Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
-
Chương 18: Mới Lộ Tài Năng
“Rống!”
Đáp lại nàng không phải thanh âm của Lăng Mặc Hàn, mà là tiếng rống giận dữ điếc tai của đàn mãnh thú phía trước.
Vừa lúc tiếng rống giận dữ kia phát ra, những mãnh thú đó dậm chân hướng hai người họ đánh tới, há miệng rộng ra đầy nước miếng , răng nanh lộ ra tia, khát máu, làm người cảm thấy trong lòng phát run.
“Lên cây!” Lăng Mặc Hàn mắt lạnh đảo qua, trầm giọng thét.
Nghe thấy hắn một tiếng “lên cây”, trong mắt Phượng Cửu xẹt qua một mạt ý cười. Chẳng phải nàng đã nói qua đại thúc này không tồi hay sao!
“Đại thúc, vậy ngươi cẩn thận một chút.” Nàng nhanh nhẹn bò lên một cây đại thụ bên cạnh, ôm thân cây nhìn một màn phía dưới, cũng muốn nhìn một chút thân thủ của đại thúc này đang ở trình độ nào.
Nhưng đang ngồi trên cây, khoé mắt nàng chợt thoáng nhìn thấy phía sau ẩn nấp có một nam tử đang cầm cung tên nhắm chuẩn vào đại thúc bên dưới. Ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Tâm tư vừa động, thấy phía dưới có một con mãnh thú đang đụng phải cây đại thụ nơi nàng leo lên, vì thế nhẹ buông tay đang ôm nhánh cây, cùng với lực đạo va chạm kia từ trên cây té xuống.
“A!”
Lăng Mặc Hàn đang đối phó với hơn mười con mãnh thú, theo bản năng quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi trầm xuống, cái kẻ chuyên gây rắc rối! Đang muốn vận chân khí để tiếp lấy nàng, lại thấy nàng hướng phía hắn chớp chớp đôi mắt. Thấy vậy, lông mày hắn nhăn lại, vung kiếm bổ về phía đầu một con mãnh thú.
Lúc này, sau khi Phượng Cửu ngã từ trên cây xuống liền cất bước chạy: “A! Cứu mạng a!”
Thân pháp quỷ dị của nàng, rõ ràng là không hề có huyền khí , lại có thể chạy tán loạn giữa bầy mãnh thú mà không bị đụng trúng, chạy xong một vòng thì không tránh phía sau Lăng Mặc Hàn, mà là hướng phía con đường đã từng đi qua chạy tới.
“Cứu mạng a......”
Mười mấy người đang ẩn nấp phía sau cây cối cách đó không xa, thấy Phượng Cửu đang chạy tới, mang theo bảy tám con mãnh thú đuổi theo phía sau, trong lúc nhất thời sắc mặt đều biến đổi.
“Đáng chết!”
Nam tử trẻ tuổi nguyền rủa một tiếng, cung tiễn trong tay vì hắc ảnh phía trước chuyển động mà không thể nhắm chuẩn xác, lại nhìn thấy bầy mãnh thú đang hướng phía bên này chạy đến, hắn biết đã mất thời cơ ám sát, lập tức dời cung tiễn trong tay, hướng tiểu ăn mày đang vọt tới phía trước.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Nam tử trung niên vừa trầm giọng vừa thét, uy áp của huyền khí tràn ra, đồng thời rút ra bội kiếm bên hông .
Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi cầm cung tên hướng nàng phóng tới, khóe miệng Phượng Cửu nhếch lên, lộ ra một mạt cười quỷ dị đầy tà khí.
Khả nhất bất khả nhị ( Có lần một nhưng không có lần hai) , đối với một người năm lần bảy lượt đều muốn lấy mạng nàng, nàng cũng sẽ lần lượt đều không buông tha hắn.
Hơn nữa, nàng cũng đang ngứa tay, vậy dùng đám người này thử xem sức chiến đấu của mình trong thế giới này đi!
Đã xác định được mục tiêu, sát khí trên người nàng theo bản năng tràn ngập tỏa ra, hơi thở sắc bén lộ ra một cổ khí thế chinh phục. Chỉ cần nhìn ánh mắt biến hóa cùng hơi thở quanh thân nàng, khiến cho nội tâm của nam tử trung niên cầm đầu sợ hãi, khiếp sợ không thôi!
Hắn gặp qua vô số người, tất nhiên có thể thấy được giờ khắc này tiểu ăn mày trước mặt hoàn toàn khác với trước đây, hắn một thân khí thế hơn người, quanh thân sát khí sắc bén kia, cùng với thần thái tự tin giữa hai mày kia ngay cả hắn nhìn thấy đều không khỏi kinh hồn táng đảm.
Bất quá, bản thân hắn ta không có Huyền Lực, hắn tin tưởng cho dù hắn ta biểu hiện khí thế cường đại , thì trong chiến đấu cũng không có khả năng đánh bại được hắn!
Tầm mắt Lăng Mặc Hàn cũng dừng ở trên người tiểu ăn mày, trong ánh mắt thâm thuý chợt loé lên một tia ánh sáng.
Quả nhiên, nhìn biểu hiện bên ngoài của nàng thì đúng thật là không phải đơn giản vô hại như vậy, bất quá ngẫm lại cũng thấy thật thoải mái, tiểu ăn mày này vốn dĩ đã không bình thường, thử hỏi, nữ tử tầm thường nào dám đơn độc tiến vào Cửu Phục Lâm trải dài đầy mãnh thú này đây?
Nhưng mà, nàng một thân không hề có Huyền Lực, chỉ sợ không phải là đối thủ của những người đó.
Nhưng rất nhanh, hắn đã biết chính mình vẫn là xem nhẹ nàng....
Đáp lại nàng không phải thanh âm của Lăng Mặc Hàn, mà là tiếng rống giận dữ điếc tai của đàn mãnh thú phía trước.
Vừa lúc tiếng rống giận dữ kia phát ra, những mãnh thú đó dậm chân hướng hai người họ đánh tới, há miệng rộng ra đầy nước miếng , răng nanh lộ ra tia, khát máu, làm người cảm thấy trong lòng phát run.
“Lên cây!” Lăng Mặc Hàn mắt lạnh đảo qua, trầm giọng thét.
Nghe thấy hắn một tiếng “lên cây”, trong mắt Phượng Cửu xẹt qua một mạt ý cười. Chẳng phải nàng đã nói qua đại thúc này không tồi hay sao!
“Đại thúc, vậy ngươi cẩn thận một chút.” Nàng nhanh nhẹn bò lên một cây đại thụ bên cạnh, ôm thân cây nhìn một màn phía dưới, cũng muốn nhìn một chút thân thủ của đại thúc này đang ở trình độ nào.
Nhưng đang ngồi trên cây, khoé mắt nàng chợt thoáng nhìn thấy phía sau ẩn nấp có một nam tử đang cầm cung tên nhắm chuẩn vào đại thúc bên dưới. Ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Tâm tư vừa động, thấy phía dưới có một con mãnh thú đang đụng phải cây đại thụ nơi nàng leo lên, vì thế nhẹ buông tay đang ôm nhánh cây, cùng với lực đạo va chạm kia từ trên cây té xuống.
“A!”
Lăng Mặc Hàn đang đối phó với hơn mười con mãnh thú, theo bản năng quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi trầm xuống, cái kẻ chuyên gây rắc rối! Đang muốn vận chân khí để tiếp lấy nàng, lại thấy nàng hướng phía hắn chớp chớp đôi mắt. Thấy vậy, lông mày hắn nhăn lại, vung kiếm bổ về phía đầu một con mãnh thú.
Lúc này, sau khi Phượng Cửu ngã từ trên cây xuống liền cất bước chạy: “A! Cứu mạng a!”
Thân pháp quỷ dị của nàng, rõ ràng là không hề có huyền khí , lại có thể chạy tán loạn giữa bầy mãnh thú mà không bị đụng trúng, chạy xong một vòng thì không tránh phía sau Lăng Mặc Hàn, mà là hướng phía con đường đã từng đi qua chạy tới.
“Cứu mạng a......”
Mười mấy người đang ẩn nấp phía sau cây cối cách đó không xa, thấy Phượng Cửu đang chạy tới, mang theo bảy tám con mãnh thú đuổi theo phía sau, trong lúc nhất thời sắc mặt đều biến đổi.
“Đáng chết!”
Nam tử trẻ tuổi nguyền rủa một tiếng, cung tiễn trong tay vì hắc ảnh phía trước chuyển động mà không thể nhắm chuẩn xác, lại nhìn thấy bầy mãnh thú đang hướng phía bên này chạy đến, hắn biết đã mất thời cơ ám sát, lập tức dời cung tiễn trong tay, hướng tiểu ăn mày đang vọt tới phía trước.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Nam tử trung niên vừa trầm giọng vừa thét, uy áp của huyền khí tràn ra, đồng thời rút ra bội kiếm bên hông .
Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi cầm cung tên hướng nàng phóng tới, khóe miệng Phượng Cửu nhếch lên, lộ ra một mạt cười quỷ dị đầy tà khí.
Khả nhất bất khả nhị ( Có lần một nhưng không có lần hai) , đối với một người năm lần bảy lượt đều muốn lấy mạng nàng, nàng cũng sẽ lần lượt đều không buông tha hắn.
Hơn nữa, nàng cũng đang ngứa tay, vậy dùng đám người này thử xem sức chiến đấu của mình trong thế giới này đi!
Đã xác định được mục tiêu, sát khí trên người nàng theo bản năng tràn ngập tỏa ra, hơi thở sắc bén lộ ra một cổ khí thế chinh phục. Chỉ cần nhìn ánh mắt biến hóa cùng hơi thở quanh thân nàng, khiến cho nội tâm của nam tử trung niên cầm đầu sợ hãi, khiếp sợ không thôi!
Hắn gặp qua vô số người, tất nhiên có thể thấy được giờ khắc này tiểu ăn mày trước mặt hoàn toàn khác với trước đây, hắn một thân khí thế hơn người, quanh thân sát khí sắc bén kia, cùng với thần thái tự tin giữa hai mày kia ngay cả hắn nhìn thấy đều không khỏi kinh hồn táng đảm.
Bất quá, bản thân hắn ta không có Huyền Lực, hắn tin tưởng cho dù hắn ta biểu hiện khí thế cường đại , thì trong chiến đấu cũng không có khả năng đánh bại được hắn!
Tầm mắt Lăng Mặc Hàn cũng dừng ở trên người tiểu ăn mày, trong ánh mắt thâm thuý chợt loé lên một tia ánh sáng.
Quả nhiên, nhìn biểu hiện bên ngoài của nàng thì đúng thật là không phải đơn giản vô hại như vậy, bất quá ngẫm lại cũng thấy thật thoải mái, tiểu ăn mày này vốn dĩ đã không bình thường, thử hỏi, nữ tử tầm thường nào dám đơn độc tiến vào Cửu Phục Lâm trải dài đầy mãnh thú này đây?
Nhưng mà, nàng một thân không hề có Huyền Lực, chỉ sợ không phải là đối thủ của những người đó.
Nhưng rất nhanh, hắn đã biết chính mình vẫn là xem nhẹ nàng....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook