Tuyệt Sắc Quân Sư
-
Quyển 1 - Chương 21
Sau trận chiến với Phổ quốc, Chu quốc nhanh chóng trở thành một trong hai quốc gia hàng đầu trong tứ quốc, địa vị có thể nói là sánh ngang với Tần quốc, vì vậy tất cả những tướng lĩnh có công trong trận chiến này đều được trọng thưởng hậu hĩnh, tất nhiên người có công nhất chính là người đã phá tử hồn trận đánh bại quốc sư của Phổ quốc, và hiện giờ người đó đang ở tại hoàng cung của Chu quốc tận hưởng sự hầu hạ, iu chiều của hai đại nam nhân,một là giáo chủ ma giáo và một là thiên hạ tài tử, khiến cho rất nhiều thái giám cung nữ rợn mắt há mồm, nhưng cũng khiến cho nhiều trái tim tan nát.
“Ngọc đệ, hay là đệ dọn về nhà ta ở đi, dù sao đệ ở lại trong hoàng cung cũng không tiện lắm” Triệu Bân nhã nhặn đề nghị, nhưng thật ra do Phù Dung và Lạc Minh cứ xung khắc nên y sợ sớm muộn cũng có chuyện, nếu chọc giận hoàng thượng, Phù Dung sẽ gặp rắc rối, lúc trước ở chiến trường, Phù Dung vẫn còn giá trị, nên hoàng thượng mới kiên nhẫn như vậy, bây giờ về đây, nếu như khiến cho hoàng thượng nổi giận e rằng tất cả công lao trước kia đều sẽ bị xóa hết, hơn nữa còn phạm đại tội bất kính nữa.
“dọn về phủ đệ của huynh, cũng được, dù sao hoàng cung ta cũng chơi chán rồi” Phù Dung hoàn toàn hiểu rõ lo lắng của Triệu Bân, nên cũng mềm lòng làm theo ý của y, hơn nữa nếu như cứ tiếp tục ở lại đây bị tên hoàng đế kia chọc giận, sớm hay muộn gì nàng cũng nhịn không được mà đập cho hắn một trận mất.
“được, ta lập tức đi bẩm với hoàng thượng” Triệu Bân hớn hở chạy ngay đến ngự thư phòng.
“nàng thích hắn” khi bóng Triệu Bân vừa khuất, bên cạnh vang lên giọng nói có chút ghen tuông cùng ủy khuất của một nam nhân khác.
“đúng a, hắn thích ta nên ta cũng thích hắn, hơn nữa ở bên cạnh hắn ta cũng rất vui, có nữ nhân nào được chiều chuộng lại không vui a” nhìn gương mặt trẻ con hiện giờ của Quân Hàn, Phù Dung cảm thấy hắn rất đáng yêu.
“thế còn ta”Quân Hàn ủy khuất, thanh âm càng ngày càng nhỏ
“ta cũng thích huynh a, nhưng mà ta cũng thích hắn, cả hai ta đều thích như nhau, yên tâm đi, cho dù sau này thế nào, chỉ cần huynh không ghét bỏ ta, không đuổi ta đi, ta vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh”nàng tiến lại gần ôm lấy thắt lưng của hắn, kỳ thật nàng hiểu rất rõ, hắn là một đứa trẻ sợ cô đơn, rất cần tình thương.
Cách đây mấy ngày, lợi dụng lúc hắn đi ngủ, nàng đã lật xem ký ức của hắn, có thể như vậy không được hay cho lắm, nhưng mà nàng là xuất phát từ sự quan tâm, do trong lòng nàng có hắn nàng mới muốn hiểu hắn thêm, mới muốn biết rõ quá khứ của hắn, dù nàng muốn trực tiếp hỏi hắn, nhưng mà lỡ như hắn lại không kể hoàn toàn, như vậy sau này lỡ nàng phạm sai lầm gì thì sao, vì vậy đây là cách tốt nhất, chỉ cần không cho hắn biết là được rồi, nhưng mà bây giờ nàng cảm thấy mình làm đúng, quá khứ của hắn thật đáng thương a, lúc còn nhỏ, nhà hắn rất nghèo, năm đó nạn đói, phụ thân hắn vì trộm một nắm gạo về để cho hắn ăn, bị một tên viên ngoại đánh chết, mẫu thân hắn vì nuôi hắn lớn, bán thân làm kỹ nữ, sau đó hắn may mắn quen biết một lão quái vật, cũng tức là sư phụ của hắn, chính ông ta đã dạy cho hắn võ công, còn đem cơ nghiệp của ông ta gây dựng là Thiên Ma giáo giao lại cho hắn, hắn mới có ngày hôm nay, hắn cứ nghĩ có thể cùng mẫu thân từ đây hưởng phúc, ai ngờ tới sự đời trớ trêu, thuộc hạ mà hắn tin cậy nhất lại cấu kết cùng kẻ thù của hắn hãm hại hắn, mẫu thân của hắn vì cứu hắn mà chết, từ đó hắn trở nên không tin tưởng những người xung quanh, nhưng nếu hắn đã muốn mở lòng mình với nàng, nguyện ý tin tưởng nàng, thì nàng sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng.
“tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện đó”Quân Hàn ôm chặt lấy nàng, nàng là người khiến trái tim mà hắn đã khép kín bao năm nay được mở ra một lần nữa, nàng là người đã chiếm trọn trái tim hắn, làm sao hắn có thể buông nàng ra cơ chứ, tuyệt đối không bao giờ.
“vậy thì huynh yên tâm ta sẽ không bao giờ bỏ rơi huynh. Huynh có biết không, từ nhỏ phụ thân ta rất ít khi ở nhà, thường hay bôn ba bên ngoài, ông ấy rất hay vì dân trừ hại, giết những kẻ đáng chết, trong một lần ông ta đã nương tay tha chết cho một kẻ khóc lóc cầu xin tha thứ, hắn dùng hết lời nói hoàn cảnh bi thảm của mình, khiến cho phụ thân ta mềm lòng thả hắn đi. Đến năm ta bốn tuổi, ta cùng mẫu thân đi ra chợ, kẻ đó lại đến chặn đường ta và mẫu thân, bảo rằng hắn phải báo thù, bao nhiêu năm qua hắn sở dĩ mất tích không phải vì hối cải, mà vì chuyện tâm học võ, hy vọng một ngày rửa được mối nhục năm xưa, nhưng hắn biết hắn không phải đối thủ của phụ thân nên hắn nhắm vào ta và mẫu thân, mẫu thân vì cứu ta mà bị tên đó giết chết, lúc đó cũng may cô cô ta đến kịp nên ta mới không sao, nhưng mẫu thân ta thì lại không qua khỏi, từ đó ta không ngừng rèn luyện, để bản thân trở nên cường hãn, ta tự nói với lòng chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ bản thân mình và những người mà ta yêu quý”
“thế còn hắn” Quân Hàn thật không ngờ rằng đằng sau vẻ mặt kiên cường, tự tin của Phù Dung lại là một quá khứ đau thương như vậy, nàng giống hắn, cũng tận mắt nhìn thấy người thân của mình chết trước mặt mình mà không làm được gì, nàng cũng từng tổn thương, cũng cần sự bảo vệ, nghĩ đến đây hắn càng ôm chặt nàng hơn nữa, hắn muốn dùng cả đời của mình, tánh mạng của mình để bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc.
“huynh nói ai a”
“kẻ giết mẫu thân nàng”
“sau đó hắn đã bị phụ thân ta giết, nhưng như vậy mẫu thân ta cũng không sống lại được, sau này vì để ta có một gia đình đầy đủ, phụ thân đã cưới thêm một người vợ nữa, nhị nương rất tốt với ta, xem ta như con ruột, yêu thương ta, chăm sóc ta đầy đủ, hơn nữa bà ấy còn sinh cho ta một muội muội chơi cùng ta, nhưng suy cho cùng bà ấy cũng không phải mẹ ruột của ta, nhưng trong lòng ta bà ấy cũng chiếm một vị trí quan trọng, dù bao nhiêu năm nay, mọi người trong nhà đều yêu thương, chiều chuộng ta đủ điều, nhưng đối với ta như thế vẫn chưa đủ, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ còn có thể tận hưởng tình thương của mẫu thân mình, nhưng ta cũng không thể phụ lòng yêu thương của mọi người dành cho ta, vì vậy ta đã quyết định, ngày nào ta còn sống, chỉ cần ai yêu thương ta, ta đều sẽ yêu thương người đó, tuyệt không phụ bất cứ người nào, cho nên….”
“cho nên nàng mới chấp nhận cả ta và hắn”Quân Hàn dần hiểu được vấn đề, nàng đúng là không giống những nữ nhân khác mà.
“đúng a, thế huynh có đồng ý không” nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đầy mong chờ.
“nàng…, được rồi, tùy nàng vậy” Quân Hàn thở dài, có lẽ người khác sẽ nghĩ hắn điên, tại sao hắn lại đồng ý để nữ nhân của mình bên cạnh còn có một nam nhân khác, nhưng hắn chính là không nỡ khiến nàng thất vọng, không nỡ nhìn nàng đau lòng, ai bảo hắn yêu nàng như vậy, chỉ cần nàng vui hắn có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có thể ở cạnh nàng, làm bạn bên người nàng hắn đã mãn nguyện rồi, vì vậy cho dù người cả thiên hạ có nói hắn như thế nào, hắn cũng không bận tâm.
“Hàn, yêu huynh nhất a” nàng vui vẻ cười hớn hở, hôn vào môi của hắn một cái, nhưng vừa định rời đi, lại bị một bàn tay giữ chặt sau gáy, Quân Hàn giữ chặt lấy nàng, dùng sức hôn nàng, cho đến khi nàng không thở nổi nữa mới buông nàng ra.
Nàng dựa người vào lòng ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng, miệng liên tục thở dốc, để lấy lại không khí, bất công a, tại sao lần nào cũng là nàng bị hôn đến không thở nổi vậy nè.
~~~~~~~~~~~~~~~~ Nụ hôn phân cách ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Triệu Bân kiến nghị với Lạc Minh dù lúc đầu y không có ý định đồng ý, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu như cứ để ai kia trong cung, lỡ như tên kia làm y tức giận mà y làm ra chuyện gì đó lỡ tay, thì sau này khó mà cứu vãn, không hiểu sao y xưa nay là người luôn dứt khoát, nhưng cứ việc gì liên quan đến tên kia thì lại chần chừ do dự, vì vậy y đã đồng ý, thế là Phù Dung và Quân Hàn dọn về Triệu phủ ở.
Tính ra cũng dọn về đây đã mười ngày rồi, suốt mười ngày nay, Triệu Bân vẫn như trước túc trực bên cạnh Phù Dung, do lúc trước người hầu trong phủ đã từng chứng kiến cảnh nay rồi, nên không có gì là ngạc nhiên, nhưng có đều lạ là, bây giờ bên cạnh Ngọc công tử lại có thêm một nam nhân khác, nam nhân này ngoài trừ đối với Ngọc công tử là vui vẻ tươi cười ra, đối với nhưng người khác, đều là lạnh lùng, kể cả thiếu gia của bọn họ vẫn vậy, nhưng thiếu gia lại không để tâm, nên thân là nô tài như bọn họ cũng không dám nói gì.Nhưng vui vẻ không được bao lâu, đã có người đến quấy rầy.
“thiếu gia, biểu tiểu thư và Lăng lão gia đến thăm, lão gia mời người ra đại sảnh” một gia nô chạy vào bẩm báo.
“biểu tiểu thư và Lăng lão gia, họ là ai thế” Phù Dung thắc mắc.
“à, là biểu cửu của ta và con gái của người, biểu muội của ta Lăng Tuyết Tề”
“nga, vậy ngươi ra ngoài tiếp họ đi, ta và Hàn ở đây được rồi”
“ta muốn đệ đi cùng” đùa để hai người ở cùng, không có cửa đâu, vậy thì lợi cho tên kia à.
“được thôi” tên này lại ghen a, thật đáng yêu mà
~~~~~~~~~~~~~ Đại sảnh ~~~~~~~~~~~~~~
“Bân nhi, lại đây biểu cửu xem nào, đã lớn thế này rồi sao” vừa bước vào đại sảnh, Triệu bân đã bị một lão nhân độ tứ tuần lôi kéo.
“biểu cửu” Triệu Bân nhẹ nhàng thi lễ với ông ta.
“biểu ca” bên cạnh vang lên một giọng nói của một nữ tử, Phù Dung chuyển sang, nhìn thấy một hoàng y nữ tử đang đứng đó, khuôn mặt nói chung là thanh tú, dễ nhìn, coi ra cũng được, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Triệu Bân lại là….hey tên này số đào hoa đến rồi a.
“Ngọc đệ, hay là đệ dọn về nhà ta ở đi, dù sao đệ ở lại trong hoàng cung cũng không tiện lắm” Triệu Bân nhã nhặn đề nghị, nhưng thật ra do Phù Dung và Lạc Minh cứ xung khắc nên y sợ sớm muộn cũng có chuyện, nếu chọc giận hoàng thượng, Phù Dung sẽ gặp rắc rối, lúc trước ở chiến trường, Phù Dung vẫn còn giá trị, nên hoàng thượng mới kiên nhẫn như vậy, bây giờ về đây, nếu như khiến cho hoàng thượng nổi giận e rằng tất cả công lao trước kia đều sẽ bị xóa hết, hơn nữa còn phạm đại tội bất kính nữa.
“dọn về phủ đệ của huynh, cũng được, dù sao hoàng cung ta cũng chơi chán rồi” Phù Dung hoàn toàn hiểu rõ lo lắng của Triệu Bân, nên cũng mềm lòng làm theo ý của y, hơn nữa nếu như cứ tiếp tục ở lại đây bị tên hoàng đế kia chọc giận, sớm hay muộn gì nàng cũng nhịn không được mà đập cho hắn một trận mất.
“được, ta lập tức đi bẩm với hoàng thượng” Triệu Bân hớn hở chạy ngay đến ngự thư phòng.
“nàng thích hắn” khi bóng Triệu Bân vừa khuất, bên cạnh vang lên giọng nói có chút ghen tuông cùng ủy khuất của một nam nhân khác.
“đúng a, hắn thích ta nên ta cũng thích hắn, hơn nữa ở bên cạnh hắn ta cũng rất vui, có nữ nhân nào được chiều chuộng lại không vui a” nhìn gương mặt trẻ con hiện giờ của Quân Hàn, Phù Dung cảm thấy hắn rất đáng yêu.
“thế còn ta”Quân Hàn ủy khuất, thanh âm càng ngày càng nhỏ
“ta cũng thích huynh a, nhưng mà ta cũng thích hắn, cả hai ta đều thích như nhau, yên tâm đi, cho dù sau này thế nào, chỉ cần huynh không ghét bỏ ta, không đuổi ta đi, ta vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh”nàng tiến lại gần ôm lấy thắt lưng của hắn, kỳ thật nàng hiểu rất rõ, hắn là một đứa trẻ sợ cô đơn, rất cần tình thương.
Cách đây mấy ngày, lợi dụng lúc hắn đi ngủ, nàng đã lật xem ký ức của hắn, có thể như vậy không được hay cho lắm, nhưng mà nàng là xuất phát từ sự quan tâm, do trong lòng nàng có hắn nàng mới muốn hiểu hắn thêm, mới muốn biết rõ quá khứ của hắn, dù nàng muốn trực tiếp hỏi hắn, nhưng mà lỡ như hắn lại không kể hoàn toàn, như vậy sau này lỡ nàng phạm sai lầm gì thì sao, vì vậy đây là cách tốt nhất, chỉ cần không cho hắn biết là được rồi, nhưng mà bây giờ nàng cảm thấy mình làm đúng, quá khứ của hắn thật đáng thương a, lúc còn nhỏ, nhà hắn rất nghèo, năm đó nạn đói, phụ thân hắn vì trộm một nắm gạo về để cho hắn ăn, bị một tên viên ngoại đánh chết, mẫu thân hắn vì nuôi hắn lớn, bán thân làm kỹ nữ, sau đó hắn may mắn quen biết một lão quái vật, cũng tức là sư phụ của hắn, chính ông ta đã dạy cho hắn võ công, còn đem cơ nghiệp của ông ta gây dựng là Thiên Ma giáo giao lại cho hắn, hắn mới có ngày hôm nay, hắn cứ nghĩ có thể cùng mẫu thân từ đây hưởng phúc, ai ngờ tới sự đời trớ trêu, thuộc hạ mà hắn tin cậy nhất lại cấu kết cùng kẻ thù của hắn hãm hại hắn, mẫu thân của hắn vì cứu hắn mà chết, từ đó hắn trở nên không tin tưởng những người xung quanh, nhưng nếu hắn đã muốn mở lòng mình với nàng, nguyện ý tin tưởng nàng, thì nàng sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng.
“tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện đó”Quân Hàn ôm chặt lấy nàng, nàng là người khiến trái tim mà hắn đã khép kín bao năm nay được mở ra một lần nữa, nàng là người đã chiếm trọn trái tim hắn, làm sao hắn có thể buông nàng ra cơ chứ, tuyệt đối không bao giờ.
“vậy thì huynh yên tâm ta sẽ không bao giờ bỏ rơi huynh. Huynh có biết không, từ nhỏ phụ thân ta rất ít khi ở nhà, thường hay bôn ba bên ngoài, ông ấy rất hay vì dân trừ hại, giết những kẻ đáng chết, trong một lần ông ta đã nương tay tha chết cho một kẻ khóc lóc cầu xin tha thứ, hắn dùng hết lời nói hoàn cảnh bi thảm của mình, khiến cho phụ thân ta mềm lòng thả hắn đi. Đến năm ta bốn tuổi, ta cùng mẫu thân đi ra chợ, kẻ đó lại đến chặn đường ta và mẫu thân, bảo rằng hắn phải báo thù, bao nhiêu năm qua hắn sở dĩ mất tích không phải vì hối cải, mà vì chuyện tâm học võ, hy vọng một ngày rửa được mối nhục năm xưa, nhưng hắn biết hắn không phải đối thủ của phụ thân nên hắn nhắm vào ta và mẫu thân, mẫu thân vì cứu ta mà bị tên đó giết chết, lúc đó cũng may cô cô ta đến kịp nên ta mới không sao, nhưng mẫu thân ta thì lại không qua khỏi, từ đó ta không ngừng rèn luyện, để bản thân trở nên cường hãn, ta tự nói với lòng chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ bản thân mình và những người mà ta yêu quý”
“thế còn hắn” Quân Hàn thật không ngờ rằng đằng sau vẻ mặt kiên cường, tự tin của Phù Dung lại là một quá khứ đau thương như vậy, nàng giống hắn, cũng tận mắt nhìn thấy người thân của mình chết trước mặt mình mà không làm được gì, nàng cũng từng tổn thương, cũng cần sự bảo vệ, nghĩ đến đây hắn càng ôm chặt nàng hơn nữa, hắn muốn dùng cả đời của mình, tánh mạng của mình để bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc.
“huynh nói ai a”
“kẻ giết mẫu thân nàng”
“sau đó hắn đã bị phụ thân ta giết, nhưng như vậy mẫu thân ta cũng không sống lại được, sau này vì để ta có một gia đình đầy đủ, phụ thân đã cưới thêm một người vợ nữa, nhị nương rất tốt với ta, xem ta như con ruột, yêu thương ta, chăm sóc ta đầy đủ, hơn nữa bà ấy còn sinh cho ta một muội muội chơi cùng ta, nhưng suy cho cùng bà ấy cũng không phải mẹ ruột của ta, nhưng trong lòng ta bà ấy cũng chiếm một vị trí quan trọng, dù bao nhiêu năm nay, mọi người trong nhà đều yêu thương, chiều chuộng ta đủ điều, nhưng đối với ta như thế vẫn chưa đủ, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ còn có thể tận hưởng tình thương của mẫu thân mình, nhưng ta cũng không thể phụ lòng yêu thương của mọi người dành cho ta, vì vậy ta đã quyết định, ngày nào ta còn sống, chỉ cần ai yêu thương ta, ta đều sẽ yêu thương người đó, tuyệt không phụ bất cứ người nào, cho nên….”
“cho nên nàng mới chấp nhận cả ta và hắn”Quân Hàn dần hiểu được vấn đề, nàng đúng là không giống những nữ nhân khác mà.
“đúng a, thế huynh có đồng ý không” nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đầy mong chờ.
“nàng…, được rồi, tùy nàng vậy” Quân Hàn thở dài, có lẽ người khác sẽ nghĩ hắn điên, tại sao hắn lại đồng ý để nữ nhân của mình bên cạnh còn có một nam nhân khác, nhưng hắn chính là không nỡ khiến nàng thất vọng, không nỡ nhìn nàng đau lòng, ai bảo hắn yêu nàng như vậy, chỉ cần nàng vui hắn có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có thể ở cạnh nàng, làm bạn bên người nàng hắn đã mãn nguyện rồi, vì vậy cho dù người cả thiên hạ có nói hắn như thế nào, hắn cũng không bận tâm.
“Hàn, yêu huynh nhất a” nàng vui vẻ cười hớn hở, hôn vào môi của hắn một cái, nhưng vừa định rời đi, lại bị một bàn tay giữ chặt sau gáy, Quân Hàn giữ chặt lấy nàng, dùng sức hôn nàng, cho đến khi nàng không thở nổi nữa mới buông nàng ra.
Nàng dựa người vào lòng ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng, miệng liên tục thở dốc, để lấy lại không khí, bất công a, tại sao lần nào cũng là nàng bị hôn đến không thở nổi vậy nè.
~~~~~~~~~~~~~~~~ Nụ hôn phân cách ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Triệu Bân kiến nghị với Lạc Minh dù lúc đầu y không có ý định đồng ý, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu như cứ để ai kia trong cung, lỡ như tên kia làm y tức giận mà y làm ra chuyện gì đó lỡ tay, thì sau này khó mà cứu vãn, không hiểu sao y xưa nay là người luôn dứt khoát, nhưng cứ việc gì liên quan đến tên kia thì lại chần chừ do dự, vì vậy y đã đồng ý, thế là Phù Dung và Quân Hàn dọn về Triệu phủ ở.
Tính ra cũng dọn về đây đã mười ngày rồi, suốt mười ngày nay, Triệu Bân vẫn như trước túc trực bên cạnh Phù Dung, do lúc trước người hầu trong phủ đã từng chứng kiến cảnh nay rồi, nên không có gì là ngạc nhiên, nhưng có đều lạ là, bây giờ bên cạnh Ngọc công tử lại có thêm một nam nhân khác, nam nhân này ngoài trừ đối với Ngọc công tử là vui vẻ tươi cười ra, đối với nhưng người khác, đều là lạnh lùng, kể cả thiếu gia của bọn họ vẫn vậy, nhưng thiếu gia lại không để tâm, nên thân là nô tài như bọn họ cũng không dám nói gì.Nhưng vui vẻ không được bao lâu, đã có người đến quấy rầy.
“thiếu gia, biểu tiểu thư và Lăng lão gia đến thăm, lão gia mời người ra đại sảnh” một gia nô chạy vào bẩm báo.
“biểu tiểu thư và Lăng lão gia, họ là ai thế” Phù Dung thắc mắc.
“à, là biểu cửu của ta và con gái của người, biểu muội của ta Lăng Tuyết Tề”
“nga, vậy ngươi ra ngoài tiếp họ đi, ta và Hàn ở đây được rồi”
“ta muốn đệ đi cùng” đùa để hai người ở cùng, không có cửa đâu, vậy thì lợi cho tên kia à.
“được thôi” tên này lại ghen a, thật đáng yêu mà
~~~~~~~~~~~~~ Đại sảnh ~~~~~~~~~~~~~~
“Bân nhi, lại đây biểu cửu xem nào, đã lớn thế này rồi sao” vừa bước vào đại sảnh, Triệu bân đã bị một lão nhân độ tứ tuần lôi kéo.
“biểu cửu” Triệu Bân nhẹ nhàng thi lễ với ông ta.
“biểu ca” bên cạnh vang lên một giọng nói của một nữ tử, Phù Dung chuyển sang, nhìn thấy một hoàng y nữ tử đang đứng đó, khuôn mặt nói chung là thanh tú, dễ nhìn, coi ra cũng được, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Triệu Bân lại là….hey tên này số đào hoa đến rồi a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook