Tuyệt Sắc Quân Sư
-
Quyển 2 - Chương 60
“ Tam ca, muội…” Phù Dung nhìn Thiên Tuyết, tựa hồ còn mang chút lưỡng lự.
“ Dung nhi. Trước đây Lạc Minh cũng từng có một đoạn thời gian vì thể diện, mà không chịu thừa nhận tình cảm với muội, nhưng sau đó hắn đã buông bỏ được không phải sao??? Hắn đã đem thể diện của một nam nhân, tự tôn của một hoàng đế ném đi, chỉ vì có thể một lần nữa có được tình cảm của muội. Và muội đã chấp nhận đó, không phải sao??? ”. Thiên Tuyết nhìn Phù Dung trầm ngâm than nhẹ.
“ Muội từ trước giờ chưa từng chịu thua nam nhân bao giờ, không lẽ lần này lại như thế sao??? Lạc Minh làm được, thì muội cũng phải làm được. Hơn nữa, Dung nhi, đừng lừa dối lòng minh, đừng trốn tránh tình cảm của mình, hãy đối mặt với nó đi, nếu tạm thời muội vẫn chưa chấp nhận được tình cảm đó, thì hãy cho ba người họ một cơ hội được ở cạnh muội, chứng minh tình cảm của mình. Ngay cả năm tên tiểu tử kia đều đã chấp nhận họ, thì muội cũng nên thử một lần đi ” Thiên Tuyết nhìn Phù Dung, rồi nhìn đến ba nam nhân trong đình, thật tình khuyên bảo.
Sau đó thật sâu nhìn bốn người họ, im lặng rời đi, vì y biết hiện giờ thứ mà Phù Dung cần chính là thời gian, chỉ cần có thời gian, thì Phù Dung rồi sẽ dần chấp nhận ba tên tiểu tử kia mà thôi.
………………..
“ Tỷ tỷ, sao sáng nay chúng ta lại dùng bữa sớm thế a??? ” Thủy Vu ngồi trên bàn ăn, nhìn Phù Dung ‘ đau khổ ’ hỏi.
Mấy ngày nay nàng vì đám người Tư Đồ Cơ trị thương, đã rất mệt, khó khăn lắm mới có thể nghĩ ngơi, vậy mà lại bị tỷ tỷ của mình lôi dậy sáng sớm, nói rằng dùng bữa sáng, nhưng mà có cần sớm đến vậy không a???.
“ Dùng nhanh đi, sau đó chúng ta còn phải lên đường nữa ” Phù Dung gắp lấy thức ăn, bỏ vào bát của Thủy Vu, sau đó dịu giọng khuyên.
Sáng nay Thiên Tuyết cùng Lưu Vân Tinh đều đã rời đi, nên hiện giờ tại đây chỉ còn hai tỷ muội cùng mấy nam nhân. Phù Dung tối qua suy nghĩ suốt đêm, đến sáng nay, rốt cuộc nàng cũng đã đưa ra được quyết định cho mình.
“ Đi đâu a??? ” Thủy Vu tò mò hỏi.
“ Về Minh Thành ” Phù Dung nhàn nhã đáp lời.
“ Quay về, ý tỷ là hai tỷ muội chúng ta ” Thủy Vu nhìn đến mấy nam nhân, sau đó lại nhìn Phù Dung, rồi như ngộ ra gì đó, nhỏ giọng hỏi.
“ Tất cả chúng ta ” Phù Dung nhìn Thủy Vu than nhẹ đáp. ‘ Muội muội này đúng là không chịu thua bao giờ, nhất định phải hỏi trắng ra thế sao a??? ’.
“ À, muội đã hiểu ” Thủy Vu đạt được đáp án, mới vừa lòng gật đầu.
Sau đó đưa mắt nhìn mấy nam nhân, đặc biệt là ba người Tư Đồ Cơ, ánh mắt như chúc mừng. ‘ Chỉ có con rể của Minh Thành, mới có tư cách theo họ về Minh Thành, nay tỷ tỷ lại đưa cả ba người Tư Đồ Cơ theo về, chứng tỏ là đã dần dần chấp nhận họ rồi còn gì ’.
Ba người Tư Đồ Cơ nhận được ánh mắt của Thủy Vu, dù không hiểu chuyện gì. Bất quá nghe đến Phù Dung có ý định đưa họ cùng quay về nhà, thì lại vui mừng không thôi, vì ích ra cuối cùng họ đã có cơ hội, không phải sao???.
Sau khi dùng bữa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi, theo hướng Minh Thành mà quay về. Bất quá khi Phù Dung cùng Thủy Vu đến đây, là điều đi qua thời không môn, nhưng mấy nam nhân thì lại không thể qua nơi đó, vì họ là người phàm không có phép thuật.
Nên đoàn người đành đi đường vòng, băng qua sa mạc, đến con đường dẫn đến Minh Thành tại U Lan cốc mà vào thôi. Nơi đây vốn là sa mạc tử thần của đại lục, xưa nay chưa từng có ai sống sót từ nơi này quay về. Nhưng ai cũng không ngờ đến được, nơi đây sẽ là cánh cửa dẫn vào Minh Thành, thế ngoại đào nguyên. Còn những người trước đây chết đi, nguyên nhân cũng chỉ vì lòng tham của họ, không vượt qua thử thách, và không có người dẫn đường mà thôi.
………………………..
Năm năm sau.
“ Thần nhi, cẩn thận đó ” nữ tử ôm lấy cái bụng to tròn, đi theo phía sau nhìn tiểu nam hài đang đùa giỡn, khẽ mỉm cười nhắc nhở.
“ Mẫu thân, yên têm đi ” tiểu nam hài háo hức chạy xung quanh, bên cạnh còn theo mấy đứa bé khác, có nam có nữ.
“ Kì nhi, coi chừng ” nữ tử nhìn đến một tiểu nam hài khác sắp ngã, lo lắng hô định tiến về phía trước. Bất quá nàng lại sơ ý vấp ngã, làm cho bên cạnh mấy nam nhân cùng mấy hài tử đều sợ hãi kinh hô.
“ Mẫu thân ”.
“ Dung nhi ”.
“ Dung nhi, không sao chứ??? ” nam tử một thân hắc y, ôm lấy nữ tử vào lòng, lo lắng hỏi, sau khi xác định nàng không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Các người không cần lo, ta không sao ” Phù Dung nhìn đến Quân Hàn vẻ mặt hoảng hốt, cùng những người khác đều sợ hãi thì mỉm cười an ủi.
“ Lạc Thần, lại đây ” Lạc Minh nhìn đến tiểu nam hài, vẻ mặt như tức giận gọi.
“ Lạc Kì, con cũng qua đây ” Lạc Thiên nhìn đến tiểu nam hài chút nữa gián tiếp làm Phù Dung té ngã, cũng tỏ vẻ giận dữ.
“ Phụ thân ” Lạc Thần thì tiến đến bên cạnh Lạc Minh, vẻ mặt như chịu tội. Còn Lạc Kì thì lại ôm lấy Lạc Thiên làm nũng.
Bốn người ở chung một chỗ, quả thật là giống nhau như đúc. Bốn năm trước, sau một thời gian ở chung, rốt cuộc Phù Dung đã dần chấp nhận tình cảm của ba người Tư Đồ Cơ, ngày hôm sau khi thành thân Phù Dung lần đầu bắt được hỷ mạch, và đã sanh hạ một đôi long thai, trải qua Minh Vương dùng pháp lực kiểm chứng theo một phương pháp đã thất truyền từ lâu, cuối cùng cũng xác nhận, hai nam hài này là hài tử của Lạc Minh cùng Lạc Thiên, khiến hai nam nhân vui mừng khôn xiết.
Sau đó nàng lại hai lần mang thai nữa. Lần thứ hai chính là một đôi long phượng thai, nam hài Thượng Quan Lân là của Thượng Quan Châu, nữ hài Triệu Tuyết là của Triệu Bân. Lần thứ ba, cũng là một đôi long thai, một là Tư Đồ Doãn của Tư Đồ Cơ, một còn lại là Sở Khiêm của Sở Quan Thanh.
Lần này đã là lần mang thai thứ tư của nàng, kết quả mạch tượng có thể cho thấy, lần này là một đôi phượng thai, và cũng đã trải qua kiểm tra, hai nữ hài lần này chính là của Khương Tuấn cùng Quân Hàn, điều này khiến cho hai người vui mừng vô cùng, vì hai người họ luôn mong muốn có được một nữ nhi xinh đẹp như Phù Dung, rốt cuộc họ cũng đã đạt thành tâm nguyện của mình. Nhưng điều này cũng khiến mấy nam nhân kia ghen tỵ không thôi, vì họ cũng muốn a.
“ Được rồi, ta không sao, đừng hù dọa chúng nữa ” Phù Dung nhìn đến Lạc Thần cùng Lạc Kì và mấy nhi tử khác đều đang ôm lấy phụ thân tỏ vẻ sợ hãi, thì không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
“ Dung nhi, hôm nay Thủy nhi ngoan sao??? ” Quân Hàn cười ôm lấy Phù Dung ngồi xuống, xoa bụng nàng hiền từ hỏi. Hắn đã quyết định, nữ nhi của hắn sẽ gọi là Quân Thủy Nhi.
“ Ân, đúng rồi, hôm nay Ngọc nhi có quấy nàng không ” Khương Tuấn cũng quan tâm hỏi, nữ nhi của hắn, hắn cũng đã nghĩ ra, sẽ lấy tên là Khương Ngọc, sau này toàn bộ gia sản của hắn đều sẽ do nữ nhi kế thừa cả, đến lúc đó hắn có thể giành thời gian ở bên cạnh ái thê nhiều hơn rồi.
“ Ngoan lắm a ” Phù Dung trên người toát ra một vẻ đẹp thuần khiết, hiền lành, của từ mẫu, vuốt ve cái bụng to tròn của mình, mỉm cười đáp.
“ Muội muội, mau ra a, để chơi với tỷ tỷ nữa, mấy ca ca cùng đệ đệ đều rất nhàm chán a ” Triệu Tuyết tiến đến gần bên Phù Dung, vuốt ve cái bụng của nàng, khẽ nhắc nhở.
Mấy người lớn bên cạnh nghe vậy đều nở nụ cười, còn mấy nam hài thì lại mặt mày khó chịu, ‘ họ nhàm chán lắm sao a??? ’.
Phù Dung nhìn đến gia đình vui vẻ của mình, rồi lại âm thầm đa tạ Thiên Tuyết cùng Thủy Vu, nếu không có hai người họ khuyên nhủ, nàng nghĩ nàng sẽ không thể nào buông bỏ được mọi vướng bận, mà chấp nhận ba nam nhân kia, cũng sẽ không gạt bỏ được định kiến thế gian, mà mở rộng lòng mình, lần này xem như nàng nợ họ một ân tình, sau này mối ân tình này nàng nhất định phải hồi báo mới được a.
Rồi lại nhớ đến phụ thân mình, cùng Thời không thần, cùng Nguyệt lão, nàng cũng cần đa tạ họ, vì không có trận cá cược của họ, và không có mưu kế của họ đặt ra, nàng nghĩ giờ đây nàng sẽ không được hạnh phúc thế này.
Xem ra tất cả đều đã được ý trời định sẵn cả rồi. Tất cả mọi chuyện trên đời này, hoàn toàn không thể nào tránh khỏi một chữ duyên.
_____[ TOÀN VĂN HOÀN]_____
“ Dung nhi. Trước đây Lạc Minh cũng từng có một đoạn thời gian vì thể diện, mà không chịu thừa nhận tình cảm với muội, nhưng sau đó hắn đã buông bỏ được không phải sao??? Hắn đã đem thể diện của một nam nhân, tự tôn của một hoàng đế ném đi, chỉ vì có thể một lần nữa có được tình cảm của muội. Và muội đã chấp nhận đó, không phải sao??? ”. Thiên Tuyết nhìn Phù Dung trầm ngâm than nhẹ.
“ Muội từ trước giờ chưa từng chịu thua nam nhân bao giờ, không lẽ lần này lại như thế sao??? Lạc Minh làm được, thì muội cũng phải làm được. Hơn nữa, Dung nhi, đừng lừa dối lòng minh, đừng trốn tránh tình cảm của mình, hãy đối mặt với nó đi, nếu tạm thời muội vẫn chưa chấp nhận được tình cảm đó, thì hãy cho ba người họ một cơ hội được ở cạnh muội, chứng minh tình cảm của mình. Ngay cả năm tên tiểu tử kia đều đã chấp nhận họ, thì muội cũng nên thử một lần đi ” Thiên Tuyết nhìn Phù Dung, rồi nhìn đến ba nam nhân trong đình, thật tình khuyên bảo.
Sau đó thật sâu nhìn bốn người họ, im lặng rời đi, vì y biết hiện giờ thứ mà Phù Dung cần chính là thời gian, chỉ cần có thời gian, thì Phù Dung rồi sẽ dần chấp nhận ba tên tiểu tử kia mà thôi.
………………..
“ Tỷ tỷ, sao sáng nay chúng ta lại dùng bữa sớm thế a??? ” Thủy Vu ngồi trên bàn ăn, nhìn Phù Dung ‘ đau khổ ’ hỏi.
Mấy ngày nay nàng vì đám người Tư Đồ Cơ trị thương, đã rất mệt, khó khăn lắm mới có thể nghĩ ngơi, vậy mà lại bị tỷ tỷ của mình lôi dậy sáng sớm, nói rằng dùng bữa sáng, nhưng mà có cần sớm đến vậy không a???.
“ Dùng nhanh đi, sau đó chúng ta còn phải lên đường nữa ” Phù Dung gắp lấy thức ăn, bỏ vào bát của Thủy Vu, sau đó dịu giọng khuyên.
Sáng nay Thiên Tuyết cùng Lưu Vân Tinh đều đã rời đi, nên hiện giờ tại đây chỉ còn hai tỷ muội cùng mấy nam nhân. Phù Dung tối qua suy nghĩ suốt đêm, đến sáng nay, rốt cuộc nàng cũng đã đưa ra được quyết định cho mình.
“ Đi đâu a??? ” Thủy Vu tò mò hỏi.
“ Về Minh Thành ” Phù Dung nhàn nhã đáp lời.
“ Quay về, ý tỷ là hai tỷ muội chúng ta ” Thủy Vu nhìn đến mấy nam nhân, sau đó lại nhìn Phù Dung, rồi như ngộ ra gì đó, nhỏ giọng hỏi.
“ Tất cả chúng ta ” Phù Dung nhìn Thủy Vu than nhẹ đáp. ‘ Muội muội này đúng là không chịu thua bao giờ, nhất định phải hỏi trắng ra thế sao a??? ’.
“ À, muội đã hiểu ” Thủy Vu đạt được đáp án, mới vừa lòng gật đầu.
Sau đó đưa mắt nhìn mấy nam nhân, đặc biệt là ba người Tư Đồ Cơ, ánh mắt như chúc mừng. ‘ Chỉ có con rể của Minh Thành, mới có tư cách theo họ về Minh Thành, nay tỷ tỷ lại đưa cả ba người Tư Đồ Cơ theo về, chứng tỏ là đã dần dần chấp nhận họ rồi còn gì ’.
Ba người Tư Đồ Cơ nhận được ánh mắt của Thủy Vu, dù không hiểu chuyện gì. Bất quá nghe đến Phù Dung có ý định đưa họ cùng quay về nhà, thì lại vui mừng không thôi, vì ích ra cuối cùng họ đã có cơ hội, không phải sao???.
Sau khi dùng bữa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi, theo hướng Minh Thành mà quay về. Bất quá khi Phù Dung cùng Thủy Vu đến đây, là điều đi qua thời không môn, nhưng mấy nam nhân thì lại không thể qua nơi đó, vì họ là người phàm không có phép thuật.
Nên đoàn người đành đi đường vòng, băng qua sa mạc, đến con đường dẫn đến Minh Thành tại U Lan cốc mà vào thôi. Nơi đây vốn là sa mạc tử thần của đại lục, xưa nay chưa từng có ai sống sót từ nơi này quay về. Nhưng ai cũng không ngờ đến được, nơi đây sẽ là cánh cửa dẫn vào Minh Thành, thế ngoại đào nguyên. Còn những người trước đây chết đi, nguyên nhân cũng chỉ vì lòng tham của họ, không vượt qua thử thách, và không có người dẫn đường mà thôi.
………………………..
Năm năm sau.
“ Thần nhi, cẩn thận đó ” nữ tử ôm lấy cái bụng to tròn, đi theo phía sau nhìn tiểu nam hài đang đùa giỡn, khẽ mỉm cười nhắc nhở.
“ Mẫu thân, yên têm đi ” tiểu nam hài háo hức chạy xung quanh, bên cạnh còn theo mấy đứa bé khác, có nam có nữ.
“ Kì nhi, coi chừng ” nữ tử nhìn đến một tiểu nam hài khác sắp ngã, lo lắng hô định tiến về phía trước. Bất quá nàng lại sơ ý vấp ngã, làm cho bên cạnh mấy nam nhân cùng mấy hài tử đều sợ hãi kinh hô.
“ Mẫu thân ”.
“ Dung nhi ”.
“ Dung nhi, không sao chứ??? ” nam tử một thân hắc y, ôm lấy nữ tử vào lòng, lo lắng hỏi, sau khi xác định nàng không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Các người không cần lo, ta không sao ” Phù Dung nhìn đến Quân Hàn vẻ mặt hoảng hốt, cùng những người khác đều sợ hãi thì mỉm cười an ủi.
“ Lạc Thần, lại đây ” Lạc Minh nhìn đến tiểu nam hài, vẻ mặt như tức giận gọi.
“ Lạc Kì, con cũng qua đây ” Lạc Thiên nhìn đến tiểu nam hài chút nữa gián tiếp làm Phù Dung té ngã, cũng tỏ vẻ giận dữ.
“ Phụ thân ” Lạc Thần thì tiến đến bên cạnh Lạc Minh, vẻ mặt như chịu tội. Còn Lạc Kì thì lại ôm lấy Lạc Thiên làm nũng.
Bốn người ở chung một chỗ, quả thật là giống nhau như đúc. Bốn năm trước, sau một thời gian ở chung, rốt cuộc Phù Dung đã dần chấp nhận tình cảm của ba người Tư Đồ Cơ, ngày hôm sau khi thành thân Phù Dung lần đầu bắt được hỷ mạch, và đã sanh hạ một đôi long thai, trải qua Minh Vương dùng pháp lực kiểm chứng theo một phương pháp đã thất truyền từ lâu, cuối cùng cũng xác nhận, hai nam hài này là hài tử của Lạc Minh cùng Lạc Thiên, khiến hai nam nhân vui mừng khôn xiết.
Sau đó nàng lại hai lần mang thai nữa. Lần thứ hai chính là một đôi long phượng thai, nam hài Thượng Quan Lân là của Thượng Quan Châu, nữ hài Triệu Tuyết là của Triệu Bân. Lần thứ ba, cũng là một đôi long thai, một là Tư Đồ Doãn của Tư Đồ Cơ, một còn lại là Sở Khiêm của Sở Quan Thanh.
Lần này đã là lần mang thai thứ tư của nàng, kết quả mạch tượng có thể cho thấy, lần này là một đôi phượng thai, và cũng đã trải qua kiểm tra, hai nữ hài lần này chính là của Khương Tuấn cùng Quân Hàn, điều này khiến cho hai người vui mừng vô cùng, vì hai người họ luôn mong muốn có được một nữ nhi xinh đẹp như Phù Dung, rốt cuộc họ cũng đã đạt thành tâm nguyện của mình. Nhưng điều này cũng khiến mấy nam nhân kia ghen tỵ không thôi, vì họ cũng muốn a.
“ Được rồi, ta không sao, đừng hù dọa chúng nữa ” Phù Dung nhìn đến Lạc Thần cùng Lạc Kì và mấy nhi tử khác đều đang ôm lấy phụ thân tỏ vẻ sợ hãi, thì không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
“ Dung nhi, hôm nay Thủy nhi ngoan sao??? ” Quân Hàn cười ôm lấy Phù Dung ngồi xuống, xoa bụng nàng hiền từ hỏi. Hắn đã quyết định, nữ nhi của hắn sẽ gọi là Quân Thủy Nhi.
“ Ân, đúng rồi, hôm nay Ngọc nhi có quấy nàng không ” Khương Tuấn cũng quan tâm hỏi, nữ nhi của hắn, hắn cũng đã nghĩ ra, sẽ lấy tên là Khương Ngọc, sau này toàn bộ gia sản của hắn đều sẽ do nữ nhi kế thừa cả, đến lúc đó hắn có thể giành thời gian ở bên cạnh ái thê nhiều hơn rồi.
“ Ngoan lắm a ” Phù Dung trên người toát ra một vẻ đẹp thuần khiết, hiền lành, của từ mẫu, vuốt ve cái bụng to tròn của mình, mỉm cười đáp.
“ Muội muội, mau ra a, để chơi với tỷ tỷ nữa, mấy ca ca cùng đệ đệ đều rất nhàm chán a ” Triệu Tuyết tiến đến gần bên Phù Dung, vuốt ve cái bụng của nàng, khẽ nhắc nhở.
Mấy người lớn bên cạnh nghe vậy đều nở nụ cười, còn mấy nam hài thì lại mặt mày khó chịu, ‘ họ nhàm chán lắm sao a??? ’.
Phù Dung nhìn đến gia đình vui vẻ của mình, rồi lại âm thầm đa tạ Thiên Tuyết cùng Thủy Vu, nếu không có hai người họ khuyên nhủ, nàng nghĩ nàng sẽ không thể nào buông bỏ được mọi vướng bận, mà chấp nhận ba nam nhân kia, cũng sẽ không gạt bỏ được định kiến thế gian, mà mở rộng lòng mình, lần này xem như nàng nợ họ một ân tình, sau này mối ân tình này nàng nhất định phải hồi báo mới được a.
Rồi lại nhớ đến phụ thân mình, cùng Thời không thần, cùng Nguyệt lão, nàng cũng cần đa tạ họ, vì không có trận cá cược của họ, và không có mưu kế của họ đặt ra, nàng nghĩ giờ đây nàng sẽ không được hạnh phúc thế này.
Xem ra tất cả đều đã được ý trời định sẵn cả rồi. Tất cả mọi chuyện trên đời này, hoàn toàn không thể nào tránh khỏi một chữ duyên.
_____[ TOÀN VĂN HOÀN]_____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook