh liệt, còn có ______ chết!

Mặc dù y cũng có đủ tự tin để có thể bảo vệ Thu Thủy, nhưng thiếu niên sinh ra ở nơi hướng về những chính phái đó sẽ hiểu không? Đã quen dùng hành vi bảo thủ để hắn có thể chống đỡ tất cả hậu quả sau khi phản bội sao?

... Sợ rằng so với gọi hắn lập tức luyện tập tuyệt thế võ công còn không dễ dàng đi?

Ngay lúc giáo chủ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, một nam nhân lại xông vào.

Gã cung kính nửa quỳ xuống, nói rằng:”Giáo chủ, Dĩ Hành đến bái kiến.” Gã từng hay cùng giáo chủ hoan hảo, nhưng lọt vào nửa đường lại cự tuyệt nam nhân.

Giáo chủ chuyển hướng gã, nửa híp mắt hỏi:”Dĩ Hành, hình như ta cũng không có phân phó ngươi tới nhỉ?”

“Bẩm giáo chủ, Dĩ Hành là tự mình muốn đến.” Nam nhân đứng lên, đi tới bên cạnh giáo chủ ôm lấy bờ vai tựa vào trên người mình, thấp giọng nói rằng,”Dĩ Hành thực sự rất nhớ giáo chủ, đặc biệt là thời điểm đêm khuya yên tĩnh, không có hơi nóng của thân thể giáo chủ quả thật rất khó có thể đi ngủ. Đã nửa tháng rồi, giáo chủ...” Giáo chủ đã không gọi gã đến hầu hạ nửa tháng rồi, đây là trước đây cho tới bây giờ chưa từng có chuyện này.

Trong nháy mắt nghe thấy được mùi hương đặc biệt kia của giáo chủ trong lòng ngưỡng mộ, Dĩ Hành đã có chút không khống chế được! Gã đem mặt kề sát trong cổ của giáo chủ, thở ra hít vào mùi vị của y, nắm tay dò tiến vào nội y của y cảm thụ nhiệt độ da thịt mềm mại của y, nói:”Để Dĩ Hành hầu hạ người nhé...”Dứt lời, môi hắn di tới bờ môi của giáo chủ, muốn âu yếm.

Nhưng mà, đáp lại gã vẫn như cũ là lạnh lùng,”Vô lễ.” Giáo chủ cũng không động thủ đẩy gã ra, chỉ là lạnh lùng mà nói một tiếng, nhiệt độ tăng lên nhiệt tình của nam nhân nhất thời nguội lạnh xuống! Gã hiểu rõ giáo chủ, thần thái lạnh lùng này là dấu hiệu trước khi y nổi giận!

“Giáo chủ?...”Gã không rõ, lúc trước rõ ràng là giáo chủ thích triệu gã hầu hạ như thế, tại sao những ngày gần đây lại liên tục cự tuyệt gã, đến thái độ cũng trở nên lãnh đạm như băng như vậy?

“Dĩ Hành, bên ngoài bản giáo gặp vấn đề nan giải rất lớn, ngươi thân là tả hộ pháp hẳn là không biết giữ vững cương vị, đạo lý vì bản giáo cùng bản giáo cúc cung tận tụy sao?” Giáo chủ không trách cứ gã, nhưng ý tứ của y cũng không có chút nào thân mật, so sánh với lúc ngày xưa kiều diễm triền miên cùng nhau, lúc này bọn họ quả thực xa lạ đến đáng sợ.”Đêm đã khuya, quay về đi, ngày còn có thêm nhiệm vụ gian nan chờ ngươi đấy!”

Không, đây không phải là giáo chủ của gã, đây không phải là Ngọc Lân của gã! Ngọc Lân chưa bao giờ lại đối xử với gã lạnh lùng như vậy, chưa bao giờ lại xa lạ như vậy!

Làm cho nhiếp thân hộ vệ của giáo chủ đã đi đến, chuẩn bị xua đuổi gã đi, gã ngoại trừ đi ra còn có thể làm như thế nào?

Khi gã đi ra đến nửa cánh cửa, quay đầu lại vừa nhìn giáo chủ, y một lần nữa quay sang mật hàm ngẩn người, trong mắt một chút cũng không có gã nữa.

Điều này đủ để cho gã biết sự thực tàn khốc ____________ Giáo chủ đã không hề quan tâm đến gã nữa! Gã giống như một con rối bị chơi đùa đến chán ngán lại vứt qua một bên, chỉ có thể đợi ngày kia chủ nhân lại có nhã hứng mới có thể lại được xem trọng _____ thậm chí còn không có một ngày như vậy nữa!

※※※z※※y※※b※※g※※※

“Thu Thủy, chỉ giáo!”

“Sư huynh, đa tạ!”

Trong núi Vân Chân, chúng đệ tử đang mài giũa nắm đắm, bởi vì thực lực của Thu Thủy so với sư huynh đệ khác trình độ đều cao hơn một mảng lớn, vì vậy có thể đối luyện với hắn cho đến bây giờ chỉ có đại sự huynh hơn tuổi bọn họ rất nhiều. Hai người hướng nhau chấp tay tự mình khom người, bày ra tư thế tự chọn, chuẩn bị ứng chiến!

Tiên hạ thủ vi cường,  ưu thế lớn nhất của Thu Thủy là suy nghĩ kỹ càng, nhanh tay lẹ mắt. Hắn thoáng cái liền phát hiện ra lỗ hỗng của sư huynh, hướng về phía sư huynh xuất thủ ngay một quyền!

Công lực sư huynh nhiều năm như vậy cũng không phải luyện không công, muốn tránh một quyền như vậy hoàn toàn không làm khó được huynh! Xoay người tránh thoát khỏi một đòn công kích này, sư huynh mạnh mẽ giơ đầu gối lên hướng về bụng của Thu Thủy. Thu Thủy rất nhanh xoay người tránh được, sau đó đạp một chân lên giữ lưng của sư huynh!

Ăn một cước, sư huynh có chút lảo đảo mà ngã xuống vài bước, khi huynh mới đứng vững gót chân, tấn công như Lưu Tinh trong tay Thu Thủy liền triển khai lại! Hai người vừa lên một chút, một quyền một cước mà giao lên một cái! Bụi rậm xung quanh đều bị quyền khẩn cấp đánh bung lên, nhất thời bụi mù cuồn cuộn, âm thanh kéo vỡ, âm thanh va đánh không dứt bên tai!

Nhưng dù cho là ai đều rất dễ nhìn ra được, là Thu Thủy rõ ràng chiếm thế thượng phong! Mặc dù đại sư huynh so với hắn luyện tập không ngừng hơn mười năm, tuy rằng tháng trước hắn cũng chỉ có thể cùng đại sư huynh bất phân thắng bại! Nhưng chỉ quá một tháng, tình thế đã không hoàn toàn giống nữa! Năng lực siêu phàm của Thu Thủy cùng không ngừng khổ luyện khiến cho hắn tiến bộ thần tốc, hơn nữa hắn vốn có một ý chí cao hơn một bậc so với mọi người trong lòng cũng phải mơ ước chiến thắng, đại sư huynh thua ở trên tay hắn cũng không oan uổng.

Nhưng mà, ai lại cam tâm bị một tiểu quỷ còn non nớt đánh ngã? Mặc dù dưới thế tiến công sắc bén của hắn chịu nhiều gian khổ, nhưng chính đại sư huynh lại ngoan cường ứng chiến, đợi chờ cơ hội thấy rõ nhược điểm của hắn, tư thế tiến tới thu lại suy tàn!

Ngay sau khi Thu Thủy một người bay đá, đang muốn đánh trúng đầu của sư huynh, kết thúc cuộc chiến, sư huynh rốt cuộc nhìn ra khoảng không giữa ngực hắn, nhược điểm dễ dàng đánh lén, liều mạng đón tấn công của hắn tiến lên, với khuỷu tay che đầu, hung hăng hướng về ngực hắn xông vào!

Các sư huynh đệ tất cả mắt nhìn đều ngây người! Bọn họ không chỉ sợ hãi ca ngợi với kỹ thuật chiến đấu *** xảo và tàn nhẫn của hai người, càng kinh  ngạc vì sự chăm chỉ của bọn họ! Vốn chỉ là một hồi đối luyện, có cần phải đánh một trận ngươi chết ta sống không?

Hai người đều quá háo thắng, nhất là Thu Thủy! Vô luận là tỷ thí cái gì hắn đều muốn giành được chiến thắng, không phân thắng bại đối với hắn mà nói là vô nghĩa, đối với tiến bộ của võ công hắn là không hề có tác dụng!

Hai người sắp đánh vào một chỗ, lúc cả hai bên đều bị thương, Thu Thủy lại ngoài dự đoán của mọi người mà chặn đòn đánh của sư huynh bằng hai tay, trong vòng lực phá bỏ cúa đánh của sư huynh! Đem hết toàn lực hợp lại đánh vào ở đây làm đại sư huynh bị bắn ngược ra xa tới mấy trượng, may mà Thu Thủy nhanh nhẹn nhảy một cái, trong nháy mắt lúc sư huynh sắp rơi xuống đất mà đỡ được, mới khiến cho sư huynh không bị thương nặng!

Mọi người ngây người. Nếu như vừa rồi vẫn là đấu đến kịch liệt, lúc này cũng hoàn toàn khuất phục trước công lực xuất sắc của Thu Thủy! Có thể khốn chế nội công tiến lên phòng ngự, chứng minh hắn đã lĩnh ngộ được tầng sâu của Vân Chân võ thuật, cùng với bọn họ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp!

“Sư huynh, xin lỗi... Huynh không sao chứ?”Nâng sư huynh dậy, Thu Thủy hơi có hổ thẹn mà nói rằng.

Thắng bại đã định, không thể bằng người, tâm phục khẩu phục! Sư huynh cười vỗ vỗ vai Thu Thủy, nói:”Không tệ nha, tiểu tử, đem tháng ngày hết sức cậm cụi luyện tập cho đến nay, là vì để hôm nay đánh bại ngươi, ai biết được lại bị đánh bại ngược lại!  Ngươi tu luyện so với ta còn khắc khổ hơn, tiềm lực so với ta cũng hơn!”

Sư huynh lòng dạ rộng rãi khiến Thu Thủy có chút xấu hổ, hắn đỏ mặt nói:”Đệ còn kém xa lắm!”

Lời này của hắn cũng không phải khiêm tốn, mà là thực sự, khoảng cách mục tiêu mình còn kém rất xa! Thắng được đại sự huynh cũng không có gì ghê gớm, khoảng cách với sư phụ còn kém trời với đất, Ngọc Lân lại càng kém hơn...

Ngọc Lân, vừa nghĩ đến y, ngực lại một trận động lên kì diệu. Muốn đạt được cảnh giới kia của Ngọc Lân, hắn không biết phải còn tu luyện mấy mươi năm nữa! Chẳng vì sao, rõ ràng Ngọc Lân là người hắn có tình cảm chân thành tự đáy lòng, nhưng hắn vẫn là muốn vượt qua y! Hay là chỉ có vượt qua y, mới có thể cùng y đứng ở cùng độ cao, nên mới có thể mà yêu thương y thật tốt đi... Trong lòng Thu Thủy là nghĩ như vậy.

Lúc đối luyện xong xuôi, khi chúng huynh đệ tốp năm tốp ba rời đi, đại sư huynh lại lưu lại, đi tới bên cạnh Thu Thủy, đối hắn nói:”Hạ sư đệ, năng lực lĩnh ngộ của đệ luôn luôn cao hiếm thấy, kiểu như ta không thể bằng được. Ta tu luyện hơn mười năm cũng chỉ có thể học được một ít bên ngoài của nội công Vân Chân tâm pháp, đệ chỉ luyện có mấy năm đã vượt qua ta rồi!” Trong lời nói, ngoài trừ hâm mộ, còn có giọng điệu kỳ quái khác.

Nhưng Thu Thủy biết đại sư huynh là một ngươi có lòng dạ tương đối rộng rãi, sẽ không vì việc này ghen ghét hắn.”Huynh nói bịa như vậy, đệ sẽ xấu hổ.” Hắn mắc cỡ mà cười vừa nói.

Ý cười trong mắt sư huynh ở đây lại có chút thu lại, sư huynh nhìn chằm chằm vào mặt của Thu Thủy, chăm chú nói:”Ban nãy, lúc nội công của đệ gần đánh văng ta ra, hình như ta có chút cảm giác được trong cơ thể đệ có một luồng âm khí xẹt qua. Mặc dù yếu ớt, cũng không bình thường.” Sư huynh cố gắng dùng từ cho thật cẩn thận, để tránh khỏi chính mình hiểu sai, hãm hại hắn.”Sư đệ, đệ thành thật nói cho ta biết, đệ có luyện nội công của biệt phái[phái khác] hay không?”

Nội công của biệt phái? Thu Thủy có điểm không hiểu tại sao,”Không có!…” Tại sao sư huynh lại nói như vậy?

Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như đang nói dối, nói:” Có thể là cảm giác của ta sai rồi, đệ biết đó, trong những thời điểm nguy cấp cảm giác thường thường sẽ không linh hoạt như vậy, sư đệ cũng đừng để ý!”

“Không đâu.” Thu Thủy cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

“Mặc dù nội công của biệt phái cũng có chỗ độc đáo của nó, nhưng ta là đệ tử của Vân Chân Phái thì sẽ tuân thủ thật tốt quy định của bản phái, đừng tùy tiện luyện võ công của biệt phái. Nếu không sư phụ biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Tuy rằng trước mặt không nói toạc ra, nhưng sư huynh có thể  chắc chắn bản thân ban nãy không có cảm giác sai lầm. Mặc dù yếu ớt, nhưng trong cơ thể Thu Thủy thực sự là có nội khí của biệt phái tồn tại! Sư huynh chỉ có thể nói bóng nói gió, nói chuyện chừng mực với hắn thật xấu.

Bóng dáng đại sư huynh rời đi, Thu Thủy mờ mịt. Hắn quả thực không có lén luyện võ công của biệt phái, tại sao sư huynh lại nghĩ trên người hắn có chân khí của biệt phái nhỉ? Hắn càng nghĩ càng không hiểu...

Không lẽ?

Hắn nhớ tới ngày hôm ấy, trong hang động được hắn gọi là “Sơn gian tiểu cư”, mới vừa cùng Ngọc Lân qua đi hoan ái, do vì lần đầu khai trai, hắn tiêu hao thể lực quá độ, lúc dừng lại nghỉ ngơi cảm thấy trên ngực có một trận khí không thông. Ngọc Lân ôm hắn vào lòng, cho hắn vượt qua trong lúc chèn ép và chậm rãi dãn ra hơi thở… Lẽ nào chính là chân khí  lúc đó y mang đến?

Nghĩ đến cùng chỉ có khả năng này. Ngọc Lân chỉ là muốn giúp hắn mà thôi, điều này cũng không thể trách y. Nhưng sau lúc bọn họ hoan hảo sợ rằng phải càng thêm chú ý một chút nữa…

~~~~~

Đêm khuya, vì nghĩ đến chuyện nội công thật lâu nên không thể ngủ say, Thu Thủy dứt khoát xoay người rời khỏi giường, định đi ra bên ngoài luyện tập thêm lần nữa.

Lúc này mọi âm thanh đều yên tĩnh, thật sự rất ớn lạnh. Thu Thủy định đi về phái sau núi, khung cảnh xung quanh đây khá hợp với liên khí(1), hơn nữa cũng không sợ kinh động những người khác.

(1) Không biết là gì, thỉnh ai biết chỉ mình TT^TT

Ngay sau lúc hắn xuất phát đi vào rừng, hai thân ảnh lại khiến hắn dừng lại bước chân _____ Đó là sư phụ Vân Hiếu chân nhân cùng một hắc y xa lạ. Bọn họ lặng yên định đi vào trong gian phòng tối của sư phụ, như là có việc gấp có vẻ muốn bàn bạc.

Chẳng vì sao, lúc nhìn thấy thân ảnh hai người bọn họ, Thu Thủy có một loại linh cảm bất thường. Hắc y, lén lút… Thân hình người xa lạ kia khiến hắn không lí do mà nhớ tới Hàn Lân Giáo, mà gân đây có khả năng làm sư phụ không ngủ được, cũng chỉ có Hàn Lân Giáo mà thôi!

Trực giác nhạy cảm thúc giục hắn len lén từ phía sau đi theo bọn họ, xem bọn họ đến tột cùng muốn làm gì. Nói đến cùng Ngọc Lân cũng là người của Hàn Lân Giáo, hắn tất nhiên cần phải biết rằng chuyện kế tiếp có thể làm Ngọc Lân  bị nguy hiểm hay không.

Kỹ thuật ẩn trốn của Thu Thủy về phương diện này tuyệt đối là dày công tôi luyện. Chỉ cần hắn thu khí nín hơi, tận tâm ẩn dấu, cho dù là cao nhân như sư phụ cũng không có khả năng đơn giản phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Hắn đạp đầu ngón chân, bay lên nóc nhà, kề sát mái ngói nghe lời nói trong phòng.

“Chân nhân, đừng đã dựng được rồi, người dự định làm như thế nào?” Hắc y nhỏ giọng hỏi sư phụ.

“Cái này…” Sư phụ rõ ràng chủ kiến có chút bất định, bước đi người thong thả bước qua lại, thái độ do dự, đấy là điều trước nay người chưa từng có.

“Chân nhân, vào lúc này người còn lo lắn cái gì? Người cần phải nhân cơ hội này, đoạt giết Hàn Lân giáo chủ trước Hoa Sơn Côn Luân, trước mặt bọn họ uy danh hiển hách nha! Chỉ tiêu diệt sạch Hàn Lân Giáo, danh hiệu Võ lâm minh chủ này liền tự nhiên rơi xuống đầu quý phái rồi!”

“Nhưng việc này không phải chuyện đùa,  thành công thì không nói gì, nếu không thành công, có dấu hiệu tiêu diệt Hàn Lân Giáo không được, người bên chính đạo cũng sẽ không bỏ qua ta… Không thể hành động thiếu suy nghĩ!”



Không lâu sau nghe xong, Thu Thủy liền hiểu được sơ sơ.

Sư phụ lén gạt đi bang phái khác, phái người thâm nhập vào nội bộ Hàn Lân Giáo, ý đồ muốn đầu độc Hàn Lân giáo chủ!

Từng bước một, là một nước cờ nguy hiểm không hơn không khém nha! Sư phụ đến tột cùng là dựa vào tâm lý gì mà muốn đi mạo hiểm như vậy? Vạn nhất thực sự thất bại, gây cho Vân Chân Phái tai vạ không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng mà, cho dù người có thành công, tình hình có lẽ rất hỏng bét….

Giáo chủ ngã xuống, Hàn Lân Giáo như rắn mất đầu, chắc chắn ngã vào vây quét của võ lâm các phái,  tới lúc ấy rồi, Ngọc Lân nên làm gì bây giờ đây?

Đương nhiên, cho dù là hiện tại, chính Thu Thủy không biết Hàn Lân giáo chủ bọn họ muốn giết bằng thuốc độc, chính là ái nhân cùng hắn quấn cổ giao triền _____ Ngọc Lân.

Bên trong tiểu cư giữa rừng, Thu Thủy lấy tay chước giọt nước nhỏ chảy xuống từ thạch nhũ, buồn rầu ngẩn người.

Hắn không biết mình nên làm cái gì bây giờ!

Hắn cần ngăn cảng sư phụ, không cho người bí quá hóa liều! Nhưng mà, hắn là ai chứ, hắn có tư cách dạy bảo sư phụ làm thế nào mới đúng sao? Hơn nữa, nếu sư phụ chạy đến đây một cái, giải thích cũng tương đương với áp lực cực lớn, hạ quyết tâm to lớn, hắn khuyên bảo thì có thể tạo được hiệu quả gì?

Ngoại trừ Vân Chân Phái, để hắn lo lắng chính là Ngọc Lân.

Mặc kệ y ở Hàn Lân Giáo đóng vai trò gì, Hàn Lân giáo chủ bị giết hại, nhất định sẽ liên lụy đến một trong những giáo chúng là y.

Nhưng mà, như vậy hắn nên đem chuyện cơ mật nhất của của bản phái nói cho Ngọc Lân sao?

Không được, mặc kệ nói thế nào, Hàn Lân Giáo hiện nay chính là kẻ thù lớn nhất của bọn hắn, hắn không thể!…

Thống khổ mà đánh xuống mặt nước một cái, Thu Thủy cảm giác được trước nay chưa từng có mâu thuẫn vật lộn như vậy. Đến cả khi Ngọc Lân đã đi vào hang, hắn hầu như còn không phát hiện ra!

Thấy dáng dấp của hắn, Ngọc Lân ngay tự đáy lòng sinh ra một luồn yêu thương, nhất là lúc hắn khổ não. Y di chuyển qua, nhẹ nhàng ôm lấy sau lưng thiếu niên, hỏi:”Làm sao vậy?”

Nghe được hương thơm trên người ái nhân, Thu Thủy hơi có chút an tâm, hắn dựa trong lòng ngực rộng phía sau, dùng gương mặt vuốt ve mặt của ái nhân, nói:” Ngươi gần đây có nhiều việc bề bộn.” Câu khẳng định, bởi vì sau đó từ lần đó bọn họ cách rất lâu đã không gặp mặt.

“Ừ, là gập một ít phiền phức.” Ngọc Lân cho rằng hắn chỉ là không chịu được cảm giác tịch mịch của bản thân, càng ôm chặt hắn thật lâu,  trêu ghẹo dụ dỗ nói,”Nhưng sau đó ta đến bồi tiếp ngươi nhiều một chút, thật đó.”Nói xong, ngay trên tráng hắn mà ôn nhu hạ mấy cái hôn.

Thu Thủy xoay người, quay lại ôm lấy ái nhân, điên cuồng tùy tiện cướp lấy cái môi này, cùng hướng về môi lưỡi giao triền, khiến ái nhân không khỏi “ưm” liên tục.

“Ừ…” Hưởng thụ môi hôn qua lại của hắn, Ngọc Lân ở giữa kẽ hở cười nói,”Tiểu tử hư, không gặp nhiều ngày kỹ thuật câu dẫn người của ngươi đã cao thêm một bậc rồi, lén lút luyện tập sao?”

Thu Thủy bĩu môi, lẩm bẩm nói:”Cũng không biết là ai dạy hư ta..”

Người yêu mến ngay bên cạnh, hai người dựa sát vào nhau triền miên, không cần nhiều lời. Lương thần mỹ cảnh, hoa nguyệt giai nhân, tiêu hồn rất khó mà chống cự…

Một phen mây mưa qua đi, Thu Thủy ôm ái nhân nằm ở trong lòng, một chút một chút chơi với mái tóc đen dài, yên lặng rơi vào trầm tư.

Người trong lòng này, hắn sẽ cố hết sức dùng sức lực của mình yêu thương y, bảo vệ y còn có vẻ chưa đủ, mắt há lại có thể nhìn thấy y gặp phải nguy hiểm?

Nhưng mà, thành người yêu, lẽ nào hắn phải phản bội sư môn, vùi lấp sư phụ cùng Vân Chân Phái và bất nghĩa sao?

Hắn làm không được, làm không được!…

“Bảo bối, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn ra được hắn sầu lo, Ngọc Lân không khỏi ôn nhu nói,”Nói cho ta biết đi, ta sẽ giúp ngươi, dù là không có khả năng, nói ra cũng sẽ thoải mái một chút đi?”

“Ngọc Lân…” Mắt nhìn thấy ái nhân ân cần, Thu Thủy sâu sắc cảm thấy có tội!

Hắn thể nào có thể can tâm nhìn Ngọc Lân rơi vào trong bất hạnh đây? Hắn căn bản đến yêu thương y, bảo vệ y còn không kịp nữa!

Thu Thủy đem chuyện Hàn Lân giáo chủ bị ám toán nói cho Ngọc Lân. Đương nhiên, hắn giấu tên của Vân Chân Phái đi, chỉ ám chỉ Ngọc Lân phải cẩn thận, phòng bị nhiều hơn.

Kỳ thực, cho dù là như thế này hắn khác nào là phản bội sư môn rồi!

Chỉ là hắn không biết, thực ra Hàn Lân giáo chủ chính là Ngọc Lân hắn ôm trong ngực.

Nghe xong lời dặn thầm của hắn, trong lòng Ngọc Lân cũng có tính toán. Kỳ trước đó y cũng nhận được tin tức, biết có người đã lẻn vào trong giáo nội bí mật muốn hại y. Nhưng mà hiện tại qua chính miệng Thu Thủy nói ra, y tự nhiên cũng biết người phía sau màn sắp đặt chính là Vân Chân Phái.

“Bảo bối, ngươi có thề báo cho ta biết tin này thật sự là quá tốt..” Y nâng gương mặt của Thu Thủy, ôn nhu dâng môi.

“Ân…” Chìm đắm trong nhu tình của y, Thu Thủy càng thêm bối rối. Cảm thấy mình căn bản giống như bị nghiện một thứ tươi đẹp, hỗn đản thấy sắc quên nghĩa.

“Đừng sợ, ta không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.” Ngọc Lân thấp giọng dụ dỗ nói.

Nhưng trên thực tế, hiện tại đối với Vân Chân Phái y có sát khí!

Chỉ cần đợi y khuyên dụ Thu Thủy đủ, Vân Chân Phái, ngày diệt vong của ngươi sẽ đến. Ta sẽ không còn lí do gì nhân nhượng ngươi nữa!

Ôm lấy Thu Thủy, lúc này y toát ra nụ cười tàn nhẫn ái nhân không nhìn thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương