Tuyệt Sắc Nguyên Tố Sư: Tiểu Dã Phi Của Tà Vương
-
Chương 1: Kẻ phản cô, chết!
Dưới màn đêm, phía chân trời vô tận, có một vòng trăng tròn mông lung, gió biển như quỷ phong âm u gào thét, run rẩy lòng người, gió biển ác liệt làm nổi lên một làn sóng rồi lại một làn sóng biển, từng đợt sóng dài chồng lên nhau, đánh trên đá ngầm, như tử thần, đánh từng chút vào lòng người.
Trên vách đá bên biển, có một bóng dáng đỏ tươi kiều tiểu, nổi lên độ cong hoàn mỹ ở khóe môi, môi mỏng màu tím khác hẳn với của người thường, càng làm cho cô tăng thêm vẻ yêu mị, dường như tử thần đến từ tầng mười tám địa ngục.
Cô như Ám Dạ Tinh Linh, sừng sững trên vách đá, bóng dáng kia bé nhỏ, bóng người ngạo nghễ đứng thẳng, càng giống như ngọc trúc cứng cỏi bất khuất trên vách đá kia.
Đôi mắt cô lạnh lùng mà trong vắt nhìn về phía trước, nhìn cái bóng người lao nhanh đến, môi mỏng màu tím càng làm nổi lên độ cong quỷ dị, dường như kẻ săn thú đang đợi con mồi đến.
Chốc lát sau, một nam một nữ trước sau đi tới, đứng cách cô bảy bước, bọn họ không dám tới gần, dù sao người được gọi là "Thất Sát", đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng.
Thất Sát, sát thủ đầu bảng trong giới lính đánh thuê, được gọi là Thất Sát, là bởi vì chỉ cần cô tới gần anh trong vòng bảy bước, chắc chắn anh phải chết, không biết được cô giết người bằng tuyệt kỹ gì, bởi vì người biết, đã đến Diêm Vương điện trình diện rồi.
“Tiểu Thất, đưa lệ thạch cho tôi, tôi sẽ để cô toàn thây, nếu tâm tình tốt, còn có thể nhặt xác cho cô.”
Cô gái được gọi là Tiểu Thất, đôi mắt màu đỏ yêu dị, khát máu nhìn một nam một nữ trước mắt, môi tím nhẹ câu, cười gằn trào phúng, “Giết tôi sao? Các người cũng xứng!”
Nam nữ trước mắt, đều là người bên trong một tổ chức, người nữ kia có danh hiệu là Tiểu Bát, người nam là Tiểu Cửu, ba người họ đều là đồng đội vào sinh ra tử.
Nhiệm vụ lần này là tìm kiếm thượng cổ linh bảo, một viên bảo thạch màu lam thiên nhiên hình giọt nước mắt, đồ vật thượng cổ, đương nhiên là có truyền thuyết.
Có người nói là có được lệ thạch, chỉ cần có thể mở nó ra, liền có thể trở thành chúa tể thế giới, vì lẽ bất kể là giới lính đánh thuê, hay là người thống trị các quốc gia, chỉ cần là người có một tia dã tâm, đều nghĩ tất cả biện pháp có được lệ thạch này.
Nhưng không có người nào có thể đoạt lệ thạch từ trong biệt thự cạnh biển này, lần này sát thủ giới lính đánh thuê phái ra là Thất Sát, nhưng không ngờ Tiểu Bát và Tiểu Cửu theo đuôi tới, khi cô đoạt được lệ thạch thì hạ tử tâm độc với cô.
“Cửu ca, chớ phí lời với cô ta, trực tiếp giết cô ta, đoạt lại lệ thạch là được rồi.” Ánh mắt Tiểu Bát bắn ra nồng nặc sát ý, hận không thể chém Tiểu Thất thành muôn mảnh.
Cho dù cô trúng tử tâm độc, thiên hạ không có thuốc nào chữa được, nhưng cho dù cô chết cũng phải đạp lên thi thể của bọn họ, sát khí trong đáy mắt phân tán, môi tím nhẹ câu, lạnh nhạt nói “Tôi giết người, không nhất định phải trong vòng bảy bước.”
Đột nhiên cuồng phong gào thét, gió biển ác liệt lẽ ra nên thổi vào trên đá ngầm, giờ khắc này giống như bị khống chế, cuồng dâng lên trên, như từng đạo từng đạo lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén, bay tới...
Vèo vèo, đao gió lướt qua, cuồng phong gào thét, đá ngầm vỡ vụn, sắc bén phảng phất có thể chém nứt hư không, không thể chống đỡ!
“Nhanh...” Lời còn chưa nói hết, còn không kịp bước ra một bước, gió biển sắc bén kia đã xuyên qua cắt ngang thân thể của bọn họ, mà con ngươi của bọn họ lớn dị thường, hiển nhiên là cảm thấy không thể tin tưởng được với chuyện này.
Cuồng phong khôi phục bình thường, mà trước mắt vốn là có hai người đứng thẳng, thân thể đã như đậu hũ bị chia làm tám khối, vỡ vụn ngã xuống đất, máu bắn tung tóe, không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Nhìn thi thể bọn họ thành mảnh vỡ, lúc này Thất Sát mới để cơ thể mình ngã ra phía sau, nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt biển...
Tuyệt kỹ của Thất Sát, triệu hoán năng d[[dlqd lượng gió tự nhiên, giết chết kẻ địch ngay tức khắc.
Kẻ phản cô, chết!
Trên vách đá bên biển, có một bóng dáng đỏ tươi kiều tiểu, nổi lên độ cong hoàn mỹ ở khóe môi, môi mỏng màu tím khác hẳn với của người thường, càng làm cho cô tăng thêm vẻ yêu mị, dường như tử thần đến từ tầng mười tám địa ngục.
Cô như Ám Dạ Tinh Linh, sừng sững trên vách đá, bóng dáng kia bé nhỏ, bóng người ngạo nghễ đứng thẳng, càng giống như ngọc trúc cứng cỏi bất khuất trên vách đá kia.
Đôi mắt cô lạnh lùng mà trong vắt nhìn về phía trước, nhìn cái bóng người lao nhanh đến, môi mỏng màu tím càng làm nổi lên độ cong quỷ dị, dường như kẻ săn thú đang đợi con mồi đến.
Chốc lát sau, một nam một nữ trước sau đi tới, đứng cách cô bảy bước, bọn họ không dám tới gần, dù sao người được gọi là "Thất Sát", đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng.
Thất Sát, sát thủ đầu bảng trong giới lính đánh thuê, được gọi là Thất Sát, là bởi vì chỉ cần cô tới gần anh trong vòng bảy bước, chắc chắn anh phải chết, không biết được cô giết người bằng tuyệt kỹ gì, bởi vì người biết, đã đến Diêm Vương điện trình diện rồi.
“Tiểu Thất, đưa lệ thạch cho tôi, tôi sẽ để cô toàn thây, nếu tâm tình tốt, còn có thể nhặt xác cho cô.”
Cô gái được gọi là Tiểu Thất, đôi mắt màu đỏ yêu dị, khát máu nhìn một nam một nữ trước mắt, môi tím nhẹ câu, cười gằn trào phúng, “Giết tôi sao? Các người cũng xứng!”
Nam nữ trước mắt, đều là người bên trong một tổ chức, người nữ kia có danh hiệu là Tiểu Bát, người nam là Tiểu Cửu, ba người họ đều là đồng đội vào sinh ra tử.
Nhiệm vụ lần này là tìm kiếm thượng cổ linh bảo, một viên bảo thạch màu lam thiên nhiên hình giọt nước mắt, đồ vật thượng cổ, đương nhiên là có truyền thuyết.
Có người nói là có được lệ thạch, chỉ cần có thể mở nó ra, liền có thể trở thành chúa tể thế giới, vì lẽ bất kể là giới lính đánh thuê, hay là người thống trị các quốc gia, chỉ cần là người có một tia dã tâm, đều nghĩ tất cả biện pháp có được lệ thạch này.
Nhưng không có người nào có thể đoạt lệ thạch từ trong biệt thự cạnh biển này, lần này sát thủ giới lính đánh thuê phái ra là Thất Sát, nhưng không ngờ Tiểu Bát và Tiểu Cửu theo đuôi tới, khi cô đoạt được lệ thạch thì hạ tử tâm độc với cô.
“Cửu ca, chớ phí lời với cô ta, trực tiếp giết cô ta, đoạt lại lệ thạch là được rồi.” Ánh mắt Tiểu Bát bắn ra nồng nặc sát ý, hận không thể chém Tiểu Thất thành muôn mảnh.
Cho dù cô trúng tử tâm độc, thiên hạ không có thuốc nào chữa được, nhưng cho dù cô chết cũng phải đạp lên thi thể của bọn họ, sát khí trong đáy mắt phân tán, môi tím nhẹ câu, lạnh nhạt nói “Tôi giết người, không nhất định phải trong vòng bảy bước.”
Đột nhiên cuồng phong gào thét, gió biển ác liệt lẽ ra nên thổi vào trên đá ngầm, giờ khắc này giống như bị khống chế, cuồng dâng lên trên, như từng đạo từng đạo lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén, bay tới...
Vèo vèo, đao gió lướt qua, cuồng phong gào thét, đá ngầm vỡ vụn, sắc bén phảng phất có thể chém nứt hư không, không thể chống đỡ!
“Nhanh...” Lời còn chưa nói hết, còn không kịp bước ra một bước, gió biển sắc bén kia đã xuyên qua cắt ngang thân thể của bọn họ, mà con ngươi của bọn họ lớn dị thường, hiển nhiên là cảm thấy không thể tin tưởng được với chuyện này.
Cuồng phong khôi phục bình thường, mà trước mắt vốn là có hai người đứng thẳng, thân thể đã như đậu hũ bị chia làm tám khối, vỡ vụn ngã xuống đất, máu bắn tung tóe, không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Nhìn thi thể bọn họ thành mảnh vỡ, lúc này Thất Sát mới để cơ thể mình ngã ra phía sau, nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt biển...
Tuyệt kỹ của Thất Sát, triệu hoán năng d[[dlqd lượng gió tự nhiên, giết chết kẻ địch ngay tức khắc.
Kẻ phản cô, chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook